Hàn Mạc về phủ nghỉ ngơi hai ngày, đóng cửa không ra, chỉ ở cùng người nhà trong phủ, ngoại trừ vợ con sớm chiều ở chung, ngoài ra còn thường xuyên cùng Hàn Chính Khôn nói chuyện, nghe lão nhân gia chỉ điểm ít nhiều.
Tự nhiên không ai biết, Hàn Mạc nhẫn nhục hồi hương lại cả ngày chôn ở trong phủ, là lúc có rất nhiều ngân lượng các nơi đang thông qua vô số con đường không muốn người biết tụ tập đến Quan thị mậu dịch bên trong thành Yến Kinh.
Hàn Mạc đã sống nhàn nhã trong phủ hai ngày, giữa trưa ngày thứ ba thì âm thầm tới Quan thị mậu dịch ở Đông Hải thành, Quan Thiếu Hà dẫn Hàn Mạc đi vào nội thất, bên ngoài có người thủ hộ, tất nhiên là không ai có thể do thám nghe lén cuộc nói chuyện của hai người.
Hàn Mạc vô cùng rõ ràng, tuy rằng hiện giờ mình đang ở Đông Hải, nhưng Hàn Huyền Đạo đã có ý chèn ép chính mình, như vậy ánh mắt hắn tự nhiên cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Tuy rằng tâm tư Hàn Chính Càn không rõ ràng lắm, nhưng chung quy vẫn là đích tôn nhất mạch, Hàn Mạc không dám xác định Hàn Chính Càn có hay không phái người nhìn chằm chằm mình, cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Quan Thiếu Hà lấy ra cái chén thủy tinh, lại lấy ra một bình rượu nho, rót đầy hai chén, lúc này mới cười nói:
- Này cũng không phải là rượu nho bình thường. Rượu như vậy, ở Nam Dương chỉ có quân vương cùng Tể tướng mới có tư cách uống. Đỗ cô nương ở Cúc Tang quốc được Đằng Nguyên vương hậu yêu thích, ban thưởng cho nàng ba bình, Hôi Hồ Tử cầm một bình, còn lại hai bình, Đỗ cô nương đều là chuyển tặng cho ta... Ngũ thiếu gia đừng hiểu lầm, Đỗ cô nương giải thích, một bình trong đó là ở tại chỗ này chờ ngài trở về, chuẩn bị riêng cho ngài.
Hàn Mạc trong lòng cảm động, nghĩ trong lòng Đỗ Băng Nguyệt vẫn còn nhớ mình, trong lòng ấm áp, bưng lên chén rượu lên uống thử, quả nhiên là tinh khiết và thơm ngon, mang theo mùi hương nhẹ nhàng của cây nho, vô cùng ngon miệng, trong thời tiết oi bức mà có thể nhấm nháp rượu này quả thật là hưởng phúc nhân gian.
- Có tin tức gì của đội tàu báo về hay không?
Hàn Mạc buông chén, nhẹ giọng hỏi.
Lần trước đại hôn, đoàn người Quan Thiếu Hà vào kinh chúc mừng, lúc ấy đã từng trình bày sự tình trên biển, trong đó có đề cập một tin tức quan trọng.
Thời đại này tin tức truyền lại tự nhiên kém nhiều so với đời sau, bình thường truyền tin tức nhanh nhất, tự nhiên là ngựa, mà cao hơn đó là bồ câu đưa tin.
Chẳng qua bồ câu đưa tin bồi dưỡng so với ngựa thì khó khăn hơn mấy lần, hơn nữa hao phí tiền tài hơn xa ngựa, có thể huấn luyện ra một con bồ câu đưa tin, cũng không phải là việc dễ dàng.
Cũng may Quan Thiếu Hà bối cảnh hùng mạnh, gia tư hùng hậu, hơn nữa Quan thị mậu dịch ngoại trừ việc buôn bán, còn gánh vác công tác sưu tập tình báo, cho nên trong tay hắn có năm sáu con bồ câu đưa tin.
Sau khi đường biển được khai thông, Quan Thiếu Hà phái hai gã chuyên môn thuần dưỡng bồ câu đưa tin theo thuyền rời bến, chính là hy vọng có thể thuần dưỡng ra bồ câu đưa tin quay trở về.
Biển Đông Hải, khoảng cách giữa hai bên là phi thường xa xôi, thương thuyền muốn kiếm nhiều tài nguyên còn có thể, nhưng muốn bồi dưỡng bồ câu đưa tin vượt qua biển rộng để truyền lại tin tức, công trình hạng này là vô cùng to lớn.
Quan Thiếu Hà chẳng những rút ra một nửa bồ câu đưa tin trân quý lão luyện dùng cho việc này, mặt khác lại tiêu phí số tiền lớn vơ vét hơn hai mươi con bồ câu đưa tin, hoàn toàn dùng cho việc truyền tin tức từ Đông Hải trở về.
Bỏ ra số tiền lớn như vậy thu mua hai mươi con bồ câu đưa tin, chết quá nửa, cuối cùng cũng mở ra một con đường tin tức liền mạch, tuy rằng không thể hoàn toàn dựa vào bồ câu đưa tin vượt qua Đông Hải ở hai bên mà truyền lại tin tức, nhưng cũng đã huấn luyện ra năm sáu con có thể thuần thục trụ qua biển rộng sóng gió mà đi tới đi lui tới đội tàu rời bờ ra khơi mười ngày làm tiêu chuẩn cho bồ câu đưa tin.
Đội tàu vì huấn luyện bồ câu đưa tin, coi như là tiêu phí tâm tư thật lớn, ở trên biển cứ cách một khoảng cách liền tìm kiếm bãi san hô, lúc đi tới đi lui, đội tàu đã chuẩn bị thực vật và nước ngọt ở bãi san hô ven đường, bồ câu sau khi đưa tin đúng lộ trình quen thuộc trên biển, liền có thể tự tìm thức ăn nước uống ở bãi san hô, khiến thông đạo tin tức thẳng đường đi lên.
Khoảng cách giữa các đội tàu đối với bồ câu đưa tin chỉ khoảng ba bốn ngày đường mà thôi.
Quan Thiếu Hà ở trong vòng mười ngày đường biển, cũng có thể cùng đội tàu liên hệ tin tức.
Khi Hàn Mạc hỏi, Quan Thiếu Hà cũng hiện ra vẻ lo lắng, nhưng cũng khuyên giải an ủi nói:
- Ngũ thiếu gia không cần nóng vội. Tuy nói tin tức truyền lên bờ đã hai ba ngày, nhưng trên biển nói không chừng lại có chuyển biến, chúng ta đợi thêm một hai ngày nữa, Đỗ cô nương gặp chuyện bình tĩnh, bên cạnh còn có Hôi Hồ Tử, hơn nữa theo thuyền rời bến cũng không thiếu dũng sĩ tinh mãnh và trưởng giả gặp chuyện bình tĩnh, nhất định sẽ bình an trở về.
Hàn Mạc hơi hơi vuốt cằm, trong lòng vô cùng lo lắng, lần trước bởi vì người Uy đánh lén, làm cho Đỗ đảo chủ bị thương nặng qua đời, hắn chỉ hy vọng lúc này không phát sinh chuyện bất ngờ.
Quan Thiếu Hà cũng không muốn Hàn Mạc lo lắng, thay đổi đề tài thấp giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, việc hai ngày trước ngài dặn, ta đang trù bị, loại đồ vật này đúng là không dễ tìm, chẳng qua đã tìm được phương pháp rồi, trong vòng nửa tháng, những gì ngài cần đều có đủ.
Hắn đứng dậy, cười nói:
- Hiện giờ nơi này đã có hai thùng, ngài có muốn nhìn một chút hay không?
Hàn Mạc vỗ tay cười nói:
- Ta biết chuyện này giao cho huynh, đó là chuẩn xác.
Hắn đứng dậy nói:
- Đi, chúng ta đi xem!
Hai người ra nội thất, đi vào kho hàng mậu dịch ở hậu viện.
Quan thị mậu dịch ở Đông Hải Thành là trụ sở chính tất nhiên hàng hóa trong kho không ít.
Trước khi quen biết Hàn Mạc, Quan thị mậu dịch vốn có kho hàng rất lớn, từ khi đường biển thông suốt, tuy nói hàng hóa luân chuyển phần lớn là trực tiếp khuân vác ở bờ biển, nhưng có đôi khi không đúng thời điểm, luôn phải chứa rất nhiều hàng hóa ở trong kho, cho nên Quan Thiếu Hà lại đi Quận Thủ phủ, trực tiếp tìm tới Dương Thanh, đất ở hai bên đều mua lại, dùng cho xây dựng cải tạo kho hàng lớn hơn nữa.
Dương Thanh tự nhiên rõ ràng hậu trường Quan Thiếu Hà là ai, không nói hai lời, trực tiếp ra mặt giúp đỡ thu mua, khu đất lớn như vậy giờ đây đã biến thành kho chứa hàng, hiện giờ nếu bàn về Đông Hải Thành kho hàng nhà ai lớn nhất, ngoài kho hàng của Quan thị thì còn ai nữa.
Quan Thiếu Hà dẫn Hàn Mạc tới một chỗ trong kho hàng, mở kho hàng ra, cạnh cửa liền thấy bày đặt hai thùng gỗ màu nâu, Quan Thiếu Hà lưu loát mở thùng gỗ ra, một mùi vị cực kỳ quái dị xông vào mũi, Hàn Mạc vội vàng che mũi, xem xem xét xét, rồi mỉm cười gật đầu nói:
- Chính là đồ vật này!
Quan Thiếu Hà cũng không ngửi được hương vị kia, đem che cái mũi, ra khỏi kho hàng, lúc này mới mang theo nghi hoặc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, thứ này rốt cuộc có tác dụng gì? Vì sao phải vơ vét nhiều như vậy?
Hàn Mạc cười ha hả, nói mập mờ: Nguồn truyện:
- Quan huynh, tạm thời ta không nói cho huynh, đợi đến thời điểm, chắc chắn cho huynh mở rộng tầm mắt!
Quan Thiếu Hà cũng không truy vấn, cười nói:
- Ta đây sẽ chờ xem kịch vui.
Hai người lại thảo luận một phen, trước khi đi, Hàn Mạc lại dặn Quan Thiếu Hà thường xuyên liên hệ đội thương thuyền, có bất luận tin tức gì, đều phải phái người đi tây phủ thông tri.
Đợi đến ngày tiếp theo, Hàn Mạc biết mình cũng nên đi Trấn Phủ quân nhìn một cái, dù sao Hàn Huyền Đạo đem mình phái tới đây để quản lý Trấn Phủ quân, cho nên hắn ăn sáng xong, dẫn hơn mười tướng sĩ ngự lâm, cưỡi ngựa đi tới doanh trại Trấn Phủ quân.
Từ trong kinh trở về, hắn điều động gần trăm binh sĩ ngự lâm đi theo, sau khi tới, Quận Thủ Dương Thanh tự mình phái thuộc hạ dàn xếp ngự lâm quân, ăn uống không cần lo, chẳng qua trước khi đi nhóm ngự lâm này đã được Tiếu Mộc dặn dò, mỗi ngày đều phải có hai mươi tên ngự lâm binh hộ vệ ở tây phủ, bất cứ lúc nào cũng phải cam đoan Hàn Mạc an toàn.
Tuấn mã chạy như bay, không bao lâu liền trông thấy nơi hạ trại của Đông Hải Trấn Phủ Quân, doanh trại liên miên trên đất bằng, mà trên biển chiến thuyền lớn nhỏ nhiều như rừng, xa xa nhìn lại, doanh trại như có một cỗ sát khí làm cho người ta sợ hãi.
Mấy trăm dặm ven bờ Đông Hải, chiến thuyền Trấn Phủ Quân quân bỏ neo trong hải cảng ước chừng chiếm hơn hai mươi hải lý.
Gần trăm năm qua, hải cảng được Hàn gia tu sửa sửa nhiều lần, hiện giờ có thể nói là quân cảng đệ nhất thế giới , mỗi một chiến thuyền đều có nơi đậu cố định. Nơi này có đủ chỗ cho mấy chục chiến thuyền bỏ neo, tiếp tế, tránh gió, duy tu, ngoài ra còn có tám nơi sửa chữa và đóng tàu, đê phòng sóng xây dựng vô cùng chắc chắn, cho dù là Đông Hải sóng to gió lớn, cũng khó phá tan, nghe nói thậm chí bên trong đê phòng sóng kia được rót nước đồng, cho nên chiến thuyền Trấn Phủ quân bỏ neo ở cảng là an toàn tuyệt đối.
Quân cảng chỉ có chiến thuyền Trấn Phủ quân mới được tới gần bỏ neo, những thuyền đánh cá đều bỏ neo ở bến cảng do nha môn quản lý.
Bình thường mà nói, một chiến thuyền ngoại trừ thống lĩnh hoặc là Đô úy nắm thuyền, còn có hai đến ba gã Giáo Úy, dùng để truyền lại hiệu lệnh thuyền trưởng, truyền mệnh lệnh đến các nơi trên chiến thuyền.
Chiến thuyền có khoang lái, cột buồm, xe bắn đá, đài tên nỏ, chỗ thám báo, nơi hậu cần gần mười biên chế, các biên chế đều có một gã hải quản thống lĩnh, nói cách khác, một chiến hạm cỡ trung, ngoại trừ thuyền trưởng và Giáo Úy, còn có gần mười tên hải quản, sau còn có binh lực các nơi đại khái hơn hai trăm người.
Chiến thuyền cỡ lớn có thể có hơn bốn trăm người, mà loại chiến thuyền nhỏ, cũng có thể an trí ba bốn mươi người.
Trấn Phủ quân Đông Hải Quận ở bờ biển có tám chiến thuyền cỡ lớn, tám chiến thuyền cỡ lớn này, đều vô cùng khổng lồ, ở trên biển giống như một toà núi nhỏ, chắc chắn như bàn thạch. Trên biển rộng cực kỳ vững chắc, tên nỏ đài, máy bắn đá và đài quan sát đều trải qua vô số lần cải thiện, vỏ thuyền được bọc kim loại khó mà xuyên thấu, lúc bất đắc dĩ thậm chí có thể lấy đầu thuyền làm vũ khí va chạm với chiến hạm địch, chiến thuyền như vậy, hiện giờ đã đạt tiêu chuẩn cao nhất, hơn nữa ở trên biển tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trên mỗi chiến thuyền cỡ lớn có hơn bốn trăm binh sĩ, đều dũng mãnh thiện chiến về kỹ năng bơi lẫn công kích, phần lớn là con cháu sinh trưởng ở địa phương Đông Hải.
Ngoại trừ tám chiến thuyền cỡ lớn ra, Đông Hải Trấn Phủ Quân có mười ba chiến thuyền cỡ trung, chiến thuyền loại nhỏ có ba mươi sáu chiếc, binh lực phân phối gần hai vạn nhân, đây là thuỷ quân tinh hoa nhất Yến Quốc, nếu không phải vì Thủy sư Khánh Quốc xuống dốc, hạm đội này còn có thể tiếp tục mở rộng, phát triển khổng lồ hơn. Tuy là như thế, Đông Hải Trấn Phủ Quân hiện giờ đã là thiên hạ đệ nhất Thủy sư, ở trên biển quả thật là không có địch thủ.
Hơn nữa ngoại trừ hải phận Đông Hải Quận, ở Ngô Quận cũng có hải phận, lúc trước Ngô Quận Thủy sư đã bị nhét vào biên chế Đông Hải Trấn Phủ Quân, mà Hàn Huyền Linh sớm đã tiến hành đại quy mô điều chỉnh Ngô Quận Thủy sư, không ít Đông Hải tướng lãnh và thuỷ binh điều động tới Ngô Quận Thủy sư, cũng điều động từ Ngô Quận Thủy sư không ít người tiến đến Đông Hải, trải qua việc động, Ngô Quận Thủy sư đã hoàn toàn bị Đông Hải nắm giữ trong tay.
Tuy thời điểm Tiêu Thái Sư còn trên đời, từng chuẩn bị tiến hành chèn ép Đông Hải Trấn Phủ Quân, tuy nhiên việc này bị Hàn Huyền Đạo đánh trở về, về sau trong kinh biến cố liên tục, kế hoạch làm suy yếu Trấn Phủ quân liền bị phá sản.
Hàn Mạc mang hơn mười người cưỡi ngựa chạy như bay tới, lúc hắn chưa vào kinh, cũng đã đến Trấn Phủ quân vô số lần, cho nên rất nhiều người đều nhận ra hắn, thủ vệ trước cửa doanh nhìn thấy, lập tức liền có người ra nghênh tiếp, cũng có người quay về doanh phi báo.
Vài tên thủ vệ tiến lên dắt ngựa cho mọi người, Hàn Mạc vẻ mặt bình tĩnh vào doanh, hắn đi thẳng tới doanh trướng Tổng đốc trấn Phủ quân, ven đường đi, không ít binh sĩ trong doanh vẫn tự mình tiến hành huấn luyện, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, mọi người hiện ra vẻ hưng phấn, bên trong ánh mắt không kìm nổi hiện ra vẻ kính sợ.
Hàn Mạc uy danh lan truyền thiên hạ, Đông Hải cố thổ tự nhiên là biết nhiều nhất, đám binh sĩ Trấn Phủ quân này tự nhiên đã tràn đầy kính ý đối với vị tướng quân thiếu niên đánh tan quân Ngụy này .
Chưa đến đại doanh, đã thấy Hàn Nguyên dẫn vài tên thuỷ quân thống lĩnh bước nhanh nghênh đón, trong đó có vài người Hàn Mạc vô cùng quen thuộc là Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đan, hai người này đều là tướng lãnh tâm phúc của Hàn Huyền Linh, mặt khác vài tên thuộc cấp, Hàn Mạc cũng nhận thức được, nhưng cũng có vài gương mặt xa lạ, tự nhiên là người mới trong hai năm qua đề bạt lên.
Hai cái đinh triều đình xếp vàolúc trước, là Thành Tư và Lê Mậu cũng không thấy bóng dáng.
Hàn Nguyên bước nhanh tiến lên, hướng về phía ngực Hàn Mạc không nhẹ không nặng đấm một cái, cười ha hả nói :
- Tiểu tử thối, nghỉ đủ chưa? Ta còn nghĩ là đệ đã quên chúng ta rồi!
Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đan đều dẫn chư tướng lãnh thuỷ quân tiến lên thi lễ.
Hàn Mạc trên mặt cười tủm tỉm đỡ lấy Hàn Đình Qua, cười nói:
- Hàn bá bá, Hoàng bá bá, chúng ta hai năm không gặp, hai người là càng ngày càng dũng mãnh.
Hàn Đình Qua ở trong quân nhiều năm, uy vọng cũng cực cao, cười nói:
- Hai năm không thấy, Ngũ thiếu gia cũng là trưởng thành, nhìn các ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, chúng ta cũng nên về nhà hưởng phúc.
- Vậy thì không được.
Hàn Mạc kéo tay Hàn Đình Qua, cười nói:
- Trong doanh thiếu ai, cũng không có thể thiếu các vị chứ? Không có các vị, nào có Trấn Phủ quân hôm nay.
Hoàng Tĩnh Đan ở bên cười nói:
- Ngũ thiếu gia nói chuyện còn giống như trước đây, làm cho người ta nghe thoải mái.
Hàn Mạc cười nói:
- Đó là hai người làm việc xuất sắc, có tài mới có thể khiến ta có cơ hội vuốt mông ngựa, thoải mái này, còn không phải hai người dùng bản lĩnh của mình đổi lấy hay sao.
Hắn quay đầu nói với Hàn Nguyên:
- Tứ ca, ta nhớ kỹ trong doanh chúng ta còn có hai vị thống lĩnh, một vị Thành thống lĩnh và một vị Lê thống lĩnh, hai vị thống lĩnh đại nhân này lúc trước đối với ta hay bắt bẻ, sao hôm nay ta đến doanh trại thăm, hai vị thống lĩnh đại nhân lại không thấy ra? Có phải là không muốn gặp ta không?
Hoàng Tĩnh Đan cười ha hả nói :
- Ngũ thiếu gia, chớ nói bọn họ không đi, dù là có ở trong doanh, chỉ sợ cũng không dám tới gặp ngài.
- Ồ ?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Nói như thế, hai vị thống lĩnh đại nhân đi rồi phải không?
Hàn Nguyên ở bên vuốt cái mũi nói:
- Đi được mấy tháng rồi. Lần trước phụ thân còn chưa bị điều đến tiền tuyến, lúc ấy có một đám binh sĩ tiến đến cáo trạng, hai vị này không nói một lời liền ấu đả binh lính, ở trước mặt binh lính tác oai tác quái, hơn nữa còn cắt xén quân lương... Ha hả, phụ thân đại nhân cho bọn họ mỗi người một chút quân côn, sau đó điều bọn họ đến Ngô Quận rồi.
Hàn Nguyên nói đến chỗ này, mặt khác vài vị thuỷ quân tướng lãnh đều hiện ra vẻ tươi cười cổ quái, Hàn Mạc lập tức hiểu ra.
Tuy nói hai người là ánh mắt triều đình phái tới, nhưng ở trấn Phủ quân thật đúng là không có lá gan lớn như vậy, tác oai tác quái còn có khả năng, nhưng cắt xén quân lương là tuyệt đối không cái kia đảm lượng, phỏng chừng là Hàn Huyền Linh "Oan uổng" hai người, tìm lý do phái bọn họ ra ngoài thôi.
Hàn Mạc cũng lộ ra vẻ tươi cười cổ quái, liên tục gật đầu:
- Hiểu rồi hiểu rồi, trước kia ta nhìn thấy hai vị này, đã thấy bọn họ mặt mày bất chính, biết sớm muộn gì có chuyện không may, các ngươi nhìn, cuối cùng là ra việc sự này... Ai... !
Một tiếng thở dài, vừa ra khiến chúng tướng một trận cười to.
Mọi người đi thẳng tới lều lớn của Tổng đốc, mới vừa rồi nghênh đón Hàn Mạc tới chỉ có một bộ phận tướng lãnh, trong trấn Phủ quân Đông Hải thống lĩnh có mười lăm vị, Đô úy có bốn mươi người, đều thuộc loại cao cấp tướng lãnh, phía dưới thì có Giáo Úy, hải quản, tiểu giáo, đó là cấp thấp tướng lãnh, trấn Phủ quân hội nghị, những người này không tư cách tham gia.
Bình thường mà nói,thuyền biển rời cảng, một chiến thuyền cỡ lớn hoặc chiến thuyền cỡ trung, thuyền trưởng là thống lĩnh, hoặc Đô úy chỉ huy, nếu chiến thuyền loại nhỏ, cũng phải do Giáo Úy đảm nhiệm.
Nhưng không thể nghi ngờ, bất kể là Thống lĩnh, Đô úy, hay là Giáo Úy hải quản, tám phần đều là nhân tài do Hàn Huyền Linh tự mình đề bạt lên, mà những người này, vẫn duy trì trung thành tuyệt đối với Hàn Huyền Linh.
Lúc Hàn Mạc tới Tổng đốc đại doanh, thông truyền thống lĩnh đều đã tới, Hàn Nguyên lôi kéo Hàn Mạc dẫn đầu vào lều, ngoại trừ người có quân vụ thống lĩnh, tập hợp được chín tên thống lĩnh đều nối đuôi nhau mà vào, Đô úy tướng lãnh thấp hơn một bậc, hôm nay đúng là không có tư cách nhập doanh nghị sự.
Rất nhiều người trong lòng lập tức cảm giác được, nghị sự hôm nay, chỉ sợ là đại sự.
Trấn Phủ quân có rất ít người biết, trong kinh đã truyền tới tin tức, Hàn Mạc tạm thời giữ chức Tổng đốc, quản lý trấn Phủ quân quân vụ, chỉ có điều việc này vì để giữ bí mật, cũng không đường hoàng công báo, ngoại trừ Hàn Nguyên, toàn bộ trấn Phủ quân, cũng chỉ có bậc thống lĩnh tướng lãnh mới biết được Hàn Mạc hiện giờ chính là người chỉ huy cao nhất trấn Phủ quân.
Hàn Mạc tiến vào bên trong đại doanh, thản nhiên quan sát, sau khi chư tướng tiến vào trướng, một trận cười sảng khoái vang vọng trong trướng, không ít người thần sắc đều vô cùng bình thản, trên mặt Hàn Đình Qua và Hoàng Tĩnh Đan, cũng không cười nổi.