Hàn Mạc nghe đến đó đã ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Liễu Như Mộng bị Bố Tốc Cam lừa gạt rời khỏi Thần Sơn thành thậm chí là Phong quốc, Bố Tốc Cam một tay an bài đi thẳng tới Đông Hải. Như vậy một vấn đề rất mẫn cảm liền đột nhiên xuất hiện, thiên hạ to lớn, Liễu Như Mộng cho dù rời khỏi Phong quốc cũng không phải không có nơi khác để đi, vì sao phải đến Hàn phủ Đông Hải? Vì sao Hàn gia lại thu nhận Liễu Như Mộng? Bố Tốc Cam có thể đưa Liễu Như Mộng tới Hàn phủ, tất nhiên có giao tình sâu đậm với Hàn gia, nhưng chính mình thân là con cháu trực hệ của Hàn tộc lại hoàn toàn không biết? Hàn gia và Bố Tốc Cam đến tột cùng là có liên quan gì?
Trong đầu hắn lúc này tràn đầy nghi vấn. Liễu Như Mộng cũng nhìn ra sắc mặt hắn tâm tình bất định, nhất thời cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nàng không kìm lòng nổi vươn một bàn tay, túm lấy một góc chéo áo Hàn Mạc, dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.
Hàn Mạc quay đầu lại, dịu dàng cười, nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ không cần nghĩ nhiều. Bất kể xảy ra chuyện gì ta cũng là người tỷ có thể tin tưởng.
Liễu Như Mộng gật mạnh đầu, Hàn Mạc cầm tay kéo nàng ngồi xuống:
- Tỷ tỷ đó vì một người mà phản bội Xà thần? Như Mộng tỷ…. vì sao nói vậy?
- Tất cả cũng phải sau khi ta quay lại Phong quốc mới biết được.
Trong đôi mắt của nàng có mang theo chút chua xót.
Hàn Mạc vội hỏi:
- Có phải Phong quốc hết nội loạn, Bố Tốc Cam tới mang tỷ quay về?
Liễu Như Mộng lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta vốn tưởng rằng hết nội loạn ta liền có thể quay về Thần Sơn thành. Hơn nữa lúc ấy ta vẫn còn tin tưởng, với năng lực của Bố Tốc Cam, muốn bình ổn nội loạn cũng không phải việc khó khăn. Nhưng… nhưng ta đã ở hoa viên này gần hai năm, cũng không có tin tức gì từ bên kia.
Nàng nhìn vào mắt hắn, giọng đầy chua xót:
- Ngũ thiếu gia, từ khi ngươi nhập kinh, nơi này không có một tiếng động gì, mỗi đêm ta đều một mình ở đây, có đôi khi, ta… ta thật sự rất sợ hãi. Nếu không phải Xà thần phù hộ, nếu không phải tin tưởng cuối cùng cũng có thể quay về Phong quốc, ta… ta thật sự kiên trì không nổi….!
Hàn Mạc thấy trong mắt nàng ẩn chứa nỗi chua xót khó có thể che giấu, nghĩ tới vô số đêm nữ tử này một mình cô tịch ở trong gian phòng này, lập tức cảm thấy chua xót, cầm tay nàng, tự trách:
- Như Mộng tỷ, phải… là ta không tốt, để tỷ chịu khổ.
Liễu Như Mộng khe khẽ lắc đầu, khóe mắt mang máng nước mắt:
- Những đêm ấy ta thường tỉnh giấc, nhưng cuối cùng lại nghĩ ngươi sẽ ở bên ngoài bảo vệ ta, liền không thấy sợ bất kỳ cái gì nữa…!
Hàn Mạc không kìm lòng nổi ôm chầm lấy Liễu Như Mộng, lòng đau đớn, hạ giọng dỗ dành:
- Đều là ta sai, ta…. không nên giữ nàng lại.
Trước kia Liễu Như Mộng cũng không dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình, cho dù là trước khi chia tay cũng vẫn vô cùng kìm nén, nhưng năm tháng như nước chảy, hai năm đã qua, hai năm này nàng đã chịu nhiều ủy khuất lắm, cũng chịu nhiều cực khổ, tối nay nhìn thấy Hàn Mạc là người duy nhất khiến cho nàng cảm thấy ấm áp, những cảm xúc luôn kìm lòng đã thể hiện ra.
Lúc này Hắc Mộc Địch đang ở chỗ tối bên ngoài, vẫn giữ cảnh giác tuyệt đối, âm thanh trong phòng mơ hồ cũng lọt vào trong tai hắn, sắc mặt không chút thay đổi nhưng mày dường như nhảy lên hai cái.
- Bố Tốc Cam chưa từng tới đón tỷ, vậy tỷ rời khỏi như thế nào?
Hàn Mạc ôm Liễu Như Mộng, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Như Mộng buông tay, nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực hắn, do dự một chút, cuối cùng vươn cánh tay phải nhẹ nhàng vén ống tay áo, Hàn Mạc chăm chú nhìn, chỉ thấy trên cánh tay đó không ngờ có một vết sẹo rất rõ ràng, nằm đúng cổ mạnh, nhìn thấy ghê người.
Hàn Mạc kinh ngạc, tóm lấy tay nàng, thất thanh hỏi:
- Cái này…. đây là sao?
- Ta phải rời khỏi nơi này, quay về Phong quốc.
Liễu Như Mộng kiên quyết:
- Ai muốn cản ta, ta thà rằng chết!
Hàn Mạc nghe vậy lòng thầm chấn động.
Từ khi quay lại Đông Hải, Hàn Mạc và Nhị tông chủ vô cùng ăn ý đều không nhắc đến chuyện Liễu Như Mộng, Hàn Mạc biết nàng đã rời khỏi Tây phủ Hàn gia, nhưng cũng không biết nàng rời đi khi nào, càng không biết nàng rời đi như thế nào.
Theo góc độ nào đó mà nói, Liễu Như Mộng vẫn là vấn đề Hàn gia kiêng kỵ, cũng không nói thẳng ra.
Nhưng lúc này nhìn vết sẹo trên mạch cổ tay của nàng, nháy mắt hắn đã đoán được một chút gì đó, trong đôi mắt hiện ra vẻ khiếp sợ, hơn nữa lúc này cũng đã mơ hồ hiểu câu nói kia của Hắc Mộc Địch.
"Đến tột cùng là bảo vệ hay là giám sát, tự trong lòng ngươi cũng rõ ràng!"
Những lời Hắc Mộc Địch nói hiện ra trong đầu hắn, sắc mặt hắn sa sầm xuống, chẳng lẽ Hàn Chính Càn chỉ bảo mình chiếu cố bảo hộ Liễu Như Mộng không cho bất cứ kẻ nào tới gần thậm chí là nhìn thấy nàng, đều không phải là để bảo vệ cho nàng mà là giám sát nàng?
Vết sẹo này của Liễu Như Mộng đã cho thấy cách nàng rời khỏi Hàn phủ chính là lấy chết mà bức, rất có khả năng Hàn gia đối mặt với thái độ thà chết của nàng cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Liễu Như Mộng bình tĩnh nói:
- Ta cũng chưa chết, cuối cùng đã về tới Phong quốc. Nhưng… ta không thể quay lại Sơn Thần thành, mà bị Bố Tốc Cam giam lỏng tại Thính Phong Cốc…!
Nói tới đây, nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói tiếp:
- Nơi đó ngăn cách với nhân thế Phong quốc, gần như không ai có thể tìm được, hơn nữa địa thế hiểm trở… Bố Tốc Cam lại không muốn giết ta, có lẽ trong lòng lão cũng còn một tia sợ hãi Xà thần, không dám thật sự giết ta. Lão nghĩ giam lỏng ta trong Thính Phong Cốc ta cũng không thể trốn ra, nhưng hắn thật không ngờ, Xà thần thủy chung vẫn phù hộ ta, Xà thần đã chỉ dẫn Hắc Mộc Địch tìm thấy Thính Phong Cốc, lại gắng sức đưa ta ra khỏi Thính Phong Cốc…!
Hàn Mạc nhíu mày, trầm ngâm một lát mới nói:
- Khi tỷ bị giam lỏng tại Thính Phong Cốc, Phong quốc đã xuất binh tới Ngụy quốc… bọn hộ đã đạt được mục đích!
Liễu Như Mộng thống khổ nói:
- Là ta đã nhìn sai người, dễ tin lời bọn họ, khiến con dân Phong quốc ta lâm vào chiến hỏa. Ta ở đây hai năm ngăn cách với nhân thế, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà bọn họ trong vòng hai năm này dùng huyết hỏa đánh vỡ Nam Phong An Bình, sau khi đánh bại Hồng đầu nhân, Thác Hồ Phong sưu cao thuế nặng, chiêu mộ lính, hiện giờ năm vạn dũng sĩ Nam Phong ta đã huy đao sát nhập vào lãnh thổ Ngụy quốc…. Sự bình an trăm năm của Phong quốc ta đã bị hủy hoại trong chốc lát…. Nhưng ta không thể cứ như vậy mà ngồi yên không để ý đến, ta không thể trơ mắt nhìn dũng sĩ Phong quốc ta dũng mãnh mà ngã vào sa trường…!
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, mới hỏi:
- Như Mộng tỷ, người là Đại Tế Ti Phong quốc, với uy vọng và ảnh hưởng của tỷ tại Phong quốc, chỉ cần ra khỏi Thính Phong Cốc đã có thể kêu gọi được một nhóm người. Hơn nữa, tỷ là hóa thân của Xà thần, dân chúng Phong quốc đều thờ phụng Xà thần, chỉ cần tỷ vung tay lên, dân chúng Phong quốc tự nhiên sẽ nghe theo lời tỷ kêu gọi, kể cả là tướng sĩ Phong quốc đã xuất binh tới Ngụy quốc, chỉ cần được tỷ triệu tập, nếu bọn họ thật sự còn kính sợ Xà thần, có lẽ có thể lui binh không biết chừng.
Liễu Như Mộng cười khổ:
- Ngươi nghĩ ta không muốn làm như vậy sao? Nhưng thân là Đại Tế Ti Phong quốc, có mấy người có thể biết? Bên trong thánh đàn Sơn Thần thành, tỷ tỷ của ta cải trang thành ta, trên dưới Sơn Thần thành đều nghĩ nàng ta mới là Đại Tế Ti…. Thân phận của ta không có mấy người tin tưởng.
Hàn Mạc nghi hoặc hỏi:
- Một khi đã như vậy, vì sao Hắc Mộc Địch lại tin tưởng tỷ là Đại Tế Ti?
- Hắn không chỉ là con của Hắc Mộc Đường, hắn còn là đồ đệ của Bố Tốc Cam.
Nàng bình tĩnh trả lời:
- Khi còn nhỏ hắn đã đến bái làm môn hạ Bố Tốc Cam, là đệ tử duy nhất của Bố Tốc Cam. Hơn nữa, từ mười hai tuổi, Mộc Địch đã gia nhập Bạch Xà, dưới sự an bài của Bố Tốc Cam, mười sáu tuổi đã trở thành Thánh đàn Bạch Xà Phụng ti, chuyên môn phụ trách an toàn của ta…!
Hàn Mạc há miệng thở dốc một lúc lâu sau mới hỏi được:
- Nói vậy, hắn… là hộ vệ của tỷ?
Liễu Như Mộng gật đầu:
- Hắn hộ vệ cho ta rất nhiều năm ở Thánh đàn, đương nhiên cũng đã từng gặp ta, cũng có vài phần hiểu biết tính tình của ta. Thác Hồ Phong lập kế hoạch tru sát tam đại lạc trường, trong đó còn có phụ thân của Hắc Mộc Địch, y lo lắng tới lúc đó Hắc Mộc Địch sẽ gây ra biến cố, cho nên trước đó đã an bài Hắc Mộc Địch ra khỏi thành làm việc, chuẩn bị ở ngoài thành sẽ ám sát Hắc Mộc Địch, nhưng Mộc Địch lại tránh được… Hắc Mộc Địch biết trong đó tất có quỷ kế, tránh thoát sự truy sát của Thác Hồ Phong, quay lại Hắc Mộc trại của mình, nghe nói bị Thác Hồ Phong hủy đi, liền tức thì giơ cao cờ chiến, vung đao nổi dậy…!
Hàn Mạc chăm chú nghe, cũng không xen vào.
- Ba trại hợp binh, tiến quân tới Sơn Thần thành, mục đích lần này không phải thật sự tấn công Sơn Thần thành, mà là để cho ta biết được việc này mà ra mặt quyết định, vạch trần quỷ kế của Thác Hồ Phong.
Liễu Như Mộng ảm đạm:
- Nhưng… ta lại tin lời của Thác Hồ Phong và Bố Tốc Cam, chẳng những không bình ổn chiến tranh, hơn nữa còn nghe lời xúi bẩy của Bố Tốc Cam đi tới Đông Hải…!
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Việc này cũng không trách tỷ được. Ta nghe nói Bố Tốc Cam chính là đệ nhất danh tướng Phong quốc, ở Phong quốc có uy vọng cực cao. Chỉ có điều thật không ngờ, lão cũng đê tiện đến thế. Có phải vì tỷ không ra khỏi thành gặp mà Hắc Mộc Địch nảy sinh nghi ngờ?
Liễu Như Mộng lắc đầu:
- Khi đó hắn còn chưa nghi ngờ. Chỉ có điều sau đó lại truyền ra lời tiên tri của Xà thần từ trong Thánh đàn, tuyên bố nếu Hồng đầu nhân tiếp tục làm loạn chắc chắn sẽ bị Xà thần trừng phạt… Lúc này Hắc Mộc Địch mới nghi ngờ. Sau khi bại trận, hắn bí mật vào trong La Như Lạc trại, xác định vị tỷ tỷ kia của ta đã không còn ở La Như Lạc nữa, liền xác định lời tiên tri của Xà thần truyền ra từ trong Sơn Thần thành tất nhiên là giả, mà vị Đại Tế Ti ta đây… cũng rất có khả năng đã bị thay đổi.
Hàn Mạc xoa xoa cằm:
- Đầu óc của hắn cũng không ngu ngốc. Chẳng qua… vì sao vị tỷ tỷ kia của tỷ lại đi cùng với bọn Thác Hồ Phong? Vì sao Hắc Mộc Địch dám xác nhận tỷ đã không còn ở trong Sơn Thần thành?
- Khi ta còn rất nhỏ đã bị Đại Tế Ti tiền nhiệm chỉ định làm người nối nghiệp, hơn nữa từ khi rất nhỏ đã vào sống trong Sơn Thần thành. Chia lìa với người thân từ thuở nhỏ, khó có thể gặp lại. Nhưng hàng năm ta vẫn có thể bí mật gặp lại tỷ tỷ, từ khi theo ta vào ở trong Sơn Thần thành, chưa bao giờ thay đổi, hơn nữa có rất ít người có thể biết được việc này, cũng không có mấy người biết ta còn có một vị tỷ tỷ song sinh. Sau khi Hắc Mộc Địch trở thành Thánh đàn Phụng ti, việc ta bí mật gặp lại tỷ tỷ cũng do hắn thu xếp… Cho nên hắn là một trong số ít những người biết được thân thế của ta… Hắc Mộc Địch cũng biết, nếu ta không rời khỏi Sơn Thần thành, với tính tình của ta, tuyệt đối sẽ không phát ra những lời tiên tri của Xà thần như vậy. Trong lòng hắn nghi ngờ, lại bí mật tra ra tỷ tỷ của ta đột nhiên mất tích ở La Như Lạc, trong lòng liền khẳng định Đại Tế Ti ở Thánh đàn Sơn Thần thành đã bị thay đổi…!
Liễu Như Mộng nghe trong lời nói của Hàn Mạc dường như rất khó xử, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm, khẽ cắn môi đỏ mọng, một lúc sau, mới hạ giọng nói:
- Ngũ thiếu gia… Ta vốn không nên khiến ngươi khó xử, nhưng…Nhưng sự việc liên quan đến tính mạng của vô số dũng sĩ nước Phong ta, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vào con đường chết, ta cũng không thể ngồi nhìn nước Phong ta bị cuốn vào chiến loạn Trung Nguyên mà không để ý…Chúng ta là nước nhỏ biên giới phía nam, đã không chống nổi cuộc chiến loạn lớn lần này…!
Thanh âm của nàng run rẩy, tận sâu trong đôi mắt lộ ra một tia cầu xin:
- Chỉ cần ngươi có thể nghĩ cách làm cho nước Yến cởi bỏ hiệp nghị với Thác Hồ Phong, không ủng hộ hành động quân sự của Thác Hồ Phong, ta…ta có thể trả bất kỳ giá nào!
Sắc mặt Hàn Mạc trầm xuống, có chút khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Như Mộng, thản nhiên nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ đây là cùng ta bàn việc kinh doanh? Từ khi nào bắt đầu, tỷ cảm thấy giữa chúng ta phải đổi thành quan hệ như vậy? Chẳng lẽ tỷ cảm thấy ta muốn giúp tỷ, thì cần tỷ phải trả cái gì cho ta sao?
Liễu Như Mộng lắc đầu:
- Rất xin lỗi, ta không nên nói như thế. Ta chỉ là… Ta thật sự không có cách nào…!
Hắc Mộc Địch nhìn thấy Đại Tế Ti của mình không ngờ vì dân chúng nước Phong quay sang Hàn Mạc mềm giọng nhờ vả, trong lòng đã cảm động, rồi lại khó chịu, tiến lên hai bước, trầm giọng nói:
- Đại Tế Ti, trước khi gặp, ta đã khuyên ngài, hắn cũng là người Hàn gia, cũng muốn lợi dụng quân nước Phong ta đối phó với hai nước Ngụy - Khánh, tuyệt đối không để bị ngài thuyết phục. Chúng ta không cần ở trong này cùng hắn tiêu tốn nước miếng, Hắc Mộng Địch nguyện bảo vệ Đại Tế Ti trở lại nước Phong, tập kết nhân mã, thừa dịp Thần Sơn thành không có ai, xâm nhập thành, bắt lấy Đại Tế Ti giả, ngài nắm giữ quyền lực một lần nữa trở về Thánh đàn…!
- Nếu ngươi có thể thắng, sẽ không cần chờ tới bây giờ.
Hàn Mạc âm thanh lạnh lùng nói:
- Hắc Mộc Địch ngươi nếu thật sự chắc chắn có thể đánh vào thành Thần Sơn, cũng không mang theo Như Mộng tỷ ngàn dặm xa xôi chạy tới tận đây tìm ta.
Hắc Mộc Địch hiện ra vẻ phẫn nộ, Liễu Như Mộng cuối cùng không kìm nổi nói:
- Hắc Mộc Địch, ngươi không cần nói nữa.
Hắc Mộc Địch rất không cam lòng, nhưng lời Hàn Mạc nói cũng là điểm yếu của gã, gã chỉ có thể hừ lạnh im lặng.
- Như Mộng tỷ, các người có thể tới Đông Hải tìm ta, đương nhiên đã hiểu ta vì sao trở lại Đông Hải.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Người ngoài đều cho rằng ta trở về quê hương thăm người thân, nhưng dựa vào trí tuệ của các ngươi, đương nhiên biết việc này không phải sự thật. Thật không dám dấu, ta ở quận Sơn Nam chịu nhục, trong triều triệu ta về kinh, trên thực tế đã tước đi thực quyền Đại tướng quân Tây Bắc của ta… Hiện giờ trong tay ta có chức không có quyền, chính sự nước Yến đã không có quyền hỏi tới, muốn thuyết phục Đại bá từ bỏ hiệp nghị với Thác Hồ Phong, gần như không có khả năng.
Dừng một chút, lại chậm rãi nói:
- Trước tiên tỷ đừng vội, chiến cuộc sa trường, thay đổi trong nháy mắt, vả lại chờ đợi trận chiến đến giờ Tí ngày hôm nay xem cuộc chiến có biến hóa gì không. Theo ta được biết, đại quân nước Phong của ngươi sau khi đánh lui quân Sơn Nam, hiện giờ chỉ đóng quân ở quận Sơn Nam, cũng không tiếp tục tiến lên…!
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Đây chỉ là tạm thời nghỉ ngơi hồi phục mà thôi. Các trại trong nước Phong, hiện giờ còn đang tiếp tục tập kết binh lực, điều vận lương thảo, bọn họ chuẩn bị tiếp tục tiến quân!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nhất thời không nói gì.
Loại quân quốc đại sự này, Hàn Mạc cũng không muốn vì tư tình nữ nhi mà liên lụy, từ lợi ích quốc gia của nước Yến mà nói, nếu sau này cùng nước Khánh quyết đấu có nước Phong xuất binh hỗ trợ cũng không phải việc xấu.
- Ta không thể trả lời chắc chắn với tỷ.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Nhưng ta nhanh chóng gửi thư về kinh, khuyên Đại bá đối với việc này suy xét kỹ càng, về phần ông ta và triều đình sẽ quyết định như thế nào, ta… thật sự không thể dám chắc.
Liễu Như Mộng cũng biết Hàn Mạc có chút khó xử, khẽ nói:
- Cảm ơn!
Hàn Mạc lại nói:
- Như Mộng tỷ, hiện giờ nước Phong rối loạn, tỷ hãy ở lại Đông Hải này, ta sẽ sắp xếp, bảo vệ tỷ an toàn. Đợi cho loạn lạc qua đi, ta phái người hộ tống tỷ về nước Phong…Thật sự không giả được, giả thì không thật được, thân phận Đại Tế Ti giả sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần, tỷ cuối cùng sẽ được trở về Thánh đàn…!
- Đa tạ ý tốt của ngươi!
Liễu Như Mộng còn chưa kịp mở miệng, Hắc Mộc Địch đã nói:
- Khắp Đông Hải đều là cơ sở của Hàn gia, nếu để người tộc khác biết, Đại Tế Ti chỉ sợ muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Lại khom người quay sang Liễu Như Mộng nói:
- Đại Tế Ti, chúng ta mau rời khỏi nơi này, nơi này không thể ở lâu!
Hàn Mạc nhíu mày, nhưng nghĩ ra điều gì, hạ giọng nói:
- Như Mộng tỷ, nếu tỷ không muốn ở Đông Hải, có thể đồng ý cùng ta đi Nam Dương chăng? Ta rất nhanh sẽ rời bến đến Nam Dương, tỷ hóa trang đi cùng ta, tới Nam Dương rồi, sẽ không có gì có thể nguy hiểm nữa.
Liễu Như Mộng lắc đầu nói:
- Ta muốn trở về nước Phong.
Hàn Mạc chau mày nói:
- Trở về? Nơi đó hiện giờ khắp nơi nguy hiểm, tỷ từ trong Thính Phong cốc được cứu ra, Bố Tốc Cam và Thác Hồ Phong nhận được tin tức, nhất định sẽ phái người truy bắt khắp nơi, tỷ… tỷ sao có thể trở về?
- Ta muốn tận lực cứu vãn mọi việc.
Liễu Như Mộng nghiêm nghị nói:
- Ta là Đại Tế Ti nước Phong, lưng đeo sứ mệnh Xà thần ban cho, dù cho tan xương nát thịt, cũng phải vạch trần âm mưu của Thác Hồ Phong, tuyệt không thể để nước Phong ta bị cuốn vào cuộc chiến loạn này. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Thân phận của tỷ đã không thể chứng minh được, dù trở về, cũng không được bất cứ người nào tin tưởng, càng không có khả năng làm thay đổi đại cục.
Hàn Mạc lo lắng nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ hãy nghe lời ta khuyên, tạm thời theo ta tới Nam Dương, chỉ cần thời cục thiên hạ có biến chuyển, ta nhất định giúp tỷ trở về Thánh đàn, Hàn Mạc ta nói lời nhất định giữ lời, tuyệt không thất tín!
Trong mắt Liễu Như Mộng hiện ra vài phần cảm động, dịu dàng nói:
- Ta biết ngươi sẽ không thất hứa với ta, ta cũng biết ngươi là người tốt, nhưng… giống như ngươi, ta cũng có trách nhiệm của mình… Mặc kệ ngươi có khuyên được Huyền Đạo từ bỏ hiệp định hay không, trong lòng Như Mộng cũng cảm kích vô cùng.
Dừng một chút, vươn cánh tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng âu yếm trên mặt Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Có thể gặp lại ngươi, ta… trong lòng ta rất vui…!
Trên gương mặt trần đầy vẻ nhu tình, cuối cùng thu tay lại, hướng về Hắc Mộc Địch nói:
- Chúng ta đi…!
Nàng dường như lo sợ nếu tiếp tục lưu lại sẽ khiến chính mình thay đổi chủ ý, nhanh bước rời đi, nhưng ra tới trước cửa, bước chân lại chầm chậm, dường như muốn trở lại, nhưng cuối cùng nén xuống, chỉ dịu dàng nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi… ngươi bảo trọng…!
Hàn Mạc chợt bừng tỉnh, vội la lên:
- Như Mộng tỷ, tỷ chờ ta một chút!
Hắn nhanh chóng chạy tới, cầm theo cái đuôi phượng đến, bước nhanh tới, khẽ thở dài nói:
- Hôm nay từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại, tỷ…tỷ mang nó theo đi, giữ làm kỷ niệm…!
Liễu Như Mộng chậm rãi xoay người, nước mắt lóng lánh đã tuôn rơi, từ trên hai gò má mịn màng lăn xuống, ôm lấy cái đuôi phượng, dường như muốn nói gì, rốt cuộc giữ lại không nói gì cả.
Hàn Mạc lấy từ trong người một tấm ngân phiếu, đưa cho Hắc Mộc Địch nói:
- Làm việc luôn cần tiền, ngươi hãy cầm lấy…!
Hắc Mộc Địch nghĩ ngợi một chút, cuối cùng nhận lấy tấm ngân phiếu, thản nhiên nói:
- Chỉ cần ta còn sống, nợ của ngươi ta nhất định trả lại ngươi!
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, chỉ có điều nhẫn nhịn thương đau nói:
- Các người đi đi… Cần phải bảo trọng, thời cuộc nếu biến đổi, ta… chắc chắn sẽ đi tìm các người…!
Ngồi trong căn phòng nhỏ mờ ảo, bốn phía như một, Liễu Như Mộng và Hắc Mộc Địch đến không lưu bóng đi không lưu vết, sớm đã rời khỏi nơi này, nhưng Hàn Mạc hãy còn cô đơn một mình ngồi trên ghế trong phòng, nhắm mắt, thẳng tới sáng sớm ánh bình minh chiếu rọi vào trong phòng, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn trong khuôn sau vườn hoa dưới nắng sớm rực rỡ, một luồng không khí thanh tân xông vào mũi, hồi lâu, hắn mới thì thào tự nói:
- Như Mộng tỷ, nhất định phải bảo trọng!
Thành Yến Kinh, phủ Thượng thư bộ Hộ.
Hàn Huyền Đạo một thân y phục nhẹ nhàng, ngồi dưới gốc cây nho của hậu hoa viên phủ Thượng thư bộ Hộ, mà Lại bộ Thượng thư Hàn Tín Sách thì một thân quan phục, cung kính đứng ở phía trước Hàn Huyền Đạo, khiêm tốn vô cùng.
- Lệnh điều động của bộ Lại đã phát tới Bột Châu, từ trong kinh phái quan viên đi hiện giờ đều phải khẩn trương trở về.
Hàn Tín Sách bình tĩnh nói:
- Triệu Tịch Tiều đối với lệnh điều động này của bộ Lại ngoảnh mặt làm ngơ, lòng này có khác thường!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Việc trong dự kiến, chỉ có điều xem thử thái độ của hắn mà thôi.
- Huyền Đạo công, Triệu Tịch Tiều kháng lệnh không theo, tội không thể tha, phải chăng lấy danh này, nội các mời Thánh thượng ban thánh chỉ, điều Triệu Tịch Tiều vào kinh hỏi tội?
Hàn Tín Sách đôi mắt lộ ra ý lạnh lùng.
Hiện giờ quyền thế của Hàn gia không người nào có thể sánh bằng, bất luận vua hay dân, ý của Hàn Huyền Đạo cũng gần như thánh chỉ của vua, trong thời gian này, Hàn Tín Sách là Thượng thư bộ Lại tuân theo sự chỉ đạo của Hàn Huyền Đạo, chẳng những đối với kinh quan tiến hành điều chỉnh quy mô lớn, đối với các quận địa phuonwg cũng tiến hành điều động quy mô lớn, hiện giờ quan viên phái Hàn đã rải khắp các góc của nước Yến, thế lực của các bè phái khác đã bị chèn ép nghiêm trọng thêm một bước.
Huyện Nghi Xuân chỗ Phạm gia, quận Lam Dương chỗ Hồ gia, đều có quan viên phái Hàn điều động ngầm vào, hơn nữa không ít quan viên đã nắm chức vị quan trọng của địa phương, hai nhà Phạm Hồ tuy rằng hận tới tận xương, nhưng thế lực người ta mạnh hơn, hai Đại thế gia chỉ có thể lá mặt lá trái, nén giận chịu đựng.
Tới Tiêu gia, trụ cột cuối cùng Tiêu Vạn Trường tuy rằng còn đương chức Thượng thư bộ Hình, nhưng bộ Hình dưới sự chèn ép của Hàn Huyền Đạo, hiện giờ đã trở thành một nha môn hữu danh vô thực, chức quyền của bộ Hình, hiện giờ đã chia cho Đại Lý Tự và phủ Yến Kinh, như thế, nha môn bộ Hình đã bị mất đi thực quyền, vẫn như cũ có quan viên Hàn gia ngầm sắp đặt vào, giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Vạn Trường.
Tiêu Vạn Trường từ đầu tới cuối biểu hiện vô cùng khiêm tốn, Tiêu gia hiện giờ suy yếu cực điểm, phóng nhìn khắp triều đình, quan viên nhà Tiêu gia còn lại ít ỏi không mấy người, hắn chỉ có thể mỗi ngày giống như các xác không hồn, gượng ép nhẫn nại, thường ngày thậm chí chịu đựng mọi sự trêu chọc cười nhạo của quan viên Hàn gia, lại không được nói một lời, chịu cảnh nằm gai nếm mật.
Nhưng trong lòng Tiêu Vạn Trường nghĩ gì ai nấy cũng đều rõ ràng, chuyện cũ nằm gai nếm mật từ thời Chiến Quốc lưu truyền lại, nhân vật như Hàn Huyền Đạo sao có thể không biết, tuy rằng nhìn giống như Hàn Huyền Đạo đã giảm bớt chèn đối với Tiêu gia, nhưng chưa chắc không phải Hàn Huyền Đạo giả bộ, cho Tiêu gia một cơ hội phạm sai lầm, trên thực tế đôi mắt hung ác nham hiểm kia chưa bao giờ rời mắt khỏi Tiêu gia. Tiêu Vạn Trường tin rằng, chỉ cần mình hơi có chút sai sót, Hàn Huyền Đạo chắc chắn lập tức túm lấy, giáng cho Tiêu gia một đòn trí mạng cuối cùng.
Nhìn khắp Đông Yến mà nói, từ sau khi Bạch Dị bị thanh trừ, có thể cùng Hàn Huyền Đạo đọ sức trận cuối cùng, chỉ có Triệu Tịch Tiều ở Bột Châu.
Mà Triệu Tịch Tiều quả thực cũng là cái gai trong lòng của Hàn Huyền Đạo.
- Nếu hắn dám chống lệnh điều động của bộ Lại, thì không gì có thể ràng buộc được hắn, khiến hắn thượng kinh, chuyện đó càng không có khả năng.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói.
Hàn Tín Sách nhíu mày nói:
- Huyền Đạo công, Triệu Tịch Tiêu rốt cuộc là mầm tai họa, nếu hắn cự tuyệt không tuân lệnh, thậm chí có thể dấy binh tạo phản… Giữ lại mầm họa như thế, không bằng ta ra tay trước chiếm lợi thế…!
Hạ giọng nói:
- Chẳng bằng ta phái thích khách tới Bột Châu, đoạt lấy thủ cấp của hắn, loại bỏ cái mầm họa lớn này…!