Người hầu vào báo Minh Nguyệt Vương đã đến, tiệc rượu vốn đang hò hét náo nhiệt lập tức yên lặng. A Tư Vương đột nhiên đứng dậy, trợn mắt nhướn mày, nhưng lại rất nhanh đã hừ lạnh một tiếng, rồi ngồi xuống.
Đằng Nguyên Vương cũng nhíu mày lại, lại nghe thấy Đằng Nguyên Vương Hậu thản nhiên nói:
- Cho mời Minh Nguyệt Vương.
Người hầu lập tức nhanh chóng lui ra thông báo.
Nhóm người trong tiệc rượu lập tức thì thầm với nhau, bàn tán sôi nổi, không ít người hiện ra sắc mặt giận dữ, Quan Thiếu Hà đã ghé sát vào Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Ngũ thiếu gia, xem ra vị Minh Nguyệt Vương này cũng không phải là người được yêu thích gì lắm.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Ta nghe nói Nam Dương này có ba đại quốc, ngoại trừ Cúc Tang Quốc và Đồ Lỗ Tư Quốc, còn có một người là Hốt Nguyệt La Quốc cũng rất có thực lực. Nếu là Quốc quân vương, thì sẽ không khiến cho mọi người xôn xao đến vậy, vị Minh Nguyệt Vương này, chỉ sợ chính là Quốc quân của Hốt Nguyệt La Quốc
Quan Thiếu Hà khẽ gật đầu, nói:
- Đúng là như vậy!
Thấy Quan Thiếu Hà và Hàn Mạc nói nhỏ, Đằng Nguyên Vương Haaujj đã cười nói:
- Đông Hải Vương, Minh Nguyệt Vương là đại vương của Hốt Nguyệt La Quốc.
Hàn Mạc và Quan Thiếu Hà nhìn nhau cười.
Sau một lát, chợt nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng khóc lớn, lập tức một gã trung niên mặc áo giáp tầm 40 tuổi bước vào trong vương đình, trong miệng vừa khóc vừa nói cái gì đó, chỉ vì là tiếng Nam Dương, Hàn Mạc nhất thời nghe không hiểu.
Tiểu Thiến mở to hai mắt, nhìn Hàn Thấm ở bên cạnh một cái, đều đầy vẻ kỳ quái. Còn Tuệ Nương và Vân Thiến sắp chỗ ở đằng sau hai người, đang ôm Định Nhi. Định Nhi đang hoa chân múa tay vui sướng, lúc này nghe thấy tiếng khóc, liền yên tĩnh, tròng mắt chuyển động, dường như đang tìm xem tiếng khóc này từ đâu ra.
Toàn bộ người ở yến tiệc đều hướng ánh mắt về người nọ, Hàn Mạc cũng hết sức bình tĩnh đánh giá y, nhìn thấy người đó một bộ giáp trụ, bộ dạng tựa hồ như dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Tên phiên dịch Nam Dương sắp xếp bên cạnh Hàn Mạc thấp giọng nói:
- Đông Hải Vương, Minh Nguyệt Vương vì tướng sĩ chết trận mà khóc, y còn nói chính y đã tới với tốc độ nhanh nhất rồi, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Lại nhìn thấy A Tư Vương đứng lên, chén rượu cầm trên tay đập thật mạnh xuống đất, lập tức chỉ vào Minh Nguyệt Vương, râu tóc đều dựng hết lên, gầm gừ.
Vị A Tư Vương này tính khí thật là nóng nảy, giọng nói như sấm. Minh Nguyệt Vương kia vốn một tay che mặt khóc sướt mướt, bị A Tư Vương lớn tiếng một trận, giống như kỳ tích trong nháy mắt liền nín khóc, cũng một vẻ mặt phẫn nộ hướng về A Tư Vương. Nhìn thần sắc kia cũng là cực kỳ căm phẫn.
A Tư Vương và Minh Nguyệt Vương đều là quân vương của Nam Dương đại quốc, hai người này khắc khẩu, mặc dù không ít Quốc quân và Vương tử trong cuộc đều ủng hộ A Tư Vương lên án mạnh mẽ đối với Minh Nguyệt Vương, nhưng dù sao cũng không dám trực tiếp va chạm, đều im lặng không nói.
Phiên dịch dường như cũng bị hai vị Quốc quân khắc khẩu này làm cho hoảng sợ, hết sức vất vả mới hồi phục tinh thần, vội vàng hướng về Hàn Mạc giải thích:
- A Tư Vương trách Minh Nguyệt Vương thấy chết mà không cứu, là...là người nhu nhược. Còn Minh Nguyệt Vương lại nói y tập hợp binh lực, lấy tốc độ nhanh nhất đến, chỉ là bỏ lỡ chiến sự mà thôi. A Tư Vương nói Hốt Nguyệt La Quốc của Minh Nguyệt Vương cách Cúc Tang Quốc rất gần, muốn cứu thì sớm đã tới được rồi. Minh Nguyệt Vương nói A Tư Vương đang quấy rối.
Tên phiên dịch này là do Đằng Nguyên Vương cố ý sắp xếp phiên dịch tiếng Nam Dương cho Hàn Mạc, tuy rằng thông hiểu Hán ngữ, nhưng nói ra cũng là cứng nhắc, không lưu loát.
Lúc này thê tử của chính mình đều có mặt, hắn cũng lo hai vị Quốc quân này cãi nhau kịch liệt sẽ kinh hãi đến người nhà của mình, đứng dậy, cười vang nói:
- Hai vị, chuyện đã qua rồi, cần gì phải vì thế mà làm tổn thương hòa khí? Trung Nguyên chúng ta có câu, phàm sự dĩ hòa vi quý. Hai vị đều là người tôn quý, sẽ không cần vướng mắc quá đâu.
A Tư Vương và Minh Nguyệt Vương cãi nhau, Quốc quân không dám nói xen vào, Đằng Nguyên Vương thì hy vọng hai vị Quân vương của hai đại quốc này như nước với lửa, vui vẻ ngồi một bên ngư ông đắc lợi. Cho nên hai người này cãi nhau kịch liệt, lại không ai lên tiếng.
Hàn Mạc đột nhiên đứng dậy khuyên bảo, mọi người đầu tiên đều cả kinh, lập tức không ít người đều ngậm miệng lại. Dù sao đại quốc tranh chấp, nước gặp họa, ai cũng không hy vọng hai Quân vương của hai nước này ngay tại Vương Đình này thật sự làm to chuyện ra, mà Hàn Mạc ra mặt khuyên nhủ, đúng là người thích hợp nhất.
A Tư Vương không nể mặt những người khác, nhưng Hàn Mạc thì lão vẫn còn xem trọng, lập tức thở hổn hển ngồi xuống, không để ý nữa.
Vị Minh Nguyệt Vương kia nhìn thấy Hàn Mạc, đánh giá một chút, liền thấy hắn đang ở vị trí của khách quý, lập tức biết thân phận của Hàn Mạc. Vị Minh Nguyệt Vương này trên mặt lập tức tươi cười, có vẻ kích động dị thường, tiến lên trước, ôm lấy cánh tay của Hàn Mạc, liều mạng lay động, vẻ mặt kích động, dùng tiếng hán hơi gượng gạo nói:
- Đông Hải Vương, ngài đã cứu chúng tôi, là đại ân nhân của Nam Dương chúng tôi. Mời ngài nhất định phải tới Hốt Nguyệt La Quốc của ta trước, để ta được tận tình tiếp đón.
Một câu của y nói ra, Đằng Nguyên Vương nóng nảy, cao giọng nói:
- Minh Nguyệt Vương, tiệc đón tiếp Đông Hải Vương của Cúc Tang ta còn chưa kết thúc, ngươi lại muốn Đông Hải Vương đi tới Hốt Nguyệt La Quốc ngươi trước, đây là ý gì? Còn coi Cúc Tang Quốc ta ra gì nữa không?
Minh Nguyệt Vương nói:
- Là ta nhất thời kích động, Đằng Nguyên Vương đừng để ý. Nhưng mà tin tức Đông Hải Vương đã cứu Nam Dương, ta đã phái người truyền về Hốt Nguyệt La Quốc rồi, thần dân của ta nhất định sẽ đợi đại ân nhân hạ cố đến thăm.
Minh Nguyệt Vương này trong số các chư vương, có thể xem là người láu cá nhất.
Hốt Nguyệt La Quốc so với Đồ Lỗ Tư Quốc, khoảng cách từ Cúc Tang Quốc gần hơn rất nhiều, mà sau khi Cúc Tang Quốc biết được tin tức bọn Uy thổ phỉ xâm chiếm Nam Dương, Đằng Nguyên Vương Hậu lập tức phái sứ giả đi, sứ giả đi tới Hốt Nguyệt La Quốc sớm đã đến nơi, khẩn cầu Minh Nguyệt Vương dẫn quân xung quanh sổ quốc tới cứu viện, cùng đánh bọn Uy thổ phỉ.
Sau khi Minh Nguyệt Vương nhận được tin tức, cũng đang do dự, đại thần cũng phân thành hai phái. Một phái là chủ trương gắng sức tập hợp binh lực mấy nước xung quanh, nhanh chóng đi tới Cúc Tang Quốc, hợp lực với các nước Nam Dương khác, nhất quyết cùng với bọn Uy thổ phỉ tử chiến một trận. Một phái khác còn lại chiếm số ít, chủ trương yên tĩnh chờ xem tình hình biến chuyển.
Đại thần chủ trương yên tĩnh quan sát biến chuyển, cũng là hy vọng nhìn chiến cuộc trước, nếu Uy thổ phỉ quá mạnh, cho dù Hốt Nguyệt La Quốc có tiến quân, cũng chẳng qua là chịu chết vô ích, vậy thì chi bằng đợi cho Cúc Tang Quốc và các nước khác đi trước tiêu hao thực lực của Uy thổ phỉ, nếu là có cơ hội liền nhan đó mà xuất quân mới tiêu diệt được Uy phỉ, nếu như nguyên khí của Uy phỉ chưa bị tổn thương, vậy thì giảng hòa với Uy phỉ, cho dù cái giá phải trả rất lớn, nhưng cũng mạnh hơn là Hốt Nguyệt La Quốc bị diệt.
Hai phái tranh chấp không ngừng, mà chủ trương xuất binh chiếm đa số, kỳ thật trong lòng Minh Nguyệt Vương cũng đồng ý với sách lược yên tĩnh chờ xem biến chuyển, trong lòng còn nghĩ rằng, nếu trận chiến giữa Uy phỉ với Cúc Tang Quốc và Đồ Lỗ Tư Quốc, thực lực hai nước chắc chắn suy yếu nghiêm trọng, mà Uy phỉ trải qua trận chiến, nghĩ nhất định cũng sẽ suy yếu rất nhiều. Khi đó vừa vặn quan sát bên ngoài, nếu có thể đánh, thì thừa cơ tiêu diệt Uy phỉ, nếu thực lực Uy phỉ vẫn như cũ, vậy thì đàm phán với chúng.
Nhưng bởi vì quan viên phần nhiều ủng hộ xuất binh, hơn nữa liên quan đến đạo nghĩa, hắn cũng không thể ngồi yên xem mà không để ý, nên đã sai người tập hợp binh lực, điều động thuyền chài lớn, lại lệnh cho quân ở xung quanh cùng tụ tập lại, thu được hơn hai mươi chiến thuyền, gần hai ngàn người cùng hướng về Cúc Tang Quốc.
Trên đường y cũng để đội thuyền chậm rãi tiến lên, ở cự ly cách Cúc Tang Quốc hơn mười hải lý lại sai toàn bộ đội hình dừng lại, lại phái ra một con thuyền hướng về phía trước tìm hiểu tin tức.
Trên thực tế bọn họ còn đến sớm hơn bọn Uy phỉ, nhưng không tiến về phía trước, đợi tới hai ngày sau Uy phỉ đánh úp lại, sau khi Minh Nguyệt Vương nhận được tin tức, vẫn không tiến lên như cũ, lại hướng về đám thủ hạ giải thích nói phải đánh rắn giập đầu, đợi cho Uy phỉ mỏi mệt, mới nhân cơ hội mà xuất quân.
Sau đó nghe nói thuyền đội Trung Nguyên xuất hiện, Uy phỉ tan tác, Minh Nguyệt Vương lúc này mới chịu phát động toàn quân, chỉ tiếc là lúc thuyền thăm dò quay trở lại thì chiến sự đã kết thúc. Còn bọn họ sợ bị phát hiện, căn cứ theo khoảng cách tới bản địa của Cúc Tang Quốc khá xa, sau đó muốn kiếm chút lợi lộc, nhưng cự ly cũng là một đoạn đường dài, chờ tới lúc bọn họ đuổi tới nơi thì chiến trường đều đã thu dọn xong xuôi.
Minh Nguyệt Vương cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể lên bờ vào thành, rồi diễn lên tiết mục này.
Nhưng đầu y rất linh hoạt, lúc nhìn thấy Hàn Mạc, trong lòng liền cảm giác đây là một chỗ dựa vững chắc. Một khi chỗ dựa vững chắc như vậy bị Cúc Tang Quốc hoặc Đồ Lỗ Tư Quốc tranh thủ rồi, như vậy thì ngày sau Hốt Nguyệt La Quốc chỉ sợ không qua được những ngày bình yên.
Y cũng hiểu rõ, bản thân lững thững đến muộn, đội tàu Trung Nguyên này cùng với hai nước khác có thể là từng liên thủ tác chiến, bản thân mình trên mối quan hệ đã ở vị trí phía sau, cho nên liền muốn mời Hàn Mạc đến Hốt Nguyệt La Quốc chiêu đãi tận tình, liên hệ tình cảm, khiến cho Hàn Mạc trở thành kẻ hậu thuẫn cho Hốt Nguyệt La Quốc.
Hàn Mạc cũng thi lễ thật sâu, nghiêm nghị nói:
- Danh hiệu Nam Dương vương quả thật hổ thẹn không dám nhận, Hàn Mạc hôm nay có thể gặp tiền bối, thực sự là niềm vinh hạnh ba kiếp!
Căn phòng nhỏ phía trước, đặt ba chiếc ghế trúc rất đơn sơ, vừa đủ để ba người ngồi xuống, lão già ra hiệu cho Hàn Mạc ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Nam Dương vương khách khí rồi. Cái câu vinh hạnh ba kiếp, thật khiến lão phu xấu hổ, lão phu trước đây dường như chưa từng gặp Nam Dương vương, hôm nay có thể được Nam Dương vương đích thân tới bỉ xá, trong lòng quả thật rất sợ hãi!
Miệng lão nói "sợ hãi" nhưng lại không có vẻ sợ hãi.
Hàn Mạc cười nói:
- Tuy rằng chưa từng găp mặt, nhưng trong lòng đã kính trọng tiền bối từ lâu.
- Tại hạ là kẻ vô danh, Nam Dương vương nói đùa rồi!
- Vô danh là vô danh, không họ cũng là hư ngôn.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Họ cổ Hiên Viên, người bình thường không thể có được!
Trong mắt lão già kia xẹt qua một cái nhìn tàn khốc, nhưng trong nháy mắt đã được che lấp đi, khẽ thở dài:
- Chỉ sợ Nam Dương vương nhận sai người. Vị Hiên Viên vô danh kia, lúc lão phu ở Trung Nguyên, cũng nghe qua tên họ, cũng chỉ là hạng người tầm thường mà thôi!
- Tiền bối nếu là hạng người vô danh, sẽ không biết cái tên Hiên Viên vô danh này.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Chỉ có điều tiền bối nói nơi này đã không còn Hiên Viên vô danh, như thế vãn bối không dám phản bác, chỉ làm lại Hiên Viên vô danh!
Hắn hai người, ngươi một lời, ta một câu, Khấu Chính im lặng đứng bên cạnh mở to hai mắt, một chút cũng không hiểu, trên mặt đầy vẻ mù mờ.
Lão già đánh giá Hàn Mạc, bỗng nhiên cười chỉ về hướng cây nho nói:
- Nếu Nam Dương vương đã tới đây, chi bằng hãy nếm thử cây nho này!
Hàn Mạc hái hai quả nho để vào trong miệng, quả thật có vị ngọt vừa miệng.
Chỉ có điều sau khi hắn ăn xong hai qua nho, lão già đột nhiên hạ nhiên hạ lệnh tiễn khách:
- Lão phu tiếp khách như vậy, cũng không coi là thất lễ. Chỉ có điều nghe nói hôm nay trong biển có cá lớn, cho nên lão ngư muốn đi đánh mấy đuôi cá làm đồ nhắm rượu…cho nên hôm nay không thể tiếp lâu!
Hàn Mạc cười mà không nói, Khẩu Chính nhìn thấy Ngũ thiếu gia tôn sư đến vùng đất tồi tàn này của ngươi, ngươi bất cung bất kính hầu hạ, lại còn muốn hạ lệnh tiễn khách, lập tức sa sầm mặt:
- Lão vô danh, ngươi muốn làm gì? Muốn đuổi chúng ta đi sao? Được, muốn chúng ta đi cũng được, bây giờ hãy cầm tiền nợ chúng ta ra đây.
Lão tính nhẩm một chút, lập tức nói:
- Cộng lại là bạc, lấy bạc, nếu không đừng nói đánh cá nhắm rượu, ngay đến xương cá cũng không cho ngươi một cái…. !
Lão già thở dài:
- Chúng ta đều là bằng hữu, nói nợ tiền thưởng của ngươi…!
- Bằng hữu mà mở mồm là đuổi chúng ta đi?
Khấu Chính không đợi lão nói xong, đánh lên một chỗ:
- Ta và Nam Dương vương từ trong thành đến đây tìm ngươi, một quả nho của ngươi đã muốn đuổi chúng ta đi?
Hàn Mạc giơ tay lên, ra hiệu Khấu Chính không cần nhiều lời, chắp tay hướng về phía lão già:
- Tiền bối, Hàn Mạc bất tài, muốn biểu diễn một chiêu trước mặt tiền bối, còn mời tiền bối vui lòng chỉ giáo!
- Không dám nhận chỉ giáo!
Lão già thở dài.
Hàn Mạc đứng dậy nhìn xung quanh, nhìn thấy có một cây côn bên cạnh giá giàn nho, tiến đến nhấc cái cây côn lên, hướng về lão già thi lễ thật sâu:
- Xin đừng chê cười!
Hàn Mạc trường côn chĩa xuống đất, hướng mạnh về phía trước khơi mào, lão già vốn bình tĩnh, nhưng Hàn Mạc mở đầu như vậy, vẻ mặt lão già liền trở lên nghiêm túc, thậm chí trong đôi mắt còn mang theo cái nhìn kinh ngạc.
Khấu Chính thật sự không hiểu, Ngũ thiếu gia thân phận tôn quý, vì sao lại kính trọng một lão già vô dụng như vậy, thậm chí muốn biểu diễn côn pháp cho lão xem? Trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Ngũ thiếu gia thích họa người, nghe nói lão tử này biết vẽ tranh, cho nên bây giờ mới đến đây kết giao, muốn một bộ tranh? Chỉ co điều cái chuyện kia không biết là thật hay là giả, nếu là gỉa, Ngũ thiếu gia hôm nay xem như tốn công vô ích". Lão tuy rằng cũng không hiểu côn pháp, lúc này chỉ có thể nhìn, nhưng cũng hiểu côn pháp Hàn Mạc lĩnh hoạt, sắc bén vô cùng, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, một cây mộc côn vô cùng đơn giản, trong tay Ngũ thiếu gia, liền dường như có oai phong của sấm sét.
Lão già càng nhìn càng kinh ngạc, lão chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, chỉ có điều trong nháy mắt, cả người dường như thay đổi, tuy vẫn là cách ăn mặc của thôn phu, nhưng khí thế toàn thân tỏa ra, một gã thôn phu bình thường không thể so sánh được.
Côn pháp Hàn Mạc ngay từ đầu mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng tới phần sau, ở một số chỗ lại như đờ ra, khó có thể hoàn toàn linh hoạt lên, Khấu Chính xem không hiểu, nhưng lão già kia lai nhìn thấy vô cùng rõ ràng, ngay từ đầu trong mắt còn hiện ra vài phần tán thưởng, về sau, lại nhẹ nhàng vuốt râu lắc đầu, dường như có chút không vừa ý.
Lão đương nhiên không biết, bộ Bát Bộ Côn Thuật mà Hàn Mạc thi triển, phần đầu đã luyện thuận lợi, ít nhất đã ngộ ra chỗ tinh diệu của bốn bộ côn thuật, có thể thông hiểu, cho nên thi triển như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có chút dây dưa vướng mắc, nhưng sau khi tới bộ thứ năm "bộ khuyển côn thuật", sau ba bộ côn thuật đánh ra, đã không còn ba bộ hậu côn thuật, côn pháp tự nhiên liền có vẻ khô khan cứng nhắc.
Đợi đến cuối bộ khuyển côn thuật, Hàn Mạc thu thế, lão già lại hiện ra vẻ nghi hoặc, nhíu mày hỏi:
- Bộ côn pháp này của Nam Dương vương đã diễn hết chưa?
- Tất cả những gì Hàn Mạc học, là đến chỗ này!
Hàn Mạc cung kính nói.
Lão già trầm ngâm một lát, dường như nghĩ đến cái gì đấy, Khấu Chính thấy lão trầm ngâm, muốn nói, đã thấy Hàn Mạc khẽ lắc đầu, liền không dám nhiều lời.
Một lúc lâu sau, lão già mới chậm rãi tiến đến, vươn tay, Hàn Mạc lập tức hai tay dâng côn, lão già tiếp nhận côn, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể đạt được bộ côn thuật này, ta ngươi coi như cũng có duyên phận. Hôm nay là lần cuối cùng ta dùng côn, nếu ngươi có thể nhớ kĩ, đó là duyên phận thật sự, nếu không, bộ côn pháp này sẽ như vậy thất truyền…!
Lão không đợi Hàn Mạc nói hết, cả người đã nhẹ nhàng bay tới, điểm trước trường côn, lúc mở đầu giống Hàn Mạc như đúc. Hàn Mạc đứng nghiêm nghị, mở to hai mắt, biết có lẽ đây là lần kỳ ngộ lớn nhất trong đời, không dám nháy mắt một lần.
So với côn pháp linh hoạt sắc bén của Hàn Mạc có chứa chút sát ý, côn pháp của lão già lại tường và ẩn chứa khí phách sức mạnh, tuyệt không thiếu một phân so với Hàn Mạc.
Con ngươi của Khấu Chính phải lòi ra, nhìn vị lão đầu bảy mươi tuổi người lơ lửng như rồng bay, thậm chí khó có thể bắt lấy bóng dáng, chỉ cảm thấy giống như trong mộng.
Một lão nhân tên không ai biết, sao lại biết bộ côn pháp cao thâm thế này?
Lúc tới bộ khuyển côn pháp, Hàn Mạc ngừng thở, không dám lỡ mất một chút nào, hắn tới chỗ này côn pháp tự dưng dại ra đông cứng, nhưng lão già vẫn tiếp tục vô cùng linh hoạt.
Năm bộ côn thuật trước, Hàn Mạc vốn cảm thấy tinh diệu phi phàm, nhưng hôm nay thấy lão già đem phần sau côn pháp ra luyện, chỉ cảm thấy mơ hồ mang theo thế khí nuốt núi sông sấm gió, sự tinh diệu của bộ côn pháp kia đã đi xa hơn sự tưởng tượng, quả nhiên không thể hình dung, làm người ta chấn động.
Khấu Chính chỉ thấy qua người côn hợp nhất, côn ảnh lập lòe, bóng người mơ hồ, không rõ đâu là ảnh người, đâu là ảnh côn.
Đợi đến lúc lão già thu côn, cũng là mặt không đỏ, tim không đập dồn, ngược lại đầu Hàn Mạc chảy ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh, không biết là sợ vu côn pháp huyền diệu, hay là bởi vì tập trung tinh lực quá mức mà có hơi hồi hộp, căng thẳng.
Sau khi diễn xong, lão già ngẩng đầu nhìn trời, không nói một lúc lâu, lại nghe được một âm thanh "răng rắc" vang lên, không ngờ trong tay lão cây côn gãy làm hai.
Hàn Mạc tiến lên, liền quỳ xuống, lão già cũng thản nhiên nói:
- Bèo nước gặp nhau, vẫn là không cần quá liên quan là tốt.
Hàn Mạc sửng sốt, lập tức hiểu ra, năm đó lão già Hiên Viên vô danh này thu nạp hai đệ tử, cuối cùng lại bị hai đồ đệ làm tổn thương, lão đương nhiên lãnh đạm với việc thu nhận người.
- Ngươi có ngũ bộ là rắn, hổ, ếch, dơi, khuyển!
Lão già bình tĩnh nói:
- Tất cả những gì hôm nay là long và tượng!
- Long? Tượng?
Hàn Mạc lúc này mới biết, tiếp sau ba bộ côn thuật, có hai bộ là "Bộ Long côn thuật" và "Bộ Tượng côn thuật".
Chỉ có điều trong lòng lập tức lại sinh nghi hoặc, tính cả hai bộ Long Tượng lại mới chỉ là bảy bộ, bộ cuối cùng là gì?
Lão già đương nhiên nhìn ra nỗi nghi hoặc của Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Bộ cuối cùng trong Bát Bộ Côn Thuật, chính là bát bộ hợp nhất!
- Bát bộ hợp nhất?
- Thế của bảy bộ trước, do ý bộ cuối cùng!
Lão già chăm chú nhìn Hàn Mạc:
- Bảy bộ có thể cùng nhận. Bát bộ quy một, chính là hóa thế thành ý của bảy bộ trước, hớp ý thành một, đó là bát bộ quy một!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy những lời này rất huyền diệu chỉ có thể từ từ lĩnh ngộ, cúi mình thi lễ nói:
- Vãn bối nhớ kĩ rồi.
Lão già cũng không nhìn lại Hàn Mạc, tiến thẳng vào căn phòng nhỏ bên trong, lúc lão đi ra, cũng mang nón tre, bên hông treo bình rượu hồ lô, trong tay cầm một quyển sách, chậm rãi đi đến bên người Hàn Mạc, đưa quyển sách cho Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Đây là "Hóa tâm công", để lại bên người ta đã không còn tác dụng nữa rồi, nhưng vất đi thì tiếc, nếu ngươi thích, cứ tập luyện…. có lẽ lúc bảy mươi tuổi, cũng có thể cùng ta làm ruộng đánh cá…! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hàn Mạc biết rõ quyển "Hóa tâm công" không phải là võ thuật bình thường, thậm chí so với "Khí kinh", "Trường sinh kinh", ngay cả "Thanh bình chú" của Tiêu Hoài Ngọc cũng còn kém xa sự huyền diệu, lập tức cung kính bái lĩnh.
Khấu Chính nhìn thấy bản lĩnh lão già, lại thấy thái độ của Hàn Mạc với lão già, cuối cùng cũng biết lão già này là cao nhân ngoại thế, lập tức thấy kính nể.
Lão già đem "Hóa tâm công" giao cho Hàn Mạc, không nhìn lại hắn một cái, nhìn sang Khấu Chính cười nói:
_- iền thưởng nợ của ngươi, chắc chắn sẽ trả lại, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu có rảnh, ngươi tới chơi cờ, ta hấp cá đãi ngươi!
Không nói thêm một lời, chậm rãi đi về phía đông.
Lão già nhìn có vẻ đi thong thả, chậm rãi, nhưng chỉ trong một lát, đã không thể nhìn thấy tung tích của lão đâu.
Hàn Mạc đem "Hóa tâm công" cất vào trong ngực, quay về hướng lão già đã đi xa, thi lễ thật sâu, lúc lâu sau, mới đứng thẳng người lại, nhìn bốn phía, lúc này mới cùng Khấu Chính rời đi, quay về Vương thành.
Tất cả những gì nhìn thấy hôm nay, Hàn Mạc đương nhiên dặn Khấu Chính, tuyệt đối không được để lộ mộ chữ. Khấu Chính không dám tiết lộ ra ngoài, luôn miệng nói tuân mệnh.
Hiên Viên vô danh nếu chọn cuộc sống yên bình, mình sẽ không đi quấy rầy lão một lần nữa.