Lúc này trong phòng chỉ có bốn người, Tiêu Linh Chỉ và Thi Liên Vân thì đã là người một nhà, cho nên Trang Uyên nói chuyện không cần kiêng kỵ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, bình tĩnh:
- Chỉ nhi nói không sai, con hôm nay nắm binh quyền, đích thị là làm hỏng một khâu trong mưu đồ của Hàn Huyền Đạo. Hắn khổ tâm chuẩn bị, liên tục xuất chiêu, tạo sức ép cả trong lẫn ngoài kinh, mục đích của hắn đúng là bên trong nắm triều chính bên ngoài nắm quân quyền. Theo vi sư biết, mưu đồ của hắn vốn đã thành công, chỉ tiếc ở bên này đột nhiên xuất hiện biến cố. Không thể tưởng được con có thể đoạt lấy binh quyền trong tay Hàn Thương. Việc này chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của hắn. Hắn tính toán chu đáo chặt chẽ, có lẽ trước đây cũng không hề nghĩ con lại đột nhiên đoạt được binh quyền, chỉ là vì đề phòng mà khống chế người nhà của con mà thôi. Hôm nay con phá hỏng chuyện của hắn, người nhà của con dĩ nhiên cũng sẽ bị hắn nắm trong tay. Con lần này hồi kinh, đúng như Chỉ nhi nói, là tự nguyện chịu thiệt.
Lão ho khan hai tiếng, chậm rãi nói tiếp:
- Đại bá phụ con vốn không phải là hạng người hời hợt, có thể có được kết quả như thế, nếu không vì con, thì gần như thành công rồi. Hắn hôm nay đối phó con, dĩ nhiên phải suy tính kỹ lưỡng. Loai người này, có đi đến sơn cùng thủy tận cũng không lưu lại dấu vết, huống chi hôm nay mất quân quyền. Nhưng ở Đông Yến mười phần thì có bảy phần thế lực của hắn, hậu cần cung cấp cho Yến quân cũng nằm trong tay hắn, xét tất cả các mặt, đều cực kỳ khó đối phó.
Hàn Mạc há mồm, không nói ra lời.
Trang Uyên vừa mới đặt chân, đã đem thế cục phân tích thấu triệt, thời cuộc trước mặt tựa hồ đã bị lão già này thu hết vào trong mắt, chỉ bằng mấy câu, đã phân tích lập luận tỉ mỉ toàn diện thế cục Yến quốc.
Tiêu Linh Chỉ cũng khuyên nhủ:
- Hàn lang, sự phụ đã từng nói, Hàn tổng đốc bị hại, có tám chín phần liên quan đến Hàn Huyền Đạo, người này bất chấp tình nghĩa huynh đệ, không màng cốt nhục, ra tay độc ác, hắn đối với chàng chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình.
Trang Uyên nghiêm nghị:
- Mạc nhi, trên đường đi, chúng ta nhận được một tin cực kỳ hữu ích.
Hàn Mạc hỏi:
- Tin tức gì?
- Quận Bột Châu dấy binh.
Trang Uyên đáp:
- Triệu Tịch Tiều giương cao cờ hiệu: "quyền thần tiếm ngôi, khinh nhờn hoàng tộc", tập kết hai vạn đại quân, đã bắt đầu tiến về Yến Kinh.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Triệu Tịch Triều thực sự đã dấy binh rồi?
- Không sai!
Tiêu Linh Chỉ đáp:
- Chẳng những quận Bột Châu mà nghe nói quận Nghi Xuân cũng bắt đầu rục rịch binh mã, không biết là bọn họ hưởng ứng Triệu Tịch Triều hay đang chuẩn bị chặn đường quân Bột Châu.
Hàn Mạc nói:
- Nghi Xuân điều động binh mã, là ta phái người chuẩn bị, để ngừa quân Bột Châu quận vào kinh.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Nhưng quân Nghi Xuân không nhiều, chuẩn bị vội vàng, cho dù tụ họp lại, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu, muốn chặn đường quân Bột Châu cũng chống đỡ không được bao lâu.
Trang Uyên phân tích:
- Tình thế như vậy, đối với con không hẳn không có lợi.
Lão trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Con còn có hai đường đi, dù đi đường nào, cũng có thể cho con có được thiên hạ.
Trang Uyên xuất thân Quỷ cốc, mà sở học của Quỷ cốc là thuật dùng mưu. Quỷ cốc môn nhân tư duy theo quán tính, một dạng thiên tính phi phàm. Trang Uyên dĩ nhiên cũng có lối tư duy như vậy.
Lão trải qua hơn một năm tĩnh dưỡng, cả thể xác lẫn tinh thần đã chầm chậm hồi phục, mặc dù hiện tại sinh hoạt đã cực kỳ thỏa mãn, cũng không nguyện ý cuốn vào cuộc tranh đấu giành giật thiên hạ, nhưng Hàn Mạc thỉnh lão rời núi tương trợ, lão cũng không cự tuyệt.
Lão tuy tàn phế, cũng có sở thích sống tiêu dao tự tại, nhưng sở học suốt đời phải chôn kín trong lòng, chưa từng có cơ hội thi triển, việc này cũng giống như trong tay có ngàn vạn hoàng kim, nhưng lại không có cơ hội tiêu xài.
Hơn nữa, đệ tử Quỷ cốc đã được lưu truyền khát vọng được vào đời tranh phách đoạt thế, Trang Uyên thân là Quỷ cốc môn chủ, một thân sở học, nếu không được thi triển một phen, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Nếu có thể có một sân khấu để thi thố tài năng, Trang Uyên trong lòng tất nhiên có nguyện ý, tuy nói Hàn Mạc là đệ tử, nhưng từ một phương diện nào đó, lão có thể thoát khỏi Bát quái vây, là nhờ bọn Hàn Mạc cứu, có thể nói Hàn Mạc cũng là ân nhân của lão, có cơ hội tương trợ hắn, Trang Uyên dĩ nhiên bằng lòng.
Thi Liên Vân đem đến một cái ghế đặt xuống bên cạnh Hàn Mạc, chính mình lại đi đến cửa phòng, theo thói quen, theo dõi động tĩnh bên ngoài.
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, ngồi xuống trước mặt Trang Uyên:
- Sư phụ nói hai con đường, đó là?
- Thượng sách, là lấy Ngụy quốc làm căn cơ.
Trang Uyên chậm rãi:
- Hàn Huyền Linh sau khi vào Ngụy đô, đã có ba điều quy định. Phân công lại quan viên nước Ngụy, khai thương mở khố phát lương thực, không thể không nói, các chiêu này kết quả rất tốt, đã để lại cho con căn cơ. Ngụy quốc hiếu chiến, bao năm qua, dân chúng nước Ngụy cực kỳ thống khổ, thân đang lâm vào tình thế nước sôi lửa bỏng, Yến Khánh hai nước đột nhiên xâm lấn, dân chúng Ngụy quốc ngay từ đầu đã phát sinh thù hận, nhưng sau khi Hàn Huyền Linh khống chế Ngụy đô, không hề quấy nhiễu bóc lột bách tính, hơn nữa, còn dụng tâm trấn an dân chúng, phân công quan viên khai mở ra tiền lệ mới. Trên đường đi, chúng ta cũng nghe thấy bách tính nghị luận, đối với Yến quân vẫn có ý ủng hộ, cảm xúc căm thù đang dần tiêu tan.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Kỳ thật dân chúng cũng chỉ mong được sống yên ổn, bọn họ cũng chẳng cầu mong gì nhiều, bình an sống qua ngày là được rồi.
- Đúng là như thế!
Trang Uyên nói:
- Ước pháp tam chương ổn định Ngụy đô thành, khai mở thương khố phát lương thực trấn án dân tâm Ngụy quốc, mà phân công quan lại khiến quan viên của các gia tộc quyền thế cũng dần ổn định. Hàn Huyền Linh ổn định Ngụy đô, cũng là đặt trụ cột cho con ở Ngụy quốc.
Dừng một chút, chậm rãi nói tiếp:
- Kế tiếp, con có thể làm theo quyết sách của Hàn Huyền Linh, tăng độ tin tưởng của người Ngụy đối với Yến quân. Trên thực tế, người Ngụy đối với quân Yến cừu thị ít hơn hẳn so với quân Khánh. Chờ con ổn định căn cơ, liền đi lên phương Bắc công kích Khánh quân ở quận Sơn Bắc, khi đó bách tính Ngụy quốc sẽ toàn lực ủng hộ Yến quân đuổi hết Khánh quân khỏi lãnh thổ Ngụy quốc. Vi sư tuy tàn phế, nhưng tin rằng chỉ trong một thời gian, có thể giúp con đoạt được quận Sơn Bắc, bức lui quân Khánh.
Lời này đương nhiên Hàn Mạc tin.
Từ xưa đến nay, Quỷ cốc môn nhân danh sĩ xuất hiên lớp lớp, cho dù là các đại danh tướng như Tiêu Hoài Ngọc xét cả quyền mưu chiến thuật cũng chưa chắc đã là đối thủ, hôm nay mấy vị danh tướng đều đã theo gió mà đi, Trang Uyên lại là kỳ tài ẩn đằng sau màn, có lão xuất mã, Yến quân thực lực sẽ như hổ thêm cánh, muốn đánh lui quân Khánh khỏi quận Sơn Bắc, tuyệt không phải việc khó.
- Một khi đoạt được Sơn Bắc quận, toàn bộ thổ địa Ngụy quốc liền ở trong tay con.
Trang Uyên lãnh đạm:
- Lúc này không giống như ngày xưa, đã có Ngụy quốc làm căn cơ, trong tay con có thực lực đủ để tranh hùng thiên hạ. Quận Bột Châu tuy rằng khởi binh, nhưng với suy tính của ta, chỉ sợ cũng chưa phải là đối thủ của Hàn Huyền Đạo. Hàn Huyền Đạo dùng danh nghĩa Thiên tử, thủ hạ có mấy vạn Ngự Lâm quân, hơn nữa, khắp các quận đều có thế lực của hắn, chỉ cần ra hiệu lệnh cần vương thì tất cả sẽ tụ họp lại rất nhanh.
Hàn Mạc cau mày:
- Sư phụ, quận Bột Châu khởi binh, sau lưng chính là Tú công chúa, nàng là người của Hoàng tộc, rất có uy vọng.
Trang Uyên lắc đầu cười:
- Ta hỏi con, Yến đế có khả năng đã băng hà?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có chín phần là đã chết!
- Chín phần, nói cách khác là còn một phần có thể sống?
Trang Uyên bình tĩnh:
- Ngay cả con cũng không thể hoàn toàn xác định Yến đế đã băng hà hay chưa, những quan viên khác càng không thể xác thực. Ngay cả triều thần cũng không thể xác thực, thì ngàn vạn con dân Đại Yến làm sao biết? Cho dù có Tào Tú ở quận Bột Châu, Hàn Huyền Đạo cũng không đến mức ở thế hạ phong.
Trang Uyên lạnh nhạt:
- Tào Tú mặc dù là người trong Hoàng tộc, nàng thậm chí sẽ giương cờ hiệu tiêu diệt lộng thần nhưng nàng cuối cùng vẫn không phải là vua, so với Thánh chỉ trong tay Hàn Huyền Đạo, Tào Tú về danh nghĩa đã không thể chiếm thượng phong. Hàn Huyền Đạo khống chế kinh thành, lòng dạ của Hàn tộc đã lộ ra, tuy nói Tào Tú khởi binh, có lẽ sẽ có không ít người hưởng ứng, nhưng ta cảm thấy, thế lực tuân theo hiệu lệnh của Hàn Huyền Đạo cũng sẽ nhiều hơn nữa. Hàn gia thay thế Tào gia nắm giang sơn Đại Yến sẽ là chuyện một sớm một chiều. Ngoại trừ Phạm Hồ Tiêu ba đại thế gia, trên thực tế Yến quốc các nơi đều là đại biểu cho thế lực của Hàn gia là việc có thể thấy rõ như ban ngày, hôm nay có cơ hội đi theo Hàn gia bình định quận Bột Châu chính là thời điểm thể hiện chủ ý của mình đối với Hàn gia, ta muốn nói rất nhiều gia tộc sẽ nguyện ý đi theo Hàn tộc.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, trên thực tế hắn cũng sớm lường trước điều này.
Tào Tú khởi binh ở Bột Châu, Hàn Mạc cũng không chắc bọn họ sẽ dành được thắng lợi cuối cùng, điều hắn lo lắng là một khi nội loạn mở rộng, quốc lực hao tổn, sẽ là cơ hội tốt cho người Khánh.
Trang Uyên nói đúng, hôm nay Hàn tộc ở Yến quốc như mặt trời ban trưa, thiên hạ đều biết, các đại hào tộc ở Yến quốc cũng biết, đại đa số gia tộc quyền thế trên chính trường xua nay đều chọn con đường phụ cường lấn yếu. Cái gọi là thiên lý đạo nghĩa đối với tâm địa một số người bất quá cũng chỉ là lời ngoài miệng mà thôi. Vì tiền đồ của gia tộc, tất nhiên sẽ có nhiều người nguyện ý đi theo Hàn Huyền Đạo.
- Tuy nói khả năng Hàn Huyền Đạo thủ thắng sẽ lớn hơn, nhưng Tào Tú khởi binh, cũng sẽ có một nhóm người hưởng ứng.
Trang Uyên chậm rãi tiếp:
- Lưỡng hổ tranh chấp, cuối cùng không tránh khỏi cả đôi bên đều bị thương, đợi đến lúc bọn họ phân thắng bại, chỉ sợ cũng đã hao tổn cực lớn. Khi đó, là cơ hội của con. Dưới tay con, tướng sĩ ở lâu trên đất Ngụy quốc, đến lúc đó nhất định sẽ rất nhớ nhà, con có thể suất lĩnh một đại quân trở về Yến quốc, nếu như con nguyện ý, hoàn toàn có thể giơ cao cờ hiệu: "quân pháp bất vị thân, diệt trừ gian thần…"
Nói đến đây, Trang Uyên cười nhạt:
- Thử hỏi lúc đó, Yến quốc còn có ai chống đỡ được thế lực của con?
Hàn Mạc cũng cười nhạt:
- Có lẽ… không có!
Hơi trầm ngâm, hỏi tiếp:
- Sư phụ, đây là thượng sách. Người nói có hai con đường, vậy con đường kia là…
Khu vực phía Tây của thành Yến Kinh có một con hẻm cụt, tại đây tọa lạc mấy cửa hàng bán quan tài. Ngày bình thường con hẻm này luôn âm u, vắng hoe hoét, bình thường khó mà gặp được vài bóng người. Ngay cả khi nha sai đi tuần phố cũng không mấy khi quẹo vào con hẻm này liếc mắt một cái, dường như ai cũng sợ điềm xấu khi đi ngang qua đây.
Yến Kinh thành rộng lớn, hơn mười vạn khẩu, có lẽ con phố này là nơi lạnh lẽo nhất.
Bên trái con phố, có một cửa hàng bán quan tài của Lương Ký, bình thường không tên tuổi, tại đây bán bảy tám cỗ quan tài, chế tác không được coi là tốt nhất, giá cả cũng không phải là rẻ nhất, hơn nữa, cửa hàng chỉ có một chưởng quầy và hai tiểu nhị, tiểu nhị thì chất phác, thật thà, chưởng quầy mặt mũi lại lạnh băng như thần chết, rất ít khi đi đon đả chào mời khách, trong nhà không khí tựa như có người mới chết, cho nên, dù là người cần đến quan tài cũng hiếm khi ghé đến đây.
Bên trong của hàng quan tài Lương Ký bày ngay ngắn khoảng hơn mười cỗ quan tài, âm khí nặng nề, mà Chủ sự Lý Cố của Tây Hoa thính hôm nay có mặt ở trong kho hàng đầy âm khí này.
Một ngọn đèn dầu lờ mờ đặt bên bàn, Lý Cố ngồi cạnh bàn, một tay cầm thanh dao con, một tay cầm đầu gỗ chầm chậm chạm trổ, trước sau vẫn chỉ một bức tượng khắc gương mặt nữ nhân mà mãi mãi trong lòng gã không bao giờ quên được.
"Cót két", một thanh âm vang lên, cánh cửa gỗ mục nát nhẹ nhàng đẩy ra, Lý Cố vẫn không ngẩng đầu dậy, nghe tiếng bước chân tiến đến gần, gã mới lãnh đạm hỏi:
- Người đã đến?
- Đang chờ bên ngoài!
Chưởng quỹ có gương mặt thần chết của cửa hàng quan tài Lương Ký cung kính đáp.
- Cho hắn vào!
Sau khi Lương chưởng quỹ ra ngoài, rất nhanh có một gã trẻ tuổi mặc áo xám bước vào, nhìn thấy Lý Cố, tiến lên chắp tay:
- Tại hạ là Hàn Thanh, ngài là Lý Cố Lý chủ sự. Nguồn:
Lý Cốt rốt cuộc ngừng khắc bức tượng đầu người đã quá quen thuộc kia, hơi ngẩng lên, đôi mắt sắc bén nhìn Hàn Thanh, toàn thân sát khí bao phủ, con dao nhỏ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu Hàn Thanh.
Hàn Thanh biết rõ lâu nay toàn bộ Tây Hoa thính dưới sự phân phó của Hàn Mạc đã ẩn nấp cẩn thận, nhưng mấy tháng nay, bị Đông Hoa thính truy sát bức bách, có hơn mười lại viên đã chết trong tay bọn họ, nhưng những tinh nhuệ của Tây Hoa thính thì vẫn đang ẩn thân tại các ngõ ngách của kinh thành, chờ lệnh Hàn Mạc.
Cửa hàng quan tài Lương Ký dĩ nhiên là một điểm ẩn nấp của Tây Hoa thính, Lương chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị đều là lại viên tinh nhuệ, Lý Có thân ở nơi này, ngoại trừ Hàn Mạc, khẳng định không một ai biết rõ.
Mặc dù Hàn Thanh dùng phương thức liên lạc Hàn Mạc để lại, nhưng đối với một người tính cảnh giác cao như Lý Cố mà nói, trước khi hoàn toàn xác định Hàn Thanh là bạn hay thù, gã tuyệt đối sẽ đề phòng.
Hàn Thanh nhanh chóng lộ ra tín vật của Hàn Mạc giấu trong tay áo, Lý Cố nhìn thấy tín vật, ánh mắt có hòa hoãn hơn đôi chút, hai người lại làm ám hiệu bằng ánh mắt, lúc này Lý Cố mới tin tưởng Hàn Thanh đích thực là người một nhà.
Hàn Thanh cũng không nhiều lời, vào thẳng vấn đề:
- Thiếu gia rất nhanh sẽ vào kinh, nhưng Thiếu gia cần tạo nên một ít sự xáo trộn…
- Đại nhân có chỉ lệnh gì?
- Loạn!
Hàn Thanh ngắn gọn rõ ràng:
- Thiếu gia không hy vọng thời điểm hắn vào kinh mà không có sự chú ý gì. Hắn muốn thủ hạ của Hàn Huyền Đạo phải hoảng sợ. Hơn nữa, Thiếu gia cũng cần ngài tạo nên một ít sự khủng hoảng, dẹp bỏ một số người có khả năng uy hiếp đến chúng ta.
Lý Cố khẽ gật đầu:
- Đại nhân muốn chúng ta bắt đầu động thủ?
Hàn Thanh nghiêm mặt nói:
- Thiếu gia từng nói, Tây Hoa thính là đội quân hắc ám tinh nhuệ nhất Đại Yến, một khi chính thức hành động, lực tàn phá chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người giật mình sợ hãi.
Lý Cố thản nhiên:
- Sự hiện hữu của chúng ta, chính là để cho thiên hạ phải sợ hãi.
Hàn Thanh từ trong tay áo lấy ra một danh sách, đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy lên trước mặt Lý Cố:
- Đây là danh sách vị quan viên, ý của Thiếu gia là, nếu như các ngài có thể một đêm khiến tất cả những người này chết, chắc chắn sẽ làm cho đám tay sai của Hàn Huyền Đạo hoảng sợ, mà cái Thiếu gia muốn nhìn thấy chính là kết quả như vậy, cũng sẽ giúp cho ta dễ bề làm việc.
Lý Cố vốn mặt không chút cảm xúc, lúc này bỗng như có hào quang lướt qua, giống như người đi trong sa mạc đột nhiên nhìn thấy một ốc đảo, hoặc như người đi biển gặp nạn sau những ngày dài lênh đênh chợt thấy một đội thuyền khổng lồ.
Hàn Huyền Đạo lợi dụng Đông Hoa thính lục soát Yến Kinh thành truy tìm lại viên Tây Hoa thính, hơn mười lại viên tinh nhuệ đã bị bắt, chịu đựng nhục hình tra tấn, bị xử quyết bỏ đói, cuối cùng còn bị chặt đầu treo ở tường thành suốt mấy ngày.
Lại viên Tây Hoa thính trong lòng phẫn nộ, nhưng không có mệnh lệnh của Hàn Mạc, tất cả mọi người chỉ có thể nuốt hận nhẫn nhịn, không đi cứu viện, có lại viên thậm chí tận mắt nhìn thấy đồng bọn bị xử quyết bỏ đói, cũng hiểu được đó là Hàn Huyền Đạo bố trí cạm bẫy, muốn dụ dỗ lại viên Tây Hoa thính tìm cách cứu viện, nên chỉ có thể cắn răng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong kinh thành, Lý Cố tất nhiên là người đứng đầu, thuộc hạ bị bỏ đói cho đến chết, trong lòng gã vô cùng đau đớn, nhưng vì không có chỉ dụ của Hàn Mạc, gã cũng chỉ có thể như các lại viên khác, nhẫn nại… nhẫn nại…
Hôm nay, Hàn Thanh rốt cuộc đã đem đến mệnh lệnh, khiến cho áp lực lâu nay của Lý Cố được giải thoát, gã tin rằng, các huynh đệ thuộc hạ trải qua quá trình nhẫn nại đó, lúc này xuất kích sẽ cực kỳ sấm sét.
- Thiếu gia trên đường hồi kinh, ít ngày nữa sẽ vào thành.
Hàn Thanh ghé sát lại, khẽ giọng nói:
- Khiến cho bọn chúng trong lòng ớn lạnh, sau đó chờ Thiếu gia trở về…
Lý Cố đứng dậy, cất bức tượng gỗ được điêu khắc cực kỳ tinh xảo vào ngực, chằm chằm nhìn Hàn Thanh, gằn giọng:
- Ta sẽ khiến cho ngươi hiểu, cái gì gọi là chuyên nghiệp.
Gã đi đến bên cánh cửa gỗ mục nát, nhẹ nhàng đẩy ra, bên ngoài mưa dầm liên tục, mà Lương chưởng quỹ tất nhiên đang cung kính đứng đợi ở ngoài cửa.
- Nói cho các huynh đệ, bắt đầu hành sự!
Lý Cố lạnh lùng.
Tân Ngự sử đài Ngự sử Đại phu Lô Minh Chính đúng là xưa nay con đường làm quan cực kỳ rộng mở, mấy năm trước y mới chỉ là một quan viên phi thế gia bình thường, vốn nhờ khẩu khí sắc bén tác phong nhanh nhẹn mà được Hàn Huyền Đạo để ý, được sự nâng đỡ của lão, tiến nhập vào Ngự sử đài, tại đây, từ một chức quan giám sát ngự sử nho nhỏ, vài năm qua, trải qua nhiều chức vị, Trung ngự sử, Thị ngự sử, hoạn lộ có thể nói là từng bước lên cao như diều gặp gió.
Những năm gần đây, y ngoan ngoãn ôm chân Hàn gia, trên triều đình trở thành vây cánh của Hàn gia, cũng có thể nói là nhiều lần nguy nan, cũng may nhờ khôn khéo, lại có Hàn Huyền Đạo đỡ đầu, nên gặp dữ hóa lành.
Dù sao những năm đây đây, thế gia tuy tranh đấu kịch liệt, nhưng cũng không quá dồn sự chú ý vào Ngự sử đài.
Yến quốc thiết lập Ngự sử đài, tiếng là để vạch tội gian thần, nhưng thế lực thế gia tại Đại Yến quốc giăng khắp nơi, nên cũng là một nha môn hữu danh vô thực, căn bản không làm nổi tích sự gì đáng gọi làm giám sát.
Chức trách Ngự sử đài, đơn giản là bồi dưỡng người phát ngôn của các thế lực, vì bọn họ mà khơi mào tranh đấu trong triều mà thôi, nếu như lúc trước thế gia tranh đấu gay gắt, như vậy, cũng chính là cuộc khẩu chiến của đám quan Ngự sử đài.
Xét năng lực, lẫn gia thế, Lô Minh Chính vốn không có cơ hội nổi bật, nhưng sau khi được Hàn Huyền Đạo để ý, lại là kẻ biết uốn theo chiều gió, nên cuối cùng thăng chức rất nhanh, có thể nói là một nhân vật tận tâm và trung thành dưới trướng Hàn Huyền Đạo, cũng bởi vậy rất được Hàn Huyền Đạo coi trọng.
Sau khi Hàn thị quật khởi, thân không phải là thế gia quan viên, nhưng Lô Minh Chính lại được Hàn Huyền Đạo trọng dụng, hơn nửa năm nay, Hàn Huyền Đạo vì muốn tìm hiểu sở trường nhược điểm của các vị quan viên đối kháng, nên Lô Minh Chính dựa theo chỉ thị của Hàn Huyền Đạo thao túng Ngự sử đài, giám sát vạch tội rất nhiều quan viên thế gia khác, nên rất được Hàn Huyền Đạo tán thưởng.
Có thể nói, trong hành động thanh trừ đối lập một cách trắng trợn của Hàn Huyền Đạo, Lô Minh Chính là người lập công lớn, mà Hàn Huyền Đạo cũng không bạc đãi y, hai tháng trước, thăng cho y tới chức Ngự sử đại phu, trở thành người đứng đầu Ngự sử đài
Ngoại trừ quan viên Hàn tộc, Lô đại nhân này có thể nói là quan viên phi thế gia được trọng dụng hàng đầu, hôm nay trong triều có thể nói là con đường làm quan rộng mở, ngay cả các quan viên Hàn phái gặp y cũng còn phải lễ kính, điều này khiến Lô Minh Chính vô cùng đắc ý, cũng cảm thấy tiền đồ của mình thật vô cùng xán lạn.
Hai ngày trước, sau khi biết tin Hàn Mạc tiếm binh quyền, y liền suất lĩnh một đám quan viên, lên án mạnh mẽ Hàn Mạc, gọi hắn là loạn thần tặc tử, khiến Hàn Huyền Đạo cực kỳ hài lòng.
Lô Minh Chính trong mắt người khác tỏ ra là quan thanh liêm, cho nên y cũng cố làm ra bộ dạng là quan thanh liêm, sau khi hồi phủ, liền ở rịt trong nhà, không bước chân ra ngoài, nhìn như là một người thanh tâm quả dục, thực ra, Lô đại nhân lại là kẻ đam mê tửu sắc bậc nhất, mỗi ngày mỗi đêm, y đều cùng người thiếp trẻ đẹp của mình say sưa vui đùa.
Tối nay trời không trăng, Lô đại nhân ở trong một cái tiểu đình nhỏ, người thiếp trẻ đẹp nõn nà tựa vào ngực hắn, nũng nịu tiếp rượu cho đại nhân, ngoài đình, mưa dầm không ngớt, trong đình, rượu ngon ê hề mỹ nữ lẳng lơ, xuân tình nồng đậm.
Người thiếp trước tiên uống một ngụm rượu rồi mới dùng miệng tiếp cho đại nhân, ngay lúc hai người bốn môi chạm nhau, Lô đại nhân liền tham lam hút hết rượu ngon trong miệng người đẹp, thành thạo dùng lưỡi đùa nghịch lưỡi của tiểu thiếp trong miệng mình, bàn tay lần xuống xoa nắn cặp nhũ hoa ngồn ngộn.
Lô đại nhân thích rượu ngon, mà chơi nữ nhân thì thích những nữ nhân có bộ ngực thật lớn.
Âm thầm trong mưa, một gã sư gia tay cầm một sợi dây thừng kéo trên mặt đất, chậm rãi đi về hướng đình, đi thẳng vào bên trong, lúc này, Lô đại nhân vẫn đang mê mẩn đùa nghịch đôi nhũ hoa to lớn, kéo cả vạt áo của giai nhân ra mà nhai cắn, nhưng người tiểu thiếp kia đã nhìn thấy sư gia đi vào trong đình, kinh hô một tiếng, vôi vàng kéo xiêm y lên che ngực.
Lô đại nhân quay đầu, thấy sư phó đang nhìn mình, không khỏi nổi trận lôi đình.
Hoa viên này ban đêm là nơi cấm địa, ngay cả phu nhân của y cũng không dám đi vào, một sư gia nho nhỏ không hề bẩm báo mà đến đây quấy rầy, thật sự khiến y tức giận cực điểm.
Y còn chưa kịp nổi nóng, sư phó đã bình tĩnh nói:
- Lô đại nhân, Thính trưởng của chúng ta có lời nhắn, ai đi theo Hàn Huyền Đạo chính là địch nhân của người, mà đã là địch nhân của Thính trưởng thì chúng ta chỉ còn cách giúp họ quy tiên.
Một câu này của gã còn chưa dứt, cả người đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dây thừng trong tay biến thành sợi dây thòng lọng, Lô đại nhân căn bản không kịp có phản ứng, thòng lọng đã treo vào cổ.
Mỹ thiếp trơ mắt nhìn người kia thành thục lão luyện siết chặt cổ Lô đại nhân, nhìn y hai tay khươ khươ trong hư không, khuôn mặt trắng bệch bắt đầu đỏ bừng, tròng mắt trợn ngược, người thiếp thất kinh kêu lên, chỉ tiếc trong đêm mưa thu, ở nơi vắng vẻ này không ai nghe thấy tiếng kêu của nàng, chứng kiến thân hình Lô Minh Chính dần dần lụi xuống, liền lăn ra ngất xỉu.
Lô Minh Chính ngã trên mặt đất, sư gia sau khi xác định y đã chết, lúc này mới buông tay, quay người đi, rất nhanh đã không còn tung tích.