Triều đình Yến quốc xáo trộn, cố nhiên bầu không khí ở Yến Kinh cũng duy trì trạng thái giới nghiêm, nhưng bờ sông Lưu Tinh ở Nam thành vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ, rượu chảy tràn chén, giai nhân không ngớt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Kim Thạch Dục là một khu tiêu khiển bên bờ sông Lưu Tinh, tên nghe có vẻ sang trọng, nhưng thật ra chỉ là một phòng tắm mà thôi.
Đương nhiên, bên bờ sông Lưu Tinh xưa nay đều là chốn tiêu khiển của quan lại quý tộc, nên phòng tắm cũng không phải là phòng tắm bình thường, bên trong xa hoa vô cùng, hơn nữa, phòng tắm này có điểm đặc biệt là chỉ có một bể tắm, dù sao khách nhân không quý thì phú, sao có thể tắm chung với người khác cho được?
Bể tắm duy nhất ở đây, chẳng những được dát đầy những viên ngọc thạch, mà còn ngâm nhiều dược liệu, rất tốt cho sức khỏe, nghe nói có thể tiêu tai trừ tà kéo dài tuổi xuân. Đương nhiên, nếu chỉ có thế thì cũng không thể thể hấp dẫn quan lại quý tộc ném bạc vào. Mấu chốt là, mỗi vị khách nhân vào tắm sẽ luôn có hai nữ nhân xinh đẹp hầu hạ.
Đại Lý tự chính Lệnh Hồ Phục là khách quen của nơi này.
Đại Lý tự xưa nay đều ở trong tay Hồ phái, Lệnh Hồ Phục ngay từ đầu là người của Hoàng đế, giỏi về tra tấn, lòng lang dạ sói, nhưng vì Hồ Tuyết Tân khống chế Đại Lý tự, nên xưa nay chỉ là một nhân vật có cũng nhưng không.
Sau thấy Hàn Huyền Đạo thế lực khinh quốc, vị đại nhân lòng lang dạ sói nhưng đầu óc vô cùng linh hoạt này lập tức đầu nhập làm môn hạ của Hàn Huyền Đạo, mà y cũng bắt đầu được Hàn Huyền Đạo trọng dụng, liên tục vì Hàn Huyền Đạo bức ra rất nhiều khẩu cung có lợi, vị Tự chính (một chức quan trong Đại Lý tự, dưới Đại Lý tự khanh) đại nhân này đã chiếm được cảm tình của Hàn Huyền Đạo, được lão hứa hẹn sau này sẽ thăng cho làm Đại Lý tự khanh.
Mà vị Tự chính đại nhân này làm việc cực kỳ có trách nhiệm, sau khi đầu nhập Hàn gia, đã tiêu tốn tâm tư cho cái gọi là "Nhị thập bát hình" trước đây đã bị Hồ Tuyết Tân phủ quyết vì quá tàn nhẫn. Mà Lệnh Hồ Phục sau khi được Hàn Huyền Đạo trọng dụng đã phát huy công dụng của các khổ hình đó, khiến y vô cùng hưng phấn, hiện giờ, toàn bộ kinh thành đều biết rằng dưới tay Hàn Huyền Đạo có một vị ác quan. Chỉ cần vị này ra tay, trước khi tra tấn quan viên nào bị bắt đã viết sẵn cáo trạng chỉ chờ ký nhận tội, điều này khiến hiệu suất tra tấn của Lệnh Hồ Phục nhanh chóng được đồn thổi khắp nơi.
Lệnh Hồ đại nhân danh tiếng nổi trội, sau khi Hồ Tuyết Tân mất tích, Đại Lý tự từ trên xuống dưới gần như đều phải xem thái độ của Lệnh Hồ đại nhân mà làm việc.
Y thú nhất là trò tiêu khiển này, nên thường xuyên đến Kim Thạch Dục. Chỉ tiếc người nghèo quyền nhỏ, nên các cô nương đẹp nhất của Kim Thạch Dục không tới phiên y được hưởng.
Nhưng hiện giờ tính thế đã khác, cô nương đứng đầu bảng Kim Thạch Dục cố nhiên thuộc về y, mà các mỹ nữ mới vào Kim Thạch Dục cũng phải do chính y "thử" trước.
Tối nay tuy rằng mưa dầm kéo dài, nhưng lầu lý vẫn cho người ngầm đến báo cho Lệnh Hồ đại nhân biết bọn họ mới có hai mặt hàng mới, mời Lệnh Hồ đại nhân nếu rảnh thì đến nếm thử.
Lệnh Hồ đại nhân tất nhiên việc nhân đức sẽ không nhường ai, khi đêm xuống, liền lập tức dẫn mười tên hộ vệ đến Kim Thạch Dục, vào phòng tắm thượng đẳng nhất, mười tên hộ vệ liền thủ hộ bên ngoài.
Lệnh Hồ đại nhân tự biết, tuy lập công to với Hàn Huyền Đạo nhưng cũng đắc tội nhiều người, y không thể không đề phòng, cho nên mười hộ vệ võ công cao nhất của Đại Lý tự đều bị y điều đến hộ vệ bên người.
Bên trong bể tắm xa hoa không gì tả được, hơi nước bốc lên nghi ngút, hai thân hình trắng nõn ngâm mình trong nước kiều diễm vô cùng. Lệnh Hồ tự chính khác với Ngự sử đài Đại phu ở chỗ, Lô Minh Chính thích thiếu phụ nhũ lớn, còn Lệnh Hồ Phục lại thích những nữ tử tuổi trăng rằm nhũ giống như nụ hoa mới hé.
Lệnh Hồ đại nhân từng thích những giai nhân xinh đẹp quyến rũ, nhưng xem nhiều quá cũng chán, y càng ngày càng thích những tiểu cô nương ngây ngô trong sáng.
Hai tiểu cô nương ở trong bể tắm khoác lụa mỏng, xiêm y ướt đẫm dán lên thân hình non nớt, trong mắt Lệnh Hồ đại nhân, so với các thiếu phụ có vẻ ngoài thành thục, còn hấp dẫn gợi cảm hơn nhiều.
Dưới làn lụa mỏng, có thể nhìn thấy hai nụ hoa chúm chím, hồng tươi mềm mại, mà gương mặt của hai tiểu cô nương thì thoáng chút ngượng ngùng, càng khiến cho Lệnh Hồ đại nhân tâm thần nhộn nhạo, vươn một bàn tay sục sạo trong ngực của một tiểu cô nương, nâng cằm cô lên, thấy gương mặt cô hồng rực như xấu hổ, lòng lại càng mê đắm, bốc một đám cánh hoa đang dập dềnh trên mặt nước lên, sau đó đặt trên ngực thiếu nữ, giọng cợt nhả:
- Lão gia thấy, hoa còn không bằng hoa trên người nàng.
Tiểu cô nương kia tuy rằng cúi đầu xuống, nhưng nhìn cảnh xuân trước mặt cũng nở nụ cười.
Đây là vẻ thùy mị, đây là động lả lơi, có đôi khi, cũng chính là ngõ đoạt mệnh.
Mười tên hộ vệ canh ngoài cửa, bọn họ đã có thói quen chờ ở bên ngoài, qua một canh giờ, vẫn không thấy lão gia đi ra.
Bọn họ mơ hồ có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng cười lanh lảnh, nhưng tiếng cười trong vắt đó sớm đã tắt.
Tự chính lão gia ở trong này hưởng khoái hoạt, xưa nay không ai dám quấy rầy, nơi này là phòng tắm thượng đẳng của Kim Thạch Dục, có thể đến đây tiêu khiển, chẳng những là quan lớn, mà còn là những quan lớn có thực quyền.
Một canh giờ nói dài cũng không dài, mà ngắn cũng không ngắn, nhóm hộ vệ ở bên ngoài nhàn rỗi nên thời gian dường như cũng chậm chạp hơn bình thường. Thế nhưng, mãi vẫn không thấy lão gia đi ra.
Tự Chính lão gia tuổi không ít, hơn nữa, thê thiếp đầy nhà, bình thường không mấy khi lưu lại lâu thế, vượt qua một canh giờ là chuyện hi hữu. Nhóm hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau, có hai gã lanh lợi nhất đến ghé sát vào kẽ hỡ, trộm nhìn xem động tĩnh bên trong. Nhưng bên trong tịnh không có chút tiếng động nào, điều này càng khiến cho nhóm hộ vệ cảm giác được sự bất thường.
Chỉ có điều lúc này chẳng ai dám xông vào, sau một lúc lâu, bên trong vẫn lặng yên không một tiếng động, một gã hộ vệ rốt cuộc nghĩ ra một cách, đi tìm ông chủ của Kim Thạch Dục, nhờ lão đi vào xem.
Dù sao nếu làm hỏng chuyện tốt của lão gia, thì xui xẻo cũng do ông chủ gánh chịu.
Vị ông chủ này dưới ánh mắt lạnh băng của đám hộ vệ, bất đắc dĩ đẩy cửa đi vào, rất nhanh, đám hộ vệ nghe từ bên trong truyền ra tiếng kêu thất thanh.
Bọn họ nhận ra đó là tiếng hét của ông chủ Kim Thạch Dục, đoán ra ngay bên trong có biến, vài tên hộ vệ phá cửa mà vào, nhìn vào cái bể ngọc thạch khảm vàng vô cùng mỹ lệ.
Mọi người sắc mặt đại biến.
Phía trên bể ngọc rải đầy hoa, vốn là một cảnh tượng cực kỳ hương diễm, nhưng lúc này mặt nước đỏ thẫm một vùng, nước ao trong suốt tràn ngập máu tươi, mùi tanh rình nồng đậm lẫn trong hương thơm của cánh hoa vô cùng quỷ dị.
Lệnh Hồ Phục nửa thân trên lộ ra trên mặt nước, hai cánh tay đặt lên trên thành bể, nhưng cổ họng đã bị cắt đứt, bụng bị khoét một lỗ thủng to, nội tạng từ bên trong rơi ra, trông cực kỳ kinh khủng.
Hai thiếu nữ sớm đã không có tung tích, trên bức tường phía sau Lệnh Hồ Phục có treo một tấm vải bố trắng dài, trên tấm bố trắng viết hàng chữ thật to.
"Kẻ nào thông đồng Hàn Huyền Đạo làm bậy, có đầu đi ngủ , không đầu rời giường".
Phía dưới cùng, đỏ sẫm một chữ ký cực kỳ bắt mắt.
Hàn Mạc!
Ngay trong một đêm, khi đại đa số mọi người vẫn còn say ngủ, Yến Kinh thành lặng yên không tiếng động xảy ra một hồi máu tanh. 13 quan viên ngày thường được Hàn Huyền Đạo cực kỳ tín nhiệm, vì đại nghiệp thanh trừ đối lập mà cống hiến công lao, chỉ trong một đêm, bằng nhiều cách khác nhau, đồng loạt bị ám sát.
13 lần ám sát, không một lần sảy tay.
Tuy rằng bị giết bằng nhiều cách khác nhau, nhưng đều chết rất thảm.
Có người chết ở phủ đệ của mình, có người chết ở nơi tiêu khiển, có người chết trong một ngõ tắt, lại có người chết ở trên phố lớn, một loạt thảm sát cực kỳ sạch sẽ, dứt khoát.
Trận ám sát này dĩ nhiên không có ý định giấu diếm, trong một đêm, 13 quan viên đồng thời bị mất mạng, chết một cách thê thảm, tin tức này ngày hôm sau tràn ngập khắp thành Yến Kinh, gần như tất cả các quan viên đều ớn lạnh trong lòng, một cảm giác sợ hãi xâm nhập và lan tỏa khắp toàn thân.
Càng làm cho nhóm quan viên này khiếp sợ chính là, đầu mâu của trận ám sát chĩa thẳng vào quyền thần bậc nhất đương triều Hàn Huyền Đạo.
13 quan viên đều là quan viên được lão trọng dụng, có quan viên phi thế gia, cũng có quan viên Hàn tộc, hơn nữa các quan viên này sau khi bị giết hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp để lại một thông tin.
Kẻ nào thông đồng Hàn Huyền Đạo làm bậy, có đầu đi ngủ, không đầu rời giường.
Nếu chỉ là một số người nói điên nói dại, đám quan viên này có lẽ chỉ cười khinh thường, nhưng đây không còn là lời nói ngông cuồng nữa, mà là sự thật hiển nhiên trước mắt.
13 quan viên cố nhiên có hộ vệ bên người, nhưng thời điểm bọn họ chết, đám hộ vệ ngay bóng dáng của thích khách cũng không hề thấy.
Bọn quan viên đã tin, câu nói kinh sợ như vậy, chính là một lời cảnh cáo có thật.
Không khí trong kinh thành lập tức căng thẳng, đám quan viên cũng biết, người làm nên huyết án ghê rợn lần này, chính là kẻ đang nắm trong tay binh quyền: Hàn Mạc.
Tin tức Hàn Mạc đoạt lại binh quyền, có lẽ có thể giấu diếm thường dân, nhưng không thể lọt khỏi tai đám quan viên. Bọn họ cũng biết Hàn Mạc đoạt lại binh quyền từ trong tay Hàn Thương, cũng biết phủ Lễ bộ Thượng thư đã bị Hàn Huyền Đạo phái người nghiêm mật khống chế. Từ đó, cũng không khó suy đoán ra bên trong Hàn gia xuất hiện hố sâu, mà Hàn Huyền Đạo và Hàn Mạc đã chính thức đối đầu.
Nếu trước đây mọi người chỉ hồ đoán, thì lúc này, thảm án kinh hoàng đã làm cho bọn họ rốt cuộc xác định, Hàn Huyền Đạo và Hàn Mạc đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, Yến quốc chính quyền và quân quyền một lần nữa được đem ra so sánh.
Hàn Mạc người chưa thấy, nhưng khí thế đã thấy, sát khí kinh người!
Trong một năm này, Hồng Tụ sống dưới gối Hàn phu nhân, trong tình thương của mẹ mà cả đời này nàng chưa bao giờ được hưởng thụ, trang cảnh hỏi han ân cần kia rõ mồn một trước mắt, khắc rõ trong trái tim nàng.
Sau khi ngăn cản một mũi tên cho Hàn Mạc tại Khánh Quốc mà bản thân bị trọng thương mất trí nhớ, Hồng Tụ quả thật xuất hiện bệnh trạng mất trí nhớ, nhưng trải qua phủ Lễ Bộ Thượng thư dốc lòng điều dưỡng, thân thể nàng bắt đầu khôi phục từng chút một, hơn nữa dưới tình huống không người biết, trí nhớ tiềm thức của nàng chậm rãi tỉnh lại, từng ngày trôi qua, nàng cũng rõ ràng từng chút một đối với thứ đã từng là trí nhớ.
Trên thực tế trước khi Hàn Mạc rời khỏi kinh thành trở về Đông Hải, trí nhớ của Hồng Tụ đã hoàn toàn khôi phục lại.
Tuy nàng nhớ ra thân phận chân thật của mình, nhớ từng điểm ngày xưa, lại vẫn không quên cuộc sống sau khi tiến vào phủ Lễ Bộ Thượng thư, nàng nhớ rõ ràng trên dưới trong phủ quan tâm bảo vệ nàng, đúng là như thế, sau khi nàng khôi phục trí nhớ, trong lòng lại cảm nhận được rung động thật lớn.
Phủ Lễ Bộ Thượng thư, chính là một trong sáu phủ lớn Lục Bộ, hơn nữa vợ chồng Hàn Huyền Xương cũng là quý tộc thế gia hiện giờ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bản thân mình chỉ là một gã chủ sự làm hành động ngầm của Tây Hoa Thính, thân phận cách xa như thế, nhưng quý phủ Lễ Bộ Thượng thư lại hết sức che chở mình, chẳng qua nguyên nhân ban đầu là vì Hàn Mạc, nhưng trải qua một đoạn thời gian, có lẽ dường như trên dưới phủ Lễ Bộ Thượng thư đã thích ứng sự tồn tại của Hồng Tụ.
Ban đầu trong tâm tư Hàn phu nhân đối với Hồng Tụ có lẽ chỉ trong thương cảm, nhưng trải qua gần một năm ở chung, sớm chiều ở chung, tình cảm hai người cũng càng thêm thâm sâu.
Hàn Mạc rời kinh trở về Đông Hải, mang theo vợ con, thậm chí Bích Di nương và muội muội cũng mang về, lúc ấy Hồng Tụ nhảy cảm mà cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bên ngoài vậy.
Hàn phu nhân tuy thông minh, nhưng cũng là người thẳng thắn, bình thường lúc nói chuyện phiếm với Hồng Tụ, cố tình không biểu đạt sự bất mãn trong lòng đối với Hàn Huyền Đạo, mà Hồng Tụ nhạy cảm từ trong lời nói của Hàn phu nhân cảm thấy được trong Hàn tộc xuất hiện vết rách.
Nàng hoạt động ngầm nhiều năm có sức quan sát và lực phân tích rất mạnh, Hàn Mạc từ tiền tuyế bị điều tới Đông Hải, Hồng Tụ cũng cảm thấy vấn đề trong đó không nhỏ. Mà lúc này Hàn Mạc lại mang người nhà đi, nàng đã cảm thấy tuyệt đối không phải quyết định nhất thời.
Lúc ấy Hàn Mạc cũng muốn đem màng về Đông Hải, ở sâu trong lòng Hồng Tụ làm sao không muốn cùng nhau rời đi với bọn họ, ngày thường nàng cùng Tiểu Thiến và Hàn Thấm ở cùng một chỗ, tình như tỷ muội, tự nhiên cũng không muốn tách rời. Nhưng Hàn phu nhân lưu lại ở kinh thành, trong lòng Hồng Tụ mơ hồ cảm thấy không lâu sau sẽ có chuyện lớn xảy ra, vì ở lại bên Hàn phu nhân thêm người bảo vệ, liền cự tuyệt cùng đồng hành.
Rất nhiều chuyện giống như trong dự đoán của nàng, giờ phút này, phủ Lễ Bộ Thượng thư quả nhiên rơi vào đại nạn, Hàn Huyền Xương tung tích không rõ, Hàn phu nhân bị giám sát nghiêm mật, trong lòng Hồng Tụ đã rất lo lắng.
Mặc dù nàng cũng không biết được tình hình bên ngoài, nhưng tình thế phát triển tới bước này, về sau chỉ biết càng ngày càng trở nên xấu, hơn nữa mấy ngày nay từ thần sắc Hàn phu nhân nàng cũng có thể nhìn ra, áp lực cùng bi phẫn trong lòng Hàn phu nhân đã đạt đến điểm tới hạn.
Dưới sự che chở Hàn phu nhân, thân thể nàng khỏi hẳn, trong lòng nàng thậm chí đã thật sự đối đãi với Hàn phu nhân như mẫu thân, lúc này, nàng biết rõ mình đã không thể ngồi chờ chết, nhất định phải làm thứ gì đó, cho dù như thế nào, cũng phải cứu Hàn phu nhân ra khỏi lồng sắt này.
Hiện giờ nàng lẻ loi một mình, không có bất kỳ liên hệ gì với bên ngoài, muốn cứu Hàn phu nhân ra khỏi trong tình hình bị khống chế nghiêm mật thế này, điều đó nói dễ vậy sao. Cho nên nàng rõ ràng, thật sự muốn cứu Hàn phu nhân ra, bản thân phải tìm được cơ hội rời khỏi phủ Lễ Bộ Thượng thư, bắt được liên lạc với lại viên Tây Hoa Thính bên ngoài.
Nàng biết được chung quanh viện nhỏ này rải rác cao thủ võ đạo, nếu như chỉ có một hai người, nàng hoàn toàn có thể giải quyết, thế nhưng đối mặt với một nhóm cao thủ võ đạo, muốn đơn giản phá phòng vây ra ngoài quả thực không có khả năng, một khi chọc tới một số võ giả này, chỉ sợ còn liên lụy Hàn phu nhân.
Nàng phải rời khỏi, nhất định phải nắm rõ hoàn cảnh chung quanh như lòng bàn tay, từ đó tìm ra sơ hở, dễ dàng phá vòng vây ra ngoài.
Thân thể nàng hòa vào trong đêm tối, nằm trên nóc nhà, lặng yên không tiếng động. Mưa thu rơi lên người nàng, rất nhanh liền xối quần áo nàng ướt đẫm, thế nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, nhạy bén tìm hiểu động tĩnh xung quanh viện nhỏ.
Nàng xuất thân từ Tây Hoa Thính, thủ đoạn ẩn núp theo dõi là nhất lưu, tự nhiên biết rõ nơi nào chung quanh viện nhỏ này thích hợp che dấu mai phục, tại nơi nàng cho rằng thích hợp che dấu, nàng quả thực cũng phát hiện thân ảnh võ giả.
Hai đêm liên tục, nàng đều lên nóc nhà lúc đêm khuya, nắm giữ quy luật hành động của những võ giả kia.
...
...
- Ngô Quận đã điều đội ngũ tám ngàn người đang tiến thẳng tới kinh thành, quận Hội Tịch cũng đã tập kết một vạn đại quân, hôm nay trú đóng ở chỗ cách kinh thành dặm về phía nam, tùy thời nghe điều khiển.
Trong sảnh bên của phủ Hộ Bộ Thượng thư, đang lúc hoàng hôn, Binh Bộ Thị Lang nhậm chức không lâu Hàn Đơn đang bẩm báo với Hàn Huyền Đạo:
- Quận Lâm Dương cũng đã điều động nhân mã, dựa theo lệnh của Binh Bộ, đang tiến tới vùng núi Tây Bắc Bộ quận Bột Châu, sau khi bọn họ tiến tới, sẽ không lập tức khởi xướng tiến công, chỉ đợi quận Bột Châu đột phá đến quận Nghi Xuân, liền quấy rối phía sau quận Bột Châu, chặn đường hậu cần lương thảo của họ. Về phần quân Đông Hải... Bên kia cũng không có quân báo trở lại, nhưng tinh binh quận Đông Hải cũng đã lên đường... !
Trong sảnh bên, ngoại trừ Hàn Huyền Đạo ngồi chỗ thượng chủ, trong sảnh còn hơn mười quan viên Hàn hệ, đều là đại thần tay nắm thực quyền trong triều đình hiện giờ.
Hơn mười vị quan to này đứng trước mặt Hàn Huyền Đạo, nguyên một đám tất cung tất kính, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Hôm nay Hàn Huyền Đạo cầm quyền, nhưng người này với tư cách trợ thủ đắc lực của Hàn Huyền Đạo, chẳng những ngày đêm duy trì triều chính, hơn nữa từ sau vụ ám sát lần trước, mỗi người đều hoảng sợ sống qua ngày, thân thể cùng tinh thần đều bị tiêu hao.
- Quân Nghi Xuân... !
Hàn Huyền Đạo cười lạnh.
Hàn Đơn lập tức nói:
- Quân Nghi Xuân đã bố trí phòng ngự ở Hàm Cốc Quan giao tiếp giữa quận Bột Châu và Nghi Xuân... Hàm Cốc Quan trải qua trận chiến ba năm trước đây, tuy cũng đã tu sửa, chẳng qua năm đó gặp phá hoại cực lớn, binh lực cùng sức chiến đấu của quân Nghi Xuân thua xa quận Bột Châu, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu... !
- Bổn quan muốn hỏi người, quận Nghi Xuân này rốt cuộc là nghe ai điều động?
Hàn Huyền Đạo nhàn nhạt hỏi.
Chúng quan hai mặt nhìn nhau, Hàn Đơn kiên trì nói:
- Hồi bẩm đại nhân, quận Nghi Xuân... Cũng không chịu Binh Bộ điều động. Theo hạ quan biết, lúc Triệu Tịch Tiều bắt đầu tập kết binh lực, Tư Đỗ Tĩnh của Nghi Xuân hẳn là muốn lập công, cho nên không trải qua ý chỉ của triều đình, không e dè thay đổi binh lực lương thảo... !
Gã khẽ nâng đầu, cẩn thận từng chút nhìn Hàn Huyền Đạo, thấy sắc mặt Hàn Huyền Đạo vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lại lóe ra ánh sáng rất cổ quái, trong lòng hơi hốt hoảng:
- Tư Đồ Tĩnh... Người này sau này phải trừng phạt nặng... ! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Phanh!
Một tiếng đồ sứ vỡ nát vang lên trong sảnh, Hàn Huyền Đạo dĩ nhiên ném nát chén trà trong tau, đám quan chức cực kỳ sợ hãi, nhao nhao quỳ xuống, câm như hến.
- Chỉ là vì lập công?
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:
- Hàn Đơn, ngươi thân là Binh Bộ Thị Lang, hôm nay trông coi sự vụ lớn nhở của Binh Bộ, vì sao quân đội địa phương điều binh người cũng không biết, quả thực là phế vật.
Hắn gặp chuyện xưa nay đều bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc này trong mắt lại xuất hiện tức giận:
- Ngươi nói Tư Đồ Tĩnh là vì tranh đoạt lập công? Bổn quan tới nói cho ngươi biết, quan viên chúng ta phái tới Nghi Xuân, bị Tư Đồ Tĩnh chém mười bốn người, bị nhốt hai chín người, đây là tranh đoạt lập công như lời ngươi nói sao?
Lời vừa nói ra, chúng quan đều chấn động.
Hàn Đơn sắc mặt tái nhợt, giật mình nói:
- Đại nhân, Tư Đồ Tĩnh... Tư Đồ Tĩnh là muốn làm phản sao?
Nhưng trong lòng gã cực kỳ nghi hoặc, nếu như Tư Đồ Tĩnh muốn đối kháng với Hàn Huyền Đạo, hẳn là liên thủ với quận Bột Châu mới đúng, thế nhưng hắn giết người của Hàn Huyền Đạo, lại xuất binh đi ngăn cản quận Bột Châu, chuyện này cũng hơi quái lạ.
- Là muốn làm phản!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Chỉ có điều lại không muốn cùng tạo phản với Triệu Tịch Tiều, mà muốn liên thủ tạo phản với Hàn Mạc!
- Hàn... Hàn Mạc?
Mọi người giật mình.
Hàn Huyền Đạo cũng không giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt nói:
- Chẳng qua tạm thời có bọn họ đi ngăn cản quận Bột Châu, cũng khỏi cần chúng ta động thủ. Đợi đến lúc binh mã các bộ đến, tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ, bản quan ngược lại muốn xem một vở tuồng chó cắn chó!
- Đại nhân anh minh!
Mọi người cùng kêu lên.
Hàn Huyền Đạo giơ tay lên nói:
- Mọi người đều đứng lên đi!
Đợi lúc chúng quan đứng dậy, hắn mới chậm rãi nói:
- Hôm nay bổn quan triệu tập các ngươi tới, chính là muốn thương nghị một chuyện lớn với các ngươi!
Chúng quan đều bắt đầu nghiêm nghị.
Hàn Huyền Đạo hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Đêm qua bổn quan nhận được tin tức, thánh thượng.. đã vì bệnh năng băng hà, trong trong điện Càn Tâm... !
Hơn mười quan viên thần sắc khác nhau, có một số lộ vẻ khiếp sợ, nhưng phần lớn lại lộ ra sắc mặt vui mừng, còn có mấy người sắc mặt vui mừng trong mắt lộ ra thần sắc "tự nhiên là thế".
Hơn nửa năm Hoàng đế chưa từng lâm triều, hết thảy chuyện tình đều có Hàn Huyền Đạo chấp chưởng, ngươi hơi có suy nghĩ, tự nhiên rõ ràng trong cung xảy ra chuyện lớn, nay Hàn Huyền Đạo nói thẳng Hoàng đế đã chết, không ít người lại cảm thấy đương nhiên, có mấy người đã cảm giác đây là tang báo đến chậm.
Chỉ có điều tiếp theo, mặc dù là lừa mình dối người, chúng quan vẫn hết sức làm ra bộ dạng đau xót, mặc dù có mấy người diễn thật sự không tốt, nhưng lúc này cũng quả thực không cần diễn quá tốt.
Hàn Huyền Đạo thở dài nói:
- Việc này tạm thời không nên tiết lộ ra ngoài, hôm nay lúc quốc gia nguy nạn, các vị nên chung tay với bản quan, cùng vượt cửa ải khó khăn.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Thánh thượng băng hà, cả nước buồn bã, chúng ta làm thần tử, tuy đối mặt với lúc quốc gia nguy nan, nhưng cũng không thể để Thánh thượng chịu ủy khuất... Bản quan quyết định năm ngày sau, là ngày hai mươi sáu tháng mười, triệu tập văn võ bá quan tề tụ điện Càn Tâm, chiêu cáo tin tức Thánh thượng băng hà với thiên hạ... !
- Đại nhân anh minh!
- Nước không thể một ngày không có vua.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Thánh thượng đã đi, Đại Yến ta vẫn còn lại, vì tương lai Đại Yến ta, lập mua mới cũng là chuyện tình cấp bách!
Chúng quan lập tức khẩn trương, biết rõ đã là thời khắc cực kỳ quan trọng.
- Các vị thấy thế nào?
Hàn Huyền Đạo trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi.