Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Xem vẻ mặt quân sư, dường như không tin.
Tới gần đỉnh núi, có một chỗ đường đá cực kỳ hẹp, một bên là vách đá thật cao, bên kia chính là vực núi sâu hơn 10m, nếu sơ xuất ngã xuống, chỉ có chết.
Đường đá hẹp này nối thẳng đỉnh núi, chỉ có điều ở đoạn giữa, thiết lập một trạm gác nho nhỏ, bên cạnh có một động đá rộng rãi, hơn hai mươi quân phòng thủ quận Bột Châu đóng ở trong đó, lúc nào cũng có 2 người thủ trong trạm gác, thay phiên nhau.
Tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy nhân mã triều đình không có khả năng xuyên qua nơi này, nhưng cẩn thận là không thừa, Diệp gia vẫn an bài người thủ ở nơi này, làm tốt kế sách vẹn toàn.
Mấy chục quân phòng thủ này lại cảm thấy, con đường hẹp hòi này, hai con ngựa đi song song còn khó khăn, cho dù quân triều đình muốn đi qua nơi này, vài vạn người, bước từng bước về phía trước, chỉ sợ cũng phải mấy tháng. Hơn nữa nơi này thật sự bí mật, ngày xưa qua quan đều đi qua quan Lê Cốc, cũng không có ai leo qua dãy núi hiểm trở đi qua nơi này.
Đêm đã khuya, gió lạnh thấu xương, phần lớn binh lính đều ngủ nặng nề, chỉ còn hai tên binh sĩ thủ vệ, vẫn chịu gió lạnh xâm nhập bên ngoài động đá như trước.
Trời đen tối, nghe tiếng ngáy từ trong động truyền ra, hai gã binh lĩnh cũng buồn ngủ không chịu được, rúc vào bên cạnh vách đá, nửa tỉnh nửa ngủ.
Nhóm quân phòng thủ này, không có khả năng nghĩ tới, một âm hồn mò mẫm tới chỗ bọn họ, tử thần cũng đang tiến về phía họ từng bước một.
- Vút!
Một mũi tên xé không mà đến, cắm vào cổ họng một tên binh lính không lưu tình chút nào, tên binh sĩ kia chưa kịp hừ một tiếng, lệch đầu chết đi.
Nhưng một mũi tên này cũng kinh động một tên binh sĩ khác, hắn luống cuống đứng lên, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, còn chưa phục hồi tinh thần, mờ mịt ló đầu ra, hắn liền nhìn thấy một mũi tên bắn lại đây, lập tức cảm thấy cổ họng đau đớn, mũi tên kia cắm vào cổ họng của chính hắn, im hơi lặng tiếng, giống như một mũi tên từ địa ngục đột nhiên bắn tới cướp đi mạng sống, thậm chí hắn còn không thấy rõ bộ dáng kẻ thù, đã ngã xuống đất.
Chu Tiểu ngôn buông trường cung trong tay, rút dao găm ra, vung tay lên, dẫn đầu nhào về phía trạm gác, hơn mười kỵ sĩ phía sau tay cầm dao, nối đuôi nhau đi theo.
Lướt qua rào gỗ của trạm gác, mười mấy người liền chui vào bên trong động đá giống như âm hồn đêm đen.
Hàn Mạc dán người chỗ vách đá, rất nhanh liền nghe được bên trong truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, đó là tiếng tru thê lương của quân phòng thủ trong lúc ngủ mơ.
Hoạ trời giáng, không ai trong bọn họ có thể nghĩ tới, Diêm Vương đoạt mạng lại đột nhiên tới dưới tình huống không hề có dấu hiệu.
Chiến tranh, tất nhiên không tồn tại vấn đề đạo nghĩa gì, ta không thể giết ngươi, ngươi sẽ giết ta, cho nên đám người Chu Tiểu Ngôn tuyệt đối không chừa cơ hội cho bọn họ, cho dù quân phòng thủ thật sự không chuẩn bị gì hoặc thậm chí đang ngủ say, lưỡi dao của bọn họ vẫn chém vào cổ họng quân phòng thủ không lưu tình chút nào.
Dưới sự huấn luyện của Chu Tiểu Ngôn, Phong Kỵ sớm đã có tố chất, giống như chém dưa thái rau, chỉ một lát, trong động đá không còn một tiếng động. Một gã Phong Kỵ toàn thân là máu chui ra từ trong động đá, kêu lên với đám người Hàn Mạc dán tại vách đá:
- Ngũ thiếu gia, đã giải quyết rồi.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, quay lại nhìn đội kỵ binh nhìn qua như rồng rắn, thấp giọng nói:
- Giờ các ngươi chờ ở chỗ này, nghe được mệnh lệnh, tiếp tục đi về phía trước.
Bản thân tiến tới trạm gác, chưa vào động đá, đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm từ bên trong bay ra.
Hắn đang muốn vào động, một bóng người đối diện đi đến, trong động đá còn một cây đuốc đang cháy, nhờ ánh lửa, Hàn Mạc lập tức nhìn thấy người này không phải Phong Kỵ mặc giáp da, mà là khôi giáp của trẻ thù, cảm thấy trầm xuống.
Kẻ thù không chết, như vậy… !
Hắn phản ứng nhanh chóng, muốn ra tay, chợt nghe giọng Chu Tiểu Ngôn nói:
- Ngũ thiếu gia, là ta!
Quả nhiên, người mặc khôi giáp kẻ thù này, là Chu Tiểu Ngôn.
- Sao cậu lại mặc như vậy?
Hàn Mạc hơi kỳ quái, nhưng nháy mắt liền phản ứng lại, cười nói:
- Chu Tiểu Ngôn, cậu thật đứng là lão luyện.
Chu Tiểu Ngôn nói:
- Chúng ta xâm nhập vào phía sau địch, mặc đồ của bọn họ, ít nhiều sẽ đưa đến tác dụng mê hoặc nhất định. Chỉ tiếc nơi này chỉ có hơn hai mươi bộ đồ của kẻ thù, xem ra sau khi chúng ra vượt qua dãy núi Lê Cốc tới cảnh nội quận Bột Châu, có cơ hội còn phải kiếm nhiều áo giáp một chút.
Trong động đá, kỵ sĩ Phong Kỵ liên quan đã dựa theo lời Chu Tiểu Ngôn, thay khôi giáp kẻ thù.
- Thay đổi áo giáp, đi ở phía trước.
Chu Tiểu Ngôn nói với bộ hạ:
- Nơi đó có một lá cờ của bọn họ, cũng mang đi, tới khu vực đồng bằng, sử dụng cờ hiệu của bọn họ!
Đám kỵ binh huỷ đi trạm gác được làm từ hàng rào gỗ mục nát, làm thông đường, vẫn do vài dân chúng quen thuộc địa hình dẫn đường phía trước, kỵ binh Phong Kỵ nắm ngựa, thẳng tiến trên đường núi gập ghềnh hiểm trở.
…
…
Ánh ban mai hiện ra giữa trời đất, trên đầu thành quan Lê Cốc, Diệp Vô Nhai làm chủ tướng thủ quan đang nhìn quân thế gia rậm rạp phía Lê Cốc Xuyên, hắn cũng thấy được hai đội quân dùng cờ hiệu Tiêu gia và Hàn gia, tới gần Lê Cốc Quan.
Quan Lê Cốc nguy nga giống như rãnh trời dựng đứng trước mặt quân thế gia, đối với quân thế gia mà nói là áp lực, đối với quân phòng thủ mà nói, đúng là nguồn gốc của tự tin.
Trên tường quan đầy cung nỏ, lôi thạch cây lăn cũng chuẩn bị xong xuôi, trong quan, cũng có rất nhiều doanh trại thủ quân.
Diệp gia đã làm xong công việc chuẩn bị rất tốt, tuy rằng khí thế quân thế gia rất mạnh mẽ, binh lực cũng hơn quân Diệp gia rất nhiều, nhưng có dược quan Lê Cốc giống như rãnh trời, Diệp Vô Nhai rất tự tin.
Bên cạnh Diệp Vô Nhai, cấp dưới đứng đầy, Diệp Canh cũng một thân quân trang, đi theo bên người Diệp Vô Nhai.
- Nhị thúc, xem ra bọn họ chuẩn bị tấn công.
Diệp Canh khinh thường nói:
- Cũng không biết bọn họ có thể xông về bên này mấy bước? Nếu vọt tới nửa đường lại lui về như chó hoang, vậy thì không có ý tứ gì.
Diệp Vô Nhai thản nhiên cười nói:
- Thật ra ta rất khó hiểu, xem quân trận của bọn họ, dường như xung phong chính là Tiêu gia và Hàn gia. Ta còn tưởng rằng Tây Môn gia là gia tộc đầu tiên đi lên muốn chết.
Một gã cấp dưới bên cạnh gật đầu nói:
- Tướng quân nói đúng. Tiêu gia kia thế lớn quyền lớn, mạt tướng cũng thật không ngờ bọn họ sẽ chủ động gánh trách nhiệm tiên phong.
- Quản bọn họ ai làm tiên phong, đều là đi qua tìm cái chết.
Diệp Canh khinh thường nói.
Diệp Vô Nhai khẽ nhíu mày.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, dù sao trong mắt hắn, cho dù không phải quân đội Tây Môn gia xông lên đầu tiên, Tiêu gia cũng quyết không làm kẻ đi đầu. Làm tiên phong, nói trắng ra, là phải chết người, phải hao tổn thực lực bản thân, Tiêu gia trở nên khẳng khái nghĩa lớn như vậy từ khi nào, dĩ nhiên dũng cảm đứng ra?
Hắn đương nhiên không biết, đây là phương pháp "rút thăm tấn công" Hàn Mạc đưa ra, khiến bên trong quân thế gia rơi vào cục diện bế tắc lập tức đạt được sự thống nhất nào đó.
Chẳng qua mày hắn giãn ra rất nhanh.
Bởi vì hắn vốn không cần quan tâm là ai xung phong.
Có hàng rào chắc chắn, có chuẩn bị đầy đủ, chiếm hết thiên thời địa lợi, hắn sẽ không sợ hãi quân thế gia.
Hơn nữa hắn rất rõ trong lòng, chỉ cần đánh lui vài lần tấn công của quân thế gia, lòng quân thế gia bị nhục, như vậy mâu thuẫn tạm thời bị dồn nén sẽ tuôn ra càng thêm kịch liệt.
Diệp Canh rất rõ ràng nói:
- Chỉ cần đứng vững vài lần tấn công của bọn họ, khí thế của bọn họ sẽ mất hết, vào lúc đó, không cần chúng ta đi đánh, tự bọn họ sẽ đấu tranh nội bộ.
- Chó cắn chó!
Một gã cấp dưới cười ha ha nói:
- Nếu con chó hoang Tiêu gia kia tổn thất binh lực, chắc chắn sẽ trút tức giận lên người gia tộc khác, đến lúc đó, có lẽ chúng ta sẽ thấy được một trò hay.
Lại một tên cấp dưới đắc ý nói:
- Chỉ cần bên trong bọn họ vừa loạn, quân Diệp gia ta dốc toàn bộ lực lượng, giống như mãnh hổ xuống núi, nhất định có thể đánh cho đám ô hợp kia tơi bời.
Diệp Canh cũng hưng phấn mà vung tay:
- Đến lúc đó đánh tan quân thế gia, xua quân thẳng đến Yến kinh, đá Tào Đỉnh từ trên ghế rồng xuống, chuyện lớn sẽ thành!
Dường như đã bị những lời này của Diệp Canh làm rung động, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Bọn họ hiểu được, một khi nghiệp lớn hoàn thành, đám người này đều được cho là công trạng lập nước, đến lúc đó vinh hoa phú quý cuồn cuộn mà tới.
Diệp Vô Nhai cũng trầm mặc, hắn biết, tình thế chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, trước khi chưa thật sự lấy được thắng lợi, chuyện gì cũng không thể kết luận.
- Bên sông Dịch Bắc kia có tin gì truyền đến không?
Diệp Vô Nhai hỏi.
Diệp Canh lập tức nói:
- Phạm Hồ Hạ ba nhà chó cắn chó, nghe nói bên trong đã loạn, đến nay quận trận cũng loạn. Hiện giờ hai quân giằng co ở hai bờ sông Dịch Bắc!
Khoé miệng Diệp Vô Nhai lộ ra nụ cười:
- Giống như dự đoán. Chỉ cần Ngô gia chống đỡ được mười ngày nửa tháng, chỉ sợ chiến sự bên đó sẽ kết thúc. Đến lúc đó một khi bên này thắng lợi, một đường sông Dịch Hà cũng tự sụp đổ.
Tất cả mọi người cười ha ha, cực kỳ đắc ý.
…
Lúc chính ngọ, cuối cùng vũ khí công thành vận chuyển từ Yến kinh đã đến quân doanh thế gia.
Xe bắn đá là vũ khí công thành chủ yếu.
Xe bắn đá này nhìn qua đều rất đơn giản, không tính tiên tiến, nhưng không thể nghi ngờ, dùng để tấn công quan ải, nó tuyệt đối có tác dụng mạnh mẽ.
Ngoài ra, còn có hai vũ khí cực kỳ lạ khác, hai loại này cũng là vũ khí không thể thiếu trong công thành.
Đều gọi là xe chòi, lại gọi là xe tổ chim.
Đây là một loại xe công thành, bên trên có chòi, giống như ổ chim, là hai cây cột dài dựng đứng trên xe có tám bánh, giữa hai cây cột có chòi gỗ, có thể lên xuống, trong chòi có lỗ, từ miệng lỗ có thể quan sát tình hình quân địch trên thành, như vậy có thể phán đoán quân lực phòng thủ trên thành mạnh yếu ra sao, sau đó đưa ra tình báo, như vậy có thể căn cứ điểm phòng thủ mạnh yếu của đối phương, thông qua cờ hiệu, tập trung công kích vào khu vực quân địch phỏng thủ yếu kém.
Một loại khác tên là phun sợi, đây là một loại xe công thành cực kỳ chắc chắn rắn chắc, nó có thể yểm hộ binh lính công thành đào tường thành đào đường ngầm, tránh cho bị địch nhân dùng tên, đá, lửa, gỗ gây thương tích.
Phun sợi có thể chứa hơn mười người, dưới sự yểm hộ của nó, binh lính có thể tiến hành công thành an toàn.
Đương nhiên, không thể thiếu chùy đầu hổ, đó là vũ khí tuyệt đối dùng để phá cửa thành.
Những vũ khí công thành này điều tới bộ đội tiên phong, cũng chính là trong doanh hai nhà Tiêu Hàn. Nhìn thấy vũ khí công thành chuyển đến, các tướng sĩ vốn đối mặt với quan Lê Cốc cảm thấy khó giải quyết, tâm tình lập tức rất phấn chấn.
Lúc hoàng hôn, quân thế gia đã chuẩn bị tốt để chiến đấu, nội dung tướng lãnh quân đội hai nhà phát biểu gần như nhất trí:
- Không tiếc giá lớn gì, toàn lực công thành, hạ quan Lê Cốc!