Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nói:
- Hàn Mạc, ngài… ngài rất đắc ý phải không?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Vì sao quân sư cho rằng ta rất đắc ý?
Hắn xích người lại, mùi nữ sắc từ Tiêu Linh Chỉ xộc lên mũi hắn, khiến hơi thở hắn trở nên gấp gáp, nhẹ giọng hỏi:
- Quân sư có biết không, ngay tại con đường cách đây không xa thôi, vừa mới xảy ra một vụ mưu sát?
Ánh mắt hắn cực kỳ sắc bén, nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ cũng không vì thái độ đầy kích động của Hàn Mạc mà có chút sợ hãi, chỉ thản nhiên đáp lại:
- Không biết Hàn đại nhân đã sai người báo án cho phủ Yến Kinh chưa?
- Có một số việc cần điều tra, phải tra ra kết quả, báo án có lẽ không phải chuyện tốt đẹp gì.
Hàn Mạc hạ giọng nói, mặt hắn và mặt Tiêu Linh Chỉ cách nhau trong gang tấc, hắn có thể cảm thấy Tiêu Linh Chỉ tuy cố ra vẻ điềm tĩnh, nhưng nhịp thở của nàng đã bắt đầu dồn dập, ẩn sâu bên trong những vòng trang sức lộng lẫy, bộ ngực đầy đặn của nàng cũng bắt đầu phập phồng.
Tiêu Linh Chỉ cắn môi, chăm chú nhìn đôi mắt tinh anh của Hàn Mạc lúc này đang kề sát nàng, cuối cùng nói:
- Ta không hiểu ý của ngài! Nếu đã là mưu sát, nên phải đến phủ Yến Kinh để báo án, để quan sai điều tra, vạch tội hung thủ, thế thì có gì không tốt? Trong thành Yến Kinh mỗi ngày đều có vài vụ án xảy ra, ta chỉ sợ phủ Yến Kinh muốn điều tra ra hung thủ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Thế ư?
Hàn Mạc cười hì hì, tay trái hắn đột nhiên phóng ra như một con rắn hướng về yết hầu trắng mịn, nõn nà của Tiêu Linh Chỉ, dường như muốn bóp cái cổ xinh đẹp của nàng.
Tiêu Linh Chỉ ánh mắt hoảng hốt, cánh tay phải hơi hơi động đậy, nhưng dường như nàng nghĩ ra điều gì đó, nên không có vung tay lên. Trong khoảnh khắc tay của Hàn Mạc sắp chạm vào cổ nàng, nhưng rất nhanh, hắn đột nhiên đổi hướng, chỉ chạm nhẹ vào chiếc cằm xinh xắn của Tiêu Linh Chỉ, rồi thu tay về.
- Ngài… ngài làm gì thế?
Tiêu Linh chỉ xem chừng rất phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc cười hì hì, lúc chạm vào cằm của Tiêu Linh Chỉ, hắn cảm thấy làn da của nàng thật trơn mịn, làn da trên mặt mà đã trơn mịn như thế, không biết làn da trên người nàng sẽ mịn màng đến thế nào, hắn thấy Tiêu Linh Chỉ phẫn nộ, lại vờ như không có việc gì, cười híp mắt:
- Quân sư… võ công rất cao cường phải không?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Hàn đại nhân muốn thăm dò võ công của ta?
- Chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Hàn Mạc cười tủm tỉm trả lời:
- Ta cho rằng, thân thủ của quân sư rất lợi hại, ta thậm chí còn nghĩ rằng quân sư biết phi hoa xạ thạch!
Nói đến đây, Hàn Mạc lén quan sát biểu hiện của Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ ung dung nói:
- Suy nghĩ của Hàn đại nhân thật hoang đường như ngựa bay giữa trời.
- Đa tạ quân sư tán thưởng.
Hàn Mạc cười ha hả, nâng cằm lên nói:
- Quân sư, ta có một lời, không biết quân sư có muốn nghe không?
- Ta cũng có một lời!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh trả lời:
- Không biết Hàn đại nhân có muốn nghe không?
- Ưu tiên nữ nhân, quân sư nói trước đi!
Tiêu Linh Chỉ sửng sốt:
- Ưu tiên nữ nhân?
Nàng có chút bất ngờ khi nghe câu này, nhưng vẫn nói:
- Chỉ là một lời khuyên mà thôi, Tô Vũ Đình… vốn không phải đơn giản như ngài nghĩ đâu, ngài qua lại với hắn, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hàn Mạc cười ha hả:
- Là quân sư cảnh cáo hay nhắc nhở ta đấy?
- Cái này ngài tự hiểu lấy.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói.
Hàn Mạc gật đầu:
- Lời khuyên của quân sư ta ghi nhớ trong long, điều ta muốn nói với quân sư cũng rất đơn giản. Một người con gái, bàn tay nhuốm quá nhiều máu tươi, sẽ ảnh hường hình ảnh thùy mị của cô ta đấy.
Tiêu Linh Chỉ chân mày se lại, nhưng không trả lời.
- Đôi tay của nữ nhân chỉ nên dùng để thêu hoa, pha trà, trồng hoa cỏ vân vân.
Hàn Mạc lại thở dài:
- Nhưng chỉ vì dã tâm của một ai đó, khiến đôi bàn tay của người con gái này nhuộm đầy máu tươi, điều này thật tàn nhẫn.
Hắn nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:
- Ta cứ cảm thấy, người xinh đẹp như quân sư đây, nên phải tránh xa máu tươi!
Nói xong, Hàn Mạc cười ảm đạm:
- Thân mang công vụ, không thể tiễn quân sư trở về.
Không nói thêm tiếng nào, lập tức xuống khỏi xe ngựa.
Tiêu Linh Chỉ nhắm mắt lại, lắng nghe bên ngoài xe tiếng vó ngựa cất lên, từ từ đi xa, mới thì thào lẩm bẩm:
- Hàn Mạc, hình ảnh của ta trong lòng ngài… thật sự rất tàn độc ư?
…
…
Hàn Mạc chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ cũng có thể đoán được, Tiêu Linh Chỉ đột nhiên xuất hiện giữa đêm, cho thấy việc ám sát Thi Liên Vân chắc chắn là do nàng ta ngấm ngầm sắp đặt, hắn cũng biết đây là việc làm vì chủ, Tiêu linh Chỉ là người của Tiêu gia, làm việc gì cũng xuất phát từ lợi ích của Tiêu gia. Đối với Tiêu gia mà nói, Tiêu Linh Chỉ rất tâm tâm trung thành.
Lúc này nếu đổi lại là hắn, nếu một quân cờ nào đó gây uy hiếp đến đại cục, hắn cũng sẽ không do dự ra tay trừ bỏ.
Chỉ có điều, trong thâm tâm Hàn Mạc rất không thoải mái, dù sao nhìn thấy một cô nương xinh đẹp thanh tú trở thành công cụ giết người cho Tiêu gia, thật giống như nhìn thấy một bức tranh sơn dầu đẹp đẽ bị khuyết một vài chỗ, làm người xem rất khó chịu.
Hàn Mạc cũng hiểu rõ ràng rằng, tuy các thế gia liên tục đấu đá lẫn nhau, nhưng từ cách đây mấy chục năm, cục diện cơ bản không thay đổi nhiều, nếu như không phải Ngô Diệp hai nhà dã tâm điên cuồng, kích động phản loạn, thì cục diện các thế gia Yến quốc vẫn sẽ được duy trì như trước, có chăng chỉ là cố gắng công kích làm suy yếu lực lượng của nhau mà thôi.
Cục diện cửu đại thế gia không ngừng tranh phong hẳn có thể tiếp tục nữa.
Nhưng sau biến loạn tại quận Bột Châu, toàn bộ thế cuộc lập tức chuyển biến, một trận đại chiến, hai nhà diệt vong, còn Tây Môn thế gia phải chịu những áp lực chính trị đến mức không còn đường lui, bí quá hóa liều, cũng đã tan thành tro bụi.
Vỏn vẹn không tới một năm, tam đại thế gia trăm năm trước có công lập quốc đã bị diệt vong, kết cục này đã vượt quá mức độ tranh chấp bình thường của các thế gia, cho nên các thế gia còn lại dù được chút chiến lợi phẩm, nhưng thảm họa diệt vong đó của thế gia sẽ khiến các đại thế gia còn lại vô cùng cẩn thận, nếu không gặp phải một tình huống bức bách, nhất định sẽ không tùy tiện ra tay.
Hàn Mạc không về phủ, hôm qua hắn có hẹn với Bạch Dạ Lang, nhưng yến tiệc sinh biến, chỉ sợ về trễ cho nên bỏ buổi luyện võ tối nay.
Trong đêm khuya hắn cưỡi ngựa chạy thẳng tới Tây Hoa thính.
Lúc này trong mật thất của Tây Hoa thính, các thành viên của Dược tễ ti đang cật lực chữa trị cho Thi Liên Vân đang hấp hối, lúc Hàn Mạc tiến vào mật thất, thấy người trực tiếp cứu thương là một lão đầu tuổi gần ngũ tuần mặc áo màu xám tro mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
- Vị này là Từ Trúc Công, hôm nay mới trở về Hoa thính, chính là thần y có y thuật cao minh nhất Hoa thính của chúng ta.
Bùi Anh Hầu giải thích với Hàn Mạc:
- Hạnh Lâm cao thủ, cải lão hoàn đồng, tuyệt đối không phải là hư danh.
Kiếp trước Hàn Mạc yêu thích nghề y, có học qua việc chế thuốc, nên hắn cũng coi như là một thầy thuốc không chuyên, vừa được nghe giới thiệu lão đầu này là thần y, trong lòng liền có cảm giác thân mật.
Từ Trúc Công tuy biết Hàn Mạc đi vào, cũng nghe thấy tiếng Bùi Anh Hầu đang giải thích, nhưng lúc này tay lão cầm kim châm khâu lại vết thương cho Thi Liên Vân đang bị hôn mê.
Phần cơ thể phía trên của Thi Liên Vân lộ hẳn ra ngoài. Hàn Mạc lúc này mới nhìn rõ, y thân thể rất cường tráng, bắp thịt cuồn cuộn trên vai, nhưng lại có vô số vết sẹo đao, từ đó có thể thấy, tên hãn tướng này đã tham gia cả trăm trận chiến, thật sự là đã sống sót trở về từ trong mưa đao biển lửa.
- Tình hình thế nào?
Vì không muốn quấy nhiễu Từ Trúc Công đang dùng kim châm thuật, Hàn Mạc kéo Bùi Anh Hầu ra ngoài cửa, thấp giọng dò hỏi.
Bùi Anh Hầu nhỏ nhẹ trả lời: Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Thưa đại nhân, chỉ thiếu chút nữa lưỡi đao đã đâm vào tim. Nếu mà tổn thương đến tim, lúc đó đến Đại La Kim Tiên cũng không cứu được.
Hàn Mạc nói:
- Không sai, bây giờ tình hình có phải đã ổn định rồi không?
Bùi Anh Hầu gật đầu:
- Tuy không có tổn thương đến tim, nhưng lại tổn thương đến nhiều mạch máu, thương tích không nhẹ. Từ Trúc Công đã tiến hành phẫu thuật, dùng dược phẩm của Dược tễ ti bảo vệ huyết mạch, chỉ có điều muốn lành vết thương cũng phải cần vài ngày. Trước mắt, chỉ có thể ăn chút canh nóng, từ từ tịnh dưỡng mới có thể hồi phục, chí ít trong vòng một hai tháng, không thể dùng sức được.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Giữ được tính mạng là tốt rồi, trước tiên cứ để y ở đây, sai người chăm sóc hắn.
- Vâng!
Bùi Anh Hầu cung kính trả lời.
Hàn Mạc bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó, vội hỏi:
- Hồng Tụ đã trở về chưa?
- Đã trở về, đang đợi đại nhân.
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, cùng Bùi Anh Hầu về phòng mình. Tiết Hồng Tụ mặc đồ dạ hàng, bó sát cơ thể, lộ ra những đường cong quyến rũ. Thấy Hàn Mạc tới, lập tức lấy ra thanh bảo đao được cuộn bằng vải đen trình lên.
Hàn Mạc nhận đao, tuốt lưỡi đao ra, chính là thanh đao mà Thi Liên Vân đã dùng qua, nhoẻn miệng tươi cười, nhìn Tiết Hồng Tụ, dịu dàng nói:
- Hồng Tụ, ngươi đã lập đại công.
Rồi đem đao đưa lại cho Hồng Tụ, nói:
- Ngươi lại đây xem, trên thanh đao này sẽ có độc dược gì?
Tiết Hồng Tụ chạm vào lưỡi đao, cẩn thận quan sát, mới trả lời:
- Là độc cóc!
- Độc cóc?
- Vâng, có một loài cóc đỏ, toàn thân đỏ như máu, có thể dùng để luyện thành độc. Thanh đao này, có lẽ là bị ngâm vào trong dung dịch độc cóc, trên lưỡi đao đã có độc tính.
Tiết Hồng Tụ bình tĩnh nói:
- Một khi bị thanh đao này đâm trúng, trong nháy mắt độc tính sẽ vào huyết mạch, xâm nhập vào cơ thể, kẻ bị trúng độc lúc đó sẽ không có cảm giác gì, nhưng ba ngày sau, máu sẽ từ từ đông lại!
Máu mà đông lại, là sẽ tử vong.
Nét mặt Hàn Mạc lúc này đã rất u ám, đôi mắt bắn ra hàn quang,
- Đúng là loại chó chết, định giết ta. Bọn chúng cũng có chút gan đó!
Mộ Dung Hạc lòng dạ không thể ác độc hơn được nữa, lại còn giảo hoạt ranh ma, nếu tại hiện trường lúc đó Hàn Mạc bị thương, dù không bị chết liền thì cũng thăng thiên ba ngày sau đó. Việc này mà xảy ra, ngay lúc đó tất nhiên sẽ không phát hiện ra trên bảo đao có độc, sau đó, Mộ Dung Hạc sẽ có đủ thời gian tiêu hủy thanh đao này, thậm chí còn có khả năng âm thầm giết chết Thi Liên Vân để diệt khẩu. Hàn Mạc đến lúc này có lẽ đến một chút chứng cứ cũng không có.
Tiết Hồng Tụ nghe thấy Hàn Mạc ngày thường ôn tồn nho nhã hôm nay đột nhiên buột miệng chửi thề, nhíu mày, có hơi ngạc nhiên.
- Đại nhân, thanh đao này là của Mộ Dung Hạc định dùng để đối phó ngài sao?
Bùi Anh Hầu tuy không rõ chân tướng, nhưng cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Trong phòng chỉ có ba người, Hàn Mạc cũng không giấu diếm, nói ra sự việc mà hắn đã trải qua.
Tiết Hồng Tụ nghe xong, chân mày càng cau lại, ngẩng đầu lên, nàng nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt trong trẻo, cuối cùng mới nói:
- Bây giờ chúng ta có thể đi lấy mạng hắn