Tô Quan Nhai đề nghị cho người của Lại bộ đến quận Nghi Xuân điều tra việc quan lại đia phương che dấu sự việc, đây đương nhiên là việc trong phạm vi quyền hạn của ông ta. Tuy rằng nói ra lúc này không hợp lí lắm, nhưng với thân phận Thượng thư, ông ta có quyền hỏi kĩ.
Hoàng đế gật đầu nói:
- Tô ái khanh nói rất phải. Trẫm cũng đang muốn biết, cái tin đồn thu thuế hộ đê này rốt cuộc mấy phần giả mấy phần thật.
- Thánh thượng anh minh.
Tô Quan Nhai cung kính đáp:
- Thần tiến cử Lại bộ hữu thị lang Tô Khắc Ung làm khâm sứ, đến quận Nghi Xuân điều tra triệt để việc này.
Tiêu thái sư lập tức nói:
- Thánh thượng, Tô thị lang đến quận Nghi Xuân điều tra quan viên thì cũng được! Nhưng có điều, lúc này tình hình ở quận Nghi Xuân rất bất ổn. Tô thị lang đi điều tra, tuy về pháp có thể được, nhưng không được hợp tình hợp lí. Việc thu thêm tiền thuế cũng chỉ là theo lời của một phía, nếu quan lại lớn nhỏ ở quận Nghi Xuân dều một lòng một dạ vì nước, lúc này đến đó tra xét bọn họ, sẽ gây nên sự hoang mang bất an trong toàn thể bá quan. Về việc ở quận Nghi Xuân dù sao cũng phải cần toàn thể quan viên đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải này!
Tô Quan Nhai nói:
- Thái sư, nếu làm quan một lòng một dạ tận trung với nước, thế thì sợ gì bị điều tra. Chỉ e có bọn đầu trâu mặt ngựa trà trộn trong đó, con sâu làm rầu nồi canh là vậy! Tô mỗ vốn thuộc Lại bộ, đương nhiên có trách nhiệm tiêu trừ những kẻ đột lốt ẩn náu trong bá quan.
Hạ Khánh Chi nói lớn:
- Tô đại nhân nói không sai, có điều ai dám đảm bảo, một số kẻ chuyên quyền mưu cầu tư lợi, mượn lần kiểm tra này để tiêu diệt đối thủ, làm mưa làm gió? Quận Nghi Xuân vốn đã chịu thiên tai nặng nề, nếu nay còn thêm cái họa ném đá dấu tay này, bách tính còn sống nổi không chứ?
Dừng lại một lát, cuối người cung kính nói:
- Thánh thượng, quận Nghi Xuân vừa qua nạn lụt, nên kịp thời đẩy lùi thiên tai, trấn an dân tâm, mới có thể quốc thái dân an, cũng là việc trên dưới khắp nước Yến ta mong ước. Có điều nếu trong lúc này lại tạo thêm nhiều phiền phức, nhất định sẽ gây ra hậu quả trầm trọng. Bắc Khánh luôn lăm le muốn xâm chiếm, lúc này cũng đang dòm ngó tình hình nước Yến ta, nếu xử lí không khéo, gây hỗn loạn, thần không dám tưởng tượng đến cảnh nước Khánh tràn binh sang nước ta! Thần vì nghĩ đến an nguy của nước Yến và bách tính ở quận Nghi Xuân, cầu xin Thánh thượng tạm thời không hạ chỉ cho điều tra, đợi nạn lụt qua đi, mọi việc yên ổn rồi truy cứu trách nhiệm không muộn.
- Bắc Khánh động binh đao?
Tô Quan Nhai cười nhạt đáp:
- Sau Bắc Khánh có Tây Ngụy, há dám dùng binh với nước Yến ta? Huống hồ có Tây Bắc đại doanh ở biên cương, với tài cầm quaann của Tiêu đại tướng quân, ngăn giặc ở biên cương không phải là việc khó.
- Việc binh đao khó lường, ai dám chắc chứ?
Hạ Khánh Chi không hề do dự nói:
- Nếu tình hình trong nước chúng ta hỗn loạn, ngài có dám đảm bảo Bắc Khánh không mượn cơ hội này bành trướng? Lão tướng cáo già Thương Chung Ly không dễ gì đối phó, cả nước ta thì đang dốc toàn lực cho việc cứa tế. Đại doanh tây bắc thiếu chi viện, do dù Tiêu đại tướng quân dụng binh như thần, cũng khó lòng bảo vệ nước Yến ta.
Phạm Vân Ngạo cũng thưa:
- Thánh thượng, một chỗ bị đau sẽ ảnh hưởng toàn thân. Nạn lụt ở quận Nghi Xuân nói lớn cũng lớn, mà nói nhỏ cũng nhỏ, nếu cả nước đồng tâm hiệp lực cứu tế, đương nhiên có thể diệt trừ tai ương. Thiên tai không đáng sợ, một lòng đoàn kết thì tất giải quyết được mọi nguy nan. Nạn lụt Nghi Xuân, bách tính hoang mang, thần nghĩ bọn thám tử nước địch sẽ gây ra náo loạn ở quận Nghi Xuân, nếu lúc này không cùng nhau dốc sức ứng phó mà còn ở đây công kích nhau, hậu quả thực là đáng sợ!
Tô Quan Nhai lập tức nói:
- Lời của Phạm đại nhân hình như chưa suy xét kỹ rồi, công kích nhau? Ngài nói thế bản quan thực không biết nên hiểu thế nào. Lẽ nào ta phái người đi điều tra quan lại, an định dân tâm cũng là vì công kích kẻ khác sao?
Trên triều, các quan đấu đá nhau, cố đưa đối phương vào chỗ chết.
Chân mày hoàng đế chau khít lại, nhưng trong lòng rất mãn nguyện. Ngài thích nhìn cái cảnh những người này đấu đá công kích nhau, nhưng ngài cũng hiểu rõ, việc trước mắt cần làm là xử lý hậu quả nạn lụt. Nếu để vì một trận lụt mà làm náo động cả nước Yến thật là không đáng vậy.
- Chư vị ái khanh nói rất có lý.
Hoàng đế phân giải, rồi nhìn sang Tiêu thái sư:
- Thái sư, khanh xem Lại bộ có nên phái người đi không?
Tiêu thái sư há chẳng biết ý đồ của Tô Quan Nhai, đó là mượn cơ hội tốt này để nhún tay vào vào quận Nghi Xuân, bãi chức một nhóm quan lại ở Nghi Xuân. Nói rõ hơn là, mượn cơ hội này để làm yếu đi thế lực của Hạ gia, thậm chí cả Phạm gia.
Quận Nghi Xuân là đất của hai nhà Phạm, Hạ. Nhìn bề ngoài, nếu có thể bãi chức một số quan lại ở đây, Phạm gia và Hạ gia cũng sẽ kịp thời bổ sung những người khác trong tộc mình vào, cơ bản không ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Có điều, cái khó lường của chính trị, nằm ở chỗ sức liên kết.
Quan viên triều đình và địa phương của các thế gia thực ra đều gắn kết dây dưa với nhau. Chỉ cần tra xét quan viên ở địa phương, có thể từ đó nắm bắt manh mối, tập kích thẳng Yến Kinh, hơn nữa lúc đó có thể liên quan đến rất nhiều người, dù thế gia có thể ngăn chặn không cho sự việc lan ra, nhưng một khi nắm được cái cắn là quan địa phương, đánh đổ vài thế gia ở kinh thành không phải là việc khó khăn gì.
Ngoài ra, còn có một hậu quả đáng sợ hơn, đó chính là làm mất uy danh.
Thế gia có thể bá chiếm một vùng đất, dựa vào hai điều cốt lõi, một là phải lớn mạnh và bám chặt thâm căn cố đế ở nơi đó, hai là phải duy trì uy danh trong thời gian vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.
Thế lực khống chế hành động của con người, còn uy danh khống chế nội tâm con người.
Có khi bách tính ở những nơi đó đã biết việc làm mờ ám của thế gia, nhưng đã bị thế lực của thế gia khống chế, đa số chỉ là giận mà không dám mở miệng. Nhưng nếu theo kế hoạch của Tô Quan Nhai, phái quan lại triều đình đến địa phương thị sát, lôi ra sáng cả mớ quan lại mục nát, bách tính mới có dịp chứng thực uy của triều đình.
Hậu quả của việc này, không những làm cho bách tính ở nơi đó thoát khỏi vòng kiểm soát của thế gia, mà hơn nữa, họ đủ dũng khí nổi lên phản kháng.
Cũng như ở quận Bột Châu.
Trước khi triều đình động binh, "hoàng đế" của quận Bột Châu là hai thế gia Diệp và Ngô. Tuy bách tính Bột Châu đã vô cùng oán thán sự thống trị tàn khốc của Diệp gia và Ngô gia, nhưng vì khiếp sự thế lực của hai gia tộc này, neenn đa số họ chỉ âm thầm chịu đựng, uất hận mà không nói ra được.
Đến lúc triểu đình đem binh dẹp yên Bột Châu, bách tính Bột Châu liền tìm được chỗ dựa vững chắc. Tuy cái gọi là hoàng quyền mà họ biết chẳng qua cũng dựa vào thế gia mà tồn tại, nhưng họ có dũng khí phản kháng. Quân của thế gia đến, bách tính vùng lên chống trả, cùng nhau chống lại hai gia tộc Diệp và Ngô, giúp cho chiến sự ở Bột Châu lên đến đỉnh điểm rồi kết thúc.
Tô Quan Nhai phái quan lại xâm nhập quận Nghi Xuân, vạch mặt các tham quan ô lại của các thế gia. Cứ thế, làm cho bách tính Nghi Xuân càng oán ghét hai nhà Hạ và Phạm, vì có sự can dự của triều đình, thậm chí họ sẽ đứng lên đối đầu với hai gia tộc Hạ và Phạm.
Địa bàn của các thế gia, tuy các chức quan đều do dòng dõi thế gia nắm giữ, nhưng bộ phận cấu thành chủ yếu, chung quy vẫn là vô số lương dân bách tính.
Một khi bách tính đều quay lưng đối đầu với thế gia, thì tiền đồ của thế gia ắt mờ mịt.
Ý đồ của Tô Quan Nhai, lẽ nào người đứng đầu các thế gia trong triều không nhìn ra? Cho nên Hạ gia và Phạm gia phải bắt tay cùng ứng phó, còn Tiêu thái sư thì vẫn còn do dự.
Có thể đả kích Phạm gia, đương nhiên là việc lão hồ ly mong muốn đã lâu. Nhưng cùng lúc đó động đến lợi ích của Hạ gia, điều này làm ông không thể không suy xét kỹ lưỡng. Nguồn truyện:
Nếu mượn cơ hội lần này, với cái giá là hy sinh đồng minh Hạ gia, cũng là một thủ đoạn không tồi. Nếu không suy xét con đường câu kết dài lâu, Tiêu thái sư cũng không ngần ngại bắt tay với đối thủ cũ của mình là Tô gia, cùng nhau đánh thẳng vào quận Nghi Xuân.
- Thánh thượng!
Lão thái sư khép người cung kính:
- Hạ đại nhân và Phạm đại nhân nói quả nhiên là rất có lí, lúc này quan lại Nghi Xuân đang đối phó với lũ lụt, vốn không nên tra xét họ, gây nên sự hỗn loạn không cần thiết, làm lỡ việc đẩy lùi thiên tai. Có điều…Tô đại nhân cũng có vài phần có lý, bách tính Nghi Xuân gặp phải nạn lụt, loạn li tang tóc, cũng đang oán hận quan lại địa phương, nếu muốn định yên dân tâm, cũng phải điều tra vài người.
Nghe lời của lão, không ít người nhăn mày. Hạ Khánh Chi cũng hơi nheo nheo mắt dò xét…
- Có điều, chỉ có quan viên Lại bộ đi khảo sát, có chút không thỏa.
Tiêu thái sư nói tiếp:
- Tô đại nhân nói quan lại quận Nghi Xuân bị cáo buộc là chuyên quyền tư lợi, mà quan viên được Lại bộ cử đi điều tra chưa chắc đã trong sạch!
Tô Quan Nhai cười nói:
- Thái sư nói vậy, thật làm bổn quan thấy khó hiểu. Lại bộ vốn là nơi tra xét sự thanh liêm của quan lại trong thiên hạ, làm sao có thể như ngài nói chứ?
Tiêu thái sư thản nhiên như không, đáp:
- Lúc không bình thường, làm việc không bình thường. Thánh thượng, có nên cho Lại bộ phái người đến quận Nghi Xuân tất cả do Thánh thượng quyết định. Nếu thật sự phải phái người đến quận Nghi Xuân thị sát vào lúc này, lão thần xin Thánh thượng phái kèm theo một quan giám sát để giám sát quan viên Lại bộ liệu có thật sự làm việc theo vương pháp. Không có chứng cứ đầy đủ, liệu có tự ý định tội quan lại địa phương, điều này do quan giám sát trông coi.
Hoàng đế nghe nói, khẽ gật đầu:
- Thái sư nói hay lắm, có điều chức quan giám sát này nên giao cho ai ?
Tất cả các ánh mắt của mọi người đều hướng về Tiêu thái sư.
Tiêu thái sư bình tĩnh đáp:
- Quan giám sát đi giám sát sự công bằng cho quận Nghi Xuân, nên ủy thác cho ai, xin thánh thượng định đoạt!
Hoàng đế vuốt râu nghĩ ngợi, rồi quay về hướng chúng thần trong triều:
- Chúng ái khanh, quan giám sát nên căt cử người nào, các khanh có tiến cứ ai không?
Điện Thái Bình trở nên yên tĩnh.
Ai nấy trong lòng đều hiểu rõ, nếu tiến cử một người thuộc thế gia làm quan giám sát, nhất định sẽ gặp sự phản đối của các thế gia khác, sẽ có dị nghị ngay.
- Thần muốn tiến cử một người.
Hàn Huyền Đạo cuối cùng cũng lên tiếng.
- Ồ!
Hoàng đế cười nói:
- Hàn ái khanh, khanh tiến cử ai đây?
Hàn Huyền Đạo liếc nhìn người đang đứng cạnh hoàng đế, cung kính nói:
- Lăng công công có thể đảm nhận.
Chúng thần trong triều đều ngơ ngác, đến Lăng Lũy cũng trợn mắt há mồm, tưởng mình nghe nhầm
Tiêu thái sư nghe Hàn Huyền Đạo tiến cử thái giám Lăng Lũy, đầu tiên là nheo lại ánh mắt, lập tức trên mặt hiện ra ý cười, liếc Hàn Huyền Đạo một cái, nhưng vuốt râu, không lên tiếng.
Hoàng đế tỏ ra rất kinh ngạc, nhìn Lăng công công đang đứng bên cạnh, có chút bối rối:
-Hàn ái khanh, ý này của khanh, trẫm thật không hiểu.
Hàn Huyền Đạo nghiêm túc nói:
-Thần nghĩ đến, mặc dù đối với quận Nghi Xuân cần tiến hành điều tra rõ, nhưng vào lúc này rất nhạy cảm, không nên kinh động quá lớn, lại càng không nên làm ầm ĩ, mọi người biết, ảnh hưởng việc cứu trợ cho nạn nhân gặp thiên tai lần này. Thần vốn định tiến cử Xương đức hầu, nhưng Hầu gia thanh danh vang đội, nếu đi đến quận Nghi Xuân sẽ làm quan lại ở đó khiếp sợ.
Xương Đức hầu Tào Ân là người trong hoàng tộc, Chỉ huy sứ một trong Ngũ đại Ngự lâm quân, nếu không phải là tình hình liên quan đến quan quân thì không cần vào triều. Tào Ân là Lang giáp doanh Chỉ huy sứ, đương nhiên không cần lên triều nghe báo cáo và quyết định sự việc.
Hoàng đế à lên một tiếng:
-Vậy vì sao lại là Lăng công công?
-Lăng công công chính trực liêm minh, hơn nữa lại cơ trí, là người thân tín bên cạnh Thánh thượng. Lăng công công là người kín đáo, xuống quận Nghi Xuân cũng khó có thể khiến dân chúng nhiễu loạn. Thần nghĩ, Lăng công công nhất định có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, là người thích hợp nhất.
Những lời này đương nhiên chỉ là bề ngoài, nhưng có hai câu cũng rõ ràng là rất thuyết phục.
Lặng Lũy là người bên cạnh Thánh thượng, nói cách khác, Lăng Lũy tuy rằng chỉ là thái giám nhưng đi quận Nghi Xuân cũng chính là đại diện cho Hoàng đế. Tuy rằng hoàng quyền trong lòng các thế gia không có được uy lực thực sự, nhưng ở mặt ngoài, đối với Hoàng đế thì tỏ ra rất là kính sợ. Người này đại diện cho Hoàng thượng giám sát hộ lương, có thể chấp pháp nghiêm minh mà không ai dám dễ dàng quấy nhiễu.
Vị trí giám sát này, nếu không thể dùng Xương Đức hầu là nhân vật danh tiếng của hoàng thất, thì không thể dùng uy vọng để đàn áp quan viên vọng bình thường, càng không thể thiên vị quan viên thế gia, cử ra một thái giám bên cạnh Hoàng đế đảm nhiệm, có vẻ như là một sự lựa chọn tốt.
Đối với Tô Quan Nhai mà nói, một thái giám quèn đương nhiên sẽ khó có thể ngăn cản việc quan viên Lại bộ tra xét. Còn hai người Phạm – Hạ, nếu Lại bộ phái quan viên đã không thể sửa đổi, giám sát tuy chỉ là lý thuyết nhưng thật ra cũng là một "cửa". Một thái giám tới địa bàn nhà mình ắt sẽ dễ dàng mua chuộc khống chế, dựa vào thân phận thái giám này sẽ ngăn quan viên Lại bộ nhằm vào quan lại Nghi Xuân công kích, cũng là một kế sách tốt.
-Chư vị ái khanh thấy thế nào?
Hoàng đế vuốt râu, hỏi.
Hạ Khánh Chi cũng tính toán, chỉ cần mua chuộc Lăng Lũy tự nhiên có thể mượn tay hắn đối phó với quan viên bộ Lại, cho nên lập tức tấu:
-Thần cho rằng Lăng công công thực là một lựa chọn phù hợp.
Phạm Vân Ngạo và Hạ Khánh Chi trong tâm tư hoàn toàn đồng nhất.
Tô Quan Nhai tuy rằng cũng hiểu hai nhà Phạm – Hạ đến lúc đó nhất định sẽ mua chuộc Lăng Lũy, nhưng cũng biết nếu tiếp tục phản đối, e rằng triều đình sẽ phái đi một người cứng rắn và mạnh mẽ làm giám sát, quan viên Lại bộ sẽ khó mà bắt tay vào làm việc. Một thái giám luôn dễ đối phó hơn nhiêu. Hơn nữa, tới quận Nghi Xuân, kiên quyết truy tìm chứng cớ, chỉ cần có chứng cớ, thì cho dù Lăng Lũy có tư tâm cũng không dám làm càn, cho nên cũng tiến lên nói:
-Thần cũng nghĩ Lăng công công là ổn thỏa.
Lăng Lũy lúc này nửa mừng nửa lo.
Lo là vì hiện giờ Nghi Xuân rất mất an toàn, trên triều các thế gia mượn manh mối tắc trách này để tranh đấu, mình không dưng bị cuốn vào vòng xoáy này, không hẳn là chuyện tốt.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
-Lăng Lũy!
Thái giám chấp lễ Lăng Lũy lập tức quỳ rạp xuống:
-Có nô tài!
-Trầm giao cho khanh đi quận Nghi Xuân giám sát Lại bội điều tra, hết thảy theo y pháp mà làm, tuyệt không được quấy nhiễu quan viên địa phương, càng không thể dùng chứng cớ không thuyết phục thiết lập tội danh.
Hoàng đế chậm rãi, dằn giọng:
-Nhưng nếu thực sự vi phạm pháp lệnh, con sâu làm rầu nồi canh, có chứng cứ, nhất định nghiêm trị.
-Nô tài tuân chỉ!
Lăng Lũy cẩn trọng đáp.
Hoàng đế nhìn sang phía Công bộ Thượng thư:
-Tiêu ái khanh, khanh là Công bộ Thượng thư, Nghi Xuân gặp thủy tai, trẫm sai ngươi dẫn người của Công bộ đi Nghi Xuân trị thụy.
Tiêu Hoài Kim vội bước ra khỏi hàng, cung kính:
-Thần tuân chỉ!
Y tuy rằng là Công bộ Thượng thư nhưng với trị thủy thì đúng là dốt đặc. Hoàng đế hạ chỉ, tuy rằng lĩnh ý, nhưng lòng có chút khoongg yên. Dù sao phải đi Nghi Xuân trị thủy, cũng không phải là chuyến đi vui vẻ gì, nếu chẳng may xảy ra sai sót, không chỉ các thế gia khác dựa vào đó buộc tội, mà tình huống ở đó đang rất nguy nan, chính mình lần này cũng chưa biết có được an toàn hồi kinh.
Tiêu Hoài Kim vừa liếc mắt cho phụ thân, Tiêu thái sư đã lên tiếng:
-Tiêu Hoài Kim, người giỏi trị thủy ở Công bộ không ít, hơn nữa, quận Nghi Xuân quản lý đê nhân tài cũng rất nhiều, ngươi chỉ đạo mọi người, nên nghe theo bọn họ, nhất định phải chế áp được cơn đại hồng thủy này, cứu vớt lê dân.
Hoàng đế lại nhìn Hàn Huyền Đạo:
-Hàn ái khanh, khanh tức khắc đi quận Nghi Xuân cứu trợ lương thực, không chậm trễ.
Hàn Huyền Đạo cung kính:
-Khởi bẩm Thái thượng! Lương thảo trong kho Hộ bộ vốn là định chuyển trợ cấp binh lương cho Tây Bắc đại bản doanh. Tây Bắc đại bản doanh đã nhiều thần thúc giục binh lương, sau khi phát xuống binh lương, kho lương của Hộ bộ không còn nhiều, sợ không đủ để ứng cứu cho dân chúng quận Nghi Xuân gặn nạn lần này.
Hoàng đế nhíu mày:
-Không đủ? Là chịu để dân chết đói?
Hàn Huyền Đạo vội nói:
-Hoàng đế bớt giận. Thần có ý tưởng, rút binh lương ở bốn thành, trước mắt chuyển cho quận Nghi Xuân, mặt khác, hạ lệnh các quận cắt giảm binh lương, mở các kho lương của các quận để ứng cứu Nghi Xuân.
-Khanh hãy mau xử lý.
Hoàng đế lập tức lệnh:
-Tình hình tai nạn như lửa, không được phép chậm trễ.
-Chỉ có điều…
Hàn Huyền Đạo lại tiếp:
-Binh lương nếu không chuyển tới kịp, sợ Tiêu đại tướng quân sẽ có bất mãn. Hơn nữa, hơn nữa, các quan coi nhà kho đem lương thảo đến quận Nghi Xuân cũng cần có ý chỉ của Thánh thượng lệnh xuống nội các mới được.
Hoàng đế nhìn về phía Tiêu thái sư, nói:
-Thái sự, trẫm hạ chỉ binh lương của Tây Bắc đại bản doanh sẽ chậm một chút, dành cho việc cứu nạn Nghi Xuân cần kíp hơn. Khanh hạ thủ lệnh cho các quan coi kho lương của nội các cấp tốc ứng cứu quận Nghi Xuân.
Nhìn về phía Hàn Huyền Đạo:
-Hàn ái khanh, khanh tức khắc lấy danh nghĩa hộ Bộ, ra mệnh lệnh, tất cả nơi trù lương, đều phải phân bổ binh lương, không được chậm trễ.
-Thần tuân chỉ!
Hàn Huyền Đạo đáp.
Tiêu thái sư nhíu mày, miễn cưỡng nói:
-Lão thần tuân chỉ!
Hoàng đế lại nói:
-Việc này không thể trì hoãn. Công bộ ngay hôm nay phải phái người chạy tới quận Nghi Xuân, về phần bộ Hộ cứu trợ lương thảo, trong vòng hai ngày phải bắt đầu vận chuyển. À, trẫm thiếu chút nữa thì quên một việc. Việc hộ lương, sai hai ngàn quân sĩ của Báo đột doanh hộ vệ. Ngạc Thanh Lôn sức khỏe không tốt, Mộ Dung Hạc sẽ đảm nhiệm việc hộ lương, toàn quyền giám sát công việc hộ lương ở quận Nghi Xuân. Mặt khác cho tới khi lũ lụt chưa dứt, quân sĩ Báo đột doanh tạm trú tại quận Nghi Xuân, cùng quân coi thành duy trì trật tự địa phương.
Tiêu thái sư nheo nheo mắt:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Thần có một chuyện chưa kịp bẩm báo!
-Chuyện gì?
-Báo đột doanh Hộ quân tham lĩnh Mộ Dung Hạc đã chết!
Tiêu thái sư gằn từng chữ.
Toàn bộ quan viên bất thần đều sửng sốt, mặt mày ai nấy lộ vẻ kinh hãi, trong triều lập tức rộ lên tiếng xì xào, đường đường là Báo đột doanh Hộ quân tham lĩnh đột tử, cũng không phải là chuyện nhỏ.
Hoàng đế nhíu mày:
-Chết khi nào?
-Đêm qua!
-Chết như thế nào?
-Khởi bẩm Thánh thượng! Việc này đang điều tra.
Hạ Khánh Chi vội nói:
-Mộ Dung Hạc xuất quân ra khỏi thành thực chiến diễn binh, ở chùa Nguyệt Quang bị hại, người chứng kiến sẽ kể lại quá trình cụ thể, để Thánh thượng tra xét.
Hoàng đế trầm ngâm một lát, mới nói:
-Việc này Hình bộ tra trước đi, tuy nhiên, trách nhiệm hộ lương không thể trì hoãn. Để Hàn Mạc đi. Mộ Dung Hạc đã gặp nạn, Hộ quân tham lĩnh kỵ binh để Hàn Mạc tạm giữ, quay về sẽ bàn thảo sau.
Mấy lời nói nghe như thuận miệng đó khiến toàn bộ quần thần sửng sốt, không thể nào tin vào tai mình. Không ngờ Hoàng đế đúng là đã ban cho Hàn Mạc làm Hộ quân tham lĩnh, nói là giữ tạm, nhưng Ngự lâm quân là quân đội bảo vệ hoàng gia, Hoàng đế nói như vậy, chắc chắn vị trí Hộ quân tham lĩnh tất yếu sẽ rơi vào tay Hàn Mạc rồi.
Quyết định này, khiến văn võ bá quan có mừng có lo, cũng có nhiều người thấy rõ Hoàng đế rất mực ưu ái tiểu tử kia.
Tiêu thái sư tỏ ra bình thản, không phản đối, ngược lại nói:
-Thánh thượng anh minh! Hàn Mạc mặc dù tuổi chưa nhiều, nhưng rất có kinh nghiệm, nếu đảm nhận trọng trách quan hộ lương, quả thật là người thích hợp nhất.
Tiêu thái sư nói vậy, lại khiến mọi người càng thêm nghi hoặc. Hạ Khánh Chi mắt đảo như cáo, dường như thông suốt cái gì, lập tức khóe miệng nhếch lên như cười, còn huynh đệ Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương thì lại nhíu mày.
-Khởi bẩm Thánh thượng! Hàn Mạc đã có đính ước sẽ tổ chức hôn lễ sau tháng nữa.
Hàn Huyền Xương chợt nhớ ra điều gì đó, bước ra tấu. Lời còn chưa dứt, Tiêu thái sư đã ngắt ngay:
-Hàn đại nhân, hôn sự chỉ là việc nhà mà thôi, hộ lương là quốc sự, cái nào lớn cái nào nhỏ không cần nói cũng biết. Huống chi tới lúc hôn sự diễn ra cũng còn xa, chỉ cần quận Nghi Xuân ổn định, thì tổ chức vẫn còn kịp, cho dù không kịp, thì dời lại cũng không sao, quốc gia đại sự không thể không làm.
Hàn Huyền Xương liếc Tiêu thái sư một cái, nói:
-Chỉ có điều…
Hàn Huyền Đạo đã bước khỏi hàng:
-Khởi bẩm Thánh thượng! Quốc sự là quan trọng, hôn sự của Hàn Mạc không thể so với đại sự này. Nếu là không kịp, thần và Phạm thượng thư sẽ bàn thảo để lùi lại ngày.
Hoàng đế mỉm cười:
-Tốt, chỉ là hơi làm khó cho các khanh.
Tiêu thái sư cũng cười:
-Hàn đại nhân công tư minh bạch, lão rất khâm phục!
Bãi triều, dựa theo ý chỉ của Hoàng đế, Tiêu Hoài Kim là Công bộ Thượng thư, phải lựa chọn quan trị thủy cấp tốc đến quận Nghi Xuân.
Các đại thế gia kỳ thực đều hiểu, nội đấu thì nội đấu, nhưng vấn đề tiên quyết là đất nước không thể xảy ra nội loạn. Lũ lụt chính là đại sự, rất dễ khơi mào hỗn loạn, cho dù tranh đấu không có điểm dừng, nhưng việc cần làm thì cứ phải làm trước.
Hàn Huyền Xương bãi triều đã ngay lập tức kéo tay Hàn Huyền Đạo sang một bên, nhíu mày hỏi:
-Đại ca vì sao đồng ý cho Mạc nhi đi quận Nghi Xuân. Chỉ cần chúng ta kiên trì, Hồ gia cũng sẽ ra mặt ủng hộ, miễn cho Mạc nhi nhiệm vụ này, tìm người hộ lương khác thay. Thánh thượng tâm tư như thế nào khó đoán. Nhưng lão cáo già kia, ta cần phải cảnh giác.
Hàn Huyền Đạo hạ giọng nói:
- Đệ cảm thấy Tiêu gia muốn hôn sự giữa Hàn – Phạm không cử hành đúng ngày đã định?
-Đó là một.
Hàn Huyền Xương lo lắng nói:
-Nhưng điều khiến đệ lo lắng hơn là âm mưu của Tiêu gia. Mạc nhi tuy rằng làm được vài việc, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, quận Nghi Xuân lần này là một vũng bùn, đem Mạc nhi ném vào vũng bùn đó, thực sự là vô cùng nguy hiểm.
Hàn Huyền Đạo lắc đầu:
-Ta lại không cho là như vậy. Mặc dù có nguy hiểm, nhưng cũng là kỳ ngộ.
-Kỳ ngộ?
Hàn Huyền Xương trong lòng rất không thoải mái: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
-Đại ca, sao lại là kỳ ngộ? Đệ cho rằng không nên để Mạc nhi sớm lộ ra ưu thế của mình.
Kín đáo nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng:
-Mộ Dung Hạc lần này đột nhiên bị giết, cho dù không phải do Mạc nhi làm, nhưng trong lòng nhiều người nhất định vẫn đinh ninh Mạc nhi có liên quan, đặc biệt là Tiêu gia…
-Đệ lo rằng bọn họ sẽ trả đũa?
Hàn Huyền Đạo thần sắc lạnh băng:
-Bọn họ nếu làm tổn hại tới Tiểu ngũ, Hàn Huyền Đạo ta quyết không tha.
Lời này tuy âm khí dày đặc, nhưng Hàn Huyền Xương vẫn thở dài:
-Đại ca, Mạc nhi nếu thực sự bị hại, chúng ta trả thù phỏng có ích gì? Đệ thấy rất lo lắng, cảm thấy Tiêu gia sẽ còn làm khó Mạc nhi…
-Không cần băn khoăn nhiều.
Hàn Huyền Đạo liếc Hàn Huyền Xương, nói:
-Tiểu ngũ mang theo hai ngàn binh mã, là đội quân tinh nhuệ nhất Yến quốc. Hơn nữa, Tây hoa thính nhất định cũng cho người đi theo ngầm bảo vệ. Muốn hại Tiểu ngũ cũng không dễ. Tiểu ngũ nếu mượn cơ hội này, trong quân tạo ra uy vọng lớn, đồng thời giám sát được thế lưc của các gia tộc khác ở quận Nghi Xuân. Tô gia đưa người của Lại bộ vào. Tiêu gia có Tiêu Hoài Kim. Nơi đó là đất của hai nhà Phạm – Hạ, một tuồng kịch hay, Hàn gia chúng ta không có người ở đó, có phải là uổng phí không?
Hàn Huyền Xương nghiêm sắc mặt:
-Nghi Xuân hỗn loạn, dẫu đoạt được ích lợi cũng không để khiến Hàn Mạc phải dấn thân vào nơi nguy hiểm.
-Ích lợi?
Hàn Huyền Đạo thong thả:
-Có nhiều thứ không phải liếc mắt cái là thấy ngay được. Tiểu ngũ được làm Hộ quân tham lĩnh, thì mới có cơ hội trở thành Tô Vũ Đình thứ hai. Việc này đối với Hàn gia chúng ta trăm điều lợi mà không một điều hại. Muốn yên ổn ở Ngự lâm quân, nhất định phải lập quân công, đạo lý này, đệ hẳn hiểu rõ hơn ta.
Hàn Huyền Xương cau mày, nhất thời không trả lời.
Theo như lời Hàn Huyền Đạo, thì nhiệm vụ hộ lương lần này, kỳ thực cũng không phải là việc đơn giản. Hiện giờ quận Nghi Xuân thiếu nhất chính là lương thực/. Quan hộ lương thực sự là một ví trí quan trọng mẫn cảm. Nếu hết thảy thuận lợi, công lao tất không nhỏ. Uy danh trong quân, chính là dựa vào thực tế quân công mà gây dựng nên. Nhưng một khi có tổn thất, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng. Nhẹ thì bãi quan, nặng thì bị buộc tội mất đầu cũng không biết chừng.
Hàn Huyền Xương đương nhiên không muốn đứa con trai độc nhất của mình phải dấn thân vào cuộc phiêu lưu quá ư mạo hiểm đó.
-Không phải nghĩ ngợi nhiều.
Hàn Huyền Đạo vỗ nhẹ vai Hàn Huyền Xương:
-Không vào hang sao bắt được cọp? Tiểu ngũ cũng không phải là người dễ đối phó đâu.
Hàn Huyền Xương khẽ thở dài:
-Không thể cứu vãn sao?
-Nó là con của đệ, cũng là con cháu Hàn gia.
Hàn Huyền Đạo bình thản