Hàn Mạc nghe Tiểu Quân nói lập tức cảnh giác. Thật ra hắn vẫn lo rằng sẽ có người tập kích đoàn xe nhưng hắn tin tưởng 2000 Ngự lâm quân, dù sao đây đều là tinh binh, không phải ai cũng dám động thủ. Tuy nhiên nghe Tiểu Quân nhắc nhở Hàn Mạc hiểu ra rất có thể có người không màng tới sự yên ổn của nước Yến mà ra tay phá hoại, bất chấp thủ đoạn.
Còn về địch quốc thì trong thời gian ngắn tổ chức đủ người để tập kích 2000 Ngự lâm quân hộ lương hoặc là cực khó mà khả năng thành công rất thấp.
Nhưng cần phải cảnh giác, đây là lương thực, một mồi lửa là sẽ đốt rụi, dân chúng không có lương sẽ tạo phản. Dù không đốt lương thành công mà giết được ngựa thì cũng đồng dạng tác dụng, thiếu ngựa vận chuyển thì lương cũng không đến được quận Nghi Xuân, kết quả cũng là dân chúng tạo phản.
Hàn Mạc cảm giác chính mình mồ hôi lạnh chảy ra, không thể tưởng hộ lương là chuyện khó khăn nhường vậy, tưởng là nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành là hoàn toàn sai lầm. Công thì không có bao nhiêu, thất bại thì sẽ rất thảm, tương lai mịt mù, còn có vô số nạn dân chết vì mình.
Xem ra mình còn rất nhiều điều phải học, hơn nữa nhiệm vụ như thế này so với âm mưu quỷ kế không kém nguy hiểm.
Tiêu Linh Chỉ phái Tiểu Quân đến nhắc nhở mình cảnh giác, so ra nàng kinh nghiệm hơn mình nhiều.
Hàn Mạc triệu kiến 3 vị phó tướng, dặn dò một hồi đề phòng có người phóng hỏa đốt lương, tăng cường người âm thầm canh gác ở chuồng ngựa.
- Có người dám động thủ?
Tiết Thiệu tay nắm chặt:
- Ai dám động vào lương thực lão tử bẻ gãy cổ hắn.
Hàn Mạc nghiêm nghị:
- Tiết đại ca, chúng ta phụ trách lần vận lương phải đề cao cảnh giác, tinh thần tập trung cao độ. Dù người ta không đến chúng ta vẫn phải cẩn thận đề phòng. Các vị đều biết trách nhiệm lần này trọng đại, chúng ta không thể thất bại.
Tiết Thiệu nghe thế cũng trở lên nghiêm túc.
- Hộ bộ cho chúng ta vận lương đến trấn Nghi Xuân.
Hàn Mạc suy nghĩ nói:
- Theo tiến độ hành quân của ta thì khoảng 4 ngày nữa sẽ đến nơi. 4 ngày này sẽ là thử thách lớn với chúng ta. Ta tin rằng nếu giết địch chúng ta là những tướng sĩ hạng nhất sẽ ít có địch thủ, nhưng hiện tại chúng ta không đối mặt với kẻ thù, mà chúng ta đối mặt với những tên chuột nhắt chuyên làm chuyện mờ ám, ta không thể xác định họ bao giờ hành động, hành động ở đâu… Chúng ta hoàn toàn không biết gì về họ, cho nên chỉ có thể toàn lực cẩn thận ứng phó.
- Nguyện cùng đại nhân tiến thoái!
Ba người đồng thanh nói.
Hàn Mạc cười nói:
- Vậy phiền các vị, đợi xong việc dù có thiếu thốn ta cũng đãi các vị một bữa ra trò.
Ba người đều cười rộ, không nói thêm mà thi lễ rồi ra ngoài hướng chỗ canh gác đi đến.
…
Tiêu Linh Chỉ ở trong một nhà trọ tốt nhất trong trấn, dù sao cũng là nữ nhi, đãi ngộ khác bình thường là tất nhiên.
Tiêu Linh Chỉ ngồi trước đèn, cánh tay trắng mịn đang dựa vào má, đôi mắt thanh tú xinh đẹp nhìn về ngọn đèn, cả phòng yên ắng vô cùng.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Quân đi vào sau đó đóng cửa, lúc này mới lên tiếng:
- Tiểu thư, nô tì đã nhắc nhở Hàn thiếu gia.
Tiêu Linh Chỉ chỉ ừ một tiếng, không lên tiếng.
- Tiểu thư…!
Tiểu Quân nhìn Tiêu Linh Chỉ muốn nói lại thôi:
- Tiểu thư vì sao không tự mình đi nhắc nhở Hàn thiếu gia?
Mày Tiêu Linh Chỉ nhướng lên, nhìn Tiểu Quân rồi nói:
- Ngươi… hỏi nhiều làm gì?
Tiểu Quân không sợ hãi, ngược lại châm cho Tiêu Linh Chỉ trén trà nói:
- Tiểu thư, trong lòng của tiểu thư luôn lo lắng cho Hàn thiếu gia, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi!
Tiêu Linh Chỉ lườm Tiểu Quân, tỏ ra giận dữ:
- Nha đầu xấu xí, ngươi… ngươi nói gì bậy bạ đó? Hắn làm gì có quan hệ cùng ta, dù hắn bị người chém thành trăm mảnh cũng không liên quan tới ta!
Nàng cắn môi, mang theo tia oán hận thầm nói:
- Hắn làm gì có quan hệ với ta… làm gì có quan hệ với ta?
Vẻ mặt Tiểu Quân có chút buồn, thấp giọng:
- Tiểu thư, có phải tiểu thư trách hắn đính hôn cùng nhà họ Phạm. Tiểu thư không muốn hắn kết thân với người đó?
Sắc mặt Tiêu Linh Chỉ trở lên lạnh lùng, định tát Tiểu Quân một cái nhưng khi thấy Tiểu Quân cũng ảm đạm nên không nỡ tay đánh xuống, chỉ nhìn ngọn đèn không lên tiếng.
- Tiểu thư, dù tiểu thư đánh nô tì cũng muốn nói.
Tiểu Quân ngang bướng:
- Tiểu thư lo lắng cho Hàn thiếu gia, nếu không, sao sai nô tì đi nhắc nhở. Tiểu thư biết nếu đoàn xe xảy ra chuyện, Hàn Mạc sẽ mất đi tương lai, tiểu thư làm vậy là giúp hắn, thái sư nếu mà biết…
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Ta không giúp hắn mà là giúp Tiêu gia mà thôi. Hiện giờ đoàn xe ở địa bàn Tiêu gia, nếu tại đây xảy ra chuyện thì Tiêu gia làm sao không khỏi liên quan.
- Ra khỏi địa giới tiểu thư sẽ không giúp hắn?
Tiểu Quân hỏi.
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu:
- Ta cũng không biết…
Tiểu Quân thở dài:
- Tiểu thư, Hàn thiếu gia cứu tiểu thư nhiều lần, tiểu thư nhẫn tâm nhìn Hàn thiếu gia bị hại sao?
Tiêu Linh Chỉ nhìn Tiểu Quân, nói:
- Ngươi xem thường người khác, ngươi cho rằng hắn dễ bị người khác hại sao? Nếu dễ mắc phải bẫy như vậy hắn không phải là Hàn Mạc.
Tiểu Quân tròn mắt hỏi:
- Tiểu thư, bên quận Nghi Xuân thật sự rất nguy hiểm sao?
Tiêu Linh Chỉ không trả lời, bình tĩnh giải thích:
- Tuy Hắc kỳ và Tử y vệ chắc chắn sẽ trà trộn vào, kể cả những người đó không đến thì cũng không đáng sợ, chỉ lo là nội bộ nước Yến mà thôi. Tô Quan Nhai lần này phái quan viên Lại bộ đến chắc chắn muốn hãm hại Hạ gia, mục đích cuối cùng nhằm vào Tiêu gia chúng ta. Tiêu gia và Hạ gia sẽ không cam tâm mà đối phó với những quan viên này, mà quận Nghi Xuân còn có Phạm gia, giờ cả Hàn Mạc đi vào ngươi nói không loạn sao? Đây không phải kinh thành ngươi không hiểu thủ đoạn của bọn họ?
Tiểu Quân tở ra khó hiểu:
- Nô tì đều cảm thấy hồ đồ, một đám người không lo lắng cho dân, còn muốn làm cái gì?
- Đương nhiên muốn làm!
Tiêu Linh Chỉ nói tiếp:
- Nhưng chèn ép được thì sẽ chèn ép, vì gia tộc của mình nên sẽ có đấu tranh. Được rồi, ngươi không nên biết quá nhiều!
- Nếu nguy hiểm như vậy sao thái sư lại cho tiểu thư lại đây?
Tiểu Quân cố hỏi:
- Ngài luôn để tiểu thư làm chuyện nguy hiểm!
- Không được nói bậy!
Tiêu Linh Chỉ quát:
- Gia gia với ta có ân!
Nàng vừa nói xong thì nghe thấy Tần Sơn gõ cửa bên ngoài nói:
- Tiểu thư, Hàn thiếu gia đến thăm người!
- Không gặp.
Tiêu Linh Chỉ không do dự trả lời.
Bên ngoài yên tĩnh, rồi lại nghe tiếng của Hàn Mạc:
- Quân sư, ta có công vụ cần phải thương lượng, muốn nhờ quân sư chỉ giáo!
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên:
- Hàn đại nhân nếu bày mưu tính kế sẽ có tinh binh cường tướng, cần gì nhờ một cô gái chỉ điểm, chẳng lẽ định chế nhạo tiểu nữ?
Hàn Mạc biện minh:
- Quân sư đừng hiểu lầm, thật sự có chuyện quan trọng, thỉnh quân sư không nên trách cứ!
Tiêu Linh Chỉ hơi trầm ngâm, sau nói:
- Có việc ngài mai nói, giờ…ta nghỉ rồi!
Hàn Mạc thở dài:
- Nếu quân sư mệt mỏi, Hàn Mạc không dám quấy rầy, chỉ là dọc đường có nhiều phiền toái mong quân sư chỉ điểm.
Hắn gặp Tiêu Linh Chỉ không được, cũng đành miễn cưỡng quay lui. Chợt nghe cọt cẹt, cửa mở ra, là Tiểu Quân mở, Tiêu Linh Chỉ hung hăng lườm Tiểu Quân một cái.
- Đại sự làm trọng, Hàn thiếu gia mau vào thỉnh giáo tiểu thư của nô tì.
Tiểu Quân mở cửa, nháy mắt với Hàn Mạc rồi kéo Tần Sơn rời khỏi.
Hàn Mạc mỉm cười, nhìn cánh cửa ngập ngừng một lát rồi quyết định đi vào. Hàn Mạc thấy Tiêu Linh Chỉ hình như có một khối u uất, không biết phải ngày đó mình nói câu "tay của nữ nhân không nên dính máu" mà làm nàng giận hay không?
Vào trong Hàn Mạc thuận tay khép cửa lại, nhưng không khóa, dù sao cô nam quả nữ trong phòng, Hàn Mạc có thể không sợ, nhưng người ta phận nữ nhi, bị đồn ra không tốt, cho nên chỉ khép lại cửa sẽ khiến cho hai người bớt cảm thấy xấu hổ.
Nhìn Tiêu Linh Chỉ thấy nàng mặc bộ quần áo rất đơn giản sạch sẽ nhưng không che nổi đường cong quyến rũ của nàng. Nàng vận quần áo như vậy càng khiến cho khí chất lạnh lùng hơn, nhưng lại mang vài phần khí chất cao quý.
Dưới ngọn đèn khuôn mặt nàng rất trắng, cổ nàng trắng mịn như ngọc, cảm giác như có thể phát sáng.
Hàn Mạc không thể không thừa nhận dù Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nhưng quả là một giai nhân tuyệt sắc.
- Ăn cơm hay chưa?
Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Tiêu Linh Chỉ không để ý đến hắn, chỉ là bờ vai run nhẹ một chút.
Hàn Mạc mỉm cười:
- Đi một ngày rồi chắc mệt mỏi?
Tiêu Linh Chỉ khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, nghe Hàn Mạc hỏi han tự nhiên thấy trong lòng rất là ấm áp, lại thấy buồn cười, rốt cuộc quay lại trừng mắt Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng:
- Hàn đại nhân muốn thảo luận chính sự chính là chuyện này sao?
Mỹ nhân dưới đèn mắt ngọc mày ngài, tuy lạnh lùng nhưng cực kiều diễm, mùi thơm cơ thể thoang thoảng, bộ dạng nàng giận hắn càng nhìn lại càng thấy cuốn hút, càng xinh đẹp, Hàn Mạc nhìn nàng, bỗng thất thần
Tiêu Linh Chỉ thấy Hàn Mạc đang nhìn mình, cũng không nháy mắt, khuôn mặt lạnh băng ửng lên như rặng mây đỏ, quay đầu đi, cảm thấy trên mặt nóng bừng, mặc dù giọng nói tức tối nhưng vẫn nhẹ nhàng:
- Ngươi … ngươi nhìn cái gì?
Hàn Mạc nhẹ nhàng cười, thấy Tiêu Linh đặt chén chà nóng trước mặt, không khách khí, vươn tay lấy chén trà của nàng uống một ngụm, cười nói:
- Đang khát miệng, quân sư chuẩn bị cho ta sao?
Tiêu Linh Chỉ nghe hắn nói khoác mà không biết ngượng, lại thấy hắn cầm uống chén trà của chính mình, dĩ nhiên đặt miệng đúng vào chỗ môi thơm của mình vừa rồi, trên mặt càng nóng bỏng, giọng nói vẫn lạnh lùng:
- Ngươi … ngươi muốn uống trà tự mình đi rót, vì sao lại muốn... lại muốn dùng của ta... Thật sự là... Thật sự là không biết xấu hổ… !
Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc nói:
- Quân sư, ý của ngài là nói … Ngài đã uống qua chén trà này?
Tiêu Linh cắn đôi môi đỏ mọng, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Mạc một cái, lại không nói lời nào, bộ ngực sữa phập phồng, cũng không biết xấu hổ thành như vậy hay là tức giận thành như vậy, hai tay trắng nõn nà cầm lấy góc áo, cố sức mà vặn.
- Đúng rồi, ta tới đây là muốn nói lời cám ơn với quân sư.
Hàn Mạc không những không buông chén trà xuống mà lại thản nhiên quan sát chén trà, dường như đang tìm dấu vết cặp môi thơm của Tiêu Linh để lại trên đó, lại uống một ngụm mới nói:
- Thật ra ta không có cân nhắc tới có thể có người đốt lương, lại thật không ngờ có thể có người giết ngựa, quân sư thông minh hơn ta nhiều lắm, về sau còn muốn mời quân sư chỉ giáo nhiều …!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngươi là quan hộ lương, bảo vệ lương thực là chuyện của ngươi, vì sao ta phải bày mưu tính kế cho ngươi?
Hàn Mạc tủm tỉm cười nói:
- Quân sư không nên nói vậy. Ta vẫn coi ngài như người một nhà, chúng ta coi như là bạn tốt cùng trải qua mưa gió, hơn nữa từ trước tới này quân sư suy tính đề rất chu toàn, có ngài ở bên cạnh, lòng ta sẽ vững vàng hơn một chút.
Thấy Tiêu Linh như muốn nói gì, hắn cướp lời cười ha ha mà nói:
- Quân sư không cần coi nhẹ mình, cũng không cần vì ta là quan hộ lương thì xa lạ, chúng ta … vẫn là bạn tốt … !
Tiêu Linh Chỉ liếc Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Bạn tốt? Hàn đại nhân cất nhắc tiểu nữ. Tiểu nữ không dám trèo cao … Hơn nữa ta là người của Tiêu gia, ngươi thật muốn xem ta là bạn tốt sao?
Hàn Mạc nhíu mày trầm ngâm một lát rồi nói:
- Không thể phủ nhận, chúng ta khác chủ … Nhưng cũng không thể phủ nhận, sau khi quận Bột Châu bình định, ở sâu trong lòng ta chưa bao giờ xem quân sư thật sự là đối thủ …!
- Ồ !
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh nói:
- Hay là Hàn đại nhân cảm thấy tiểu nữ không xứng trở thành đối thủ của ngươi?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Tuyệt nhiên không phải. Quân sư thông minh cơ trí, bình tĩnh tỉnh táo, hơn nữa phía sau lại có Tiêu gia đỉnh núi lớn như vậy, ngài nói không phải là đối thủ của ta, điều này không ai có thể tin được. Chẳng qua con người của ta rất ít khi coi con gái thành địch... Cô gái đẹp như ngài, ta lại không muốn làm địch với ngài. Kỳ thật … ta cảm thấy ta là một người thương hương tiếc ngọc, muốn ta vươn tay bẻ hoa thật sự làm khó ta.
Hắn một bộ đương nhiên, Tiêu Linh Chỉ nhìn xem trong mắt, trong lòng thấy buồn cười, chút nữa phì cười, nhưng lại nhịn được, nghiêm mặt gắt một cái:
- Thật ra ta nghe không ít người nói, Hàn đại nhân là người lòng lang dạ sói, nếu thật sự trở thành kẻ thù của ngươi, ngươi cũng không hạ thủ lưu tình.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Là những ai đánh giá ta như vậy?
- Hàn đại nhân muốn ta nói ra một phần danh sách sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Ồ!
Hàn Mạc đưa ngón tay trỏ phải gãi gãi cái mũi, cười nói:
- Thôi không cần. Tuy nhiên quân sư cũng xem ta như vậy sao? Chắc là quân sư sẽ không tin những đánh giá này chứ?
Tiêu Linh Chỉ ánh mắt trong suốt nhìn Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hàn đại nhân cảm thấy ta nên xem như thế nào?
Hàn mạc nhún vai, nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy trong lòng quân sư cảm thấy ta là người tốt … Ít nhất là một người vô hại!
- Ngài quả thật tự cho mình đúng.
Tiêu Linh tức giận nói:
- Chỉ sợ sở trường lớn nhất của Hàn đại nhân là tự biên tự diễn đúng không?
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Quân sư không nên hiểu lầm, ta nói như vậy là có căn cứ.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng chớp chớp cặp mắt xinh đẹp hoài nghi nói:
- Căn cứ? Căn cứ cái gì?
Hàn Mạc nâng chén tra lên, cuối cùng cũng tìm được dấu vết cặp môi thơm của Tiêu Linh vừa chạm lên, viền chén mang theo màu son, hắn hì hì cười, uống một ngụm chỗ màu son đó, cảm thấy trà uống từ đây có một mùi thơm đặc biệt, trong lòng rất thích, mà Tiêu Linh Chỉ là người thật khôn khéo, động tác của hắn tất nhiên là không thể gạt được Tiêu Linh Chỉ, nàng không thể kìm nổi khuôn mặt ửng đỏ lan đến đôi tai trong suốt trắng nõn….. Hàm răng cắn chặt, cúi đầu mắng một câu:
- Lưu manh …!
Hàn Mạc cũng không để bụng, trong lòng vui mừng, dưới đèn lẻ loi, cô nam quả nữ, nếu không thừa cơ đùa giỡn lưỡng tiếp, sẽ mất đi nhiều hứng thú, huống chi có thể khiến khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp đó ửng đỏ, đó cũng là một loại cảm giác thỏa mãn cực kỳ thích thú, hắn thản nhiên nói:
- Căn cứ kỳ thật cũng rất đơn giản, nếu quân sư không cảm thấy ta là người tốt, không cảm thấy là người vô hại, chắc chắn không có khả năng một mình nói chuyện với ta ở trong phòng này, bởi vậy có thể thấy trong lòng quân sư cho rằng ta là một nam nhân tốt, đáng để tín nhiệm…!
- Ngươi …!
Tiêu Linh Chỉ tức giận không ngớt, nâng cánh tay ngọc chỉ ra cửa chính nói:
- Hàn Mạc, ngươi … Ngươi cút ra ngoài cho ta …!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Ta không ra, ta và quân sư phải trò chuyện với nhau chứ.
- Ngươi … Lưu manh …Vô lại …!
Tiêu Linh Chỉ không thể ngờ da mặt Hàn Mạc lại dầy như vậy, nay mới hiểu được, bình thường là nam nhân nhã nhặn thanh tú, thật muốn lột cái mặt hắn ra, so với những người khác hắn vô lại hơn nhiều, nhưng nàng lại không biết, đường đường Hàn gia Ngũ thiếu gia, lúc trước ở quận Đông Hải chính là vô lại tao nhã vô lại số một!
Hàn Mạc ha hả cười, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, không có vẻ lỗ mãng, nghiêm nghị nói:
- Quân sư, kỳ thật … Ta thực sự muốn hỏi ngài, chẳng qua ngài có trả lời hay không tùy ngài quyết định!
Tiêu Linh Chỉ nhíu đôi mày liễu, nhìn Hàn Mạc nghiêm trang, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Quân sư, ngài là nghĩa nữ Tiêu Hoài Kim …Nhưng có phải ngài vốn cũng không phải là người Tiêu gia hay không?
Tiêu Linh Chỉ ngẩn ra, không thể tưởng tượng được Hàn Mạc nói tới vấn đề này, thân thể mềm mại của nàng run rẩy, vẻ mặt ảm đạm xuống, chăm chú nhìn ánh đèn lẻ loi, thản nhiên nói:
- Việc này, có quan hệ gì với Hàn đại nhân sao?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta nói rồi, nếu quân sư không tiện nói cho ta biết, đương nhiên có thể không nói. Ta chỉ hơi hứng thú tới việc này mà thôi, nhưng có thể hơi mạo muội, quân sư không cần để ở trong lòng.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên cười nói:
- Kỳ thật cũng không có gì không tiện nói, ta nợ Thái sư ân tình … chung quy phải trả.
- Người có thể coi trọng ân tình, không phải là người vô tình.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Tuy rằng quân sư dùng sự lạnh lùng bảo vệ bản thân, nhưng ta biết quân sư không giống với người của Tiêu gia …!
Tiêu Linh Chỉ cười lạnh nói:
- Bảo vệ bản thân? Hàn Mạc, có phải ngươi cảm thấy mình rất thông minh? Ngươi cảm thấy mình hiểu ta rất rõ?
Hàn Mạc lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta chưa bao giờ nghĩ như thế, ta chỉ mơ hồ cảm thấy, có lẽ quân sư có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Hơn nữa ta cũng hiểu được, dường như Tiêu gia coi quân sư trở thành công cụ đạt được lợi ích, rất nhiều chuyện nguy hiểm đều do ngài đảm nhiệm… !
- Hàn Mạc, ngươi câm mồm!
Tiêu Linh Chỉ thần sắc lạnh lùng:
- Ta cùng với Tiêu gia có quan hệ thế nào không cần ngươi đánh giá, càng không cần ngươi châm ngòi ly gián!
Sắc mặt Hàn Mạc trầm xuống, đứng dậy lạnh lùng nói:
- Châm ngòi ly gián? Được, Tiêu Linh Chỉ, nếu ngươi cho là như vậy, liền tính ta châm ngòi ly gián. Thế gia tranh đấu, ngươi lừa gạt ta, còn nhiều huyết quang, ta chỉ không muốn nhìn ngươi cuốn vào quá sâu …Con gái, vốn không nên quá dính líu tới máu tươi và cái chết, hoa tươi xinh đẹp héo tàn, là chuyện khiến người ta tiếc nuối.
- Héo tàn?
Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nói:
- Hàn đại nhân hẳn là muốn giết ta?
Hàn Mạc dừng ở khuôn mặt hơi tái của Tiêu Linh Chỉ, tuy rằng xinh đẹp khác thường, lạnh lùng khác thường, nhưng yếu ớt cũng khác thường.
Thân thể mềm mại của nàng run nhẹ, tuy rằng vẻ mặt nàng rất kiên định quật cường, nhưng thân thể thon thả của nàng vẫn thể hiện nàng không biết làm thế nào.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Thôi, ta... Vừa rồi nói chuyện có chút chói tai, là ta sai lầm rồi, ngài đừng để ở trong lòng, coi như ta chưa bao giờ nói qua...!
Tiêu Linh Chỉ quay đầu qua, đôi mắt nhi có chút phiếm hồng, nhưng cũng không có nói.
Nàng thông minh sắc sảo, làm sao không rõ trong lời nói quan tâm ý tứ của Hàn Mạc, nàng tự nhiên cũng hiểu được, Hàn Mạc nói lời này cũng không có gì ác ý, lại càng không có cái gì là châm ngòi ly gián, nhưng …!
Giai nhân dưới đèn, đau buồn khiến người ta thương xót.
- Đã khuya rồi, quân sư sớm nghỉ tạm đi.
Giọng nói của Hàn Mạc trở nên dịu dàng, nổi giận với một cô gái không phải là một hành vi thân sĩ, cho dù cô gái có sai, người con trai cũng có thể rất thân sĩ mà gánh sai lầm:
- Dọc đường đi có cần cái gì cứ nói với ta… Hi vọng chúng ta đều có thể an toàn tới huyện Tịch Xuân… !
Hắn xoay người rời khỏi, chợt nghe Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ban đêm có phải thay quân hay không?
Hàn mạc sửng sốt, chợt hiểu được ý tứ của nàng, gật đầu nói:
- Phải phân hai nhóm nghỉ tạm, nửa đêm là thời gian thay quân... !
Tiêu Linh Chỉ chậm rãi nói:
- Nếu thật sự có người động thủ, hẳn là ngay tại lúc thay quân, khi đó bọn lính đề phòng rất yếu, luôn sẽ sơ hở phòng bị một ít ... !
Nói tới đây, nàng liền không nói gì nữa.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười, thấp giọng nói:
- Được, cảm ơn