Hàn Mạc đi đến trước cửa, nhìn đám quan viên nhíu mày nói:
- Bản quan là Hàn Mạc, các ngươi muốn tìm ta?
Hàn Mạc vừa lộ diện bọn họ liền trật tự, đứng gọn thành hàng rồi cùng thi lễ với Hàn Mạc, một gã nói:
- Hàn tướng quân, thuộc hạ Phạm Tiêm tri huyện huyện Túc Tùng, suất lĩnh bổn huyện quan viên lớn nhỏ cầu Hàn tướng quân cứu mạng!
Mắt Hàn Mạc nheo lại, rõ ràng đây là quan viên Phạm gia quan viên.
Lần này gặp thiên tai không riêng Hạ gia, Phạm gia cũng bị tai hoạ, lần này cứu tế lương tới, Phạm gia cũng muốn phân một ít.
Hắn đi ra ôm quyền:
- Hoá ra là Phạm tri truyện, không biết ai muốn giết ngài, ta làm sao cứu ngài?
Phạm Tiêm liếc gương mặt có vẻ cau có của Hạ Dần, cung kính với Hàn Mạc:
- Hàn tướng quân, có thể nói chuyện riêng cùng ngài?
Hàn Mạc trầm ngâm, gật đầu, cùng hắn ra xa một chút, sắc mặt Hạ Dần càng khó coi, hình như rất muốn nghe hai người này nói gì.
Hàn Mạc liếc Hạ Dần, không đợi Phạm Tiêm kể chuyện đã nói:
- Hạ Ti khố, ngươi không phải muốn đi gặp Quận thủ đại nhân xin chỉ thị phát lương sao? Ngoài thành nạn dân đói khổ ngươi còn ở đây chờ cái gì?
Hạ Dần đành nói:
- Vâng !
Gã cau mày, nhìn Hàn Mạc và Phạm Tiêm một cái, thấy ánh mắt Hàn Mạc sắc bén nhìn chằm chằm mình, cả người phát lạnh, nhanh chóng rời khỏi.
- Phạm tri huyện đến là muốn lương sao?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Phạm Tiêm hỏi.
Phạm Tiêm hạ giọng trả lời:
- Cô gia, lương không phải vấn đề, trong kinh Lão thái quân đã viết thư đến Dịch thành, chúng tôi ở đây chuẩn bị lương thực rồi, nhất thời không quá ảnh hưởng.
Phạm Tiêm kêu tiếng "cô gia" làm Hàn Mạc có chút cảm giác thân thiết, tuy nhiên lúc này Hàn Mạc biết không dễ tin một ai, kể cả người Phạm gia, dù sao còn chưa kết hôn, ai biết Phạm Gia có chủ ý gì!
Tuy nhiên Hàn Mạc nghe nói bốn huyện phía tây không thiếu lương thì trong lòng có chút vui mừng.
Chứng kiến qua thảm cảnh của nạn dân, hắn thật sự không đành lòng, hắn không dám tưởng tượng toàn bộ quận Nghi Xuân đều giống như vậy.
- Lão thái quân vốn từ bi nên không muốn nhìn đồng hương của mình chịu khổ.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, Lão thái quân của Phạm Gia khôn khéo, chu toàn, trong lòng Hàn Mạc Hàn Mạc cảm thấy tôn kính.
Vẻ mặt Phạm Tiêm khi nhắc đến Lão thái quân cũng tỏ ra tôn kính.
- Phạm Tri huyện không phải đến muốn lương thì đến đây có chuyện gì?
Hàn Mạc trầm ngâm, rồi hỏi:
- Chẳng lẽ các người đến đây nói với ta các người không cần lương?
Phạm Tiêm nghiêm túc nói:
- Cô gia, chúng ta không thiếu lương, cũng không cần lương!
- Lời này là sao?
- Cô gia, ngài đến kho lương chắc biết trong kho có bao nhiêu lương?
Phạm Tiêm hỏi dò.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Hắn nghiêm mặt nói:
- Cô gia, hạ quan biết trong kho này có nhiều nhất không quá 10 vạn cân lương thực!
Hàn Mạc cười, Phạm Tiêm phỏng đoán cao hơn thực tế nhiều lắm, nếu hắn biết ở đây có 3 vạn cân lương không biết sẽ ngạc nhiên thế nào.
- Ngươi đối với tình hình ở đây có vẻ rất hiểu biết?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Phạm Tri huyện ngươi muốn nói gì với ta?
Phạm Tiêm thấp giọng:
- Trước khi đê vỡ Hạ gia đã triệu tập lương thực ba huyện phía đông, theo phỏng đoán ít nhất cũng có một triệu cân trở lên, mà lương đột nhiên không thấy!
Hàn Mạc bình tĩnh mỉm cười hỏi:
- Phạm Tri huyện biết chỗ lương đó ở đâu không?
Phạm Tiêm cười ha ha nói:
- Cô gia nói đùa, nếu hạ quan biết không tấu lên triều đình mà còn tới đây sao?
Hàn Mạc cũng cười, không nói gì.
- Hạ quan đến đây chính là báo cáo cô gia. Hạ gia có mưu rất sâu, sau lưng có rất nhiều chuyện không muốn người khác biết, cô gia ở gần cần phải cẩn thận hết sức.
Phạm Tiêm thấp giọng nói:
- Nếu có việc cần đến người của Phạm gia, mời ngài cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ hết sức phục vụ!
Hàn Mạc nhìn Phạm Tiêm, vẻ mặt bình tĩnh, đột nhiên cười nụ cười quái dị, thấp giọng hỏi:
- Phạm Tri huyện, ngươi thấy là ta sẽ đi điều tra chuyện này?
Phạm Tiêm sửng sốt, thấy nụ cười quỷ dị của Hàn Mạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Hàn Mạc ghét sát tai Phạm Tiêm thì thầm:
- Ta biết hai nhà các ngươi là thù địch, tuy nhiên ngươi về nói cho người ở Phạm gia, ngàn vạn lần đừng đem ta thành công cụ đối phó Hạ gia, ta không có hứng thú. Cho dù ta muốn điều tra chuyện gì cũng không phải vì Phạm gia các người, nhớ kỹ lời của ta hay không?
Phạm Tiêm gật đầu như cái máy, nhưng lại tỉnh ngộ ngay, vội biện hộ:
- Cô gia, ngài… ngài hiểu lầm, hạ quan không phải có ý đó. Cô gia là người của Phạm Gia chúng ta, sao chúng ta lại lợi dụng Cô gia? Thật sự là Lão thái quân dặn dò chúng tôi, Hàn tướng quân từ xa đến quận Nghi Xuân thế lực đơn chiếc, chúng tôi ở đây phải hết sức chiếu cố ngài. Hạ quan câu nào cũng là thật, không dám lừa gạt ngài!
Hàn Mạc cảm thán, thở nhẹ một hơi nói:
- Phạm Tri huyện, ta hi vọng đây là thực tâm của Phạm Gia. Nu Lão thái quân thật sự nói như vậy, sau này ta sẽ hướng Lão thái quân cảm tạ.
Dừng một chút lại nói:
- Thông báo tất cả người Phạm gia, cả các nhà phụ thuộc Phạm gia, lòng dân mới là căn cơ của thế gia. Các người đối xử tốt với nạn dân, chính là đối xử tốt với căn cơ của gia tộc. Nếu chỉ lo cho bản thân mà không lo cho dân chúng sống chết, thật sự mất nhiều hơn được. Phạm Gia có nhiều người hiểu biết, đạo lý này so với tuổi trẻ như ta chắc chắn hiểu rõ hơn nhiều, chỉ là đôi khi mê muội quá mà quên thôi!
Phạm Tiêm nghiêm túc nói:
- Cô gia nói như vậy, ta nhất định truyền lại!
Hàn Mạc cười khẽ, thấp giọng nói:
- Thế gia muốn mạnh, là nhờ thế, các ngươi Phạm gia có rất nhiều lương, có thể ứng phó lần thiên tai này sao không mượn cơ hội này giúp nạn dân ba huyện phía đông… có rất nhiều thu hoạch…!
Phạm Tiêm híp mắt, suy nghĩ một chút đột nhiên ôm quyền nói:
- Lời này hạ quan thề mang về không sót một câu một chữ!
Sau đó nói:
- Hạ Học Chi rất là giảo hoạt. Tư Đồ Tĩnh cùng hắn cá mè một lứa. Cô gia ở địa bàn của bọn họ, tất cả nên cẩn thận, hạ quan cáo từ, Cô gia bảo trọng.
Hàn Mạc cười:
- Đa tạ!
Sau đó hỏi thêm:
- Các ngươi không tranh lương ở đây?
Phạm Tiêm nghiêm túc trả lời:
- Không dối cô gia, Phạm gia chúng ta tranh rất nhiều thứ nhưng gia chủ từng nói, có thứ cần tranh thì chúng ta có chết cũng sẽ tranh đến cùng, nhưng có thứ không nên tranh chúng ta sẽ không tranh. Như đây là lương thực dùng để cứu tế, nếu nó ở trong tay Hạ gia chúng ta sẽ toàn lực tranh đoạt, nhưng ở trong tay Cô gia, nhất định nó có thể đến được tay nạn dân, nếu như vậy Phạm Gia sẽ không tranh!
Gia chủ Phạm Gia chính là Thượng thư bộ binh Phạm Vân Ngạo.
Hàn Mạc hơi sững người, hắn thật khó tưởng tượng Phạm Vân Ngạo lại là người nhân đức có nghĩa khí như vậy, trong lòng bắt đầu có chút kính phục với vị nhạc phụ tương lai này.
Tuy không rõ ý đồ của Phạm gia, nhưng số lương này Phạm gia buông tha có thể thấy Phạm gia nhân nghĩa, thực tế cho dù đại thế gia mà không tranh số lương thực này quả thật khó gặp.
Nếu thật muốn tranh, Phạm gia có thể phát lương ít một chút, cho nạn dân chết nhiều một chút, tạo thành càng nhiều tai ương, như vậy Hàn Mạc chắc chắn sẽ phải phát lương cho Phạm gia.
Phạm gia lại chủ động không tranh coi như vì nạn dân làm ra việc thiện, đúng là khó mà có được. Dù là khó tin nhưng Hàn Mạc cảm thấy Phạm Vân Ngạo rất có thể làm được như vậy, nói cách khác, làm như vậy không những không gây hậu quả mà càng làm cho danh vọng của Phạm gia tăng cao.
Phạm Tiêm dẫn quan viên rời đi. Hàn Mạc trở lại kho lương sắp xếp căn dặn Ngự lâm quân canh phòng cẩn mật, mặt khác cử hai người phó tướng ghi chép lương nhập vào kho.
Tới chiều Hạ Dần mới trở lại, mang theo chỉ thị của Tư Đồ Tĩnh, từ trong kho lấy ra 2 vạn cân lương chia ra cứu tế nạn dân.
Hàn Mạc tự mình kiểm tra qua, nói với Hạ Dần:
- Hạ Ti khố, chỉ cần có một hạt gạo không đến được tay nạn dân, đừng trách Hàn Mạc vô tình.
Hạ Dần rất bình tĩnh trả lời:
- Hàn tướng quân yên tâm, đây là chức trách của hạ quan, hạ quan sẽ tận sức!
…
…
Xuân Viên tuy không quá rộng nhưng vẫn là trang viên lớn nhất trong thành, bên trong chia làm nhiều khu vực, trong đó có một khu vực cực kỳ yên tĩnh, đó chính là thư phòng của Hạ Học Chi.
Trong thư phòng này trừ phi được Hạ Học Chi cho phép, nếu không dù bất cứ là ai cũng không được phép quấy rầy.
Trong phòng có một gian phòng nhỏ, bên trong bài trí gọn gàng, chỉ có một bàn cờ.
Quân cờ dùng ngọc bích và ngọc thạch chế tạo, màu sắc rõ ràng. Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh đang chơi cờ, bên cạnh còn có một người tuổi khoảng 40, mặt như quan ngọc, phong tư tao nhã, mặt áo gấm màu xanh, dưới cằm có chòm râu, lúc này đang vuốt râu xem cờ, mỉm cười không lên tiếng.
- Đại gia quả là cao thủ, Tư Đồ Tĩnh không phải địch thủ, xem ra ở quận Nghi Xuân chỉ có Từ tiên sinh mới là đối thủ.
Mặt Tư Đồ Tĩnh cười nịnh bợ, nhìn Hạ Học Chi đầy kính sợ, cùng những người khác ở trước mặt Hạ Học Chi hoàn toàn khác hẳn.
Khuôn mặt mập mạp của Hạ Học Chi cười viên mãn, bỏ quân cờ xuống, ánh mắt híp lại:
- Tư Đồ huynh khách khí, lần sau không được như vậy!
- Không dám không dám!
Tư Đồ Tĩnh cười ha ha nói:
- Quả là kỹ không bằng người, không phải nhường cờ!
Từ tiên sinh vuốt chòm râu cười nói:
- Cờ thuật của Quận thủ đại nhân cũng rất cao minh, nước cờ tấn công rất biến ảo khó lường, ta cũng khó lòng sánh bằng.
Hạ Học Chi xua tay nói:
- Từ tiên sinh khiêm tốn, tiên sinh bày mưu nghĩ kế là người trí giả, ta thật không bằng, điểm này ta biết rất rõ.
Từ thái độ hắn đối với Từ tiên sinh có thể thấy được hắn đối với người này cực kỳ tôn kính.
Mắt Tư Đồ Tĩnh hiện lên nghi hoặc, hắn biết người này từ lâu, Từ tiên sinh phụ tá cho Hạ Học Chi, nếu mình không phải Quận thủ còn không gặp được người này.
Ở quận Nghi Xuân, có thể được Hạ Học Chi coi ngang hàng không có mấy người, càng để Hạ Học Chi kính phục chỉ có một người là Từ tiên sinh.
Tuy nhiên Tư Đồ Tĩnh chỉ biết người này họ Từ là phụ tá của Hạ Học Chi ngoài ra không biết thêm gì.
Từ tiên sinh mỉm cười nói:
- Chủ công quá lời rồi, bày mưu nghĩ kế ta quả thật không dám nhận, chợt nghĩ ra vài kế sách cho chủ công sử dụng đó là niềm vinh hạnh của ta.
Hạ Học Chi nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh đừng khách khí, có tiên sinh giúp đỡ ta, ta không phải lo lắng việc gì cả.
Từ tiên sinh cười nhạt, không nói nhiều, nhìn Tư Đồ Tĩnh mỉm cười:
- Quận thủ đại nhân, Tô Khắc Ung của Lại bộ cùng vài tên lính đến đây, ta nghĩ vài ngày tới có thể bắt đầu có biến động, không biết Quận thủ đại nhân có nghĩ ra kế sách ứng đối nào không?
Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng nâng chén trà, cười nói:
- Tô Khắc Ung cũng chỉ diễn được vài trò mà thôi. Hắn hoặc không tuân thủ quy củ hoặc cũng chỉ chọc giận bản quan, làm bản quan tức giận, bản quan e rằng bọn chúng không có đường về Yến Kinh.
Từ tiên sinh thần sắc bình tĩnh, cười nói:
- Tất nhiên là không có người nào dám làm mưa làm gió rồi. Có điều tôi lo rằng những người này nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, sẽ có không ít phiền toái. Cì vậy nên tôi đã nghĩ cách, đó cũng là lấy bất biến ứng vạn biến.
Hạ Học Chi nâng chén trà lên uống, chậm rãi nói:
- Điều tiên sinh nói rất phải. Tư Đồ huynh, Tô Khắc Ung là người do Tô Quan Nhai đích thân phái đến, không phải dễ đối phó. Trưa qua vừa tới đây, đêm đã liền phái người đi tìm hiểu tin tức, lại còn có người đi thăm dò xung quanh, nhìn cái điệu bộ giả điên giả dại đó một khi bị chúng cắn chúng ta cũng không thoải mái chút nào.
Tư đồ lập tức đáp:
- Lão gia yên tâm. Chúng đến dò la không thể không đề phòng nhưng nếu không có chứng cứ, chúng cũng không dễ dàng động đến quan viên. Muốn tìm thấy chứng cứ xác thực, haha, thì phải đợi xem bản lĩnh của chúng thế nào, cho dù có tìm ra lông tơ nào cũng không thể lấy trứng chọi đá được. Lão gia đừng quên, triều đình cũng phái người đến, có một số việc nếu không được sự đồng ý của Lăng thái giám, một số kẻ như Tô Khắc Ung cũng không thể làm gì được.
Hạ Học Chi cười típ mắt nói:
- Bây giờ nói ra, tôi quả thật khâm phục tên hồ ly Hàn Huyền Đạo, cũng nhờ lão tiến cử một tên thái giám đến thị sát… haha
Tư Đồ Tĩnh cũng cười to. Từ tiên sinh lại có vẻ điềm tĩnh, chỉ cười nhạt
- Lăng thái giám à, dễ đối phó. Thái giám ham muốn lớn nhất chính là ngân lượng, chúng ta cho chúng một ít ngân lượng, là có thể bãi bình.
Hạ Học Chi mỉm cười nói:
- Xem ra Hàn Huyền Đạo tiến cửu tên Lăng thái giám tới là muốn giúp đỡ chúng ta đó, chỉ cần tên Lăng thái giám chịu nghe lời, để hắn đối phó Tô Khắc Ung sẽ tốt hơn chúng ta tự đối phó đó.
Tư Đồ Tĩnh cười hả hả nói:
- Chúng ta có nhiều ngân lượng, không sợ gì tên họ Lăng kia không nghe lời. Ngoài ngân lượng ra, chúng ta còn có đao kiếm, để xem tên thái giám kia chọn cái gì!
Từ tiên sinh bình tĩnh nói:
- Quận thủ đại nhân, chủ công, Lăng Lũy tuy rằng hữu dụng nhưng cũng phải thận trọng. Mặc dù chỉ là một gã hoạn quan nhưng hạng người này không phải là lũ ngu xuẩn. Chúng rất giỏi gió chiều nào theo chiều đó, chúng ta dễ dàng thu phục hắn, thu phục những người khác cũng không khó khăn, nhưng bạc và đao thì không chỉ chúng ta mới có.
Hạ Học Chi nghiêm mặt nói:
- Vậy Từ tiên sinh có cao kiến gì?
Từ tiên sinh mỉm cười nói:
- Cái gọi là thiên thời địa lợi, Lăng Lũy hiện tại đang ở ngay trong Xuân Viên. Đây là ưu thế lớn nhất của chúng ta. Chúng ta cố gắng khống chế hắn, để cho hắn lúc nào cũng trong tầm ngắm của chúng ta, không cho người lạ…. đặt biệt là người nhà họ Phạm và họ Tô tiếp cập, có muốn tiếp xúc cũng phải có người của ta đi cạnh, không để cho bất kỳ thế lực nào có cơ hội thu phục hắn.
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày nhíu mày nói:
- Từ tiên sinh, kế sách này có tốt đấy nhưng làm thế nào không chế Lăng Lũy? Hắn dù gì cũng là giám sát sử, có khi lại cấu kết với bọn Tô Khắc Ung điều tra quan lại Nghi Xuân chúng ta. Tô Khắc Ung hoàn toàn có quyền bất cứ lúc nào cũng có thể xin chỉ thị của tên hoạn quan đó. Hơn nữa tên Tô Khắc Ung lần này muốn điều tra toàn bộ quan lại Nghi Xuân, có nghĩa là cũng có cả quan lại huyện Đông Tứ. Người họ Phạm cũng có tư cách tới gặp Lăng Lũy, chúng ta nếu cố tính ngăn cản có khi càng để lộ tin cho chúng.
Từ tiên sinh thản nhiên cười, ánh mắt hiện lến vẻ khinh miệt:
- Quận thủ đại nhân, thời tam quốc Chu Công Cẩn muốn giữ Lưu Huyền Đức ở lại Giang Đông đã nghĩ ra biết bao nhiêu kế sách. Mặc dù nói Lưu Huyền Đức rút cục cũng không bị mắc bẫy nhưng Lăng Lũy cũng không phải là Lưu Huyền Đức.
Hạ Học Chi cười típ mắt, Tư Đồ Tĩnh vẻ mặt không hiểu liền hỏi:
- Ý của Từ tiên sinh là sao?
Từ tiên sinh bình tĩnh nói:
- Lăng Lũy chỉ là tên hoạn quan không có chút kiến thức gì, chúng ta cứ để cho hắn hưởng thụ cuộc sống, ăn chơi phóng túng đáp ứng hắn. Tuy rằng hoạn quan không cần nữ nhân nhưng không thể không thích cái đẹp. Vả lại chúng ta phải làm cho hắn sa đọa vào những trò tinh quái và những món ăn độc đáo. Như vậy chỉ sợ có người muốn gặp hắn, hắn cũng không có thời gian để tiếp những kẻ đó.
Tư Đồ Tĩnh liền hiểu ra, võ tay cười nói:
- Kế sách hay, chỉ cần Lăng Lũy bị nhốt trong Xuân Viên, đám người đó có tìm ra tung tích gì đi chăng nữa nhưng không được Lăng Lũy đồng ý, bản quan cũng có thể không chế được. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có oán trách với Lăng Lũy. Chúng ta thậm chí có thể sắp xếp để cho Lăng Lũy nghe được những lời oán trách đó, như vậy Lăng lũy nhất định sẽ đi theo chúng ta. Đừng nói là Từ Khắc Ung điều tra chúng ta, chỉ sợ lúc đó mang tội đầy mình, hahaha.
Hạ Học Chi cũng vuốt râu, cười típ mắt nói:
- Không tồi, khống chế được Lăng Lũy, Tô Khắc Ung không làm mưa làm gió gì được. Nếu hắn có cứng rắn đến đâu cũng không cần chúng ta phải dính tay vào, để cho Lăng Lũy ra mặt trị hắn. Đám người qua đường này, tiên sinh nghĩ ra kế ứng phó thế này quả thật là cao minh.
Từ tiên sinh xua tay cười nói:
- Chủ công quá khen rồi, khó ứng phó nhất vẫn là đám người Tô Khắc Ung và Lăng Lũy, còn một người nữa, chúng ta nhất định phải thận trọng.
Tư Đồ Tĩnh không cần chờ Hạ Học Chi nói lập tức hỏi:
- Ai?
Từ tiên sinh chậm rãi nói:
- Quan hộ tống lương thực Hàn Mạc.!
- Tên tiểu tử đó ư?
Tư Đồ Tĩnh ngạc nhiên cười nói:
- Tiên sinh có phải là quá thận trọng rồi không. Hàn Mạc bao nhiêu tuổi, hắn có thể làm quan hộ lương không? Trừ phi tên hồ ly Hàn Huyền Đạo đứng sau giật dậy, đám trẻ con đó sợ gì chứ!
Từ tiên sinh thản nhiên nói:
- Quận thủ đại nhân biết nhiều về Hàn Mạc thế sao?
Từ Đồ Tĩnh nâng chén trà lên lắc đầu nói:
- Cũng không nhiều lắm, có điều tên tiểu tử đó râu còn chưa mọc đủ thì có bao nhiêu bản lĩnh. Ta nghe nói hắn đã lập không ít công lao ở Bột châu, có điều thật hay giả thì không biết, cho tới nay ta vẫn không tin.
Từ tiên sinh mỉm cười nói:
- Theo như tôi được biết, tuyệt nhiên không phải là giả dối. Hàn gia năm trước thành lập đội kỵ binh, tuy rằng không biết lấy đâu ra binh mã, nhưng quả thật là đội kỵ binh đó vô cùng mạnh, đã âm thầm luyện tập ở vùng phía Đông Hải, là đội quân của nhà họ Hàn, có tên gọi rất kỳ quái: Phong Kỵ. Đội Phong Kỵ này đều do một tay Hàn Mạc thành lập ra. Trận chiến cửa khẩu Lê Cốc là do Hàn Mạc đem theo tám trăm kỵ binh vượt qua quan Lê Cốc rồi tập kích phía sau Diệp gia, thừa cơ mở đại môn Lê Cốc quan. Còn nữa thành Diệp Thành bị đánh bại cũng là do kế sách của Hàn Mạc.
Hạ Học Chi thần sắc bình tĩnh, Tư Đồ Tĩnh lại nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Nói như vậy, tên tiểu tử này quả thật là có bản lĩnh.!
- Nếu không có bản lĩnh thì Hoàng đế đã không tin tưởng giao Tây hoa thính cho hắn, lại không có chuyện thăng phong cho hắn làm Hộ quân tham lĩnh Báo đột doanh, càng không thể để cho hắn đảm nhiệm trọng trách hộ tống lương thực.
Từ tiên sinh trước sau đều cố duy trì thái độ bình thản mà còn nói chậm rãi :
- Có tin từ trong thành nói rằng Hộ quân tham lĩnh Báo đột doanh chính là đội kỵ binh do Mộ Dung Hạc thống lĩnh, người này chết không rõ ràng, không ít kẻ hoài nghi có liên quan tới Hàn Mạc nhưng lại không tìm thấy chứng cứ. Quận thủ đại nhân, người như vậy không thể lấy tuổi tác của hắn để đánh giá.
Tư Đồ Tĩnh trầm ngâm đứng lên.
Khi hắn nghênh đón Hàn Mạc, đó là lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Mạc, tuy rằng điệu bộ có vẻ khách sáo những trong lòng tỏ vẻ khinh thường, một tên chưa đầy hai mươi tuổi quả thật khó có thể khiến cho đám quan trường nể trọng.
Hạ Học Chi cười ha hả nói:
- Hàn Mạc vùa tiến vào cảnh nội, liền giết người, rồi tới quan nhà kho, liền bắt đầu hoài nghi lương thực trong kho có vấn đề. Điều này cũng không phải là điềm báo tốt.
Tư Đồ Tĩnh lập tức đáp:
- Đại nhân, kể cả hắn có giỏi đến mấy nhưng một khi tới quận Nghi Xuân, ở đây không phải là Yến Kinh, càng không phải là Đông Hải, không đến lượt hắn dám làm càn!
Hạ Học Chi cười ha hả, hỏi Từ tiên sinh:
- Tiên sinh thấy Hàn Mạc có định giở mánh khóe gì không?
Từ tiên sinh mỉm cười nói:
- Lòng người khó đoán. Hàn Mạc rút cục muốn làm gì, nghĩ gì, chúng ta không thể đoán được. Xem người này trước kia đã làm được những gì, có thể nói đều là xuất kỳ bất ý. Vì vậy đối với người này, bất kể lần này hắn có ý định gì chúng ta cũng phải hết sức đề phòng.!
Hạ Học Chi cười nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Đối phó Lăng Lũy và Tô Khắc Ung, tiên sinh có thể phân tán kế sách Hàn Mạc nên ứng phó ra sao?
Từ tiên sinh hạ giọng nói:
- Hàn Mạc khác hẳn Lăng Lũy và Tô Khắc Ung, khác nhau rất lớn. Lăng Lũy và Tô Khắc Ung muốn đến moi móc chuyện xấu, muốn nhân cơ hội này muốn trị mấy quan viên của chúng ta, dùng để công kích uy vọng của Hạ gia thậm chí cả Phạm gia. Còn Hàn Mạc, hắn quản lý lương thực, giữ gìn trật tự quận Nghi Xuân, đếm trên đầu cũng có hơn hai nghìn binh tinh nhuệ.
Y lưỡng lự ngự một chút ánh mắt hiện ra vẻ lợi hại nói:
- Người này hoặc là không động vào, không ảnh hưởng gì tới chúng ta nhưng nếu hắn định động vào thì sẽ động đến chỗ không hay của chúng ta.
Hạ Học Chi đang cười típ mắt, đột nhiên không cười nữa, còn sắc mặt của Tư Đồ Tĩnh cũng sầm lại, hai người nhìn nhau. Hạ Học Chi liền nhẹ nhàng nói:
- Lương thực!
Từ tiên sinh khẽ gật đầu
- Tiên sinh đã nghĩ ra sách lược ứng phó với Hàn Mạ?.
Hạ Học Chi chăm chú nhìn Từ tiên sinh với anh mắt mong chờ.
Từ tiên sinh cười nhạt, cung kính nói:
- Chủ công, kẻ bất tài đã nghĩ ra tứ liên sách đủ để đối phó với Hàn Mạc
- Tứ liên sách?
Hạ Học Chi và Tư Đồ Tĩnh liền nhìn nhau, đều tỏ vẻ nghi hoặc nói:
- Thế nào là Tứ liên sách?
Từ tiên sinh vuốt râu chậm rãi nói:
- Chủ công, Quận thủ đại nhân, muốn đối phó với Hàn Mạc chúng ta phải hiểu rõ, tên Hàn Mạc này tuy chưa đầy hai mưoi tuổi nhưng những việc làm mà hắn đã làm truớc đây cơ trí hơn so với lứa tuổi của hắn rất nhiều. Vì vậy bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không đuợc phép coi khinh hắn là trẻ ranh, đừng có coi khinh hắn ít tuổi mà phải coi hắn là đối thủ, chỉ có như vậy mới không xem nhẹ đối thủ và cũng mới có thể đề phòng được.
Hạ Học Chi nghiêm mặt nói:
- Những lời tiên sinh nói thật là…
Từ tiên sinh lúc này mới đáp lại:
- Cái gọi là Tứ liên sách, tức là bốn kế liên tiếp. Nếu kế sách đầu có tác dụng thì những kế sách sau không cần dùng đến. Kế thứ nhất là: Lôi kéo!
- Lôi kéo!
- Không sai!
Từ tiên sinh bình tĩnh đáp:
- Hàn Mạc lần này đến , chúng ta không biết con nguời này có ý định gì. Nếu hắn thông minh biết quận Nghi Xuân là địa bàn của chúng ta thì sẽ biết cách bảo vệ bản thân, không dám dính vào chuyện thị phi, chúng ta hi vọng sẽ như vậy. Nhưng hắn có thể lại xem chúng ta là thù địch, luôn luôn gây khó dễ với chúng ta, kết bè với phe cánh Tô Khắc Ung đối phó với chúng ta, đó là tình huống chúng ta không mong muốn nhất. Truớc khi chúng ta biết hắn có ý đồ gì, kế sách đầu tiên là lôi kéo nguời này, trên thực tế là thử thăm dò ý chúng xem có muốn theo chúng ta đối phó với Tô Khắc Ung hay không.
Tư Đồ Tĩnh lập tức hỏi:
- Lôi kéo Hàn Mạc ứ? Việc này e rằng không dễ dàng gì. Họ Hạ và họ Hàn từ trước tới nay quan hệ không được tốt cho lắm.
Từ tiên sinh bình tĩnh đáp:
- Quận thủ đại nhân nói vậy, ta thấy đâu chỉ không tốt mà Hàn gia là kẻ thù của Hạ gia, nhưng chúng ta cũng phải hiểu rõ rằng, mối quan hệ của Hàn gia và Hạ gia không được tốt lắm nhưng nhưng cũng không hòa hợp với Tô gia. Tình hình thế này ai là bạn ai là thù không thể một lời nói hết được. Hàn Mạc có thể liên kết với Tô Khắc Ung đối phó chúng ta cũng có thể cùng chúng ta đối phó với Tô Khắc Ung hoặc cũng có thể làm ngơ không tham gia vào, thù hay là bạn hay là trung lập, không ai có thể nói rõ được. Chính vì điều này chúng ta phải dùng mọi thủ đoạn thể thăm dò ý tứ của Hàn Mạc. Nếu hợp thì cùng có lợi nếu là không hợp thì để xem hắn chọn con đường nào. Nếu là trung lập chúng ta phái người giám sát hắn, chúng ta phải hết sức đề phòng hắn. Nhưng Hàn Mạc nếu không câu kết với chúng ta lại không phải đứng trung lập thì chúng ta dùng kế sách thứ hai để ứng phó với hắn!
- Kế sách thứ hai là gì?
Tư Đồ Tĩnh tò mò vội hỏi.
Từ tiên sinh thản nhiên mỉm cười đáp:
- Nếu kế sách đầu tiên thành công, kế thứ hai cũng không cần dùng. Ta mở cái nút, vả lại để xem kế sách thứ nhất có thành công hay không!
Từ Đồ Tĩnh có chút tuyệt vọng, không buồn hỏi nữa.
Tuy Từ Đồ Tĩnh là quan trên nhưng trong phòng này thậm chí có thể nói người có yếu thế nhất. Trên thực thế Quận thủ sáu quận của nước Yến cũng không có thế lực gì lớn, chỉ cầu có hậu phương vững chắc là được rồi.
Như Tư Đồ Tĩnh không có gia thế vững chãi phía sau, ban đầu chỉ là dựa vào sự tín nhiệm của Hoàng đế được phái đến làm quan viên. Có lẽ ban đầu cũng hùng tâm tráng chí muốn dạy bảo các quan viên địa phương một phen nhưng đã nhanh chóng biết được sự lợi lại của các thế gia.
Trải qua một trận giao chiến, để cho người biết được thế mạnh của thế gia mới có thể để cho người thấy hai thứ hoàn toàn khác biệt đó là ngân lượng và đao kiếm.
Tư Đồ Tĩnh chọn ngân lượng, lấy ngân lượng của Hạ gia cũng đồng nghĩa phụ thuộc vào Hạ gia.
Nói cách khác, đó là Tư Đồ Tĩnh cũng chỉ là con chó của Hạ gia mà thôi. DDịa vị của hắn cũng không được Hạ gia coi trọng, Từ tiên sinh mặc dù không nói hắn cũng không dám hỏi nhiều.
Hạ Học Chi cười típ mắt:
- Theo như tiên sinh nói, chúng ta phải lôi kéo xem Hàn Mạc rút cục có ý đồ gì, tối nay thiết tiệc, đúng lúc những người này phải đến dự tiệc, đều là trong bữa tiệc, mọi người thăm dò xem sao.
Hắn nhìn ra bên ngoài thấy bầu trời âm u, vuốt bộ râu rậm nói:
- Cũng nên cho người đi mời Hàn tướng quân đến dự tiệc.
…
Phòng trong Xuân Viên đặt hai đĩa to bên trên bày hạt dưa và trái cây, rượu đều là thứ quý hiếm, những hũ rượu được cất giữ nhiều nằm. Trái cây rượu ngon nếu không có nạn lụt đến thì đã là vô cùng xa xỉ, vào lúc này lúc này nơi đây như chốn thần tiên.
Có hai chỗ ngồi chính được đặt hai bên tả hữu, đó là Quận thủ quận Nghi Xuân và Tư Đồ Tĩnh. Như vậy chủ nhà họ Hạ của quận Nghi Xuân đã có ý sắp xếp phía bên trái là các quan viên quận Nghi Xuân, phía bên phải là quan giám sát do Hoàng đế phái đến Lăng Lũy, phía dưới có một quan viên mặt đen, mặt chữ điền, một thân quan phủ. Đây là lần đầu tiên quan bộ Lại phải Tô Khắc Ung đến điều tra quan viên quận Nghi Xuân.
Hàn Mạc không ở đó nhưng vị trí đó vẫn được để trống.
Ngay cả Chỉ huy sứ của thành Tân Nghĩa cũng không đến đây. Hiện giờ thành Tân Nghĩa bên đó, mặc dù bị nước bao vây nhưng cũng không có bị hư tổn, vì vậy trong thành trật tự khá ổn định. Trong thành có biết bao bách tính, Hạ thị lúc nào cũng có người túc trực ở thành Tân Nghĩa chỉ huy việc di dời dân lánh nạn.
Lăng Lũy lần đầu tới đây, đứng hàng trên biết bao nhiêu quan viên không giấu được sự đắc ý. Tô Khắc Ung thì nét mặt thản nhiên, xem bốn vũ cơ nhảy múa giữa sân.
Bốn vũ nữ nhảy múa xinh đẹp tuyệt trần mặc những bộ váy giống như vây, thướt tha uốn lượn, bên cạnh không thể thể thiếu kẻ phối nhạc.
Khi moi người đang thưởng thức điệu múa nghe thấy tiếng truyền kêu:
- Hàn tướng quân tới.!
Tư Đồ Tĩnh và Hạ Học Chi nhìn nhau lập tức đứng dậy. Hạ Học Chi tiến nhanh lên nghênh đón, nhìn thấy trên phía trên Hàn Mạc toàn thân khôi giáp, Miêu Võ đi phía sau cũng một bộ khôi giáp Hộ quân tham lĩnh sáng choang.
Miêu Võ là Hộ quân tham lĩnh của Báo đột doanh, cho dù Hàn Mạc có giữ chức vị quan hộ tống lương thực nhưng thân thế của y cũng cực kỳ khó lường, trong Ngự lâm quân chỉ đứng sau Chỉ huy sứ.
Hai người xuất hiện, những người trong khán phòng đều đứng dậy, cúi chào.
Hạ Học Chi nghênh đón cười nói:
- Hàn tướng quân, Miêu tướng quân, thất lễ vì đã không nghênh đón từ xa.
Hàn Mạc tháo bỏ mũ giáp, kẹp ở khuỷu tay, cười nói:
- Hạ Thế bá, công việc gấp gáp đến nay mới lấy được lương thực trong khố, để các vị phải đợi lâu, xin các vị thứ tội.
Trong đám đông đều cười nói:
- Không sao không sao, Hàn tướng quân, Miêu tướng quân đã vất vả rồi!
Hạ Học Chi cười típ mắt:
- Những người này phần lớn là thân sĩ của quận Nghi Xuân, đều trầm trồ khen phong thái của Hàn tướng quân.
Chỉ chiếc ghê của Tô Khắc Ung cười tủm tỉm nói:
- Hàn tướng quân, vị đó là Tô Khắc Ung của bộ Lại.
Hàn Mạc ngước nhìn, vừa lúc đó gặp ánh mắt của Tô Khắc Ung. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, ánh mắt chạm nhau, liền chắp tay chào nhưng cũng không nói thêm gì.
Bên kia Lăng Lũy đã the thé cất tiếng:
- Hàn tướng quân qua đây, ngồi bên này.
Cái ghế trống đó là để dành cho Hàn Mạc.
Lăng Lũy lần này đến đây mặc dù có thân thế là quan giám sát oai phong nhưng trong tay không có quân sĩ, cũng dựa bóng của Hàn Mạc mà đến. Vì vậy đi cùng Hàn Mạc lần này cũng như là người của Ngự lâm quân là. Hắn cố tình cho mọi người biết mình có quan hệ thân thiết với Hàn Mạc, càng làm cho thân phận giám sát thêm sức nặng.
Hàn Mạc cũng không khách khí tiến đến ngồi vị trí đó, đem chiếc mũ giáp đặt trên mặt bàn. Miêu Võ cũng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hạ Học Chi lúc này mới ngồi vào chỗ cười ha hả nói:
- Các vị xin mời ngồi!
Rồi lớn giọng:
- Đem đồ ăn lên!
Một đám nha hoàn tiến lên, bay hoa quả rồi đến các món sơn hào hải vị.
Hàn Mạc vẫn giữ nụ cười, tình hình như thế này mà Xuân Viên còn có thể dùng những món xa xỉ thế này, không biết có bao nhiêu người dân đang chịu cảnh sống dở chết dở, tình cảnh thế thử hỏi phải là sao.
Trong lúc nhất thời không bắt chuyện với ai, ý nghĩ của mọi người cũng không được bộc lộc ra, không khí ngày càng u uất.
Cuối cùng là giọng nóicủa Tô Khắc Ung đã phá vỡ không khí yên lặng:
- Đúng là những món sơn hào hải vị!
Hạ Học Chị lập tức cười đáp:
- Hôm nay thiết tiệc khoản đãi quan giám sát, Hàn Tướng quân, Tô đại nhân, Miêu tướng quân và các chư vị, nếu có quá đạm bạc xin thì thật là không phải với khách, đây là tấm lòng của quân Nghi Xuân chúng tội, là vì bộ mặt của quận hơn nữa cũng là vì tình nghĩa xin dâng toàn bộ của ngon vật lạ trong quận đến khoản đãi các chư vị. Đây cũng là tập tục của quận Nghi Xuân chúng tôi.
Tô Khắc Ung cười nói:
- Không thể nói như vậy được, Thánh thượng phái chúng ta đến Nghi Xuân không phải là đến đây tụ họp bằng hữu. Đây là muốn trở thành bằng hữu, nhiều chuyện khó tránh khỏi buộc chân buộc tay, Quận thủ đại nhân có hay biết chuyện này không?
Tư Đồ Tĩnh lạnh lùng nhưng mặt vẫn cười nói:
- Tô đại nhân mọi việc không cần câu nệ như vậy. Tuy rằng Tô đại nhân lần đầu tiên đến đây, đó là công vụ nhưng chúng ta đều tuân mệnh Thánh thượng, cùng là đồng nghiệp, rượu trên bàn mọi người đều là bằng hữu, đã xuất môn thì phải làm việc công bằng không kể quen thân.
Hạ Học Chi vuốt râu nói:
- Đúng vậy, đã trên bàn tiệc thì đều là bằng hữu.
Hàn Mạc thờ ơ, sắc mặt bình thản đáp, mấy lời của vài người này cũng đã biết ai là địch.
Trên bàn tiệc đều là bằng hữu, ra khỏi cửa không biết là bạn hay là thù.
Lại không biết trong tiệc rượu hôm nay sẽ có trò gì hay không đây?