Trong một đình viện sườn bắc Xuân Viện, Tiêu Linh Chỉ thân thể mềm mại duyên dáng yêu kiều đang lẳng lặng mà nhìn trăng sáng trên bầu trời kia, ánh trăng như nước, dịu dàng khác thường, chiếu xuống từng ngóc ngách đình viện.
Mày liễu của nàng nhíu lại, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại mang theo tịch mịch khó có thể che dấu.
Khiến người ta đau thương nhất là tịch mịch.
Có đôi khi tịch mịch giống như uống thuốc độc, khiến người ta có một loại cảm giác bi thương và bất đắc dĩ xâm nhập trong xương tủy, tuy rằng vầng trăng sáng kia có thể gửi gắm u sầu, lại vĩnh viễn không xua tan được tịch mịch trong lòng.
Không biết từ khi nào, loại tịch mịch này ngày càng mãnh liệt.
Tiểu Quân nhìn thân thể mềm mại thon thả của Tiêu Linh Chỉ có vẻ vô cùng cô đơn trong đình viện, trong lòng lại buồn bã. Cho tới nay, trước mặt người ngoài Tiêu Linh Chỉ luôn biểu hiện lạnh lùng thản nhiên, nhìn như không có chuyện gì có thể thương tổn nàng, nhưng Tiểu Quân cũng hiểu được, lúc Tiêu Linh Chỉ nhu nhược, giống hư một cái tình sứ tinh xảo vậy, va một cái có thể vỡ tan.
- Tiểu thư, trở về phòng đi!
Tiểu Quân thấp giọng nói:
- Ban đêm rất lạnh.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trên đời này, thứ sạch sẽ không nhiều lắm… Chỉ có ánh trăng trên bầu trời, mới thuần túy như vậy, trong suốt như vậy… Có nó chiếu lên người ta, ta cảm thấy mình cũng trở nên sạch sẽ.
Tiểu Quân vội la lên:
- Tiểu thư, ngài… ngài vốn đã sạch sẽ… !
- Hàn Mạc nói đúng, tay của ta dính nhiều máu tươi lắm, có lẽ không phải tự ta giết chết, nhưng… !
- Ngài cần gì phải coi lời Hàn thiếu gia là sự thật.
Tiểu Thư thấp giọng nói:
- Tiểu thư, chuyện này, cũng không phải ngài muốn làm… Ngài chẳng qua là vì báo ân… !
Tiêu Linh Chỉ xoay người nhìn Tiểu Quân, trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Hiền giờ ta ngày càng nghi hoặc, có đôi khi vì ân tình một người, đi tổn thương vô số người, đây rốt cuộc là đúng hay sai?
Tiểu Quân không trả lời, nàng cũng không thể trả lời.
Nàng chỉ biết hầu hạ Tiêu Linh Chỉ cẩn thận, vui vẻ vì Tiêu Linh Chỉ vui vẻ, đau buồn vì Tiêu Linh Chỉ đau buồn, nàng có thể sống vì Tiêu Linh Chỉ, cũng có thể chết vì Tiêu Linh Chỉ.
Nàng còn nhớ rõ khi bản thân mình còn rất nhỏ, đi đến gian phòng rất tối kia, đói khổ lạnh lẽo, một cô bé thanh tú đưa tới một miếng bánh.
- Ta gọi là Chỉ nhi, về sau ngươi làm muội muội của ta đi!
Từ đó, quỹ tích sinh mạng hai người nàng lần lượt đan xen cùng một chỗ, trong mưa gió sau này, hai người chia xa hội hợp, nhưng cuối cùng vẫn ở cùng một chỗ.
Đó là một câu chuyện xưa người ngoài không thể biết được cũng không thể hiểu được.
…
- Tiêu tiểu thư, đây là bát súp lão gia chúng ta phân phó đưa tới.
Một nha hoàn đi vào đình viện, trong tay bưng một cái khay bằng bạc, trên khay đặt một ấm nước và một bát sứ nhỏ.
- Đưa ta là được rồi.
Tiểu Quân đi tới nhận lấy.
Nha hoàn cười nói:
- Cảm ơn tỷ tỷ. Phòng trước còn có khách, ta còn phải đi hầu hạ… Hàn tướng quân kia thật sự trẻ tuổi, tuổi như vậy đã làm tướng quận thật sự rất giỏi!
Tiêu Linh Chỉ nghe vậy nhíu mày.
Tiểu Quân liếc Tiêu Linh Chỉ một cái mới cười nói:
- Hàn tướng quân? Là Hàn tướng quân nào?
- Hàn tướng quân Ngự lâm quân.
Nha hoàn nói như rất tùy ý:
- Lão gia nhà chúng ta rất thích Hàn tướng quân, muốn ban vũ cơ xinh đẹp nhất trong phủ cho Hàn tướng quân… !
- Ngươi nói cái gì?
Mày liễu của Tiểu Quân chau lại
- Hàn tướng quân… có nhận vũ cơ kia hay không?
Nha hoàn thấp giọng khẽ cười nói:
- Cô gái như vậy, đàn ông nào thấy mà không động lòng, Hàn tướng quân rất thích, hiện giờ… hiện giờ hai người đang ở cùng một chỗ… Ồ, tỷ tỷ, ta còn phải đi hầu hạ, cáo lui trước!
Nha hoàn kia vội vàng lui ra, Tiểu Quân vẻ mặt giận dữ, đặt bát súp trong tay xuống bàn đá trong sân, nhìn Tiêu Linh Chỉ tức giận nói:
- Tiểu thư, ngài… ngài đều nghe thấy rồi?
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Nghe được!
- Không thể tưởng được Hàn thiếu gia… Hàn Mạc cũng là kẻ háo sắc.
Tiểu Quân lòng đầy căm phẫn:
- Trước kia ta còn tưởng rằng hắn là một người tốt, hóa ra hắn giống như tất cả đàn ông trong thiên hạ, thấy người đẹp là không thể kìm lòng… !
Tiêu Linh Chỉ thần sắc bình tĩnh:
- Lòng thích cái đẹp, người nào cũng có, hắn cũng không làm sai!
- Tiểu thư!
Tiểu Quân dậm chân:
- Ngài… sao ngài lại nói như vậy, nhưng Hàn thiếu gia… !
- Có gì không giống với người khác sao?
Mặt Tiêu Linh Chỉ vẫn như trước không chút thay đổi:
- Hàn Mạc cũng là đàn ông, yêu thích cái đẹp cũng không có gì không đúng. Hắn thích nữ sắc, có quan hệ gì với chúng ta, ngươi cần gì phải tức giận?
- Ta bất bình vì tiểu thư.
Tiểu Quân lập tức nói:
- Tình cảm của tiểu thư đối với hắn, chẳng lẽ hắn còn nhìn không ra hay sao? Vì sao hắn còn có thể ở cùng một chỗ với cô gái khác?
- Cô gái khác?
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng cười:
- Hắn đã định ra việc hôn nhân với tiểu thư Phạm gia, ở cùng một chỗ với cô gái khác có gì kỳ quái? Hơn nữa… ta nào đã từng có quan hệ tình cảm với hắn?
Tiểu Quân hơi kinh ngạc, lòng của Tiêu Linh Chỉ, nàng rõ ràng nhất, nhưng lúc này Tiêu Linh Chỉ nói bình tĩnh được như vậy, thật giống như không có tình cảm gì với Hàn Mạc vậy.
Nàng không tin đây là lời thật lòng của Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ cũng không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng chậm rãi bước vào trong phòng.
Tiểu Quân chau mày liễu, bưng bát súp lên, vội vàng theo vào trong phòng, đặt bát súp lên bàn, đóng cửa lại, nhìn thấy Tiêu Linh Chỉ ngồi cạnh bàn, lúc này đã nhíu mày không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư, ngài… ngài không sao chứ?
Tiêu Linh Chỉ ngẩng đầu liếc Tiểu Quân, thấp giọng nói:
- Vừa rồi có người theo dõi chúng ta, nghe trộm chúng ta nói chuyện!
Tiểu Quân cũng không ngờ, thấp giọng nói:
- Vâng, ít nhất có ba người ẩn nấp bên ngoài viện.
- Vừa rồi ngươi làm tốt lắm.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ giọng thở dài.
Tiểu Quân chau mày thấp giọng:
- Tiểu thư, vì sao phải theo dõi chúng ta? Vì sao nha hoàn kia lại để lộ chuyện Hàn thiếu gia cho chúng ta?
- Phân hóa mà thôi.
Cặp môi thơm của Tiêu Linh Chỉ mang theo nụ cười khinh miệt:
- Có lẽ có người cảm thấy ta và Hàn Mạc quá gần gũi, lo lắng ta sẽ bất lợi với bọn họ, cho nên…
- Châm ngòi ly gián?
Tiểu Quân thấp giọng nói.
Tiêu Linh Chỉ thở dài yếu ớt:
- Bọn họ quá cẩn thận rồi… !
Tiểu Quận nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư, có phải Hạ Học Chi an bài hay không? Hay là hắn cảm thấy tiểu thư sẽ đi cùng một chỗ với Hàn thiếu gia?
- Hạ Học Chi cũng không phải là người cao minh.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Linh Chỉ mang theo vẻ lạnh lùng:
- Ta nghĩ… chẳng qua là hắn được người nào đó ám chỉ, để hắn tìm cơ hội châm ngòi quan hệ giữa ta và Hàn Mạc… Chẳng qua thủ đoạn của hắn cũng không cao minh, trái lại… khiến ta hiểu được một chuyện.
- Người nào ám chỉ?
Tiểu Quân nói:
- Tiểu thư, ngài nói người nào, là chỉ… Thái sư?
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
- Chúng ta mới vào quận Nghi Xuân, mặc dù cùng đi với Hàn Mạc, nhưng không có dấu hiệu gì nói chúng ta đi cùng một chỗ với Hàn Mạc. Tối nay Hạ Học Chi lợi dụng nha hoàn đến thử, tiến hành phân hóa đã nói lên Hạ Học Chi nhận được phân phó của Thái sư… Chẳng qua như vậy, lại khiến ta rõ ràng, Thái sư… đã bắt đầu có phòng bị với ta… Ít nhất tín nhiệm đối với ta đã bắt đầu có dao động!
Tiểu Quân lộ ra vẻ lo lắng:
- Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tiêu Linh Chỉ trầm mặc, sau một lúc lâu mới bất đắc dĩ cười nói:
- Làm chuyện bọn họ muốn thấy… Hắn chỉ lo lắng ta quá gần gũi với Hàn Mạc mà thôi, ta đây… liền như hắn mong muốn, không quan hệ gì với Hàn Mạc… !
Trong đôi mắt Tiểu Quân lộ ra vẻ buồn bã:
- Tiểu thư, ý của ngài là, muốn làm địch nhân với Hàn thiếu gia?
Tiêu Linh Chỉ cũng không trả lời, chỉ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, lộ ra một khe hở, xuyên qua khe hở kia nhìn trăng sáng chân trời, một lúc lâu sau, nàng mới thì thào tự nói:
- Ta nên làm như thế nào… !
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, một mảnh mờ mịt.
…
…
Hàn Mạc đẩy cửa tiểu các ra, cửa trúc "cọt kẹt" mở ra, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Học Chi đang cười khanh khách nhìn mình, thản nhiên cười, lúc này mới nâng bước đi vào trong các, xoay người đóng cửa phòng lại.
Trong phòng rường cột chạm trổ, mặc dù không lớn, lại cực kỳ tao nhã lịch sự, một tấm bình phong đứng thắng, trên bình phong màu trắng là bức tranh "cung trang cung nữ đồ", đường cong lưu loát, nhân vật đẫy đà, không ngờ hình thái cực kỳ giống thật.
Sau bình phong, ngọn đèn dầu lập lòe, một bóng hình xinh đẹp hắt lên trên bình phong, hương khí trong phòng ùa tới.
Hàn Mạc sờ chằm, chậm rãi đi tới sau bình phong, liếc nhìn phía sau bình phong có một giường xuân, trên bàn gỗ lim bên cạnh đang đốt nến đỏ, trên giường áo ngủ bằng gấm, trong phòng lại hun hương ấm áp.
Khiến người ta động lòng, tất nhiên là giai nhân ngồi bên giường, lúc này đã thay xiêm y đỏ xẩm, đầu đội mũ vàng, bước rèm che buông xuống, ngồi im cạnh giường, vừa thấy giống như là tân nương tử.
Hàn Mạc cảm thấy trên mặt nóng bỏng, loại cảnh tượng quái dị này khiến hắn rất không thoải mái.
Nhưng hắn bình phục tâm tình rất nhanh, chậm rãi đi đến trước mặt nàng kia, khẽ thở dài một hơi, đang muốn mở miệng nói chuyện, nàng kia đã nũng nịu nói:
- Tướng quân không thổi tắt nến sao?
Hàn Mạc khẽ cười nói:
- Giai nhân yêu cầu, tự nhiên theo lệnh!
Hắn đi qua, thổi tắt nến đỏ, ánh nến kia vừa tắt, trong phòng lập tức tối đen.
- Tướng quân đừng nóng vội… ô… làm đau người ta!
Hàn Mạc chưa tới gần nàng kia, bên tai đã truyền đến tiếng nói phóng túng đến tận xương của nàng, giống như mình đã động tay động chân với nàng vậy.
Hàn Mạc chưa nghĩ nhiều, bàn tay mình đã bị một đôi tay nhỏ bé như ngọc dắt qua, không ngờ khí lực nàng kia không nhỏ, nhẹ nhàng kéo đưa Hàn Mạc tới bên giường, giọng nói quyến rũ đến tận xương tủy:
- Tướng quân, để… để ta cởi áo cho ngài… ừ… tướng quân đừng nóng vội… !
Nàng diễn trò cực kỳ giống thật, giống như đang bị Hàn Mạc ôm vào ngực chà đạp vậy.
Hàn Mạc cảm thấy khổi giáp mình bị nàng cởi, áo lót mình còn chưa cởi đã bị nàng kia kéo lên giường, áo ngủ bằng gấm lật lên, che hai người ở bên trong.
Nàng kia đặt Hàn Mạc dưới người, bộ áo đỏ thẩm trên người nàng cũng không biết bỏ đi khi nào, cũng chỉ mặc áo lót màu trắng, thậm chí Hàn Mạc cảm giác được bộ ngực sữa đầy đặn của nàng đang ở trên ngực mình, săn chắc và co dãn mười phần, bộ ngực cực kỳ lớn.
Cặp môi thơm của nàng đã tiến tới tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Có người theo dõi, hai ta diễn trò!
Hàn Mạc đưa môi tới bên tai cô gái, thấp giọng nói:
- Bà chủ Diễm, ta nên phối hợp diễn với bà như thế nào đây? Bà chủ không sợ diễn giả thành sự thật sao?