Diễm Tuyết Cơ thấy khoảng giữa hai đùi bỗng nóng ran, cảm giác có một vật cực kỳ cứng rắn chạm vào mông mình, thân thể mềm mại của nàng lập tức run rẩy như chú thỏ nhỏ khi bị thợ săn nhìn thấy, chỉ trong chốc lát mỗi tấc da thịt trên cơ thể nàng tựa hồ đều cứng lên.
Nàng là một thiếu phụ nhưng lại chưa từng trải qua trái cấm của thế gian. Cũng chẳng ai biết được cơ thể nàng cực kỳ mẫn cảm. Đêm trước cùng Hàn Mạc cận kề thân thể chẳng qua đó chỉ là diễn kịch che mắt địch nhân, thật là vạn bất đắc dĩ mới làm vậy. Nhưng lần này lại khác, đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ nằm sát bên nhau.
Hàn Mạc là thanh niên hỏa khí đang thịnh, nàng mặc dù là cao thủ võ lâm kiến thức tất nhiên không tầm thường, nhưng nữ tử cuối cùng vẫn là nữ tử, vẫn có ham muốn ái ân hoan lạc. Cho nên lúc này bị Hàn Mạc khiêu khích khiến tâm thần thiếu chút nữa rời khỏi thể xác mà phiêu linh.
- Ngươi muốn làm gì?
Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng trách cứ.
Hàn Mạc ép "tiểu đệ" của mình vào mông của Diễm Tuyết Cơ cảm thấy ấm áp, sảng khoái vô cùng, chỉ chực rên lên một tiếng. Tuy nghe Diễm Tuyết Cơ trách cứ, nhưng không phản kháng mà dịu dàng nói:
- Làm cái gì? Không có… a… ta làm cái gì sao?
Vừa nói tay hắn lại xoa nắn đôi bờ vai thon thả của nàng, trơn mịn đầy nhục cảm.
Hai tay hắn càng vuốt, cơ thể Diễm Tuyết Cơ lại càng căng chặt, miệng không kiềm chế được phát ra một tiếng rên khẽ, tiếng rên khẽ này lọt vào tai Hàn Mạc không khác nào một câu dụ hoặc hấp dẫn.
Hàn Mạc đang muốn tiến thêm một bước nhưng nghĩ đến Diễm Tuyết Cơ vừa mới bài xuất độc huyết, thân thể lúc này có lẽ cực kỳ suy yếu nên không dám thái quá, nhưng nếu lúc này phải đánh trống lui binh thì thật không cam lòng, vì thế "tiểu đệ" của hắn vẫn dán chặt vào kiều khu nàng không nỡ rời xa. Rồi một bàn tay tiến về chiếc eo quyến rũ mà vuốt ve, tay kia vẫn đặt trên vai mà xoa nắn, mũi của hắn thì lại tham lam hít lấy mùi nhu hương từ người nàng tỏa ra, dục vong đang cố kiềm chế lại một lần nữa tháo gông xiềng bay bổng.
Đối với Hàn Mạc mà nói, chinh phục một vị tuyệt đỉnh cao thủ như vậy thật sự là một chuyện rất kích thích .
Hàn Mạc đang mê mẩn hưởng thụ cảnh này thì thấy Diễm Tuyết Cơ mạnh mẽ ngồi dậy đối mặt với chính mình. Rồi đột nhiên nàng đứng lên làm hắn giật thót người vì tưởng nàng bị mình chọc giận sẽ không lưu tình mà động thủ. Mồ hôi lạnh túa ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Trong đêm tối Diễm Tuyết Cơ xiêm áo xộc xệch, lộ ra làn da như bạch ngọc trắng lóa mắt, đặc biệt trước ngực đôi gò bồng đảo vun cao không ngừng lưu động.
- Ngươi có phải là nam nhân hay không?
Diễm Tuyết Cơ cắn môi, đột nhiên hỏi.
- Ta. . . ta đương nhiên là nam nhân!
Hàn Mạc vừa nghe Diễm Tuyết Cơ hỏi thì máu nóng xông lên, lập tức kiên định trả lời.
Diễm Tuyết Cơ oán hận nói:
- Ngươi nói cho lão nương, ngươi chạm vào ta suốt nãy giờ, có phải hay không là muốn lão nương ?
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức cảm thấy xấu hổ, không ngờ Diễm Tuyết Cơ trực tiếp nói thẳng như thế, quả thật là làm khó Hàn tướng quân ta rồi.
Thân hình tuyệt mỹ ngời ngời trước mắt, nhìn hai ngọn núi hơi rung động, Hàn tướng quân suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Thương thế của ngươi đã đỡ chưa.
- Độc huyết đã xuất, lão nương không chết được.
Diễm Tuyết Cơ tuy rằng nhìn như rất mạnh mẽ, nhưng hai má nàng lại ửng hồng.
- Ta hỏi ngươi, ngươi có phải hay không muốn lão nương?
Đúng là một nữ hiệp, Hàn Mạc vô cùng hào hứng với cá tính như vậy.
Hàn tướng quân nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm bộ ngực đang run rẩy của Diễm Tuyết Cơ, nghiêm nghị nói:
- Ta đang có ý này!
- Được.
Diễm Tuyết Cơ cắn răng một cái, vừa rồi bị Hàn Mạc kích thích, lúc này ham muốn càng ngày càng mạnh, trong đêm tối yên tĩnh loại kích thích này cơ hồ càng lúc càng mãnh liệt.
- Này . . vậy ngươi dạy lão nương sao. . . làm sao bắt đầu, lão nương. . . chưa từng.. . !"
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tin vào tai mình, sững người nhìn Diễm Tuyết Cơ. Mà Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng rất ngượng ngùng kéo tâm chăn che đậy bầu ngực trắng ngần tạm thời che lấp xuân quang.
Hàn Mạc nghe nàng nói một câu "chưa từng" kia thật sự là khiếp sợ vô cùng.
Theo hắn nghĩ, Diễm Tuyết Cơ phong tình vô hạn, tuổi tác lại không nhỏ, tuyệt đối sẽ không phải là hoàng hoa khuê nữ. Càng huống hồ hắn cảm giác Diễm Tuyết Cơ cùng Bạch Dạ Lang tựa hồ có chút qua lại, cho nên hắn thế nào cũng không nghĩ ra nàng vẫn còn là một xử nữ.
Nhưng nghe nàng nói "chưa từng" , hiển nhiên là chưa trải qua hoan lạc.
Không trải qua hoan lạc sao lại có thân hình dụ hoặc thế kia, có thể kêu lên những tiếng rên rỉ mê hồn đến thế. Như thế xem ra, Diễm Tuyết Cơ thật là một vưu vật phong tình bẩm sinh rồi.
Hàn Mạc hít sâu một hơi, cơ thể thục nữ chín mọng này không nghĩ mình là người đầu tiên chiếm lấy .
Hắn làm ra vẻ ngại ngùng, hạ giọng nói:
- Kỳ thật ta cũng không hiểu lắm!
Lúc này đây đến lượt Diễm Tuyết Cơ không tin .
Diễm Tuyết Cơ đương nhiên đối với Hàn Mạc thập phần rõ ràng, biết hắn là con cháu quý tộc, lại là một gia tộc hiển hách, qua tuổi mười tám liền thành nhân, nếu là không cùng nữ nhân chi hoan, nói ra chỉ sợ không có mấy người tin tưởng.
Diễm Tuyết Cơ tròng mắt hiện ra vẽ hoài nghi, yêu mị khẽ cười:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin ư?
- Ta biết ngươi sẽ có một chút không tin.
- Một chút?
Diễm Tuyết Cơ lấy tay che ngực ngăn cản xuân quang, tay khác thì vân vê lọn tóc của mình để che đậy tâm trạng hồi hộp.
- Kệ, không quản ngươi tin hay không, ta. . . . cũng là lần thứ nhất!
Hàn Mạc không những không lúng túng còn tự hào.
Đường đường là thế gia công tử, sớm qua giai đoạn thành nhân, nhưng vẫn còn là một xử nam, thực là một hiện tượng rất quỷ dị.
Diễm Tuyết Cơ kinh ngạc, nhẹ tiếng nói:
- Vậy giờ… làm thế nào?
- Diễm lão bản, ngươi kiến thức rộng rãi, thật sự không biết nên làm như thế nào sao?
Hàn Mạc nghi hoặc.
Diễm Tuyết Cơ cắn răng nói:
- Lão nương đương nhiên biết. . . . chỉ là. . . . chỉ là không biết bắt đầu như thế nào…
- Ờ, kỳ thật ta cảm thấy chuyện này cũng không khó khăn lắm. Chúng ta cả hai cũng được cho là người thông minh, lấy trí tuệ ngươi ta hai người, cẩn thận nghiên cứu một phen, hẳn là biết như thế nào bắt đầu .
Hàn Mạc nghiêm trang nói.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên của mình lại phải dùng cách như vậy, lại xuất hiện cảnh tượng quỷ dị, vốn lẽ một trong hai phải là … thì cả hai lại còn "xử" nên đều không biết nên bắt đầu như thế nào.
Cảm giác kích thích dường như đã đạt đến đỉnh điểm.
Mơ hồ nhìn thấy Diễm Tuyết Cơ một đôi thu thủy đang chăm chú nhìn mình, quả thật có thể nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập xuân tình. Xem ra nữ nhân này tuy võ nghệ siêu quần nhưng chung quy vẫn là nữ nhân và tất nhiên là có nhu cầu của nữ nhân, bị mình châm ngòi một hồi thì đã động xuân tình.
- Ta từng xem qua một quyển sách!
Hàn Mạc tay phải nhìn như không có ý định kì thực chủ tâm đặt lên đùi Diễm Tuyết Cơ, nàng thân dưới hãy còn mặc hắc khố nhưng hắn vẫn cảm nhận được nhiệt độ do da thịt tỏa ra.
- Cuốn sách kia ta còn nhớ rõ!
Hắn ngồi dậy, một bàn tay duỗi qua vuốt lấy cánh tay trắng mịn của nàng.
Diễm Tuyết Cơ thân hình mềm mại nhẹ nhàng run rẩy một chút, nhưng không có rút tay về, Hàn Mạc nâng tay nàng lên hôn một cái, tiếp tục nói:
- Trong sách nói, lần đầu tiên, song phương nhất định phải tình đầu ý hợp!
- Không đúng!
Diễm Tuyết Cơ lập tức phản bác:
- Trong thiên hạ nam nữ bằng mặt không bằng lòng rất nhiều, vì sao một ... gần ... có thể cùng một chỗ tìm hoan lạc !
Hàn Mạc ngạc nhiên, nhưng vấn đề này tự nhiên hắn không bỏ, nghiêm túc nói:
- Cho nên bọn họ ở trong quá trình có thể có một người không thật tâm cảm thấy khoái hoạt!
Diễm Tuyết Cơ hơi trầm mặc.
- Dựa theo trong sách nói, nữ nhân từ đầu bị động, cuối cùng phải chủ động.
Hàn Mạc hạ giọng nói, tay cũng không ngừng vuốt ve cánh tay mịn màng của nàng.
- Nói cách khác, ngay từ đầu phải nghe lời !
Diễm Tuyết Cơ nhu mị khẽ cười, nói:
- Vì sao muốn nữ nhân nghe lời, nam nhân vì sao không nghe lời?
Hàn Mạc nói:
- Sách nói như vậy mà.
- Lão nương mặc kệ!
Diễm Tuyết Cơ nói:
- Theo như trong sách nói thì người viết ra sách này cũng chẳng phải người tốt, ta càng muốn làm ngược lại.
- Không!
Hàn Mạc lưng tháo mồ hôi.
- Diễm lão bản, ngươi. . . ngươi muốn làm cái gì?
- Ngươi nói đi, sách viết, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
- Ngươi hãy nằm xuống, ta. . . ta muốn thân ngươi. . !
Hàn Mạc tim đập thình thịch, ánh mắt chăm chú nhìn vào ngực nàng.
- Sách nói như vậy!
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách đứng lên, nũng nịu nói:
-Được!
Nàng rút tay ra khỏi người Hàn Mạc sau đó bắt đầu cởi y phục, giọng nhẹ như gió:
- Lão nương đã nói, ngược lại!
Nàng thuận tay cởi chiếc yếm của mình bỏ qua một bên, hai bầu ngực mềm mại, cực kỳ co giãn, lại ấm áp vô bì đang rung rinh trước ngực Hàn Mạc, hai viên anh đào lúc này đã se cứng, ngực hắn dễ dàng cảm nhận độ se cứng của hai đỉnh đào tiên.
-Báu vật!
Trong đầu Hàn Mạc lập tức xuất hiện ý nghĩ như vậy, hắn ném hết tất cả băn khoăn, hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt.
Diễm Tuyết Cơ môi thơm ôn nhuận như lửa nóng, nàng vốn dĩ tâm cao khí ngạo nên ở chuyện này cũng muốn mình là người chủ động, nhưng cái tuyệt kỹ mới lạ này nàng quả thực là người mù lại không có gậy để đi.
Hàn Mạc tuy rằng cũng là lần đầu tiên, nhưng trong phương diện này so với Diễm Tuyết Cơ thì hơn không phải một đẳng cấp. Hắn hướng dẫn nàng từng bước, cuối cùng đầu lưỡi cũng tách được cặp môi mềm mại của nàng mà vào trong. Lưỡi hắn không ngừng tìm kiếm đầu lưỡi nàng mà khiêu khích giao hòa, mà hai tay hắn cũng không nhàn rỗi không biết tự lúc nào đã tiến vào trong nội khố của nàng mà tìm kiếm, chỉ cảm thấy mềm mại ấm áp vô cùng, hai ngón tay hắn không ngừng ở giữa hai đùi nàng sục sạo. Thân thể của Diễm Tuyết Cơ cũng run lên từng hồi, hơi thở gấp gáp, đôi ngọc thỏ của nàng không ngừng cọ sát vào người. Hàn Mạc cảm giác mình lúc này đang ở trên mây không thể tả thành lời.
Hàn Mạc đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của Tuyết Cơ, hạ giọng nói:
- Thật là xinh quá, trừ phi ta chết, nếu không sẽ không bao giờ quên. Sinh ra ở trên đời, nhận thức được ân oán tình cừu thế gian, vốn là muốn ghi lòng tạc dạ, hiểu được điều này sao ta có thể quên? Ta chẳng những sẽ không quên, mà phải nhớ kỹ trong lòng, ghi khắc một đời!
- Hóa ra chàng cũng thật cố chấp.
Tuyết Cơ quyến rũ cười nói:
- Đúng là đã không nhìn ra.
Hàn Mạc hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi:
- Tuyết Cơ, thật ra nàng đến từ nơi nào?
Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Biết ta là ai, đối với chàng sẽ không có lợi, có lẽ có một ngày nào đó chàng sẽ biết, nhưng không phải lúc này.
- Vậy nàng có thể nói cho ta biết vì sao nàng phải đày đọa mình như thế này không? Sao nàng phải đến Xuân Viên? Ta không hỏi nàng làm chuyện gì, ta chỉ muốn biết vì sao nàng phải làm như vậy?
Hàn Mạc nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Cơ.
Một đêm cuồng hoan, lúc này ở ngoài cửa sổ đã không còn một khoảng tăm tối, có một tia sáng chiếu đến, xuyên thấu qua bình phong, khiến bên trong tiểu các không còn là một khoảng mờ tối.
- Thiếp đã thua!
Tuyết Cơ trầm ngâm một lát rồi nói:
- Thiếp thua cuộc!
Hàn Mạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức không kìm nổi phá lên cười.
- Tiểu oan gia, chàng có biết hay không, cả đời ta, thật sự chỉ bại dưới hai người!
Tuyết Cơ yếu ớt thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực Hàn Mạc:
- Chàng và người kia!
- Hắn là ai vậy?
Tuyết Cơ nói:
- Không thể nói cho chàng. Ta đến Xuân viên muốn làm cái gì, cũng không thể nói cho chàng biết được! Chỉ là đánh cược thôi. Nếu có kẻ nào biết, ta sẽ giết chết họ ngay.
-Người đó chắc chắn rất lợi hại.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Ít nhất hắn và ta giống nhau, cùng có trí tuệ!
Tuyết Cơ liếc hắn sẵng giọng nói:
- Ý của chàng là nói ta rất ngu sao?
Trong lòng thở dài, rồi nói:
- Tuy nhiên chàng nói không sai, quả thật hắn rất thông minh, thông minh phi thường !
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Nàng khâm phục người đó như thế, nhất định không bình thường. Hắn dùng cách gì mà thắng nàng?
Khuôn mặt Tuyết Cơ hiện ra nụ cười miễn cưỡng:
- Biện pháp đó không hề đơn giản, ta không thể tưởng tượng được biện pháp đó là của ai. Tiểu oan gia, chớ có nhắc lại. Ta mệt mỏi lắm!
- Ừ!
Hàn Mạc ôm lấy nàng:
- Vậy nàng hãy nghỉ ngơi đi, ta ở bên cạnh nhìn nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ có chút ửng đỏ, nhắm mắt lại.
Hôm qua nàng vận công trị độc, đã hao phí rất nhiều tinh lực. Hàn Mạc dịu dàng ôm thân hình mềm yếu vì mệt mỏi vào lòmg. Nàng ngoan ngoãn chui vào lòng hắn mà ngủ vùi, hơi thở đều đặn, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn ửng đỏ, trên môi mang theo một nụ cười thỏa mãn.
Hàn Mạc nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, trong người cũng cảm thấy mệt mỏi, ôm Tuyết Cơ rồi bình tĩnh ngủ thiếp đi.
Không biết là ngủ bao lâu, chợt nghe một trận tiếng đập cửa vang lên, Hàn Mạc lập tức bừng tỉnh.
Trong lòng hắn rất tức giận, Tuyết Cơ thân mình mệt mỏi, hơn nữa vết thương chưa lành, sáng sớm đã có người tới đây quấy nhiễu, đó là quấy nhiễu đến Tuyết Cơ.
Lúc này trời đã bắt đầu sáng, xem ra đúng là mình ngủ quên.
Hắn không kìm nổi quát:
- Ai gõ cửa? Mới sáng sớm, muốn làm cái gì?
Tuyết Cơ lúc này cũng bừng tỉnh, cầm chăn kéo lên, che thân thể. Nàng rất nhanh lấy quần áo nịt bên cạnh nhé vào trong chăn.
Chợt nghe ngoài cửa tiếng của Hạ Học Chi, trong tiếng nói đó như có chút đau buồn phẫn nộ:
- Hàn thế chất, thật không phải với cháu, nhưng có chuyện rất quan trong!
Hàn Mạc vừa mặc quần áo, vừa lớn tiếng trả lời:
- Là thế bá sao? Lại có chuyện gì?
Trong lòng chợt nghĩ, Tuyết Cơ giờ đã là nữ nhân của mình, không thể cho lão tạp mao Hạ Học Chi vào đây, bất kể thế nào mình cũng phải ngăn cản.
Hắn mặc quần áo rất nhanh, lúc này mới quay lại nhìn Tuyết Cơ dịu dàng cười, đến trước cửa, mở cửa ra, chỉ còn một cửa chính, đề phòng lão gia này không biết xấu hổ mà xông vào.
Ngoài cửa, Hạ Học Chi vẻ mặt bi phẫn, nhìn thấy Hàn Mạc, thất thanh nói:
- Hàn thế chất, lúc này đây cháu phải làm chủ cho Thế bá.
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn thấy trong đôi mắt của Hạ Học Chi đã có chút hơi đỏ, tự mình đến đây, tự tay gõ cửa, ngạc nhiên nói:
- Thế bá, có chuyện gì? Cứ từ từ nói!
- Đã chết!
Hạ Học Chi đấm ngực dậm chân:
- Cháu ngoại Hạ Đạt của ta đã chết!
Hạ Đạt? Hàn Mạc nhất thời còn chưa có phản ứng lại, trong đầu không có cái tên này.
- Chính là Thanh lại ti nha môn Hạ Đạt.
Hạ Học Chi thất thanh nói:
- Đêm qua thắt cổ tự sát!
Hàn Mạc cả kinh, tuy rằng không biết vì sao Hạ Đạt tự sát, nhưng Hàn Mạc đã nhạy bén cảm giác được bên trong chuyện này nhất định có âm mưu, chỉ có điều không biết âm mưu này có phải nhằm vào chính mình hay không.
- Hạ Thanh lại ti tự sát? Hàn Mạc làm ra vẻ khiếp sợ, thực tế quả thật hắn cũng khiếp sợ, cho nên vẻ mặt dị thường rất thật:
- Thế bá, ngươi nói là thật chứ?
-Tuyệt đối không nói dối!
Thân thể Hạ Học dường như không chống đỡ được, bám lấy cây gỗ trụ:
- Mới lờ mờ sáng, có người trong phủ cháu ngoại ta tới báo tin, nói Hạ Đạt đã treo cổ tự sát. Ta cực không tin, phái người đến xem thế nào, trở về nói, Hạ Đạt tự sát đó là chuyện chính xác. Hạ Đạt ơi Hạ Đạt, sao cháu hồ đồ vậy, vì sao lại phí hoài bản thân mình như vậy, ngươi đâu đễn nỗi phải ra đi không minh bạch?
Y gào khóc, trong mắt đúng là lệ tràn đầy, bộ dạng thật thương tâm, quả nhiên nghe là xót xa mà rơi lệ, người không biết còn tưởng y là thân sinh đứa con đã chết.
Hàn Mạc chỉ có thể đỡ lấy y, khuyên giải an ủi nói:
- Thế bá nén bi thương, người chết không thể sống lại, bá nên bảo trọng thân mình.
Hàn Mạc đỡ Hạ Học Chi lên, đi đến gian giữa viện từ, ngồi xuống một chiếc ghế trong viện thạch, đau lòng không ngừng nói:
- Hàn thế chất, ngươi không biết Hạ Đạt khôn khéo giỏi giang, thân là Thanh lại ti, nó cẩn trọng, tận trung làm việc, toàn tâm vì triều đình ban sai, vì dân chúng mà lao tâm khổ tứ. Hạ gia ta có duy nhất một người có tài như vậy, ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại có cảnh lá vàng khóc lá xanh này, thực là khiến ta ruột gan đứt từng khúc.
Hàn Mạc hỏi:
- Thế bá có biết Hạ Đạt vì sao tự sát?
Hạ Học giọng oán hận:
- Mặc dù không có báo lại, nhưng ta biết, cháu ngoại ta bị chết oan!
-Oan?
- Đêm trước Hạ Đạt đến quý phủ khóc lóc kể lể, đêm qua liền thắt cổ tự sát, thiên hạ đâu có chuyện khéo léo như vậy?
Hạ Học Chi đấm ngực nói:
- Hắn ôm nỗi hận tự sát, có người bức tử hắn, hắn bị người sống bức tử!
Trong lòng Hàn Mạc dường như lóe sáng một điều gì đó, hạ giọng nói:
- Ý tứ thế bá là…
-Tô Khắc Ung!
Hạ Học Chi nắm tay nói:
- Phải giết Tô Khắc Ung, Hạ Đạt chịu không nổi vụ y chế ngạo, tâm cao khí ngạo, lúc này mới thắt cổ tự sát, hắn là lấy tử minh chí, cho thấy hắn trong sạch!
Hàn Mạc đã hiểu được, bất kể Hạ Đạt chết như thế nào, Tô Khắc Ung lần này gặp phiền toán lớn.
- Đại lão gia, không hay rồi, Thanh lại ti nha môn bị bao vây.
Bên ngoài viện có người kêu lên:
- Nha sai của Huyện lệnh sai người đến cũng ngăn không được !
Hạ Học Chi lập tức đứng dậy:
-Thế chất, ta phải đi đến Thanh lại ti nha môn một chuyến, ngươi vui lòng cùng đi chứ?
Hàn Mạc nói:
- Được, đợi ta đi vào mặc xiêm y. Đúng rồi thế bá, tối qua có thích khách hành hung, vì phòng ngừa thích khách tới đây quấy nhiễu Mị Nương, ta sẽ điều vài tên Ngự lâm quân tới đây bảo hộ nàng, không biết ý thế bá như thế nào?
Hắn là lo lắng cho Tuyết Cơ công lực chưa phục hồi như cũ, một hắn khi rời khỏi, nếu Hạ Học Chi tà tâm bất tử, lại phái người đến động thủ Tuyết Cơ, Tuyết Cơ không thể đối phó được.
Nhưng chỉ cần phái mấy tên Ngự lâm quân hộ vệ, có người của mình ở đây, như vậy Hạ Học Chi không dám dễ dàng cho người đến, cũng chỉ có như thế, mới bảo toàn tính mạng cho Tuyết Cơ.
Hạ Học Chi có chút kinh ngạc, đôi mắt xẹt qua vẻ quái dị, nhìn lên vẻ mặt Hàn Mạc, trong lòng lập tức nghĩ đến Hàn Mạc đúng là đã mê muội Tuyết Cơ quá sâu đậm, cho nên hắn mới băn khoăn đến sự an nguy của Tuyết Cơ, phái người đến bảo hộ.
Hàn Mạc tự nhiên đề xuất yêu cầu này, Hạ Học Chi tất nhiên sẽ không cự tuyệt, gật đầu nói:
- Ngự lâm quân chính là những võ sĩ mạnh nhất Yến quốc, thích khách tất không dám dễ dàng phạm đến, vậy làm phiền thế chất điều vài người lại đây!
Hàn Mạc lúc này mới tạ ơn, trở lại trong phòng, đóng cửa lại, hướng tới phía sau bình phong, lúc này Tuyết Cơ đã mặc chiếc áo ngủ bằng gấm, ngồi xuống, hỏi:
-Làm sao vây?
-Không có gì, chẳng qua đã chết một người.
Hàn Mạc lên tiếng, ôm lấy Tuyết Cơ, hôn lên mặt nàng một cái:
-Nàng hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ điều vài tên Ngự lâm quân canh giữ ở bên ngoài sân, không có ai dám đến quấy rầy. Nàng an tâm tĩnh dưỡng, công lực nàng chưa phục hồi như cũ, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Tuyết Cơ thấy hắn là một đại nam nhân, làm việc lại rất cẩn thận, nghe giọng hắn dịu dàng, quan tâm không cần nói cũng biết, trong lòng chợt có chút cảm động, hôn lên trán Hàn Mạc một cái:
-Chàng đi đi, ta tự biết chừng mực! Nguồn:
Hàn Mạc lúc này mới mặc y giáp, đội mũ giáp lên, ngồi bên giường nắm bàn tay nhỏ bé của Tuyết Cơ, mỉm cười dịu dàng:
- Tuyết Cơ, không cần biết nàng yêu cầu gì, chuyện đêm qua, ta nhớ rất rõ ràng! Ta lệnh cho nàng, nàng cũng không được quên, vĩnh viễn không được quên, có nghe hay không!
Trên khuôn mặt Tuyết Cơ ửng đỏ, trong lòng thở dài:
- Tên tiểu oan gia này!
Hàn Mạc hì hì cười, lúc này mới đứng dậy nói:
- Tốt, nghỉ ngơi, ta đi trước!
Cũng không nhiều lời nữa, đi ra cửa.
Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn rời khỏi, đôi mắt suy nghĩ rất lung, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nàng hơi hơi giật giật thân mình, cảm giác phía dưới hơi có chút đau đớn, biết là tối hôm qua gây sức ép rất mạnh, trên mặt lập tức nổi lên ửng hồng.
Hạ Học Chi lên kiệu, dẫn hơn mười người nhà, mà khi đêm qua Hàn Mạc đến cũng dẫn theo ba gã tuy tùng, nghỉ ngơi ở Xuân Viên, ba gã binh sĩ Ngự lâm đều đang chờ đợi. Hàn Mạc bảo một tên binh sĩ trở về điều quân, đưa tám gã Ngự lâm quân đến Xuân Viên bảo vệ ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, không cho bất kỳ ai đến gần, người đó lĩnh mệnh mà đi. Hàn Mạc sai hai tên binh lính Ngự lâm còn lại đến ngôi nhà nhỏ bằng gỗ phía trước tạm thời canh gác, sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, lúc này mới cưỡi ngựa đi theo Hạ Học đi tới Thanh lại ti nha môn.