Hai người hôn nhau một lát, hai má Diễm Tuyết Cơ lúc này đã ửng hồng giống như bị hỏa thiêu, hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập, khiến đôi nhũ phong đầy đặn cũng không ngừng phập phồng ở trước ngực Hàn Mạc, cảm giác tuyệt vời đó thật sự khó có thể dùng lời nói mà diễn tả được.
Khi hai môi rời khỏi, Diễm Tuyết Cơ tóc mây rối loạn, hai má đỏ bừng tràn đầy nhiệt khí, nàng làm ra thái độ mạnh mẽ hỏi:
- Kế tiếp, làm như thế nào nữa?
Hàn Mạc dịu dàng nói:
- Thương thế của nàng thật sự không có việc gì chứ?
- Không sao!
Thân thể mềm mại của Diễm Tuyết dán chặt trên người Hàn Mạc, hơi thở dồn dập, miệng rên khẽ như tiếng tơ đàn.
- Trong sách nói, kế tiếp ta sẽ hôn nàng ở chỗ này!
- Chỗ nào? Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Nơi này!
Một tay của hắn lưu luyến không rời chiếc eo thon thả của nàng, tay còn lại hướng tới đôi nhũ hoa của nàng mà xoa nắn, hắn hành động cực nhanh. Khi tay hắn chạm vào ngực nàng thì thân hình Diễm Tuyết Cơ run lên, hai chân nàng duỗi thẳng hết cỡ, da thịt căng cứng. Nàng dường như muốn kháng cự, nhưng đôi thỏ ngọc bị Hàn Mạc xoa nắn thì chẳng còn chút sức lực nào.
Lúc Hàn Mạc nắm lấy đôi nhũ hoa của nàng thì chỉ cảm thấy hai luồng khí mềm mại kia đã trở nên nóng bỏng. Hắn xuất thân từ Đông Hải, thuở nhỏ tập võ, bàn tay vốn là rất lớn, thế nhưng vẫn không nắm hết được bầu nhũ phong của nàng, đủ thấy đôi gò bồng đảo của Diễm Tuyết Cơ đầy đặn như thế nào. Bàn tay hắn dọc theo khe hở giữa hai bầu ngực mà xoa nắn rồi lần mò lên đỉnh vu sơn, mà tìm lấy hạt anh đào xinh xắn, hơi thở hắn có chút gấp gáp nói:
-Ta sẽ hôn ngươi nơi này!
Nói rồi hắn tựa đầu vào ngực, ngậm lấy hạt anh đào mà mút, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích hạt nhỏ ấy. Diễm Tuyết Cơ toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào, chiếc miệng xinh xắn khẽ nhếch lên, mắt phượng khép hờ, nhẹ nhàng phát ra từng trận rên rỉ.
Hai tay Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác da thịt nàng thật là mềm mại, mà Diễm Tuyết Cơ cũng theo động tác của Hàn Mạc mà vuốt ve lại hắn, đôi nhũ phong của nàng bị hắn biến ảo thành muôn hình vạn trạng. Đột nhiên nàng mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn mà lật lại, lúc này nàng lại là người nằm trên, nàng sẵng giọng:
- Tiểu tử thối, lão nương cắn chết ngươi!
Cái miệng xinh xắn của nàng không ngần ngại cắn lên ngực Hàn Mạc.
Hàn Mạc đầu tiên là đau đớn, sau đó lại cảm giác một trận ướt át. Diễm Tuyết Cơ hiển nhiên là đã bắt đầu hiểu biết, chiếc lưỡi thơm tho linh hoạt mút lấy ngực hắn. Nàng vốn là người thông minh, tuy rằng chưa từng trải qua chuyện phòng the nhưng ít nhiều cũng có hiểu biết đôi chút, mới vừa rồi Hàn Mạc trên người nàng vừa hôn vừa nắn tuy ngượng ngùng vạn phần nhưng lại có một trận khoái cảm đến tận xương tủy, nguồn gốc của khoái cảm kia chính là bắt đầu từ hạt anh đào mà Hàn Mạc không ngừng khiêu khích lan tràn khắp mọi ngỏ ngách trên thân thể nàng. Nàng nghĩ Hàn Mạc cũng sẽ như vậy nên không ngừng dùng đầu lưỡi thơm tho của mình ngậm lấy đầu ngực hắn.
Trong lúc Diễm Tuyết Cơ đang hôn ngực hắn thì hai tay Hàn Mạc lặng lẽ đưa xuống dưới cầm thắt lưng của nàng nhẹ nhàng rút ra. Lập tức một đôi kiều phong trắng ngần cùng đôi chân thon dài như bạch ngọc hiện ra.
Hai người một phen tiếp xúc da thịt, lúc này sự ngượng ngùng của Diễm Tuyết Cơ đã giảm đi phần nào, cảm nhận được khoái cảm của nam nữ chi hoan nên tùy ý để Hàn Mạc nắn bóp mông mình, mặc cho hắn không ngừng khinh bạc đôi chân ngọc.
Kích tình như hỏa, Hàn Mạc cảm giác dục hỏa trong cơ thể mình càng lúc càng vượng.
Hắn không kìm nổi đưa tay tìm kiếm nơi thần bí nhất của nàng, nơi đó một mảng cây cỏ um tùm lại vô cùng ướt át chẳng khác nào đầm lầy, hắn lập tức hiểu ra vưu vật mỹ nữ đã sớm kích thích.
Khi hắn vừa chạm vào nơi đó, hai đùi của Diễm Tuyết Cơ lập tức khép chặt, thân thể xụi lơ vô lực nằm trên người hắn, hai chân vô tình cũng kẹp chặt lấy cánh tay đang ở trong đùi nàng, hơi thở gấp gáp hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
- Trong sách nói như vậy!
Hàn Mạc nói xong lập tức xoay người đặt nàng nằm dưới thân, hai tay nhanh chóng cởi y phục của mình. Lúc này nhất trụ kình thiên giơ lên trời, dục hỏa đã lên tới đỉnh, không thể nhẫn nại được nữa, nhất định phải thẳng tiến Trung Nguyên.
Diễm Tuyết Cơ hơi thở gấp gáp nói:
- Không được!
- Bảo bối nhi, ta đợi không được.
Hàn Mạc dùng sức tách hai chân nàng ra nói tiếp:
- Sách nói, ta phải làm như vậy!
- Ta tới!
Diễm Tuyết Cơ lại đẩy ngã Hàn Mạc nằm trên giường, yêu mị cười:
- Ta nói rồi, chuyện này ta làm chủ!
Hai chân nàng kẹp chặt lấy hông Hàn Mạc, hàm răng cắn cặp môi thơm, phong tình vô hạn liếc nhìn tiểu đệ Hàn Mạc rồi cố lấy dũng khí, bàn tay xinh xắn hơi run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy nó đặt vào cửa mình của mình mà ngồi xuống.
Hàn Mạc lập tức cảm giác như đang tiến vào một đầm lầy ướt át, mà Diễm Tuyết Cơ tới vô cùng mạnh bạo, Hàn Mạc cảm giác mình vừa xuyên phá một màng ngăn cách mà xâm nhập vào bên trong, khẽ rên lên một tiếng. Diễm Tuyết Cơ từ bao giờ đã như hổ báo ép chặt mông xuống người hắn, không cần biết nặng nhẹ mà lao thẳng tới. Bỗng cảm thấy phía dưới thân mình nóng như lửa, lại buột miệng kêu lên một tiếng, chỉ muốn dùng hai bàn tay nhỏ bé của mình mà cấu mà véo. Hàn Mạc nằm im không dám nhúc nhích.
Hắn trìu mến ôm lấy vòng eo của àng, dịu dàng nói:
-Chuyện này không thể vội!
-Ngươi! Sao ngươi không nói sớm?
Diễm Tuyết Cơ ép sát người xuống mình của hắn, không dám nhúc nhích, đôi mày liễu nhăn lại, xuân tình lai láng, khoái cảm không thể nói thành lời, nhưng đồng thời cũng là một cảm giác đau xé từ dưới dội lên tận óc.
Hàn Mạc lại dịu dàng ôm lấy nàng, trìu mến lau mồ hôi trên trán:
-Ta cũng không biết nàng lại vội như thế…
Diễm Tuyết Cơ vừa thẹn vừa giận, há miệng cắn vào vai hắn một cái, sau khi thả ra, để lại một dấu răng sâu hoắm.
-Phạt ngươi cái tội giễu cợt ta!
Diễm Tuyết Cơ cả người mềm nhũn đổ rạp trên mình Hàn Mạc, dỗi hờn:
-Ngươi còn dám nói bậy, ta giết ngươi!
-Còn đau không?
Hàn Mạc ghé sát tai nàng, dịu dàng hỏi.
-Đau!
-Chậm chút sẽ tốt hơn
Hàn Mạc lúc này mới biết chắc chắn mỹ nhân tuyệt thế này, chính mình là người đầu tiên phá thủng thành trì trinh tiết.
Trong lòng một nam nhân hảo hán, vốn luôn coi trọng những nữ nhân đã đem tấm thân xử nữ hiến dâng cho mình, hắn hiển nhiên vô cùng cảm kích, dịu dàng hôn khắp cơ thể ngà ngọc trong trắng của Diễm Tuyết Cơ, rồi khẽ thì thầm:
-Bảo bối, sách cũng có nói đến cảm giác đau đớn này.
Hắn cảm nhận cơ thể của Diễm Tuyết Cơ đang nằm đè lên mình cũng giống như một tảng đá, nếu không kích thích dục tình thì rất khó để giải phóng hỏa khí đã bốc lên ngùn ngụt.
Diễm Tuyết Cơ cắn chặt răng, đau đớn không ít, nàng cưỡi ngồi trên người Hàn Mạc, hai tay bấu chặt ngực hắn, lưng cong, khẽ lắc vòng eo mềm mại, đong đưa, nhấp nhẹ, như chuồn chuồn thấp nước, rồi từ từ ngồi xuống, sát hơn, sát hơn…
Rất nhanh, ngực của nàng đã căng cứng, đôi thỏ ngọc rung rinh, phập phồng, trắng lóa mắt… Hàn Mạc không kìm nổi lòng, giơ hai tay nắm chặt lấy bầu ngực sữa, mắt nhắm nghiền thưởng thụ cảm giác khoái lạc đang tràn ngập khắp cơ thể, hồn phiêu phách lạc, thở dồn dập như muốn đứt hơi, cùng hòa với mỹ nhân một bản nhạc ái ân kỳ diệu.
Mây mưa một hồi, Diễm Tuyết Cơ toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, mặt ửng hồng, hai con mắt mơ màng, lim dim, ban đầu mãnh liệt chủ động đến sau lại ở dưới Hàn Mạc uyển chuyển nhịp theo hắn, hai người cùng dạo bản nhạc ái ân tưởng như bất tận. Hàn Mạc tinh lực tràn đầy, Diễm Tuyết Cơ lại yêu kiều mị hoặc, nếu không phải là thương nàng lần đầu, trận chiến này ắt chẳng có hồi kết thúc.
Diễm Tuyết Cơ giống như đóa hoa bị gió dập vùi, tưởng mệt mỏi, nhưng trải qua trận mây mưa này, dường như lại càng kiềm diễm bội phần.
Hàn Mạc ôm chặt nàng vào lòng, nhìn bộ dạng dâng hiến đắm say của nàng, trìu mến nói:
-Bà chủ Diễm!
Diễm Tuyết Cơ đưa tay vuốt ve lưng hắn, vuốt nhẹ qua lông mi, mũi, miệng và cằm của hắn, buồn bã nói:
-Ngươi không tin ngươi là nam nhân đầu tiên của ta?
Hàn Mạc gật đầu, trên giường còn lưu lại vết máu tươi, điều này đã nói lên rất rõ.
-Ta tin!
Hàn Mạc dịu dàng:
-Ta sẽ đối đãi tốt với nàng!
-Không cần hứa hẹn.
Diễm Tuyết Cơ nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc:
-Chỉ là một lần hoan lạc mà thôi. Ngươi và ta cùng tình nguyện, không cần phải hứa hẹn gì cả. Nếu không, một khi ngươi vi phạm lời hứa, mặc kệ ngươi cố ý hay bị ép buộc, ta vẫn không tha cho ngươi.
Hàn Mạc biết nàng biết nàng là người có mạnh mẽ, nghe nàng nói "chỉ một lần" hơi có chút giật mình:
-Nàng sao nói vậy, chẳng lẽ chúng ta về sau…
-Sau thế nào hãy để sau nói.
Diễm Tuyết Cơ bình thản:
-Hàn Mạc, ngày mai trời sáng, ngươi quên ta ngay thôi!
Hàn Mạc cười khổ:
-Đồ ngốc, nàng cảm thấy ta là người vô tình bạc nghĩa vậy sao?
Rồi hôn lên trán nàng một cái, dịu dàng:
-Nàng có biết hay không? Ta đã có một lời thề, trên đời này, điều đáng để ta dụng tâm bảo vệ, chỉ có người thân của ta và nữ nhân của ta mà thôi.
Diễm Tuyết Cơ có vẻ nghĩ ngợi rất lung, than nhẹ một tiếng:
-Ta tin ngươi, nhưng con đường của hai ta khác nhau, không thể thay đổi!
Hàn Mạc lắc đầu:
-Đều là do con người, mọi sự trên đời này, chỉ cần chúng ta thực có quyết tâm, ắt sẽ làm được!
Diễm Tuyết Cơ dịu dàng vuốt ve hắn, nhẹ nhàng cười:
-Nam nhân của ta, ngày mai trời sáng, ngươi sẽ quên ta ngay thôi!
Hàn Mạc và Hạ Học Chi cùng đoàn người vội vã đi về phía Thanh lại ti nha môn.
Thanh lại ti nha môn được thiết lập tại tây viện của huyện nha, cách Xuân Viên đúng là chỉ có một đoạn đường. Thị trấn Tịch Xuân này nói lớn thì không phải lớn, nói nhỏ thì không phải nhỏ, tương quan nha môn cũng pha chút phân tán, đoàn người đi rất nhanh, hơn nữa mới sáng sớm trên đường người đi cũng không nhiều, cho dù có nhiều, cũng có gia tướng ở phía trước mở đường, thấp thoáng đã nhìn thấy Thanh lại ti nha môn.
Cách một khoảng, chợt nghe thấy tiếng khóc từ bên kia truyền đến, âm thanh trách cứ, kêu oan, tiếng hét phẫn nộ, đủ các loại thanh âm hỗn tạp, có vẻ cực kỳ hỗn độn, hơn nữa xa xa có thể thấy, trước cửa thanh lại ti nha môn, đã tụ tập một đám người đông nghìn nghịt. Hàn Mạc thấy rõ, ngoại trừ một ít thân sĩ giống như là nhân vật chính, đại bộ phận cũng là mặc quan phục quan viên, cũng có không ít sai dịch, Thanh lại ti nha môn lúc này cũng là đại môn đóng chặt, không ít người đứng trước cánh cửa đại môn màu đỏ đó kêu ầm lên đòi bên trong phải mở cửa ra, nếu không phá cửa đi vào.
Hàn Mạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cười lạnh.
Một đoàn thân sĩ quan lại, đại bộ phận đã tụ tập ở huyện Tịch Xuân, đông nghìn nghịt cũng phải trăm người, nếu không phải Hạ Học Chi suốt đêm phái người đi báo tin, thì nhóm người này không thể tụ tập đông đủ ngay lúc này.
Có thể điều động nhiều thân sĩ quan lại từ sáng sớm đến Thanh lại ti nha môn, chỉ có Hạ gia mới có năng lực.
Hạ Học Chi luôn miệng nói sáng sớm hắn mới được biết tin tức, chỉ sợ nói năng bậy bạ, chỉ sợ Hạ Đạt chưa chết, y cũng đã biết rồi.
Trước cửa Thanh lại ti nha môn tiếng chửi rủa, trách móc vang cả một vùng, âm thanh cực kỳ lớn, thoạt nhìn một đám lòng đầy căm phẫn, càng thấy có người chuẩn bị tường vây bằng thang, vượt qua tường vây cao mà đi vào.
Hạ Học Chi dừng kiệu cách chỗ đám người đông không xa, từ trong kiệu đi ra, có người nhìn thấy y, lớn tiếng kêu lên: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
- Đại lão gia đến, đại lão gia đến !
Một tiếng kêu phát ra, lập tức rất nhiều tiếng kêu vang ra:
- Đại lão gia đến, Đại lão gia đến chủ trì công đạo !
Hạ Học Chi mặc dù không phải là quan lại, nhưng ở ba huyện phía đông của quận Nghi Xuân danh cao vọng trọng, hơn thế nữa Hạ Đạt là cháu ngoại y, y nhúng vào việc này, theo lý cũng là bình thường, theo thực quyền, lại càng không thể không nhúng tay vào.
Hạ Học Chi giơ tay đi xuống, ra hiệu mọi người không cần ồn ào, y dùng tay ra hiệu, một đám hỗn loạn đang ồn ào lập tức liền im ắng chỉ trong chốc lát, không có một âm thanh nào phát ra.
Bởi vậy có thể thấy được, Hạ Học Chi quyền thế thật sự khó lường, ở đây đủ các loại quan lại viên thân sĩ, thấy y dùng tay ra hiệu, liền lặng yên không một tiếng động.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, thờ ơ lạnh nhạt, chắp hai tay sau lưng, hướng về phía đó.
Hắn là quan hộ lương của Ngự lâm quân, trách nhiệm chính là duy trì trật tự Nghi Xuân, nay một đoàn quan viên vây xung quanh Thanh lại ti nha môn, tất nhiên là hắn cũng có nghĩa vụ và đến đây hỏi việc này.
-Các ngươi làm cái gì vậy?
Hạ Học Chi chậm rãi đi qua, âm thanh lạnh lùng nói:
- Thanh lại ti là nha môn của triều đình, các ngươi vây ở chỗ này, là muốn tạo phản sao? Còn coi vương pháp ra gì hay không?
Trong đám người có một người đi ra, là Hạ tri huyện huyện Tịch Xuân, Hàn Mạc đã biết, lần đầu tiên ở ngoài thành, lần thứ hai ở Điền phủ, đây là lần gặp thứ ba.
Hạ Trị huyện tiến lên phía trước, cúi đầu hành lễ:
-Đại lão gia, người đã đến. Tây viện từ vốn là nha huyện cấp cho Thanh lại ti nha môn để sử dụng nhưng bây giờ lại là do người của Lại bộ phụ trách. Hạ Thanh lại ti treo cổ tự sát, mọi người đều nói là bị nhóm quan Lại bộ bức tử, đến đây để minh oan, hạ quan dẫn người ngăn lại, chỉ có thể nói các đại gia bình tĩnh không nên nóng vội. Tuy nhiên các vị quan chức cùng với các vị thân sĩ hiệp nghĩa tràn đầy vẻ phẫn nộ, lòng đầy căm phẫn, nếu không có Đại lão gia đến đây, hạ quan chỉ sợ ngăn không được !
Hạ Học Chi nghiêm mặt lạnh, tiến lên vài bước, nhìn lướt qua đám thân sĩ quan viên, lớn tiếng nói:
- Thế này còn ra thể thống gì nữa? Hạ Đạt tự sát, ta cũng rất đau lòng, nhưng hãy vì Đại gia mà bình tĩnh !
Y xoay người lại, chỉ vào Hàn Mạc ở phía sau, nói:
- Vị này chính là Ngự lâm quân Hàn tướng quân, các ngươi nói vậy, Hàn tướng quân ở đây, các ngươi đừng có càn quấy, chớ trách Hàn tướng quân vô tình!
- Đại lão gia, Hàn tướng quân, chúng ta ở đây không phải là gây ồn ào, thật sự là Lại bộ Thị lang Tô Khắc Ung ngang ngược hống hách, bức tử Hạ Thanh lại ti, chúng ta mới đến đây đòi đạo lý !
- Đúng vậy, Hạ Thanh lại ti là quan thanh liêm, Tô Khắc Ung vu tội cho Hạ Thanh lại ti, khiến Hạ Thanh lại ti không chịu nổi mới treo cổ tự sát, quan viên hống hách như thế, chúng ta không thể nhìn hắn gây sóng gió!
- Hàn tướng quân, ngươi hãy làm chủ cho Hạ Thanh lại ti, vì quan viên Nghi Xuân làm chủ!
- Hạ Thanh lại ti cẩn trọng vì nước làm việc, lại có kết cục như vậy, trong tim như bị dao cắt, ai có thể ngờ Hạ Thanh lại ti chỉ sống được hôm nay mà không biết đến ngày mai.
Đám người tỏ ra căm phẫn, oán trách.
Hàn Mạc trong lòng cười lạnh, vẻ mặt thản nhiên, chờ mọi người bình tĩnh lặng yên, mới chậm rãi nói:
- Hàn Mạc mạo muội, nói lời nên nói, có chuyện lớn ở Nghi Xuân, vô số dân chúng sở cư vô định. Các ngươi thân là mệnh quan triều đình, là trụ cột của triều đình ở Nghi Xuân, thời khắc mấu chốt như thế, không ở cương vị của mình tận tâm chỉ bảo, mới sáng sớm đã tụ tập như thế, vây quanh Thanh lại ti nha môn, chỉ sợ việc làm này không hay. Ta biết chư vị lòng đầy căm phẫn, nhưng mọi người cũng nên phân rõ thế nào là công, thế nào là tư, nay công tư lẫn lộn, chỉ sợ không có quy củ.
Dừng một chút, thấy mọi người đang nhìn mình, Hàn Mạc thần thái tự nhiên, tiếp tục nói:
- Việc này chưa điều tra rõ, các ngươi tụ tập như thế , có biết Tô thị lang là trọng thần của triều đình, các người vây quanh nơi này có nghĩ đến đó là điều phạm thượng không? Nếu việc này lan truyền ra ngoài, các quan viên Nghi Xuân thanh danh bị bôi nhọ. Các ngươi đều có dụng tâm mặc dù là đòi lẽ phải, nhưng triều đình phải điều tra rồi mới trị tội được, các ngươi có năng lực như thế nào? Tô thị lang và Hạ Thanh lại ti có liên quan đến cái chết, sẽ có người điều tra, không tới phiên các ngươi ở đây tụ tập. Bản quan phụng mệnh ý chỉ của Hoàng thượng, đó là duy trì trật tự Nghi Xuân, hiện giờ không thấy dân chúng náo động, không thấy đạo tặc hung hăng ngang ngược, lại thấy các ngươi là quan phụ mẫu đứng đầu đến quấy rối, điều này làm sao Hàn Mạc có thế đối ứng?
Hắn ung dung thản nhiên, nhưng ngôn ngữ sắc bén, tất cả quan viên ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không ai dám phản bác.
Thân phận của Hàn Mạc và Tô Khắc Ung là không giống nhau.
Tô Khắc Ung là tới điều tra vụ án, Hàn Mạc loại trừ hộ lương và duy trì trật tự, nói thẳng ra là một bên là thân phận quan văn, một là chi chức võ tướng.
Trong tay Hàn Mạc có gần hai ngàn Ngự lâm quân, mỗi người đều là lấy một chọi mười, cực kỳ tinh nhuệ, ai muốn gây rối lập tức điều Ngự lâm quân đến bắt giữ, nghĩ đến đó không ai dám nói thêm gì nữa.
Mặc dù là nói lẽ phải, nhưng trong mắt Hàn Mạc, thực chất là gây rối, đó cũng là chuyện phiền toái.
Ở đây, tuy rằng quyền sở hữu là Hạ gia, nhưng Ngự lâm quân muốn động thủ, không suy nghĩ cẩn thận người nhà Hạ gia sẽ bị gán cho tội danh phản loạn, vì vậy hành động phải cẩn trọng.
Hạ Học Chi lôi kéo Hàn Mạc nguyên nhân lớn nhất chính là kiêng kị Ngự lâm quân trong tay Hàn Mạc, sợ Hàn Mạc đem binh quyền đến khó xử Hạ gia. Hàn Mạc nắm binh quyền tối thượng ở Nghi Xuân, nếu không thế, Hạ Học Chi đời nào kiêng nể hắn, còn cắn răng chịu nhục đem Diễm Tuyết Cơ dâng lên hắn.
Hạ Học Chi cũng không biết Hàn Mạc giả bộ hay đang âm mưu gì, ở bên lập tức tiếp lời nói:
- Hàn tướng quân nói việc này sẽ có người đến điều tra, các ngươi hãy chờ không nên đến đây càn quấy làm bậy?
-Đại lão gia, không phải là chúng ta không hiểu quy củ, chúng ta chỉ muốn làm hết phận sự của mình!
Có người tới bên Hạ Học Chi nói, lập tức thuận miệng trả lời:
- Chỉ có điều Hạ Thanh lại ti chết thảm, nếu chúng ta làm như không thấy, liệu có phải là có mắt mà không có tròng không?
- Đúng vậy, Đại lão gia, Hạ thanh lại ti là vị quan tốt mà bị bức tử, chúng ta thật sự không biết người kế tiếp là ai?
Có người lớn tiếng nói:
- Cẩn trọng vì nước làm việc, nếu kết cục lại như thế, ta thật không muốn làm quan nữa!
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, nhìn thấy tình cảm của đám quan viên than sĩ dường như muốn gạn đục khơi trong, lãnh đạm cười, không nói lời nào.
Nhưng lúc này lại nghe được tiếng than khóc vang lên, mọi người đều hướng về phía bên đó, thấy bên trong một khoảng màu trắng, mấy chục người giơ bạch phiên, mặc tang y màu trắng hướng về Thanh lại ti nha môn đi đến.
Bọn họ xếp thành hai dải tuyến màu trắng, vừa đi vừa tung tiền giấy lên trời, tiền giấy bay lên không trung tựa như con bướm tản ra, giống như lá rụng, nhẹ nhàng mà rơi.
Ở chính giữa là bốn gã gia đinh cường tráng nâng một khối bình bản lớn, trên bình bản dùng bạch bố cái, trên mặt là để một cỗ thi thể, bám quanh bốn phía gào khóc có già có trẻ, có nam có nữ, tiếng khóc bi thương vô cùng, ruột gan đứt từng khúc, cũng có những người dân hô oan uổng, chậm rãi tiến về đây.
Hàn Mạc không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được, nhóm người này là người thân của Hạ Đạt, lúc này đưa thi thể Hạ Đạt qua bên này đòi công bằng.
Tất cả những chuyện này, tất nhiên là do Hạ Học Chi âm thầm sắp đặt.
Hàn Mạc nhìn vào mắt Hạ Học Chi đứng bên cạnh, chỉ thấy mắt y lim dim, đang nhìn nhóm người đó, đôi mắt tử lý, chớp động dị sắc.
Lão gia này quả nhiên lợi hại, lặng yên không một tiếng động, không ngờ dám lấy tính mạng Hạ Đạt để cùng đám quan viên cáo buộc Tô Khắc Ung, chắc chắn một điều, lúc này đây Tô Khắc Ung là gặp phiền toái lớn.
Đám người đó chưa tới gần, từ giữa chạy ra một gã trẻ tuổi mặc đồ tang, cũng phải mười ba, mười bốn tuổi, chạy vội tới trước mặt Hạ Học Chi, dập đầu liền bái, nức nở nói:
- Đại lão gia, xin nguời vì gia phụ làm chủ, gia phụ chết oan quá !