Hạ Học Chi tự mình nâng người trẻ tuổi đó lên, khuyên nhủ:
- Hạ Vũ, ngươi hãy đứng lên, nếu phụ thân ngươi thật sự chết oan, ta sẽ vì hắn mà rửa sạch oan khuất này.
Nói xong, quay đầu hướng Hàn Mạc nói:
- Hàn thế chất, vị này chính là con cả của Hạ Đạt, họ Hạ tên Vũ!
Hạ Mạc gật gật đầu nói:
- Hãy kiềm chế đau thương!
Hạ Vũ đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chưa khô, hướng Hàn Mạc chắp tay, nói:
- Gia phụ quả thật là bị bức tử. Đại lão gia, người xem, gia phụ trước khi lâm chung để lại huyết thư!
Nói xong, thật cẩn thận lấy trong tay áo một tấm giấy, trình cho Hạ Học Chi.
Hạ Học Chi nhìn thoáng qua, liền gọi:
- Thế chất, ngươi hãy lại xem!
Hàn Mạc cầm lấy, mở huyết thư ra, chỉ thấy trênn bề mặt viết mấy chữ, màu đỏ sẫm đáng sợ, thật đúng là lấy máu tươi viết thư.
"Khinh người quá đáng, đất trời không dung, cao xanh ngàn dặm, nơi nào rửa oan?"
Mười sáu chữ đó có hai chữ Hạ Đạt phía dưới.
Hàn Mạc nhìn trong mắt Hạ Học Chi, thấy người y hơi run rẩy, thoạt nhìn như có vẻ bi phẫn, đưa tay ra nói :
- Hạ tri huyện, có vụ án chết người ở địa bàn của ông, tự ông nên điều tra !
Hạ tri huyện tiếp nhận huyết thư :
- Đây đúng là chữ viết Hạ Thanh lai ti, ta đã biết qua, tuyệt không có giả ! Nghiến răng nghiến lợi nói :
- Như thế xem ra, Hạ Thanh lại ti thật sự là bị chết oan uổng !
Hạ Học tỏ vẻ cảm thám, thở dài một tiếng, đôi mắt nhắm lại, lim dim con ngươi.
Hàn Mạc thản nhiên cười, hỏi:
- Hạ tri huyện trước kia đã biết qua bút tích của Hạ Thanh lai ti?
-Đã biết!
Hạ tri huyện gật đầu không ngừng:
- Cùng làm quan với nhau bao năm, Hạ Thanh lại ti tinh thông tranh vẽ bút pháp thần kỳ, thường xuyên đề trên mấy chữ phúc hảo, ta ghi khắc trong lòng.
Hàn Mạc lắc đầu, ung dung thản nhiên nói:
- Điều này không đúng!
-Ý Hàn tướng quân là?
-Hạ tri huyện, đây là lấy máu tươi trên đầu ngón tay viết, ngày thường Hạ tri huyện chứng kiến là Hạ Thanh lại ti lấy bút lông viết chứ? viết bằng ngón tay và bút lông là rất khác nhau, chữ viết dĩ nhiên biến hình, sao có thể là giống nhau ? Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Hạ tri huyện hay là đã từng gặp qua Hạ Thanh lại ti viết huyết thư?
Hạ tri huyện sửng sốt, xấu hổ không ngừng, không biết như thế nào trả lời.
Hạ Học Chi nhíu mày, đã thấy Hàn Mạc tiến về phía mình, để sát vào lỗ tai y thấp giọng nói:
- Thế bá, Hạ Thanh lại ti có thật sự là oan khuất, nhưng chúng ta lấy chứng cứ nhất định phải cẩn thận. Hạ tri huyện liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là bút tích của Hạ Thanh lại ti, có thể đúng, nhưng đến lúc đó có người khác đến điều tra, hoặc những người khác ở giữa làm khó dễ, họ sẽ coi đây là lỗ hổng. Hạ tri huyện gây phiền toái không nhỏ cho thế bá, ngươi nói phải không?
Hạ Học Chi híp mắt, nghe được điều này lại càng híp hơn.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hạ tri huyện liếc mắt một cái, lúc này mới cười ha hả về phía Hàn Mạc nói:
- Thế chất nói đúng, chúng ta làm việclà phải cẩn thận. Tuy nhiên huyết thư này hẳn là do Hạ Đạt tự mình viết, nếu là có người hoài nghi, chúng ta có thể cho khám nghiệm tử thi thử máu, nhìn vết máu trên huyết thư và máu Hạ Đạt giống nhau hay không.
Hàn Mạc nói:
- Chiếu huyết thư xem ra, Hạ Thanh lại ti tự sát, hay là thật là bởi vì đã bị Tô Thị Lang làm nhục, vấn đề này mới xem không ra?
Hạ Vũ đã quỳ xuống nói: -Cầu Đại lão gia, Hàn tướng quân và tri huyện đại nhân, vì gia phụ làm chủ!
Nhóm người đã đến gần, tiếng khóc càng lớn dần, thê thê thảm thảm. Không ít dân chúng đã đổ xô về hướng này xem.
Hạ Học Chi cau mày, đi đến phía trước đại môn huyện nha, cao giọng nói:
- Tô Thị Lang ở đâu? Tại hạ là Hạ Học Chi, Hạ đại nhân không mở cửa nói chuyện?
Âm thanh y chưa dứt, chợt nghe bên trong phòng một trận xôn xao, càng nghe được tiếng Tô Khắc Ung quát lớn:
- Các ngươi không cần phải ngăn cản ta, ta không sợ gì bọn họ. Bản quan theo lẽ công bằng làm việc, thần quỷ không sợ. Mở cửa, ta phải xem bọn họ có thể làm gì bản quan.
Nghe những lời hắn nói, hiển nhiên là bộ hạ quan viên đang ngăn hắn lại, sợ mở cửa ra, lại xảy ra chuyện lớn.
Bên trong tây viện ồn ào một lúc, đột nhiên yên tĩnh, sau một lúc lâu, đại môn cạc cạc mà chậm rãi mở ra, Tô Khắc Ung mặt âm trầm, chắp hai tay sau lưng, đứng ở sau đại môn cao giọng nói:
- Tô Khắc Ung ở đây, các ngươi muốn thế nào?
Tất cả quan viên thân sĩ ở Nghi Xuân lập tức hướng về đại môn, đám ngươi líu díu, trong lúc nhất thời liền chặn đại môn, chẳng qua lúc này Hạ Học Chi đang đứng ở trước đại môn, không ai dám vọt vào trong viện, tuy nhiên nhất chúng quan viên thân sĩ đã chuẩn bị tư thế, chỉ cần Hạ Học Chi nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, tất cả giống như con mãnh thú, như dòng nước lũ vọt vào bên trong.
Hạ Học Chi nhìn chằm chằm Tô Khắc Ung, chắp tay, nói:
- Tô đại nhân, quấy rầy !
Tô Khắc Ung cười lạnh nói:
- Hạ Đại lão gia, ngươi mang theo một đám người, là muốn bắt ta, hay là muốn giết ta ? Tô Khắc Ung là người ngay thẳng, các ngươi cứ tới đây.
Hạ Học Chi sao có thể bị chọc giận bởi những lời nói của hắn, thản nhiên cười, nói:
- Tô đại nhân hiểu lầm rồi . Ta là vừa mới biết tin tức, nghe nói Tô đại nhân bị bao vây ở đây, cho nên mới vội vàng đến đây xem sự tình là thế nào!
-Hả?
Tô Khắc Ung vẻ mặt khinh thường:
- Hạ đại lão gia bây giờ cũng không biết là chuyện gì sao? Ta đường đường Lại bộ Thị lang, phụng chỉ đi vào Nghi Xuân tra rõ án tử, sáng sớm, nghe bên ngoài tiếng la rung trời, lại có ngườituyên bố muốn lấy tính mạng bản quan. Quan viên Nghi Xuân làm quan nhiều năm như vậy, thật là không có quy củ? mặt khác không có biết rõ ràng, không có chứng cứ thì muốn quy án e rằng sẽ lợi bất cập hại.
Thanh âm Tô Khắc Ung thật lớn, quan viên nghe hắn nói như vậy, lại phẫn lộ không ngừng, không ít người ta đã nắm đấm lại.
Lại khiến Lại bộ quan viên hết hồn, bọn họ đã nhìn thấy được thế cục trước mắt, không nói đám hộ vệ kém, mà hàng trăm quan viên thân sĩ đang muốn vọt vào bên trong, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ xem ra lúc này cách tốt nhất là nén giận, ăn nói dè dặt mà an ủi đám người này, tuyệt đối không thể để tình thế thêm căng thẳng.
Nhưng Tô Khắc Ung tính tình nông nổi, còn ngạo mạn khinh thường, không những không thể lắng lại mà ngược lại tính thế càng thêm nghiêm trọng.
Chẳng những quan viên binh sĩ bên ngoài hận Tô Khắc Ung đến tận xương, mà bộ hạ của Tô Khắc Ung cũng đang lo lắng chính mình sẽ bị liên lụy.
Hạ Học Chi thân sắc nghiêm nghị, chậm rãi nói:
- Tô địa nhân, bọn họ bất kính đúng là không phải, chẳng qua là muốn Tô đại nhân chứng thực một việc mà thôi.
Tô Khắc Ung vênh váo hung hăng:
- Chứng thực? Chứng thực chuyện gì?
Âm thanh hắn chưa dứt, một người đi ra từ trong đám người đó tới trước đại môn, chỉ vào cái mũi Tô Khăc Ung nói:
- Ngươi… ngươi bức tử cha ta !
Người vừa tiến lên đó chính là Hạ Vũ con của Hạ Đạt.
Tô Khắc Ung cười lạnh nói:
- Bức tử phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi là Hạ Đạt sao? Hoá ra người chết sáng sớm nay chính là lão tử nhà ngươi?
-Ngươi!
Trong mắt Hạ Vũ phun ra lửa giận thiêu đốt, nhìn hắn như vậy, dường như trong tay có một cây đao, có thể tiến lên chém Tô Khắc Ung.
-Tô đại nhân, Hạ Thanh lại ti đêm qua thắt cổ tự sát, để lại một phong huyết:
- Nội dung huyết bức ta đọc cho ngươi nghe. Gằn từng tiếng thì thầm:
- Khinh người quá đáng, trời đất không dunh. Cao xanh ngàn dặm, nơi nào rửa oan?
Tô Khắc Ung chắp hai tay sau lưng, có vẻ điềm tĩnh, thản nhiên nói:
- Ta nghe không hiểu.
Hạ Học Chi nói:
- Tô đại nhân nghe không hiểu, đừng lo, ta có thể vì Tô đại nhân giải thích. Ý tứ này kỳ thật rất đơn giản. Hạ Đạt tự sát, đó là bởi vì có người từ bốn phía nói xấu hắn, hắn là một người đọc sách, tâm cao khí ngạo, biết sỉ hiểu liêm, bị một số người lợi dụng nói xấu khiến phải tự sát, Tô đại nhân đã hiểu chưa?
Tô Khắc Ung cười ha ha nói:
-Là ngươi!
Hạ Vũ lập tức nói:
-Là ngươi bức tử cha ta. Tất cả mọi người đều biết, sau khi Lại bộ các ngươi vào Thanh lại ti nha, nhân danh Thánh thượng phái đến, ở Thanh lại ti nha môn hoành hành không nể mặt ai, lại tìm đủ mọi cách nhục mạ, chỉ có hai ngày, gia phụ bị người nhục mạ không biết bao nhiêu lần, mọi người ở đây ai cũng tận mắt, tai nghe sự tình, ngươi còn muốn chối sao?
Thanh âm hắn chưa dứt, phía sau liền có một đám người kêu lên:
- Không sai, chuyện này tất cả mọi người có thể làm chứng.
Trong đám người có một gã trong Thanh lại ti nha môn lại viên lớn tiếng kêu lên.
- Tô Thị lang sau khi đến Thanh lại ti nha môn, ỷ vào quyền thế, vượt quyền xem xét tất cả khoản Thanh lại ti nha môn, chúng ta làm ngay thẳng, bọn họ tìm không thấy chứng cứ phạm tội, Tô Thị lang lợi dụng võ mồm nói xấu cha ta, lại làm nhục Thanh lại ti đại nhân, ngay trước mặt mọi người!
Hạ Vũ vừa nói vừa đi đến chỗ hơn mười quan viên Thanh lại ti nha môn, cùng nhau chỉ trích Tô Khắc Ung.
Lại bộ quan viên phía sau Tô Khắc Ung ngơ ngác nhìn nhau. Tô Khăc Ung vài lần chế nhạo Hạ Đạt, bọn họ cũng thấy cũng nghe thấy, cho nên một nhóm Thanh lại ti nha môn quan viên chỉ trích, đó là sự thật, không thể chối cãi được.
Vốn bọn họ cũng biết tính tình Tô Khắc Ung, kích động nóng nảy, ở Kinh lý là có tiếng, cho nên việc trách cứ Hạ Đạt bọn họ cũng xem là bình thường, tập mãi thành thói quen.
Chỉ có điều thật không ngờ, Hạ Đạt đường đường là Thanh lại ti, chỉ vì chuyện này mà tự sát, quả nhiên là sấm sét giữa trời quang. Hạ Đạt vừa chết việc này cũng liên quan đến Lại bộ quan viên gặp không ít phiền toái.
Tình cảm dân chúng xúc động phẫn nộ nổi dậy.
Người nhà Hạ Đạt lúc này đã mang thi thể đến gần, mọi người lập tức dẹp ra một lối, để người nhà Hạ Đạt tiến vào, già trẻ trong nhà Hạ Đạt khóc thét, cùng nhau kêu to oan uổng, người hầu gia tung lên không trung không ngừng tiền giấy, thê thảm vô cùng.
Tô Khắc Ung không hề sợ hãi, lớn tiếng nói:
- Bản quan thân là Lại bộ Thị lng, khảo hạch quan viên đó là bổn phận. Quan lại địa phương nếu công việc không có làm tốt, bản quan cũng là có quyền trách cứ. Các ngươi nói Hạ Đạt bị ta bức tử, quả nhiên là vớ vẩn, hắn miệng lưỡi xảo hoạt, sao có thể bị ta vài câu trách cứ liền thắt cổ tự sát? Kết cục thật sự hắn có phải tự mình thắt cổ bản quan vẫn còn hoài nghi!
Hạ Học Chi sắc mặt càng thêm âm trầm, mà Hạ Vũ trẻ người non dạ, gặp Tô Khắc Ung có thái độ như vậy, nhất thời không kìm nổi, quát to một tiếng, liền hướng lên phía trên, Hạ Học vờ giơ tay kéo, nhưng đến một nửa, lại dừng lại, Hạ Vũ đã tiến lên, một đầu đâm vào ngực Tô Khắc Ung.