Tư Đồ Tĩnh lúc này đứng không được mà ngồi cũng không yên. Nhưng nhất thời y cũng không biết nên nói như thế nào.
Hàn Mạc thân là quan hộ lương, nhúng tay vào việc lương thực, hợp tình hợp lý, hiện giờ cũng có Điền Bố Nhân dâng cáo trạng, bên ngoài lại có không ít người làm chứng, tình thế của Tiệm gạo Đại Hồng đúng là cực kỳ bất lợi. Có thể nói, hôm nay Hàn Mạc tại triều đường chỉ cần vài lời đã gây sức ép lớn, khiến Tiệm gạo Đại Hồng lâm vào nguy hiểm, hơn nữa dậu đậu bìm leo, làm ảnh hưởng đến thế lực chống đỡ phía sau cũng không chừng.
Y không phải kẻ ngốc, ngay từ đầu còn tưởng rằng là điều trùng hợp, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, Điền Bố Nhân hôm nay dâng cáo trạng, Hàn Mạc lại có hứng thú muốn tới xem thẩm án, đúng là quỷ dị trùng hợp, cũng không phải trùng hợp, mà là một kế hoạch hoàn hảo.
Nói cách khác, đây là một âm mưu do Hàn Mạc sắp xếp, mà tình tiết diễn ra thật sự rất chu toàn, kín kẽ.
Y thật không ngờ Hàn Mạc đã nhiều ngày miệng cười hớn hở mà bên trong đã ngầm tìm được một vũ khí rất sắc bén, rất linh hoạt, mà khi đánh ra y đúng là trở tay không kịp.
Trong lúc này chẳng những lòng phẫn nộ, mà càng nhiều lo lắng.
Hàn Mạc làm như vậy, đương nhiên không có khả năng chỉ là vì đối phó với Hồng Ngộ Tu, chuyện này chỉ là điểm khởi đầu, mục tiêu của Hàn Mạc tất nhiên là đả kích thế lực phía sau Tiệm gạo Đại Hồng.
Mà Tư Đồ Tĩnh, chính là nhân vật chủ chốt đứng phía sau.
...
Hồng Ngộ Tu gào lên, Hạ tri huyện sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể nhìn Tư Đồ Tĩnh mà cầu cứu.
Hàn Mạc thấy bọn nha dịch ngơ ngác nhìn nhau, cũng không tiến lên động thủ, cười lạnh một tiếng, nói:
- Không biết cái gì đã khiến các ngươi đứng im bất động như vậy? Hạ tri huyện, mệnh lệnh này ngươi phải ban xuống đi. Đã gian lận, khiến bách tính lê dân công phẫn, đến lúc này, lại nói dám nói xạo, hôm nay nếu không đánh một trận nhừ đòn, thật sẽ có kẻ theo đó mà xem vương pháp là trò đùa!
Tư Đồ Tĩnh thở dài, thần sắc ôn hòa tiến lại gần, hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, hãy qua một bên nói chuyện?
- Qua một bên nói chuyện?
Hàn Mạc mỉm cười hỏi lại:
- Tư Đồ đại nhân, đang là giờ xử án, lại là án liên quan đến tất cả thước thị, trì hoãn không được!
-Hàn tướng quân nói chính phải.
Tư Đồ Tĩnh kìm lửa giận: - Phiền ngài hãy qua đây, bản quan quả thật có chuyện quan trọng muốn nói.
Hàn Mạc thản nhiên cười, lúc này mới theo Tư Đồ Tĩnh đi đến một bên.
- Hàn tướng quân, Hồng Ngộ Tụ thật sự làm cho người ta oán hận.
Tư Đồ huynh khẽ thở dài:
- Tuy nhiên không nên xem việc này quá quan trọng mà miệt mài theo đuổi. Trong tay hắn thực sự nắm rất nhiều lương thực, nếu Tiệm gạo Đại Hồng đóng cửa, vậy dân chúng trong tay có bạc, cũng không có chỗ mua lương. Không bằng việc to hóa nhỏ, phạt hắn chút bạc, lệnh cho hắn khôi phục giá cả bình thường, ngài xem xử lý như vậy có được?
Hàn Mạc nhướng mày nhìn Tư Đồ Tĩnh, quỷ dị cười nói:
- Tư Đồ đại nhân cảm thấy có thể xử lý như thế?
Tư Đồ Tĩnh nhìn Hàn Mạc cười quỷ dị, cố gắng trấn tĩnh, cười nói:
- Đúng là muốn cùng Hàn tướng quân thương lượng.
Rồi hạ giọng thì thầm:
- Ngự lâm quân các huynh đệ một phen vất vả, sau khi phạt bạc sẽ… sẽ giao tất cả cho Ngự lâm quân, coi như là khao đại gia vất vả. Hàn tướng quân yên tâm, Tiệm gạo Đại Hồng ngót nghét cũng có thể lấy ra mười ngàn lượng bạc.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Lấy bạc cấp cho Ngự lâm quân?
Tư Đồ Tĩnh mỉm cười vuốt râu nói:
- Hàn tướng quân cảm thấy như thế nào?
- Ta thật sự là muốn bạc Hàn Mạc thở dài:
-Bạc là thứ tốt, ai không thích!
Thoáng nhìn Tư Đồ Tĩnh trong mắt hiện ra một tia niềm vui bất ngờ, ngay lập tức chuyển giọng:
- Tuy nhiên, đại cục mới là trọng. Tư Đồ đại nhân, bạc này Ngự lâm quân thật muốn là thu quá chứ, các huynh đệ tự nhiên được vui vẻ, nhưng Hàn Mạc sợ là đao kề ngay cổ.
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày nói:
- Hàn tướng quân có ý gì?
- Đây là nhận hối lộ!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chỉ cần một lời tâu lên, Hàn Mạc ta muốn chết toàn thây cũng khó!
-Hàn tướng quân đừng nói đùa.
Tư Đồ Tĩnh xấu hổ mà cười:
- Việc này ta định bí mật xử lý, sẽ không khiến bất cứ kẻ nào biết!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Chuyện lớn như thế, sao có thể không bị người khác biết. Hơn nữa... Cái gọi là không bị bất cứ kẻ nào biết, này cũng là có chút vớ vẩn , Tư Đồ đại nhân thân xử lý việc này, thì ít nhất là có ngài biết.
Tư Đồ Tĩnh mặt trầm xuống:
- Hàn tướng quân, ngươi hoài nghi cả bản quan sẽ tố cáo ngươi?
Hàn Mạc cười ha hả :
- Ta không dám mạo hiểm, nói không chừng ta tay đang thu bạc, sau lưng Tư Đồ đại nhân đã có tấu vào kinh rồi. Tư Đồ đại nhân đến lúc đó chứng cớ đầy đủ ... Ha ha, nói giỡn, Tư Đồ đại nhân đừng để ý!
Tư Đồ Tĩnh trên mặt co giật, trong lòng thầm mắng: "Tên tiểu hồ ly thật sự là khó đối phó!"
Chưa kịp nói gì, đã thấy Hàn Mạc thần sắc sửng sốt:
- Hơn nữa... Một vạn lượng bạc, sao có thể đổi lấy ta và Ngự lâm quân. Tư Đồ đại nhân cũng là quá coi thường ta rồi. Đại nhân có lẽ không biết, Hàn Mạc ở Đông Hải, có vài hải thuyền giao thương trên biển, mỗi một lần đều có thể mang đến cho ta lợi nhuận thật lớn, vạn lượng bạc, thật sự không bỏ…
Tư Đồ Tĩnh nghe Hàn Mạc vừa nói như vậy, nhíu mày nói:
- Hàn tướng quân ý nói là chê ít?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Vậy xem Tiệm gạo Đại Hồng có bao nhiêu bạc, ta sẽ xem xét… Từ trước đến nay ta xài rất tốn!
-Hàn tướng quân, ngài không nên ép người quá đáng!
Tư Đồ Tĩnh cười lạnh nói.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ép người quá đáng? Tư Đồ đại nhân nói lời này, ta không rõ. Ta chỉ là muốn lấy của Đại Hồng chút bạc, cũng chẳng bõ dính răng, không hề có ý bức Tư Đồ đại nhân. Một gian thương nho nhỏ, đại nhân làm sao phải vì hắn ra mặt!
- Ngài...!
Tư Đồ Tĩnh giận đến nỗi mặt trắng bạch.
Hàn Mạc âm thanh lạnh lùng nói:
- Tư Đồ đại nhân, ta cũng không gạt ngươi. Ta đã theo dõi Hồng gia lâu rồi, tuyệt sẽ không bỏ qua. Hiện giờ Nghi Xuân thiếu chính là lương thực, nay Hồng gia chứa rất nhiều lượng lương thực, Hàn Mạc cũng không ngại điều động dùng một chút. Ngươi cũng biết, các nơi phân phối lương thực tới cũng không có đến đúng lúc được, lương khố căng thẳng, Hồng gia ở huyện Tịch Xuân còn tồn rất nhiều lương, nhất định phải trưng dụng trước!
Tư Đồ Tĩnh lập tức nói:
- Hàn Mạc, ngài cũng lấy thế ép người sao? Lương thực Hồng gia, đều là do chính bọn họ mua đoạt được, không ăn trộm không cướp đoạt, sao có thể dễ dàng ngang ngược điều động?
-Ngang ngược điều động?
Hàn Mạc âm thanh lạnh lùng nói:
- Tư Đồ đại nhân là một quận, phải vì toàn bộ nạn dân quận Nghi Xuân suy xét. Hiện giờ mặc kệ nạn dân thiếu ăn, lại bất chấp giữ gìn một thương gia nho nhỏ, là nguyên do vì sao? Chỗ lương thực của Hồng gia, nhẽ ra Quận thủ đại nhân sớm nên điều động, nếu không cũng không đến mức đói chết người nhiều như vậy. Hơn nữa ta điều động lương thực, đó là thời cuộc bức bách, nay lương thực tạm thời sung tai lương, đợi các nơi mang lương thực tới, nếu tình huống cho phép, ta có thể trả lại cho Hồng gia. Cho dù lương thực không thể đúng hạn mang mới, đến lúc đó Tư Đồ đại nhân làm chủ, chẳng khác nào là nạn dân tạm thời mượn lương, đợi cho tình hình tai qua nạn khỏi, mùa thu hoạch sau, sẽ trả lại cho Hồng gia.
- Không được, việc này tuyệt đối không thể!
- Không thể?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ý của Quận thủ đại nhân, chính là nhìn dân chúng ngoài thành đói chết, không muốn làm khó một gã thương nhân?
Hắn cười lạnh một tiếng, bước nhanh rời khỏi, đi đến trên đại sảnh, hướng Hạ Tri Huyện nói:
- Hạ tri huyện, quản thúc chặt chẽ Điền Bố Nhân và Hồng Ngộ Tu, phái người canh gác, dẫn ta đến kho lương của Hồng gia xem xét. Ta thật muốn biết tên gian thương này tột cùng chứa bao nhiêu lương thực!
Hạ tri huyện vẻ mặt đau khổ, cũng không dám đáp ứng, chỉ có điều hướng Tư Đồ Tĩnh nhìn lại.
Tư Đồ Tĩnh lạnh nghiêm mặt, không rên một tiếng, toàn bộ công đường lập tức yên tĩnh, không ai dám manh động.
Hàn Mạc cười ha hả nói :
- Sớm biết sai các ngươi không được!
Cao quát một tiếng:
- Miêu Võ!
Chợt nghe bên ngoài có người đáp, giọng âm trầm:
- Có mạt tướng!
Rồi một gã võ tướng uy mãnh, dáng người cường tráng cao lớn, một thân khôi giáp, bên hông bội đao bước vào.
-Áp giải hai người này, đến lương khố Hồng gia xem xét lương thực!
Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Hắn là gian thương, ta thân là Hộ lương quan, phải quản thúc!
- Hàn... Hàn tướng Quân, ngươi... ngươi thật muốn làm đến cùng sao?
Tư Đồ Tĩnh chạy tới, có chút bối rối.
Cái gọi là cây ngay không sợ gió lớn. Tư Đồ Tĩnh một thân dơ bẩn đầy người thì phải là có tật giật mình, tâm lý lo lắng. Hàn Mạc hành động nhanh như gió, y tuy rằng đã nỗ lực suy tính nhưng đã không có thể xoay chuyển tình thế.
Thành vệ quân Chỉ huy sứ hiện giờ đang ở tận Nghĩa Thành, bên này Thành vệ quân chủ yếu là dùng để khống chế hơn mười khu nạn dân, một tiểu bộ phận khác còn lại là thủ hộ huyện Tịch Xuân, số lượng cực nhỏ.
Nha sai của nha huyện cũng không có nhiều lắm.
Điều mấu chốt chính là mình có thể điều động nhân thủ, nhưng nếu mình và Ngự lâm quân giằng co, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Y lúc này mới hiểu rõ mình là tướng vô binh, đường đường là Quận thủ mà lượng người điều động được thật rất ít, càng không thể có đủ lực đế đối kháng với Ngự lâm quân của Hàn Mạc.
Hàn Mạc hôm nay được Tư Đồ Tĩnh mời đến nha phủ, bị lật ngược phải trái vu oan ngày ấy giết người là có nguyên nhân khác, trong lòng lúc này liền hiểu được đó chính là Hạ Học Chi giật dây, đúng là đã nghi ngờ mình, đã bắt tay vào đối phó với mình.
Mà Hàn Mạc tất nhiên không phải là người dễ dàng khoanh tay ngồi chờ chết!
Nếu hai bên đã qua mấy ngày gọi là "tuần trăng mật" đến lúc này Hàn Mạc cũng không cất che dấu bản thân, hai bên bắt đầu chính thức khai chiến.
Nói cho cùng, hai bên vẫn chưa đến lúc sinh tử.
Hạ Học Chi muốn bám trụ Hàn Mạc, làm hao phí tinh lực Hàn Mạc, đợi cho kho lúa không còn, liền hạ Hàn Mạc. Mà Hàn Mạc cũng phải giữ tinh lực, giống như Tô Khắc Ung theo như lời hắn cần tìm được đủ chứng cứ để khởi sát Hạ Học Chi.
Hạ Học Chi muốn dùng án giết người để o bế Hàn Mạc, Hàn Mạc tất nhiên sẽ không khách khí, bày ra án lương thực làm phản kích.
Trời u ám, sấm gió buông xuống.
Hai bên chính thức khai chiến, cuộc chiến đã mở màn, ai thông minh, ai chiêu thuật sắc bén mới có thể làm chủ tình thế.
-Tư Đồ đại nhân, quên nói cho ngài một việc!
Hàn Mạc lạnh như băng đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Đồ Tĩnh. Hắn từ nhỏ cho đến bây giờ là một... người mạnh mẽ!
Hạ Học Chi đang muốn Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện tạm lánh đi thì đã nghe một tràng cười giòn tan vang lên, Hàn Mạc đã vào đến cửa, một thân cẩm y, thoạt nhìn như một văn nhân nho nhã, vừa bước vào đã chắp tay chào:
-Thế bá, quấy rầy rồi.
Nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện đang quỳ trên mặt đất, mỉm cười nói:
-Hóa ra Quận thủ đại nhân và Hạ tri huyện cũng ở có ở đây à?
Hạ tri huyện vẻ xấu hổ liếc nhìn Hạ Học Chi, thấy y nháy mắt ra hiệu, liền vội vàng đứng dậy.
Hạ Học Chi cũng đứng dậy nghênh đón, chắp tay vừa cười vừa nói:
-Hàn thế chất, nghe nói cháu ở công đường xét xử gian thương, ta đang định gặp cháu để cảm tạ.
Hàn Mạc thở dài:
-Thế bá, gian thương đó… thật là…
-Đến đây, ngồi xuống đi!
Hạ Học Chi thân tình kéo tay Hàn Mạc, mời hắn ngồi xuống, ra hiệu cho cả Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện cùng ngồi xuống, cười ha hả nói:
-Thế chất à, tình hình thế nào, có cần ta hỗ trợ gì không? Thật là đáng hổ thẹn, Hồng gia đúng là không còn coi vương pháp vào đâu cả, làm việc thật hồ đồ. Ta không hề hay biết, thật sự rất xấu hổ.
-Thế bá trăm công ngàn việc, không biết cũng phải thôi.
Hàn Mạc không thèm nhìn hai người kia, vẫn hướng Hạ Học Chi mà cười cười nói nói:
-Tuy nhiên, Hồng Ngộ Tu đúng là to gan lớn mật. Thế bá có biết Hồng gia bọn họ một cân lương lãi bao nhiêu bạc không?
Hạ Học Chi vuốt cằm:
-Bao nhiêu?
Hàn Mạc thở dài:
-Một điếu tiền, một ngàn đồng. Trong kinh, một người bán bánh mì dạo chỉ hai văn tiền một cái, hắn bán một cân gạo giá một ngàn văn, ngang bằng châu báu rồi.
Hạ Học Chi đập bàn quát:
-To gan. Gian lận đến mức đó đáng bị chém đầu. Không, là phải xử lăng trì.
-Thế bá quả nhiên hiểu lý lẽ.
Hàn Mạc cung kính nói:
-Cháu biết, thế bá hẳn không rõ chuyện này, nếu không, với tính tình của thế bá, loại gian thương như vậy thế bá nhất định không bỏ qua.
Hạ Học Chi cười tít mắt:
-Không sai. Thế chất, cháu định xử lý Hồng Ngộ Tu thế nào?
Hàn Mạc thở dài:
-Cháu cũng đang định nhờ thế bá chỉ giáo đây.
-Ồ?
Hạ Học Chi miệng cười nhưng lòng thì không cười:
-Chỉ giáo cái gì?
Hàn Mạc đứng dậy đến trước mặt Tư Đồ Tĩnh, chắp tay:
-Tư Đồ đại nhân, Hàn Mạc có một chuyện cần xin lỗi ngài.
Tư Đồ Tĩnh trong lòng hận không thể xé Hàn Mạc thành từng mảnh, nhưng vào lúc này, vẫn phải cố nén giận, tươi cười nói:
-Hàn tướng quân hà tất phải khách khí.
-Tư Đồ đại nhân, trên công đường, ta thật sự không biết Hồng Ngộ Tu là nhạc phụ của ngài, nên mong ngài bỏ quá cho.
Hàn Mạc mặt tươi cười, giọng nói tỏ ra rất chân thành, người ngoài không biết, dễ tin là hắn thực sự thành tâm xin lỗi Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh mặt hơi giật giật, không nén nổi giận:
-Hàn tướng quân, bản quan từ trước đến nay bất vị thân, nếu Hồng Ngộ Tu thực sự phạm vương pháp, ngài cứ nghiêm trị.
-Quả nhiên Tư Đồ đại nhân công tư nghiêm minh.
Hàn Mạc cười nói:
-Chẳng qua là… Tư Đồ đại nhân, Hàn Mạc mạo muội hỏi câu này, Hồng Ngộ Tu gian xảo ngang ngược, Tư Đồ đại nhân có biết hay không?
Tư Đồ Tĩnh hừ lạnh một tiếng:
-Bản quan sự vụ bận rộn, đó là việc nhỏ, cũng không quan tâm lắm.
-Việc nhỏ?
Hàn Mạc phá lên cười:
-Liên quan đến miếng cơm manh áo của dân sinh, Quận thủ đại nhân lại cho rằng là nhỏ, không cần quan tâm? Giờ đang là đại tai, vấn đề lớn nhất chính là giải quyết cơm ăn áo mặc cho bách tính Nghi Xuân. Tư Đồ đại nhân nói ngài không rõ lắm, vậy không biết mỗi ngày ngài bận công vụ gì?
-Hàn Mạc, ngài cũng lớn mật. Bản quan thân là Quận thủ, ngài lấy danh phận gì mà khiển trách bản quan?
Tư Đồ Tĩnh lửa giận bừng bừng, quát lớn.
Hàn Mạc vẫn bình thản:
-Sao không thể? Thánh thượng đem quận Nghi Xuân giao cho ngài, là muốn ngài vì dân làm phúc, là muốn ngài cúc cung tận tụy lo lắng cho dân. Chính là ngài làm trái thánh chỉ, không hoàn thành chức trách của mình, còn đòi được người khác tôn trọng sao?
Hàn Mạc tuổi trẻ khí thịnh, từ trước đến nay chưa bao giờ kích động đến thế, thường là việc gì cũng nén lại trong lòng.
Hạ Học Chi cười ha hả:
-Hàn thế chất, đều là mệnh quan nhận bổng lộc triều đình, hà tất phải tổn thương hòa khí.
Hàn Mạc trở lại ghế, liếc nhìn Hạ Học Chi một cái, nói tiếp:
-Thế bá, cháu đến quấy rầy, cũng là có chuyện muốn cùng thế bá bẩm báo. Việc này rất trọng đại, Hàn Mạc không dám tự mình xử lý. Cho nên mới cần thế bá chỉ giáo.
Hạ Học Chi nhíu mày:
-Không biết là chuyện gì?
Hàn Mạc lấy từ trong ngực ra một cái trướng bạc:
-Thế bá biết đây là gì chứ?
-Là cái gì?
-Cái này tìm thấy trong thư phòng của Hồng Ngộ Tu.
Hàn Mạc nói:
-Quyển sổ này được cất một nơi rất kín, là thuộc hạ của cháu tìm thấy dưới đáy một bình hoa.
-Ồ!
Hạ Học Chi mắt giật giật.
-Quyển sổ này vốn của Hồng Ngộ Tu dùng ghi chép các khoản, chỉ có điều, trên đó không phải là lương thực mà là… người.
Hàn Mạc ra vẻ thần bí:
-Thế bá biết có những người nào được ghi lại trong này không?
Hạ Học Chi nhìn chằm chằm vào quyển sổ trong tay Hàn Mạc, Tư Đồ Tĩnh và Hạ tri huyện cũng biến sắc mặt, không rời mắt khỏi tay Hàn Mạc.
-Thế chất, quyển sổ này ghi chép tên người, có gì là trọng yếu?
Hạ Học Chi nhẹ giọng hỏi.
Hàn Mạc mở vài trang, lật đến trang sau cùng, đọc khẽ:
-Bình Quang năm thứ chín, tháng tư ngày mười một, ba trăm lượng, mua sắm loại gỗ hảo hạng để xây nhà tứ hợp. Đồng thời, mua hai kỹ nữ của Hồng lâu, Tiểu Liễu Ngọc hai trăm, Thanh Thanh hai trăm, tổng cộng ba trăm tám mươi hai. Mua thêm trang sức cho hai người, hết hai trăm lượng. Cộng thêm các khoản lặt vặt khác, vị chi là một ngàn linh mười hai lượng. Nhà cửa, kỹ nữa đều đưa đến ….
Đọc đến đây, Hàn Mạc cười nhạt, nhìn sắc mặc trắng bệnh mồ hôi đổ ròng ròng của Hạ tri huyện, rồi đọc tiếp:
-Tịch Xuân Hạ tri huyện.
Hạ tri huyện toàn thân mềm nhũn, tụt khỏi ghế, tê liệt nằm rạp dưới đất, gào lên:
-Cái này… đây là… nói hươu nói vượn…. nói hươu nói vượn… T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Hàn Mạc gấp sổ lại, cất vào ngực, thản nhiên nói:
-Là thật hay giả chưa bàn tới, Hạ tri huyện nói cũng chưa tính tới, cần phải điều tra đã…
Nhìn về phía Hạ Học Chi:
-Thế bá, nếu việc này là thực, e rằng là tội quan thương câu kết. Hiện giờ nạn nhân không có đủ cơm gạo mà ăn, đói khát thê lương, nhưng quan phụ mẫu lại bao che cho gian thương bòn rút tiền của của dân, sự thật này nếu các nạn dân biết được, hậu quả khôn lường.
Hạ Học Chi lạnh lùng liếc Hạ tri huyện một cái, lập tức cười:
-Thế chất, những gì ghi trên cuốn sổ đó, cháu tin là thật?
-Cháu đúng là không biết nên tin hay không, cho nên mới đến thỉnh giáo thế bá.
Hàn Mạc thở dài:
-Thế bá, người nói có nên tin hay không?
Hạ Học Chi vuốt cằm, cười ha hả:
-Theo ta thấy, thì nên tin!
Tư Đồ Tĩnh nhíu mày, Hạ tri huyện sắc mặt lại càng tái nhợt.
-Ồ?
Hàn Mạc cười:
-Là thế bá cho rằng Hồng Ngộ Tu và Hạ tri huyện thực sự có cấu kết?
Hạ Học Chi mỉm cười:
-Cũng không hẳn là như vậy. Ý của của ta là, chuyện đem tặng nhà cửa, kỹ nữ… có lẽ là không sai.
Hàn Mạc làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
-Hồng Ngộ Tu muốn lấy lòng quan phủ cũng là chuyện bình thường. Hạ tri huyện thấy Hồng gia có uy tín, nên mới giao việc kinh doanh lương thực cho bọn họ. Hồng Ngộ Tu cảm kích, cho nên đem lễ vật để tạ ơn, cũng là dễ hiểu.
Hạ Học Chi cười ha hả:
-Loại việc như thế, ở Yến quốc nơi nào chẳng có, cũng không chỉ ở Tịch Xuân này mới có, nếu truy cứu, ta e rằng toàn bộ quan lại của Yến quốc mười phần thì có đến bảy tám phần là không thanh liêm rồi. Việc hậu tạ này không thể gán cho mấy chữ quan thương câu kết.
-Ồ, nếu không phải là do quan phủ ủng hộ, Hồng Ngộ Tu sao có đủ năng lực đem người của hắn đi cưỡng ép mua lương giá thấp bán ra giá cao?
Hàn Mạc ra vẻ nghi hoặc, hỏi han
Hạ Học Chi chậm rãi:
-Lại nói tiếp, về thân thế của Hồng gia ta cũng có nghe qua. Hồng gia ở huyện Tịch Xuân là một đại gia tộc, người đông thế mạnh, dưới tay lại có hàng trăm thủ hộ, hơn nữa, khi được lệnh của quan phủ cho phép họ độc quyền mua bán lương, bọn họ cũng có hơi sốt sắng y lệnh. Chỉ sợ làm không tròn phận sự. Việc này chưa chắc đã có liên quan đến Hạ tri huyện. Không phải là ta bao che cho người nhà, mà chẳng qua luận sự mà nói, hy vọng thế chất không cho rằng ta vị thân.
-Đương nhiên sẽ không.
Hàn Mạc tỏ ra tỉnh ngộ điều gì đó:
-Hóa ra là vậy. Nếu không phải có thế báo khai minh, cháu còn nghĩ rằng Hạ tri huyện có liên đới.
Hướng về phía Hạ tri huyện vừa lồm cồm bò lên ghế, chắp tay ôn hòa nói:
-Hạ tri huyện xin ngài đừng trách móc.
Hạ tri huyện lau cái trán mướt mồ hôi, miễn cưỡng nói:
-Không dám… không dám…
Hạ Học Chi mỉm cười:
-Hàn thế chất, quyển sổ này còn ghi ghép người nào, nếu muốn, ta sẵn sàng phân tích giúp cháu.
-Đã làm phiền thế bá.
Hàn Mạc cười nói:
-Nghe thế bá nói như vậy, cháu đã hiểu được vài phần. Trong này ghi lại không ít người, nếu ai cũng nhờ thế bá phân tích e rằng nói hai ba ngày cũng không hết. Thế bá bận rộn, sao có thể trì hoãn. Cũng may ở đây có người của Lại bộ, sổ sách của Hồng gia cứ giao cho họ. Cái này chính là thứ mà bọn họ đang cần.
Hạ Học Chi khóe mắt co giật, ngoài cười mà trong không cười:
-Tô thị lang không biết thương thế thế nào? Có chuyển biết tốt đẹp hơn chưa?
-Cái tảng đá thối!
Hàn Mạc thở dài:
-Đến tình cảnh này rồi mà y vẫn còn muốn nhúng tay vào tra án, thật là đầy sát khí. Tuy nhiên cháu cũng không dám ngăn cản. Lại bộ vốn đến đây để tra rõ sự tham ô của quan lại về quy án, cháu nếu lạm quyền ngăn lại, tất sẽ bị bọn họ buộc tội.
Đứng dậy, chắp tay nói:
-Thế bá bận rộn, Hàn Mạc sẽ không quấy rầy nữa. Xin cáo từ. Nếu có chỗ nào không rõ, sẽ lại đến thỉnh giáo.
-Không dám.
Hạ Học Chi đứng dậy chắp tay nói:
-Thế chất, có bất cứ vấn đề gì, ta sẽ dốc toàn lực tương trợ.
-Đa tạ!
Hàn Mạc cười rất vui vẻ, rồi nghênh ngang đi ra.
Vừa rời khỏi, Tư Đồ Tĩnh nói ngay:
-Đại lão gia, người này nguy hiểm quá!
Hạ Học Chi lạnh lùng nói:
-Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ suy tính xem kế tiếp nên làm như thế nào?
Mắt lóe lên sát khí, miệng lẩm bẩm:
-Hàn Mạc ơi là Hàn Mạc, ta đúng là đã quá coi thường ngươi.
Y rời đại sảnh, đi thẳng đến thư phòng của mình, lúc này, y muốn thỉnh giáo Từ tiên sinh, để xem kế sách thứ ba trong Tứ liên sách như thế nào?
……….
-Chàng vì sao lại đem trướng bạc đó cho bọn chúng xem? thế này chẳng phải là dứt dây động rừng sao?
Trong căn nhà nhỏ bằng gỗ, Diễm Tuyết Cơ dịu dàng hỏi:
-Phải làm thế mới có lợi à?
Hàn Mạc sau khi ra khỏi chính sảnh, lập tức đi đến ngôi nhà nhỏ bằng gỗ.
Hắn đem việc hôm nay nói lại cho Tuyết Cơ, là để nàng hiểu rằng quan hệ giữa hắn và Hạ Học Chi đã có chuyển biến xấu, hoàn cảnh như vậy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nàng.
-Ta chính là cố ý dứt dây động rừng.
Hàn Mạc dựa vào ghế, Tuyết Cơ ngồi trên đùi hắn, hai bàn tay của hắn không ngừng vuốt ve thân hình hấp dẫn khêu gợi của nàng, nhẹ nhàng nói:
-Mục đích của ta chính là phân tán sự chú ý của họ. Nói cách khác, là ta muốn bọn họ có phản ứng, bọn họ càng có động tĩnh, ta càng dễ dàng tìm ra sơ hở.
Diễm Tuyết Cơ quàng một cánh tay qua cổ Hàn Mạc, ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Công lực của thiếp mới khôi phục được sáu phần, không biết Quỷ cốc nhân đã khôi phục chưa, nếu lúc này động thủ, chưa chắc thiếp đã dành phần thắng.
-Cho nên nàng còn muốn chờ đợi thêm?
Hàn Mạc khẽ nhíu mày.
Diễm Tuyết Cơ nhoẻn miệng cười quyến rũ:
-Chàng không cần lo lắng cho thiếp. Thiếp vẫn đủ sức tự bảo vệ mình. Chẳng qua là muốn hoàn thành lời hứa mà thôi.
Ghé sát tai Hàn Mạc cắn nhẹ một cái, bụm miệng thổi ra một làn gió thơm, dịu dàng:
-Chẳng lẽ chàng muốn nữ nhân của mình là người không biết giữ lời?
Hàn Mạc khổ sở:
-Nhưng ta càng hy vọng muốn nữ nhân của mình bình an vô sự.
Diễm Tuyết Cơ ghé cặp môi thơm vào môi Hàn Mạc, hai người đắm đuối hôn nhau. Mãi sau, Tuyết Cơ mới rời khuôn mặt ửng hồng của mình ra, hỏi:
-Hiện giờ kho lương của Hồng gia đã do Ngự lâm quân khống chế?
-Đúng!
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng:
- Nếu vậy chàng phải chú ý một việc.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Chuyện gì?
Diễm Tuyết Cơ ghé sát tai Hàn Mạc thì thầm. Hàn Mạc mày càng nhíu sát:
-Nàng nói là…?
-Nếu là trước đây có lẽ không có nhiều người dám động vào kho lương của Hồng gia. Nhưng giờ đã nằm trong tay Ngự lâm quân, chắn chắn sẽ có nhiều ánh mắt hướng về đó. Hơn nữa... hơn nữa… nhất định sẽ có động thái…
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng:
-Cho nên, việc này chàng nhất định phải lưu ý, chàng sẽ gặp phiền toái không nhỏ đâu.
Rồi nũng nịu:
-Nhưng ta không hy vọng nam nhân của mình bị người khác hãm hại, càng không hy vọng chàng sẽ gặp phiền toái.
-Phải.
Hàn Mạc có chút suy nghĩ, gật đầu nói:
-Tuyết Cơ, lần này đúng là may có nàng nhắc nhớ, ta còn không ngờ đến điều đó.
Hôn lên mặt Tuyết Cơ một cái:
-Nói đi, muốn ta thưởng gì nào?
-Chàng nói gì vậy?
Tuyết Cơ mặt mày xuân tình lai láng, hai mắt ngân ngấn nước, dỗi hờn.
Hàn Mạc chỉ ra ngoài cửa, hạ giọng:
-Trời còn sáng bảnh kìa?
-Ở với chàng, không phân biệt ngày hay đêm.
Diễm Tuyết Cơ giọng ngọt như mật, rời khỏi người Hàn Mạc, quỳ xuống giữa hai chân hắn.
Hàn Mạc liền cảm thấy phía dưới ướt át, lưỡi của Tuyết Cơ như con rắn nhỏ khẽ đùa giỡn "tiểu đệ" của hắn.
Hắn cúi đầu, chạm vào ánh mắt xuân tình rạo rực của Tuyết Cơ đang đắm đuối nhìn mình, một ánh nhìn khiến sắt đá cũng tan ra thành nước.
Hàn tướng quân cảm thấy lòng dâng trào cảm xúc, không kìm được cong cả người lên.
Đây là một trong hai mươi bốn tư thế trong Đông cung thư, cũng là tư thế mà khiến Hàn Mạc khoái nhất, tư thế này có cái tên rất êm tai:
"Ngậm ngọc phẩm tiêu!"