Lý Cố và Ô Hải nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, nếu những đồ vật giấu ở trong thư phòng có mười phần không thể tìm ra, chính là vì tại đây có một căn phòng bí mật, chỉ có điều hai người có chút không rõ, vì sao nhóm người áo đen này lại biết thư phòng có tồn tại một căn phòng bí mật? Người áo đen trên người không đánh dấu thân phận, không rõ để phân biệt, cũng không thể xác định được họ đến từ thế lực nào?
Nhưng Lý Cố có nhiều năm kinh nghiệm, cũng mơ hồ đoán được, nhóm người áo đen này rất có thể chính là Tử y vệ của nước Khánh.
Tử y vệ của nước Khánh, cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn là tổ chức đen tối được vua nước Khánh tín nhiệm nhất từ trước đến nay, là công cụ tin cậy của vua nước Khánh, Tử y vệ chia làm hai nha môn, Minh bộ Thiết ti nha môn là thẩm vấn quan lại nước Khánh, Ám bộ nha môn là làm nhiệm vụ đen tối.
Ba tổ chức đen tối lớn nhất là Hắc Kỳ được thiết lập sớm nhất, sau đó là Tây Hoa Thính, Tử y vệ ra đời sau cùng, cho nên nói về kinh nghiệm, Hắc Kỳ so với hai tổ chức kia phong phú hơn nhiều.
Xem hành đồng tối nay của đám người áo đen, thật sự là một kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hành động cẩn thận, nhưng so sánh với độ nghiêm mật của Hắc Kỳ thì cũng có chênh lệch.
Như vậy, mấy người này khả năng lớn nhất là Tử y vệ của nước Khánh.
Nhưng Lý Cố không cách nào nghĩ thông suốt, Tử y vệ vì sao lại hứng thú tìm những đồ vật trong này? Bọn họ có mưa đồ gì? Càng làm cho người ta giật mình chính là thế lực đen tối ở nước Yến, hai Hoa Thính cũng không biết Hạ Học Chi trong thư phòng có căn phòng bí mật này, vì sao nhóm người của Tử y viện này lại biết được nó? Bọn họ lấy được tin tức ở đâu?
Những bí ẩn đó bao phủ trong lòng Lý Cố.
Tuy nhiên lúc này không phải lúc cởi bỏ những bí ẩn, mà cần theo lệnh Hàn Mạc đến đây tìm kiếm.
- Chắc là chỗ này!
Ô Hải hạ giọng nói.
Lý Cố gật gật đầu, nếu nơi này xuất hiện căn phòng bí mật, nơi đó tuyệt nhiên không mấy ai biết, như vậy chỗ trọng yếu này tất nhiên không thể dễ dàng mà đi lại được, bên trong không có cơ quan thuật mới là là.
Tuy rằng có thể đoán trước được bên trong sẽ có nguy hiểm, nhưng làm mật vụ là đi đối phó với những nguy hiểm, bọn họ lúc nào cũng luôn ghi khắc và coi tử thần làm bạn.
Hàn Mạc nếu đã lệnh xuống dưới, cho dù có nguy hiểm, nhất định Lý Cố sẽ toàn lực ứng phó, đi đến đây phải lấy được cái gì đó.
-Đã có người dò đường cho chúng ta!
Lý Cố hạ giọng nói, không do dự, nắm chặt chủy, theo cửa động dưới mà đi, Ô Hải lập tức theo ở phía sau, tiến nhập căn phòng bí mật bên trong.
….
….
Trong hoa viên Xuân Viên, Hạ Học Chi đắc ý cười, còn trong lòng Hàn Mạc lại căng thẳng.
Hắn biết trong thư phòng vốn có nhân vật lợi hại nhất mà Diễm Tuyết Cơ đã trọng thương dưới tay y, trong khoảng thời gian ngắn không thể khôi phục công lực, cho nên hắn mới quyết định thừa dịp thời cơ này, phái lại viên Tây Hoa Thính lẻn vào thư phòng Hạ Học Chi, để tìm kiếm thứ gì đó.
Với năng lực của Lý Cố, hắn là rất tin tưởng, chỉ cần người của Quỷ cốc môn không ra tay, Ảnh tử vệ của Hạ gia hiển nhiên không phải địch thủ của Tây hoa thính.
Nhưng hắn thật không ngờ trong thư phòng lại có một mật thất, điều này từ trước đến nay hắn chưa ngờ tới, như vậy Lý Cố và lại viên Tây hoa thính, bọn họ tất nhiên là không biết.
Xem bộ dạng Hạ Học Chi vẻ tươi cười mà nói không nên lời, điều này làm cho Hàn Mạc thật sự hoài nghi, trong thư phòng đó nhất định đang tồn tại một âm mưu nào đó.
Đám người của Lý Cố có thể rơi vào cái bẫy bên trong?
Hạ Học Chi đem bí mật đó nói ra, hiển nhiên trong mật thất đó có điều gì đó không thể tin được, hoặc là … tiết lộ bí mật vậy, là muốn Hàn Mạc đi vào để mắc cạm bẫy.
Lý Cố có đối phó được với cạm bẫy hay không?
Hàn Mạc không thể xác định nhưng hắn rất tin tưởng Lý Cố.
Lý Cố có thể đảm nhiệm vị trí thứ ba của Tây hoa thính, là Tam chủ sự cũng không phải là nhân vật tầm thường, hắn từng đối mặt với hiểm ác, nhiều đến mức không thể đếm xuể, Hàn Mạc cảm thấy mình rất tín nhiệm năng lực của Lý Cố.
Hạ Học Chi tối nay mời Hàn Mạc đến dự tiệc, Hàn Mạc trong lòng biết rõ ràng, đó là để cầm chân hắn ở trong Xuân Viên, Ảnhh tử vệ rảnh rang tới kho lương của Tiệm gạo Đại Hồng hành động.
Hàn Mạc dự tiệc cũng không phải nghĩ đến chỗ này uống một chén rượu, mà hắn cũng muốn Hạ Học Chi yên ổn chỗ này để cho đám người Lý Cố hành động.
Đôi bên cùng thi triển tâm cơ, hai đại đối thủ ở trong này uống rượu ngắm trăng, mà bọn thuộc hạ thì dưới đêm trăng này, tiến hành một cuộc quyết tử ngươi chết ta sống.
Hạ Học Chi rót rượu, trên mặt vẻ rất đắc ý, hắn để ý sắc mặt Hàn Mạc, thấy hắn khí định thần nhàn, tuổi tác kém xa y, nhưng trong lòng rất giảo hoạt, là một tiểu hồ ly, thật đúng là làm cho người ta vài phần khâm phục.
Nếu không phải Hàn Mạc là con cháu quý tộc, nếu không phải Hàn Mạc là đối thủ của mình, Hạ Học Chi thậm chí không tiếc cái giá phải trả để có hắn dưới trướng của mình, y rất tự tin, nếu Hạ gia có nhân vật như vậy, Hạ gia âm thầm bày ra đại kế, nhất định càng nắm chắc phần thắng.
Trăng ở trên cao, vạn vật yên tĩnh, hai người dường như đều không có lời nào để nói, chỉ có rót rượu, ngắm trăng.
Bầu không khí rất quỷ dị không biết trải qua bao lâu, chợt thấy một gã tôi tớ của Hạ gia vội vã tới, bẩm:
- Bẩm Lão gia, Ngự lâm quân Tiết Thiệu Tiết Hộ Quân Úy đến cầu kiến Hàn tướng quân, đang chờ ở cửa ngoài hoa viên!
Hạ Học Chi trong mắt nổi lên ý cười, xem ra Tiết Thiệu lần này đến đây chỉ sợ là báo tang, thậm chí hắn đã hướng ánh mắt về phía nhà kho của Hồng gia, cảm thấy như từ nơi ấy có ánh lửa đỏ rực.
Chỉ có điều đáng tiếc, có một ngôi sao bình yên nhấp nháy sáng, y lại không nhìn thấy.
-Mời Tiết Hộ quân úy! Hạ Học Chi phất tay.
Hàn Mạc nâng cằm, ra vẻ nghi hoặc nói:
- Khuya khoắt, Tiết Thiệu tới đây là có việc gì? Hắn không phải trông giữ nhà kho bên kia sao? Xảy ra chuyện gì mà đến đây?
Hạ Học Chi cười tủm tỉm nói:
- Thế chất đừng sốt ruột, Tiết Hộ Quân Úy đến đây chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu!
Tiết Thiệu quả nhiên đã bước nhanh tới, chắp tay thi lễ, nhìn Hạ Học Chi liếc mắt một cái, muốn nói gì lại thôi.
Hàn Mạc nói:
- Tiết Hộ quân úy, có chuyện gì muốn bẩm báo? Nhìn Hạ Học Chi liếc mắt một cái, nói:
- Hạ thế bá là người một nhà, không cần kiêng dè, ngươi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại!
Tiết Thiệu rốt cục nói:
- Bẩm tướng quân, nhà kho của Hồng gia có chuyện rồi.
- Cái gì?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Xảy ra chuyện gì?
Hạ Học Chi cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng gan ngỗng, thản nhiên tự đắc mà nhâm nhi thưởng thức.
- Bẩm tướng quân, có người lẻn vào nhà kho của Hồng gia, phóng hỏa đốt lương!
Tiết Thiệu vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi bẩm, nói tới đây, hắn không kìm nổi liếc bên kia thấy Hạ Học Chi thản nhiên tự đắc liếc mắt một cái, đôi mắt tử xẹt qua vẻ phẫn nộ.
- Đốt lương?
Hàn Mạc giận dữ dựng lên:
- Ai dám làm chuyện đó? Hắn dám vuốt râu hùm hay sao? Đây đều là lương dùng để cứu tế giúp nạn dân của thiên tai, để cứu mạng sống cho dân chúng, bọn họ làm như vậy, chẳng phải là dồn dân chúng vào chỗ chết? Hành động đó khác gì cầm thú, thật sự không có nhân tính, không ngờ họ có thể làm được? Đều là nhân sinh cha mẹ dưỡng, dân chúng cũng đều là huyết nhục, tính mạng như vậy không đáng giá một xu sao? Có thể làm ra chuyện này, tất nhiên là so với hổ lang còn ác độc... không, hổ lang còn có chút thú tính, lão tử thấy đám người đó còn không bằng cầm thú, lão tử nếu bắt được bọn họ, nhất định phải đưa bọn họ thiên đao vạn quả, băm cho chó ăn... Mẹ nó, loại này chỉ sợ dã cẩu không ăn, ngại miếng thịt thối, cầm thú không bằng, thiên đao vạn quả súc sinh ... !
Hàn Mạc mắng to một trận, trên mặt Hạ Học Chi hơi co giật, vẻ mặt dị thường khó coi.
Mỗi một câu của Hàn Mạc chẳng khác nào mắng y.
Tiết Thiệu cũng tức giận, mắng to:
- Không sai, lũ khốn kiếp, cha mẹ chúng không biết day dỗ chúng nó thế nào, đốt lương chẳng khác nào là giết người, làm việc này cầm thú không bằng, đao phủ không bằng, nếu bị dân chúng biết, chỉ sợ mỗi người đều bị xé thành trăm mảnh.
Hàn Mạc mắng một trận mới làm ra vẻ bộ dạng thất kính, hướng Hạ Học Chi nói:
- Thế bá, thật sự là... thật sự là thật có lỗi, ta thật sự là ta rất tức giận mới nói ra lời nói thô thiển, bá đừng trách móc Mạc nhi!
- Không sao, không sao!
Hạ Học Chi đè lửa giận trong lòng, miễn cưỡng nói.
Hàn Mạc nắm nắm tay nói:
- Thế bá, bá nói những kẻ phóng hỏa này có nên giết hay không?
Hạ Học Chi khóe mắt co giật, không thể không nói:
- Nên... đáng chết... Thế chất, việc cấp bách, không nên đứng đây mắng hắn, mà là phải cứu hoả ... Ngự lâm quân chất đầy một kho lương thực, đó là mấy chục ngàn cân, lương thực là mạng sống, nếu là bị dân chúng biết, chỉ sợ sẽ sinh ra sự tình, đến lúc đó đúng là Ngự lâm quân bất lợi!
Hàn Mạc lúc này mới hỏi Tiết Thiệu:
- Tiết Hộ quân úy, hiện giờ tình huống như thế nào, lửa đã dập tắt chưa? Đốt nhiều hay ít lương thực?
Tiết Thiệu bẩm:
- Bẩm tướng quân, thật là may được ông trời phù hộ, lũ súc sinh vẫn chưa gây ra đại hoả, đúng lúc chúng thực hiện đã bị chúng ta bắt toàn bộ!
Lời của y chưa dứt, đôi mắt của Hạ Học Chi hiện ra vẻ khiếp sợ, chiếc đũa trên tay hắn như muốn rơi xuống, đột nhiên dừng lại, rồi trở lại bình thường.
Hàn Mạc thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cười lạnh, quát to một tiếng: Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Tốt!
Hô một tiếng bất ngờ, khiến Hạ Học Chi giảo hoạt vốn không dễ để lộ ra tâm can của mình nhưng cũng không kìm nổi, cánh tay mềm nhũn, chiếc đũa không ngờ rơi xuống "tách" một tiếng, rơi xuống bát nước canh.
Lão gia hỏa này phản ứng lực thật đúng là mau, chiếc đũa rơi xuống một cái, trên mặt hắn lập tức tươi cười, đứng dậy vỗ tay nói:
- Hảo hảo hảo, may quá, may quá, đúng là ông trời chúc phúc cho dân chúng Nghi Xuân!
Lập tức hỏi Tiết Thiệu:
- Tiết Hộ quân úy, hiện giờ tình hình thế nào? Bọn họ đã khai người nào sai chúng?
Tiết Thiệu cũng không có trả lời, chỉ có điều nhìn Hàn Mạc, muốn nói lại thôi.
Hàn Mạc đi ra đình, cùng Tiết Thiệu đi đến một bên, thì thầm một phen.
Hạ Học Chi mắt lộ sát khí, tuy rằng hắn rất tự tin rằng Ảnh tử vệ sẽ không bán đứng mình, nhưng hắn không quên Hàn Mạc có thân phận khác là Thính trưởng Tây hoa thính.
Có khi bây giờ Tây hoa thính đang tra tấn bức cung cao thủ, tuy rằng Ảnh tử vệ xương cốt cực cứng rắn, nhưng Hạ Học Chi lại không thể không lo lắng Ảnh tử vệ sẽ bị người Tây Hoa Thính khiêu khai miệng.
Tuy rằng lúc Hạ Học Chi có thể khăng khăng chối tội nhưng nếu có Ảnh tử vệ làm nhân chứng, đến lúc đó Ảnh tử vệ chỉ cần nói ra thân phận là Hạ gia Ảnh tử vệ như vậy tội danh Hạ Học Chi sẽ được lập.
Y đương nhiên không thể biết tất cả Ảnh tử vệ, sớm đã vui chơi tại địa ngục.
Y thật không ngờ chính mình tỉ mỉ bày ra âm mưu, phái ra tinh nhuệ Ảnh tử viện, đúng là một mồi lửa cũng không thể châm.
Xem ra tiểu tử Hàn Mạc này đã sớm đề phòng, quả nhiên là một người trẻ tuổi âm hiểm giả dối.
Nhìn thấy Hàn Mạc và Tiết Thiệu khi nói chuyện, hướng ra chỗ khác thoáng nhìn mà đầu lạnh như băng, đường đường Hạ gia Đại lão gia Hạ Học Chi, không ngờ cũng phải cảm giác trên người có chút lạnh, y hiểu được, vụ kho lương của Tiệm gạo Đại Hồng chính mình đã hoàn toàn bại trong tay Hàn Mạc.
Ô Hải tuy rằng bị chém đứt một tay, nhưng không có dám kêu tiếng nào, mà nhanh chóng dùng tay còn lại xé một miếng áo, bịt đầu vết chém, dùng sức che, ngăn cản máu tươi đang tiếp tục phun ra tung toé, vẻ mặt hắn cực kỳ đau đớn, trên trán mồ hôi chảy như mưa, lại cắn quai hàm, ngẩng đầu, nhìn Lý Cố, đôi mắt hiện ra nét cảm kích.
Lý Cố thấp giọng hỏi nói:
- Ngươi chịu đựng được chứ?
Ô Hải gật gật đầu, cắn răng nói:
- Chịu đựng được!
Hai người đến bên chỗ cánh tay chặt bỏ, chỉ thấy cánh tay đụng vào chiếc hộp sắt, giống như bị cháy, da thịt thối rữa, bốc lên một cỗ khói đen nhẹ, mang theo một mùi tanh tưởi.
Chỉ trong nháy mắt, từ một cánh tay nguyên vẹn, da thịt mất đi chỉ còn lại khung xương.
Hóa ra chỗ này là cái bẫy trí mạng, cũng tại đây toàn bãi đá và trên hộp sắt tử, đều là bẫy, cực độc, chỉ cần đụng phải, thật không thể tưởng tượng được da thịt thối cháy rữa nhanh chóng.
Gã Tử y vệ chết đứng, hiển nhiên là vì không ngờ trên bãi đã có cái bẫy, sau khi động vào, cũng không có tỉnh táo đề phòng mà tiến tới, đến khi hắn phản ứng lại chất kịch độc đã ngấm vào toàn thân, không thể xoay chuyển được.
Phía trước là một loạt cái bẫy, tuy nhiên là thủ thuật che mắt mà thôi, phá bỏ từng cái bẫy, nhìn đến hộp sắt ngay gần trước mắt, tình huống đó, khiến người ta không cảnh giác mà sơ sẩy.
Lý Cố kéo vạt áo của xác chết đè trên hộp sắt tử, lúc này mới cẩn thận quan sát cấu tạo cái hộp.
Tử y vệ chết đứng, da thịt thối rữa nhưng xiêm y vẫn nguyên vẹn, không rách nát, là độc dược chỉ có phản ứng với da thịt, không tác động lên xiêm y.
Lý Cố giơ chủy đập khóa mở hộp sắt, sau đó dùng chủy mở hộp ra, chỉ thấy một quyển sổ thật dày nằm bên trong hộp.
Hắn quay đầu lại nhìn Ô Hải đang chịu đưng đau đớn, không dám hừ một tiếng.
Lý Cố gật gật đầu, dùng chủy thiết hạ đủ một ngón tay, đưa ngón tay đến hộp lý đựng sổ sách, xem trên mặt sổ có độc hay không, ngón tay đặt trên mặt sổ, yên lặng một lúc, Lý Cố xác định hộp sắt có độc, nhưng sổ sách lại không có, lúc này mới thật cẩn thận lấy sổ ra, hướng Ô Hải thấp giọng nói:
- Lấy được đồ vật rồi, chúng ta rút lui thôi!
…
…
Hàn Mạc thấy chân trời hiện ra ánh rạng đông, biết thời gian cũng còn nữa, bất kể thành công hay thất bại, cũng không cần phải…bám trụ Hạ Học Chi, lúc này mới từ từ tiến về phía Hạ Học Chi cáo từ, trong lòng Hạ Học Chi cười lạnh tiễn ra phủ.
Tuy rằng Hàn Mạc muốn đến chỗ Diễm Tuyết Cơ xem thế nào, nhưng tình hình như vậy đã có chuyện quan trọng.
Rời khỏi Xuân Viên, đầu tiên là đến xem nhà kho bên kia, Lý Cố kịp đã giả dạng thành Ngự lâm, ở chỗ lều trại chờ Hàn Mạc, chỉ vì Lý Cố có Hàn Mạc ký văn đặc biệt, cho nên ở trong nhà kho tùy ý đi lại.
Đem sổ đặt trên bàn Hàn Mạc, Lý Cố nhỏ giọng kể hết quá trình xâm nhập Xuân Viên một lượt, Hàn Mạc lập tức nhíu mày:
- Tử y vệ cũng xuất hiện? Lúc trước chúng ta không biết trong thư phòng có mật thất, bọn Tử y vệ làm sao biết đến?
Lý Cố cũng suy nghĩ trăm lần không lời giải đáp.
Dựa theo lý lẽ, mật thám bổn quốc cũng không biết chuyện này, mật thám nước địch càng khó biết, giờ sự việc lại xảy ra hoàn toàn tương phản, hắc ám Tử y vệ kinh nghiệm xem ra thua xa Tây hoa thính, nhưng lại biết được bí mật này, thật sự làm cho người ta có chút khó hiểu.
-Có lẽ là … nội gián!
Lý Cố trầm ngâm một lát rồi đưa ra phán đoán.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Nội gián?
Lý Cố khẽ gật đầu:
- Xét năng lực tìm hiểu tin tức, Tử y vệ tuyệt nhiên không hơn so với Tây hoa thính chúng ta, hiện giờ Tây hoa thính không biết điều đó, Tử y vệ làm sao mà biết được, chỉ có thể nói một cách chính xác, tin tức này rất có thể là người bên trong đã để lộ cho Tử y vệ.
-Là ai?
- Có lẽ là người bên trong của Hạ gia!
Lý Cố chậm rãi nói:
- Hoặc là … trong kinh có kẻ biết rõ tình hình!
Hàn Mạc thản nhiên cười, điểm này hắn cũng sinh ra nghi hoặc, chẳng lẽ Tử y vệ ở Hạ gia lại có nội ứng? Cho dù có nội ứng thì nhất định rất tài giỏi, Hạ gia cũng không có vài người như thế.
Biết được tin tức như vậy là cực kỳ khó khăn.
Trừ phi Hạ Học Chi gây ra, cố ý để lộ tin tức này ra ngoài.
- Hạ Học Chi nói cho ta biết bí mật này, hẳn là biết ta đang tìm nó!
Hàn Mạc chỉ quyển sổ sách dày trên bàn
- Vì sao hắn lại tự tin như vậy, hắn có căn phòng bí mật và cho rằng không ai có thể tìm được mở ra căn phòng bí mật đó? Chẳng phải bây giờ mở ra được rồi sao, như vậy sự tự tin của hắn không thực sự kiên định. Cho nên, ta nghĩ chỉ cần biết tin tức này, tìm mở được ra căn phòng bí mật cũng không khó, mà mục đích của Hạ Học Chi có lẽ là muốn dẫn chúng ta vào căn phòng bí mật của hắn ở bên trong, lấy những cạm bẫy bên trong để đối phó với chúng ta… Nếu như ta chết ở trong đó, hắn có cơ nói với tất cả mọi người là ta ám dạ lẻn vào, chết cũng chưa hết tội…!
Lý Cố gật gật đầu:
- Nếu không phải Tử y vệ vào trước, chạm vào cạm bẫy, có lẽ ta và Ô Hải đã chết ở căn phòng bí mật đó.
-Ô Hải hiện tại thế nào rồi?
- Đã xử lý miệng vết thương, chỉ có điều sau này chỉ có thể dùng một cánh tay làm việc.
Lý Cố khóe mắt nháy vài cái, nếu mình phản ứng sớm một chút thì Ô Hải không phải mất đi một cánh tay.
Hàn Mạc trầm ngâm mới bình tĩnh nói:
- Bảo hắn yên tâm nghỉ ngơi.
Hắn giơ tay lấy quyển sổ, lật xem vài tờ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ thần sắc kỳ quái, mày nhíu chặt đứng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Cố liếc mắt một cái, mà thấy Lý Cố đang nhìn chính mình mặt không một chút thay đổi.
- Giả!
Hàn Mạc đem sổ sách để lại trên bàn cười khổ nói.
Lý Cố đồng tử co rút lại.
-Trách không được ngươi!
Hàn Mạc đứng dậy tiến lại, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Lý Cố:
- Là kẻ thù quá xảo quyệt!
Lý Cố đôi mắt hàn quang chớp động, Ô Hải phải trả giá một cánh tay không ngờ là lấy được một quyển sổ giả, điều này làm cho hắn cảm thấy thất vọng không nhỏ.
Đối với lại viên hắc ám mà nói, thất bại là sỉ nhục lớn nhất của thân mình.
-Tối nay ta lại đi!
Lý Cố cắn răng nói.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ta phải suy nghĩ một chút. Hạ Học Chi không phải là loại người ngu ngốc, sổ sách nhất định sẽ cất giấu vào chỗ bí mật, chúng ta muốn lấy được còn khó hơn lên trời.
Nhìn Lý Cố thần sắc không tốt, mới khẽ thở dài:
- Lý Cố, thắng không kiêu, bại không nản, thắng bại binh gia là chuyện thường, các ngươi lần này tuy rằng không lấy được sổ sách thật, không lấy được gì, nhưng ít nhất khiến ta hiểu được, đối phó với Hạ Học Chi không được cấp bách!
- Lý do gì mà khẳng định!
Lý Cố rút cục hỏi, tuy rằng thân phận là bỉ chức, hỏi cấp trên như vậy cũng hơi có chút thất lễ, nhưng phải trả giá mất đi một cánh tay để lấy lại quyển sổ sách giả, điều này khiến trong lòng Lý Cố tràn ngập phẫn nộ.
- Hạ Học Chi làm rất thông minh.
Hàn Mạc nhún nhún vai:
- Trên mặt tuy rằng ghi lại rất tỉ mỉ không ít khoản, nhưng toàn những khoản không hiểu, lại để lộ bút tích. Mặt trên ghi lại cái gì đó, từ đầu tới đuôi đều là bút tích mới mẻ, thậm chí có thể ngửi được hương vị của mực nước, cho nên.... bản sổ sách này làm trong khoảng thời gian gần đây, đây là sơ hở lớn nhất!
Cho Lý Cố lui ra, Hàn Mạc cầm sổ đi đến lều trại của Tô Khắc Ung.
Thương tích của Tô Khắc Ung vẫn còn trầm trọng, tuy rằng trải qua một ngày tĩnh dưỡng, nhưng không thể đứng dậy, tuy nhiên lúc này y đang ở bên trong lều trại, cũng náo nhiệt được ngay.
Sau khi Hàn Mạc đem bản sao sổ sách Hồng phủ cho Tô Khắc Ung, y phấn khởi không thôi, y cũng âm thầm khâm phục thủ đoạn của Hàn Mạc, bắt tay vào kiểm tra mấy tiểu thương gia thời gian trước làm gì, để có thể đối phó với bọn quan lại Nghi Xuân phải hữu hiệu.
Lúc này y cũng bất chấp thương tích trên người, triệu kiến tất cả nhân viên Lại bộ đến lều trại làm việc, bắt đầu kiểm tra sổ sách Hồng gia, tìm kiếm thu thập những chứng cứ chính xác, xác định có liên quan đến quan viên, tìm đủ chứng cứ xác thực sẽ bắt hết bọn quan lại Nghi Xuân.
Cho nên lều trại hắn mở rộng không ít, thêm ba bốn lều trại lớn, Lại bộ quan viên tất cả đều tập trung ở trong này, theo sổ sách tìm kiếm chứng cớ về Hồng Ngộ Tu, nhốt Điền Bố Nhân ở nhà kho, chờ bất cứ lúc nào Lại bộ quan viên kiểm tra.
Bên ngoài lều trại đó là trọng binh hộ vệ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hàn Mạc đi vào lều trại, bọn lại viên lập tức buông tay , kính cẩn thi lễ.
Lại bộ quan viên trong lúc nguy nan, được Hàn Mạc đứng ra che chở, cứu Tô Khắc Ung và bọn họ, lại vì bọn họ cung cấp những chứng cớ, nay Lại bộ quan viên cho dù quan hệ bên ngoài, nhưng trong lòng cũng không biết là Hàn Mạc có thành ý thật sự, nhưng ngoài mặt vẫn hiện ra vẻ kính sợ.
Hiện giờ Lại bộ quan viên và quan Nghi Xuân như nước với lửa, đại gia đã trở mặt, bọn Lại bộ quan viên không thể tưởng tượng, nếu Hàn Mạc không ra tay che chở, bọn họ không còn tính mạng trở lại Yến kinh.
Hàn Mạc cũng mỉm cười hướng nhóm Lại bộ quan viên chắp tay, tỏ vẻ đáp lễ.
Tô Khắc Ung lúc này đang nằm ở trên giường, trên người vẫn còn băng bó, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, biết Hàn Mạc định có chuyện, trầm giọng nói:
- Các ngươi lui ra nghỉ đi!
Bọn quan viên sau khi ra khỏi, Hàn Mạc mới ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, từ trong ngực lấy cuốn sổ ra, đưa cho Tô Khắc Ung.
Tô Khắc Ung nhíu mày, cầm sổ trên mặt đã hiện ra thần sắc vui vẻ, nhưng nhìn tới mười trang, sắc mặt liền âm chìm xuống, buông cuốn sổ đang cầm trong tay xuống, thản nhiên nói:
- Giả!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Thật tinh anh!
Tô Khắc Ung chậm rãi nói:
- Những khoản trên mặt, nhìn qua những khoản đó, dường như có rất nhiều sơ hở, có thể tìm được một ít manh mối, nhưng cẩn thận nhìn, sẽ biết, sơ hở này căn bản là không quan hệ việc quan trọng, cho dù cầm trên tay, cũng sẽ không khiến cho Hạ gia thương tổn. Rõ ràng hắn dùng đao giết người, cũng để lộ ra bên ngoài chút gì đó, nhưng là để che dấu cây đao bên trong. Hư hư thực thực, tác dụng không nhỏ.
Dừng một chút, nghi hoặc mà nhìn Hàn Mạc:
- Đồ vật này, ngươi lấy được ở đâu?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nếu là giả, từ đâu mà có, cũng không có ý nghĩa gì? Rồi hỏi:
- Sổ sách Hồng gia, ngài đã tìm được gì chưa?
- Dựa vào những bằng chứng trước mắt, thì Tiệm gạo Đại Hồng lộ ra rất nhiều manh mối, quan thương câu kết, lũng đoạn thị trường, khỏi phải nói. Hồng Ngộ Tụ chém mười cái đầu cũng không hết tội. Hơn nữa tri huyện Tịch Xuân sống cũng không được.
Tô Khắc Ung cười lạnh nói:
- Về phần Tư Đồ Tĩnh cũng chỉ là con tốt nhỏ… chỉ có điều trước mắt không thấy những chứng xác thực rằng Hạ Học Chi có tham gia!
- Nếu có thể dễ dàng tìm được những chứng cứ chính xác của Hạ Học Chi e rằng còn dễ hơn là gặp quỷ.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nếu đã tìm được chứng cứ của Hạ tri huyện và Tư Đồ Tĩnh, vì sao không lợi dụng kẽ hở đó?
Tô Khắc Ung lắc đầu nói:
- Vẫn chưa đủ bằng chứng để buộc tôi Tư Đồ Tĩnh phải chết, cho nên... cần phải điều tra vài thứ. Về phần Hạ tri huyện, không cần phải ... vì hắn gây chiến, đợi cho hắn ra tay là giải quyết hắn luôn.
Hàn Mạc ha hả cười nói:
- Tô đại nhân, nhìn ngài một thân khảng khái bộc trực, không thể tưởng được tâm địa cũng không lương thiện!
- Lấy ác chế ác mà thôi! Tô Khắc Ung lạnh lùng nói:
- Đối phó với bọn gian xảo không thể nhân từ sẽ để đối phương có cơ hội phản kích!
Nói chuyện xong với Tô Khắc Ung, Hàn Mạc lên ngựa đi tới nhà kho của Hồng gia, Miêu Võ và Tiết Thiệu cùng nhau ra nghênh đón.
- Đại nhân, đêm qua hai nhóm người, tất cả đều bị giết chết.
Tiết Thiệu bẩm báo:
- Thi thể hiện giờ đều để ở doanh trung, cả thảy có thi thể, nếu đoán không sai, có một đám lão gia phái Ảnh tử vệ tới, một phe khác, rất có thể là Hắc Kỳ nước Ngụy, tuy nhiên trên người bọn họ đều không có đánh dấu, cho nên không thể xác định!
Hàn Mạc gật đầu, Diễm Tuyết Cơ ngày ấy nhắc nhở ta, hắn mới biết Hạ gia có thể phái Ảnh tử vệ đến phóng hỏa, nhưng không có dự đoán được Hắc Kỳ cũng sẽ ra tay cùng lúc.
Nói như thế đêm qua là một đêm rất náo nhiệt của hắc ám.
Tây hoa thính, Hắc kỳ, Tử y vệ, ba tổ chức hắc ám lớn cùng hành động trong một đêm.
Xem kết quả thì dường như ba tổ chức hắc ám đều không thu được lợi gì, cũng không có hoàn thành được nhiệm vụ.
Chuyện xảy ra ở nhà kho Đại Hồng, Hàn Mạc có thể dễ dàng đoán ra mục đích hai nhóm người này.
Mục đích của Ảnh tử vệ tất nhiên là Hạ Học Chi nghĩ thông suốt thiêu hủy kho lúa, khiến lòng dân bất mãn mấy chục ngàn cân thực bị thiêu hủy, không cần đợi triều đình ra tay, chỉ cần nơi đó rối loạn, Hàn Mạc đã khó có thể ứng phó nổi. Hạ Học Chi đến lúc bắt được điểm yếu vậy nhất định sẽ không tha, dùng mọi biện pháp giết chết Hàn Mạc, mà Hàn Mạc bị đốt lương thực quả thực khó có thể ngăn cản Hạ Học Chi tấn công.
Về phần Hắc Kỳ muốn giúp hắn khơi mào dân chúng rối loạn, nhưng vẫn bị Đông hoa thính mạnh mẽ, cứng rắn đuổi giết, chỉ sợ là nghĩ tới nghĩ lui, lúc này mới nghĩ ra phương pháp thiêu hủy kho lúa, mục đích không phải vì đối phó Hàn Mạc, mà là mượn điều này khiến cho Tịch Xuân rối loạn mà thôi.
Thi thể kẻ thù đều ở bên cạnh kho hàng, trong một cái lều, Ngự lâm quân mới dựng tạm. Mấy chục thi thể nếu để lồ lộ dưới trời đất sẽ khiến người ngoài không khỏi ghê rợn.
Bên ngoài lều trại còn phái mấy tên Ngự lâm quân bảo vệ.
Hàn Mạc chưa vào đến trại, đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc, xem ra đêm qua lúc mình đang ở Xuân Viên, bên này cũng là một hồi chém giết.
Đi vào lều trại hơn hai mươi thi thể xếp thành hai hàng, không ít thi thể tay chân đã bị cụt, cực kỳ kinh khủng.
-Tiết Hộ quân úy, ngươi bắn chết tên đó ở chỗ nào? Hàn Mạc nghe nói trong bọn kẻ thù có một tên rất mạnh mẽ, nhân vật cứng rắn, giết chết ba bốn tên Ngự lâm quân, nên cũng muốn nhìn qua bộ dạng người này.
Tiết Thiệu đi phía bên trái chỉ nói:
- Đại nhân, ngay tại kia... Đôi mắt của y bỗng nhiên hiện ra vẻ kinh hãi
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Làm sao vậy?
Tiết Thiệu bước nhanh tới bên kia, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mặt cực kỳ kinh sợ, nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, chậm rãi nói:
- Đại nhân, thiếu một khối thi thể, thi thể người nọ... không thấy !
Thi thể áo tang lĩnh không ngờ không cánh mà bay!!!