Mặt Hàn Mạc cũng lập tức trầm xuống, trầm giọng quát:
- Người tới!
Vài binh sĩ Ngự lâm quân thủ hộ ngoài trướng lập tức vội vàng tham kiến, Hàn Mạc lạnh giọng hỏi:
- Có người nào đã tiến vào chỗ này?
Binh sĩ trả lời:
- Hồi bẩm đại nhân, sau khi Thi Vận tiến vào thì không có bất cứ ai tiến vào.
- Tại sao thiếu một cái xác?
Tiết Thiệu giận không kìm được, tiến tới túm áo binh sĩ, phẫn nộ quát:
- Còn một cái xác chạy đi đâu?
Binh sĩ ngẩn ra, quả không hổ là binh sĩ Ngự lâm quân, trả lời:
- Đại nhân, thuộc hạ không biết, sau khi hai mươi hai cái xác để vào nơi này, tôi dẫn hai huynh đệ trông coi ở đây, không có bất cứ ai tiến vào!
Hàn Mạc nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh trong lều trại, cuối cùng nhìn thấy một chỗ, chậm rãi đi qua, chỉ thấy trên lều trại cực dày, không ngờ xuất hiện một cái khe.
Tiết Thiệu thấy Hàn Mạc khác thường, cũng nhìn lại thấy khe hở kia, trợn mắt lên, quì một gối:
- Đại nhân, mạt tướng không làm tròn bổn phận, bị người cướp xác, tội đáng chết vạn lần, xin đại nhân trách tội!
Hàn Mạc vội vàng nâng Tiết Thiệu dậy nói:
- Tiết đại ca, không cần như thế, đây không phải tội của huynh!
Tiết Thiệu tự trách nói:
- Đại nhân, ta… !
- Tiết đại ca, huynh xác định đã bắn chết tên kia?
Hàn Mạc nhíu mày, ngăn Tiết Thiệu tự trách, hỏi han rất nhẹ.
Tiết Thiệu gật đầu nói:
- Đại nhân, cái khác ta chưa chắc có thể xác định, nhưng một mũi tên của ta quả thật bắn trúng tim tên kia, hắn chắc chắn phải chết.
Hàn Mạc lại nghi hoặc, nếu muốn mang xác chết từ nơi đề phòng sâm nghiêm này đi, đó thật sự không phải chuyện đơn giản, ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, mang một xác chết rời khỏi tiệm gạo Đại Hồng có Ngự lâm quân bày bố tự nhiên như vậy? Cái xác kia, có gì cơ mật mà phải tới đánh cắp?
Hàn Mạc vuốt cằm, rất khó hiểu.
…
…
Mật thất dưới thư phòng Hạ Học Chi đã được rửa sạch sẽ, xác trong thư viện, xác trong mật thất đều được xử lý sạch.
Hắn đặt tay sau lưng, thản nhiên tiến vào trong mật thất, mà Từ tiên sinh đang mặc một bộ quần áo dày, đi theo phía sau hắn. Sắc mặt Từ tiên sinh hơi tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan, nhìn qua thương thế cũng không hoàn toàn khỏi hẳn, theo phương diện hồi phục thương thế mà nói, hắn xa xa không bằng tốc độ hồi phục của Diễm Tuyết Cơ.
Trong mật thất tràn ngập mùi máu tanh, khóe miệng Hạ Học Chi mang theo nụ cười đắc ý, đi thẳng đến bàn tròn trong mật thất, nhìn hộp sắt rơi trên mặt đất, cười lạnh nói:
- Không ngờ thật sự bị bọn họ tìm được cơ quan… Xem ra sớm đã có người đánh chủ ý tới ta!
Từ tiên sinh ho khan một hồi, mới chậm rãi nói:
- Phát hiện cơ quan trước, là Tử Y Vệ… Chủ công, cũng không có mấy người biết cơ qan này, như nào Tử Y Vệ lại biết được? Nếu nói Hắc Kỳ dò xét được tin tức như vậy còn có thể, nhưng Tử Y Vệ là tổ chức yếu nhất trong ba tổ chức ngầm, bọn họ thông qua cách nào để biết được bí mật như vậy?
Hạ Học Chi cũng nhíu mày nói:
- Ta cũng đã suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải. Hơn nữa… ta vẫn nghĩ chỉ có người Đông Hoa Thính hoặc là Tây Hoa Thính mới có thể lẻn vào thư phòng của ta, nhưng Tử Y Vệ xuất hiện đột nhiên này, khiến ta có chút không hiểu, vì sao bọn họ muốn trả sổ sách? Sổ sách vào trong tay bọn họ, thì có chỗ nào tốt?
Từ tiên sinh lập tức nói;
- Nếu tại hạ đoán không sai, Tử Y Vệ trộm lấy sổ sách, có lẽ là muốn giao dịch với chủ công!
- Giao dịch?
- Không sai.
Vẻ mặt Từ tiên sinh vẫn vô cùng bình tĩnh:
- Tử Y Vệ có được sổ sách, nhất định sẽ tự cho rằng mình nắm giữ chứng cớ của chủ công, đến lúc đó sẽ dùng cái này ép chủ công làm một chuyện!
Hạ Học Chi lạnh giọng cười nói:
- Tính toán rất khá, chẳng qua… chỉ là một đám thùng cơm mà thôi!
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý:
- Tiên sinh, sổ sách giả kia hiện giờ hẳn là ở trong tay Hàn Mạc?
- Hẳn là như thế!
- Ha ha!
Hạ Học Chi vuốt cằm nói:
- Ta thật muốn nhìn, Hàn Mạc có thể tra ra cái gì tra ra cái gì từ cuốn sổ kia, nếu cuốn sổ kia có thể khiến hắn mất một chút thời gian, cũng chưa chắc là chuyện không tốt!
Hắn đương nhiên không biết, sau khi Hàn Mạc nhìn cuốn sổ sách kia mấy phút đồng hồ, đã phán đoán ra đây là sổ sách giả.
- Tô Khắc Ung hẳn sẽ nhìn ra được sổ sách thật giả!
Từ tiên sinh thản nhiên nói.
Hạ Học Chi lắc đầu nói:
- Tiên sinh, Hàn Mạc này là người trẻ tuổi âm hiểm giảo hoạt, là con hồ ly nhỏ, ta xem chưa chắn hắn sẽ giao sổ sách cho Tô Khắc Ung xem. Thứ đó, hắn giữ một mình, tốt hơn so với nhiều người.
Điểm này, hắn quả thật nói không sai.
Nếu sổ sách kia là thật, có lẽ Hàn Mạc thật sự sẽ không giao cho Tô Khắc Ung xác định thật gỉa. Nhưng… khi Hàn Mạc phán đoán ra bản sổ sách kia là giải, thì không cần phải giữ xem một mình.
Nói cho cùng, dù sao Hạ Học Chi vẫn là người, cũng không phải là thần không gì không biết, nói cho cùng, hắn… vẫn xem thường Hàn Mạc!
…
- Kho thóc Đại Hồng, ta thua bởi một chiêu của hắn.
Hạ Học Chi chậm rãi nói:
- Nhưng trong mật thất này, hắn lại thua ta một chiêu, có thể đánh ngang tay với ta, quả thật ta phải xem con hồ ly nhỏ này với cặp mắt khác xưa.
Hắn chậm rãi đi tới cạnh bệ đá, lấy một chiếc găng tay tơ đen từ trong lòng ra, cẩn thận mang vào tay phải, sau đó nhẹ nhàng đụng vào vài chỗ, chợt nghe tiếng "cạch cạch" vang lên, tảng đá lớn hình vuông ở giữa, chậm rãi nhô lên khỏi bệ đá.
Không ngờ phía trên bệ đá nhỏ kia điêu khắc đồ án bát quái.
Hai ngón tay Hạ Học Chi khống chế đồ án bát Quái, xoay ba vòng ngược chiều kim đòng hồ, sau đó lại xoay tròn bốn lần về phía phải, lại xoay hai vòng ngược chiều kim đồng hồ, lúc này mới dùng sức ấn xuống một cái, đỉnh của đồ án bát quái mở ra, bệ đá này rỗng ruột.
Hạ Học Chi cười ha ha nói:
- Ai có thể nghĩ đến, sổ sách thật sự, ngay ở dưới sổ sách giả… Nơi nguy hiểm nhất, có đôi khi là nơi an toàn nhất!
Từ tiên sinh vẻ mặt bình tĩnh, chỉ ho khan khe khẽ.
Hạ Học Chi vươn bàn tay phải mang găng tay vào trong bệ đá rỗng, trên mặt đắc ý. Nhưng trong nháy mắt, vẻ đắc ý trôi qua trên mặt hắn, mà thay vào đó là thần sắc vô cùng kinh hãi, dường như rõ như ban ngày nhìn thấy quỷ, khuôn mặt trắng mập trong nhất thời trở nên trắng hơn tuyết, đó là tái nhợt dưới sự kinh hãi, tái nhợt không có chút máu.
Hắn chậm rãi rút tay ra khỏi bệ đá, trong tay chỉ nắm một trang giấy mỏng manh.
Từ tiên sinh thấy sắc mặt trắng bệch của Hạ Học Chi, vẻ mặt kinh hãi, đã ý thức được xuất hiện biến cố lớn, vẫn không bối rối, trầm giọng hỏi:
- Chủ công, xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Hạ Học Chi không chút máu, thịt béo co giật, ngơ ngác mà nhìn Từ tiên sinh, qua một lúc lâu mới dùng giọng điệu gần như tuyệt vọng gằn từng chữ:
- Sổ sách… không thấy!
Dường như hắn dùng hết khí lực của bản thân mới nói xong câu đó, mà thân thể mập mạp của hắn đã bắt đầu run rẩy!
Hắn rõ ràng hơn ai hết tầm quan trọng của cuốn sổ kia, bên trong có nhiều bí mật lắm, một khi đến tay đối thủ, Hạ gia sẽ gặp phải nguy cơ rất lớn trước nay chưa từng có.
Nguy cơ như vậy, thậm chí có thể khiến Hạ gia diệt vong.
Hắn tính toán cẩn thận, quả thật không thể tưởng được, kết quả là cuốn sổ sách kia lại vẫn bị người ta đánh cắp, đó là loại người nào vậy?
Từ tiên sinh vừa nghe Hạ Học Chi nói như vậy, hắn là kẻ mưu trí hơn người, nhưng lúc này cũng cực kỳ giật mình, phi thân tiến tới, lấy tấm giấy mỏng trong tay Hạ Học Chi.
Mặt trên cũng không viết một chữ, lại vẽ một bức tranh rất có hàm ý bên trong.
Một vị ngư ông mặc áo tơi, trong tay nắm cần câu tránh trong bụi lau ở bờ sông, nhìn một con hạc trắng và trai ngọc đánh nhau.
Bức tranh này vẽ cực kỳ sinh động, đường cong lưu loát, ý cảnh khoan thai.
- Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!
Từ tiên sinh thì thào tự nói, đôi mắt trở nên âm lạnh, ngay ở dưới mắt hắn lại bị người ta tính kế như thế, Từ tiên sinh luôn tự phụ quả thật không thể chấp nhận kết quả như vậy.
Trên trán Hạ Học Chi đã tràn đầy mồ hôi lạnh, đón lấy bức tranh trong tay Từ tiên sinh, nhìn nhìn, giọng nói cũng hơi khàn khàn:
- Là ai? Đến tốt cùng là ai?
Từ tiên sinh nói:
- Chủ công, lúc này chúng ta phải tỉnh táo lại, tuyệt đối không thể mất bình tĩnh.
Hạ Học Chi cầm tay Từ tiên sinh, trong mắt lộ ra vẻ mong mỏi:
- Từ tiên sinh, ngài cần phải giúp ta, lúc này… lúc này ngài nhất định phải giúp ta vượt qua cửa ải này!
Từ tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Chủ công, ba năm trước, được chủ công không chê, dấn thân làm môn hạ, trong ba năm, ơn tri ngộ của chủ công đối với tại hạ, tại hạ khắc trong tim, suốt đời khó quên. Chủ công cũng biết, tại hạ là người Quỷ Cốc môn, muốn tìm một vị danh chủ, thi triển sở học bản thân, giúp chủ công tung hoành, thành tựu sự nghiệp. Tính mạng này, đã phó thác cho chủ công, chỉ cần có thể, tại hạ sẽ dốc toàn lực!
Hạ Học Chi nghe Từ tiên sinh nói vậy, lập tức khôi phục tinh thần, ánh mắt một lần nữa nhìn về bệ đá, chậm rãi nói:
- Người đánh cắp sổ sách không phải chuyện đùa, đó chắc chắn là một người quen cơ quan bát quái thuật, nếu không sẽ không thể mở cơ quan ra, lấy đi sổ sách.
- Cơ quan bát quái thuật này cực kỳ phức tạp, trong thiên hạ này, có thể giải cơ quan như vậy cũng không có mấy người! Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Từ tiên sinh trầm tư nói:
- Đối phương có thể vô thanh vô tức tránh khỏi tai mắt ta, thậm chí phá cơ quan lấy sổ sách, thủ đoạn quả thật rất cao… Ta nghĩ, nhất định liên quan tới thích khách đêm đó, chỉ sợ thích khách kia… đã đi rồi quay lại!
Hạ Học Chi giật mình nói:
- Tiên sinh, ý của ngài là, thích khách kia trúng Quỷ Cốc Thủ của ngài còn chưa chết?
- Ta cũng không thể tưởng được đối thủ lại lợi hại như thế.
Từ tiên sinh thở dà:
- Như vậy, ta càng xác định đối thủ là nhân vật trong danh tướng thập phương!
- Nhưng vì sao danh tướng thập phương lại muốn lấy sổ sách của ta?
Hạ Học Chi nắm tay, trong đối mắt phát ra vẻ sợ hãi và tức giận:
- Hạ Học Chi ta không có đắc tội bọn họ, vì sao bọn họ lại nhúng tay vào chuyện này?
Từ tiên sinh trầm ngâm mới nói:
- Chủ công, nếu là danh tướng thập phương lấy đi, chúng lại lại không cần lo lắng như thế!
Hạ Học Chi ngạc nhiên nói:
- Đó là vì sao?
- Thế gia khác, tuyệt đối không có khả năng sai khiến được thập phương danh tướng, mà thập phương danh tướng cũng khinh thường khe thế gia điều khiển!
Từ tiên sinh hơi suy nghĩ, chậm rãi nói:
- Nếu sổ sách rơi vào trong tay thế gia đối địch, tình cảnh chúng ta gặp phải là cực kỳ nguy hiểm, nhưng… nếu bị thập phương danh tướng đoạt được, lại chưa chắc có thể công bố. Có thể khiến bọn họ ra tay, nhất định liên quan đến chuyện tình quan trọng, nhưng cho dù chuyện tình có lớn như thế nào, chỉ cần không công bố sổ sách, chúng ta còn biện pháp ứng phó!
Hạ Học Chi cũng tỉnh táo lại, trầm ngâm, rốt cục nói:
- Chỉ mong tên trộm đi sổ sách không có liên quan gì tới thế gia!
Mật thất quá tanh máu, không khí cũng quá vẩn đục, hai người đi ra khỏi căn mật thất, vừa mới đóng cửa mật thất, ngoài cửa liền truyền tới tiếng tôi tớ bẩm báo:
- Lão gia, đã xảy ra chuyện!
Tâm tình Hạ Học Chi vốn không tốt, lúc này lại nghe gặp chuyện không may, giận dữ trong lòng mắng:
- Lại xảy ra nhiễu loạn gì rồi?
- Hồi bẩm lão gia!
Tôi tớ ngoài cửa bẩm:
- Vừa rồi nha hoàn đưa điểm tâm tới chỗ Mị Nương cô nương, lại phát hiện… Mị Nương cô nương đã không có tung tích, xung quanh cũng không thấy nàng!