Hàn Mạc vuốt cằm, nói:
-Thật không thể tưởng được, các hạ lại là người của Hạ Học Chi. Người nước Phong không ngờ lại đi cùng đường với Hạ Học Chi. Điều này thật bất ngờ a.
A Địch lãnh đạm nói:
-Hàn Mạc, vốn tối nay hẹn ngươi đến là ta cũng muốn xem võ công của ngươi có thực như danh tiếng mà ngươi có hay không? Mỗ thật không thể tưởng tượng ngươi chính là Hàn Mạc, nếu biết như thế thì mỗ đã không gặp lại ngươi.
A Địch tối nay hẹn gặp Hàn Mạc là do Hạ Học Chi sắp xếp. Về phía A Địch mà nói, chỉ là vì tò mò mà muốn một phen thư hùng để xem võ công ai lợi hại hơi ai mà thôi.
Gã đối với võ học, đúng là rất say mê, và hiếu thắng.
Hạ Học Chi hết lời khen ngợi võ công của Hàn Mạc, thậm chí có ý khích bác rằng gã cam đoan không thể nào thắng nổi hắn, điều này khiến cho lòng kiêu hãnh của A Địch bị tổn thương, gã nhất định tìm Hàn Mạc so tài cao thấp.
Gã được sư phụ chân truyền, nên rất tự tin vào võ công của mình, thực tế xưa nay cũng ít có kẻ đáng là địch thủ, cho nên gã đinh ninh sẽ đánh bại Hàn Mạc.
Hạ Học Chi chọn địa điểm quyết đấu là cốc Âm Dương, A Địch cũng không để tâm đến dụng ý khác của y.
Gã đương nhiên không biết cốc Âm Dương có gì quỷ quái, cho dù biết cũng bất chấp. Nếu trong thung lũng có ác thú gã cũng không sợ, ở đất nước của gã, núi rừng bao bọc, độc trùng dã thú chẳng thiếu. Gã từ nhỏ đã săn hổ bắt báo, dã lang cơ bản không coi là gì. Nên sau khi vào cốc, gặp hai con dã thú định tập kích, gã đã nhẹ nhàng giải quyết.
Từ trong lòng mà nói, địa điểm quyết đấu này khiến gã rất hài lòng.
Tuy rằng trong lòng háo hức so tài cao thấp với Hàn Mạc nhưng gã cũng hiểu được, Hàn Mạc không phải là thường dân, mà là con cháu quý tộc, có địa vị cực cao ở nước Yến. Gã tuy cũng có địa vị cao ở nước Nam Phong nhưng Nam Phong và nước Yến xưa nay hòa thuận, tuyệt không thể để bị người ngoài xúi giục mà khiêu chiến với con cháu quý tộc của nước Yến được.
Cốc Âm Dương tuy rằng lạnh lẽo hiểm nguy, hoang vắng thê lương, nhưng nếu quyết đấu ở đây thì sẽ không có ai biết.
Chỉ cần thắng Hàn Mạc, gã sẽ đắc thắng mà lẳng lặng bỏ đi.
Nhưng gã không ngờ Hàn Mạc chính là người gã đã gặp ở quán dê, là người quen.
A Địch trong nháy mắt đã có tính toán, nếu là người khác, thì tối nay sẽ dừng ngay việc quyết đấu, nhưng tiểu tử trước mặt này đã biết mình là người nước Phong, hơn nữa, lại sớm đoán ra mình và Hạ Học Chi có câu kết, một khi đã như vậy, thì càng không thể để sống sót.
Về việc gã và Hạ Học Chi bắt tay nhau, hai bên đều không thể để lộ cho người ngoài biết. Đây đúng là một loại cấu kết có lợi cho đôi bên, nhưng lại không có lợi đối với quốc gia, nên một khi bị phát hiện thì Hạ thị gia tộc của nước Yến và A Địch bộ tộc của nước Phong sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Cho nên A Địch đã thay đổi chủ ý, nhất định không thể để Hàn Mạc sống sót mà rời khỏi cốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Gã may mắn được Hạ Học Chi chọn địa điểm quyết đấu là cốc Âm Dương, một nơi hoang vắng thê lương không một dấu chân người, ở trong này giết chết Hàn Mạc chắc chắn sẽ không ai biết.
Nhưng tận đáy lòng gã, gã thật không muốn vì việc này mà khiến hòa khí giữa hai nước rạn nứt.
Gã hiểu hơn ai hết, nếu mình giết chết Hàn Mạc, có lẽ không có mấy người biết, nhưng Hạ Học Chi thì biết.
Dẫu vậy, gã không lo Hạ Học Chi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, bởi vì giết chết Hàn Mạc là đúng ý của Hạ Học Chi, huống chi Hạ Học Chi cũng có liên đới, cho nên Hạ gia nhất định sẽ không dễ dàng tiết lộ.
Những suy nghĩ này xẹt qua đầu A Địch như tia chớp, đôi mắt vốn lãnh đạm của gã bỗng chốc nổi đầy sát khí.
Hàn Mạc vẫn thản nhiên:
-Tuy rằng không biết thân phận của các hạ ở nước Phong như thế nào, nhưng có thể giao du với Hạ Học Chi thì hẳn thân phận các hạ không thấp. Ngươi phải biết, ta là con cháu quý tộc của nước Yến, các ngươi yên ổn thái bình ở một vùng nam cương, há cớ sao lại phải tự biến mình thành công cụ của Hạ Học Chi, điều này ta thật khó hiểu. Ngươi không phải là người thông minh rồi.
A Địch lạnh lùng:
-Bất kể ngươi là ai, tối nay nhất định không thể còn sống mà rời khỏi cốc.
Hàn Mạc cả cười:
-Các hạ đúng là có thừa tự tin. Ta biết, nếu ta phát giác chuyện ngươi âm thầm cấu kết với Hạ gia, ngươi nhất định sẽ phải giết ta. Chỉ có điều, ngươi có đủ năng lực sao? Hơn nữa, ta cũng cho ngươi biết, ngươi lén cấu kết các thế gia của nước Yến mưu đồ gây rối, ta thân là Hộ quân tham lĩnh của Ngự lâm quân, cũng sẽ phải bắt ngươi giải về kinh chịu tội, xem ngươi rốt cuộc có ý đồ gì. Cho nên, ngươi dù không giết ta thì ta cũng sẽ bắt ngươi bằng được.
Hắn vừa nói mắt vừa đảo xung quanh bốn phía, để xem đối phương có mai phục không và bao nhiêu người?
Nói ra cũng lạ, thung lũng này trống trải yên tĩnh, dù 5 giác quan của Hàn Mạc rất thính nhạy, nhưng cũng mơ hồ cảm giác trong này có không nhiều người.
Tuy rằng đầu kia thung lũng còn rất dài, kẻ thù có thể có mai phục ở đó, nhưng Hàn Mạc không hề "ngửi" thấy mùi sát khí. Đó là một cảm giác mang tính bản năng, có thể cảm thấy hơi thở của kẻ thù đang rình rập xung quanh. Đối với các dạ hành nhân, thì đây là loại cảm giác mà họ phải rèn luyện rất công phu, cho dù kẻ thù ẩn mình trong bóng tối vẫn phải cảm nhận được hơi thở của hắn, phải cảm nhận được mối đe dọa đang rình rập mình.
Sát khí mạnh nhất lúc này, chính là phát ra từ người của A Địch.
Nghe Hàn Mạc nói vậy, gã phá lên cười rất ngạo nghễ.
Miêu Võ tiến lên một bước, chỉ đao vào người A Địch:
-Hóa ra ngươi là người nước Nam Phong? Ngươi cũng biết, lén cấu kết với đại thế gia của nước Yến, một khi triều trình biết được, thì sẽ không để cho Nam Phong các ngươi được yên đâu. Còn không may bó tay chịu trói, đến lúc đó, còn có thể hưởng lượng khoan hồng.
A Địch cười lạnh:
-Ngươi chỉ là kẻ tiểu nhân bất trung, bán đứng cả đại nhân của mình, còn có mặt mũi nào đứng ở đây mà lớn tiếng quát tháo? Ngươi không phải là định sẽ tự sát sao? Quân tử nhất ngôn, tự sát còn không dám, thì sao đáng mặt là nam nhân? Hay là muốn mỗ giúp ngươi một tay?
Hiển nhiên, A Địch nãy giờ đã nghe thấy hết, đã biết Miêu Võ bán đứng Hàn Mạc, dẫn dụ Hàn Mạc vào cốc.
Miêu Võ mặt trắng bệch, tay nắm chặt đao đến nổi cả gân xanh, đôi mắt hết phẫn nộ lại ân hận, nói không nên lời, thở ra một hơi, đứng ngây như phỗng.
Hàn Mạc thản nhiên:
-Miêu đại ca, người này là muốn khích bác huynh, huynh nếu để ý lời hắn nói, là trúng bẫy của hắn rồi.
A Địch lạnh lùng cười, từ thắt lưng rút ra một cây roi nhỏ, cây roi trông giống như một con linh xà, được gã cất rất kín ở bên hông. Nếu không phải là gã đột nhiên lấy ra thì Hàn Mạc cũng không tài nào phát hiện ra bên hông hắn có đeo một thứ vũ khí như vậy.
-Hàn Mạc, nếu tối nay ngươi có thể thắng mỗ, mỗ từ nay về sau nếu gặp ngươi sẽ tự nguyện rút lui.
A Địch chậm rãi nói:
-Nhưng nếu ngươi thua dưới tay mỗ, thì mệnh của ngươi cũng nằm lại ở trong cốc này.
Miêu Võ một lần nữa nắm chặt đao, hướng Hàn Mạc nói:
-Đại nhân, hay để ty chức tỉ thí với hắn trước.
Hàn Mạc lắc đầu:
-Không cần, vị nhân huynh này chính thức khiêu chiến, nếu ta cự tuyệt thì sẽ phật ý hắn.
Hàn Mạc vào lúc này lại suy tính rất cẩn thận. Nếu bắt được người Nam Phong này và Hạ Học Chi có câu kết, ắt hẳn Hạ Học Chi cũng không thấy thoải mái.
Tuy rằng hắn biết, Hạ Học Chi nếu trăm phương ngàn kế lợi dụng Miêu Vũ lừa mình đến nơi này, thì chắc chắn Nam Phong nhân này là kẻ cực kỳ khó đối phó.
Nhưng Hàn Mạc xưa nay chưa từng khiếp sợ điều gì, hắn có Huyết đồng âm dương côn trong tay, lại có thêm bãn lĩnh Bát bộ côn thuật, thấm nhuần Thái cực bộ pháp, tuy rằng chưa đạt đến tuyệt kỹ công phu nhưng nếu hợp lại thì cũng thừa sức bảo vệ mình.
Người nước Phong tuy có vẻ thần bí, nhưng thần bí không có nghĩa là hùng mạnh..
Hơn nữa hai bên lần đầu tiên giao đấu, công phu của Hàn Mạc trong mắt đối thu còn thần bí hơn nhiều.
A Địch dẫu đã giao đấu với nhiều cao thủ, nhưng dùng côn thuật như Hàn Mạc thì đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Trên tay Hàn Mạc nhìn qua thì tưởng là một cây côn bình thường, dường như khả năng sát thương cũng không mạnh, nhưng là người có võ công, A Địch đương nhiên muốn đối thủ ra tay trước, khi đối thủ ra tay hắn sẽ có thể quan sát và định liệu xem bản lĩnh của đối thủ cao thấp như thế nào.
Đây cũng là lời răn dạy chí lý nhất của sư phụ.
Sư phụ của gã còn dạy gã một đạo lý khác, trên thế giới này, thứ vũ khí dễ đối phó nhất là loại vũ khí xa hoa, một người nếu say mê vũ khí đẹp đẽ quý giá, thì khả năng điều khiển vũ khí đó của hắn cũng cực kỳ yếu.
Nhưng nếu người nào sử dụng binh khí bình thường, thậm chí là xa lạ thì càng phải đề phòng, với vì với người luyện võ, đấy mới chính là loại vũ khí độc đáo, uy vũ.
Đồng côn tuy rằng không còn xa lạ, nhưng không hề nghi ngờ, là hoàn toàn không bình thường.
Hàn Mạc cầm đồng côn trong tay, dưới ánh trăng, toàn thân côn phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, mà A Địch thì nắm chặt roi, hai chân xoạc thẳng, vững chắc, đôi mắt như rắn, nhìn chăm chú khắp người Hàn Mạc, trong ánh mắt của gã đúng là có chút hưng phấn không thể che dấu.
Có thể khiến hắn bị kích thích, không phải là nữ nhân mà chính là giao chiến.
Bên trong thung lũng không khí quỷ dị, đột nhiên xuất hiện một gã Phong quốc nhân, khiến Hàn Mạc mày hơi hơi nhíu một chút, chỉ có điều trong tay hắn không có chút đề phòng, và A Địch cũng vậy, như một tảng đá vẫn duy trì tư thế giằng co.
Hàn Mạc và A Địch tuy rằng giằng co rất quyết liệt, nhưng cực kỳ cảnh giác và lưu ý động tĩnh bốn phía, khứu giác hắn hơn những người thường, cũng không phát hiện ttrong thung lũng này có nhiều cao thủ mai phục, cho nên hắn mới quyết định ở trong thung lũng bắt A Địch, nếu không với tính tình của hắn, tuyệt không đến mức ở trong này không công vây sát đám người này.
Đột nhiên xuất hiện gã Nam Phong nhân cao lớn , khiến Hàn Mạc trong lòng bắt đầu cảnh giác, hắn tất nhiên không phải sợ hãi Nam Phong nhân đó, mà là cảnh giác ống trúc trong tay gã.
Cái ống trúc rất kỳ quái, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi cầm ống trúc trong tay gã Nam Phong nhân này thái độ thật cẩn thận. Hàn Mạc không đoán được rốt cục ống trúc có gì uy lực gì, nhưng cũng biết tuyệt đối không phải dễ đối phó.
Hàn Mạc và A Địch vẫn không nhúc nhích giằng co, Miêu Võ cũng dùng thân ngăn người nọ và Hàn Mạc ở giữa, ống trúc lập tức quay về phía người Miêu Võ.
- Ta mặc kệ ngươi là người phương nào, nếu ngươi dám mảy may đả thương chúng ta, lúc đó hai nước tranh chấp, các ngươi là người nước Phong sao là địch thủ Đại Yến được?
Miêu Võ phẫn nộ quát:
- Nước Phong các ngươi ứng đối với nước Ngụy đã là không thể kịp, đến lúc đó lại đối đầu với nước Yến, nước Phong nhất định sẽ bị san bằng phẳng!
Tên Nam Phong nhân cao to cười lạnh nói:
- Lời ngươi nói không sai, thực lực nước Yến các ngươi là không kém, nước Phong ta quả thật là ứng phó không được. Nguyên nhân chính là như thế, cho nên mới phải cho các ngươi thăng thiên, giết các ngươi mới vĩnh viễn không thể tiết lộ chúng ta cùng thế gia nước Yến lén có giao dịch bí mật. Giết các ngươi, thần không biết quỷ không hay, mỗ không cần lo lắng xảy ra nhiễu loạn.
A Địch đột nhiên nói:
- A Hãn, ngươi lui ra!
Tên Nam Phong nhân cao lớn vẫn đi theo A Địch tên là Khuất Địch Hãn, tuy nhiên lúc này A Địch lại không gọi tên thật, chỉ gọi là A Hãn.
Khuất Địch Hãn cau mày:
- Mỗ không thể lui. Hôm nay, hai người kia phải chết!
- Mỗ bảo ngươi lui ra!
A Địch lặp lại một câu, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng, ánh mắt tuy rằng vẫn chăm chú vào trên người Hàn Mạc, nhưng lời này tự nhiên là nhằm vào Khuất Địch Hãn.
Khuất Địch Hãn lắc đầu:
- Ngươi đừng quên, mỗ không phải là bộ hạ của ngươi, cho nên... mỗ cũng không cần nghe lời ngươi chỉ bảo. Hơn nữa ngươi còn phải nhớ kỹ, mỗ theo ngươi đến đây, chính là bởi vì ngươi tính tình quá mức cao ngạo, ngươi không muốn giết người, mỗ... sẽ thay ngươi giết!
- Mỗ nhanh chóng giết chết hắn!
A Địch âm thanh lạnh lùng nói:
- Mỗ rất nhanh sẽ dùng Thanh đằng tiên cắt đứt cổ hắn, không cần phải ngươi tới động thủ. Hơn nữa ngươi hẳn là biết, mỗ từ trước đến nay chán ghét người khác nhúng tay vào chuyện của mỗ!
- Nhưng mỗ nhìn không ra hắn sẽ chết ở trên tay ngươi!
Khuất Địch Hãn vẫn rất bình tĩnh, nói tiếp:
- Lấy bản lĩnh của ngươi, không ngờ trong vòng trăm chiêu đều không giết chết hắn, như vậy... hắn sẽ không dễ dàng giết chết, cho nên, mỗ mới ra đưa tiễn hắn một đoạn đường!
Nói xong, hắn cầm Phong xảo nỗ hơi dơ cao lên một chút, cười lạnh nhìn Miêu Võ:
- Ngươi cũng không xứng chết dưới vũ khí của mỗ, nếu ngươi muốn tử, mỗ sẽ tìm cách đưa ngươi đi!
Miêu Võ lớn tiếng nói:
- Giả thần giả quỷ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ một ống trúc của ngươi?
A Địch lại một lần nữa nói:
- A Hãn, nếu ngươi thực dám nhúng tay vào chuyện của mỗ, mỗ... sẽ tức giận giết chết ngươi!
- Mỗ cũng không sợ bị ngươi giết chết!
Khuất Địch Hãn thản nhiên nói:
- Mỗ tới nơi này, hết thảy đều là vì lợi ích nước Phong, cho nên... mỗ cũng không sợ hãi tử vong!
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Hoá ra người nước Phong tinh thần đoàn kết cực kém. Ta hôm nay thật sự đã hiểu vì sao Phong quốc ở giữa bốn nước lại là nước không có năng lực!
A Địch cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Lời nói của ta ngươi đã nghe thấy. Chính ngươi cũng nhìn thấy, đồng bọn của ngươi và lời nói của ngươi dường như rất không nhất trí. Ta thấy hắn cũng không tín nhiệm võ công của ngươi, hóa ra võ công của ngươi trong lòng hắn cũng không phải bách chiến bách thắng!
A Địch tuy rằng biết mấy câu Hàn Mạc nói ra là chọc giận mình, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại dâng nên một nỗi giận dữ không thể áp chế nổi.
Hàn Mạc lại trong nháy mắt giống như con báo đang rình con mồi đã lâu, hai tay cầm đồng côn, không lùi mà tiến tới, lúc này đây đúng là thừa cơ hướng thân thể A Địch đâm tới, cũng ra một chiêu bộ côn pháp cực kỳ lợi hại, chính là chờ A Địch hơi chút thả lỏng một tia tinh lực, liền lập tức ra tay.
Hắn vốn không tìm được sơ hở của A Địch, cho đến khi người Nam Phong thứ hai xuất hiện, lại khiến A Địch tâm tư nổi lên một tia gợn sóng, hoàn toàn trợ giúp Hàn Mạc, hai người vốn vẫn giằng co, nhưng hơi buông lỏng di chuyển, lập tức khiến Hàn Mạc tìm được cơ hội, một cây huyết đồng âm dương côn, không chút do dự khí thế sắc bén ra tay như điện.
A Địch tuy rằng trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng dù sao cũng là trăm trận chiến, kinh nghiệm rất phong phú, Thanh Đằng tiên còn quấn ở đồng côn phía trên, trong lúc nhất thời rút ra không được, Hàn Mạc đột nhiên nhân thể công kích, gã chỉ có thể ngửa thân hình sau, ngay cả như vậy, Huyết Đồng côn vẫn xát qua bên cạnh cổ hắn, đâm ra một vết thương, mà thân thể hắn sau nghiêng giữa, cổ tay run lên, Thanh Đằng tiên đã theo đồng côn thượng hoạt xuống dưới.
Hàn Mạc không đợi hắn thở, thân thể như ưng, phi phác bay lên, một côn đã hướng chỗ cổ hắn mà đâm. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Khuất Địch Hãn nhìn thấy tình thế biến chuyển, sắc mặt âm trầm, đi ra phía trước một bước. Miêu Võ cũng tiến lên một bước, ngăn Khuất Địch Hãn lại, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi muốn đi cứu chủ ngươi, hãy qua cửa của ta trước!
Khuất Địch Hãn khóe mắt co giật, quát:
- Tránh ra, nếu không tránh ra, mỗ sẽ giết chết ngươi!
Lúc này, Miêu Võ sao có thể thoái nhượng. Y tuy rằng biết ống trúc trong tay đối phương tất có trò ma quái, nhưng lúc này rất áy náy, có thể liều mạng tính mạng cũng sẽ không thoái nhượng nửa bước, không lùi mà tiến tới, lại bước ra một bước, trong tay đại đao nắm càng chặt:
- Có bản lĩnh, thì giết chết ông nội ngươi!
Bên kia A Địch một chiêu thất thế, Hàn Mạc mạnh mẽ, cứng rắn tiến công, trong lúc nhất thời A Định không ngờ thân ở phía dưới, chỉ sợ đã bị Hàn Mạc Huyết Đồng côn chế phục, nhưng gã mặc dù đã bị ép, vẫn dựa vào chính mình vượt qua thử thách công phu và kinh nghiệm, dám né tránh mà ngăn trở Hàn Mạc liên tục tiến công.
Khuất Địch Hãn không do dự, lách sang bên cạnh đi tới, gã là muốn tìm ra khe hở, lấy Phong xảo nỗ bắn chết Hàn Mạc.
Miêu Võ mặt biến sắc, hét lớn một tiếng, đề đao hướng Khuất Địch Hãn vọt đâm tới.
Miêu Võ không phải là anh chàng lỗ mãng, trên thực tế nhiều năm ở Ngự lâm quân, y có kinh nghiệm quân sự cực phong phú, cũng có hiểu biết về vũ khí. Khuất Địch Hãn trong tay nắm ống trúc, chỉ muốn bắn chết Hàn Mạc, nhưng lại chậm chạp không có bắt đầu, Miêu Võ trong lòng đã là có vài phần hiểu được, ống trúc là vũ khí bắn tầm xa, hơn nữa điều mấu chốt chính là vũ khí có thể bắn từ đông sang tây, chỉ sợ chỉ cần một đường bắn, Khuất Địch Hãn hoàn toàn có thể bắn hạ mình trước, sau đó lại bắn chết Hàn Mạc.
Khuất Địch Hãn bình tĩnh không động thủ, thậm chí còn để ý tìm ra khe hở bắn chết Hàn Mạc, như vậy theo suy đoán loại vũ khí này chỉ có thể bắn chết một người một tên, và rất chính xác.
Cho nên y quyết định không sợ mất tính mạng của bản thân mình, tuyệt đối không cho phép Khuất Địch Hãn tìm được cơ hội bắn chết Hàn Mạc, cho nên giờ này khắc này, y chẳng những không sợ hãi Khuất Địch Hãn đang nắm giữ vũ khí giết người trong nháy mắt, ngược lại tìm chỗ xung yếu tiến đánh, ngăn cản Khuất Địch Hãn tiến hành công kích Hàn Mạc.
Khuất Địch Hãn cũng thật không ngờ Miêu Võ không muốn sống như vậy, có vẻ giật mình, nhưng lúc này, giết chết Miêu Võ chỉ có là thứ yếu, trọng yếu nhất là giải quyết tên Hàn Mạc.
Chỉ cần giết chết Hàn Mạc, đối phó được với Miêu Võ thật sự là đơn giản.
Cho nên gã cũng không hướng về Miêu Võ, mà vẫn rắp tâm tìm được một khe hở, nhanh chóng bắn chết Hàn Mạc. Hơn nữa hắn cũng rất tự tin, có Phong xảo nỗ ở trong tay, chỉ cần bắn về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc tránh cũng không thể tránh, chỉ cần bị một chỉ tên nỏ bắn trúng, Hàn Mạc sẽ mất mạng trong khoảnh khắc.
Miêu Võ đã tới gần Khuất Địch Hãn, không nói hai lời, trong tay đại đao trước mắt hướng Khuất Địch Hãn mà chém. Khuất Địch Hãn vô cùng phẫn nộ, trong lòng hận không thể đem Miêu Võ xé thành trăm mảnh, nhưng lúc này lấy đại sự làm trọng, chủ yếu và thứ yếu phải rõ ràng, Phong xảo nỗ bắn chết Miêu Võ thật dễ dàng, nhưng bên trong tên nỏ sau khi phát ra ngoài, muốn nạp lại tên nỏ, gã cũng không có chuẩn bị tên thứ hai tốt được, đến lúc đó khó có thể ứng phó với Hàn Mạc, cho nên chỉ có thể tiếp tục né tránh.
Ai biết ở giờ khắc này, Miêu Võ tựa như một đầu dã thú phát điên, đại đao y bổ xuống. Khuất Địch Hãn đã dự đoán được đao thế của y, thân thể tránh sang bên phải, mà lúc này, thân thể Miêu Võ giống một con trâu đực đầy phẫn nộ, cầm vũ khí, lao phía trước đụng với Khuất Địch Hãn. Khuất Địch Hãn thật không nghĩ Miêu Võ vào lúc này lại có dũng khí như thế, giật mình liền cảm giác được Miêu Võ hai tay đã bắt được Phong xảo nỗ trong tay mình, mà đầu nỏ của Phong xảo nỗ đã nhằm trúng bụng Miêu Võ
Miêu Võ hai mắt đỏ thẫm, cắn răng, dùng mãnh lực lôi kéo, hòng đoạt được Phong xảo nỗ.
Khuất Địch Hãn cũng tức giận tới cực điểm, người nước Phong đa phần là thấp bé, nhưng hắn dáng người cao lớn, uy mãnh, trên người khí lực giống như man ngưu, một bàn tay nắm chặt Phong xảo nỗ, một tay kia đã nắm thành thạch bát giống như một quả đấm, nhằm mặt Miêu Võ đánh một quyền. Miêu Võ chỉ biết hợp lực lôi kéo Phong xảo nỗ, cũng bất chấp né tránh, một quyền đánh vào trên mặt hắn, chợt nghe "dát băng" một tiếng vang lên, Miêu Vo trong miệng phun ra máu tươi.
Miêu Võ bị đập một quyền, thân thể dường như phải ngã xuống, nhưng nghị lực hơn người, thân thể quơ quơ chống đỡ, y cũng xoay khởi một quyền, chiếu Khuất Địch Hãn mà đánh, hai người đàn ông khôi ngô vạm vỡ, liền lấy loại nguyên thủy nhất đánh nhau
Trong giây lát đã thấy tay Miêu Võ huy quyền, bỗng nhiên vút vên trời cao, trên mặt hiện ra vẻ quái dị, hai mắt nổi lên, trong sâu đôi mắt dường như là giải thoát, dường như là bất đắc dĩ, lại dường như là phẫn nộ, thần sắc phức tạp, thân thể y quơ quơ, cuối cùng một bàn tay kéo qua Phong xảo nỗ, thân thể khôi ngô đứng thẳng lên mà ngã xuống.
Trong cơn thịnh nộ, Khuất Địch Hãn không kìm nổi, ấn cơ quan thuật khởi động Phong xảo nỗ.