- Người dùng gậy gộc làm binh khí cũng không nhiều!
A Địch nói:
- Hàn Mạc, ngươi dùng đồng côn làm binh khí xem ra côn pháp không tệ. Mỗ thích quyết đấu nhất với người dùng binh khí khác mỗ, mà ngươi… quả thật thỏa mãn mỗ!
Hàn Mạc cười nhạt:
- Lấy roi làm binh khí ta cũng không gặp nhiều lắm, tuy nhiên cây roi của ngươi nhìn rất đặc biệt, chắc là không phải bình thường?
- Không sợ nói cho ngươi biết, cây roi này dùng Thanh Đằng chế thành, Thanh Đằng là đặc sản trăm năm của nước Phong, chắc chắn vô cùng, thủy hỏa bất xâm, đánh ra một roi không thấy máu không thu về, nếu bị đánh vào xương thì gãy xương, nếu đánh vào cổ thì đầu lìa khỏi cổ…
A Địch cười lạnh, sau đó khom người như một con khỉ, cây roi trong tay gã như biến thành sợi dây dài, khéo léo như rắn độc nhằm thẳng cổ họng Hàn Mạc công tới.
Tay gã vung lên một chiêu lấy mạng, không chút nề hà, kình phong kinh người, sắc bén, linh hoạt cực kỳ.
Hàn Mạc thấy gã đánh ra một roi thì biết là hạng người quyết đoán, qua tốc độ và lực đạo của roi thì Hàn Mạc biết võ công của gã cũng rất cao.
A Địch vừa ra chiêu thì cùng lúc thân hình Hàn Mạc cũng di chuyển.
Hắn có phán đoán tốt hơn người thường, chiêu thức của A Địch nhìn thì bình thường nhưng trong đó còn ẩn giấu rất nhiều biến hóa làm người ta khó có thể đoán được.
Một roi này Hàn Mạc không dám tiếp mà nhảy về phía sau né tránh, sau đó dùng Huyết Đồng côn quét xuống mặt đất đánh một khối đá lớn bay thẳng vào mặt A Địch.
Với người được trải qua huấn luyện quân sự như Hàn Mạc, hắn biết cách tận dụng tất cả ưu thế chung quanh để đánh bại kẻ thù.
A Địch thế công rất dũng mãnh, xem như hưng phấn quá đầu, tảng đá bay tới ít nhất cũng có thể làm suy giảm khí thế của gã.
Tảng đá lớn như thế bị Hàn Mạc một gậy nhẹ nhàng đánh bay, tốc độ cực nhanh, A Địch nhìn qua cũng biết nội công của Hàn Mạc không thường.
Tay gã rung lên một đạo thiểm điện xẹt qua trước mặt, nháy mắt chỉ nghe một tiếng gầm lên của A Địch, sau đó tảng đá răng rắc bị cắt làm hai nửa như miếng đậu hủ.
Tảng đá cứng như vậy còn bị cắt thành hai nửa dễ dàng, thử hỏi da thịt con người liệu có thể chịu nổi một roi này?
Khoảnh khắc tảng đá bị cắt ra làm hai thì Hàn Mạc chớp lấy cơ hội này, cả người giống như con báo, khí thế hùng hồn lao như chớp về phía A Địch. Huyết Đồng côn trong tay không do dự đánh thẳng về phía đối thủ, thời khắc này Huyết Đồng côn như sống dậy, hư hư thật thật, một hóa thành ba, cùng lúc đánh về phía A Địch.
Đó là chiêu thức của Bát Bộ Côn Thuật.
Hàn Mạc biết ở đây còn không ít mai phục, bắt giặc trước bắt vua sau, mà A Địch là nhân vật mấu chốt, nếu bắt được gã thì đám người nước Phong sẽ bị khống chế, cho nên ngay từ lúc bắt đầu Hàn Mạc đã thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, hòng bắt sống người này, tốc chiến tốc thắng là tốt nhất.
A Địch hoàn toàn bất ngờ trước chiêu này của Hàn Mạc, buột miệng phát ra tiếng thán phục trước thế công của Hàn Mạc, đồng thời gã càng tỏ ra hưng phấn.
Với gã mà nói nếu gặp địch thủ quá yếu thì sẽ không có hứng thú.
Nhưng Hàn Mạc vừa ra chiêu đã kích thích hứng thú của hắn, ít nhất với A Địch mà nói thì càng tìm được một đối thủ ngang tài càng khiến gã có hứng thú.
A Địch vung roi bắn ra trước ngực thẳng vào đường đi của Huyết Đồng côn.
Miêu Võ thấy hai người quyết đấu như điện quang hỏa thạch trong lòng cực kỳ kinh ngạc, y cũng không ngờ bản lãnh của Hàn Mạc cao như vậy.
Đồng côn, roi ở trong binh khí bảng không phải xếp hàng đầu, nhưng hôm nay hai người thể hiện những chiêu thức hết sức tinh diệu, cực kỳ bá đạo, thể hiện phong cách cao thủ quyết đấu.
Trong lòng thung lũng trừ hai người quyết đấu thì chung quanh lại trở lên yên tĩnh, ngay cả tiếng sói cũng hoàn toàn biến mất.
Ánh trăng như nước, u u soi xuống sơn cốc, hai đạo thân ảnh như hai âm hồn bay như hành vân lưu thủy không chút lề mề ra chiêu quyết đấu.
Ngươi tới ta đỡ, giao thủ gần trăm hiệp hai bên đều không có dấu hiệu bị thua.
Trong lòng hai người đều kinh ngạc.
Hàn Mạc còn tưởng sau khi thi triển Bát Bộ Côn Thuật thì A Địch sẽ rất nhanh chịu thua, bởi vì côn thuật này tập trung tất cả tinh túy của võ học. Hàn Mạc tuy chưa luyện được xuất thần nhập hóa nhưng lô hỏa thuần thanh thì không kém, hắn phát huy được hai tinh túy Lực và Khéo vô cùng nhuần nhuyễn, thế nhưng A Địch lại có thể đón đỡ không hề bị lép vế, đúng là võ công rất cao.
Đối phương lại còn rất trẻ, nhìn cũng không giống võ lâm cao thủ nhưng võ công của gã rất cao minh, tuy chiêu thức Bát Bộ Côn Thuật quỷ dị nhưng đối phương roi pháp cũng đa đoan rất là khó lường.
Thần sắc Hàn Mạc bắt đầu ngưng đọng, gã có võ công cao cường như vậy khẳng định có thân phận không đơn giản.
Hàn Mạc kinh ngạc nhưng A Địch cũng khiếp sợ không kém.
Lúc bắt đầu gã cho rằng Hàn Mạc chỉ có vài phần bản lãnh mà thôi, lúc đó gã tràn đầy tự tin có thể đánh gục Hàn Mạc trong vòng năm mươi chiêu.
Qua năm mươi chiêu, sáu mươi chiêu…tám mươi chiêu… một trăm chiêu... Hàn Mạc không có nửa điểm rơi xuống hạ phong, hơn nữa thế công của hắn càng hung hãn quỷ dị.
Thậm chí A Địch cảm giác được chỉ cần mình sơ sẩy một chút Hàn Mạc sẽ không lưu tình mà đánh bại mình, chuyện này gã từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp phải.
Ở nước Phong A Địch không dễ động thủ, một khi động thủ không bao giờ quá một trăm chiêu là đánh bại kẻ thù, hôm nay kỷ lục của gã bị Hàn Mạc phá vỡ sao có thể không giật mình.
Tuy gã giật mình nhưng cũng càng hưng phấn hơn, đôi mắt như lửa nóng cháy, roi trong tay càng nhanh, càng hung hãn, liên tục ra sát chiêu, bây giờ dã tính của hắn được kích thích, trong đầu chỉ còn một ý niệm đó là đem đối thủ giết chết, thỏa mãn dòng máu cường dã đang chảy trong người.
Hắn không lưu tình Hàn Mạc càng vô tình.
Côn pháp của Hàn Mạc càng quỷ dị, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều lần, với Hàn Mạc thì hắn dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi, nhưng cũng đủ để hắn tiêu diệt đối thủ.
Chỉ có điều thế công của đối thủ A Địch cũng không hề kém, roi mềm dẻo mà sắc bén, quỷ dị mà biến hóa, hơn nữa công thủ hài hòa không để lộ một chút sơ hở, càng không cho Hàn Mạc cơ hội tấn công điểm yếu của mình.
Hai người roi và côn quấn vào nhau, vô tình càng lúc càng lùi về phía trái vách núi.
Chỗ này có vô số đá nhọn, tựa như có vô số yêu thú hóa thành, nhìn lên trên như thấy bầu trời xụp xuống.
Hai người đều biết mình ra đến vách núi, với Hàn Mạc mà nói thì hắn biết roi cần không gian lớn mới có thể thi triển ra hiệu quả lớn nhất, tới gần vách núi đương nhiên uy lực roi của A Địch kém đi rất nhiều. A Địch cũng vậy, gã cho rằng Huyết Đồng côn uy lực như vậy, nhưng dài như vậy cũng cần phải có không gian mới có thể thi triển, gã biết nếu cứ tiếp tục đấu như vậy hai người sẽ cạn kiệt tinh lực mà chết, cho nên chỉ có thể dựa vào vách núi áp chế đối phương sau đó tìm cơ hội thủ thắng.
Hai ngươi đúng là kỳ phùng địch thủ, võ công ngang nhau, cách nghĩ cũng không khác nhau là mấy.
Roi rài như tên bắn, đồng côn như điện, mà lúc này dị biến phát sinh, A Địch chờ đợi thời cơ đã tới, roi của gã đã quấn quanh Huyết Đồng côn của Hàn Mạc.
- Hàn Mạc, ngươi không để ta thất vọng!
A Địch nắm chặt roi, nhìn Hàn Mạc:
- Mỗ đã lâu không được đánh một trận sảng khoái như vậy!
Hàn Mạc cũng nắm chặt Huyết Đồng côn, trong lòng hắn hiểu rằng chỉ cần mình buông lỏng côn thì A Địch sẽ không nhân nhượng giật lấy, mất đi Huyết Đồng côn vậy ưu thế vũ khí sẽ không còn, mình sẽ rất dễ bị thua trong tay A Địch.
Hắn cảm giác được A Địch sức mạnh kinh người, tuy mình luyện Trường sinh kinh luôn tự ngạo về điều này, nhưng đối phương cũng không kém.
A Địch muốn nhân cơ hội này đánh bay vũ khí của Hàn Mạc, Hàn Mạc cũng không yếu thế, vận khí vào hai tay đem roi của A Địch đoạt lại.
- Ngươi muốn đánh nhau chỉ cần sau đêm nay ta cùng ngươi đánh.
Hàn Mạc cười cười nhìn A Địch nói.
Bởi vì hắn thấy sau lưng A Địch có một cái bóng to lớn đang đi đến.
- Người này biết lai lịch của ta, nhất định không để hắn sống!
Bóng người kia đi đến, mặc bố y, dưới ánh trăng, tay phải nâng lên, trong tay cầm một ống trúc chỉ vào Hàn Mạc:
- Ngươi không giết được hắn thì … mỗ giúp ngươi!
Hàn Mạc lãnh đạm không đáp. Miêu Võ cầm đao xông tới bóng người kia quát:
- Ngươi là người phương nào?
Người kia cười ha ha:
- Mỗ chính là… người nước Phong.
Miêu Võ chết!
Y đã dùng tính mạng của mình để phá vũ khí giết người trong tay Khuất Địch Hãn, cũng là lấy tính mạng của bản thân mà chuộc lỗi. Một con người thì khó có thể tránh khỏi chuyện mắc lỗi, nhưng y thành tâm mà dùng tính mạng đánh đổi, cũng là một nam nhân khiến cho người ta phải tôn kính.
Hai con mắt y trợn ngược lên, nhìn thẳng vào ánh trăng đang lạnh lùng từ trên sao vọng xuống.
Khuất Địch Hãn nắm chặt tay, nhìn thi thể của Miêu Võ, có chút khó hiểu. Hắn cứ tưởng một kẻ đã bán đứng chủ nhân của mình thì nhân phẩm là vô cùng thấp kém, tuyệt không vì người khác mà chết thay được.
Nhưng Miêu Võ cũng đã dùng tính mạng của mình ngăn cản hành động công kích Hàn Mạc.
A Địch và Hàn Mạc quần nhau một trận, men theo vách núi mà giao đấu, ở giữa hai vách núi so với thung lũng thì hôn ám hơn rất nhiều. A Địch lùi mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh người một trận cuồng phong đánh vào.
Từ giữa kẽ hở giữa vách núi, rất hẹp, rất tối, một mảnh lụa mỏng giống như lưỡi con rắn độc hung ác sắc bén bắn ra, nhằm thẳng trán gã.
A Địch đã bị Hàn Mạc liên tục bức lui, bất thình lình giải lụa mỏng đánh ra, càng giật bắn mình. Gã tuyệt đối không thể ngờ từ giữa khe núi lại còn có người ẩn nấp đột ngột ra tay với mình.
A Địch tuy rằng là toàn lực né tránh nhưng giải lụa mỏng vẫn đánh trúng đầu vai gã. A Địch cảm thấy đầu vai đau nhức, như có nhát dao sắc đâm vào da thịt.
A Địch bị đánh, Hàn Mạc cũng không khỏi thất kinh. Hắn không hề có cảm giác ở giữa vách núi này còn có người ẩn nấp, càng không thể tin người đó không đánh mình mà lại lén ra tay với A Địch. Rốt cuộc kẻ đó là ai?
A Địch tuy rằng đầu vai đau nhức, nhưng gã vẫn cố nén lại, ngã lăn xuống đất, một tay kéo lấy dải lụa mỏng tay kia đánh trường thiên vào thẳng góc núi.
Hàn Mạc thấy người nấp trong vách núi công kích A Địch thì hẳn là kẻ thù của hắn, hay nói cách khác, ở tình cảnh này, tạm thời là đồng minh của mình. Trường thiên sắc bén của A Địch đánh về phía vách núi, kẻ đó nếu trúng một roi không chết thì cũng trọng thương. Nên Hàn Mạc không chút do dự, Huyết Đồng côn trong tay đánh thẳng lên, chủ động cuốn lấy Thanh Đằng tiên, khiến Thanh Đằng tiên không thể đánh tiếp vào trong vách núi.
Huyết Đồng côn rất nhẹ nhàng và khéo léo ngăn cản lực công của Thanh Đằng tiên, tuy nhiên cánh tay cầm lụa của A Địch cũng đã kéo ra khỏi vách núi một người.
Người nọ dáng người yểu điệu, giống như một con bướm, hẳn là một trang quốc sắc, chỉ có điều mặt được che bởi một tấm mạng màu trắng, nên nhất thời không thấy rõ dung mạo.
Nhưng Hàn Mạc nhìn thân hình yểu điệu đó, thì biết ngay đó là Tiêu Linh Chỉ.
Hắn vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng được Tiêu Linh Chỉ lại xuất hện ở đây, vào lúc này, không phải là trưa nay vừa ngồi cùng nhau uống trà sao?
Khuất Địch Hãn nhìn thấy một nữ nhân đột nhiên từ trong vách núi xuất hiện công kích A Địch, lập tức lập tức lướt tới, từ bên hông rút ra một Tiểu loan đao hình tròn, nhún chân vài cái, bổ thẳng vào người Tiêu Linh Chỉ.
Chỉ có điều hắn còn chưa kịp chém trúng Tiêu Linh Chỉ thì đã thấy từ phía sau một trận kình phong đánh úp tới.
Khuất Địch Hãn không kịp tránh, thấy ngực đau điếng, tựa như bị cả một đại thiết chủy gõ từ sau lưng. Hắn to cao lực lưỡng, bị một kích nặng như ngàn tấn, toàn thân quay cuồng, tay không còn chút khí lực để đánh xuống, cả người chấn động thối lui hai bước, miệng thổ huyết.
Miêu Võ bị giết, Hàn Mạc vốn lấy một chọi hai, nhưng vào lúc này, tình thế đột biến, không ngờ Hàn Mạc trở nên chiếm thượng phong.
Tuy rằng hắn không rõ Tiêu Linh Chỉ vì sao lại xuất hiện ở đây, nhưng thấy hắn một mình đấu với hai người Nam Phong nên ra tay trợ giúp, khiến hắn cũng thấy cảm kích.
Hàn Mạc trong lòng có lẽ cũng có chút háo thắng, nhưng tuyệt nhiên không phải là người thích tàn sát lẫn nhau, nếu không phải là bất khả kháng, hắn cũng không hề muốn đơn đả độc đấu.
Hàn Mạc thấy rõ, từ sau lưng lén đánh Khuất Địch Hãn chính là tiểu nha hoàn Tiểu Quân.
Trong nháy mắt, Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân thi triển võ công tuyệt luân, tuy chưa phải là cái thế bất phàm, nhưng cũng là hữu dụng, điểm đáng tán tụng chính là tốc độ và tính hiệu quả.
Hàn Mạc cũng không có thời gian hỏi han chủ tớ Tiêu Linh Chỉ vì sao có thể ẩn nấp ở đây mà A Địch không hề phát hiện ra, hắn cũng phải nhân cơ hội này tiếp tục dồn đánh A Địch.
-Trư nữ tử, mỗ giết chết ngươi!
Khuất Địch Hãn rống lên, tuy rằng lồng ngực máu như muốn trào lên cổ họng, nhưng vẫn cố vét chút khí lực còn lại, liên tục tung chưởng về phía Tiểu Quân.
Ở cuối vách núi, Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ liên thủ tấn công A Địch.
A Địch và Hàn Mạc vốn là ngang tài ngang sức, hai người đều không thể uy hiếp đối phương. Nhưng lúc này Hàn Mạc có Tiêu Linh Chỉ cùng hợp sức, A Địch rõ ràng là bị lấn lướt.
Giữa vách núi quyết chiến, không ai biết từ trên sườn cao của núi Âm Dương, có hai ánh mắt giống như chim ưng gắt gao mà nhìn mấy người giữa thung lũng thư hùng.
Gió đêm mát mẻ, bọn họ ánh mắt lại vô cùng lạnh giá.
-Xem ra nha đầu kia đến Nghi Xuân, là muốn dò xét về Hạ gia chúng ta rồi.
Nấp ở sườn núi giữa vách đá, có một bóng người mập mạp, tất nhiên, đó chính là Hạ gia đại lão gia Hạ Học Chi.
Người mặc cẩm y màu xám đứng bên cạnh hắn, không ai khác ngoài Từ tiên sinh.
Hai người đúng là lặng yên không một tiếng động chăm chú nhìn cảnh chém giết giữa thung lũng, đối với bọn họ mà nói, đó chính là cảnh Hạc Trai tranh ngọc, họ chính là ngư ông đang chờ vớt lấy ích lợi.
-Đúng là người trẻ!
Từ tiên sinh chép miệng vẻ khinh khi:
-Nhẽ ra nha đầu này nên kiên nhẫn hơn một chút… nàng… xuất hiện quá sớm!
Hạ Học Chi vuốt cằm, cười:
-Ta có nghe phong thanh nha đầu kia có tình ý với Hàn Mạc. Nàng đột nhiên hiện thân, phân nửa là vì tiểu tử kia rồi.
Từ tiên sinh lại khẽ thở dài:
-Tối nay, nha đầu kia cũng không thể nào lưu được.
-Ta cũng nghĩ thế.
Hạ Học Chi liếc Từ tiên sinh một cái:
-Đêm nay, trong thung lũng này, thế cục này, cũng đủ để chúng ta giải thích nhiều việc.
Hàn Mạc và nha đầu Tiêu gia đã giết chết người Nam Phong. Mà đối với nước Nam Phong kia chúng ta cũng dễ bề giải thích.
Lão cười âm hiểm:
-Nếu Hô Mã mà biết con hắn chết ở trong tay Hàn gia, ta nghĩ Hô Mã sẽ dốc toàn lực vì con hắn mà báo thù… thậm chí… cả bộ lạc sẽ nhúng tay vào việc này. Lúc đó Hàn gia nhất định sẽ rất phiền toái.
Từ tiên sinh hỏi:
-Ý của chủ công là muốn tất cả mọi người ở đây chết hết?
-Che dấu vài thứ, thêm thắt vài việc!
Hạ Học Chi lạnh băng
-Những người trẻ tuổi này trí tuệ đều rất cao, chỉ cần một người còn sống rời khỏi đây, Hạ gia chúng ta sẽ rất phiền toái.
Từ tiên sinh trầm ngâm một lát, rồi mới thở dài:
-Kỳ thật ra rất muốn xem tài trí của mấy người trẻ tuổi này, có thể bức chúng ta đến nước này đã là rất giỏi rồi. Nếu bọn họ còn sống, ta nghĩ mười năm sau những cái tên này chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.
Hạ Học Chi nói:
-Ta kỳ thật cũng rất tò mò. Chỉ có điều những người này không thể đứng về phía chúng ta, tử vong là cách tốt nhất. Nếu việc này được giải quyết, thì Tô Khắc Ung cũng dễ dàng đối phó, thế lực của chúng ở Nghi Xuân không đủ mạnh để nghênh ngang quấy nhiễu, sẽ nhanh chóng hồi kinh thôi.
-Nếu ở trong này chết một vài nhân vật quan trọng, ta nghĩ sau này cốc Âm Dương sẽ không yên ổn.
Từ tiên sinh chậm rãi nói:
-Lương thực của chúng ta..
-Tiên sinh không cần lo lắng.
Hạ Học Chi tự tin nói:
-Công trình ngầm này rất nhiều năm trước ta đã mời người của Mặc gia thiết kế, hơn nữa, đã âm thầm ám sát những người chế tạo nên nó. Trên đời này cũng không có vài người có thể phá được cơ quan thuật của Mặc gia… cho nên… lương thực rất an toàn.
Từ tiên sinh có chút suy nghĩ, trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu:
-Chủ công nói đúng!
Hạ Học Chi mỉm cười:
-Đối với điểm này, ta rất tin tưởng. Sư huynh của tiên sinh ở trong này đã ba năm, thiên hạ có ai biết?
-Ta cũng muốn đi xem hắn.
Từ tiên sinh mắt lóe lên tia nham hiểm:
-Tốt hay xấu thì cũng là sư huynh của ta, là sư đệ, nếu hắn chết đi thì ta cũng nên tiễn hắn xuống mồ.
Hạ Học Chi và Từ tiên sinh ở sườn núi âm u khẽ thì thầm nói chuyện, giữa thung lũng, Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ vẫn liên thủ tấn công A Địch, mà Tiểu Quân và Khuất Thạch Hãn cũng đánh nhau lịch liệt, xem ra Tiểu Quân cũng có phần hơn.
Nhưng lúc này, mấy người đột nhiên cảm thấy một thanh âm thấp trầm từ dưới đất vọng lên, giữa thung lũng, tiếng vọng nghe càng rõ:
-Cạc cạc… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hàn Mạc nhíu mày, mấy người khác cũng cảm thấy lạ thường, đều dừng tay.
Bỗng nghe một tiếng kêu to, đất ở ngay chỗ Tiểu Quân sụp xuống. Tiểu Quân nhún người bay lên như con bướm, được hai bước, có ngờ đâu đất chỗ đó cũng sâu hoắm. Cả người Tiểu Quân ngay lập tức đạp vào khoảng không, lọt thỏm vào một cái động.
Tiêu Linh Chỉ thấy Tiểu Quân gặp nạn, mặt mày biến sắc, thân hình run lên, tung dải lụa mỏng về hướng đó, mong có thể tìm ra chút thi thể của Tiểu Quân.
Chỉ có điều nàng cách Tiểu Quân hơi xa, không thể nào cứu kịp, mắt thấy Tiểu Quân rơi xuống động, nàng liền phi tới cửa động, chưa kịp nhìn được gì, đã cảm giác đất dưới chân mình cũng chuyển động rồi sụp xuống, cả người ngay tức thì rơi tõm xuống.
Ầm ầm ầm
Đất rung chuyển dữ dội, dưới chân Khuất Địch Hãn cũng xuất hiện cái hố to, cả người gã cũng rơi xuống.
Hàn Mạc sắc mặt khó coi vô cùng. Hắn trong lòng đã hiểu được, tối nay ở cốc Âm Dương, cạm bẫy lớn nhất không phải là A Địch, mà là cạm bẫy ngầm này. Hắn thật sự không thể hiểu, thoạt nhìn thung lũng rất bình thường, không ngờ bên trong lại có một cạm bẫy ngầm như vậy.
Hắn nhìn Tiểu Quân và Tiêu Linh Chỉ lần lượt rơi xuống hầm, cũng muốn cứu, nhưng cạm bẫy đã lan tràn đến chân hắn. Hắn phản ứng nhanh chóng, đồng côn đã chống lên tảng đá bên cạnh, cả người dựng lên vách núi, tránh thoát cạm bẫy trong chớp mắt.
Nhưng cơ thể chưa kịp bám được vào vách núi, thì giữa sườn núi, không ngờ đã phóng ra hàng loạt mũi tên, không bắn thẳng người Hàn Mạc mà bắn về vách núi, khiến Hàn Mạc không thể dừng lại mà cũng không thể tiến về phía trước.
Chính vào lúc này, tảng đá đang đỡ cây côn cũng đã vùi lấp xuống, thân hình Hàn Mạc lập tức không có lực chống đỡ, trên mặt đất đã xuất hiện một cái động to, cả người Hàn Mạc cũng ngay lập tức rơi xuống.
Còn sót lại A Địch, cũng đang định tránh đi, nhưng làm sao tránh được cạm bẫy đã thiết kế tỉ mỉ này, thung lũng này la liệt hố sâu, gã chỉ nhảy được mười thước, cả người cũng đã lọt thỏm vào một cái động sâu hun hút.
Lúc này, toàn bộ sự việc xảy ra ở giữa thung lũng, Hạ Học Chi đang ẩn mình giữa sườn núi nhìn thấy hết, nhếch mép cười.