Hàn Mạc cũng không biết bàn tay vàng thể hiện uy lực của nó bằng cách nào, ngón tay hắn đã tạo ra sự biến hóa kỳ diệu trước nay chưa từng có, hắn đã bắt đầu tin tưởng, hoặc là cái kỳ tích hoang đường kia thật sự có khả năng xảy ra.
Thậm chí hắn có chút chờ mong, muốn nhìn xem ngón tay vàng rốt cuộc sẽ giúp hắn thoát khỏi khó khăn hiện tại bằng cách nào.
A Địch và Tiêu Linh Chỉ tuy rằng thấy được dị biến của ngón tay vàng, nhưng chung quy chỉ là nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị, cũng không biết vì nguyên nhân nào mà bàn tay vàng lột xác.
- Ngươi đã có bảo vậy như thế, cần gì phải lãng phí cây đuốc của mỗ!
Thanh âm của A Địch vọng lên phía trước, cũng hư nhược không ít.
Tuy hắn có ý chí kiên cường, khí lực cường kiện và võ công cao cường, nhưng chung quy cũng chỉ là người trần mắt thịt, ở trong thông đạo có không khí loãng, thời khắc buộc chặt thần kinh, lại liên tiếp bị cạm bẫy tập kích, dù là người thép cũng bị mệt mỏi vô cùng.
Tuy ngón tay phát sáng, nhưng dù sao cũng không so được với ánh lửa, phạm vi chiếu sáng rất nhỏ, chính là A Địch cách không xa, Hàn Mạc cũng chỉ có thể mơ hồ thấy gương mặt và bộ dạng hắn mà thôi.
Hắn nhìn xung quanh, hi vọng bàn tay vàng có thể mang đến thay đổi ít chút, tuy nhiên hắn liền nhanh chóng thất vọng, hết thảy xung quanh đều giống như khi bắt đầu, không có chút thay đổi, uy lực của bàn tay vàng, dường như cũng không hiện ra.
Nên dò đường ở phía trước ngươi.
A Địch dường như tiếp tục muốn tìm đường ra, vẫn chưa từ bỏ cơ hội sống
- Mỗ chỉ còn lại một cây đuốc, giữ lại để phòng ngộ nhỡ… Tay ngươi tuy rằng hào quang không lớn, nhưng… vẫn có thể dò được đường phía trước.
Hàn Mạc cười tủm tìm nhìn A Địch, hỏi:
- Ngươi sai ta ra phía trước dò đường?
- Chẳng lẽ ngươi không muốn?
A Địch sờ vào vết thương trên vai, lạnh lùng nói:
Mỗ hiện tại đã như chết một nửa, nhưng cũng không ngại cho ngươi chết trước mặt mỗ.
Hàn Mạc thở dài:
- Các hạ nói thật ấu trĩ. Đây đã là lúc nào, lại còn muốn uy hiếp người khac như vậy sao? Huống chi… Hàn Mạc cũng chưa từng bị người khác dọa đến thế.
Dừng một chút, mới hỏi:
- Chúng ta lọt vào cạm bẫy này bao lâu rồi?
A Địch nhăn mặt, nhíu mày hỏi ngược lại:
- Chuyện này có liên quan gì?
Tiêu Linh Chỉ cũng hạ giọng nói:
- Ít nhất… mười canh giờ!
Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Ta nghĩ cũng phải thời gian dài như vậy. Lão già Hạ Học Chi kia tất nhiên nghĩ rằng chắc chắn chúng ta đã chết, nhưng không rõ tình hình trong thành hiện giờ ra sao…!
A Địch không kìm nổi nói:
- Lúc này, mạng ngươi còn khó bảo toàn, sao còn nhàn hạ để ý tới những điều này!
Tiêu Linh Chi dường như không nghe lời A Địch, hoặc căn bản không nghe thấy tiếng A Địch, chỉ hạ giọng nói:
- Tiểu…Tiểu Quân cũng không biết như thế nào… Nàng…nàng còn sống hay không…!
Tình cảm của nàng và Tiểu Quân, người ngoài không thể biết được, trong lòng nàng lo lắng không ngừng, chỉ có điều không nói ra mà thôi.
- Phúc duyên thiên địch, nên còn sống, luôn có thể tiếp tục sống tốt.
Hàn Mạc vỗ nhẹ vào vai Tiêu Linh Chỉ:
- Đừng quá lo lắng!
- Hai ngươi có giúp mỗ tìm lối ra không đây!
A Địch chứng kiến thấy Hàn Mặc và Tiêu Linh Chỉ không để ý đến sự tồn tại của hắn, trong lòng càng phẫn nộ, không nhịn được lạnh lùng trách mắng.
- Các hạ nóng vội muốn ra ngoài, là nóng lòng muốn làm gì sao?
Hàn Mạc cười mà như không nhìn A Địch.
A Địch nhíu mày lạnh lùng nói:
Nếu mỗ có thể ra ngoài, việc đầu tiên, tất nhiên là phải giết chết tên hãm hại mỗ… hạng người phụ nghĩa, tát nhiên không thể để hắn tiếp tục sống!
- Ngươi thực sự có gan giết hắn?
Hàn Mặc lộ thái độ cười nhạt,
- Ngươi đừng quên, hắn là nhân vật quan trọng của Thế gia, một người Phong Quốc giết chết lão gia Thế gia, ngươi có tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao? Một khi bị điều tra ra, Phong quốc sẽ gặp phải rắc rối lớn.
A Địch thản nhiên nói:
- Thế gia lão gia? Mỗ mặc kệ hắn là ai, nếu dám bán đứng mỗ, dám đâm sau lưng mỗ, hắn phải đối mặt với cái chết!
Hàn Mạc giơ ngón tay lên, mỉm cười nói:
- Quả nhiên là nhân vật anh hùng. Hồng xà, thật muốn có thể ra ngoài, dù ngươi đi giết hắn, ta nhất định sẽ giữ bí mật này giúp ngươi!
A Địch lạnh lùng cười,
- Ngươi bị hắn hại thành bộ dạng như thế này, lại không có ý muốn trả thù sao?
- Tài nghệ không bằng người, điều này cũng chẳng trách được hắn.
Hàn Mặc cười ha hả nói:
- Chỉ trách trí tuệ ta không hơn hắn, mới bị hắn tính kế, nếu muốn trách thì trước tiên phải trách bản thân mình mới phải.
Lời nói này của Hàn Mạc như là tự giễu, nhưng bên trong cũng có hàm ý khác.
A Địch cũng không phải người bản địa, sao có thể nghe ra ý tứ trong lời nói, lời nói đó rõ ràng là châm chọc hắn bị Hạ Học Chi lợi dụng, mới đưa mọi người rơi vào cạm bẫy này.
Dựa theo tính tình trước đây, A Địch nhất định là không chịu được sự châm chọc này.
Nhưng trong hoàn cảnh này, cũng là hắn hết sức kiềm chế tính tình, hơn nữa thật lòng mà nói, quả thật chính hắn cũng bị Hạ Học Chi lợi dụng, cho nên oán hận trong lòng đối với Hạ Học Chi lại tăng lên vài phần.
- Tiếng gì vậy?
Lúc A Địch đang ảo não, lại nghe thấy Hàn Mạc cực kỳ nghiêm nghị trầm giọng nói, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh sáng màu vàng, Hàn Mạc có vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Hàn Mạc thật sự nghe được âm thanh cổ quái.
Tuy hắn rất mệt nhọc, tinh lực đã gần như tiêu hao hết, nhưng ngũ cảm nhạy bén vẫn phát huy tác dụng như trước, người bình thường lúc này thính giác mơ hồ mà hắn vẫn nhận ra âm thanh mà người thường khó phát hiện ra.
A Địch ngừng thở, mà Tiêu Linh Chỉ yếu ớt cũng dễ dàng nhận thấy được sự nghiêm trọng trên mặt Hàn Mạc, tập trung kỹ lưỡng lắng nghe.
Đó là một âm thanh cực kỳ yếu ớt, rất quỷ quái, nếu nghe kỹ, người nhĩ lực tốt sẽ nghe được tiếng quỷ khóc thét một hồi, trong lúc này, ở nơi này nghe thấy âm thanh này, không nghi ngờ gì sẽ làm người ta sởn tóc gáy, nổi da gà khắp người.
Tiêu Linh Chỉ nhanh chóng nghe được âm thanh này.
Rất nhẹ nhàng, lại tràn trề mùi vị u ám thê lương, tựa như oan quỷ địa ngục gào lên, tuy rằng không nghe được rõ ràng, nhưng càng không nghe rõ lại càng khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh vô tận, trên dưới khắp người lỗ chân lông dường như dựng đứng, toát mồ hôi lạnh.
Hàn Mạc thấy Tiêu Linh Chỉ trong lòng hắn đang nhẹ nhàng run rẩy, Tiêu Linh Chỉ trước nay không biểu hiện quá hoảng sợ, trong lúc này lại lộ ra là một nữ nhân yếu đuối.
A Địch chậm rãi rút thắt lưng ra phía trước. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Chiếc thắt lưng giống như con rắn quấn ở bên hông hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rất nhanh gỡ ra, lúc trước vài lần gặp cạm bẫy, Hàn Mạc đã từng thấy được tốc độ rút roi của hắn.
Hắn nắm chặt roi, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng.
Hồng xà!
Lúc gặp nguy hiểm, hắn chẳng sợ tinh lực không đủ, mà vẫn duy trì cảnh giác cao độ như trước, vào lúc này, sẽ không nhìn thấy hắn mỏi mệt, chỉ có thể nhìn thấy một nam nhân bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công.
Kêu rên!
Tiếng kêu rất thê lương!!!
Ít nhất bên tai bọn họ là tiếng kêu rất thê lương!
Tinh thần Hàn Mạc đột nhiên nhanh nhanh nhẹn, hắn luôn chờ đợi phát huy uy lực của bàn tay vàng, bản thân khởi tử hồ sinh, nhưng hiện giờ không thấy dấu vết của khởi tử hồi sinh, lại nghe thấy âm thanh quỷ dị tru lên, điều này lại làm cho hắn thêm hoài nghi uy lực của bàn tay vàng.
Có nên thả bồ câu đi hay không?
Tiêu Linh Chỉ hơi run rẩy, Hàn Mạc dùng tay kia ôm nàng vào trong ngực, thậm chí còn hôn vào trán nàng một cái, an ủi nàng không cần phải sợ hãi.
Tiêu Linh chỉ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Hàn Mạc, góc cạnh rõ ràng, kiên nghị bình tĩnh, nhìn khuôn mặt tuấn tú này, cảm giác sợ hãi của nàng cũng biến mất không ít.
" Hắn là thần hộ mệnh của ta!" Tiêu Linh Chỉ dừng ở khuôn mặt Hàn Mạc, trong lòng âm thầm nghĩ: " Có hắn ở đây, ta không sợ cái gì hết!"
Hàn Mạc thận trọng lắng nghe tiếng gào thét, thanh âm đó dường như cách rất xa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác gần trong gang tấc, một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, nhưng Hàn Mạc lại cảm thấy rất rõ ràng như vậy.
Tựa như bên cạnh có một quỷ hồn, với một âm thanh cực nhẹ như đang khóc thét.
- Có phải người không?
A Địch bất động không biến sắc, chạm rãi lại gần, thấp giọng hỏi:
- Có phải người mai phục bên trong không?
Hàn Mạc cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng cũng không tập tức trả lời, vi hơi trầm ngâm, mới hạ giọng hỏi:
- Hồng xà, ngươi có thể nghe được âm thanh từ bên nào truyền đến không?
Hai người này đều là võ công cao cường, bản lĩnh biện phong người thường không thể so sánh được.
Hàn Mạc trường kỳ tập luyện Trường Sinh Kinh, hiện giờ lại tập Khí Kinh, ngũ cảm so với người bên cạnh cũng hơn vài phần, nhung kể cũng kỳ quái, hắn có thính giác nhạy bén, trong nhất thời lại không thể biện được âm thanh là từ phương nào truyền đến.
A Địch thận trọng lắng nghe, lắc đầu nói:
- Thanh âm quá nhỏ, mỗ không nghe được!
Hai người liếc nhìn nhau, ánh mặt đều quét qua vẻ nghi hoặc.
Hai người này cũng đều là hạng người vô cùng gan dạ, cho dù đối phương là quỷ hồn , hai người cũng không sợ hãi, chẳng qua không nghe ra nơi phát ra âm thanh, lại không biết phải hành động như thế nào, điều này khiến hai người rất khó xử.
- Giống như… giống như ở trong vách đá…!
Tiêu Linh Chỉ thân thể mềm mại hơi vùng vẫy, từ trong lòng hàn Mạc ngồi dậy
- Trong vách đá?
Hàn Mạc và A Địch kinh ngạc nhìn nhau, ánh mắt đều hướng về phía Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ mày liễu nhanh túc, nhắm mắt, thần sắc bình tĩnh, dường như đang lắng nghe, sau một hồi, nàng hơi nâng cánh tay ngọc lên, đi về phía trước mặt chỉ vào một chỗ trên vách đá:
- Các ngươi tới đó nghe xem… Giống như… là từ nơi đó truyền ra!
Trong chốc lát, A Địch liền đứng thẳng dậy, sờ tay lên vách đá, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nói:
- Hàn Mạc, ngươi … Lại đây một chút!
Hàn Mạc thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, hiểu hắn có điều hiện, nhẹ nhàng đỡ Tiêu Linh Chỉ dựa vào vách đá, dịu dàng nói:
- Ta qua đó một lát!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng cười, vô cùng dịu dàng, Hàn Mạc lúc này mới đứng dậy qua đó.
- Đem ngón tay lại đây soi xem!
A Địch hiển nhiên coi hai ngón tay màu vàng của Hàn Mạc như một ngọn đuốc, vội vàng nói:
- Nơi này dường như có chút không hợp lý!
Hàn Mạc biết được là không bình thường, giơ hai ngón tay ra, tiểu khu vục này lập tức sáng lên.
Chỉ thấy bóng loáng trên vách đá có một khe hở thật sâu, có thể đưa được một ngón tay vào, từ đáy tới đỉnh chóp, khe hở này rõ ràng không bình thường, ở dưới ánh sáng màu vàng,liếc mắt một cái là có thể thấy.
- Âm thanh… là từ khe hở này truyền ra!
A Địch thản nhiên nói, đôi mắt gắt gao nhìn vào trên khe hở, tựa như sợ khe hở đột nhiên sẽ biến mất.