Không cần A Địch nhắc, Hàn Mạc cũng nhận ra được âm thanh kia phát ra từ giữa khe hở, hèn chi âm thanh này lúc gần lúc xa, bởi vốn dĩ hai bên chỉ cách nhau một bức tường.
Hàn Mạc ghé sát tai, cẩn thận lắng nghe, khẽ nhíu mày.
Mới vừa rồi âm thanh đó còn vô cùng quái lạ, nghe tựa như tiếng la khóc thảm thiết của ma quỷ, giờ nhờ có khe hở này Hàn Mạc nghe được rõ ràng hơn. Thanh âm này hiển nhiên không phải tiếng khóc, tuy rằng không thể nghe được rõ lắm, nhưng Hàn Mạc có cảm giác nó giống như tiếng hát, chỉ có điều là tiếng hát quá mức thê lương mà thôi.
-Là người hay quỷ vậy?
A Địch nhìn Hàn Mạc, thấp giọng hỏi.
Bọn họ dù sao cũng là người cổ đại, khoa học văn minh không phát triển, trước tình huống kỳ dị này, đều sẽ nghĩ đến quỷ thần trước tiên.
Hàn Mạc híp mắt, nói:
-Dường như là tiếng hát thì phải?
-Tiếng hát?
A Địch ngẩn ra:
-Là người sao? Trong lòng đất này ngoài chúng ta ra, không lẽ còn có người khác sao?
Hàn Mạc đứng thẳng lên, lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào khe hở trên vách đá, bình tĩnh nói:
-Nếu muốn biết đích xác đó là tiếng gì, chỉ còn cách sang bên kia thôi!
A Địch cũng nhìn chằm chằm vách đá, nhíu mày, nói:
-Làm thế nào để sang bên kia?
-Rất khó.
Hàn Mạc nói:
-Nhìn thì chỉ cách nhau một bức tường, nhưng vách đá này dày và cứng thế nào ngươi cũng đã từng thử rồi. Với khả năng của chúng ta hiện tại, không thể đánh xuyên qua được, dù có muốn tìm đường vòng đi vào từ phía đối diện, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Con đường này là một phần của mê cung ngầm, vô cùng phức tạp, tuy rằng chúng ta hiện có thể nghe được tiếng từ vách đá bên kia nhưng nếu muốn tìm đường vòng, chỉ sợ càng lúc chúng ta sẽ càng đi xa, sợ rằng sẽ không thể quay về chỗ này được!
A Địch chỉ có thể thừa nhận, lời Hàn Mạc nói cực kỳ chính xác.
…
-Chỗ đó có khe hở, nhất định là có vấn đề!
Tiêu Linh Chỉ ở cách đó không xa khẽ ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
-Đây là cơ quan thuật của Mặc gia. Mặc gia xây dựng cơ quan vô cùng nghiêm mật, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở. Dọc theo đường đi, trên vách đá đều là mạng nhện chằng chịt, trên vách đá này đột nhiên lại xuất hiện một khe hở, còn có thanh âm từ bên trong truyền đến đây, có lẽ cơ quan sư của Mặc gia đã cố ý lưu lại khe hở này!
-Khe hở?
Hàn Mạc lẩm bẩm nói:
-Mục đích lưu lại khe hở này là gì?
A Địch suy nghĩ. Nhưng là người Phong Quốc, văn hoá so với ba nước khác ở Trung Nguyên kém phát triển hơn rất nhiều, hắn hiểu biết rất ít về cơ quan thuật của Mặc gia, hiển nhiên hắn sẽ không thể nghĩ được điều ảo diệu trong đó.
Hàn Mạc chậm rãi đến bên Tiêu Linh Chỉ, thấp giọng hỏi:
-Liệu có phải là một cạm bẫy không?
Tiêu Linh Chỉ ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu hạ giọng nói:
-Có lẽ là không. Cơ quan cạm bẫy của Mặc gia từ trước đến nay đều che giấu rất nhiều bí ẩn, nhưng khe hở trên vách đá này nhìn thấy quá rõ ràng. Nếu thật là cơ quan khởi động cạm bẫy sẽ không xuất hiện lộ liễu như vậy trên vách đá.
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
-Có thể nghe được âm thanh từ bên kia truyền đến, khe hở này liệu có phải là cơ quan mở ra hai bên thông đạo không?
Bàn tay vàng của Hàn Mạc phát sáng, tiếng gào khóc kỳ lạ lại vang lên, Tiêu Linh Chỉ lại bắt đầu căng thẳng, cảm giác buồn ngủ lúc trước đã biến mất không ít.
Trong mắt Hàn Mạc nổi lên ánh hào quang rực rỡ.
-Ở đây có cái gì đó!
A Địch đang ở phía bên kia đột nhiên nói:
-Ta đụng phải thứ gì đó!
Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ cùng quay ra nhìn, liền thấy hai ngón tay phải của A Địch nhét vào trong khe hở nhỏ kia.Gã không hề nhúc nhích, vẻ mặt quái dị, ánh mắt phức tạp nhìn lại phía hai người.
Hàn Mạc nhíu mày.
-Hình như tay ta ấn xuống một cái gì đó.
Vẻ mặt quái dị của A Địch không hề thay đổi, y nói:
-Ta không biết đó có phải là một cơ quan hay không, cũng không biết có cạm bẫy nào không nữa!
Hàn Mạc nhìn vẻ mặt quái dị của A Địch, tự nhiên lại có cảm giác muốn cười.
Nam nhân này đã bị những cạm bẫy bên đường ám ảnh, tuy rằng không hạ gục được gã nhưng cũng giống như câu "một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng", bất kỳ một sự khác thường nào cũng khiến A Địch hết sức cẩn thận.
Có lẽ gã vốn chỉ muốn tìm hiểu xem khe hẹp kia có cái gì, không ngờ lại chạm vào một thứ gì đó, nên mới có vẻ mặt quái dị như thế.
Bởi vì xem ra gã đã chạm vào cái gì đó rất có thể là cơ quan khởi động cạm bẫy.
-Giờ ngươi muốn làm sao đây?
Hàn Mạc tuy muốn cười, nhưng lại vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản như trước.
A Địch ngẩn ra.
Chung quy gã cũng không thể vì sợ chạm vào cơ quan cạm bẫy mà giữ nguyên ngón tay đó mãi được?
-Nếu chết thì mọi người cùng chết thôi!
Khẽ trầm ngâm, A Địch kiên quyết rút tay về, động tác cực nhanh. Trong nháy mắt rút tay ra, gã nhanh chóng lùi lại phía sau, tựa lưng vào một vách đá khác.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng "Cạch cạch cạch cạch" vang lên, đối với thông đạo vốn cực kỳ yên tĩnh này mà nói, tiếng động này tựa như một chiếc xe tải lớn đi trong đêm khuya thanh vắng, nghe cực kỳ chói tai.
Ba ngón tay của Hàn Mạc phát ra ánh sáng màu vàng chói lọi. Hắn nhìn khe hở kia, không ngờ lại thấy một vách đá rộng bằng hai sải tay chậm rãi chuyển động theo tiếng động kia.
Cái khe kia quả nhiên là kẽ hở nằm giữa hai hang đá được cố ý lưu lại.
Hàn Mạc nhìn vách đá kia chuyển động từng chút một, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, liệu đây có phải là cách bàn tay vàng giúp hắn thoát hiểm hay không? Bàn tay vàng không giúp mấy người bọn hắn rời khỏi nơi này một cách thần kỳ mà chỉ đơn giản là tạo ra một cơ hội thoát hiểm mà thôi?
Vách đá kia chuyển động phát ra tiếng động hoàn toàn át đi tiếng gào khóc lúc trước truyền qua khe hở.
Đến khi tiếng "Cạch cạch cạch cạch" biến mất, vách đá cũng ngừng chuyển động, để lộ ra một khe hở đủ cho một người đi qua.
Hàn Mạc và A Địch liếc nhìn nhau rồi Hàn Mạc quay đầu nhìn Tiêu Linh Chỉ, mỉm cười gật đầu. Cô gái này quả thật rất thông minh, nàng đoán không sai, khe hở này nằm giữa cơ quan, quả đúng là cơ quan mở ra hai bên thông đạo.
Thật quanh co!
Tuy bọn họ không biết bên trong có cái gì, nhưng không thể nghi ngờ sau hơn mười canh giờ, ba người vốn đang tuyệt vọng đã phấn chấn trở lại.
Mọi thứ vắng lặng, không một tiếng động.
Tiếng gào khóc quỷ dị vừa rồi còn truyền ra từ khe hở giờ cũng đã biến mất.
Phía bên kia khe hở là một không gian tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh. Hàn Mạc nhíu mày, hắn không biết có nên đi vào trong hay không, càng không biết tiếng khóc thê lương lúc trước rốt cuộc là do người hay quỷ phát ra, là của bạn hay thù.
Im lặng một hồi, A Địch mới nói:
-Chúng ta có vào hay không?
Bằng vào tính cách của gã, từ trước đến nay chỉ biết ra lệnh, rất ít khi gã hỏi ai, thế nhưng quả thực với loại cơ quan ngầm này gã hiểu biết quá ít, chưa kể ở nơi này tốt nhất là nên cẩn thận, vì thế hắn mới lên tiếng hỏi Hàn Mạc.
Ít nhất về cơ quan ngầm này, A Địch buộc phải thừa nhận Hàn Mạc giỏi hơn hắn, dù Hàn Mạc biết cũng không biết hơn bao nhiêu.
-Vào thôi!
Hàn Mạc cẩn thận đỡ Tiêu Linh Chỉ lên lưng, lúc này hắn chỉ có thể dùng tay trái vòng ra sau lưng nâng mông nàng lên, hai ngón tay phải xoè ra làm đèn đường.
-Hồng Xà huynh, tạm thời để huynh chiếm tiện nghi, ta đi trước nhé!
Hắn không hề do dự, đi thằng vào khe hở chật hẹp kia.
Vách đá này quả nhiên rất dày, không ngờ lại rộng đến một thước, nếu không có cơ quan khởi động khiến vách đá tự động mở ra thông đạo thì quả thật bọn họ không có cách nào để đi sang bên này.
Dù là lúc thể lực của Hàn Mạc sung mãn, không có công cụ trên tay, hắn cũng không thể đánh thủng vách đá dày đến hơn một thước này.
Nhìn Hàn Mạc cõng Tiêu Linh Chỉ xuyên qua khe hở đi vào, A Địch hít sâu một hơi, nắm chặt Thanh Đằng Tiên trong tay, chui vào.
Cũng giống như Hàn Mạc, từ khi A Địch lớn lên tới giờ, đây là lần đầu tiên gã gặp chuyện nguy hiểm như vậy. Gã vốn luôn kiêu ngạo, chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc gặp nguy khốn thế này.
Hàn Mạc đi xuyên qua vách đá, cảm giác như được đi vào một thế giới mới, ít nhất khi hắn hít thở, không khí cũng không loãng hơn ở trên mặt đất là bao. Hàn Mạc vội vã hít sâu mấy hơi, cảm nhận được sự bức bối nơi lồng ngực hắn đã bớt đi rất nhiều.
-Hình như đây là hang đá kia!
Bên tai hắn truyền đến giọng nói dịu dàng của Tiêu Linh Chỉ.
Lúc này, Hàn Mạc mới giơ lên hai ngón tay, tuy rằng ánh sáng vàng rực trên ngón tay không giúp hắn nhìn rõ bốn phía xung quanh, nhưng hắn cũng kịp nhận không gian nơi này rất rộng rãi, hoàn toàn không còn cảm giác bí bách như trong thông đạo ngầm nữa.
-Hồng Xà!
Hàn Mạc không quay lại nhìn, chỉ nhắc:
-Không phải ngươi còn một ngọn đuốc nữa sao? Đốt lên đi, để xem chúng ta đang ở nơi nào!
-Được!
A Địch vừa đốt ngọn đuốc cuối cùng lên, ánh lửa vừa sáng lên, xung quanh lập tức sáng rõ.
Nhờ có ánh lửa, ba người nhận ra quả thực bọn họ đã đi vào trong một hang đá khác.
A Địch giơ ngọn đuốc chậm rãi đi trước, gã nhận ra hang đá lớn này và hang đá lúc trước khác nhau rất nhiều. Điểm khác nhau lớn nhất chính là, bên trong hang đá kia hoàn toàn trống trải, còn trong hang đá trung tâm này có mấy cột đá lớn dựng lên.
Cây cột đá lớn kia cực kỳ to, hai ba người dang rộng tay ra cũng chưa chắc ôm hết được. Cây cột này cắm sâu vào lòng đất, hướng thẳng tắp lên trên. Tuy rằng ánh sáng từ ngọn đuốc không soi được đến đỉnh hang đá nhưng mấy người có thể đoán được, mấy cột đá này nhất định là cao chạm đỉnh hang.
-Đây chính là hang đá trung tâm!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ giọng nói.
Hàn Mạc nheo mắt, nếu quả thật đây là hang đá trung tâm, như vậy sống mắt sẽ ở bên trong này, và bọn họ có thể tìm được đường ra.
- Đó là… cái gì?
A Địch chợt cất tiếng, giọng nói vốn lạnh lùng của gã bỗng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ xoay người, nhìn theo ánh mắt của A Địch, liền thấy phía sườn bên trái cách đó không xa có một cây cột thật lớn, cây cột này cũng không khác gì so với các cây cột khác.
Chỉ có điều phía dưới cây cột này, có một người đang ngồi.