Mấy chữ này đối với A Địch không hề có chút ý nghĩa nào, nhưng Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ vốn am hiểu lịch sử văn hóa Trung Nguyên thì cực kỳ chấn động.
Cái tên Trang Uyên có lẽ cũng không khiến cho Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ để tâm, đơn giản chỉ là một cái tên nghe rất lọt tai, nhưng hai chữ "Quỷ Cốc", mới khiến cho hai người khiếp sợ.
Hàn Mạc nghe thấy bốn chữ Quỷ Cốc Trang Uyên ngay tức thì liền nghĩ tới mấy ngày trước đã từng nghe Diễm Tuyết Cơ nhắc đến. Và hắn lập tức liên tưởng đến môn phái cực kỳ quỷ quái, đó là Quỷ Cốc phái.
Hàn Mạc nghĩ đến bản lĩnh xuất quỷ nhâp thần, quỷ dị vô cùng của Diễm Tuyết Cơ, với hắn thì nàng ta là người có võ nghệ cao thâm bậc nhất rồi, nhưng nghe khẩu khí của nàng thì hắn có thể cảm thấy nàng mười phần kính sợ Quỷ Cốc phái.
Có thể khiến người như Diễm Tuyết Cơ khiếp sợ, quả thực không đơn giản.
Hơn nữa, ở thời điểm này Hàn Mạc cũng nhớ đến đêm mà Diễm Tuyết Cơ ẩn núp trong Xuân Viên đã bị trọng thương bởi người của Quỷ Cốc phái.
So với tâm trạng khiếp sợ của Hàn Mạc thì Tiêu Linh Chỉ cảm giác đó còn mãnh liệt hơn
Tuy Hàn Mạc đã từng nghe Diễm Tuyết Cơ nói qua về Quỷ Cốc phái nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên, hiểu biết của hắn về môn phái này so với Tiêu Linh Chỉ đương nhiên còn kém xa.
Trên đời này, có một số điều càng biết sâu càng làm cho người ta phải kinh hãi.
Tiêu Linh Chỉ sớm biết trên thế gian này có Quỷ Cốc phái tồn tại, và hiểu hơn rằng Quỷ Cốc phái là một môn phái thần bí, đệ tử của phái này đều là những tài năng xuất chúng.
Cho đến thời điểm này, trong hình dung của nàng thì Quỷ Cốc môn nhân hoặc là đứng đằng sau, tay cầm quạt lông, bày mưu tính kế, một lời thốt ra, cũng có thể khiến kẻ thù tan thành tro bụi. Hoặc là những kẻ hùng dũng tráng liệt, toàn thân kim giáp, cờ lệnh phất lên, quân trận rùng rùng chuyển động, bất kể địch có bao nhiêu dũng sĩ cũng chỉ trở thành đống hài cốt mà thôi.
Đó mới chính là thần khí của Quỷ Cốc môn nhân.
Cho dù có thời bị chèn ép, Quỷ Cốc phái đến hôm nay phải mai danh ẩn tích, ở một nơi bí mật, môn đồ rất thưa thớt, nhưng trên thực tế trong lòng rất nhiều người, đối với Quỷ Cốc thì vẫn không hề thay đổi, tôn kính tận tâm.
Lý do đơn giản
Trước đây Quỷ Cốc phái đã lập nên những thành tựu to lớn không bao giờ có thể phủ nhận. Tất cả chúng, được nhân gian truyền miệng như là một huyền thoại qua các thời đại, vô số truyền thuyết, hình thành nên một hình ảnh Quỷ Cốc phái phiêu linh thần bí.
Bọn họ đã dung hợp được nhiều tuyệt kỹ võ học để tạo ra võ học chính tông cho phái của mình.
Ngũ hành bát quái, thiên văn địa lý, quân pháp binh trận, cơ quan thuật, thuyết khách, quyền mưu… có thể nói, khi đã dám xưng danh là Quỷ Cốc chúng, nhất định là những kẻ trí tuệ hơn người, tinh thông các loại học thuật, bọn họ cuối cùng đạt mục đích, chính là kinh bang tế thế, trị quốc bình thiên hạ, hoặc chí ít cũng là điều binh khiển tướng nhả ngọc phun châu thi triển tuyệt học đỉnh cao của mình.
Họ bằng tính toán xảo quyệt của mình, chia rẽ, liên kết các thế lực, không gì cản nổi bước tiến của họ.
Quỷ Cốc phái thần bí như một truyền thuyết..
Nhưng kẻ đáng thương sắp chết này tự xưng là "Quỷ Cốc Trang Uyên ", điều này làm cho Tiêu Linh Chỉ khiếp sợ trong lúc đó, nhưng rồi cảm thấy không tin. Bởi vì nàng nghĩ, thân là Quỷ Cốc chúng, trong thiên hạ có ai có thể khiến hắn trở thành như vậy chứ? Lấy tài cán cùng năng lực của Quỷ cốc, tung hoành bãi hạp đều là không nói chơi, sao lại sao bị người hãm hại trở thành cái dạng này?
- Tiên sinh là Quỷ Cốc môn nhân??
Tiêu Linh Chỉ mày liễu cau lại, dừng ở Trang Uyên hỏi
Trang Uyên nhìn Tiêu Linh Chỉ, hỏi ngược lại:
- Cô nương cũng biết Quỷ Cốc phái?
Tiêu Linh Chỉ khẽ gật đầu.
- Trên đời biết Quỷ Cốc phái tồn tại chắc không nhiều lắm.
Trang Uyên chậm rãi nói:
- Khó tin được còn có người biết Quỷ Cốc phái. Cô nương, nhìn ngươi tựa hồ cũng không tin ta là Quỷ Cốc môn nhân. Chuyện cũng không có gì lạ, ta nói cho các ngươi biết thân phận, chỉ là vì nhắc nhở chính ta mà thôi. Ta sợ thời gian trôi qua, ngay cả chính ta cũng không biết chính mình là ai nữa rồi…
- Trang tiên sinh, hại người của ngươi, có phải hay không. . . là kẻ bên cạnh Hạ Học Chi?
Hàn Mạc hỏi.
Tiêu Linh Chỉ thoáng ngẩn người, nhưng lập tức rõ ràng cái gì:
- Ngươi là nói, khách nhân đứng đằng sau Hạ Học Chi cũng là Quỷ Cốc chúng?
Nàng lần này đến Nghi Xuân, vào ở Xuân Viên, chính là vì muốn tìm hiểu người đứng đằng sau Hạ Học Chi bày mưu kính kế. Chỉ là Hạ Học Chi cho tới lúc này phòng bị kín đáo, nàng không tra ra được chút manh mối nào.
Lúc này nghe Hàn Mạc nói, lập tức hiểu rõ. Hàn Mạc có lẽ sớm biết thân phận của môn khách họ Hạ. Nhưng hắn làm bộ không hề hay biết, nguyên lai chỉ là diễn trò mà thôi.
Tiêu Linh Chỉ nhịn không được trừng mắt nhìn Hàn Mạc, tuyb nhiên trong lòng có lý giải.
Hai người dù sao cũng thuộc về hai thế lực, Hàn Mạc cố ý giấu diếm một sự tình, cũng là chuyện dễ hiểu. Do Nếu như không phải trải qua cảnh cùng sinh cùng tử dưới mê cung này, rất nhiều chuyện tình, Tiêu Linh Chỉ cũng tuyệt không hướng Hàn Mạc tiết lộ.
- Ngươi gặp qua hắn?
Trang Uyên hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Không có, chỉ là nghe nói qua về sự tồn tại của hắn. Tiên sinh hỏi như vậy, có phải hay không thừa nhận, người đứng sau Hạ Học Chân quả thật là Quỷ Cốc chúng. Mà hại người đến nông nỗi này, cũng chính là hắn?
Trang Uyên lại một lần nữa nhắm mắt lại, sau một lát, mới mở mắt:
- Hắn sư đệ là của ta.
- Sư đệ?
Trang Uyên gật đầu nói:
- Chúng ta là đồng môn, thuở nhỏ hắn so với ta thông minh hơn, học gì cũng nhanh hiểu hơn ta. Mặc dù ta là sư huynh, nhưng là. . . ta việc gì cũng không bằng hắn!
Ba người Hàn Mạc cũng không có ngắt lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe. . .
- Nhưng hắn tính tình quá mức kiêu ngạo bất tuân, lại vừa quá mức tranh cường háo thắng. Mặc dù Quỷ Cốc môn nhân học nghệ mục đích chính là để bá nghiệp một phen. Nhưng Quỷ cốc phái từ xưa đến nay, có một điều giới luật, đó là có thể tùy ý lựa chọn chủ công trong thiên hạ, nhưng tuyệt không được loạn thiên hạ!
Trang Uyên nói tới đây, ho khan rồi một trận, thân hình gầy yếu chỉ còn da bọc xương run lên, giống như chiếc lá mùa thu trước những cơn gió lạnh, tựa hồ như chỉ cần ho mạnh một chút cũng có thể tử vong.
- Sư phụ nhìn ra tham vọng quá lớn của hắn, biết được hắn một khi nhập thế, nhất định vào đời thế nào cũng loạn thiên hạ. Cho nên sư phụ thường xuyên bắt hắn tụng đọc phật kinh, đó là muốn khư trừ bớt lệ khí trên người hắn!
Trang Uyên nhớ lại:
- Nhưng sư đệ đối với điều đó cực kỳ phản cảm, từng có một lần hỏi ngược lại sư phụ, chúng ta Quỷ Cốc phái nếu chính tông là tung hoành thuật, mục đích chính là kiến công lập nghiệp, lấy sát chỉ sát, tụng đọc phật kinh, như vậy chẳng phải là không giết? Kể từ đó, chẳng phải là đi ngược lại chân lý của Quỷ Cốc phái?
Hàn Mạc nhẹ giọng hỏi:
- Không biết tôn sư của tiên sinh trả lời như thế nào?
- Sư phụ nói, thiên hạ nếu loạn, Quỷ cốc chúng tất nhiên là muốn nhập thế, lấy sát chỉ sát, thuận dân ý an thiên hạ! Nhưng một khi thiên hạ yên ổn, Quỷ Cốc chúng nên ẩn cư mà sống.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
- Trên thực tế lấy sát chỉ làm mục đích, cuối cùng cũng là vì không giết, mà Quỷ Cốc chân lý, trên thực tế chính là hai chữ "không giết'.
Hàn Mạc trên mặt hiện ra kính ý, khâm phục nói:
- Quả nhiên là một lời huấn dụ sâu sắc. Sát phạt thiên hạ, mục đích là vì yên ổn thiên hạ, là giết nhưng cuối cùng vì không giết!
Trang Uyên nhìn Hàn Mạc:
- Ngươi tựa hồ hiểu ý tứ này?
Hàn Mạc vội nói:
- Quả thực vãn bối không dám nói hiểu, chỉ là đạo lý này làm cho người ta kính phục!
- Cái gì giết hay không!
A Địch thân ở nơi hoang dã, tự nhiên rất khó hiểu những ý tứ như vậy, không nhịn được lạnh nhạt nói:
- Đáng chết liền giết, có gì phải lề mề.
Tiêu Linh Chỉ liếc A Dịch liếc mắt một cái, trong xinh đẹp xẹt qua một tia khinh thường. Nàng hiển nhiên vốn là có tâm lý xem thường loại người mọi rợ Nam Phong này, cung kính hỏi:
- Cũng không biết về sau như thế nào? Tiên sinh vì sao bị hắn hại thành như vậy?
Trang Uyên suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói:
- Ta cùng với hắn khi còn bé lớn lên cùng một chỗ, ba mươi tuổi , ta dựa theo quy củ của Quỷ Cốc phái, hai người bọn ta đều phải tỉ thí.
Dừng một chút, rồi giải thích:
- Chính là thi triển sở học, dường như dốc hết tài cán, đem hết toàn lực, tuyệt không khoan nhượng. Đây là quy củ của Quỷ Cốc phái, dựa theo quy củ, người nào nếu đắc thắng, liền được nhập thế tùy ý chọn chủ công. Lấy năng lực chúng ta, muốn tìm chủ công, cũng không phải là việc khó!
Những lời này Hàn Mạc cùng Tiêu Linh Chỉ tự nhiên là rất tin không nghi ngờ.
Nếu như ngay cả Quỷ Cốc chúng cũng tìm không được công việc, như vậy trên đời này thì không ai có thể tìm được việc mà làm.
- Nội dung tỷ thí có mười hạng. . .
Trang Uyên đắm chìm trong hồi ức:
- Bao hàm võ học, tài hùng biện, hành quân bày trận, cơ quan thuật, thiên văn địa lý, cửu cung bát quái, suy diễn. . . Mười hạng mục đem ra tỉ thí so đấu, cũng mất chừng nửa năm.
Hàn Mạc không che dấu vẻ kính nể.
Trang Uyên nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng Hàn Mạc có thể tưởng tượng, năm đó hai đại môn nhân của Quỷ Cốc so đấu, mặc dù thời gian không người nào biết, nhưng nhất định là kinh tâm động phách.
Như vậy trong thời gian nửa năm, hai đại Quỷ Cốc chúng nhất định thượng diễn một hồi những tuyệt kỹ cỉa mình.
- Tiên sinh, cuối cùng. . . Ai thắng?
Tiêu Linh Chỉ dè dặt hỏi, ngay cả A Địch cũng mở to hai mắt, muốn biết sau nửa năm so đấu, ai thắng ai thua.
- Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn mạnh hơn ta.
Trang Uyên thanh âm không có bất cứ phập phồng gì:
- Sư phụ thường xuyên nói, ta mặc dù không thông tuệ bằng hắn, nhưng là. . . tính tình của ta so với hắn trầm ổn, mặc dù hắn ngộ tính cao, nhưng là tới rồi so đấu lúc, hắn chưa chắc là địch thủ của ta. Sư phụ mỗi lần lên tiếng nói ta như vậy sư đệ đều là không phục lắm. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng vẫn xem ta không hơn hắn, trong mắt hắn, sư huynh ta, chỉ là một người rất cổ hủ.
- Đại trí giả ngu mà thôi!
Hàn Mạc nhịn không được thốt ra.
Trang Uyên nghe vậy, đúng là phát ra một trận tiếng cười.
- Nhưng là kết quả ngươi thắng?
Tiêu Linh Chỉ tựa hồ đã biết kết quả.
Trang Uyên bỗng nhiên dừng lại một chút, rốt cục nói:
- Đúng vậy, ta. . . thắng!