Tư Đồ Tĩnh không kìm nổi nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, đã thấy Hàn Mạc ánh mắt nhìn chằm chú vào một bình phong bên cạnh, dường như đang say sưa thưởng thức phong cảnh sơn thuỷ trên bình phong, bất đắc dĩ mà thở dài, chậm rãi nói:
- Chuyện của Hạ Miễn... Đúng như lời nói Hàn tướng quân, quả thật hắn dùng thủ đoạn đê tiện, gạt Chư Cát Chỉ huy sứ trộm lấy ... trộm lấy lang thủ lệnh phù... lén điều binh... !
Đại trưởng lão còn chút mơ hồ, lập tức nói:
- Quận thủ đại nhân, ta có chút không hiểu, Hạ Miễn cho dù trộm lang thủ lệnh phù, nhưng không có lang thân lệnh phù của Quận thủ đại nhân không thể hợp nhất làm một... Không có đầy đủ lang phù, hắn như thế nào có thể làm điều quân từ Tân Nghĩa Thành đến đây?
Tư Đồ Tĩnh sửng sốt, mà nhóm Lại bộ quan viên như một đám hung thần âm hiểm cũng đồ dồn ánh mắt vào y, đầy vẻ hòai nghi.
Lăng đại nhân đối với những vụ như vậy dốt đặc cán mai, tất nhiên không rõ quan khiếu, tựa vào ghế trên, bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ, chỉ có Hàn Mạc mang theo ý cười.
Hàn Mạc biết chỉ cần Tư Đồ Tĩnh mở miệng, nhất định các trưởng lão Hạ tộc đều nhận ra, dù sao những lão già này cũng là người từng trải mưu quyền, chắc chắn hoài nghi Tư Đồ Tĩnh có mưu mẹo gì, thậm chí còn cảnh giác Tư Đồ Tĩnh phản bội Hạ gia, kể từ đó nhóm người lão gia này tất sẽ đối chọi gay gắt với Tư Đồ Tĩnh, hai bên tranh cãi, rất nhiều lỗ hổng và tật xấu sẽ biểu lộ ra ngoài, lúc đó khiến nhóm Lại bộ quan viên ở bên cạnh sẽ rõ ràng hơn.
Hàn Mạc nhớ rõ rất rõ ràng, chính mình lúc còn rất nhỏ, Hàn Chính Khôn ôm Hàn Mạc ngồi trong vườn hoa, nhìn hai con chó nhỏ cắn xé, Hàn Chính Khôn dịu dàng mà vuốt mái tóc non của cháu mình, dịu dàng nói:
- Tôn nhi a, người thông minh, xem chó cắn nhau phải hiểu sự tinh diệu… Phải biết rằng như thế nào khiến chó cắn chó... Đến khi cháu trưởng thành, điều này sẽ trợ giúp cháu rất nhiều!
Hàn Mạc nghe những lời ông nội, khắc sâu vào trí nhớ.
Hắn cũng biết, có đôi khi khiến chó cắn chó, cũng là một môn nghệ thuật, một nghệ thuật quyền mưu cao thâm.
Mà trước mắt, cảnh tượng chó cắn chó trò khôi hài này khiến hắn cảm thấy rất thỏa nguyện.
Tư Đồ Tĩnh cũng cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người không có ý tốt mà nhìn hắn, lúc này, cái tên vô lương Hàn Mạc không ngờ ngoảnh mặt làm ngơ, thoạt nhìn dường như đang say sưa ngắm bức tranh trên bình phong, một chút cũng không có quay lại đây giúp chính mình giải vây, rơi vào đường cùng, ho khan một tiếng, ra vẻ điềm tĩnh nói:
- Ai nói không có đầy đủ lang phù? Trước đó, Hạ Miễn cầm thư của Chư Cát Chỉ huy sứ âm thầm tới thành Tịch Xuân, đem thư giao cho bản quan... Bên trong viết phải điều binh tới đây duy trì trật tự bên này... Bản quan lúc này mới cầm lang thân lệnh phù giao cho Hạ Miễn... Sau này mới biết được, phong thư đó là do Hạ Miễn bắt chước bút tích Chư Cát chỉ huy sứ, giả tạo đưa tới ... Hạ Miễn tội ác tày trời, tuyệt đối không thể tha thứ !
Đại trưởng lão cười lạnh nói:
- Quận thủ đại nhân, ý của ngươi là nói, Hạ Miễn lấy một bức thư giả tạo, ngươi liền đem lang thân lệnh phù giao cho hắn? Đây... Không phải qua loa quá mức sao?
Trên mặt Tư Đồ Tĩnh có chút phiếm hồng, tức giận nói:
- Đại trưởng lão, lời của ngươi có ý tứ gì? Tịch Xuân tình thế khẩn trương, điều thêm binh lực tiến đến đóng giữ, cũng là chuyện tốt... Chư Cát Chỉ huy sứ Thành vệ quân là quan chỉ huy cao nhất, hắn muốn tăng binh lực Tịch Xuân, và đưa thư tới, bản quan tất nhiên là đồng ý . Chẳng qua bản quan không thấy đó là thư giả, càng không có nhìn ra Hạ Miễn lại có lá gan giả tạo thư... Đúng là bản quan có chút sai lầm!
Ông nội Hạ Miễn vẫn tê liệt ngồi trên ghế, lúc này cũng không kìm nổi hỏi:
- Quận thủ đại nhân, thư đang ở chỗ nào?
- Đã hủy rồi!
- Vì sao phải hủy?
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn kỹ Tư Đồ Tĩnh:
- Nếu phải chứng minh Hạ Miễn giả tạo thư, đó là chứng cứ phạm tội, Quận thủ đại nhân sao phải hủy? Hay là muốn giấu diếm cái gì?
Tư Đồ Tĩnh tại Nghi Xuân, vẫn phụ thuộc vào Hạ ga, ở bên ngoài thoạt nhìn là vị quan to một phương, nhưng tại đây người Hạ tộc không để vào mắt, chỉ là một con chó của Hạ tộc, cũng không có uy tín gì, cho nên đại trưởng lão bất kính với vị Quận thủ đại nhân là chuyện bình thường.
Hiện tại y kịch liệt đẩy tội sang cho Hạ Miễn, bởi vì một khi Hạ Miễn xác định có tội, tổn thất lớn nhất chỉ có thể là Hạ gia, vào lúc này thà rằng phế bỏ Tư Đồ Tĩnh, để bảo vệ Hạ Miễn.
Tư Đồ Tĩnh khóe mắt co giật, sâu bên trong đôi mắt hiện ra hào quang quái dị, cũng có thể nói đó là một loại thần sắc sung mãn bi ai.
Trong nháy mắt, tâm đã lạnh tới cực điểm.
Ý tứ đại trưởng lão, hắn đã hiểu được, lão già này muốn đẩy cho mình chịu tội, muốn bảo vệ Hạ Miễn.
Thật sâu y cảm nhận được một loại bi ai.
Người Hạ tộc trong lòng quả nhiên chỉ lợi dụng mình như là một công cụ mà thôi.
Ở đây một số trưởng lão cũng không rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đó, vừa nhận thấy lời nói Tư Đồ Tĩnh dường như có dấu hiệu nhằm vào Hạ tộc, lập tức thay đổi đầu thương, đem mũi nhọn này nhắm thẳng vào Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh trong lòng lại càng phẫn nộ, mình xưa nay luôn nghĩ cho Hạ tộc, không ngờ một chút trọng lượng không có, chỉ vì một câu, bọn họ là có thể vứt bỏ mình, đem mình thành rác rưởi mà vứt bỏ.
Y đột nhiên tỉnh ngộ, nhiều năm theo chân Hạ tộc rốt cuộc chiếm được cái gì? Nguồn truyện:
Tại thời khắc mấu chột này, mình chỉ có thể là một công cụ đấu tráh của các thế gia, Hàn Mạc lợi dụng mình đối phó với Hạ gia, mà Hạ gia cũng không có chút tình nghĩa nào vứt bỏ mình, vị trí của mình ra sao, thật đáng buồn cười.
Y nhớ rõ một câu.
"Xem một người rắp tâm làm gì, hãy nhìn ánh mắt hắn! Xem giá trị một con người, xem đối thủ của hắn! Xem một quân bài chưa lật, nhìn bằng hữu hắn!"
Tư Đồ Tĩnh tự xưng là quan to một phương, đường đường là Quận thủ đại nhân Nghi Xuân, nhưng lúc này, dùng những lời này để khảo sát bản thân, mình thật sự nhỏ bé vô cùng.
Không nói đến rắp tâm, trong lòng hiểu rõ nhất, đó là Hàn Mạc trẻ tuổi như vậy đều đấu không lại . Mà xem giá trị con người mình, chính mình không có đối thủ.. Chính mình cảm thấy là căn bản không đem chính mình làm làm đối thủ, mà chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi. Về phần quân bài chưa lật... Thật đáng buồn, vào lúc này, y không có bằng hữu nào có thể giúp, cũng vốn không quân bài chưa lật!
Bởi vì y tâm lạnh, sinh ra một loại áp lực phẫn nộ, quắc mắt đứng dậy, chỉ vào Đại trưởng lão phẫn nộ nói:
- Bản quan hủy diệt cái gì, không cần phải giải thích với các ngươi? Ngươi là ai? Bản quan là mệnh quan triều đình, các ngươi là một thường dân áo vải, như thế nào dám chất vấn bản quan, đến tột cùng ý muốn như thế nào? Về phần Hạ Miễn, mắc phải tội chết, cũng không cần phải nói thêm cái gì... Về phần Hạ tộc các ngươi sau này, nếu có tham dự, bản quan nhất định phải cẩn thận điều tra, xét xử một từng người một. Bản quan không tin, Hạ tộc các ngươi tại quận Nghi Xuân, thật đúng là có thể một tay che trời... Thiên hạ này, là của họ Tào!
Bởi vì y phẫn nộ, trên mặt vặn vẹo, vẻ mặt thoạt nhìn đáng sợ, ngôn ngữ cực kỳ nghiêm khắc, chẳng những trưởng lão đó mà Lại bộ quan viên lẫn người ngồi chính giữa Lăng thái giám cũng đều có chút kinh ngạc
Các trưởng lão ngẩn ra, lập tức một gã trưởng lão đứng dậy, liền trả lời một cách mỉa mai, lại bị đại trưởng lão giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho vài tên đứng dậy đưa trưởng lão ngồi xuống, chính lão cũng là chậm rãi ngồi xuống, thanh âm già nua chậm rãi nói:
- Quận thủ đại nhân, ngươi không nên tức giận… Hàn tướng quân, nếu phải nghị sự, chỉ sợ thiếu một người?
Hàn Mạc lúc này mới đem ánh mắt từ trên bức tranh thu quay lại, trên mặt mang theo ý nhợt nhạt cười, nhìn Tư Đồ Tĩnh liếc mắt một cái, mới thản nhiên nói:
- Đại trưởng lão là nói Đại lão gia? Ta đã phái người đi mời, chắc là cũng sắp đến rồi!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh thô lỗ của Tiết Thiệu:
- Hạ đại lão gia đến!
Hàn Mạc ha hả cười:
- Quả nhiên là đã tới!
Hạ Học Chi tiến vào, bên trong chính đường đại bộ phận giật mình kinh hãi, tuy rằng trải qua xử lý, nhưng Hạ Học Chi miệng như là cánh hoa bị dập tơi tả, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Theo sát phía sau Hạ Học Chi là Tiết Thiệu, vào trong chính đường, Hạ Học Chi liếc mắt quét qua mọi người một cái, đôi mắt hiện ra vẻ giật mình, lập tức thù hận mà nhìn Hàn Mạc, hừ lạnh một tiếng, đi tới, liền có một gã trưởng lão đứng dậy, để Hạ Học Chi ngồi xuống, trưởng lão tự mình cầm một chiếc ghế ngồi dựa phía dưới.
Đại trưởng lão trầm giọng hỏi:
- Học Chi, đây là... Ai động thủ?
Tuy rằng Hạ Học Chi ở Hạ tộc quyền thế rất lớn, nhưng ở trong tộc mà nói, đại trưởng lão vẫn là vãn bối, bàn về bên trong tộc uy vọng không ai bằng đại trưởng lão.
- Là bổn tướng!
Không đợi Hạ Học Chi trả lời, Hàn Mạc đã bình tĩnh tự nhiên nói:
- Đại lão gia lời lẽ vô lễ, bổn tướng vì giữ gìn tôn nghiêm triều đình, cho nên... tát vào miệng của hắn!
Lại là một phen khiếp sợ.
Lại bộ quan viên và chư vị trưởng lão đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hàn Mạc.
Tiểu tử này, thật đúng là chuyện gì cũng dám làm hay sao?
Đại trưởng lão nét mặt già nua trầm xuống dưới, đánh vào miệng Hạ Học Chi, chẳng khác nào đanh thẳng vào Hạ tộc. Lão thân là đại trưởng lão, liền không thể không lên tiếng , ho khan một tiếng, lạnh lùng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi đến Nghi Xuân, là tới tỏ vẻ quan uy sao? Học Chi có cái gì không phải, cũng không cần phải động thủ chứ?
Hàn Mạc đứng dậy, cũng không để ý tới lời của đại trưởng lão, hướng Giám sát sứ Lăng Lỗi chắp tay bình tĩnh nói:
- Kỳ thật hôm nay muốn mời chư vị đến đâu, là muốn đại gia chứng kiến, ta có một lễ vật muốn tặng cho Hạ đại lão gia... !
Dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tô Thị lang chết, Hạ Miễn tự ý điều quân, sau này sẽ có Lại bộ đại nhân điều tra cẩn thận, nói vậy triều đình nhanh chóng cũng sẽ phái người xuống dưới điều tra rõ... Tuy nhiên ta muốn đưa cho Hạ đại lão gia lễ vật này, xem đó thật sự là cái gì!
Hạ Học Chi quay đầu nhìn Hàn Mạc, y luôn luôn nghi hoặc, Hàn Mạc vài lần nhắc tới Từ Du Lưu lại lễ vật thần bí, đến tột cùng là cái gì vậy?
Những người khác cũng đều có chút mờ mịt, không rõ Hàn Mạc trong hồ lô muốn làm cái gì!
Chợt nghe ngoài cửa một trận tiếng bước chân vang lên, một binh sĩ Ngự lâm quân bước vào cửa chính, quì gối, bẩm:
- Bẩm đại nhân, Chư Cát Chỉ huy sứ đến!
Hàn Mạc lúc này mới mỉm cười, hắn hy vọng người này nhất, rốt cục tới rồi.
Hạ Học Chi trên mặt co giật, Tư Đồ Tĩnh cũng nhíu mày, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi
Binh sĩ hồi bẩm vừa mới lui ra, chợt ngoài cửa vang ra từng đợt tiếng bước chân, lập tức một võ tướng trung niên toàn thân khôi giáp đen, xuất hiện ở đại môn, người này hơn bốn mươi tuổi, dáng người tầm thước, mặt dài, chòm râu dài, đôi mắt sáng rực, vào đến cửa, đầu tiên là ngừng bước chân, nhìn tình hình bên trong đường, lập tức bước nhanh đến, đối với Lăng thái giám chắp tay thi lễ:
- Mạt tướng Chư Cát Dân ra mắt Giám sát sứ đại nhân!
Ai nấy đều biết rằng, lần này Giám sát sứ là một vị thái giám, Lăng Lỗi da trắng bệch, lại ngồi ở chủ vị, thần thái thấy rõ là hoạn quan, Chư Cát Dân tuy rằng không có gặp qua Lăng Lỗi, nhưng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra lão ngay.
Lăng Lỗi vội nói
- Là Chư Cát Chỉ huy sứ sao? Miễn lễ miễn lễ!
Chư Cát Dân quay đầu nhìn Tư Đồ Tĩnh, khẽ nhíu mày, lập tức lại nhìn đến Hàn Mạc, chắp tay nói:
- Nói vậy vị này chính là Hàn tướng quân sao?
Hàn Mạc tiến lên, cúi đầu thi lễ:
- Vãn bối Hàn Mạc, ra mắt Chỉ huy sứ đại nhân!
Hắn tự xưng vãn bối, đó là nể mặt Chư Cát Dân.
Chư Cát Dân khẽ gật đầu, nhíu mày hỏi:
- Hàn tướng quân, Hạ Miễn ở nơi nào? Hắn trộm lấy lệnh phù, tự điều Thành vệ quân, bản tướng muốn hỏi hắn một chút, hắn là muốn tạo phản sao?
Chư Cát Dân vừa nói những lời này, lập tức mọi người trong Hạ tộc đồng thời thay đổi sắc mặt.
Những lời này của Chư Cát Dân chẳng khác nào chứng minh Hạ Miễn thật đã trộm lấy lệnh phù.
Hạ Học Chi trên mặt co giật, y chết lặng nhìn chăm chằm vẻ mặt vẻ mặt tươi cười mỉm cười Hàn Mạc, lại càng cảm nhận được, tiểu tử này thật sự là âm hiểm đáng sợ, một đêm hành động, thận trọng, từng bước từng bước, đã đem Hạ tộc bức tới tuyệt cảnh.
Chỉ có điều y không biết, rơi vào bước đường cùng, lúc này chỉ là điểm khởi đầu.
…
- Chư Cát tướng quân đừng vội, Hạ Miễn đã bị ta giam giữ, bất cứ lúc nào có thể chuyển giao cho tướng quân.
Hàn Mạc lúc này trên mặt không có vẻ âm trầm, thoạt nhìn tựa như một theo khuôn phép cũ có tri thức hiểu lễ nghĩa thật là hậu sinh tốt, mỉm cười nói:
- Chư Cát tướng quân ngày đêm kiêm trình, vất vả hãy tạm nghỉ ngơi!
Chư Cát Dân nói:
- Hoàng hôn hôm qua bản tướng được biết tin, liền giục ngựa tới đây. Tiền phương thủy triều đã thối lui không ít, bản tướng đang muốn bố trí phòng ngự sau thiên tai, lại không ngờ sự việc phát sinh lớn như vậy. Bản tướng cũng là hồ đồ, bị Hạ Miễn bỏ mê dược trong rượu, tức thì bị hắn nhân cơ hội trộm lấy lệnh phù điều đi mấy trăm người, không ngờ sau khi tỉnh lại sự việc lại lộn xộn đến vậy, cũng phát hiện ngay, nếu không có Hàn tướng quân phái người báo tin, ta còn thật không ngờ xảy ra đai sự này. Bản tướng thật sơ sót, đã trình tấu chương lên Bộ binh, Hạ Miễn gây ra chuyện này, phải tra hỏi rõ một phen!
Những lời nói của Chư Cát Dân đúng là khiển trách Hạ Miễn, nhưng trong đó cũng có ý giải thích việc của chính mình.
Hàn Mạc cười lạt:
- Luôn có những con sâu làm rầu nồi canh. Chư Cát tướng quân quân vụ bận rộn, bị điêu đồ thừa cơ làm bậy, cũng không ai có thể tưởng được!
Hai người trước mặt mọi người lời qua tiếng lại, đám người Hạ tộc sắc mặt khó coi, Lại bộ quan viên có vài phần ra vẻ "thì ra là thế, không ít người lén quan sát Hạ Học Chi.
Thằng ngốc cũng có thể nghĩ đến, nếu không có người phía sau giật dây, một Giáo úy nhỏ như Hạ Miễn sao có đủ gan làm chuyện tày đình như vậy.
- Hàn tướng quân, lễ vật ngươi nói là gì?
Lăng thái giám hiển nhiên cũng tò mò về lễ vật kia:
- Ngươi muốn đưa lễ vật gì cho đại lão gia?
Lăng thái giám vừa hỏi, tất cả mọi người lại nhớ tới vấn đề này.
Đúng vậy, rốt cuộc là lễ vật gì, phải khiến nhiều người tới đây chứng kiến!
Bên hông chính đường có một căn phòng nhỏ xinh xắn, bên trong bố trí tuy xa hoa, nhưng cũng đầy chất Nho học. Trên vách tường treo một bộ tranh chữ, trong đó có bộ Kim Liên đồ của tài tử bậc nhất Khánh quốc Đường Thục Hổ. Đường Thục Hổ thi họa tuyệt thế, thậm chí được xem là đại tài tử của cả bốn nước, tuy nhiên hắn lại vẽ rất ít tranh, cho nên những bức tranh của hắn cực kỳ quý báu.
Ngoại trừ bức "Kim liên đồ", trong nhã phòng này còn có nhiều bức tranh chữ khác cũng không tầm thường.
- Hàn Mạc, chuyện này ... có bao nhiêu người biết?
Đại trưởng lão sau khi ngồi xuống, nhìn Hàn Mạc đang chắp hai tay sau lưng thưởng ngoạn bức "Kim Liên đồ", thấp giọng hỏi, thanh âm cực kỳ nghiêm cẩn.
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng xoay người lại, ngồi xuống ghế đối diện với trưởng lão:
- Đại trưởng lão, ta có thể hiểu được lời nói của ngài, cho dù giết chết ta... vẫn còn người biết chuyện này!
Đại trưởng lão trong mắt dị quang chớp động, rồi đột nhiên dài thở dài một hơi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Đại trưởng lão muốn thế nào?
Hàn Mạc hỏi ngược lại.
Đại trưởng lão dừng ở Hàn Mạc, cũng không có lập tức nói chuyện, sau một lát, mới chậm rãi nói:
- Tha cho Hạ gia chúng ta một con đường sống... Hàn gia các ngươi sẽ nhận được rất nhiều!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngài cảm thấy có khả năng này?
Khuôn mặt già nua của Đại trưởng lão bỗng co giật
- Vậy Hàn tướng quân có thể lựa chọn. Ngươi phải biết, Hạ gia có thể xuất ra đủ tiền thù lao báo lại đáp!
Hàn Mạc thở dài:
- Ai có ngờ thời thế thay đổi, Đại trưởng lão của Hạ gia lại phải cầu xin một tiểu bối!
Đại trưởng lão thần sắc khó coi, nhưng lão biết, hiện giờ mạch máu Hạ gia hoàn toàn bị Hàn Mạc nắm giữ trong tay, lão lúc này đã không thể cậy già lên mặt được.
Lão không rõ Hàn Mạc làm như thế nào mà biết được sự tồn tại của Bát quái vây, càng không hiểu Hàn Mạc làm sao có khả năng vẽ lại tỉ mỉ công trình khổng lồ này.
Nhưng lão rõ ràng, ở bên trong Bát quái vây có một cái gì đó, mà chỉ cần đưa ra ngoài ánh sáng, Hạ gia hết thảy xong đời. Các thế gia khác, thậm chí là cả hoàng tộc, sẽ giống như đánh rắn giập đầu. Về phần Tiêu gia, Bát quái vây mà bị đưa ngoài ánh sáng tuyệt nhiên sẽ đứng về phía Hàn gia.
Đại trưởng lão trong lòng kỳ thật cũng rất khiếp sợ, càng không thể tưởng tượng, một tiểu tử chưa đầy hai mươi tuổi, làm thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lại có thể đánh rắn đánh giập đầu, lập tức nắm được tử huyệt của Hạ gia?
Nếu lão biết đây là gậy ông đập lưng ông, nhất định sẽ hộc máu mà chết.
Hạ Học Chi muốn lợi dụng Bát quái vây lặng yên không một tiếng động giải quyết đám người Hàn Mạc, vĩnh tuyệt hậu hoạn, nhưng nếu không thành công, ngược lại khiến Hàn Mạc trở về phản kích một trận sấm gió bất ngờ.
Hiện tại Hạ Học Chi chỉ sợ ruột cũng đã nóng như lửa đốt.
...
- Hàn tướng quân... !
Đại trưởng lão trầm ngâm:
- Ngươi cũng biết, việc này liên quan đến tiền đồ hai đại thế gia, lão hủ có thể cam đoan, Hàn gia các ngươi ...có thể tùy ý sai khiến Hạ gia. Không bằng... Hàn tướng quân và lệnh tôn kết nối một chút, xem ý tứ của lệnh tôn như thế nào?
Hàn Mạc nói:
-Là trong nhà thương lượng?
Đại trưởng lão nhìn ra hướng cửa sổ, đứng dậy đi đến bên người Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cơ trí hơn người, lão hủ khâm phục. Nói một câu không phải khen đãi bôi, Hàn tướng quân tuổi trẻ tài cao như thế lão hủ cả đời này chứng kiến rất ít, điều đó cho thấy Hàn gia các ngươi rất có triển vọng.
Dừng một chút, lại thấp giọng nói:
- Hàn gia, chung quy sẽ không muốn vĩnh viễn hạ mình ở dưới người khác. Nay Yến quốc bão táp gợn sóng, hôm nay là thiên hạ của Tào gia, ngày mai... khó có thể nói là ai !
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Đại trưởng lão, lời này nếu là lan truyền ra ngoài, là tội tru di cửu tộc !
Đại trưởng lão cũng thản nhiên cười:
- Sự việc cho tới bây giờ, lão hủ và Hàn tướng quân thoải mái nói trong lòng, hư ngôn giả ngữ vào lúc này, cũng là vô ích . Hiện giờ Tiêu Tô rất mạnh, Hàn gia các ngươi những năm gần đây mặc dù đang ở đà lớn dần, nhưng nếu muốn tiêu diệt bọn họ độc bá Yến quốc... chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Hàn Mạc cười mà không nói, chờ đại trưởng lão nói tiếp.
- Nhưng ... nếu Hạ gia chúng ta giúp Hàn gia các ngươi, chẳng phải Hàn gia các ngươi có cơ hội lớn rất lớn sao?
Trên mặt đại trưởng lão hiện ra vẻ tươi cười quái dị:
- Hạ gia chúng ta ... có đủ thực lực giúp Hàn gia các ngươi xưng bá Yến quốc !
Hàn Mạc cười ha hả, hắn cười rất tự nhiên, sảng khoái, khiến Đại trưởng lão không khỏi kinh ngạc.
- Dám âm mưu cướp đoạt ngai vàng thì sẽ không cam tâm làm chư hầu.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Ý tứ đại trưởng lão sao ta không hiểu. Hạ gia nếu dốc lực hỗ trợ Hàn gia chúng ta, tất nhiên thực lực sẽ lớn, nhưng cũng sẽ ở sau lưng Hàn gia mà sẵn sàng đâm một đao. Ta tìn rằng, Hạ gia các ngươi đối với Hàn gia chỉ có oán hận, không có khả năng có thần phục.
Hắn mang theo vẻ khinh thường nhìn Đại trưởng lão liếc mắt một cái, tiếp tục nói:
- Các ngươi đầu nhập vào Hàn gia, là bởi vì hiện trong tay Hàn gia có vũ khí đủ để dồn Hạ gia vào chỗ chết. Giữ lại các ngươi, tựa như nông phu lưu lại rắn độc, một khi tìm được cơ hội sẽ ngay lập tức cắn trả, ta nghĩ lúc đó Hạ gia các ngươi tuyệt đối sẽ không lưu tình. Nên nếu hôm nay Hàn gia vì thủ hạ lưu tình e rằng sau này hối hận không kịp...
Đại trưởng lão sắc mặt trầm xuống.
Hàn Mạc cười ha hả, nói tiếp:
- Đại trưởng lão so với ta đúng là khôn khéo hơn, thời gian trôi qua, năm tháng tàn phá, cũng không có khiến tâm cơ ngài yếu đuối đi a !
- Lão hủ không rõ ý tứ Hàn tướng quân!
Hàn Mạc thở dài:
- Đại trưởng lão mượn cớ dụ ta cùng vào trong nhà thảo luận việc này, nói cho cùng, là kéo dài thời gian, muốn tìm cơ hội phản kích mà thôi!
Đại trưởng lão lạnh lùng cười, run rẩy mà ngồi xuống một bên, cũng không nhìn Hàn Mạc, chỉ hỏi nói:
- Kéo dài thời gian? Phản kích? Hàn tướng quân, hiện giờ tiền đồ Hạ tộc nằm ở trong tay của ngươi, chúng ta đã bị ngươi khống chế, kéo dài thời gian có ý nghĩa gì? Kéo dài thời gian ra, có thể làm được cái gì?
- Thời gian để có thể hủy diệt nhưng chứng cứ chắc chắn đó!
Hàn Mạc thản nhiên nói.
- Ngươi đã biết Bát quái vây, căn cứ chính xác vậy, chúng ta như thế nào mà diệt?
Đại trưởng lão ánh mắt lóe ra:
- Ngươi hẳn là hiểu được, bên trong đó, cho dù là vận dụng ngàn nhân lực, không có hai ba tháng, cũng không có khả năng xóa mọi dấu vết!
- Bát quái vây nếu có thể xây dựng lên, tất nhiên cũng có thể hủy diệt !
Hàn Mạc lãnh đạm nói, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Đại trưởng lão:
- Ta cùng với gia tộc thảo luận việc thu nạp Hạ tộc, thời gian đó đủ cho các ngươi lặng yên không một tiếng động phát ra tín hiệu, làm cho người ta hủy diệt Bát quái vây... Đại trưởng lão cũng nên hiểu được, xây dựng được công trình này có lẽ rất khó khăn, nhưng phải hủy diệt đi, cũng rất là dễ dàng... Bát quái vây một khi bị hủy, tất cả chứng cứ phạm tội đều đã chôn vùi trong đất. Thời điểm đó, Hạ tộc các ngươi tất nhiên cũng được sống. Chỉ có điều rất đáng tiếc, ta tuyệt đối không thể cho các ngươi cơ hội như vậy, từ nhỏ đến lớn, ta muốn làm việc gì, đều nhất định làm tốt nhất việc đó.
Đại trưởng lão thở dài, hỏi:
- Hàn Mạc, cho dù ngươi đoán đúng, chúng ta hủy diệt Bát quái vây, nhưng... trong tay ngươi không phải là có căn cứ chính xác khác sao? Tư Đồ Tĩnh và Chư Cát Dân không phải đã theo ngươi làm chứng, chứng thực Hạ Miễn trộm lấy binh phù, tự động điều binh? Chứng cứ phạm tội như vậy, cũng đủ Hạ gia gặp phải nguy cơ lớn rồi!
- Ta muốn chính là đại sát khí!
Hàn Mạc không một chút do dự nói :
- Trò diễn này, thẳng ra là rất nhỏ. Hạ tộc các ngươi cho vài kẻ chết thay, là có thể giải quyết êm thấm, hơn nữa những chuyện này, Tiêu gia sẽ giúp các ngươi. Hạ gia các ngươi cho dù có chút tổn thương, thậm chí nguyên khí đại thương, cũng sẽ không bị giết. Cái ta muốn nhìn thấy... là thêm một thế gia tại Yến quốc tiêu vong trên sân khấu này.
Đạ itrưởng lão thở dài :
- Lão hủ hiện tại đã minh bạch, ngươi tối nay làm lớn chuyện như vậy, lấy sự việc của Hạ Miễn, gióng trống khua chiêng dùng võ lực mục đích là muốn khống chế được Hạ tộc, khiến chúng ta không có thời gian chuẩn bị kế sách... Mục đích cuối cùng của ngươi là đưa Bát quái vây ra ánh sáng, khiến Hạ tộc chúng ta chết không có chỗ chôn!
Hàn Mạc cười rộ lên:
- Lão nhân gia rốt cục minh bạch. Kỳ thật ta dùng chiêu số rất đơn giản, các ngươi chỉ cần có thời gian, rất dễ dàng liền nhìn ra, cho nên... Trước khi các ngươi thấy rõ, ta đã lợi dụng việc này đưa bọn ngươi tới đây. Như vậy sẽ tránh cho rất nhiều phiền toái!
Đại trưởng lão bất lực mà tựa vào ghế.
- Hậu sinh khả uý! Hàn Mạc, ngươi... không thể cho Hạ gia chúng ta một đường đi?
- Tại thời điểm này, ta nghĩ các ngươi nên biết làm như thế nào để bảo vệ một chút huyết mạch Hạ gia!
Hàn Mạc đứng dậy:
- Đại trưởng lão, sống cả đời này, không dễ dàng... Nếu là ta... tự chịu nhận tội, có hay không còn có hy vọng sống sót... Đương nhiên, tất cả đều sống sót là rất khó khăn !
Đại trưởng lão nhìn Hàn Mạc, lắc đầu nói:
- Hàn Mạc, lão hủ muốn đánh cuộc một lần cuối !
- Đánh cuộc?
- Việc đến thế này, Hạ gia lâm vào tuyệt cảnh... !
Đại trưởng lão thần sắc bỗng hung ác nham hiểm:
- Ta sẽ đánh cuộc một lần, chuyện này, chỉ có một người biết!
Hàn Mạc thở dài
- Chỉ có một mình ta biết, ý tứ nói đúng là, ta chết, vốn không có người nào nữa biết bí mật về Bát quái vây? Cho nên, Đại trưởng lão sẽ giết ta diệt khẩu?
- Kỳ thật ... Ngươi đáng chết từ lâu!
Đại trưởng lão thở dài:
- Học Chi quá mức cẩn thận, lo lắng quá mức rằng nếu trực tiếp giết chết ngươi, sẽ mang đến phiền toái cho Hạ gia, nhưng... hiện giờ phiền toái ngược lại còn lớn hơn nhiều.
Hàn Mạc một lần nữa ngồi xuống ghế, thính giác hắn nhạy bén, đã nghe được trên nóc nhà gạch ngói có chuyển động, tất cả thanh âm truyền đến từ bốn phía của căn phòng này, chỉ sợ bên trong, đã tụ tập Ảnh tử vệ Hạ gia cao thủ nhất!
Ảnh tử vệ, đó là sát thủ hắc ám của các thế gia.
Thích khách chân chính !
Hiệu suất bọn họ chính là một đòn trí mạng, không chừa một lối thoát!
Hàn Mạc biết, trong nhã phòng này, xung quanh mình có ít nhất có ba tên Ảnh tử vệ luôn trong tư thế chuẩn bị ra đòn, bọn họ hiển nhiên là đang chờ mệnh lệnh của Đại trưởng lão.
Ngự lâm quân khống chế được Xuân Viên, có lẽ có cũng có không ít Ảnh tử vệ hóa trang thành tôi tớ bình thường, nhưng những Ảnh tử vệ này là loại cao thủ bậc nhất, đã như cá lọt lưới.
Đối với "ngư ông" này bọn chúng cũng luôn luôn đợi cơ hội phản kích.
Hạ tộc gặp nguy nan, là thích khách của gia tộc, bọn Ảnh tử vệ luôn sẵn sàng chịu chết để cứu gia tộc. Mỗi một Ảnh tử vệ thế gia đều có giác ngộ đó, bởi vì từ thưở nhỏ bọn họ đã bị dung nhập tư tưởng như vậy.
Người chỉ huy cao nhất Hạ Học Chi đã bị khống chế, hiện giờ Đại trưởng lão và Hàn Mạc đang cùng ở một phòng, mấy tên Ảnh tử vệ tại thời khắc nguy nan này, tất nhiên hiểu rằng người chỉ huy chính là Đại trưởng lão.
Bây giờ bọn họ đã nhận được tín hiệu!
Chỉ cần một tín hiệu, sẽ ra một đòn trí mạng giết chết Hàn Mạc !
Trong nhã phòng nhất thời yên tĩnh, Hàn Mạc và Đại trưởng lão đều không nói gì.
Đại trưởng lão nếu ở chỗ này ra tay giết Hàn Mạc, như vậy lão hiển nhiên biết Ngự lâm quân cho dù tới cứu viện cũng không kịp. Mặt khác, lão đương nhiên cực kỳ tin tưởng mấy cao thủ Ảnh tử vệ của mình sẽ đủ khả năng một đòn lấy mạng Hàn Mạc.
Ảnh tử vệ tất nhiên cũng có phân chia thứ bậc, có thể tránh được Ngự lâm quân lúc trước truy tìm, không hề nghi ngờ mấy tên Ảnh tử vệ này tất nhiên là có bản lĩnh không tầm thường.
- Ngươi... thật sự là lớn mật!
Hàn Mạc thở dài, đánh vỡ yên lặng:
- Dám ở trong này giết ta, các ngươi không nghĩ tới hậu quả sao?
- Bất đắc dĩ mà thôi!
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Hạ gia thà rằng phạm thượng giết chết ngươi, chứ không thể để Bát quái vây bị bại lộ. Khi ngươi chết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp hóa giải, có lẽ cũng sẽ chết thêm rất nhiều người, nhưng... Hạ gia ít nhất sẽ không diệt vong như vậy!
Hàn Mạc híp mắt nói:
- Ngươi khẳng định có thể giết chết được ta?
Đại trưởng lão gật gật đầu, dùng một loại giọng điệu rất khẳng định nói:
- Đúng vậy, ta... chắc chắn!
Hàn Mạc nhún vai:
- Ngươi... có thể hay không cho ta một đường sống?
Đại trưởng lão gật đầu:
- Được. Ta là một lão nhân gia. Thời gian làm cho người ta càng thêm hiểu sinh mạng là vô cùng quý báu!
Từ trong lòng lão chậm rãi lấy ra một bình sứ màu tím:
- Ngươi có muốn xem cái này không?
Hàn Mạc nhìn bình sứ, hỏi:
- Đó là... cái gì?
- Vong ưu thủy!
Đại trưởng lão giải thích:
- Một loại độc dược từ rất xưa, có lẽ đã không còn có mấy người biết. Ngươi có biết, lão hủ thân là Đại trưởng lão Hạ tộc, trên người có gì thì tuyệt đối người khác không có, Vong ưu thủy đi theo lão hủ trên người mười năm, lão hủ vẫn nghĩ là không có cơ hội dùng đến. Hôm nay... nếu Hàn tướng quân nguyện ý, lão hủ sẽ cho ngươi thử một lần!
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Đại trưởng lão, lời của ngươi ... Hàn Mạc nghe không hiểu!
- Hàn Mạc, lão hủ cho ngươi sống sót... chỉ cần ngươi uống Vong ưu thủy vào!
Đại trưởng lão nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc:
- Sau khi uống vong ưu thủy vào, ngươi sẽ quên rất nhiều phiền não, quên Bát quái vây, quên rất nhiều... quá khứ!
Lão thanh âm bình thản, tựa như thật sự là cho Hàn Mạc một con đường sống.
Hàn Mạc híp mắt cười nói:
- Đại trưởng lão, trong tay ta nắm giữ đủ chứng cứ chính xác để đẩy Hạ tộc các ngươi vào bước đường cùng. Trong Xuân Viên, có mấy trăm dũng sĩ Ngự lâm quân. Lúc này, ngươi ngược lại luôn miệng nói có thể giết chết ta, hơn nữa, còn muốn uy hiếp ta uống Vong ưu thủy, việc này nghe như là nói giỡn!
Đại trưởng lão cười nham hiểm:
-Hàn tướng quân nghĩ lão hủ nói giỡn hay sao?
Hàn Mạc vuốt ve cằm, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta cảm thấy... ngươi đang nói giỡn. Hơn nữa ta cảm thấy, ngươi làm như vậy, chẳng những không thể khiến ta thỏa hiệp, ngược lại là buộc ta không còn cách nào khác đành phải tàn nhẫn mà tiêu diệt Hạ tộc các ngươi !
- Ý tứ Hàn Tướng quân là có chết cũng không chịu uống Vong ưu thủy?
Đại trưởng lão thu hồi bình sứ:
-Nói thật, loại độc dược này, nếu không có vì tiền đồ Hạ tộc mà đánh đổi, lão hủ... thật đúng là luyến tiếc!
Hàn Mạc cười a a nói:
- Ta chỉ là muốn biết, Đại trưởng lão... giết chết ta như thế nào!
- Với bản lĩnh của Hàn tướng quân hẳn là nghe được quanh nhã phòng này có ba danh Ảnh tử vệ vây quanh!
Đại trưởng lão chậm rãi nói:
- Ba người bọn họ là thích khách hắc ám Hạ gia, là ba người mạnh nhất được xưng là Quỷ tam táng!
- Quỷ tam táng?
Hàn Mạc trên mặt vẫn như cũ mang theo thản nhiên ý cười:
- Tên thật uy phong!
- Ác quỷ tam táng, nếu bọn họ đồng thời ra tay, cho dù là thập phương danh tướng chỉ sợ cũng khó ngăn cản!
Đại trưởng lão vuốt râu nói:
- Hàn tướng quân, ngươi tự cho là so với thập phương danh tướng mạnh hơn sao?
Hàn Mạc vẫn như cũ cười gằn từng chữ:
- Ta... muốn thử xem!
- Không hối hận?
- Hàn Mạc làm việc, không biết hối hận!
- Được … được lắm!
…
Ầm ầm !
Một tiếng nổ lớn, từ nóc nhã phòng ngay tại chỗ Đại trưởng lão ngồi xuất hiện một lỗ thủng, từ lỗ thủng một gã hình thể tráng kiện vạm vỡ nhảy xuống, trong tay nắm Đại phủ tử, sức như thái sơn, đại phủ tử nhắm thẳng đầu Hàn Mạc nện xuống.
Người kia thoạt nhìn hiển nhiên là còn chưa kịp hoá trang thành Ảnh tử vệ, vẫn còn vận y phục của một tiều phu đốn củi.
Đại phủ tử của tiều phu đốn củi tưởng đã nện thẳng đầu Hàn Mạc, chợt thấy mắt hoa lên, Hàn Mạc đã đâu mất dạng.
Vào lúc đó, Hàn Mạc thi triển Thái cực bộ, giống như quỷ mị, từ trên ghế đứng dậy, tốc độ kinh người. Hàn Mạc đã sớm phán đoán phương hướng của một tên Ảnh tử vệ nằm trên nóc nhà, cho nên tên tiều phu đốn củi này tốc độ mặc dù nhanh, nhưng tốc độ Hàn Mạc so với hắn còn nhanh hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiều phu đốn củi rống một tiếng, hắn có thể cảm giác được Hàn Mạc xẹt qua kình phong ngay bên trái mình, nhưng hắn cũng là kẻ có bản lĩnh, mục tiêu trước mắt của hắn mất tích một chốc, Đại phủ tử đã bám theo Hàn Mạc chém tới.
Phịch!
Từ cửa sổ, một bóng người phá cửa sổ nhảy vào. Người này thân thủ so với phu đốn củi lanh lẹ hơn, kiếm trong tay hắn càng sắc bén.
Kiếm thủ này từ phía sau Hàn Mạc vung lên, sáng loang loáng, hướng vào lưng Hàn Mạc mà chém.
Sự việc trong nháy mắt, hai Ảnh tử vệ liên tiếp vào nhã phòng ra tay ám sát Hàn Mạc.
Hàn Mạc cũng không bối rối, trong lòng hắn hiểu được, cuối cùng Hạ gia cũng phải ra mặt một lần ám sát mình. Vì tiền đồ Hạ gia, cho nên mấy tên được xưng là "Quỷ tam táng" này nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Hàn Mạc đã cảm giác được phía sau kiếm phong đâm tới, hắn biết một kiếm này nếu không thể né tránh, nhất định sẽ bị trọng thương, hơn nữa phía trước Đại phủ tử cũng bổ lại, hung mãnh dị thường.
Trong nháy mắt, hai tên Ảnh tử vệ đã hình thành thế tiền hậu giáp kích!
Nhưng vào lúc này, Hàn Mạc làm ra một động tác cực kỳ kỳ quái !
Thân thể hắn không ngờ co rút xuống.
Tựa như một đứa nhỏ ủy khuất, bị người trên la mắng, đột nhiên ngồi thụp xuống trên mặt đất, tốc độ nhanh kinh người.
Kỳ quái quỷ dị nhất thời ngồi xổm, tránh khỏi một đao Đại phủ tử chém từ trước, cũng tránh khỏi kiếm thủ một kiếm trí mạng từ phía sau!
Nhưng Hàn Mạc ngồi xổm xuống, đương nhiên không phải giống như tiểu hài tử khóc nhè, tay phải hắn tựa như độc xà, đi về phía trước tìm hiểu chưởng đao rồi hung hăng mà tung ra một chưởng nhằm thẳng vào tiều phu đốn củi.
Răng rắc !
Một tiếng vang rất rõ, tựa như một âm thanh gậy trúc gãy, giòn tan!
Chỉ thấy tiều phu đốn củi kia thân thể khôi ngô tựa như bị rút hết gân cốt, ngã quỵ xuống, tuy rằng hắn không phát ra thanh âm thống khổ, nhưng trên vẻ mặt hắn hiện ra vẻ rất đau đớn.
Nhưng hắn rất dũng khí, chân phải đã vỡ vụn, nhưng vẫn trụ bằng chân trái, thân thể bất đắc dĩ ngã quỳ trên mặt đất.
Kiếm thủ cũng không có do dự, một kích thất bại, kiếm thứ hai đã lại đâm đến.
Quỷ tam táng, hai tên Ảnh tử vệ đã xuất hiện, còn một tên Ảnh tử vệ cũng chưa xuất hiện!