Trong tay Tiêu Thái sư là quyển sổ do Tư Đồ Tĩnh, quận thủ Nghi Xuân tấu lên. Y xé dấu in lửa, mở tấu chương ra, cẩn thận nhìn qua, không che giấu được vẻ mặt khiếp sợ.
Khi y ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, chung quy đều là khiếp sợ. Dù trong lòng họ vui buồn không giống nhau, nhưng đối với một sự kiện như vậy, bất kể là mừng hay lo, phản ứng trước tiên phải là khiếp sợ.
Mười ba quyển hồng đầu chiết đều đến từ Nghi Xuân, nếu không có gì bất ngờ thì nội dung trong đám sổ này chắc chắn là giống nhau.
-Ba!
Tay Hạ Khánh Chi chụp mạnh lên bàn, vẻ mặt khó coi đến khiếp người:
-Không thể nào! Nhất định không thể như thế được!
Các thành viên khác của nội các đều cầm sổ sách trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, tức thì trao đổi sơ qua vài lần, xác định nội dung đại khái của sổ sách này đều giống nhau, thậm chí thái độ của các quan viên đều giống nhau. Lúc này mọi người mới ngồi xuống.
Hơn mười viên quan dâng lên sổ sách không hẹn mà đều khẳng định sự tồn tại của bát quái vây, cùng chứng minh gia tộc họ Hạ dùng nó làm nơi giấu trang thiết bị binh khí và lương thực bí mật.
Tiêu Thái sư đặt quyển sổ trong tay lên bàn, liếc mắt nhìn Hạ Khánh Chi một cái, thoáng trầm ngâm, nói:
-Hạ đại nhân, ngài giải thích thế nào đây?
Lão hồ ly này đã nhanh chóng nhận ra, mười ba quyển hồng đầu chiết này chính là bùa đòi mạng Hạ gia. Tiền đồ của Hạ gia e rằng sẽ vì mười ba quyển hồng đầu chiết này mà chấm dứt.
Thế gia ngầm liên minh với Tiêu gia bao nhiêu năm nay đã sắp tàn lụi!
Tiêu Thái sư hiện tại có thể chắc chắn rằng lúc này đây chính là cơn gió lốc chính trị, Tiêu gia quyết không thể vì Hạ gia bị tiêu diệt mà chịu liên luỵ được.
Hơn nữa trong lòng y cũng vô cùng khiếp sợ.
Y không thể ngờ được gia tộc họ Hạ vốn vẫn phụ thuộc vào Tiêu gia, ngày thường tưởng cung kính, Tiêu gia nói gì nghe nấy, nhưng lại ngấm ngầm, sớm trù tính kế hoạch khổng lồ.
Toàn bộ trang bị này cùng núi lương thực chồng chất tất cả đều là do Hạ gia âm thầm tích góp từng tí một. Tiêu gia thân là đồng minh lại không biết một chút tin tức nào.
Hạ gia lén Tiêu gia chuẩn bị như vậy khiến Tiêu Thái sư hiểu được, có lẽ một ngày nào đó khi Hạ gia mà y vẫn xem thường cảm nhận được thời cơ chín muồi rất có thể sẽ cắn trộm Tiêu gia một cái chăng?
Hạ Khánh Chi quay đầu nhìn nhìn Tiêu Thái sư, y đã thấy được sự lạnh lùng trong mắt lão cáo già này.
Sự lạnh lùng này, nháy mắt đã lan khắp người Hạ Khánh Chi, từ đầu đến chân y nháy mắt đều phát lạnh. Y ý thức được, Tiêu gia hiện giờ đã quyết vứt bỏ Hạ gia.
…
-Thái sư, những chuyện này đều chỉ là vu vạ mà thôi!
Hạ Khánh Chi nghiến răng nghiến lợi nói:
-Hoàn toàn không có chuyện như vậy!
-Vu vạ?
Hồ Tuyết Tân đã cười lạnh, nói:
-Mười ba viên quan đều đang vu vạ sao? Chuyện này không thể xảy ra được. Mười ba viên quan mạo hiểm phạm tội khi quân phạm thượng, tấu lên chuyện không có thật sao?
Hạ Khánh Chi nhũn người, tựa ghế, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Đầu óc hắn lúc này cơ hồ trống rỗng.
Mới gần hai ngày sao tình hình lại biến chuyển ghê gớm như vậy. Tấu chương ngày hôm trước còn cho thấy Hạ tộc ở huyện Tịch Xuân tranh đấu còn giành được thắng lợi tuyệt đối. Vậy mà hôm nay lại có đến mười ba quyển hồng đầu chiết, không những không cho thấy thắng lợi của Hạ tộc, mà cả tộc còn đang đứng trước mối đe doạ bị huỷ diệt.
Y không thể ngờ được tại sao chuyện lại hoá thành thế này. Y càng không thể nào nghĩ ra được, có sự giúp đỡ của Quỷ cốc Từ Du, làm sao Hạ tộc có thể đứng trước nguy hiểm lớn như thế.
Bát quái vây sao có thể sơ hở được?
Tất cả những chuyện này, từng chuyện từng chuyện đều khiến Hạ Khánh Chi ngờ vực, nhưng y không còn kịp tìm suy nghĩ nữa, bởi năm vị đầu lĩnh còn lại trong nội các đều đang dùng cùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn y.
-Phải điều tra!
Một lúc lâu sau, Hạ Khánh Chi mới uể oải nói:
-Phải phái người đi thăm dò xem!
Hàn Huyền Đạo nói:
-Tất nhiên là phải điều tra. Hạ đại nhân, sổ sách tấu lên nói bên trong bát quái vây có giấu một số lượng lớn trang bị vũ khí cùng lương thực. Chuyện này chẳng lẽ Hạ đại nhân lại không biết chút gì?
Hạ Khánh Chi tức thì nói:
-Bản quan…Bản quan nói, phải điều tra…cử người đi điều tra!
Đại Lý Tự Hồ Tuyết Tân lạnh lùng nói:
-Điều tra tất nhiên phải điều tra, nhưng phái người đi thăm dò là phải tra ra chuyện trang bị binh khí và lương thực đến từ đâu, cũng là điều tra xem chuyện này và Hạ tộc liên quan với nhau như thế nào. Cả mười ba quyển sổ đều nói rõ rằng Hạ Học Chi đã thừa nhận một mình hắn làm chuyện này, trang bị lương thực này cũng là do Hạ tộc các ngài âm thầm gom góp mấy năm qua. Có vài chuyện không nhất định phải điều tra!
Lại bộ thượng nói:
-Thái sư, ngài xem, chuyện này nên xử lý như thế nào? Nguồn truyện:
Tiêu Thái sư liếc mắt nhìn Tô Quan Nhai một cái, híp mắt, khẽ trầm ngâm, nói:
-Chúng ta tất nhiên là phải tấu lên Thánh thượng, chuyện này nhất định phải nhờ đến Thánh thượng quyết định!
Thông thường thì nội các sẽ xử lý sổ sách các nơi trình lên xong rồi mới dâng kết quả cuối cùng lại cho Hoàng đế phê duyệt.
Hoàng đế tuy rằng sẽ để mắt đến kết quả xử lý, thỉnh thoảng có đề xuất một vài ý kiến, nhưng trên thực tế, quyền quyết định chuyện quốc sự cuối cùng nằm trong tay nội các. Nhiệm vụ của Hoàng đế chính là ngọc tỷ trong tay y, thể hiện sự đồng ý của Hoàng đế mà thôi.
Nhưng chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không tầm thường. Từ khi Yến quốc mở ra hơn trăm năm qua, rất ít khi gặp phải vấn đề chính sự nan giải như vậy. Tiền đồ Hạ tộc tuy gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều nhưng quyền xử trí cuối cùng, các vị đầu lĩnh này sẽ không tuỳ tiện đưa ra kết luận.
Hạ tộc âm mưu làm phản là không thể nghi ngờ, điểm yếu của bọn họ đã bị người bắt lấy, đưa ra chứng cớ xác thực, chuyện này đối với các đại thế gia khác mà nói, vướng mắc quyền lợi vô cùng phức tạp.
Mỗi thế gia đều có tâm sự riêng, kết quả cuối cùng như thế nào nhất định phải xử lý thật cẩn thận. Bọn họ thật ra rất muốn để nội các quyết định, chỉ có điều sợ rằng khó có thể thống nhất được ý kiến.
Loại chuyện này tốt nhất là hỏi Hoàng đế.
Trong gian phòng, không khí quỷ dị bao trùm khắp nơi, sáu thành viên trong nội các ngoại trừ Hạ Khánh Chi mặt xám ngoét như tro, ánh mắt mấy người còn lại đều sáng lên khác thường.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trong lòng mọi người cũng đang thầm cân nhắc lợi hại lời lãi mang về cho bản tộc.
Hai đại thế gia Diệp Ngô bị huỷ diệt, Tây Môn gia tộc diệt vong không nghi ngờ gì nữa đã hai lần làm thay đổi đấu trường chính trị của Yến quốc. Lúc này, Hạ tộc nghiêng ngả, chỉ trong một năm ngắn ngủi, nền chính trị Yến quốc lần thứ ba biến chuyển.
Mỗi một thành viên nội các đứng trước đạo lý này đều cẩn trọng suy xét những biến chuyển của bản tộc sẽ như thế nào, đạt đến vị trí nào, nên đóng vai trò gì trong sự kiện này?
Chuyện mưu tính này phải thật chính xác, thật cẩn thận, thật chặt chẽ.
Hạ Khánh Chi ngồi trên ghế, khẽ run rẩy, nhìn vẻ mặt quái dị của mấy người kia, trong lòng y hiển nhiên nảy sinh cảm giác tuyệt vọng khó kìm nén nổi.
Ta là miếng thịt bò, còn người là giòi bọ!
Thời gian trôi qua, tình cảnh kỳ quái trong nội các nhùng nhằng một hồi lâu. Một lúc lâu sau, Tiêu Thái sư mới thở dài thật sâu, liếc mắt nhìn Hạ Khánh Chi:
-Hạ đại nhân thật hồ đồ!
Ngày thường Hạ Khánh Chi là người rất có tâm cơ, nhưng vào giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Mười ba quyển hồng đầu chiết dâng lên nội các chẳng khác nào giúp ngũ đại thế gia tròng cái ách vào cổ Hạ gia. Bọn họ chỉ khẽ vận lực, Hạ gia chắc chắn chết không toàn thây.
Chuyện này xảy ra Hạ Khánh Chi có thể làm sao bây giờ?
-Người đâu!
Tiêu Thái sư cất giọng âm trầm nói.
Trong viện, hơn mười tên thủ vệ áo giáp nghiêm nghị đứng canh gác. Giọng nói già nua của Tiêu Thái sư kia vừa truyền ra vang dội, tức thì liền có bốn tên thủ vệ đi vào trong gian nhà.
Hạ Khánh Chi nhìn Tiêu Thái sư, lão cáo già này mặt mày vẫn nghiêm nghị, gương mặt già nua của lão lúc này cực kỳ lạnh lùng.
-Trước hết mới Hạ đại nhân xuống dưới nghỉ ngơi đã!
Tiêu Thái sư phất tay:
-Không có lệnh của nội các, bốn người các ngươi từng giờ từng khắc phải bảo vệ đại nhân, không được rời khỏi nha môn nội các một bước. Nếu không giết không tha!
Bốn người lập tức tuân lệnh.
Hạ Khánh Chi nhắm mắt, thoáng trầm mặc, đứng dậy, nhìn mọi người trong nội các, cuối cùng y thở dài một tiếng, đi theo bốn gã thủ vệ khoác áo giáp ra cửa.
…
-Các vị, chúng ta có nên chuẩn bị cho các quan viên Hạ tộc khác trong kinh thành luôn không?
Phạm Vân Ngạo đang ngồi trên ghế rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Hồ Tuyết Tân tức thì nói:
-Phạm đại nhân muốn điều binh khống chế bọn họ?
Phạm Vân Ngạo lắc đầu nói:
-Đấy không phải ý kiến hay. Trước khi Thánh thượng đưa ra quyết định, chúng ta nên cẩn thận là hơn. Các quan viên lớn nhỏ của Hạ tộc ở kinh thành cũng khá nhiều, rải rác khắp các nha môn. Lúc này điều binh, gióng trống khua chiêng, chỉ sợ làm tình hình càng thêm hỗn loạn!
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh, liếc nhìn Tiêu Thái sư một cái, chậm rãi nói:
-Tạm thời không nên rút dây động rừng!
-Biết được chuyện này hiện tại không có mấy người.
Tô Quan Nhai tựa lưng vào ghế, hạ giọng nói:
-Hồng đầu chết khẩn cấp đi quãng đường tám trăm dặm về kinh thành, trước mắt tin tức chắc chưa đến tai các quan viên Hạ tộc. Nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, bọn họ sẽ nhận được tin rất nhanh, đến lúc đó ắt sẽ sinh biến!
Tiêu Thái sư híp mắt, không nói gì.
-Các vị, Phạm mỗ có một chủ ý, mọi người xem thế nào?
Phạm Vân Ngạo ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, nói:
-Không đến mức rút dây động rừng, để bọn quan viên Hạ tộc chó cùng rứt giậu gây rối loạn. Nếu chúng ta cử người của Hoa Thính làm chút gì đó thì sao?
Sau một lát yên lặng, Hàn Huyền Đạo mới nói:
-Hoa Thính. Nội các chúng ta không thể nhúng tay vào!
-Tình hình hiện tại dường như chỉ có người của Hoa Thính ra tay mới là biện pháp tối hậu.
Phạm Vân Ngạo nói:
-Cũng không cần ra tay vội. Trước cho người ngầm giám thị bọn họ, nếu có động thái gì khác thường, lập tức bắt ngay. Hơn nữa người của Hoa Thính từ trước đến nay hoạt động đều chú ý đến hiệu quả. Một khi Thánh thượng ra quyết định, bọn họ có thể hành động ngay, bắt các quan viên Hạ tộc. Như vậy, tất nhiên có thể ngăn ngừa biến động!
Hồ Tuyết Tân khẽ nhíu mày, nói:
-Nhất định cần đến bọn họ ra tay sao? Chuyện này có thích hợp không?
Tô Quan Nhai trầm giọng nói:
-Các vị, quan viên Hoa Thính cũng là người của Yến quốc ta. Để dốc sức tránh gây rối loạn, tận dụng người của Hoa Thính đi giám sát bọn họ cũng có thể cho là một biện pháp!
Hàn Huyền Đạo gật gật đầu:
-Phạm đại nhân và Tô đại nhân nói không sai. Lúc này phải lấy chuyện kiểm soát tình hình làm trọng, điều động binh mã sẽ gây sự chú ý. Hơn nữa, các quan viên Hạ tộc rải rác ở các nha môn, chúng ta không thể phái binh tới từng nha môn. Điều binh tất nhiên không ổn, nhưng để khống chế được người thì chỉ còn các sử dụng người hoạt động ngầm!
Nói tới đây, y liền liếc nhìn Tiêu Thái sư:
-Ý Thái sư thế nào?
Tiêu Thái sư bình thản nói:
-Chỉ có điều người của Hoa Thính phải do Tú công chúa ra lệnh mới có thể xuất động. Nội các chúng ta không thể tuỳ tiện tiếp xúc với Hoa Thính!
Phạm Vân Ngạo lập tức nói:
-Nếu các vị đều thấy kế sách này khả thi, chúng ta lập tức tiến cung gặp Tháng thượng. Ngoài chuyện Hạ tộc mưu đồ tạo phản, chúng ta cùng xin Thánh thượng hạ lệnh Tú công chúa điều động người của Hoa Thính đi giám sát các quan viên Hạ tộc luôn!
Mọi người trong nội các đều trầm ngâm, nhìn nhau một hồi rồi đều khẽ gật đầu.
Ở một nơi hoang vu cách phía nam thành huyện Tịch Xuân quận Nghi Xuân mấy chục dặm, có một ngôi miếu không người hương khói, cỏ dại mọc thành bụi, một dòng suối nhỏ nước chảy trong vắt, uốn lượn từ hướng bắc đến hướng nam.
Bên dòng suối nhỏ cỏ dại mọc rất cao, trong đó có rất nhiều cỏ bụi gai, phủ kín mấy dặm xung quanh, mà nơi này lại vô cùng hoang vu, thậm chí không có lấy một con đường để đi. Người nào tình cờ qua đây nhất định sẽ bị sự âm u của nơi này doạ đến lạnh người.
Hai cái cây to, xác xơ quấn lấy nhau trong ráng chiều mênh mang. Hai cái cây này có ít nhất hơn mười năm tuổi, như đám yêu ma nơi chốn hoang vu này, vài con quạ đậu trên nhánh cây đầu, kêu lên quái dị.
Cây cổ thụ xác xơ, dòng suối lặng chảy hững hờ.
Cảnh vật thật thê lương, hiu hắt, âm u mà quạnh quẽ!
Người già trong huyện Tịch Xuân đều biết chuyện năm xưa nơi này thật ra vô cùng náo nhiệt, ở đây có một toà cổ miếu, tuy rằng không lớn nhưng đối với những người thiện tâm tín Phật ở Yến quốc mà nói, cái miếu nhỏ này là nơi bọn họ dựa dẫm về mặt tinh thần. Vì vậy, khách hành hương lũ lượt kéo đến đây, đa số đều là nông dân làm ruộng bình thường, đôi khi cũng có thương gia và lữ khách ghé qua miếu thắp nén hương.
Chỉ có điều, năm đó, trong miếu vốn có bảy, tám gã hoà thượng, một đêm nọ, bị người giết sạch. Tất cả bọn họ đều bị giết dưới mái hiên ở cửa miếu. Quan phủ điều tra nhưng không tra ra kết quả gì, chỉ nghe nói có đạo tặc rình rập đống bạc thắp hương trong miếu, nên mới giết người cướp của. Nhưng sự tình rốt cuộc là như thế nào sớm đã bị lớp bụi thời gian phủ mờ.
Nhưng kể từ đó, cái miếu cổ liền lụi bại, không có hoà thượng, tự nhiên cũng không có khách hành hương. Hơn nữa, vài mạng người chết nơi này vô tình tạo cho nơi đây một bầu không khí âm trầm quỷ dị.
Vốn dĩ bên cạnh cổ miếu còn có năm, ba hộ gia đình, nhưng sau chuyện đó, bọn họ đều đã chuyển đi. Trong vòng phạm vi mấy dặm, chẳng mấy khi có người đi tới, dần dần nơi này hoá thành nơi hoang vu, khó thấy bóng dáng người dân.
Dường như mấy năm trước lại có một đám hoà thượng đi tới nơi này, sửa sang lại ngôi miếu cổ tan hoang, ở lại nơi đây, chỉ có điều ở đây không còn phật, cũng chẳng có người đến thắp hương mà thôi.
Giống như những chuyện vu vơ ngoài đường, tuy rằng người dân mơ hồ biết có người đến ở, nhưng rồi rất nhanh, tất cả đều quên mất ở đây còn có một toà cổ miếu rách nát, quên đi nơi đây còn có một đám hoà thượng đang ở.
…
Cổ miếu vô cùng giản dị, chính điện toàn một màu u ám, đằng sau có hai gian phòng nhỏ xây bằng gạch, trong đó một gian là phòng bếp, gian còn lại là phòng để củi.
Chính điện có mấy phòng, là nơi các hoà thượng ở.
Tuy rằng đã qua một lần tu sửa nhưng nếu nhìn từ xa nhìn thì ngôi miếu cổ u ám này dường như có âm khí rất nặng, tạo một cảm giác âm u. Mà hai cây cổ thụ quạ thường đậu đứng ở ngay trước cửa chính của miếu cổ.
Lúc này là hoàng hôn. Hàn Mạc vừa mới đến nơi này, đi cùng y chỉ có một mình Lý Cố.
Giao dây cương cho Lý Cố, Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
-Ngươi ở đây, tự tìm chỗ nghỉ ngơi một chút!
Nói xong, y liền đi vào cổ miếu.
Lý Cố buộc ngựa cẩn thận, rồi ngồi xuống dựa gốc cây cổ thụ. Tiếng con quạ kêu trên đầu khiến y bực bội, giơ tay tung chỉ bắn vào con quạ. Con quạ kia cất lên một tiếng kêu quái dị "Oa" rồi rơi xuống như một tảng đá. Mấy con quạ khác hoảng sợ giương cánh bay đi, nhất thời nơi này quay lại vẻ yên tĩnh tịch mịch trước đó.
Lý Cố hững hờ, lúc này y mới lấy một mảnh gỗ trong người. Mảnh gỗ bình thường kia rất nhanh thôi sẽ được con dao nhỏ của y thổi hồn thành một nàng cung nữ. Đó là một câu chuyện xưa, một người y không thể quên.
…
Ngoài cửa cổ miếu thật ra còn có một tấm biển. Tấm biển này tuy không còn mới, nhưng cũng chưa cũ lắm, trên đó có khắc ba chữ "Vô danh tự", chữ như nước chảy, nhìn rất đẹp mắt.
Khi Hàn Mạc vào cửa, một gã hoà thượng rất nhanh chóng chạy ra nghênh đón, chắp tay thành chữ thập, nói:
-Hàn thí chủ!
Hàn Mạc cười, tay chắp chữ thập, hoà nhã nói:
-Đã mấy ngày rồi, làm phiền các vị sư phụ quá!
-A di đà phật, người xuất gia, vốn chỉ là cứu đời giúp người mà thôi.
Hoà thượng nói:
-Hàn thí chủ yên tâm, các vị thí chủ sống nhờ nơi này, thương thế đã không còn đáng lo ngại nữa, có điều muốn khôi phục phải mất thêm mấy ngày nữa!
Hàn Mạc chân thành nói:
-Phiền các vị sư phụ!
Y lấy ra mấy tấm ngân phiếu trong tay, nhét vào tay vị hoà thượng:
-Sư phụ, đây là Hàn Mạc đóng góp tiền nhang đèn cho chùa, xin sư phụ hãy nhận lấy!
Hoà thượng vội vàng lùi lại một bước:
-Hàn thí chủ, cứu người độ thế, là nhiệm vụ của cửa Phật. Ngài làm như thế này…
Hàn Mạc chân thành nói:
-Sư phụ đừng vội. Hàn Mạc đóng góp tiền của hương khói này không phải vì các vị sư phụ đã thu nạp bằng hữu của ta. Chỉ có điều Hàn Mạc biết, các sư phụ quý miếu mỗi ngày đều vì nạn dân mà khám chữa bệnh miễn phí, lại tặng không thuốc cho họ. Tâm địa Bồ tát này của các sư phụ, Hàn Mạc vô cùng khâm phục. Tiền Hàn Mạc đóng góp hương khói chỉ mong có thể giúp các vị sư phụ giúp một tay, có thể cứu được càng nhiều dân chúng càng tốt. Xin sư phụ hiểu cho tấm lòng của Hàn Mạc!
-A di đà phật. Hàn thí chủ quả là có trái tim nhân hậu. Bần tăng xin nhận lĩnh!
Hoà thượng tiếp nhận tấm ngân phiếu cất đi, nói tiếp:
-Hàn thí chủ, các vị thí chủ đều đang ở phía sau. Ngài tự vào đó đi, bần tăng còn phải chuẩn bị thuốc ở đây! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hàn Mạc cúi sâu người thi lễ, rồi mới đi qua chính điện, ra cửa sau, vào trong sân sau.
Hai gian cư xá tuy rằng tương đối rách nát nhưng rất đơn sơ, sạch sẽ. Sân vườn được quét dọn gọn gàng. Cửa lớn cư xá bên trái là nơi để củi, phòng bếp bên phải khẽ khép hờ.
Trong sân vô cùng vắng vẻ.
Hàn Mạc đi lên đẩy cánh cửa bên trái, đi vào, rồi nhẹ nhàng khép lại. Phòng xá này chia làm ba gian, cửa nằm ở gian giữa, từng bó củi được chẻ cẩn thận xếp ở đó, hai bên trái phải có một cánh cửa nhỏ, là hai gian phòng.
Hàn Mạc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bên trái đi ra, chỉ thấy bên trong có một cái giường gỗ đơn sơ, một thiếu nữ nằm trên giường, người nàng được cái chăn che phủ, khẽ hô hấp, giấc ngủ hết sức bình lặng.
Hàn Mạc chưa đi vào, nhẹ nhàng đóng lại cửa, rồi mới sang tới gian phòng bên phải, nhẹ nhàng đẩy cử đi vào.
Trong gian phòng này, có hai cái giường gỗ. Trên một cái giường, có một gã nam tử nằm im, không nhúc nhích, y đắp một tấm chăn mỏng manh.
Người đang dựa vào thành giường gỗ bên ngoài là một trung niên gầy yếu, nhìn thấy Hàn Mạc đi vào, người trung niên này liền mỉm cười với y.
-Tiên sinh!
Hàn Mạc tiến lên, cung kính thi lễ.
Người trung niên này chính là Trang Uyên, tông sư của Quỷ cốc, được Hàn Mạc tạm thời bố trí ở đây. So với bộ dáng của Trang Uyên lúc ở trong mê cung thì bây giờ quả thật y đã thay đổi rất nhiều.
Lúc trước, Trang Uyên khi còn đang hấp hối nhìn vô cùng thê thảm, giờ sau khi y đã tắm rửa, thay đổi trang phục, cạo sạch râu, tóc cũng được vấn lên, nhìn vẫn rất gày gò nhưng tướng mạo của y quả đúng là một nho sĩ trung niên điềm đạm.
Tinh thần Trang Uyên dường như đang rất tốt, y mỉm cười nói:
-Ngồi xuống đi!
Hàn Mạc lúc này mới kéo chiếc ghế cũ bên cạnh tới, ngồi xuống.
-Ta đoán hai ngày này ngươi chắc rất vất vả.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Có phải ngươi vẫn đang xử lý chuyện Nghi Xuân không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Trong kinh đã phái quan Đại Lý Tự và Lại bộ đến từ đêm qua. Tình hình ở đây vô cùng hỗn loạn, bọn họ đang chỉnh đốn mọi chuyện. Lương thực trong bát quái vây cũng đang được vận chuyển ra ngoài để cứu giúp nạn dân thiên tai!
Trang Uyên khẽ gật đầu:
-Chuyện nên làm, ngươi cũng đã làm rồi. Những chuyện còn lại cứ để cho bọn họ làm đi. Lúc trước ngươi đã để mọi người chú ý quá nhiều rồi, giờ nên khiêm tốn một chút!
-Phải!
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Tình hình hiện tại chủ yếu là do Tư Đồ Tĩnh và Gia Cát Dân bố trí. Tư Đồ Tĩnh biết đây là cơ hội lập công chuộc tội nên rất cố gắng. Người này lúc trước có thể trở thành quận thủ Nghi Xuân, cũng là có chút tài cán, chỉ có điều y lại theo Hạ gia làm tay sai mà thôi!
-Thuật dùng người thực sự là phải sử dụng cả quân tử và kẻ tiểu nhân.
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Người giỏi dùng người, không phải là xem nên dùng người nào mà là dùng người như thế nào cho đúng!
Hàn Mạc cung kính nói:
-Đệ tử thụ giáo!
Dừng một chút, y nhíu mày nói:
-Có một chuyện đến bây giờ đệ tử vẫn nghĩ không thông.
Trang Uyên nhìn Hàn Mạc, ra dấu bảo y cứ nói.
-Gia Cát Dân!
Hàn Mạc nói ra một cái tên:
-Tiên sinh, người tên Gia Cát Dân này có thể nói là một người vô cùng cẩn trọng, y không dễ dàng gì nhúng tay vào chuyện phân tranh. Nhưng trong chuyện tru diệt Hạ gia, Gia Cát Dân lại rất tích cực, từ đầu đến cuối đều đứng ở phe ta, thoạt nhìn tưởng đây là dấu hiệu tốt, nhưng đệ tử nghĩ, chuyện này chắc chắn phải có nguyên nhân ở bên trong?
Trang Uyên thoáng trầm ngâm, đột nhiên nói:
-Ta vốn rất ít khi xem kinh Phật, nhưng ở đây cũng được mấy ngày, cũng nghe được không ít. Ta nhớ một đoạn thế này, ngươi có muốn nghe hay không?
Hàn Mạc lập tức đứng dậy, cung kính thi lễ:
-Đệ tử xin lĩnh giáo!
Trang Uyên chậm rãi nói:
-Đời người cũng giống như thân ở trong bụi gai, tâm không động, người không làm bậy, không động ắt sẽ không bị thương. Còn người động tâm mà làm xằng, thân thể đau đớn, ắt sẽ cảm nhận được nỗi thống khổ của thế gian.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Ý của tiên sinh là…
Trang Uyên chăm chú nhìn Hàn Mạc, nói:
-Gia Cát Dân tích cực như thế, hiển nhiên là y cũng muốn Hạ gia bị tiêu diệt. Thái độ khác thường của y là do chỗ dựa vững chắc sau lưng y cũng muốn Hạ tộc bị tiêu diệt. Ta hiểu ý ngươi, trong lòng ngươi vốn muốn biết chỗ dựa của y là ai. Thật ra như câu ta vừa nói với ngươi kia, hiện giờ ngươi không cần mất công suy đoán, đến thời điểm thích hợp, ắt ngươi sẽ biết đó là ai thôi. Hiện tại dù ngươi có muốn biết cũng khó có thể đoán ra.
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Không sai. Các đại gia tộc khác đều muốn Hạ tộc bị tiêu diệt ngoại trừ Tiêu gia, bao gồm cả Hàn gia chúng ta!
-Cũng có thể nói Hàn gia chính là chỗ dựa vững chắc phía sau Gia Cát Dân!
Trang Uyên cười nhạt, nói:
-Ngươi không nghĩ đến khả năng này sao?
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, tuy rằng y không cho rằng Gia Cát Dân là người của Hàn gia, nhưng làm sao y có thể không công nhận được? Dù sao có rất nhiều chuyện trong gia tộc, chính y cũng không hay biết.
-Y có thể là người của Hàn gia các ngươi, cũng có thể là người của Tô gia, Hồ gia, Phạm gia,… thạm chí còn có thể là người của hoàng tộc!
Trang Uyên bình tĩnh nói:
-Không cần suy đoán, dù sao hiện tại y cũng đang ở cùng trận tuyến với ngươi. Nếu ngươi cứ ngờ vực vô căn cứ, theo như lời Phật dạy, chính là làm xằng, tự đả thương chính mình!
Hàn Mạc hít sâu một hơi, cười nói:
-Ta hiểu rồi, đa tạ tiên sinh đã dạy bảo!
Liếc nhìn A Địch vẫn chưa tỉnh dậy trên giường, y nhẹ giọng hỏi:
-Tại sao y vẫn chưa tỉnh lại?
Trang Uyên nói:
-Dù chưa tỉnh, nhưng đã không còn nguy hiểm nữa rồi.
Hàn Mạc đứng dậy đến bên giường A Địch, thấy rõ y đã tươi tắn lên vài phần, hô hấp cũng đều đặn, thoạt nhìn cũng thấy y không còn gì đáng lo ngại.
Dù sao mấy vị hoà thượng trong miếu này cũng đều tinh thông y thuật, nhờ có bọn họ khám chữa cho mà thương thế của bọn A Địch đã sắp khôi phục lại.
Đúng lúc đó, Hàn Mạc nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa sổ truyền đến. Y liền xoay người, nhìn qua cửa sổ, liền thấy một bóng người uyển chuyển vào từ cửa sau, nàng ta cầm mớ rau xanh trong tay, hiển nhiên là vừa mới rửa xong.
Bóng dáng yểu điệu của nàng bên cạnh đám rau xanh quả là một cách phối hợp không tầm thường. Hàn Mạc không ngờ Tiêu Linh Chỉ xinh đẹp, lạnh lùng, cao ngạo như vậy, cũng có lúc làm rau.
Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng cao ngạo, khiến người ta liên tưởng đến ngay vẻ đẹp thanh tú, không dính dáng gì đến chuyện bếp lửa của nhân gian, mà chuyện rau cỏ lại chính là chuyện bếp lửa ấy.
Hàn Mạc nhìn thấy cảnh này, tuy rằng hơi ngạc nhiên, nhưng y lại cảm thấy Tiêu Linh Chỉ lúc này cũng vô cùng xinh đẹp, khiến người xao lòng.
Đôi hàng lông mi gọn gàng, khuôn mặt thanh tú như trăng rằm, dáng đi nhẹ nhàng, vòng eo mảnh mai, đôi hông khẽ lắc, kết hợp tất cả những điều này ta có thể tóm gọn lại về Tiêu Linh Chỉ trong một bút, nàng quả là tuyệt sắc mỹ nữ khiến người phải kinh ngạc.
Nhìn nàng đi vào phòng bếp phía đối diện, Hàn Mạc vẫn ngơ ngẩn bàng hoàng.
-Nàng là một cô nương tốt!
Trang Uyên ở phía sau nhẹ nhàng nói:
-Mấy ngày nay nàng đã vất vả rồi!
Hàn Mạc nghe thấy liền khôi phục tinh thần.
Đã nhiều ngày nay, y ở Tịch Xuân giải quyết chuyện Hạ tộc, không dám khinh suất, không lúc nào dám rời khỏi nơi đó, vì thế mấy ngày rồi y chưa đến đây.
Những người ra khỏi bát quái vây đều được Hàn Mạc an bài đến đây, dĩ nhiên vô cùng bí mật. Hàn Mạc không thể để người khác biết được, dù là hôm nay y cũng chỉ mang theo Lý Cố mà y vô cùng tin cậy đi cùng.
Bốn người Tiêu Linh Chỉ có A Địch và Hàm Hương chưa tỉnh dậy, Trang Uyên lại không thể cử động chân tay, cho nên chỉ có mình Tiêu Linh Chỉ phục vụ cho cả bọn. Tuy nhiên nhìn dáng đi của nàng hiện tại thì thương thế trên đùi e rằng cũng chưa bình phục hoàn toàn.
Hàn Mạc lẩm bẩm nói:
-Đúng, nàng là một cô nương tốt!
Y nhẹ nhàng đi ra cửa, qua sân, bước tới cửa phòng bếp bên cạnh. Đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, y nhận ra Tiêu Linh Chỉ đang nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm.
Không gian thật yên tĩnh!
Hàn Mạc bỗng nhiên cảm thấy, tâm trạng vốn đang hồi hộp của y hiện thời vô cùng thoải mái, hình ảnh trước mắt khiến y có cảm giác rất thân thiết.
Nữ tử xinh đẹp kia cho y một cảm giác ấm áp khó tả.
Nơi này vốn tiêu điều quạnh quẽ, chỉ vì có nàng ở đây mà mang hương vị thanh bình, tĩnh lặng. Hàn Mạc ngơ ngác nhìn nữ tử kia, đột nhiên xúc động, ngâm:
-Nhà nông ăn mặc không dày mỏng
Không thấy cửa quan những sướng vui!
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai