Hạ Tuấn Dật liếc mắt một cái liền thấy đám người vừa bước xuống xe ngựa là bạn bè ngày trước của hắn. Đó là cháu Tiêu Thái Sư, công tử Tiêu Hoài Kim Tiêu Minh Đường. Lúc này Tiêu Minh Đường vẻ mặt quái dị, từ xa xa mà nhìn hắn.
Bức màn sau thùng xe ngựa hé ra, lộ ra một khuôn mặt, khuôn mặt kia có chút xinh đẹp, nhưng giờ phút này lại tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, đúng là muội muội của Tiêu Minh Đường
Tiêu Minh Hồng nhìn tên tội phạm rách nát Hạ Tuấn Dật, hàm răng cắn chặt, nước mắt lại càng chảy xuống dưới.
Mặc kệ như thế nào, Hạ Tuấn Dật thuở nhỏ cùng nàng chơi đùa với nhau , mười mấy năm qua, tình cảm cũng rất nồng hậu, mặc dù có thời điểm nàng cho rằng cảm giác này là sự thân thiết với anh họ, nhưng hiện giờ hắn trở thành tội nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém rơi đầu, nàng có thể nào không bi thương.
Hạ Tuấn Dật dừng lại bước chân, ngơ ngác mà nhìn Tiêu Minh Hồng trong xe, đột nhiên thở dài, gục đầu xuống.
Bên cạnh một tên Ngự lâm quân dùng trường thương dài dí vào sau lưng hắn, quát:
-Còn không đi mau.
Tiêu Minh Đường cuối cùng bước nhanh lên phía trước, hướng Ngự lâm quân kia mắng:
- Đồ chó, ngươi thúc giục cái gì? Vội vàng đi đầu thai sao?
Ngự lâm quân kia quay đầu lại, đang muốn giận, nhưng nhìn thấy Tiêu Minh Đường một thân cẩm y quý giá đẹp đẽ, da thịt trắng trẻo, tuy rằng trong lúc nhất thờicũng không biết đây là Tiêu gia Đại công tử, nhưng cũng biết người ta là công tử thế gia, nên im bặt, chỉ có điều nhíu mày nói:
- Vị thiếu gia này, đây đều là tội phạm triều đình, đại nghịch bất đạo, phải áp giải đến nhà tù Hình bộ. Thiếu gia đừng đụng đến sự tình này là tốt nhất
Hạ Tuấn Dật quay đầu lại đây, vẻ mặt cầu xin:
- Đại biểu ca, ngươi… ca giúp đệ cầu xin ngoại công, khiến ông ấy bảo toàn tính mạng cho đệ!
Ngoại công Hạ Tuấn Dật, chính là Tiêu thái sư.
Vào lúc này, tên Ngự lâm quân từ phía sau đi lên, nhìn thấy Tiêu Minh Đường, cũng nhận thức, chắp tay thi lễ:
-Tiêu thiếu gia!
Tiêu Minh Đường nói:
- Ta muốn nói mấy câu với hắn.
Đô thống kia nhíu mày, bước lên một bước, thấp giọng nói:
- Tiêu thiếu gia, đây đều là khâm phạm triều đình, đều là người phạm tội mưu phản. Tiêu thiếu gia không cần cùng bọn họ liên quan, nếu không đến lúc đó Thái sư chỉ sợ sẽ mất hứng
Người này hiển nhiên cũng là cùng Tiêu gia có chút liên hệ, cho nên lúc này mới thấp giọng khuyên can.
Tiêu Minh Đường nhìn vẻ mặt đáng thương tuyệt vọng của Hạ Tuấn Dật, do dự đôi chút, quay đầu lại lại nhìn muội muội trong xe, hai mắt đẫm lệ, thấp giọng nói:
- Ta cũng chỉ nói mấy câu thôi
Hắn tự nhiên cũng lo lắng việc này bị Tiêu thái sư biết, lúc này, tất nhiên tốt nhất là không nên dính dáng đến Hạ gia.
Nhưng hắn tự nhận mình là Tiêu gia đại thiếu gia. Tiêu gia có quyền thế, cho dù có người biết mình tới nơi này, chỉ cần không bị Tiêu thái sư biết, vậy cũng không sợ
Đô thống nọ thấy thái độ kiên quyết của Tiêu Minh Đường, cuối cùng gật gật đầu, nói:
- Tiêu thiếu gia phải nhanh chút, bị người ngoài nhìn thấy, không tốt! Rồi đem Hạ Tuấn Dật từ trong đám người kia đi ra.
Hạ Tuấn Dật hồn bay phách lạc, đứng trước mặt Tiêu Minh Đường, bộ dáng thảm thương nói:
- Đại biểu ca, ngoại công có biết hay không ta sắp bị giết?
Tiêu Minh Đường gật gật đầu:
- Biết, nhưng... ta và muội muội cũng đã cầu xin ông nội, nhưng bị ông nội mắng đuổi ra!
Bọn họ là người ăn chơi trác táng, tự nhiên không biết xu thế chính trị, lúc này Hạ gia chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cho dù ông trời cũng cứu không được, ngoại trừ Tiêu gia, ngoài các thế gia khác còn có hoàng tộc nhất định phải đưa Hạ gia vào chỗ chết
Tiêu thái sư đương nhiên hiểu được, tới bước này, Hạ gia đã hoàn toàn sụp đổ, Tiêu gia cho dù trả giá thật lớn, cũng là không có khả năng vãn hồi , cho nên lúc này, nếu không ra tay tương trợ, sẽ kiệt lực bỏ đi một ít quan hệ, để tránh liên lụy với Tiêu gia.
Dù sao mấy đại thế gia khác, đối với việc này đó là như hổ rình mồi, một khi bị thế gia khác nắm lấy nhược điểm gì, nhất định đem đến cho Tiêu gia không ít phiền toái
Lúc này, Tiêu thái sư cũng chỉ có thể ngồi yên không để ý đến, thậm chí còn muốn tham dự quét sạch Hạ gia.
Lão biết rõ lúc này thanh trừ, cháu lão và con gái lão đều phải chịu liên lụy, nhưng vì tiền đồ Tiêu thị gia tộc, lão chỉ có thể hy sinh thân nhân.
Lấy tính tình Tiêu thái sư , không có khả năng bởi vì sinh tử vài người mà gây trở ngại đến tiền đồ Tiêu gia .
Hạ Tuấn Dật nghe vậy, vẻ mặt lại tuyệt vọng,
- Ông ngoại ... thật sự mặc kệ chúng ta?
- Cô cô đâu?
Tiêu Minh Đường đảo qua đám tù phạm:
-Vì sao không thấy cô cô?
Cô cô tất nhiên là con gái Tiêu thái sư, mẫu thân Hạ Tuấn Dật, trong đám người này, Tiêu Minh Đường không nhìn thấy, cho nên mới hỏi.
Hạ Tuấn Dật thất thần nói:
- Mẫu thân... tự sát ... Bà không cam lòng chịu nhục...
Tiêu Minh Đường ngẩn ra, trong mắt dần dần hiện lên vẻ phẫn nộ, thấp giọng nói:
- Ngươi cũng biết, Hạ gia các ngươi có hôm nay, là do ai làm không?
Hạ Tuấn Dật ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt tăng thêm vài phần nghi hoặc.
- Ngươi nên nghe rõ: là Hàn Mạc đi?
Tiêu Minh Đường oán hận nói:
- Là hắn ở Nghi Xuân sửa trị Hạ gia các ngươi, tìm được chứng cớ, lúc này mới đem Hạ gia các ngươi bức đến bước đường cùng. Là hắn hại Hạ gia các ngươi thành như vậy!
Hạ Tuấn Dật trong mắt hiện ra thù hận vẻ, nghiến răng nghiến lợi:
- Là hắn... Lão tử thành quỷ cũng không buông tha hắn!
Hắn nhìn Tiêu Minh Đường,
- Đại biểu ca, ta sắp chết, ngươi nếu còn nhớ chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, thù này, ngươi phải giúp ta báo ... Giúp ta giết chết Hàn Mạc, khiến ta chết cũng có thể nhắm mắt!
Nhưng vào lúc này, một hồi vó ngựa vang lên, mấy con tuấn mã từ xa chạy như bay đến , đầu lĩnh là một người thân mặc cẩm y màu xanh da trời, phía sau mấy người, thoạt nhìn cũng là đệ tử quan lại.
Nhìn đến người tới, Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật cùng giận dữ.
Bọn họ đương nhiên thấy rõ đầu lĩnh kia, không phải ai khác, đúng là Hàn lão Tam, Hàn Tân!
Hàn Tân phi ngựa như bay, đến gần, lúc này mới đè nén trụ mã, tay cầm roi ngựa, vẻ mặt tươi cười nhìn Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật, cười ha hả nói:
-A, đây không phải Tiêu đại thiếu gia và Hạ đại thiếu gia sao? Kỳ quái, Hạ đại thiếu gia, hôm nay lại chơi trò gì thế. Như thế nào mà lại đóng giả tử tù thế. Yêu, hôm nay chơi lớn nha, khiến cả người nhà đều cùng ngươi chơi a?
Tiêu Minh Đường chỉ vào Hàn Tân nói:
- Họ Hàn, ngươi đừng có quá đắc ý!
Hàn Tân lạnh cười lạnh nói:
- Đắc ý? Sao ngươi không nghĩ tới vài năm nay ta ở kinh lý bị các ngươi ức hiếp. Thời điểm các ngươi ức hiếp người khác, như vậy thì không quá đắc ý sao?
Hạ Tuấn Dật nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói:
- Họ Hàn, lão tử ở dưới địa ngục chờ người Hàn gia tới. Từng bước từng bước đều theo ta làm bạn!
Hàn Tân vuốt roi ngựa, thản nhiên nói:
- Trước đó, ta sẽ nhìn Hạ gia các ngươi từng người từng người bị chém rơi đầu. Hạ đại thiếu gia, ngươi yên tâm, chờ ngươi chịu xong nhục hình, lão tử sẽ tiễn đưa cho ngươi!
Nhìn Tiêu Minh Đường liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Tiêu đại thiếu gia, và tử tù ở cùng một chỗ, có phải hay không còn có mưu đồ gì? May mắn ta không phải quan , bằng không, nhất định phải hướng triều đình tham tấu một bản, nói Tiêu đại thiếu gia ngươi và mưu tặc phản nghịch có điều cấu kết, ha ha ha... !
Giục ngựa thét to, một đám người lại phi ngựa mà đi, chỉ trong nửa khoảng khắc liền biến mất không thấy tung tích.
-Tiêu thiếu gia, đã đến lúc phải đi rồi!
Đô thống đi lên thấp giọng nói:
-Trì hoãn không được, Hình bộ còn đang chờ!
Tiêu Minh Đường nắm nắm tay, oán hận nói:
-Tuấn Dật, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giết chết Hàn Mạc, giúp Hạ dia ngươi báo thù.
-Tiêu thiếu gia, lời này... không thể nói.
Đô thống nhỏ giọng nhắc nhở:
-Nếu là bị những người khác nghe được, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ... Hàn Mạc... Hiện giờ chung quanh lan truyền, đó là công thần lớn nhất Yến quốc.
Hạ Tuấn Dật bị mang về giữa đám tù phạm, toàn đoàn lại bắt đầu uốn lượn đi trước.
Tiêu Minh Đường trở lại bên cạnh xe, con ngươi Tiêu Minh Hồng đã là sưng đỏ:
-Đại ca... Biểu ca thực sự phải chết sao?
- Đều là Hàn Mạc làm hại.
Tiêu Minh Đường giọng căm hận nói:
- Muội muội, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định phải giết chết Hàn Mạc, vì Tuấn Dật và cô cô báo thù, cừu này không báo, ta thề không làm người!
- Nhưng... Nhưng ông nội sẽ không cho chúng ta làm như vậy .
Tiêu Minh Hồng hai mắt đẫm lệ, nàng tuy trong lòng cũng hận Hàn Mạc thấu xương, nhưng Tiêu thái sư đã nghiêm khắc mà dặn dò qua, tuyệt đối không thể lén lút tùy tiện sinh sự làm càn.
Tiêu Minh Đường ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Muội muội, muội không phải luôn đi vào trong cung gặp đại cô sao? Lần sau đi, ngươi liền nói Hàn Mạc nói bậy, khiến đại cô sửa trị Hàn Mạc!
Tiêu Thái Sư tổng cộng có bốn đứa con, hai nam hai nữ, đứa con cả Tiêu Hoài Kim, con thứ Tiêu Hoài Ngọc, trưởng nữ chính là Tiêu Quý Phi, nữ nhân còn lại là thê tử Hạ Khánh Chi.
Đại cô trong miệng Tiêu Minh Đường, đó là Tiêu Quý Phi trong cung .
Yến Quốc Bình Quang đế tại vị chín năm, hắn đăng cơ không đến nửa năm, Hoàng hậu gặp phải bệnh lạ, hai ngày liền ngọc nát hương tan, từ khi đó đến giờ hạ xuống ý chỉ, mười năm không lập hậu.
Sự kiện này tất nhiên là sự kiện cực kỳ hiếm thấy cổ kim đến giờ là duy nhất .
Tuy nhiên hậu cung luôn phải có người thống lĩnh, trong hậu cung Hoàng đế, ngoại trừ mẫu nghi thiên hạ là Hoàng hậu, có sáu vị phi tần đằng sau Hoàng hậu, mà lục phi này, theo thứ tự là Quý phi, Hiền phi, Huệ phi, Thục phi, Đức phi, Lệ phi.
Lúc này đây, Quý phi là người có địa vị cao nhất, mà Tiêu phi lại còn dựa thế gia tộc, trở thành phi tử có địa vị nhất hậu cung
Hậu cung không có Hoàng hậu, vị Quý phi như nàng tự nhiên trở thành chủ hậu cung, thống lĩnh hậu cung phi tần, xử lý hậu cung sự vụ.
Tiêu Minh Đường tự hiểu là Tiêu Quý Phi đường đường là chủ hậu cung, nếu khiến Tiêu phi đến đối phó Hàn Mạc, chỉ sợ liền có thể đẩy Hàn Mạc vào chỗ chết, cho nên lúc này mới mưu đồ khiến Tiêu Minh Hồng đi nhờ cậy Tiêu phi
Tiêu Minh Hồng nhìn bóng dáng Hạ Tuấn Dật đi xa , trong lòng biết, lần này từ biệt, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại, trong lòng hận ý đối với Hàn Mạc càng cao, cắn môi đỏ mọng, oán hận nói:
- Ta nhất định phải khiến đại cô giết chết Hàn Mạc!
…
Yến lịch Bình Quang thứ chín, ngày 28 tháng 2, Hàn Mạc đã có được tin tức đến từ Yến Kinh, Hạ Khánh Chi và Hạ tộc quan viên, hai ngày trước, ước chừng có hơn tám trăm người, tất cả đều bị chém đầu ở pháp trường
Nghe nói, đầu bị chém, lăn lộn đầy đất, phóng mắt nhìn lại, đều là đầu người.
Thắng làm vua thua làm giặc, thế gia hưởng thụ vinh hoa phú quý người thường không thể đạt được, nhưng cũng chịu trách nhiệm người thường không thể tưởng tượng, một khi có biến, toàn tộc bị tru sát, quả nhiên là kinh tâm động phách
Trong kinh Hạ tộc bị tẩy trừ, mà Tịch Xuân bên này, Chư Cát Cát dân bốn phía điều động Thành vệ quân phối hợp với Ngự lâm quân bốn phía vây bắt Hạ thị gia tộc, mấy ngàn dân chúng, iếng khóc thét mười dặm có thể nghe.
Ngoài thành mười dặm, trống trải vô cùng, nhưng lúc này này phiến đất trống trải, cũng là nơi đám đông bắt đầu khởi động.
Hơn một ngàn danh thủ Thành vệ quân cầm đao thương cùng với Ngự lâm quân, còn có hơn trăm tên nha kiểm, lúc hoàng hôn, tạo thành một vòng tròn thật to, mấy ngàn người Hạ tộc bị nhốt ở bên trong, liền tập trung thành vòng tròn.
Trong kinh phái tới quan viên Đại lý tự, lĩnh Thánh Chỉ, âm thanh ngừng ngắt mà lên án mạnh mẽ một phen tội lỗi Hạ gia.
Mấy ngàn hạ thị tộc nhân, biết đại nạn buông xuống, khóc thét một mảnh, tràn ngập ở trong không trung.
Đây đã là lần thứ hai Hàn Mạc tham dự loại hình phạt lớn như vậy .Lần đầu tiên, đó là ở ngoài thành Hàn Diệp, nhìn hơn một ngàn Diệp thị tộc nhân bị giết không còn một người.
Đây là trường hợp quen thuộc.
Đứng ở xa xa trên sườn núi, nhìn đám người đang khóc thét, Hàn Mạc lại một lần nữa nghĩ tới ở cảnh ở ngoài thành Hàn Diệp ban đêm máu chảy đầm đìa, một cảnh tượng như vậy sắp tái diễn.
Nghĩ đến lúc ấy máu chảy đầm đìa trường hợp cực kỳ bi thảm Hàn Mạc chỉ cảm thấy dạ dày mình rất khó chịu, hắn không thể xác định, chờ một lát khi hành hình, hắn liệu có phải sắp nôn ra.
Tình cảnh này đương nhiên không phải chấm dứt, Yến quốc thế gia tranh đoạt một ngày không chấm dứt, loại này tình cảnh còn có thể lại phát sinh một lần nữa , mà tiếp theo, gia tộc nào suy bại dẫn đến hoàn cảnh bi thảm như vậy đây?
Hàn gia... Có thể hay không cũng có khả năng này?
"Ẩm bất tẫn đích bôi trung tửu... Sát bất hoàn đích địch nhân đầu!" !" Hàn Mạc trong lòng thở dài .
Các quan viên trên sườn núi không ít người quay mặt đi. Lăng thái giám cả người mềm nhũn, nếu không phải là có gã quan viên bên cạnh đỡ lấy, chỉ sợ đã ngất xỉu.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Lơ lửng trong không trung.
Hàn Mạc nhìn thấy cảnh tượng đó, ngửi thấy mùi máu tanh, cũng muốn nôn mửa, nhưng hắn cố gắng chế ngự.
Hắn đương nhiên biết, trong số mấy nghìn người đó, % là vô tội. Bọn họ thậm chí là những người lương thiện, cũng có những nhân sĩ đạo cao đức trọng, nhưng nhổ cổ nhổ tận gốc, đó là truyền thống của nước Yến.
Một gia tộc diệt vong, chỉ dùng máu tươi để chứng minh!
Hàn Mạc nhắm mắt lại, hắn cảm giác mình có chút run rẩy, tuy rằng hắn rất muốn chứng kiến cảnh Hạ gia bị diệt, tuy rằng hắn có ý chí kiên cường và thủ đoạn ác nghiệt nhưng hắn chung quy lại vẫn là người trần mắt thịt, nhìn cảnh tượng bi thảm trước mắt, nghe tiếng kêu rên thảm thiết thấu trời xanh, tâm tình của hắn sao không tổn thương trầm trọng.
-Cầu mong cho các ngươi được siêu thoát, tan biến trong hư vô.
Hàn Mạc trong lòng thầm cầu nguyện.
….
Sang tháng , lũ lụt ở Nghi Xuân đã bị đẩy lùi, đê Đại Thường cũng đã cơ bản được tu bổ, nhưng rõ ràng đê đập này chưa đủ chắc chắn, nếu muốn sau này không có cảnh nước sông Đại Thường tràn qua uy hiếp dân chúng, thì cũng cần được bồi đắp tu bổ lần nữa.
Tuy nhiên đó không phải là vấn đề Hàn Mạc quan tâm, hắn hiện quan tâm nhất là duy trì an toàn trật tự ở đây.
Nhờ Bát quái vây dự trữ lương thực, nên tai lương cứu tế nạn dân cũng không còn quá khan hiếm. Hồng thủy bao phủ hai huyện đã bị đẩy lùi, một số nạn dân lập tức được quan phủ bố trí rục rịch trở về quê.
Mấy ngày gần đây Hàn Mạc công vụ có rảnh rang đôi chút, tuy nhiên thỉnh thoảng xuất hiện một vài sự việc, cho nên cũng không có thời gian đến Vô danh tự.
Ngự lâm quân đều biết rằng, hồng tai đã gần kết thúc, chức trách của Ngự lâm quân cũng gần thực hiện xong, phần còn lại có thể giao phó cho Thành vệ quân.
Hạ tộc chiếm cứ Nghi Xuân gần trăm năm, làm người ta khó có thể tin đã hoàn toàn biết mất khỏi đất Nghi Xuân. Dân chúng đương nhiên cũng có bàn tán xì xào.
Một đêm nọ, Hàn Mạc và vài thuộc hạ sau khi giải quyết xong một số việc, người cũng có chút mệt mỏi, cả cơ thể hắn như rệu rã. Dựa theo kế hoạch thì cũng chỉ vài ngày nữa, Ngự lâm quân sẽ rút về Yến Kinh, tấu chương đã dâng, chỉ còn chờ Bộ Binh điều lệnh.
Mấy ngày cuối cùng này, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút.
Tuy rằng Tư Đồ Tĩnh đã ân cần mà sắp xếp chỗ ở, nhưng Hàn Mạc vẫn thích ở trong quan doanh, so với lúc trước ở tại quan nhà kho thì lều lớn này thoải mái hơn nhiều.
Tựa vào ghế, Hàn Mạc riu riu ngủ.
Bất chợt có tiếng chân rất khẽ vang lên, hắn hơi hé mắt. Trong lều lớn của mình, vốn không cho phép kẻ nào dám tự tiện bước vào. Ai gan hùm mật gấu nửa đêm dám đi vào doanh trướng của Hàn tướng quân?
Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ he hé mắt nhìn, phát hiện một bóng người giống như linh miêu, đang đi vào, thân mặc giáp trụ Ngự lâm quân, tuy nhiên tay không cầm bội đao.
Cái bóng kia như quỷ mị, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Hàn Mạc, một bàn tay đưa ra như muốn chạm vào hắn. Hàn Mạc trong nháy mắt thân hình chớp động, biến mất khỏi chiếc ghế, lắc mình sang bên cạnh.
Hàn Mạc vốn tưởng mình lắc mình như gió, có thể khiến đối phương chấn động, đang chuẩn bị thừa cơ khống chế đối phương, thì người nọ bóng dáng cũng chợt lóe lên, Hàn Mạc kinh ngạc, đã cảm thấy từ phía sau vang lên một giọng nói nũng nịu:
-Tiểu khốn khiếp, người định trốn đi đâu?
Thanh âm ngọt ngào quyến rũ, Hàn Mạc nhận ra giọng, khẽ thở dài:
-Ngươi thế nào mà cải dạng thành thế này. Đêm hôm khuya khoắt một nữ nhân đi vào lều của nam nhân, ngươi cũng làm được sao?
Hắn đương nhiên nhận ra, người mới tới không phải ai khác, chính là Diễm Tuyết Cơ!
Mùi hương từ cơ thể Diễm Tuyết Cơ từ phía sau lan ra. Nàng ghé sát cặp môi thơm vào tai Hàn Mạc, thì thầm:
-Như vậy nhục nhã sao?
Mùi hương trên người nàng xộc thẳng vào mũi Hàn Mạc, khiến cho người khác phải loạn tâm.
Tuy rằng mặc giáp trụ, nhưng Diễm Tuyết Cơ thân hình như trước, uốn éo như rắn, hai tay vòng ra trước vuốt ve ngực Hàn Mạc:
-Tiểu khốn khiếp, người ta nhớ ngươi, ngươi… có muốn ta không?
Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân hình, giáp trụ phía trên dần buông ra, ngực giáp rơi xuống, lộ ra một cặp nhũ hoa đầy đặn dán chặt vào lưng Hàn Mạc, nhẹ nhàng cọ xát. Hàn Mạc rất nhanh cảm giác được hai viên đâu đỏ đã săn cứng.
Hàn Mạc hít sâu một hơi, cười khổ:
-Nàng muốn hại ta sao?
-Ta hại ngươi cái gì?
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, lại dán sát tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Ngươi có muốn ta không, nói mau!
-Nàng biết rồi mà.
-Ta không biết, ta muốn ngươi nói cho ta biết!
Diễm Tuyết Cơ giọng ngọt lịm, bộ ngực đầy đặn lại ép sát, cọ xát trên lưng khiến Hàn Mạc cảm thấy hưng phấn dâng lên.
Hàn Mạc hơi quay đầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế kề ngay sát cạnh, miệng cười như hoa, hồn xiêu phách lạc, mắt lóng lánh như hồ thu phong tình vạn chủng.
Thât sự là một báu vật tuyệt thế!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
-Nàng cho rằng ta muốn nàng sao?
Diễm Tuyết Cơ cười khúc khích:
-Làm sao không muốn?
-Vì sao nói vậy?
-Là trong lòng ta biết…
Diễm Tuyết Cơ vuốt ve ngực Hàn Mạc, hai tay lướt nhanh xuống, quơ tay bắt ngay trụ thiên của hắn. Bởi vì nàng dụ hoặc, nên Hàn Mạc chỗ đó đã có phản ứng. Diễm Tuyết Cơ nắm lấy, quay người về phía trước, lại dùng bắp đùi cọ nhẹ vào, giọng ngọt như mật:
-Đây này, nơi này… tiểu khốn khiếp, ngươi xem đi, đã dựng đứng lên rồi…
Hàn Mạc bị nàng nắm chặt phía dưới, cả người giống như điện giật, mềm nhũn. Diễm Tuyết Cơ lại một lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve, hết sức khiêu khích.
Diễm Tuyết Cơ cởi giáp trụ, cởi nốt bộ đồ chẽn bên trong, để cùng một chỗ, mỗi cử chỉ đều khêu gợi cùng cực, khiến người ta có khó có thể cưỡng lại. Sức hấp dẫn chết người này của nàng dường như là một thứ bản năng, thành thục cũng vô cùng bản năng.
Hàn Mạc hít hà hương thơm thơm trên người nàng, mắt nhắm lại:
-Nàng tính giết ta à… ta còn không đứng dậy nổi kia… còn là nam nhân sao?
Diễm Tuyết Cơ ghé sát người Hàn Mạc, dùng cái lưỡi mềm mại khẽ mơn man lỗ tai Hàn Mạc, cười khach khách:
-Tiểu tử thối, ngươi cũng biết, để cho ngươi có được cảm giác đó, lão nương ta phải học qua không ít phòng thuật, đợi cơ hội khiến ngươi cực khoái mới thôi.
Nghe mấy lời nói động lòng người, phong tao lại vô cùng quyến rũ, Hàn Mạc thấy khí huyết dâng trào khắp cơ thể, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh:
-Tuyết Cơ, nơi này… là quân doanh…
-Quân doanh chơi đùa mới thích.
Diễm Tuyết Cơ lại cười khanh khách:
-Càng như thế, càng kích thích. Bên ngoài có hơn một ngàn Ngự lâm quân, chúng ta trong này khoái hoạt, chẳng phải là rất thú vị sao?
Hàn Mạc trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thán Diễm Tuyết Cơ nhục cảm tràn trề và cũng to gan nữa.
Loại kích thích này, hắn đương nhiên cũng muốn thử nghiệm, nhưng chỉ nghĩ đến bên ngoài trướng người đến người đi, binh lính không ngừng tuần tra đi lại, bên trong, lại diễn ra cảnh loạn phượng mây mưa, thực sự rất kích thích.
Chỉ có điều nếu bất ngờ có quân vụ khẩn cấp cần bẩm báo, thì sẽ như thế nào? Nếu thuộc hạ biết tướng quân ở trong lều lớn tùy ý hoan lạc, tin này truyền ra ngoài sao không bại hoại thanh danh?
Hắn do dự, nhưng Diễm Tuyết Cơ đã nhẹ nhàng cử động tay, dường như đã dành nhiều ngày luyện tập thuật phòng the, tay cực kỳ linh hoạt, lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve trụ thiên của hắn, Hàn Mạc đúng là cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung.
Từ khi ở Xuân Viên có trải qua hoan ái, Hàn Mạc đối với Diễm Tuyết Cơ thực sự rất có ham muốn. Nàng là một mỹ nhân biết chiều chuộng nam nhân của mình, lại thành thục từng hơi thở, làm cho người ta nhục cảm dâng trào như sóng.
-Ngươi có biết, những chuyện người khác không dám làm, thì ta lại càng muốn làm.
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng:
-Tiểu bại hoại, lão nương còn không sợ, ngươi sợ sao? Nam nhân của ta, nhất định không được nhát gan như vậy.
Hàm Mạc bị làn môi đầy đặn của nàng mơn trớn, chịu đựng không nổi, dùng lực xoay người lại, hai tay luồn vào áo nàng, hắn cảm thấy máu như sôi trào, giai nhân như ngọc, hai tay nắm chặt hai quả đào tiên, không ngừng vuốt ve, miệng thở hổn hển, cắn nhẹ lỗ tai của Diễm Tuyết Cơ:
-Là nàng dụ dỗ ta, trách không được ta, không cho cầu xin…
Diễm Tuyết Cơ cười mê hoặc, khẽ uốn éo vòng eo, đáng tiếc là thân dưới còn vướng vạt áo của giáp trụ, nên Hàn Mạc không thể thấy vòng mông của nàng co giãn như thế nào.
-Ngươi dụ dỗ ta… lại nói là ta dụ dỗ ngươi… là sao?
Diễm Tuyết Cơ khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, cúi đầu hỏi khẽ, hai hạt đậu đỏ hồng bị Hàn Mạc vuốt ve đùa nghịch rất nhanh đã căng cứng, săn lại.
Hàn Mạc chà xát hai bầu ngực phì nhiêu của nàng, mặt đỏ bừng, thở dốc:
-Ta nhớ nàng muốn chết!
Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân hình, đưa tay ra sau, nắm lấy trụ thiên của hắn, thì thào:
-Có phải là ngươi… chỉ nhớ đến ta… khi ở trên giường?
Hàn Mạc nhìn ngắm thân hình nàng trắng như tuyết, từ da thịt nõn nà tỏa ra mùi hương mê muội cả người, chỉ có điều trên đầu nàng vẫn còn đội mũ giáp, Hàn Mạc lấy tay gỡ ra để bên cạnh, một núi tóc đen nhánh thơm phức lập tức rối tung, sóng xoãi.
Cảm nhận bộ ngực nàng rung rinh dưới tay, mềm mại và rắn chắc, ngắm nhìn thân hình hoàn mỹ đến từng chi tiết, Hàn Mạc chỉ có thể tán thưởng tạo hóa đúng là đã quá sủng ái nàng, cũng thầm cảm thấy tạo hóa cũng đã sủng ái mình khi ban nàng cho mình.
Nhan sắc tuyệt thế, võ công tuyệt thế này là nữ nhân của mình, đúng là một kỳ tích.
Hàn Mạc lúc này thậm chí đã có một suy nghĩ cổ quái, hắn có cơ hội xuyên việt lần này, tái sinh vào thế giới này, cho dù không phải là cầu mà có, nhưng có thể lọt vào mắt xanh một báu vật như thế, qủa là không uổng phí một đời.
-Bảo bối, xem ra nàng đã đã có được thực học tuyệt kỹ phòng the rồi.
Hàn Mạc hạ giọng:
-Nàng đúng là phong tình bậc nhất.
-Gặp ngươi, lão nương tự dưng… tự dưng muốn, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi..
Diễm Tuyết Cơ xoay người lại, không đợi Hàn Mạc kịp phản ứng, cái lưỡi thơm tho đã như lưỡi rắn, lùa vào trong miệng Hàn Mạc.
Một nụ hôn nồng nhiệt, say đắm. Diễm Tuyết Cơ thân hình mềm mại, miệng rên khẽ, bắt đầu uyển chuyển cử động.
-Nàng là binh lính của ta!
Hàn Mạc thở ồ ồ, nhìn thấy lưng của Diễm Tuyết Cơ đỏ bừng mồ hôi đổ từng giọt, liền ôm lấy vòng eo của nàng:
-Ta là tướng quân, phải chinh phục binh lính của mình.
Hắn quay người Diễm Tuyết Cơ lại, ép nàng vào giường, mân mê cặp mông, bàn tay to xốc vạt áo giáp trụ lên, liền hiện ra một màu trắng xóa cả mắt, cặp mông hoàn mĩ tròn căng lộ ra.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, cặp mông tròn căng đầy đặn cũng giống như hoa trong gió nhẹ nhàng đong đưa, hấp dẫn vô hạn.
Hàn Mạc nhẹ nhàng cởi đan khố, cặp mông trong suốt như bạch ngọc liền hiện ra trước mắt, nhục cảm ngút ngàn, đem tay sờ vào lại co giãn kinh người, phía dưới thắt lưng của nàng đôi kiều đồn nhô cao, vong vút, lúc nằm sấp, đúng là khêu gợi tột cùng.
Giáp trụ lạnh như băng, làm nổi bật màu trắng xóa của cặp mông, dưới giáp trụ cứng nhắc, lại hiện ra da thịt mượt mà, khu vực cấm địa ngày thường bị che lấp cẩn thận, nay hoàn toàn lõa lồ, trắng chói cả mắt, như một áng mây.
Diễm Tuyết Cơ quay đầu nhìn, đôi mắt mơ màng, mặt ửng đỏ, đầu lưỡi khẽ liếm cặp môi đỏ mọng:
-Ngươi… còn không lại đây.
Hàn Mạc máu nóng dâng lên, bước tới, đỡ lấy cặp mông tuyết trắng của nàng, giữ chặt, hạ giọng nói:
-Là ngươi dụ dỗ ta…. Không được cầu xin. Ta… ta đi vào.
Va chạm khẽ khàng mà hồn xiêu phách lạc nhịp nhàng vang lên từ giữa lều lớn. Bên ngoài lều lớn, các binh sĩ tuần tra liên tục, không ai có thể nghĩ rằng trong lều của Hàn tướng quân đã diễn ra cảnh tượng mây mưa vần vũ.
Thời gian xẹt qua như điện, bên trong lều lớn, Diễm Tuyết Cơ như trứng gà lột, thân hình mềm mại cưỡi lên Hàn Mạc, miệng không ngừng rên rỉ, chủ động mà tìm kiếm hoan lạc.
Nàng cúi xuống, cắn lỗ tai Hàn Mạc một cái:
-Lão nương sẽ không xin tha… Tiểu khốn khiếp… Lão nương sẽ khiến ngươi phải cầu xin…
-Ta không cầu xin…
Hàn Mạc cắn răng:
-Ta muốn…. chinh phục ngươi!
Diễm Tuyết Cơ ngồi trên người Hàn Mạc, vặn vẹo thân mình hết cỡ, mặt đỏ như đánh phấn, vòng eo mảnh mai như rắn nước, bộ ngực phì đại chuyển động lên xuống, phải trái trái phải, tóc bay xõa, miệng rên rỉ khôn xiết, âm thanh như từ cõi bồng lai vọng đến, cả thân hình tuyết trắng đổ mồ hôi như trân châu, nhỏ từng giọt xuống người Hàn Mạc, hòa cùng mồ hôi trên người Hàn Mạc, trong lều tướng quân lúc này đúng là tràn ngập hương vị hoan lạc đặc biệt.
Phía dưới không ngừng va chạm phát ra âm thanh, hơi thở dồn dập, miệng không ngừng rên rỉ, đúng là làm một bản hòa tấu tuyệt thế trần gian.
Gương mặt xinh đẹp như tiên giáng của Diễm Tuyết Cơ tràn đầy vẻ say mê, phong tình ngời ngợi, tư chất mê hoặc bẩm sinh, lúc này khoái lạc dâng lên từng cơn trông lại càng bội phần xinh đẹp.
Thân hình của nàng run lên, mồ hôi đầm đìa, ửng đỏ, màu đỏ của hoan lạc trộn lẫn màu trắng của thịt da, tỏa ra một mùi hương quyến rũ tột cùng, miệng ghé bên tai Hàn Mạc rên xiết từng hồi.
Nàng một lần nữa áp đảo Hàn Mạc, biến hóa các tư thế, để Hàn Mạc tấn công mãnh liệt, rồi lại từ bị động chuyển sang chủ động, từ trên người Hàn Mạc mà lắc mà uốn éo.
Không biết trải qua bao lâu, chỉ biết khoái cảm đã lan khắp toàn thân, thấm vào tận xương cốt, hai người đều cảm thấy linh hồn bay bổng tận trời xanh, một màu đỏ hồng tràn ngập khắp cơ thể Tuyết Cơ, nàng run lên từng hồi, điên cuồng nhịp từng hồi đã khiến thể lực nào hao tổn khá lớn, cả người rũ ra, gục xuống ngực Hàn Mạc, hoàn toàn ép sát, trên chiếc giường đơn sơ trong trướng, hai người ôm siết nhau, hòa thành một khối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hàn Mạc hôn khẽ cái trán của nàng, hôn đôi mắt ướt át, đôi gò má ửng đỏ, toàn thân cảm thấy thỏa mãn cùng cực.
Diễm Tuyết Cơ dán sát vào Hàn Mạc, ghé sát tai, thì thầm:
-Tiểu khốn khiếp, ta… thật sự rất nhớ ngươi…
Hàn Mạc ôm thân hình của nàng trong tay, tay còn lại khẽ vuốt ve tấm lưng ong và cặp mông tròn trịa, hạ giọng nói:
-Lần trước nàng đi không từ giã, hại ta lo muốn chết. Nàng nói có đáng bị đánh hay không?
Nói xong, liền vỗ nhẹ vào ngực nàng mấy cái.
Diễm Tuyết Cơ ha hả cười:
-Người ta không phải là vừa chịu phạt hay sao? Ngươi còn nhẫn tâm đánh nữa…
Hàn Mạc lại nhẹ nhàng đánh vài cái, sau đó vuốt ve:
-Từ nay về sau, đi là phải nói đấy, biết chưa?
-Người ta là có đại sự, nếu không đi làm gì…
Diễm Tuyết Cơ đưa tay mơn trớn ngực Hàn Mạc, lập tức nghĩ đến cái gì, mặt càng đỏ, cắn môi thơm, suy nghĩ một chút, ghé sát tai Hàn Mạc thì thầm:
-Tiểu bại hoại… ngươi thỏa mãn chứ?
Hàn Mạc hôn trán nàng:
-Nàng… thỏa mãn chứ?
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng:
-Uh.
Rồi thấp giọng nói:
-Ta… ta hỏi ngươi một chuyện, cấm không được cười…
-Được, hỏi đi.
-Ngươi… ngươi nói ta có nhiều…. nước… không?
Nói đến đây, Diễm Tuyết Cơ ngày thường dũng mãnh bao nhiêu, lúc này không kiềm nổi xấu hổ vùi mặt vào ngực Hàn Mạc không dám nhìn hắn…
Hàn Mạc ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu được, không thể tưởng Diễm Tuyết Cơ dám mở miệng nói ra chuyện này, thấp giọng nói:
-Vì sao hỏi vậy… nàng… đa tình như nước… rất hiếm có…
Diễm Tuyết Cơ cắn ngực Hàn Mạc, ngẩng đầu, trợn mắt nói:
-Ngươi… đang cười?
-Không có!
-Có!
-Thực không có mà!
Hàn Mạc ôm chặt nàng:
-Đây là khuê phòng của chúng ta, ta lẽ nào lại cười nàng.
Diễm Tuyết Cơ lại dán sát ngực Hàn Mạc, hạ giọng nói:
-Trong sách Phòng trung thuật có nói, càng … ướt… thì nam nhân mới thích…
Hàn Mạc không kìm nổi cười, tuy nhiên trong lòng cũng có chút cảm động, ít nhất là Diễm Tuyết Cơ rất chú ý đến cảm giác của hắn.
Là Diễm Tuyết Cơ đã coi hắn là nam nhân trong lòng nàng, điều này không nói ra cũng biết.
-Ngươi thích ta mặc giáp trụ?
Diễm Tuyết Cơ đột nhiên lại hỏi.
Hàn Mạc lập tức nói:
-Thích!
Nghĩ vừa rồi Diễm Tuyết Cơ mặc giáp trụ, chính mình lúc đó hưng phấn, khoái cảm đến cũng mãnh liệt, chợt nghĩ ra, đó là bản năng chinh phục của nam nhân.
-Cái đó cũng là sách Phòng trung thuật nói!
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách.
Có thể vận dụng linh hoạt Phòng trung thuật, Diễm Tuyết Cơ hiển nhiên rất cao hứng, ít nhất nàng cảm thấy mình sử dụng một chút thủ đoạn, khiến nam tử này mê đắm mình hơn.
Ngoài trướng vải lại có một đội binh sĩ đi qua, Hàn Mạc lúc này mới ý thức được đang ở trong quân doanh, dịu dàng nói:
-Tuyết Cơ… chúng ta… mặc xiêm y vào… nơi này là quân doanh.
Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân mình, hiển nhiên là không muốn đứng dậy, nhưng nàng cũng biết, nếu chẳng có may có quân tình cấp báp, bị người nhìn thấy, mình sẽ phải ra tay giết người bịt miệng, đến lúc đó sợ sẽ khiến Hàn Mạc cụt hứng.
Hai người đứng dậy chỉnh đốn trang phục, tất nhiên là sau một hồi lưu luyến vuốt ve.
Mặc xiêm y vào, Hàn Mạc mới kéo Diễm Cơ ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng hỏi:
-Nàng đã đi đâu?
-Yến Kinh!
Diễm Tuyết Cơ nói.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Đi Yến Kinh làm gì?
Tay hắn vốn đang vuốt ve vòng eo của nàng, nghe thấy thế, lập tức dừng lại.
-Ta lẻn vào Xuân Viên là vì lấy một thứ…
Diễm Tuyết Cơ ghé sát tai Hàn Mạc, nói như thở:
-Có được thứ đó, liền đem giao cho người khác!
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ giọng hỏi:
-Đêm đó… thật sự là nàng?
Đêm đó ở Xuân Viên đúng là một đêm sấm sét. Hàn Mạc phái Lý Cố đến thư phòng Hạ Học Chi tìm kiếm sổ sách, đêm đó, ngoại trừ Tây Hoa Thính còn có một nhóm người khác lẻn vào, là Tử Y Vệ nước Khánh.
Tử Y Vệ toàn quân bị diệt, mà Lý Cố của Tây Hoa Thính cũng mang về một quyển sổ giả.
Sau đó, Diễm Tuyết Cơ đột nhiên rời khỏi. Hàn Mạc lúc ấy đã đoán Diễm Tuyết Cơ ngư ông đắc lợi, phút cuối ra tay, nhờ vào sự yểm hộ của Tây Hoa Thính và Tử Y Vệ lấy cắp cuốn sổ thật.
Điều nay đến nay hắn vẫn hoài nghi, giờ nghe Diễm Tuyết Cơ đột nhiên nói ra, Hàn Mạc lập tức tám phần khẳng định, buổi tối hôm đó, Diễm Tuyết Cơ cũng lẻn vào thư phòng, nhân cơ hội lấy cắp sổ sách.
Diễm Tuyết Cơ cười, thân hình đang ở trên đùi Hàn Mạc vặn vẹo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, mắt chớp chớp:
-Xem ra người đã sớm đoán được. Không sai. Đêm đó sổ sách thật là do ta lấy đi.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Nói như vậy, nàng chịu nhục, ẩn nấp ở Xuân Viên, chính là vì quyển sổ đó.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
-Nếu không bại bởi hắn, lão nương sẽ không vì một quyển sổ mà phí công sức như vậy, lại còn bị…
Nàng kéo kéo cái mũi Hàn Mạc, cười lẳng lơ:
-Còn bị tiểu khốn khiếp ngươi lừa cả thân mình…
Hàn Mạc lập tức giả bộ khổ sở:
-Tỉ tỉ tốt, tỉ đừng quên là tỉ… cưỡng đoạt ta…
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách:
-Đúng, là lão nương ta chiếm ưu thế…
-Quyển sổ kia, cuối cùng là ai giữ?
Hàn Mạc mắt lộ hàn quang:
-Tuyết Cơ, nàng có thể nói hay không, là ai và nàng đánh cược, ai đủ sức khiến nàng phải mạo hiểm đi lấy cắp cuốn sổ…
Diễm Tuyết Cơ lại chớp chớp mi mắt, dường như nghĩ đến cái gì, cuối cùng cười ha hả, từ trong giáp trụ của nàng, lấy ra một đồ vật, đưa đến trước mặt Hàn Mạc, hạ giọng:
-Tiểu khốn khiếp, ngươi xem, đây là cái gì?
Han Mạc nhìn kỹ, đúng là một cuốn sổ, trong lúc nhất thời đúng là không thể hiểu. Diễm Tuyết Cơ không phải đã nói là đem sổ đến Yến Kinh rồi, tại sao còn cầm trở lại đây?
-Cái này chính là sổ sách của Hạ Học Chi?
Hàn Mạc hãy còn có chút không tin.
Diễm Tuyết Cơ khẽ vung vẩy cuốn sổ, cười hì hì:
-Ngươi vẫn không tin? Đây chính là bảo vật, bên trong có thể có nhiều thứ ngươi cần.
Rồi lại ghé sát vào, liếm khẽ vành tai Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:
-Tiểu bại hoại, ngươi có muốn hay không?
Hàn Mạc vẫn nghi hoặc:
-Không phải là nàng nói đã đem đến Yến Kinh sao? Sao còn mang về?