Trong phủ Lễ bộ thượng thư, vẫn là tiếng cười hồ hoan hô, trong bữa ăn linh đình, có người muốn tìm chú rể kính rượu, chỉ có điều người bên cạnh nói:
- Chú rể uống nhiều, đi trước tỉnh rượu, cần phải đợi một lát mới được!
Chỉ có điều không ai biết, diễn viên chính tối nay, lúc khách khứa và bạn bè ngồi đây, lại yên lặng không tiếng động mang theo đám âm hồn tiến hành một hồi đánh len tanh máu bên ngoài.
Hàn Huyền Xương tâm tình khoái trá, trên mặt mang theo nụ cười, kính rượu vài vị trọng thần trong triều, trên mặt hắn cũng hơi lộ vẻ say rượu.
Hôn nhân đại sự của con trai đã xong, coi như đã bớt đi tâm sự thật lớn trong lòng, tâm tình hắn hôm nay cũng thoải mái không ít, vẫn tươi cười với khách khứa, thấy Hàn Huyền Đạo đang bồi tiếp Tiêu Thái sư, bản thân liền tới cạnh bàn Tô Quan Nhai, tự mình rót rượu cho Tô Quan Nhai cười nói:
- Tô đại nhân, Huyền Xương lại kính ngài một ly.
Tô Quan Nhai nâng chén rượu lên, cười nói:
- Hàn đại nhân, hiện giờ ngài đã bớt đi một việc trong lòng, thật đáng mừng.
Hắn uống cùng Hàn Huyền Xương một ly, buông chén rượu nói:
- Hàn Mạc anh hùng trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, Hàn đại nhân, ta ghen tỵ ngài, sinh một đứa con trai tốt!
Quan viên bên cạnh cũng đều nói khen.
Hàn Huyền Xương tự nhiên cao hứng trong lòng, cười nói:
- Tô đại nhân, nếu bàn về tài năng, tiểu khuyển so với lệnh lang lại kém không ít, cha con hai người mới thật sự là hổ phụ không khuyển tử… Thử hỏi khắp thiên hạ này ai không hâm mộ cha con hai người, ha ha ha… !
Tô Quan Nhai thở dài, kéo tay Hàn Huyền Xương ngồi xuống bên cạnh mình nói:
- Hàn đại nhân, đừng nói chuyện khác, chí ít chỉ sợ có một chuyện ta kém huynh!
Hắn nhìn Hàn Huyền Xương cười nói:
- Chuyện ôm cháu trai này, chỉ sợ lão huynh ngài đi trước ta!
Trong nhất thời, quan viên cùng bàn đều cười ha ha.
Hàn Huyền Xương lại cười nói:
- Tô đại nhân, việc này nên trách ngài. Lệnh lang văn võ song toàn, thanh niên tài tuấn hiếm có, muốn kết hôn với các quý phủ, chỉ sợ xếp vòng quanh thành Yến Kinh cũng chưa hết… !
Tô Quan Nhai nâng bầu rượu, rót rượu cho Hàn Huyền Xương, nửa thật nửa giả nói:
- Lời này cũng không thể nói như vậy, không nói người khác, chỉ sợ Hàn đại nhân còn ghét bỏ!
Tuy rằng Hàn Huyền Xương uống không ít rượu, có vẻ hơi say, nhưng dù sao tính tình hắn cẩn thận, Tô Quan Nhai đột nhiên nói ra lời này, khiến hắn cảm thấy hơi kỳ quái, lại vẫn cười nói như cũ:
- Tô đại nhân nói đùa!
Tô Quan Nhai vuốt chòm râu, ghé lại gần thấp giọng nói:
- Nếu Hàn đại nhân thật sự không chê Tô mỗ, không bằng hứa gả khuê nữ của ngài cho nhà ta, khuê nữ của ngài chẳng những xinh đẹp, lại biết sách hiểu lễ, thật là cô gái tốt hiếm có đó!
Tiếng cười hoan hô bốn phía, hơi ồn ào một chút, nhưng một câu này, Hàn Huyền Xương lại nghe cực kỳ rõ ràng, đầu tiên ngẩn ra, liếc nhìn Tô Quan Nhai, thấy nụ cười thản nhiên trên mặt hắn, nhưng không giống như đang nói giỡn.
Hơn nữa loại người quyền quý như bọn họ, nói giỡn cũng sẽ không lấy con trai con gái đối phương ra đùa. Trên tiệc rượu này Tô Quan Nhai bỗng nhiên nói một câu như vậy, thật sự khiến Hàn Huyền Xương vô cùng bất ngờ.
- Việc này… !
Hàn Huyền Xương mỉm cười, liếc nhìn Tô Quan Nhai, thấp giọng nói:
- Tô đại nhân, ngài quả thật uống nhiều rượu rồi!
…
…
Nếu nói trong phủ đêm nay quạnh quẽ, như vậy nơi quạnh quẽ nhất chính là một viện nhỏ phía tây phủ Thượng thư. Nơi này im ắng trong đêm, cành lá cây lớn trong viện đong đưa theo gió đêm, phát ra tiếng sàn sạt có thể nghe thấy rõ ràng, trong viện càng có vẻ lạnh lùng.
Sắc mặt Bích di nương vô cùng tái nhợt, đã không mở được mắt, chỉ có điều nàng có thể mơ hồ nghe được tiếng nhạc mừng truyền tới, khóe miệng nàng cũng hơi nở nụ cười.
Vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, hô hấp ngày càng yếu ớt, trên trán và hai tay nàng đều cắm kim châm, đây đã là kim châm kéo dài mạng cuối cùng.
Lúc này Huyền Cơ đại sư ở trong phòng, ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong miệng tụng kinh.
Hắn đã gắng hết sức, nhưng trong lòng biết, tới tình trạng này rồi, bản thân mình không có phương pháp gì cứu sống cô gái đáng thương này. Bệnh ma đang cắn nuốt tinh khí cuối cùng của nàng, hiện giờ mình có thể làm chỉ là tụng "vãng sinh kinh" cho nàng.
Sống chết hai cực vui buồn, kiếp phù du thành mây khói.
Hàn Thấm khóc đẫm nước mắt, nàng quỳ gối bên giường, đôi mắt long lanh sớm đã sưng đỏ, nhìn Bích di nương hơi thở ngày càng yếu, nàng cũng không có biện pháp gì.
Nàng muốn đi gọi phụ thân, nhưng lại bị Bích di nương ngăn cản.
Hôm nay là ngày đại hôn của Hàn Mạc, Bích di nương tuyệt đối không muốn bởi cái chết của mình mà ảnh hưởng không khí vui mừng trong hôn sự, nàng lại dặn dò, cho dù mình chết, cũng phải chờ tới buổi trưa ngày thứ hai mới có thể đi thông báo.
Cũng bởi vì như vậy, Bích di nương sai hai nha hoàn phục dịch nàng rời khỏi, chỉ để Hàn Thấm lại, vì sau khi mình đi, tin tức không lập tức truyền đi, bởi vậy mà ảnh hưởng hôn sự của Hàn Mạc.
Nàng hy vọng hôn sự của Hàn Mạc có thể hoàn thành thuận lợi, nàng hy vọng Hàn Mạc có thể êm đẹp nhất!
Tay Bích di nương nắm tay Hàn Thấm, nghe lễ nhạc cưới hỏi giống như mờ ảo, trong vô tình, nơi hai bên khóe mắt của nàng, đã có nước mắt như trân trâu trào xuống.
Một hồi bước chân dồn dập phá vỡ sự lạnh lùng trong viện, Huyền Cơ đại sư mở to hai mắt, chỉ thấy Hàn Mạc đã đứng trước cửa, ngay cả quần áo chưa kịp thay, một thân quần áo nịt màu đen.
Hàn Mạc bước nhanh đến, đưa cái hộp trong tay.
Huyền Cơ đại sư thần sắc bình thản đón lấy cái hộp, mở nhẹ ra thoáng nhìn, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói:
- A di đà phật, xem ra mạng của nữ thí chủ… không thể tuyệt!
…
Hàn Mạc ngồi trên ghế trong viện, lo lắng trong lòng mấy ngày nay, không ngờ giờ phút này hoàn toàn giải tỏa.
Có lẽ đúng như lời Huyền Cơ đại sư nói, người phụ nữ hiền lành như Bích di nương, mạng vốn không nên tuyệt, Diêm Vương gia muốn nhận lấy tính mạng của nàng, nhưng ở một đêm cuối cùng Hàn Thanh trở về đúng lúc, mang dược liệu về, cướp Bích di nương từ trong tay Diêm Vương gia.
Lúc này đầu Hàn Thanh vẫn rối bù như cũ, vẫn một bộ quần áo cũ nát không kịp thay, nhìn thấy trên mặt Hàn Mạc lộ ra nụ cười, trong lòng hắn rõ ràng, bản thân mình trở về không có muộn.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới biết được Hàn Mạc muốn mình đi Phong Quốc lấy thuốc, là vì cứu chữa Bích di nương.
Có thể cướp được tính mạng Bích di nương khỏi tay Diêm Vương gia trong thời khắc cuối cùng, Hàn Thanh hiểu được nỗi khổ mình vẫn chịu đựng không hề uổng phí, từ nhỏ đến lớn, dùng trái tim mà nói, Bích di nương cũng từng chiếu cố qua hắn.
Tuy rằng thân phận Bích di nương ở trong phủ không cao, nhưng dùng tính tình thiện lượng đạt được sự tôn kính của mọi người.
Hàn Mạc nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng Hàn Thanh, cuối cùng nhớ tới chuyện quan trọng, mày nhăn lại hỏi:
- Tiểu Chu đâu? Sao hắn không trở về cùng ngươi?
Hàn Thanh vẻ mặt ảm đmạ, nắm chặt tay:
- Thiếu gia… Hắn còn ở lại Phong Quốc… !
- Vì sao hai người không cùng trở về?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Ngươi trở về thế nào? Là có người tới cứu các ngươi?
Tính mạng Bích di nương đã không đáng ngại, hiện giờ hắn lại lo lắng cho an nguy của Chu Tiểu Ngôn và Bạch Dạ Lang.
Trong lòng hắn đoán được, Hàn Thanh và Chu Tiểu Ngôn ở Phong Quốc tất nhiên gặp phải biến cố rất lớn, nhưng rốt cuộc hai người gặp phải tình cảnh gì ở đó, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Hàn Thanh nắm chặt tay, gân xanh đều lộ ra, trong nhất thời hắn lại không biết nói từ đâu, cuối cùng nói:
- Thiếu gia, ngài có biết những kẻ mọi người giết chết tối nay là người phương nào?
Hàn Mạc không trả lời, trong mắt tràn ngập câu hỏi nhìn Hàn Thanh.
Hắn đương nhiên biết tối nay không phải đánh giết một đám người Nam Phong bình thường, nhưng thân phận chân chính của bọn họ lại không hề biết, hơn nữa hắn cũng rất muốn biết thân phận của tên cao thủ Nam Phong cuối cùng kia.
- Bọn họ là Hắc Xà Chúng!
Hàn Thanh thấp giọng nói:
- Thiếu gia đã từng nghe qua tên Nam Xà Bố Tốc Cam trong Thập Phương Danh Tướng?
Hàn Mạc nhíu mày:
- Ý của ngươi là nói, đám người tối nay, đều là bộ hạ của Bố Tốc Cam?
Hàn Thanh gật đầu nói:
- Đúng thế. Bố Tốc Cam có hai tên thuộc hạ Đại tướng, một là Bạch Xà Cam Lợi Thái, người kia là Hắc Xà A Phổ La, hai người này ở Phong Quốc đều là nhân vật nổi tiếng… Mà vệ đội bên cạnh hai người kia, một gọi Bạch Xà Chúng, một gọi Hắc Xà Chúng, hôm nay thiếu gia giết chết chính là người Hắc Xà Chúng… !
- Cam Lợi Thái? A Phổ La?
Hàn Mạc cau mày, nhớ kỹ hai cái tên hơi khó đọc, tên tuổi Nam Xà Bố Tốc Cam thiên hạ đều biết, tự nhiên Hàn Mạc nghe qua từ rất sớm, nhưng hai cái tên này lại rất xa lạ, quả thật lần đầu nghe nói tới.
Chẳng qua Nam Phong vốn là quốc gia thần bí, rất ít qua lợi với nước khác, mình chưa nghe thấy tên hai người này cũng không coi là kiến thức nông cạn, nhưng có thể trở thành thủ hạ Đại tướng của Bố Tốc Cam, hai người kia tự nhiên không phải hạng người đơn giản.
- Tên cao thủ Nam Phong kia, là bộ hạ A Phổ La?
Hàn Mạc hỏi.
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Thiếu gia, tên cao thủ Nam Phong kia, chính là Hắc Xà A Phổ La!
Hàn Mạc hơi sửng sốt, lập tức hơi nheo mắt lại, trách không được đêm qua tên này gặp nguy không loạn, hơn nữa nói chuyện rất có khí thế, hóa ra cũng là nhân vật nổi danh ở nước Nam Phong.
Hiện giờ nghĩ tới, nếu không phải nhân viên ngầm cùng ra tay đánh chết, bản thân mình phải đối phó tên kia, quả thật còn chưa biết hươu chết về tay ai.
May mắn một hồi đánh lén tối nay, giết chết toàn bộ kẻ truy tung, ngay cả thi thể bọn họ cũng dùng Hóa Thi Phấn gạt sạch, nếu không thật sự để người Phong Quốc biết được chuyện này, quả thật là chọc phải phiền toái lớn.
Cũng không trách được sau khi chết trong đôi mắt A Phổ La hiện ra vẻ không cam lòng, là nhân vân hô mưa gọi gió tại Phong Quốc, lại chết không rõ ràng trong một cuộc đánh lén tại Yến Quốc, cũng không phải do A Phổ La không cam lòng, chỉ sợ trước khi chết, chưa bao giờ A Phổ La nghĩ rằng mình sẽ chết uất ức như vậy.
Mà tới giờ phút này, Hàn Mạc mới chính thức cảm nhận được sự khủng bố của Tây Hoa Thính.
Một hồi đánh lén như tia chớp, quét sạch một đám tinh nhuệ Phong Quốc, làm rất lưu loát, không chút ướt át bẩn thỉu, trong tay nắm nha môn ngầm khủng bố như vậy, đối với địch nhân mà nói, đó là tồn tại giống như ác mộng, nhưng đối với mình mà nói, lại là chuyện rất may mắn.
Hàn Mạc đang muốn hỏi tiếp, lại nghe ngoài viện vang lên một hồi bước chân, nghe được giọng Hàn phu nhân truyền tới:
- Khắp nơi trong phủ đều náo nhiệt, nơi này cũng phải nổi nhạc lên, không thể để muội muội một mình quạnh quẽ ở trong này. Ai nha, nhanh một chút, nước mật kia nguội sẽ không còn hương vị, nhân lúc còn nóng uống mới được… !
Vừa nói, Hàn Phu nhân vừa dẫn vài nha hoàn từ ngoài cửa tiến vào, rất nhanh nhẹn.
Hàn Mạc nghe được lời Hàn phu nhân nói, một tình cảm ấm áp lập tức dâng lên trong lòng.
Dù sao không phải tất cả mọi người quên đi nơi này, dù sao mẫu thân mình còn nhớ nơi này, điều này khiến lòng Hàn Mạc thoải mái hơn không ít.
Chỉ có điều Hàn phu nhân vào sân, thấy Hàn Mạc mặc một bộ quần áo nịt màu đen, trước người còn một tên giống như quỷ đứng đó, dọa cho Hàn phu nhân nhảy dựng, dừng chân lại, thấy rõ là Hàn Mạc, lúc này mới lắc mông đi đến, nhéo lỗ tai Hàn Mạc một phen, mày liễu dựng thẳng lên:
- Hay cho hai tên tiểu tử thối các ngươi đang làm cái quỷ gì, nhanh ra chiêu đãi cho bà đây… !
Dường như nghĩ tới cái gì, nàng lại nói:
- Đúng rồi, đã lâu rồi bà đây không thấy thằng nhãi con Hàn Thanh này, làm cái gì mà biến thành bộ dạng này?
Hàn Thanh cúi đầu không dám nói lời nào, Hàn Mạc cười khổ nói:
- Mẹ, ngài nói nhỏ một chút, đại sư đang chữa bệnh cho di nương… !
Hàn phu nhân quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, lúc này mới buông lỏng tay thấp giọng nói:
- Thế nào? Bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp sao? Hai ngày trước ta tới đây một lần, khí sắc của muội muội kém đi rất nhiều!
Hiển nhiên nàng còn không biết tình hình bệnh tình thực tế của Bích di nương, càng không sao biết được, thiếu chút nữa Bích di nương hương tiêu ngọc vẫn tối nay.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
- Đại sư nói, bệnh tình đã thay đổi tốt đẹp, qua tối này sẽ chậm rãi khôi phục… Chẳng qua phải điều dưỡng thật tốt, bồi bổ thân thể!
Hàn phu nhân lập tức cười rộ lên, gật đầu nói:
- Sau này ta tự mình xuống bếp làm thức ăn để nàng bồi bổ… !
Nàng lại thấy đôi mắt Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào bát canh mật nha hoàn phía sau cầm, liền nói:
- Thôi, đại sư chữa bệnh, chỉ sợ nhất thời không ra được, canh này nguội thì đáng tiếc, Hàn Thanh, ngươi uống nó đi, tiện nghi cho thằng nhóc ngươi… !
Hàn Thanh đói bụng tới phát hoảng, ngửi được mùi canh hạt sen, dạ dày sôi lên, một tiếng ra lệnh này của Hàn phu nhân, Hàn Thanh vội vàng nói:
- Tạ ơn phu nhân!
Không nói hai lời, hắn liền tiến tới đón lấy canh mật, uống như dội nước.
- Con cũng đừng ở chỗ này!
Hàn phu nhân trừng mắt liếc Hàn Mạc:
- Nhanh tới đại sảnh, bữa tiệc này sắp tan, còn còn phải tiễn khách… Còn không nhanh đi thay quần áo… !
Hàn Mạc biết đêm đại hôn là chuyện lớn, chỉ có thể gật đầu, liếc Hàn Thanh một cái, cũng chỉ có thể sau này bớt chút thời gian hỏi hắn việc ở Phong Quốc. Hắn đứng dậy nhìn thoáng về phía phòng của Bích di nương, chung quy trong lòng có vài phần vui mừng, lúc này mới bước nhanh khỏi viện, đi thay quần áo thường tiếp khách.