Hàn Mạc nghe vậy, dở khóc dở cười, hắn không ngờ, Tiểu Thiến đi đi lại trong phòng cả nửa ngày trời, hoá ra là đi tìm bồn cầu. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, từ khi nàng ra khỏi phủ nhà họ Phạm đến giờ đã sáu, bảy canh giờ trôi qua, người vốn có ba việc cấp thiết, đây cũng là chuyện bình thường.
Hàn Mạc biết lúc này hắn không thể cười, nếu không thê tử nhất định sẽ càng thêm ngượng ngùng, vì thế hắn bình tĩnh nhẹ giọng, nói:
-Phía sau giường liệu có có hay không?
-Không có!
Gương mặt xinh như búp bê của Tiểu Thiến dường như rất tủi thân:
-Ta đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy!
Hàn Mạc dịu dàng nói:
-Đừng vội, để ta đến tìm giúp nàng!
Nghĩ đến đêm tân hôn, tân lang lại tìm bồn cầu cho tân nương, chuyện này nếu bị người ngoài biết được không biết sẽ thành ra thế nào nữa.
Vì thế Hàn tướng quân vào phòng tân hôn, bắt đầu tìm bồn cầu cho thê tử của hắn. Tiểu Thiến đi theo sau Hàn tướng quân, nhìn phải nhìn trái, trề môi, hơi tủi thân.
Hàn Mạc tìm một vòng trong phòng cũng không tìm được bồn cầu, trán toát cả mồ hôi.
-Tướng công, chàng chờ một chút!
Tiểu Thiến ở bên cạnh hạ giọng nói:
-Chàng chảy mồ hôi rồi!
Khi nàng nói chuyện, bàn tay nhỏ bé cầm khăn thơm mát lau mồ hôi trên trán Hàn Mạc. Nàng cười hì hì nói:
-Được rồi, chàng tìm tiếp được rồi!
Hàn Mạc sờ sờ đầu, dở khóc dở cười, đã biết vị thê tử của hắn đáng yêu, nhưng cũng thật tinh quái, hắn lắc đầu nói:
-E rằng trong phòng thật không có thứ kia, để ta gọi người mang một cái lại đây!
Đúng lúc này, giọng Tuệ nương vang lên ngoài cửa:
-Tiểu thư, cô gia, có gì căn dặn không?
Nàng là một phụ nhân cực kỳ nhanh nhạy. Nàng và Vân Thiến ở chái nhà bên cạnh, vừa nghe thấy động, liền vội vàng qua xem.
Tiểu Thiến tựa như thấy được cứu tinh, nhanh bước đến, ghé miệng vào tai Tuệ nương nói hai câu, rồi quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, gương mặt nàng lại ửng đỏ. Tuệ nương không nhịn được che miệng, mỉm cười, vào phòng, đi đến một góc phòng, cười nói:
-Không phải là ở đây sao?
Đó là một thùng gỗ màu đỏ, bên ngoài bọc lụa đỏ, bên trong thả rất nhiều táo đỏ cùng đậu phộng. Tuệ nương cười nói:
-Đây là thùng tử tôn, dùng để cầu chúc cô gia và tiểu thư đông con nhiều cháu!
Hàn Mạc mới rồi cũng nhìn thấy cái thùng gỗ này, chỉ có điều bên trong có táo đỏ cùng đậu phộng, làm sao nghĩ đến đó là bồn cầu, lúc này hắn mới hiểu, cái thùng tử tôn này chính là cái bồn cầu Tiểu Thiến muốn tìm.
Tiểu Thiến nhìn thấy trong thùng có đậu phộng và táo đỏ, tức thì đi lên, cầm lấy hai quả táo đỏ, cười hì hì nói:
-Ta đói bụng quá. Tướng công, chàng có ăn hay không?
Nàng ăn một quả, quả còn lại đưa cho Hàn Mạc, đôi mắt to trong veo như nước cười tinh nghịch.
-Ta cũng có phần sao?
Hàn Mạc nhất thời hơi kinh ngạc.
Hắn cứ tưởng, tân nương trong đêm động phòng chắc hẳn phải xấu hổ, im lặng, ít nhất thì không khí cũng phải rất mờ ám, những tình cảnh hiện tại, đánh vỡ đầu hắn cũng không tưởng được.
Thê tử của hắn đáng yêu, ngây thơ, hồn nhiên, đã biến đêm động phòng vốn mờ ám trở nên sinh động như thế.
Tiểu Thiến cười hì hì, nói:
-Đương nhiên là có rồi. Bà nội đã nói với ta, từ giờ về sau chàng là tướng công của ta, nhất định ta phải đối tốt với chàng, về sau ta có thứ gì tốt cũng đều chia cho chàng một nửa! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe Tiểu Thiến nói dịu dàng như vậy, trong lòng Hàn Mạc tức thì dâng lên một tình cảm ấm áp.
Hắn nhận lấy quả táo đỏ, nhẹ nhàng cắn một miếng. Tuệ nương bên cạnh cười nói:
-Cô gia và tiểu thư ngày sau chắc chắn sẽ có đông con nhiều cháu, con cháu đầy nhà. Chúc mừng cô gia!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, liền hỏi:
-Tiểu Thiến, nàng chưa ăn gì sao?
Khuôn mặt Tiểu Thiến tức thì đau khổ, tủi thân nói:
-Từ khi rời khỏi nhà đến bây giờ, ta mới ăn một trái táo này. Đói muốn chết a!
Tuệ nương ở bên cạnh vội giải thích, nói:
-Cô gia còn chưa tháo mũ phượng, tiểu thư không thể ăn được! Hai người mau uống rượu hợp hoan, nô gia sẽ mang mì trường thọ vào. Tiểu thư, nhanh thôi, người cố chờ một chút!
Rất dễ nhận thấy Tiểu Thiến có chút kính trọng với Tuệ nương, nàng gật gật đầu nói:
-Tuệ nương, vậy người đi mau một chút. Tướng công, chúng ta mau uống rượu hợp hoan đi. Ta đói bụng lắm!
Hàn Mạc ngày thường trăm mưu nghìn kế lúc này chỉ biết cười cười bất đắc dĩ.
Đối với trình tự trong hôn sự, hắn cũng không phải không biết chút gì. Theo hắn được biết, rượu hợp hoan này thực tế được dùng cho đêm động phòng, nhưng Tiểu Thiến nói vậy, lại hoá nó thành một thứ trách nhiệm ràng buộc.
Tuệ nương che miệng cười, xoay người lắc lắc cái mông bự ra ngoài, đi lấy mì trường thọ.
Hàn Mạc thấy Tiểu Thiến ăn liền một lúc ba bốn trái táo. Nàng cứ ăn một trái lại đưa cho hắn một trái, quả đúng như lời nàng nói, có thứ gì tốt đẹp đều sẽ chia cho hắn một nửa.
Hàn Mạc chỉ cảm thấy đêm tân hôn tối nay tuy rằng hơi khác thường, nhưng so với bầu không khí ảm đạm, không ai nói gì, hắn lại cảm nhận như thế này thật sự ngọt ngào và ấm áp.
Thê tử của hắn quả nhiên không giống với người bình thường.
Hàn Mạc đi đến bên bàn, cầm lấy bầu rượu, rót rượu, một chén rót đầy, còn chén đưa cho Tiểu Thiến chỉ có non một nửa. Hắn vẫy vẫy, nói:
-Tiểu Thiến, không phải nàng muốn uống rượu hợp hoan sao? Mau lại đây, uống một chút đi!
Tiểu Thiến liền bước lại, trên vai nàng quàng chiếc khăn cực kỳ lộng lẫy sang quý, bao bọc lấy dáng người xinh xắn lanh lợi của nàng, có điều chiếc khăn quàng vai màu đỏ thẫm cũng làm làn da trắng của nàng sáng đến chói mắt. Nàng dù sao cũng xuất thân từ thế gia, cách đi đứng cũng đẹp, gương mặt búp bê mỗi lần nở nụ cười đều như đoá hoa tươi nở rộ, khiến người nhìn không thể không yêu thương. Hàn Mạc nhìn người thê tử nhỏ bé xinh đẹp của mình nửa điểm phiền não trong lòng cũng không còn nữa.
Tiểu Thiến ngồi bên cạnh Hàn Mạc, nhìn hai chén rượu, ngạc nhiên nói:
-Tướng công, vì sao rượu của chàng nhiều hơn của ta?
-Bởi vì nam nhân uống rượu tốt hơn, với lại nữ nhân uống rượu cũng không đẹp mắt cho lắm!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói, hắn bất chợt cảm thấy, trước mặt Tiểu Thiến, dù đang trong đêm tân hôn, hắn vẫn không cảm thấy gò bó chút nào, mà nàng cũng không hề mất tự nhiên.
Dĩ nhiên, Phạm Tiểu Thiến ở nhà cha mẹ đẻ, thuở nhỏ sống bên cạnh lão thái quân rất được che chở, nàng là hòn ngọc quý trong tay của cả Phạm gia. Thế gia đại tộc, đặc biệt đối với nữ tử luôn có rất nhiều quy củ cứng ngắc, nhưng nhờ có lão thái quân che chở, nàng nhất định cũng được dung túng cho ít nhiều, không bị trói buộc, cũng không phải chịu sự gò ép lễ nghĩa của các gia tộc bình thường.
Giống như Hàn phu nhân, võ tướng chiếm đa số ở Hồ gia, thế nên tính cách của Hàn phu nhân từ nhỏ đến lớn đều thoải mái, hào hiệp, không hề bị lễ giáo trói buộc. Hàn phu nhân sau khi được gả cho Hàn Huyền Xương vẫn giữ nguyên tính nết hào sảng, điêu ngoa như trước.
Nhưng nói không bị trói buộc cũng không có nghĩa là các nàng không hiểu lễ nghi, ngược lại, hành vi thường ngày của các nàng đều được cẩn thận đào tạo, dạy dỗ chu đáo.
Có lẽ khi xuất môn, Tiểu Thiến đã được Phạm gia dạy bảo không ít lễ nghi, nhưng tính tình nàng ngây thơ hồn nhiên, cả ngày không được nói gì, nay gặp được Hàn Mạc là người hết sức hiền lành, khiến bản tính thoải mái và ngây ngô của nàng đều được bộc lộ ra hết.
Nghe Hàn Mạc giải thích như vậy, Tiểu Thiến tức thì lắc đầu, ngọt ngào cười, nói:
-Tướng công, chàng lừa ta!
Đôi mắt tròn trong suốt sáng như sao lưu chuyển, nàng nói:
-Bà nội ta nói, nam nhân uống rượu sẽ ảnh hưởng đến đầu óc, nữ nhân uống rượu sẽ quyến rũ hơn!
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
-Vậy nàng có muốn uống thêm một chút không?
Tiểu Thiến thè lưỡi, vội vàng cầm lấy chén rượu, cười hì hì, nói:
-Chàng là tướng công của ta, ta nhường chàng, rượu của chàng cũng nên nhiều hơn của ta!
Nàng cẩn thận nhấp một ngụm, lập tức le lưỡi, giơ tay lên quạt quạt:
-Cay thế này uống chẳng ngon chút nào!
Hàn Mạc nhìn Tiểu Thiến, thấy khuôn mặt đẹp, tinh xảo như ngọc của nàng liền cười cười:
-Tối nay là đại hôn của chúng ta. Sau này cuộc sống sẽ có nhiều đắng cay ngọt bùi. Một ly rượu giao bôi này sẽ giúp chúng ta bắt đầu thưởng thức hương vị của cuộc sống!
Tiểu Thiến khẽ hé miệng, đôi con ngươi lưu chuyển, gật đầu "ừ" một tiếng, một tay bưng chén rượu, tay kia che cái mũi nhỏ, uống cạn chén rượu hợp hoan. Nàng uống xong liền buông ngay chén rượu, dùng tay nhỏ bé quạt quạt, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu khiến Hàn Mạc rung động.
Vốn là rượu hợp hoan chàng chàng thiếp thiếp tình tứ lại bị Tiểu Thiến biến đổi sâu sắc.
Hàn Mạc mỉm cười nâng chén rượu uống cạn, rồi buông chén. Tuệ nương từ ngoài cửa đã bưng một cái khay ngọc màu đỏ đi vào, trên khay có hai cái bát sứ, một đĩa mì trường thọ.
-Cô gia và tiểu thư dùng ngon miệng, trăm năm hạnh phúc!
Tuệ nương tủm tỉm cười, nói:
-Đây là mì trường thọ!
Hàn Mạc đặt một bát trước mặt Tiểu Thiến, tự tay cầm lấy một bát cho mình. Hai người cùng nhấc đũa lên, Tiểu Thiến liếc mắt nhìn Tuệ nương, hỏi rất đáng thương:
-Tuệ nương, hiện tại ta có thể ăn mì được hay không?
Khi ăn, Tiểu Thiến liền mang ngay dáng vẻ của tiểu thư khuê các, tuy rằng nàng rất đói, nhưng động tác cục kỳ nhã nhặn. Trong tay nàng vẫn cầm khăn hương, mỗi một lần ăn cơm, nàng đều dùng khăn che đôi môi thơm, không cho Hàn Mạc thấy, so với khi nàng ngây ngô nói chuyện với Hàn Mạc quả khác nhau một trời một vực.
Dù sao cũng là thế gia đại tộc, xét về dáng điệu, cử chỉ bên ngoài, bọn họ đều vô cùng chú trọng, từng bước đi, từng động tác đều phải làm sao cho thật đúng mực. Mà Tiểu Thiến xét ra cũng rất có phong thái của tiểu thư khuê các.
Tiểu Thiến dĩ nhiên rất đói bụng, nàng ăn được hơn nửa bát mới buông đũa. Thấy Hàn Mạc chỉ ăn có mấy sợi mì, lại nhìn trong bát mình chỉ còn một chút xíu, gương mặt thoáng ửng hồng, hạ giọng nói:
-Ta…Ta bình thường không có ăn nhiều như vậy đâu!
Một câu nói này của nàng khiến Hàn Mạc vui vẻ. Hắn không nói hai lời, cúi đầu và hai ba cái, ăn sạch chén mì, rồi buông chiếc đũa, cười ha hả nói:
-Thật ra, bình thường ta ăn nhiều hơn thế này nhiều!
Tiểu Thiến trước tiên sửng sốt, rồi cười khanh khách, nàng cười thật đẹp!
Tuệ nương cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đêm tân hôn như vậy. Tiểu thư nhà mình tính tình như thế nào nàng đều biết, nhưng Hàn Mạc không chút cứng nhắc, lại đối nhân xử thế điềm đạm, khiến tảng đá vẫn đè nặng trong lòng nàng tức thì được buông bỏ.
Nàng lo lắng nhất chính là cô gia tính tình cứng nhắc, bảo thủ, không thể chấp nhận tiểu thư nhà mình tự do, phóng khoáng, nên vẫn có chút lo lắng. Lúc này, thấy được hai người hoà thuận, vui vẻ với nhau như thế, không khí cũng hoà hợp, so với những gì nàng mong muốn còn tốt hơn nhiều, khiến nàng cũng vui mừng thay.
Nhanh thu lại bát, Tuệ nương thi lễ, cung kính nói:
-Cô gia, tiểu thư, đêm đã khuya, hai người sớm đi ngỉ đi!
Nói rồi, nàng lui xuống.
Hàn Mạc đứng dậy, đóng cửa phòng lại, tiến đến, dịu dàng nói:
-Tiểu Thiến, đêm đã khuya rồi, nàng mau đi nghỉ thôi!
Tiểu Thiến lắc đầu, nhìn hai cây nến đỏ đang cháy được hơn một nửa, hạ giọng nói:
-Tướng công, ta muốn chờ đến khi nến đỏ tắt mới đi ngủ!
Hàn Mạc sửng sốt, trán toát mồ hôi lạnh, hai cây nến đỏ này vừa to vừa thô, muốn chờ chúng tắt thật ít nhất phải mất hai canh giờ, chỉ sợ phải chờ đến sáng. Hắn không ngờ cô bé này lại có thú vui như thế này, không khỏi hạ giọng nói:
-Ta thấy nàng đã thật sự mệt mỏi rồi, mí mắt đều đã sụp xuống cả rồi. Nếu chờ nến đỏ tắt phải chờ đến sáng đấy!
Tiểu Thiến nghiêm túc nói:
-Tướng công, chàng nhìn kỹ xem, hai cây nến đỏ này có gì khác nhau?
Tuy rằng tiếp xúc chưa được bao lâu, nhưng Hàn Mạc cũng đã tìm hiểu qua được biết, Tiểu Thiến hồn nhiên, chân chất, dù tính cách nàng có chút tinh quái. Hắn liếc nhìn hai cây nến đỏ, khả năng quan sát của hắn sao có thể tầm thường được, nháy mắt liền nhìn ra điểm khác biệt, cười nói:
-Ngọn nến bên trái cột sợi tơ vàng, ngọn nến bên phải cột sợi tơ màu hồng!
Tiểu Thiến liếc mắt nhìn Hàn Mạc, đôi mắt to tỏ vẻ khâm phục, nói:
-Tướng công, chàng thông minh thật đấy. Đúng rồi, sợi tơ màu vàng là chàng, sợi tơ màu hồng là ta!
Hàn Mạc nghe nhất thời không hiểu được sao hắn lại biến thành sợi tơ màu vàng.
Tiểu Thiến cười khúc khích, hạ giọng nói:
-Bà nội nói, khi đại hôn, trong phòng tân hôn sẽ đốt hai ngọn nến, một là chàng, một là ta. Hai ngọn nến phải cùng nhau tắt chúng ta mới được sống bách niên giai lão. Cho nên ta sẽ chờ nến tắt, nếu nến của chàng tắt trước, ta sẽ thổi tắt ngọn nến của ta, như vậy cả hai sẽ cùng tắt!
Hàn Mạc nghe vậy, tức thì hiểu được tâm ý của nàng thiên sứ nhỏ bé này, cảm động. Hắn không kìm được vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé như ngọc của Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến bị Hàn Mạc nắm tay, phản ứng đầu tiên là giật mình, cơ hồ muốn giãy ra. Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Hàn mạc, tức thì bình thường lại, người nam tử trước mắt nàng không phải như những nam nhân bình thường khác, mà là tướng công nàng muốn cùng sống đến bách niên giai lão. Nàng giữ nguyên, để tay trong tay Hàn Mạc, khẽ cúi đầu, gương mặt trắng như tuyết đỏ ửng, nhìn đáng yêu vô cùng.
Cảnh tượng này trong nháy mắt khiến Hàn Mạc không kìm lòng nổi, nhớ tới một câu thơ, khẽ ngâm:
-Đôi ta những nguyện cùng già,
Cầm tay thủa ấy, bây giờ chưa quên!
Tiểu Thiến nhìn gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc, đôi mắt trong veo như nước chớp chớp, ánh sáng trong mắt chớp sáng chớp sáng, giống như những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời, vô cùng rạng rỡ.