Tiểu Thiến nói được là làm được, nàng vịn vào cạnh bàn, bàn tay nhỏ bé nâng đôi má thơm mát, đôi mắt to nhìn chằm chằm cây nến đỏ, nhìn bộ dáng nàng dường như quyết tâm chờ đến khi ngọn nến tắt mới thôi.
Hàn Mạc thấy gương mặt ngọc của nàng ủ rũ, chẳng qua là cố chống cơn mệt mỏi mà thôi, trong lòng càng thêm yêu mến. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói:
-Tiểu Thiến, thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu. Sáng mai còn phải dậy sớm, hay là chúng ta cùng nhau thổi tắt nến đỏ, rồi nghỉ ngơi."
Tiểu Thiến lập tức nói:
-Tướng công a, chàng thật chẳng biết gì. Nến đỏ đêm tân hôn không thể thổi tắt được, đến chuyện này chàng cũng không biết a!
Nói xong, nàng cười khanh khách:
-Bà nội nói, ngọn nến cũng giống như sinh mạng con người, đều phải thuận theo tự nhiên!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Ngọn nến như sinh mạng con người, phải thuận theo tự nhiên!
Tiểu Thiến tuy rằng mệt mỏi, chống cằm, đôi mắt to tròn xinh đẹp mong chờ nhìn ngọn nến, nhưng bất giác mí mắt nàng nặng như đeo chì cứ sụp xuống. Dưới ngọn đèn dầu, mỹ nhân ngủ say sưa.
Hàn Mạc định khuyên nàng đi ngủ, chưa kịp nói gì, Tiểu Thiến đã mơ mơ màng màng nói:
-Tướng công. Nến còn chưa tắt, chàng đừng giục ta đi ngủ. Ta không ngủ đâu!
Nói tới nói lui, cả người nàng đã ghé vào trên bàn, gục đầu lên cánh tay, mơ mơ màng màng ngủ, gương mặt búp bê trắng loá đến chói mắt như pha lê hiện lên vẻ mỏi mệt.
Hàn Mạc liếc mắt nhìn cây nến đỏ, ít nhất cũng phải thêm một canh giờ nữa mới cháy hết, đêm dài vắng lặng, muôn vật đều yên tĩnh.
Hắn nhìn Tiểu Thiến, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng, ngũ quan gọn gàng, tuyệt đối tương xứng với nhau, cho dù nàng đang ngủ nhất định cũng là một mỹ nhân đáng yêu say ngủ trong những câu chuyện đồng thoại, khiến người phải yêu thương. Cặp môi nàng thơm tho mềm mại, khẽ cong lên, phong thái bướng bỉnh cùng đáng yêu, làn da trắng đến chói mắt, lại mềm mại như nước, dường như chỉ cần khẽ thổi lên là sẽ làm hỏng mất làn da đó. Chỉ cần nhìn qua người nàng ai cũng không dám khinh nhờn, đều phải công nhận nàng là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
-Tiểu Thiến!
Hàn Mạc khe khẽ gọi, Tiểu Thiến dĩ nhiên đã ngủ rất sâu, không hề đáp lời, dù sao cả ngày nay, tiểu nha đầu này cũng đã quá mệt mỏi. Hiện giờ đêm đã khuya, nàng làm sao có thể ngăn được cơn buồn ngủ kéo đến.
Hàn Mạc lắc đầu cười, hắn chưa từng nghĩ tới, đêm động phòng của hắn lại thành ra như vậy.
Tựa như một giấc mơ hoang đường dễ thương.
Hắn nhẹ nhàng cởi đôi giầy hồng cho Tiểu Thiến, mặc dù được bao trong đôi tất thêu, nhưng đôi chân bó của nàng nhỏ bé, đáng yêu. Hàn Mạc nhịn không được khẽ nhéo nhéo, đến cả đôi chân bó của nàng cũng vô cùng đáng yêu.
Kéo chiếc áo ngủ bằng gấm, Hàn Mạc đắp chăn cho Tiểu Thiến, rồi đứng bên giường, nhìn vị thê tử của hắn.
Tiểu Thiến ngay cả khi ngủ cũng rất đáng yêu, bộ áo ngủ màu hồng bằng gấm cùng màn gấm khiến đôi má xinh đẹp của nàng càng thêm trắng nõn, miệng nàng mỉm cười ngọt ngào, đôi môi thơm tựa như vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế của nàng, Hàn Mạc không ngờ lại mơ mộng, hắn không kìm lòng được bước lên, nhẹ hôn một cái lên cái trán trắng mịn, thơm tho, nõn nà của Tiểu Thiến.
Đêm khuya thanh tĩnh, Hàn Mạc đi đến cạnh bàn, nhìn hai ngọn nến.
Hắn nhìn xung quanh, căn phòng tuy rằng đã yên tĩnh, nhưng những chữ hỉ màu đỏ thẫm được trang trí trong phòng vẫn toát lên phong vị chúc mừng hoan hỉ như trước.
Cuối cùng hắn cũng đã kết hôn rồi!
Dựa vào lưng ghế, Hàn Mạc khoan khoái. Hắn đã có một thê tử xinh xắn, lanh lợi, đáng yêu vô ngần, cũng đã đoạt được Bích Di nương từ trong tay tử thần trở về. Ngày hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, tuy rằng hắn nhớ Chu Tiểu Ngôn và Bạch Dạ Lang, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày vui của hắn. Hàn Mạc mãn nguyện lấy bầu rượu qua, tự rót cho mình một chén rượu, nhìn nến đỏ, lẳng lặng thưởng rượu.
Cuộc sống của hắn vẫn luôn tươi đẹp, nhưng để bảo vệ vẻ đẹp này, hắn nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào.
Hắn không lên giường ngủ. Thê tử của hắn muốn canh nến, nếu nàng đã ngủ thì hắn, chồng nàng sẽ ở đây giúp nàng hoàn thành lời thề ước đồng sinh cộng tử này.
Hắn nâng một chén rượu, nhìn cây nến đỏ vẫn còn một lúc lâu nữa mới có thể tắt, liền bắt đầu tu luyện "Khí kinh"!
Tuy rằng công việc của hắn ngày nào cũng bề bộn, nhưng chỉ cần có một phút rảnh rỗi, hắn liền tu luyện "Khí kinh" và "Trường sinh kinh", hai loại vận khí này đúng là vô cùng hoàn hảo, nếu được kết hợp với nhau sẽ khiến ngũ quan vốn mệt mỏi của hắn càng thêm minh mẫn, hơn nữa tinh lực trong người cũng luôn sung mãn.
Tuy rằng hắn biết một số việc muốn hoàn thành, cần phải sử dụng bộ hạ, nhưng vào những thời khắc mấu chốt, võ công bản thân nhất định không thể thiếu.
Mỗi lần hắn tiến thêm một bước, quyền thế trong tay lớn hơn, kẻ thù của hắn cũng ngày càng nhiều hơn. Vào thời đại rối ren này, khắp nơi đều ẩn chứa sự nguy hiểm, hắn cần phải bảo vệ người thân, võ công chắc chắn sẽ là một công cụ quan trọng giúp hắn đạt được nguyện vọng.
Ở thời đại này, tuy rằng không có thứ võ thuật nào ly kỳ như thiên ngoại phi tiên, nhưng cũng có một số người có thể vượt qua giới hạn, đạt đến mức võ công quỷ dị, tựa như Diễm Tuyết Cơ, tựa như Bạch Dạ Lang, thậm chí Tú công chúa. Võ công của các nàng đều đã vượt qua giới hạn của thể xác con người, đến một cảnh giới khác.
Hàn Mạc đối với loại võ công kia luôn thực tâm khâm phục!
Vận hành "Khí kinh" được một lúc, toàn thân thư thái, hắn liền thu công, nhìn ngọn nến đỏ, thấy ngọn nến quấn sợi tơ hồng kia đã sắp tàn, ánh nến lay động, dường như lúc nào cũng có thể tắt được.
Hàn Mạc đứng dậy đi tới, lẳng lặng đứng bên cạnh cây nến đỏ, rốt cuộc, ngọn nến tượng trưng cho Tiểu Thiến khẽ lay động vài cái, tàn lụi. Khoảnh khắc cây nến tắt, Hàn Mạc dùng sức thổi tắt ngọn nến quấn sợi tơ vàng tượng trưng cho chính hắn.
Cả căn phòng chìm trong màn đêm tăm tối. Hàn Mạc dựa theo ánh sáng mờ tối đi đến bên giường, trầm mặc một lát, mệt mỏi, nằm luôn lên giường, cũng không thay thường phục.
Đây là giường uyên ương, vốn rất lớn, cho nên Hàn mạc vẫn còn chỗ nằm. Hắn vừa nằm xuống đã nghe Tiểu Thiến thở đều bên tai, biết tiểu nha đầu kia ngủ rất say, hắn không nỡ quấy rầy, nằm yên trên giường, không nhúc nhích.
Đêm tân hôn, Hàn Mạc đã trải qua một cảm giác lạ lùng, hai người đã trở thành phu thê, cùng nắm tay nhau ở một nơi này.
Gần đây, Hàn Mạc nghỉ ngơi cũng không được đều đặn. Ngày hôm nay, tình hình của Bích Di nương không còn đáng lo ngại, lại là ngày đại hôn của hắn, hắn rất vui mừng, nhưng vô hình trung lại thiếp đi, chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa mọc lên ở phương đông, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp mọi ngõ ngách trong phủ Lễ bộ Thượng thư, chiếu vào cả căn phòng của cô dâu chú rể, bốn góc quanh sân nơi đó dán chữ hỉ đỏ thẫm, rực rỡ một màu.
Trong đình viện, không khí vui mừng, ấm áp cong chưa tan đi. Trên đầu lá cây vương chút sương sớm, một đôi chim khác đậu trên cành, ríu rít hót không ngừng.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở, chui vào trong phòng tân hôn.
Hàn Mạc mở to mắt, hít sâu một hơi, nhìn trái nhìn phải. Hắn nhận ra trên người đã được khoác bộ áo ngủ đỏ thẫm bằng gẫm, hai tay lại ở bên ngoài áo, một tay không biết tự khi nào đã đặt trên chiếc áo ngủ bằng gấm của tân nương. Hắn nhìn quanh, nhận ra đôi mắt to, trong veo như nước của Tiểu Thiến đang nhìn hắn chằm chằm. Ban ngày, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng càng thêm trắng nõn khác thường, ngũ quan càng là tinh xảo, chỉ có điều trong đôi mắt trong veo như nước kia hiện đang chất chứa chút tủi thân.
Hàn Mạc thu tay lại, chưa đứng dậy ngay, vẫn nằm yên. Hắn và Tiểu Thiến bốn mắt nhìn nhau, hắn mỉm cười, nói:
-Sớm vậy nàng đã tỉnh rồi sao?
Tiểu Thiến "ừ" một tiếng, đáng thương nói:
-Ta đã tỉnh từ sớm rồi, nhưng tay tướng công đặt trên người ta. Ta lại sợ đánh thức chàng, nên không dám cử động. Giờ chàng tỉnh rồi, ta có thể cử động được rồi!
Hàn Mạc sửng sốt, tức thì dở khóc dở cười, nói:
-Nha đầu ngốc, ta ngủ không biết gì, nàng chỉ cần đẩy tay ta ra là được rồi!
Tiểu Thiến vội nói:
-Không đẩy ra được, chàng mệt như vậy, nếu ta đẩy ra sẽ đánh thức chàng thì sao?
Đôi mắt to của nàng chớp chớp tựa như bầu trời sao, trong veo như nước.
-Nàng ngủ có ngon không?
Hàn Mạc dịu dàng hỏi.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
-Bà nội nói, ngày đầu tiên tân nương tử nhất định phải dậy sớm, dâng trà cho cha mẹ chồng. Tướng công, chúng ta có phải đi không?
Hàn Mạc giờ mới nhớ ra, ngày hôm sau ngày tân hôn cần phải đến thỉnh an, dâng trà cho cha mẹ. Hắn nhìn mặt trời đã tiến vào trong cửa, chỉ sợ cha mẹ đã đợi từ lâu, liền vội vàng nói:
-Ừ, Tiểu Thiến, chúng ta mau lên thôi. Nàng không nhắc, chút nữa ta đã quên!
Hắn vội vàng xuống giường.
Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc vội vã, cười khanh khách, giọng nói mềm mại ngọt ngào của nàng tức thì vang lên:
-Tướng công, chàng chờ một chút, ta còn có chuyện muốn hỏi chàng!
Hàn Mạc quay đầu lại, cười nói:
-Là chuyện ngọn nến sao?
Tiểu Thiến ra sức gật đầu, hơi mơ màng hỏi:
-Tối hôm qua ta đã ngủ lúc nào vậy? Có phải ta đã thổi nến hay không? Ta nhớ không ra!
Hàn Mạc nhìn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của nàng, trong lòng chợt dâng lên mọt cảm giác kỳ lạ, hắn bước đến, nhẹ giọng nói:
-Nếu nàng muốn biết thì hãy hôn tướng công một cái đi!
Tiểu Thiến ngẩn ngơ, tức thì gương mặt trắng như tuyết ửng hồng. Nàng khẽ cúi đầu, không nói gì.
Hàn Mạc chỉ muốn trêu nàng một chút, thấy Tiểu Thiến thẹn thùng, vừa định nói hắn chỉ đang nói đùa nàng thôi, đã thấy Tiểu Thiến ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đẫm nước mắt chớp chớp. Nàng xấu hổ nói:
-Tướng công, có phải…Có phải…Nếu ta hôn…Hôn tướng công một cái, chàng sẽ nói cho ta biết không?
Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng xấu hổ kết hợp với thái độ đáng yêu và ngượng ngùng lại càng thêm phần quyến rũ.
Tiểu Thiến thấy Hàn Mạc cứ nhìn chằm chằm nàng, gương mặt lại ửng hồng. Nàng bước đến, khẽ hôn lướt qua gương mặt của Hàn Mạc, nói ngay:
-Tướng công, chàng không được gạt người. Chàng mau nói cho ta biết, cả hai ngọn nến đều cùng tắt sao?
Hàn Mạc cười, gật đầu nói:
-Ừ, chúng ta cùng nhau chờ ngọn nến tắt. Nói ra cũng thật khéo, cả hai ngọn nến đều cùng tắt. Sau đó, nàng đi ngủ!
Tiểu Thiến nghe vậy, tức thì mỉm cười ngọt ngào, vui mừng nói:
-Vậy là tốt rồi!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Tuệ nương:
-Cô gia, tiểu thư, nô gia đến hầu hạ hai người thay trang phục!
Hàn Mạc bước ra mở cửa, liền thấy Tuệ nương và Vân Thiến đang đứng trước cửa. Trong sân viện, có thêm một đám nha hoàn cùng đầy tớ trẻ tuổi.
Tiểu Thiến đứng dậy bước lên. Nàng vẫn khoác chiếc khăn quàng vai đỏ thẫm đêm qua. Tất cả tôi tớ trong sân cùng nhau thỉnh an:
-Bái kiến thiếu gia, thiếu phu nhân!
Gương mặt mỗi người đều tươi cười, đều nhìn trộm thiếu phu nhân. Tuy rằng nàng vừa mới ngủ dậy, chưa chỉnh trang cách ăn mặc, nhưng vẫn ngời sáng trước mắt mọi người, mọi người thầm nói:
-Thiếu gia quả có phúc phận a, thiếu phu nhân thực rất xinh đẹp!
Thủ tục này không thuộc quy củ, nên các trưởng lão không khỏi sửng sốt, đã thấy Tiểu Thiến nhoẻn miệng cười:
-Đây là chút quà mọn của Tiểu Thiến biếu các gia gia. Mong các gia gia không từ chối.
Các vị trưởng lão lúc này mới tiếp nhận lễ vật, mặt lộ ra vẻ tán thưởng. Vợ chồng Hàn Huyền Xương cũng tươi cười, bọn họ thấy rằng con dâu của mình đúng là rất hiểu lễ nghĩa.
Hàn Mạc cũng lấy làm lạ, không thể ngờ thê tử của mình bề ngoài có vẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng khi cần, cũng tỏ ra rất có chừng mực, hiểu biết.
Sau khi việc dâng trà kết thúc, Hàn Thấm lúc này mới bước lên thi lễ:
-Chị dâu!
Tiểu Thiến nhìn Hàn Thấm dịu dàng cười:
-Ta biết rồi, muội là muội muội của Tướng công ta phải không? À, muội là Tiểu Thấm.
Rồi từ tay mình tháo chiếc vòng ngọc ra, đưa qua cho Hàn Thấm:
-Tặng cho muội nè!
Hàn Thấm sửng sốt. Hàn Mạc đứng bên cạnh mỉm cười:
-Tiểu muội, chị dâu tặng quà, sao không nhận đi?
Hàn Thấm lúc này mới thẹn thùng:
-Cám ơn chị dâu.
Lúc này Hàn phu nhân không kìm nổi, đi đến, kéo tay Tiểu Thiến ngắm kỹ, càng ngắm càng thích. Tiểu Thiến cũng không dám đối mặt Hàn phu nhân, đầu hơi gục xuống, mắt liếc sang Hàn Mạc bên cạnh.
Hàn phu nhân kéo Tiểu Thiến qua, hỏi thăm Lão thái quân có khỏe không, Phạm phu nhân có khỏe không, đều là mấy lời thăm hỏi xã giao của nữ nhân. Tiểu Thiến cũng trả lời rất lưu loát trôi chảy.
Nói chuyện một chút, Hàn Mạc dẫn Tiểu Thiến đi sang Tây viện, là muốn nàng chào Bích di nương.
Dọc đường đi, Tiểu Thiến nhìn xung quanh rất hiếu kỳ, vẻ mặt rất hiếu kỳ, kéo tay Hàn Thấm, cười cười nói nói, quên cả Hàn Mạc ở một bên.
Hàn Thấm và Tiểu Thiến tuổi gần ngang nhau, nên dễ bề bắt chuyện, đơn giản là khen nhau xinh đẹp qua lại, rồi ngày thường thích làm gì… tựa như hai người đã sớm quen thân lắm rồi.
Đến Tây viện, cũng có hai ả nha hoàn đứng hầu trước cửa, nhìn thấy Thiếu gia và phu nhân tiến vào liền bước lên thi lễ, cầm tiền mừng. Hàn Mạc nhẹ giọng dặn dò Tiểu Thiến:
-Di nương bệnh nặng mới đỡ, sức khỏe không tốt, không nên quấy rầy lâu.
Tiểu Thiến chớp chớp mắt, khẽ khàng gật đầu.
Trong phòng, Bích di nương hiển nhiên nghe thấy động tĩnh, cũng chống tay ngồi dậy.
Uống hai vị dược liệu kia, Bích di nương không còn lo mất tính mạng nữa, nhưng khí sắc không khôi phục ngay được, thân mình rất yếu. Nhưng nhìn thấy Hàn Mạc và Tiểu Thiến, cũng đoán Tiểu Thiến là ai, gương mặt xinh đẹp lập tức mỉm cười, dịu dàng nói:
-Đây là tân nương phải không? Thật là xinh đẹp. Mạc nhi nhà chúng ta đúng là có phúc khí rồi.
Tiểu Thiến nhanh nhẹn bước lên, cúi người thi lễ, dịu dàng nói:
-Tiểu Thiến ra mắt di nương.
Thấy di nương đưa tay ra liền nắm lấy, giữ chặt, miệng ngọt ngào:
-Tướng công nói, di nương thân thể không khỏe, Tiếu Thiến không được nói chuyện nhiều.
Hàn Mạc sờ sờ cái trán, mỉm cười.
Bích di nương liếc Hàn Mạc một cái, trong đôi mắt tràn đầy vẻ dịu dàng, cười khẽ:
-Chớ nghe nó nói, ta đã tốt hơn nhiều rồi, đang muốn trò chuyện với tân nương đây…
Tiểu Thiến nhìn Bích di nương, ghé sát lại, thấp giọng nói:
-Di nương, người cũng rất xinh đẹp.
Bích di nương thấy Tiểu Thiến đáng yêu như thế, lại càng vui mừng:
-Ngốc ạ, ta già rồi, tân nương này mới là xinh đẹp nhất…
Hàn Mạc đứng bên cạnh lại đưa tay sờ trán. Làm thế nào mà các nữ nhân cứ gặp nhau là lại nói về hình thức vậy trời? Tiểu Thiến ngồi bên cạnh di nương. Hàn Thấm cũng râm ran trò chuyện. Hàn Mạc đứng một bên có chút ngượng ngùng. Tiểu Thiến đúng là một thiên thần nhỏ, người nào gặp cũng thích, cũng có thể bắt chuyện được.
Chợt thấy Tiểu Thiến cầm miếng vải gấm màu trắng trên giường lên, nhìn vào bức tranh thêu trên đó, thích thú hỏi:
-Di nương, đây là người thêu sao? Đẹp quá.
Bích di nương mỉm cười nói:
-Tiểu Thiến cũng thích thêu hoa?
-Dạ đúng!
Tiểu Thiến đáp:
-Tiểu Thiến rất thích tranh, nhưng chỉ có thể vẽ trên giấy, không biết thêu trên vải gấm. Di nương, về sau, người có thể dạy Tiểu Thiến thêu tranh được không?
Hàn Mạc nghe vậy, trong lòng lấy làm lạ "Không lẽ tiểu thư này có thể vẽ tranh? Không phải là khoác loác đó chứ?".
Di nương cười nói:
-Được, nếu con thích, di nương sẽ dạy cho con.
Hàn Mạc lúc này mới bước lên, dịu dàng hỏi:
-Di nương, sức khỏe có khá hơn không?
Bích di nương trong mắt hiện ra vẻ cảm kích, nhẹ nhàng gật đầu:
-Tốt hơn nhiều… Mạc nhi… vất vả cho con rồi…
Bà đương nhiên biết, có thể tìm được đường sống trong cõi chết, tất cả đều là nhờ có Hàn Mạc.
Lúc này từ bên ngoài có tiếng người hầu bẩm báo:
-Ngũ thiếu gia, Tứ thiếu gia bọn họ phải về Đông Hải, lão gia bảo thiếu gia mau đưa tiễn.
Hàn Mạc nhíu mày:
-Sao gấp vậy?
Nhìn về phía Tiểu Thiến, đã thấy nàng cười hì hì:
-Tướng công, chàng đi đi, thiếp ở trong này nói chuyện…
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười, ra cửa, đi về sảnh phía trước.
…
Ngoài thành Yến Kinh khoảng mười dặm, dưới bầu trời xanh, hơn mười ngưởi cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường lớn. Hàn Mạc đi phía trước. Quan Thiếu Hà đi bên cạnh nói:
-Ngũ thiếu gia, đưa quân ngàn dặm, cuối cùng cũng từ biệt, sự vụ người bận rộn, hay là đi về trước đi!
Hàn Mạc lắc đầu, cười nói:
-Không sao cả.
Hắn dừnng một chút, rồi hỏi:
-Như thế nào lại vội vàng quay về như thế? Hai ngày nữa, ta định sẽ dẫn mọi người lên kinh thành chơi vài ngày.
Hàn Nguyên đáp:
-Ta thật ra muốn ở nhiều hơn, tuy nhiên phụ thân có dặn dò, hôn lễ xong, liền nhanh chóng trở về trấn phủ báo danh... Hơn nữa còn phải cùng phụ thân thảo luận chuyện thiết kế chiến thuyền, sớm xử lý thì sẽ tốt hơn. Các vị trưởng lão ở kinh thành ở thêm mấy ngày, quay lại sắp xếp người đưa các vị ấy về cũng là vừa.
Quan Thiếu Hà ở bên gật đầu nói:
-Đúng là như thế. Thuyền sắp rời bến, hàng hóa quan trọng chuẩn bị xuất hiện, hơn nữa kiến tạo chiến thuyền còn phải cùng với Tổng đốc đại nhân bàn bạc, làm sớm, một khi thành công thuyền đội không cần lo lắng, không cần sợ hãi hải tặc quấy nhiễu.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Làm nên một chiến thuyền thì nên càng nhanh càng tốt. Đội thương thuyền có thêm mấy chiến thuyền, thực lực tăng, ứng phó với bọn uy nhân cũng dễ.
Hắn quay đầu lại nhìn Đỗ Băng Nguyệt bên người mình, lại vừa lúc Đỗ Băng Nguyệt ánh mắt nhìn lại. Tiểu nha đầu luôn luôn ở phía sau mình, khẽ mỉm cười, Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, cúi đầu.
-Nguyệt nhi, ngươi và Hồ Tử đại thúc ở trên biển bôn ba, hết thảy đều phải bảo trọng.
Hàn Mạc dịu dàng nói:
-Tiểu ngũ ca không rảnh rỗi cùng các ngươi đi ra hải đảo, nhìn phong thổ Nam Dương rồi.
-Còn có mỹ nữ Nam Dương nữa…
Đỗ Băng Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên cười nói.
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
-Không sai, ta quả thực muốn nhanh chân đến xem, Nam Dương kia có ai đẹp hơn so với Nguyệt nhi nữ tử.
Lập tức hướng Hồ Tử nói:
-Hồ đại thúc, đội tàu trên biển, phải làm phiền ngươi và Đỗ đảo chủ tốn nhiều tâm...
Hồ Tử chắp tay nói:
-Ngũ thiếu gia, ngươi yên tâm. Chỉ cần Hồ Tử này còn tính mạng, tuyệt đối sẽ không làm đường biển chặt đứt...
Hàn Mạc ha hả cười, nhìn thấy Quan Thiếu Hà hướng về mình nháy mắt, hai người lúc này mới cùng nhau cưỡi ngựa tới một bên, Quan Thiếu Hà đưa qua hai kiện đồ vật, nói:
-Ngũ thiếu gia, đây là ngọc bài của quan thị mậu dịch và một phong thư của Quan Thiếu Hà viết. Hễ là chưởng quầy quan thị mậu dịch, nhìn thấy ngọc bài này thì biết là người trong nhà. Thiếu gia nếu cùng Phong Quốc giao dịch, phong thư có thể giúp người rất nhiều... !
Hàn Mạc tiếp nhận ngọc bài và thư tín, bỏ vào trong lòng ngực, nói:
- Quan huynh, ta không muốn nói lời khách khí, hãy bảo trọng!
Quan Thiếu Hà mỉm cười gật đầu, dường như muốn nói cái gì, lại thôi, cuối cùng nói:
-Ngũ thiếu gia, Thiếu Hà có thể cùng người quen biết tương giao, tam sinh hữu hạnh!
Ở trên ngựa hướng về Hàn Mạc thi lễ thật sâu, Hàn Mạc cũng đáp lễ thật sâu, nói:
-Có thể cùng Quan huynh quen biết, là vinh hạnh của Hàn Mạc!
Bên kia Hồ Tử nhìn thấy Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc ngẩn người, ghé sát tai vào, thấp giọng nói:
- Băng Nguyệt, Ngũ thiếu gia là thiếu gia thế gia, ba vợ bốn nàng hầu là bình thường, ngươi luôn luôn có vị trí, không cần nóng vội...
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt đỏ lên, trừng mắt nhìn Hồ Tử, liếc mắt một cái, gắt giọng:
-Hồ thúc, người… người người đừng nói lung tung!
Hồ Tử cười ha ha nói:
-Ta không nói lung tung. Ngươi ngày thường chính là một con báo cái, như thế nào nhìn thấy Ngũ thiếu gia liền biến thành con mèo nhỏ ngoan ngoãn... Ha ha... !
Đỗ Băng Nguyệt vừa thẹn vừa giận, trong lòng có cảm giác khác thường.
Hai người quay trở lại đội ngũ, Hàn Mạc lệnh Hàn Thanh đưa lên những lễ vật tốt, giao cho đám người Quan Thiếu Hà mang về, đơn giản là một ít thượng đẳng điểm tâm trong kinh, dặn dò Đỗ Băng Nguyệt mang về giao cho Đỗ đảo chủ cùng nếm thử.
Nhìn bóng dáng mọi người đi xa, Hàn Mạc cảm thán trong lòng, nói đi nói lại, hắn và bọn người Đông Hải này gắn bó lâu năm, có một loại cảm giác thân thiết, nghĩ đến ngày đại hôn, khách và bạn cùng ở, thiếu mất một thằng cha ranh mãnh, trong lòng lập tức nhớ tới Chu Tiểu Ngôn.
Hàn Thanh lúc này đã cắt sửa chòm râu, mặc một thân xiêm y màu xám, lại khôi phục bộ dáng, nhìn chằm chằm vào những bóng dáng ngày xưa, tiến lại gần thấp giọng nói:
-Thiếu gia, ta coi Đỗ cô nương kia đúng là có tình ý với thiếu gia, không bằng lấy nàng về nhà ...
Hàn Mạc liếc mắt nhìn hắn, nói:
-Chuyện của thiếu gia ta khi nào đến lượt ngươi tới nhúng tay vào?
Hàn Thanh co rụt cổ, ha hả cười.
Hàn Mạc quay đầu lại chỉ người nhà phía sau tạm thời trở về, chờ bọn hắn rời khỏi, Hàn Mạc mới nói:
-Chuyện ở Phong quốc ... Ngươi có thể nói cho ta biết, ở đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Hàn Thanh sửng sốt, Hàn Mạc đã nói:
-Có một số việc không nên cho người khác biết, nơi này trên đầu là trời dưới chân là đất, là nơi nói chuyện tốt nhất!
Nói xong, cũng không nhìn Hàn Thanh, chỉ có điều chuyển đầu ngựa, theo hướng bên cạnh đường lớn mà bước vào.
Hàn Thanh lập tức đuổi theo, được một hồi, rời khỏi đại quan một khoảng xa , trên quan đạo cũng ít khi có người đi qua, nhưng cho dù nhân vật cao minh đến đâu, cũng không có khả năng nghe được hai người nói chuyện.
-Tiểu chu... Chỉ sợ lại bị bọn họ bắt!
Hàn Thanh ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Hàn Mạc nhíu mày, đè nén trụ mã, nhìn về phía Hàn Thanh:
-Lại? Ý của ngươi là nói, lúc trước các ngươi đã từng bị bọn họ bắt?
-Ta phụng mệnh thiếu gia cưỡi Tuyệt Ảnh đi tới Đông Hải, đem mấy lời của thiếu gia nói cho Tiểu Chu. Tiểu Chu lúc này an bài quân vụ Phong Kỵ, liền cưỡi Vân Điện cùng ta đến Phong quốc..
Hàn Mạc không kìm nổi hỏi:
-Tuyệt Ảnh hiện giờ ở nơi nào? Ngươi cũng không có mang nó trở về.
Hàn Thanh vội hỏi:
-Thiếu gia yên tâm, Tuyệt Ảnh và Vân Điện cũng không có tiến vào Phong Quốc. Hai con ngựa này rất dễ gây chú ý, lúc đến biên cảnh, chúng ta liền đem chúng nó an trí tốt, thay đổi hai tuấn mã bình thường... Chúng nó rất an toàn.
-Ừ!
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, nắm roi ngựa, đến trên cỏ ngồi xuống, hôm nay thời tiết sáng sủa, ngàn dặm không mây, ánh mặt trời rót xuống dưới, ấm áp chiếu lên người.
Hàn Thanh cũng xuống ngựa, thả hai con ngựa ăn cỏ ở bên kia, ở bên người Hàn Mạc ngồi xuống, tiếp tục nói:
-Chúng ta cải trang thành người Phong quốc, tiến nhập cảnh nội Phong quốc. Sau hai ngày mới đến được quận Nam. Thiếu gia, bấy giờ cảnh nội Phong Quốc đề phòng sâm nghiêm, trạm kiểm soát bố trí rất nhiều, kiểm tra rất nhiều, nếu không phải chúng ta mang đủ bạc, chỉ sợ là nửa bước khó đi...
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
-Nghe nói bên trong Phong Quốc náo động... Ngươi có biết là chuyện gì không?
-Tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm.
Hàn Thanh trả lời:
-Bởi vì phải vội vàng tìm dược liệu, cũng không tìm hiểu nhiều. Tuy nhiên mơ hồ biết, quận của Phong quốc một năm qua, hỗn loạn vô cùng. Phong quốc quận trại dường như đã chết vài vị thổ quan, các trại chém giết nhau... Đến bây giờ ta cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Hàn Mạc nheo ánh mắt, trầm mặc một lát, mới nói:
-Các ngươi sau tính như thế nào?
Hàn Thanh nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
-Trước khi đi, thiếu gia dặn dò qua dược liệu ở trại Ngọc Tuyền ở quận Nam, chúng ta liền chạy tới trại Ngọc Tuyền, tới đầu kia rồi, mới biết được chỗ kia là nơi ở của tù trưởng Phong quốc. Tù trưởng ở tại thành Thần Sơn, ở sâu trong rừng rậm. Chúng ta còn không kịp hỏi thăm tung tích dược liệu, liền đụng tới một đội quân Phong quốc, đem chúng ta bắt lại... Ta và Tiểu Chu lúc ấy cũng không có động thủ, lẳng lặng quan sát.
Hàn Mạc gật gật đầu, ở trường hợp không thăm dò được tình huống chân thật phía trước, án binh bất động, là lựa chọn cực bình tĩnh, mình phái hai người kia đi Phong Quốc, thật ra không có chọn sai người.
-Chúng ta bị đưa tới một chỗ nhà gỗ, tới đó mới biết được, đây là bắt lính... !
Hàn Mạc ngạc nhiên nói: -Bắt lính?
-Phải
Hàn Thanh cười khổ nói:
-Thiếu gia, ngươi không biết, các trại Phong quốc đánh nhau, không ít người Phong quốc trốn đi, không muốn tự giết lẫn nhau như vậy, nên các trại không đủ lính, phải phái người bắt lính, quơ được một là một, sau đó tập trung vào một chỗ. Chúng ta tập trung trong cái lều gỗ, có trên dưới một trăm người, chịu đựng một ngày, liền có một gã Phụng Ti lại, hứa hẹn đối với chúng ta, muốn chúng ta vì tù trưởng mà chiến đấu, có thể được nước thánh, còn có thể nhận được bạc...
Hàn Mạc đối với tình huống Phong quốc cũng không phải vô cùng rõ ràng, nghe có chút mơ hồ.
Hàn Thanh vội giải thích nói:
-Phụng Ti là là tôi tớ phụng dưỡng Đại Tế Ti ở Phong quốc, là người rất có địa vị ở Phong quốc rất có địa vị. Theo như lời bọn họ, thì nước thánh là do Đại Tế Ti khẩn cầu thiên thần ban cho, uống một ngụm liền có thể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa sau khi chết sẽ trở thành tôi tớ thiên thần, không cần xuống địa ngục... !
Hàn Mạc lạnh lùng cười, quỷ thần mê hoặc lòng người, khiến người vô tội đi bán mạng, xem ra cái gọi là Phong quốc Đại Tế Ti cũng không phải là người tốt.
- Phụng Ti nói nửa ngày, nhưng thật ra hơn phân nửa khuyên mọi người nguyện ý vì tù trưởng cống hiến.
Hàn Thanh trên mặt hiện ra ý cười khinh thường nói:
-Thành Thần Sơn tên nghe thật uy phong, nhưng chỉ trong một phạm vi không đủ mười dặm, giống như một trấn nhỏ của Yến quốc chúng ta, tuy nhiên tường thành thật sự rất rắn chắc, do nhiều khối tảng đá lớn dựng lên vừa cao lại rộng, trạm gác, thật muốn đánh , xấp xỉ một nghìn người, sợ rằng không dưới số đó…
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Người Phong quốc không giống chúng ta, có đất rộng lớn bằng phẳng, bọn họ đều ở núi rừng, chỉ có điều ở rừng rậm xây dựng ra thành trì như vậy, cũng không dễ dàng!
Hàn Thanh gật đầu nói:
-Thiếu gia nói chính phải. Thành Thần Sơn kia xây ở giữa sườn núi, đó là một tường thành được xây bởi từng khối đá lớn nên đi lại cũng không dễ dàng, có thể kiến tạo thành trì như vậy, cũng vô cùng cực khổ.