Hàn Mạc lập tức đáp:
-Hôm qua La Như Húc Phụng Ti đại nhân đến cửa hàng chúng ta mua trân châu. Nhưng không có đủ hàng. Hôm nay mới vận chuyển về, cho nên đem đến bổ sung. Hàng hóa nhiều nhưng Phụng Ti đại nhân chỉ cho một người vào, tại hạ đã may mắn được chọn. Vốn là định chỉ đem hàng hóa vào rồi rời đi, không ngờ được Đại Tế Ti triệu kiến, thật là lo lắng.
-Ngươi nói dối!
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc chằm chằm, giọng lạnh lùng:
-Ngươi… là gian tế…!
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống.
Ý niệm đầu tiên xẹt qua đầu hắn là sợ rằng mình đã có kẻ bán đứng.
Nhưng giống như phản xạ có điều kiện, đối mặt với tình huống này, Hàn Mạc lập tức ngơ ngác, hỏi:
-Đại Tế Ti… người nói gì…?
Liễu Như Mộng thản nhiên cười. Nhưng vẻ tươi cười lúc này không còn đem đến cảm giác kiều diễm quyến rũ, mà ngược lại, có chút coi thường:
-Mỗ nói… ngươi thật sự không nghe ra? Ở trước mặt mỗ, ngươi không cần phải diễn trò…
Hàn Mạc nhíu mày, vẻ mặt vẫn như cũ, ngơ ngơ ngác ngác.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc, trên gương mặt tuấn tú dường như còn có chút gì đó như trẻ thơ, thoạt nhìn tiểu tử này đúng là trông còn rất khờ dại.
-Trăm phương ngàn kế xâm nhập Thánh đàn, mỗ không tin ngươi chỉ là một thương nhân.
Liễu Như Mộng chậm rãi nói:
-Ngươi muốn tìm cái gì ở Thánh đàn?
Hàn Mạc nói:
-Đại Tế Ti… ý là … tại hạ đến Thánh đàn có rắp tâm khác?
-Không phải sao?
-Chủ nhân Thánh đàn là Đại Tế Ti.
Hàn Mạc nhìn Liễu Như Mộng: Nguồn truyện:
-Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ khả nghi, có thể cho người bắt lại mà.
Liễu Như Mộng cong môi lên một cách duyên dáng:
-Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Không dám gạt Đại Tế Ti. Khi tại hạ đến nước Phong, nhiều người đã nói qua cho tại hạ biết, nước Phong núi sông hiểm trở, thần bí khó lường, muôn phần hiểm ác, khuyên ta đừng đến nơi này. Nhưng có lẽ Đại Tế Ti chưa biết, ở nơi tại hạ sống, có lưu truyền một câu nói rất thú vị.
Liễu Như Mộng nhìn Hàn Mạc. Tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên là chờ Hàn Mạc tiếp tục nói tiếp.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
-Muốn vào Phong quốc đi buôn, phải ăn lòng hổ gan báo!
-Lòng hổ gan báo?
Liễu Như Mộng chớp mắt, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra ý cười:
-Nói như vậy, ngươi đã nếm qua lòng hổ gan báo chưa?
-Thật không có. Gan tại hạ nhỏ hơn sự hình dung của mọi người nhiều.
Hàn Mạc bĩnh tĩnh đáp.
-Nước Phong là một xứ sở thần kỳ. Tại hạ đối với văn hóa nước Nam Phong rất là ngưỡng mộ. Lần này đến Phong quốc cũng có chút hiểu biết. Nhưng điều nuối tiếc nhất là chưa được đến thánh địa của nước Phong, thành Thần Sơn. Hôm nay có dịp, thực là một may mắn. Lại được vào Thánh đàn, chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt thế của Đại Tế Ti, cũng không ân hận. Đại Tế Ti nếu cảm thấy tại hạ không đáng tin, chi bằng cứ đem tại hạ ra xử lý…
Liễu Như Mộng khẽ cười:
-Ngươi rất biết ăn nói.
-Ăn ngay nói thật mà thôi!
Hàn Mạc tỏ ra cung kính:
-Thánh đàn kỳ bí. Đại Tế Ti tuyệt sắc. Đối với tại hạ, sống thế cũng không uổng.
Liễu Như Mộng trầm ngâm một chút, nói:
-Ta nghe nói nước Khánh mênh mông rộng lớn, mỹ nữ không thiếu, dung nhan của mỗ, chẳng lẽ nào có thể so sánh với nữ nhân nước Khánh sao?
Hàn Mạc trong lòng thầm than: "Nữ nhân khắp thiên hạ, bất kể thân phận địa vị như thế nào, chiêm ngưỡng dung nhan luôn có hứng thú"
Ngoài miệng thì nói:
-Đại Tế Ti siêu trần thoát tục, không vướng chút bụi trần nào, một vẻ đẹp hiếm thấy.
Lời này của hắn không hề giả dối. Liễu Như Mộng quốc sắc thiên hương, có thể nói là thế gian ít có. Hàn Mạc được gặp không ít mỹ nhân, hơn nữa, từng gần gũi nữ tử, cũng là những giai nhân tuyệt sắc. Nhưng Liễu Như Mộng đúng là đẹp điên đảo chúng sinh.
Liễu Như Mộng tuy rằng thần sắc bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ hơn, liếc Hàn Mạc một cái, rốt cuộc nói:
-Ngươi nói thật chứ?
Hàn Mạc chắp tay nói:
-Đúng.
Hàn Mạc lúc này hiểu rõ, Liễu Như Mộng lúc nãy đột nhiên chỉ thẳng mình là gian té, chỉ sợ là làm một phép thử mà thôi.
Nhưng phép thử này khiến Hàn Mạc càng khó hiểu. Xem phản ứng của Liễu Như Mộng, chẳng lẽ là cô nương xinh đẹp này đã hoàn toàn quên mình rồi?
Nàng đến tột cùng đã trải qua biến cố gì mà quên sạch cả quá khứ?
Bỗng nhiên trong đầu xẹt qua một ý niệm, lòng lập tức trầm xuống, trong nháy mắt, hắn nhớ tới lọ thuốc đã lấy từ trong tay Hạ đại trưởng lão: Vong ưu thủy.
Tuy rằng chưa bao giờ sử dụng qua, nhưng Hàn Mạc nhớ y như in lời đại trưởng lão đã nói: Tác dụng lớn nhất của Vong ưu thủy là khiến người ta mất hẳn trí nhớ, quên hết chuyện cũ.
Hàn Mạc tinh thông dược phẩm, trong lòng hiểu rõ Vong ưu thủy kia kỳ thật là một loại dược vật phá hủy thần kinh não, dược tính rất mạnh, có thể làm tổn thương hệ thống thần kinh não. Mà khi bộ nhớ bị phá hỏng, đương nhiên sẽ quên hết mọi chuyện trước đây.
Biểu hiện của Liễu Như Mộng hôm nay, hoàn toàn coi Hàn Mạc là kẻ xa lạ. Nếu không phải là vì đã quên hết quá khứ, thì không thể có thái độ như vậy được. Hơn nữa, theo như những gì hắn biết về Liễu Như Mộng, cho dù Liễu Như Mộng cố ý làm ra vẻ không quen biết, nhưng thể hiện quá thật. Một người bề ngoài cao ngạo nội tâm sâu sắc như Liễu Như Mộng không có khả năng giả vờ một cách chân thật như thế.
Chẳng lẽ Liễu Như Mộng thật sự đã mất trí?
Hàn Mạc đi theo Liễu Như Mộng, chậm rãi đi trong mê cung ở phía sau bình phong. Liễu Như Mộng đi phía trước, rõ ràng có mặc áo choàng, nhưng thân hình tuyệt đẹp của nàng thì áo bào cũng không thể che dấu.
Thướt tha uyển chuyển, vòng eo lắc nhẹ, áo choàng phủ kín mông, giống như hoa trong gió khẽ lay động, đung đưa, giữa Thánh đàn cao quý, lại càng hấp dẫn.
Hàn Mạc biết Đại Tế Ti ở nước Phong là nhân vật tột cùng cao cả, là lãnh tụ tinh thần của nước Phong, nhưng có lẽ, không có nhiều người nước Phong biết, Đại Tế Ti của bọn họ là một mỹ nhân tuyệt thế.
Hắn càng lúc càng nghi vấn. Nếu Liễu Như Mộng cố ý làm như không quen mình, biết tin mình vào Thánh đàn, âm thầm theo dõi mình, cho người dẫn mình đến đây, thì còn có thể giải thích được.
Nhưng nếu Liễu Như Mộng mất trí nhớ, không biết bản thân là ai, vì sao vẫn phái người dẫn mình tới lầu các bên trong này? Mình chỉ là một thương nhân nước khác, thân là lãnh tụ tinh thần tối cao của Phong quốc thì đâu dễ dàng tiếp kiến một thương nhân nhỏ nước khác? Chẳng lẽ thật sự cần giải thích vài câu nói trong "Đạo đức kinh" mà thôi?
Hàn Mạc hôm nay đến thành Thần Sơn, tìm cách đút lót La Như Húc để vào được bên trong Thánh đàn, mục đích tất nhiên là muốn xem địa thế thành Thần Sơn. Bởi vì trên bản đồ tuy có đánh dấu các nơi trong thành, nhưng khu vực Thánh đàn thì không rõ ràng. Nếu muốn lập kế hoạch cứu Chu Tiểu Ngôn, thì phải biết rõ cấu tạo đại khái bên trong.
Kế hoạch có chút thay đổi, ban đầu chỉ là muốn vào tra xét một số việc, nhưng không ngờ lại bị dẫn vào lầu các bên trong gặp lại Liễu Như Mộng, lúc này, có vô số những nghi vấn kinh người tràn ngập trong đầu hắn.
Nhưng Hàn Mạc biết, chỉ có thể tiếp tục người bất động ta bất động.
Nếu chưa làm rõ chân tướng sự việc, thì mình cũng phải đóng giả làm người xa lạ tiếp tục trò chơi này.
Đi lại giữa Thánh đàn, Hàn Mạc cảm thấy bài trí trong này cực kỳ quỷ dị, giao nhau chằng chịt. Nếu không hiểu rõ cửa vào đường đi, chỉ sợ sẽ rất nhanh lạc lối trong này. Hàn Mạc chợt cảm giác giống như mình đang đi ở mê cung ngầm dưới đất trước đây vậy.
Hắn đột nhiên giật nảy mình. Không phải là phòng xá bên trong Thánh đàn và trong lầu các này đều là bình phong, che dấu một trận đồ?
Hay nơi mình vừa đi qua cũng là một Bình phong trận?
-Có phải là cảm thấy bố trí của bình phong rất lạ?
Liễu Như Mộng đi phía trước không cần quay đầu lại, dường như nhìn thấu tâm can Hàn Mạc, dịu dàng hỏi.
Hàn Mạc nói:
-Bố cục tinh diệu… quả thật rất kỳ lạ…
Liễu Như Mộng nói:
-Mỗ biết, các ngươi đất nước của lễ nghi, lại thích âm mưu trù tính, phồn mà hóa giản, các ngươi thích bày binh bố trận, chém giết ngang dọc.
Hàn Mạc cười nói:
-Đại Tế Ti muốn nói đến cờ vây?
Vừa nói chuyện, Liễu Như Mộng vừa dẫn Hàn Mạc đi ra khỏi Bình phong trận, tới một góc, có một cánh cửa sổ mở ra, cánh kia khép lại, phía dưới có một cái bàn gỗ đen, đúng là trên đó có bày một bàn cờ.
Trên bệ cửa có đặt hai bồn hoa, là loại hoa cỏ lạ của Phong Quốc, mùi hương trên người Liễu Như Mộng trộn lẫn với mùi thơm của kỳ hoa dị thảo xông thẳng vào mũi Hàn Mạc.
Lầu các u tĩnh, giai nhân quyến rũ, nếu không phải Hàn Mạc trong lòng đầy nghi hoặc, toàn bộ tinh thần cảnh giác cao độ, thì cũng là một cảnh tượng thích ý.
-Đánh với mỗ một ván cờ.
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay ra hiệu Hàn Mạc ngồi xuống:
-Nếu ngươi thua mỗ, mỗ cho rằng ngươi là gian tế, ngươi sẽ không có khả năng rời khỏi thành Thần Sơn này.
Hàn Mạc sửng sốt, nhìn trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng đúng là có chút hống hách của Đại Tế Ti.
Hắn ngồi đối diện Liễu Như Mộng, bên cửa sổ đánh cờ, trong lúc đó, Hàn Mạc dường như đã tìm lại được cảm giác ngày đó ở sau hoa viên Đông Hải, hồ như nhớ đến một thời khắc ấp áp.
Liễu Như Mộng đi con trắng, Hàn Mạc đi con đen, cũng không nhiều lời, ngay bên cửa sổ, bắt đầu xem bàn cờ như chiến trường.
Chỉ có điều hơn 20 nước, Hàn Mạc có cảm giác Liễu Như Mộng thay vì lãnh đạm như trước, bắt đầu dịu dàng hơn, đôi môi quyến rũ hơi mỉm cười, một nụ cười lay đông lòng người.
Vào lúc này, Hàn Mạc cảm thấy Liễu Như Mộng cực kỳ xa lạ dường như đã quen thuộc hơn phần nào…
Quan Mộ trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi hỏi:
-Tiểu Thủy, ngươi rời Yến Kinh cũng gần mười ngày rồi nhỉ?
Vừa dứt câu hỏi, Hàn Mạc đã hiểu, Quan Mộ muốn nói việc cấp bách, chắc hẳn là văn tự khẩn cấp từ Yến Kinh truyền tới… Lúc hắn rời kinh cũng là lúc sứ giả nước Khánh đến Yến Kinh, thậm chí hắn đã từng cùng Phó sứ nước Khánh Vân Thương Lan qua lại, những chuyện đó không hẳn Hàn Mạc có thể hiểu được, hơn nữa các nha môn cấp cao của của triều đình nước Yến đã có cách ứng phó với Khánh sứ, hắn chỉ nghĩ cách làm thế nào để cứu viện Chu Tiểu Ngôn mà thôi.
- Trước khi ngươi rời kinh thìđoàn sứ giả nước Khánh đã đến Yến Kinh.
Quân Mộ nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Tình hình ở Yến Kinh như hiện nay, chắc hẳn ngươi cũng đã biết ?
Hàn Mạc nâng chén trà uống một ngụm, lắc đầu.
Hắn và Hồng Tụ đến nước Nam Phong trước, cũng là bí mật hành sự, người biết chuyến đi này của bọn họ rất ít, nhưng vì sự an toàn nên Hàn Mạc cũng không liên hệ với Yến Kinh, tất cả đều nằm trong bí mật tuyện đối.
Quan Mộ thở dài và hỏi:
-Việc phó sứ Khánh Quốc An Ngọc Thanh bị giết ở Yến Kinh, ngươi cũng không biết sao?
Hàn Mạc nhăn mày lại.
Mặc dù hắn không hề nhúng tay vào chuyện của sứ giả Khánh Quốc, nhưng là thế sự hiện nay hắn thực sực nắm rất rõ.
Sứ giả Khánh Quốc đến Yến Kinh, mặc nhiên là vì việc Nguỵ Khánh khai chiến, Khánh quốc muốn ổn định hậu phương, cho nên mới đàm phán với Yến Quốc, nhưng Hàn Mạc cũng biết việc đó, cuộc chiến Nguỵ Khánh thực ra là thiên hạ đại sự, mặc dù không trực tiếp tham gia và ảnh hưởng đến sinh tử của cuộc chiến Nguỵ Khánh, nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến Yến Quốc
Ở thời điểm này, vì lợi ích quốc gia, càng vì lợi ích các thế lực lớn của Yến Quốc, trong nội bộ Yến Quốc ắt sẽ có một phen tranh giành ác liệt.
Về lập trường của Hàn gia, Hàn Mạc phân rất rõ ràng, nhất định sẽ cùng Khánh Quốc ký hiệp định, ổn định cục diện chính trị trước mắt của Yến Quốc, chỉ có như vậy, Hàn gia mới có thể từng bước tích luỹ thực lực, tránh cho Yến Quốc biến thành vật hy sinh trong trận chiến này.
Từ trước đến nay, quốc gia không có thực lực, chung quy cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực chính trị mà thôi.
Nhưng Quan Mộ nói ra tin này, đối với Hàn Mạc mà nói, đó là một tin không mấy tốt đẹp gì.
An Ngọc Thanh bị giết ở Yến Quốc, cho dù là người không có đầu óc chính trị, thì cũng có thể trực quan cảm thấy cuộc đàm phán giữa hai nước Khánh Yến sẽ xuất hiện những nguy cơ và sự trở ngại lớn.
Trong phòng yên ắng một lát, Hàn Mạc cười nhạt và nói:
_ Đối với việc này, thực sự ta không hề hay biết, chỉ là … việc này liên quan đến đại cục của thiên hạ, coi như ta biết đi chăng nữa cũng chỉ là suy ngẫm, đối với chuyện này ta không có hứng và cũng không có tư cách để hỏi.
Quan Mộ nhìn Hàn Mạc, mỉm cười nói:
- Tiểu Thuỷ, theo Lão phu được biết, hiện tại, sứ thần Nguỵ Quốc mấy ngày trước đã tới kinh thành Yến Quốc…
Hàn Mạc mỉm cười nhìn Quan Mộ.
Lúc này đây, trong lòng hắn đã nhận ra một vấn đề hết sức nhạy cảm.
Nếu theo lẽ thường, Quan Mộ thân là người nước Khánh, xuất phát từ lợi ích quốc gia, lão đương nhiên hy vọng cuộc đàm phán giữa hai nước Yến Khánh sẽ thành công, từ trước tới giờ, Khánh Quốc chỉ chuyên tâm đối phó với Nguỵ Quốc, đối với lợi ích quốc gia của Khánh Quốc mà nói, quả nhiên đó là một việc rất tốt.
Nhưng đồng thời Hàn Mạc cũng biết, trong nội bộ Khánh Quốc, vì lợi ích mà trành giành, đó cũng là một lực lượng làm phá hỏng cuộc đàm phán giữa hai nướcYến Khánh, hay nói cách khác, vì lợi ích của chính bản thân họ mà làm tổn hại đến lợi ích quốc gia.
Quan Thị mậu dịch hành làm cho nước mạnh, không thể phủ nhận, có được thực lực như hiện tại, trong triều đình Khánh Quốc không thể thiếu chỗ dựa vững chắc đó.
Điều mà Hàn Mạc muốn biết bây giờ chính là, đứng đằng sau chỗ dựa vững chắc của mậu dịch Quan Thị trong triều đình Khánh Quốc, là những thế lực như thế nào?
Nếu chỗ dựa vững chắc của mậu dịch Quan Thị là những thế lực luôn muốn phá hoại cuộc đàm phán này thì thực ra mà nói, xuất phát điểm của chính họ và lợi ích của mậu dịch Quan Thị nhất định xuất hiện mâu thuẫn.
Cho nên Hàn Mạc không nêu ý kiến của mình ngay, chỉ nhìn Quan Mộ và nghe lão nói tiếp.
Trong lòng hắn cũng biết rõ, mậu dịch Quan Thị có thể nhanh chóng biết được tin tức của Yến Kinh, chỉ có thể dựa vào tin tức truyền về từ bồ câu đưa thư, trong thời đại này, tin tức truyền đi nhanh nhất chỉ có thể là bồ câu đưa thư.
Bởi vậy, Hàn Mạc cũng biết thêm được thế mạnh trong lĩnh vực tình báo của mậu dịch Quan Thị.
Cần biết rằng để huấn luyện bồ câu đưa thư không phải là việc đơn giản, tin tức truyền đi càng xa thì công việc huấn luyện bồ câu đưa thư càng khó khăn, càng hao tốn nhân lực và vật lực.
Hơn nữa, đoạn đường bồ câu đưa thư từ Yến Kinh đến Phong Quốc, huấn luyện càng thêm khó khăn. Theo Hàn Mạc suy đoán, mạng lưới tình báo của mậu dịch Quan Thị cực kỳ hoàn thiện, những loại bồ câu đưa thư kiểu này nhất định không hề ít.
Ờ thời đại nào đi chăng nữa, nắm bắt thông tin càng nhanh, cũng coi như nắm trong tay quyền chủ động
Ở thời đại này, bồ câu đưa thư là công cụ truyền tin hữu hiệu nhất. Vấn đề này Hàn Mạc đã sớm biết đến, thời kỳ ở Đông Hải, hắn đã nuôi được hai con bồ câu đưa thư, còn mời người huấn luyện bồ câu đến huấn luyện, nhưng hai con bồ câu đó chỉ truyền tin nội trong phạm vi một trăm mét, từ lúc đó Hàn Mạc đã biết phải không ngừng huấn luyện bồ câu.
- Nếu hiện giờ thiên hạ có biến, lê dân sẽ thiệt thòi!
Quan Mộ thở dài lắc đầu:
- Chiến sự đao binh giữa Khánh Quốc và Nguỵ Quốc khó mà tránh khỏi…
Hàn Mạc vẫn chỉ mỉn cười nhìn Quan Mộ mà không nói gì.
- An Ngọc Thanh bị nạn lần này, cuộc đàm phán giữa hai nước Yến Khánh ắt gặp trở ngại
Quan Mộ vuốt râu chậm rãi nói:
- Tin này tới thì cũng là ngày sứ thần Nguỵ Quốc đến Yến Kinh, Hoàng đế của các ngươi cùng lúc triệu kiến hai sứ thần của hai nước tới.
Hàn Mạc cuối cùng cũng mỉm cười nói:
- Đại chưởng quỹ đối với tình thế của Yến quốc ta thật rõ mồn một
Quan Mộ ngay lập tức tỏ vẻ nghiêm nghị nói :
- Tiểu Thuỷ, ngươi đã hiểu lầm ý của lão phu, lão phu đem chuyện này nói với ngươi, không có ý khác, chỉ là cảm thấy việc này nên cho ngươi biết. Ngươi và Thiếu Hà cũng có tình giao, lão phu cũng coi ngươi như người của chính mình vậy, cho nên việc này … không giấu ngươi! Nếu ngươi cho rằng lão phu có mưu đồ khác, lão phu sẽ không đề cập câu nào nữa, mà sẽ tự tát vào cái mặt già nua này!
Vẻ mặt Quan Mộ cũng nghiêm nghị, lời nói cũng rất chân thành.
Hàn Mạc đứng phắt dậy, đi lên phía Quan Mộ chắp tay nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử đường đột, nếu có thất ngôn, mong đại chưởng quỹ thứ lỗi. Đại chưởng quỹ thành tâm đối đãi tại hạ, tấm thâm tình này , không dám quên!
Quan Mộ vội vàng đứng dậy, hai tay đỡ Hàn Mạc nói :
- Tiểu Thuỷ, đừng nói như vậy, ta và ngươi tuy là người hai nước, nhưng nói cho cùng cũng là cùng cội nguồn, mấy trăm năm trước, tổ tiên của ta và ngươi cùng là người một nước, nhưng do thiên hạ biến cố, mới có sự phân biệt hai nước… Nhưng ai dám nói trước, vài năm nữa, hoặc vài chục vài trăm năm nữa, con cháu chúng ta lại cùng một nước? hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp… Chuyện thế gian, khó mà nói rõ, những người nh ư chúng ta, trừ phi sống trong hai chữ " tín nghĩa"…!
Hàn Mạc cười ôn hoà, đỡ Quan Mộ ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống và hỏi ;
-Đại chưởng quỹ biết tình hình Yến Kinh hiện tại ra sao?
- Theo lão phu được biết thì có hai chuyện!
Quan Mộ chậm rãi đáp:
- Chuyện thứ nhất, đó là lệnh cho sứ giả hai nước lập tức hạ lệnh, những thám tử của hai nước đang ẩn náu tại Yến Kinh , lập tức rời khỏi, nếu điều tra thấy nước nào vẫn còn thám tử hành sự ở Yến Kinh thì lập tức ngưng việc đàm phán.
- Điều này có thể dẫn đến hai đoàn sứ giả ám sát lẫn nhau.
Hàn Mạc bình tĩnh đáp:
- Nếu hai đoàn sứ giả xảy ra thương vong tại Yến Quốc, thì Yến Quốc ta sẽ gặp không ít phiền phức a …!
Hàn Mạc lại hỏi:
- Còn chuyện thứ hai là gì?
-Chính là việc an bài quan viên hai nước đàm phán!
Quan Mộ cười bí ẩn đáp:
- Lần này Hoàng đế của các ngươi an bài việc đàm phán, quả thật có chút ý nghĩa! Text được lấy tại
Hàn Mạc nhìn Quan Mộ đợi lão nói tiếp.
- Nếu tình báo không sai, hiện nay đại bá phụ của ngươi… và cũng chính là Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo, dẫn theo đoàn quan viên đàm phán với Nguỵ Quốc, mà đích thân Tiêu thái sư đã thương lượng cùng Đại Khánh ta…!
Quan Mộ cười kỳ quặc nói :
- Tiểu Thuỷ, việc này có thú vị không?
Hàn Mạc nheo mắt lại
Việc này quả thật rất thú vị, nhưng Hàn Mạc thừa khả năng quan sát, điều thú vị bên trong chuyện này, đó là ám chỉ sự huyền bí, Hàn Mạc trong chốc lát cũng cảm thấy trong lời nói đó chứa đựng sự sắc bén!
Như triều đình Yến Quốc hiện nay, trong lòng ai cũng rõ, phe Hàn gia một lòng muốn cùng Khánh Quốc nghị hòa, nhưng phe Tiêu Thái Sư thì muốn liên Nguỵ đánh Khánh, dựa vào chiến tranh làm bàn đạp để mở rộng thế lực, dần dần tích luỹ để trừ bỏ những thế lực khác.
Nhưng hiện nay Hàn gia và Nguỵ đàm phán, Tiêu tộc và Khánh đàm phán, với thế lực của Hàn gia thìắt sẽ có cách làm khó dễ cho Nguỵ Quốc, nhưng cũng thấy rõ Tiêu thái sư sẽ dùng trăm phương ngàn kế để phá hoại việc đàm phán mới Khánh Quốc.
Nhìn lại thì thấy Hoàng đế Yến Quốc rõ ràng dùng người có chút không hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì trong đó hàm chứa một đường lối vô cùng to lớn.
Kiểu đàm phán này, khi muốn phá hoại thì cũng không nên để lại dấu vết, không những không để địch tìm thấy bất cứ chứng cứ nào chứng tỏ sự phá hoại đó mà trong quá trình đàm phán, cũng không nên để địch nắm được ý đồ của việc phá hoại đàm phán.
Không khó để hiểu , trong cuộc đàm phán của những nhân vật hai bên, thực ra sự chú ý không ở chỗ đàm phán thế nào mà là chú ý xem bên kia đàm phán ra sao.
Hơn nữa việc ngồi vào bàn đàm phán, vì không để lộ dấu vết của sự phá hoại đó , mở lời đưa ra điều kiện đàm phán cũng là một trong những thủ đoạn của hai phái Yến Quốc.
Thực ra lần an bài này, đã làm cho các thế lực bên trong và bên ngoài cùng giằng co nhau, hai bên giao tranh chẳng phải là hay lắm sao, nói cách khác, kiểu an bài này, có thể trên một số phương diện nào đó tổn hại đến Hoàng tộc, nhưng tổng thể mà nói, Hoàng tộc đạt được các lợi ích còn hơn thế rất nhiều.
Ánh mắt Hàn Mạc loé lên, chiêu này thật huyền diệu, lúc đó hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều mà nói;
- An Ngọc Thanh mặc dù bị sát hại tại Yến Quốc… Yến Khánh còn có thế thể đàm phán nữa hay không?
Quan Mộ khẽ thở dài đáp:
- Một số chuyện, nhìn có vẻ không thể, nhưng có lòng ắt sẽ thành, cái chết của An Ngọc Thanh trong chuyện này, Nguy Quốc nghiễm nhiên chiếm thế thượng phong… nhưng đối với việc đàm phán này, thực chất chỉ là những thủ đoạn đấu đá nhau, trước khi chưa có kết quả xác thực nào, không ai có thể đoán được kết cục ra sao!
Hàn Mạc cũng thở dài, tuy không trực tiếp nhìn thấy, nhưng hắn quả quyết, tình hình Yến Kinh hiện nay, chướng khímù mịt, những thế lực bên trong và bên ngoài cùng đấu đá nhau, vở kịch hay đang diễn ra ở đó.
Chuyện của Phong Quốc, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, để trở về xem vở kịch này!