Tên Hàn Mạc, đương nhiên không tính thiên hạ đều biết, nhưng ở thành Yến Kinh đô thành nước Yến này, cũng là một cái tên rất vang dội. Mọi người trong kinh, đều sẽ lấy làm vinh quang vì ở đô thành, càng kiêu ngạo v́ nắm được một số quốc sự, Hàn Mạc là người thăng quang chức nhanh nhất từ khi nước Yến lập quốc tới nay, Chỉ huy sứ Ngự lâm quân trẻ tuổi nhất từ khi lập nước, Thính trưởng Tây Hoa Thính trẻ tuổi nhất. Tuy rằng mọi người không rõ lý do, nhưng quan viên trẻ tuổi được sủng ái như vậy, tên tuổi đương nhiên cực kỳ vang dội ở kinh thành.
Tiêu cục là ngọn nguồn của tin tức, tên Hàn mạc này, Hòa Thịnh tiêu cục từ trên xuống không ai không biết, Thiết Khuê tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Gương mặt dãi dầu sương gió kia, cuối cùng lộ ra một chút khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Hàn Mạc. Thiết Khuê đột nhiên thở dài, nâng bình rượu lên, một hơi uống cạn nửa bình rượu không còn lại gì.
Tuy rằng tửu lượng của hắn rất lớn, nhưng một vò này chung quy là rượu mạnh, hơn nữa một hơi uống cạn, sau khi hắn uống cạn, gương mặt vốn hơi ngăm đen lại đỏ hồng lên.
Hàn Mạc chỉ lẳng lặng nhìn Thiết Khuê, cũng không nói gì.
Ở trong lòng Hàn Mạc, Thiết Khuê là người rất khôn khéo cũng rất có nguyên tắc, một chuyến đi nước Phong cũng hơi lộ ra tài năng lãnh đạo, cẩn thận, cũng không mất uy nghiêm của Thiết Khuê, người như vậy rất có ấn tượng trong lòng Hàn Mạc.
Hệ thống tình báo của Tây Hoa Thính đương nhiên vô cùng sắc bén, một số chuyện còn nhỏ của Thiết Khuê sớm đã đặt lên bàn Hàn Mạc.
- Ngươi có biết, chuyện ta hối hận nhất hôm nay là chuyện gì?
Sau khi buông bình rượu, người đàn ông mạnh mẽ bình tĩnh này nhìn Hàn Mạc, hỏi một câu không hiểu ra sao.
Hàn Mạc chỉ mỉm cười, vẫn không nói gì.
- Ta rất hối hận, hôm nay không nên hỏi ngươi là ai!
Thiết Khuê thở dài:
- Bằng không có lẽ ta không cần phải đưa ra lựa chọn!
Hàn Mạc ồ một tiếng, cười nói:
- Vì sao Thiết tiêu đầu nói vậy?
Thiết Khuê hơi ghé lại gần, nói:
- Chuyến đi Phong Quốc, ngươi che dấu tung tích, tự nhiên là có rất nhiều chỗ bất tiện. Hiện giờ ta biết thân phận của ngươi, ngươi lại tra rõ ràng tình huống của ta, nếu ta không đi theo ngươi, ta lo lắng cuộc sống sau này của ta sẽ rất bất an!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Cũng sẽ không bất an, chẳng qua ta cũng tính toán, hôm nay mời không được Thiết tiêu đầu, như vậy mỗi tháng sau này sẽ đều tìm Thiết tiêu đầu uống rượu, lâu ngày, tình cảm tăng lên, tự nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói!
Thiết Khuê trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Thiết Khuê là kẻ lỗ mãng, xuất thân quân nhân, có rất nhiều khí lực, nếu Hàn đại nhân muốn dùng khí lực của ta, Thiết Khuê cũng không hai lời. Chẳng qua… Thiết Khuê không hy vọng vợ con của ta cuốn vào trong thị phi, không biết Hàn đại nhân có thể dàn xếp hay không?
Hàn Mạc lập tức gật đầu nói:
- Thiết tiêu đầu yên tâm, ta đã suy nghĩ an bài tốt cho họ!
Thiết Khuê cũng không nói nhiều, đứng dậy ôm quyền với Hàn Mạc:
- Hàn đại nhân, Thiết Khuê cáo từ trước, có một số việc cần phải xử lý!
- Tạm biệt Thiết tiêu đầu!
Hàn Mạc cũng đứng dậy ôm quyền:
- Hàn Mạc chờ Thiết tiêu đầu tới!
Thiết tiêu đầu gật đầu, không nói thêm lời nào, bước nhanh rời đi.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng Thiết Khuê đi xa, khẽ thở dài:
- Đúng là vẫn còn người có chí hướng!
…
Trong hậu viện Hòa Thịnh tiêu cục, Tổng tiêu đầu Đậu Thiên Đạt đang thi triển bát quái đao pháp mạnh mẽ, mấy tên tiêu sư bốn phía đều ủng hộ.
Luyện xong một bộ đao pháp, sớm có tiêu sư đưa khăn mặt tới.
- Đao pháp của Tổng tiêu đầu xuất thần nhập hóa, chúng tôi thật sự mở rộng tầm mắt!
Một gã tiêu đầu hơn năm mươi tuổi tiến lên, vuốt chòm râu dê mỉm cười nói.
Bên cạnh lập tức là một hồi xu nịnh, Đậu Thiên Đạt dùng khăn mặt lau tay, trên mặt còn có chút đắc ý.
Đậu Thiên Đạt năm nay năm mươi bốn tuổi, cũng được cho là một nhân vật ở kinh thành, năm đó dùng một bộ bát quái đao này tạo ra một thế giới, xây dựng cờ hiệu Hòa Thịnh tiêu cục.
Tiêu cục hiện giờ không ngừng kinh doanh, thu nhiều tiền bạc, sớm đã không cần Đậu Thiên Đạt lộ diện, nhưng lúc nhàn hạ, hắn vẫn thích luyện tập, lại thích triệu tập mọi người dưới tay đến, đơn giản là muốn nghe nịnh hót một chút mà thôi.
Người già rồi, tai mềm thích nhất chính là nghe nịnh bợ.
- Một bộ đao pháp này của Tổng tiêu đầu, bao quát hết thảy, khí thế phi phàm, hơn nữa trong chiêu có chiêu, thật sự là đao pháp thế gian hiếm thấy!
Một gã tiêu sư bên cạnh xu nịnh:
- Theo tôi thấy, người trong thiên hạ có đao pháp bậc này, ít ỏi không có mấy!
Râu dê cười ha ha nói:
- Toàn bộ tiêu cục chúng ta đều biết đao pháp này vô cùng lợi hại, nhưng chỉ sợ trong lòng một số người còn không phục!
Đậu Thiên Đạt nghe vậy, mày nhăn lại, nhìn râu dê, thản nhiên nói:
- Ai không phục?
- Thật ra cũng không có gì, là tôi lắm miệng.
Râu dê vội vàng lắc đầu:
- Tổng tiêu đầu, ngài coi như tôi chưa nói cái gì!
Đậu Thiên Đạt đi tới ngồi xuồng ghế bành dưới cây đại thụ trong viện, nhận bình trà bên cạnh đưa tới, nhấp một ngụm, không vui nói:
- Lão Viên, trong lời ngươi có chuyện, có gì hãy nói, giấu đầu lòi đuôi, thật sự không thoải mái!
Râu dê bước lên phía trước, ghé sát Đậu Thiên Đạt nói:
- Tổng tiêu đầu, chỉ sợ ta nói ngài không tin!
- Nói mau, ấp a ấp úng cái gì?
- Vâng vâng vâng!
Râu dê gật đầu như gà mổ thóc, thấp giọng nói:
- Tổng tiêu đầu, mấy ngày trước Thiết Khuê cũng luyện đao trong viện, đúng lúc tôi gặp phải, khen hắn vào câu, chẳng qua cũng nói đao pháp của hắn so với Tổng tiêu đầu còn kém một chút… !
Thấy Đậu Thiên Đạt cau mày, hắn nói tiếp:
- Nhưng Thiết Khuê kia lại nói lời khó nghe!
- Ồ?
Đậu Thiên Đại lại uống một ngụm, liếc mắt nhìn râu dê nói:
- Hắn nói cái gì?
Râu dê khom người cạnh Đậu Thiên Đạt, thấp giọng nói:
- Tiểu tử kia tuyên bố, đao pháp của hắn là vua trong đao pháp, luyện ra từ trong quân đội Tây Bắc, đó là đao pháp khát máu, dùng đối địch đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đậu Thiên Đạt hơi vuốt cằm nói:
- Đao pháp của Thiết Khuê quả thật không tồi, đao pháp trong quân đội có chỗ độc đáo, ngắn gọn thực dụng, lấy giết địch chiến thắng làm mục đích cuối cùng. Thiết Khuê xuất thân quân ngũ, tuy nhiên theo cách nhìn của ta, có thể luyện đao pháp trong quân đội được như hắn, cũng không nhiều lắm!
Râu dê vội nói:
- Tổng tiêu đầu, thật sự có tài thì thôi, khen đao pháp trong quân đội, chúng ta cũng không nói gì thêm. Chỉ có điều câu sau của hắn, lại khiến người ta vô cùng tức giận!
- Nói cái gì?
Râu dê làm ra bộ khí khái nói:
- Tiểu tử kia lại nói, ngoại trừ đao pháp trong quân đội, đao pháp khác chỉ là khua chân múa tay, trông được dùng không được.
Hắn thốt ra lời này, đám tiêu sư bên cạnh lập tức hiểu được ý tứ của hắn, lập tức có người tiến lên thêm mắm thêm muối:
- Tổng tiêu đầu, hắn rõ ràng là châm chọc đao pháp của Tổng tiêu đầu! Thật sự là coi trời bằng vung.
- Tổng tiêu đầu, Thiết Khuê ỷ vào hiện giờ có thanh danh, tự cao tự đại trong tiêu cục, những lão già chúng ta, hắn không để vào mắt!
- Đúng vậy, Tổng tiêu đầu. Tiểu tử kia cũng không nghĩ lại, lúc trước ở trong kinh, quần áo mục nát tới cửa cầu Tổng tiêu đầu thu nhận, nếu không phải Tổng tiêu đầu tốt bụng nhận lấy hắn, chỉ sợ hiện giờ hắn còn xin ăn ngoài phố. Hiện giờ có một ít công lao liền kiêu ngạo như thế, quả thật là một con sói!
Mọi người nghị luận, nói Thiết Khuê không đáng một đồng.
Đậu Thiên Đạt nhíu mày, cuối cùng ho khan một tiếng, thản nhiên nói:
- Thiết Khuê tính tình hướng nội, không thích nhiều lời, cũng không phải không để các ngươi vào mắt. Về phần nói đao pháp khác đều là khua chân múa tay, so ra kém đao pháp trong quận đội, đây cũng không phải không có đạo lý. Đao pháp trong quân đội giản hóa, gọn gàng lưu loát, cực kỳ thực dụng, mà đao pháp khác ít nhiều có một số động tác đẹp mắt, ngay cả bát quái đao của ta cũng không phải không có tỳ vết nào. Việc này sau này không cần bàn lại nữa!
Mọi người nghe Đậu Thiên Đạt nói như vậy, lập tức cũng không dám nói nữa, râu dê kia lập tức hơi xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, đã thấy Thiết Khuê đi tới từ hành lang. Mọi người nhìn thấy Thiets Khuê, lập tức không dám nói, dù sao mọi người đều biết, hiện giờ Thiết Khuê là trụ cột của Hòa Thịnh tiêu cục, bàn luận sau lưng thì thôi, nói xấu trước mặt hắn, quả thật không ai dám.
Đậu Thiên Đạt nhìn thấy Thiết Khuê, lập tức đặt ấm trà sang bên cạnh, đứng dậy cười nói:
- Thiết Khuê, không phải hôm nay trở về nghỉ ngơi sao? Sao lại tới tiêu cục? Qua hai ngày lại phải áp tiêu dài, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng tinh thần!
Thiết Khuê lập tức đi tới trước mặt Đậu Thiên Đạt, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thi lễ với Đậu Thiên Đạt, chậm rãi nói:
- Tổng tiêu đầu, ngày đó Thiết Khuê rời khỏi quân đội, đi vào kinh thành, hành động không quen, nghèo rớt mồng tơi, nếu không có Tổng tiêu đầu thu lưu, cho Thiết Khuê một chén cớm, Thiết khuê cũng không có ngày hôm nay, phần đại ân đại đức này, Thiết Khuê trọn đời khắc ghi!
Mọi người bốn phía ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết vì sao thái độ của Thiết Khuê hôm nay khác thường. Đúng như lời Tổng tiêu đầu nói, mọi người đều biết ngày thường Thiết Khuê trầm mặc ít lời, ngay cả cảm kích trong lòng, cũng không tùy tiện biểu lộ ra, nói chuyện giống hôm nay vậy, quả thật chưa thấy bao giờ.
Vẻ mặt vài tên tiêu sư chung quanh hơi mất tự nhiên, vừa rồi bọn họ lớn tiếng trách Thiết Khuê không đúng, lại không biết có phải Thiết Khuê nghe thấy hay không.
Đậu Thiên Đạt cũng hơi nghi hoặc, nhưng vẫn mỉm cười nâng Thiết Khuê nói:
- Thiết Khuê, đây là duyên phận hai ta, nói những lời này làm gì?
Thiết Khuê tháo một tấm thiết bài từ bên hông xuống, hai tay dâng lên:
- Tổng tiêu đầu, đây là tấm tiêu bài hai năm trước ngài ban cho Thiết Khuê, từ ngày đó Thiết Khuê cũng trở thành một gã tiêu đầu, qua hai năm, tấm thiết bài này cũng không rời khỏi người Thiết Khuê, hôm nay lại trả nó lại cho Tổng tiêu đầu!
Nghe được Thiết Khuê nói nhưu vậy, mọi người đều quá sợ hãi.
Trả lại tiêu bài, chỉ có một loại giải thích, đó là muốn rời khỏi Hòa Thịnh tiêu cục.
- Thiết Khuê, ngươi có ý gì?
Đậu Thiên Đạt biến sắc, tuy rằng tuổi hắn lớn, nhưng tuyệt đối không hồ đồ.
Hiện giờ Thiết Khuê hoàn toàn xứng đáng là bảo vật trấn cục của Hòa Thịnh tiêu cục, mấy năm nay Hòa Thịnh tiêu cục phồn vinh hưng thịnh chính là bởi vì có một nhân vật như vậy, điểm này Đậu Thiên Đạt rất rõ ràng, cho nên người khác nói xấu Thiết Khuê sau lưng, Đậu Thiên Đạt đều bỏ mặc, hắn cũng sẽ không bởi vì lời nói của những người khác khác mà tự hủy cả tiêu cục.
Không có Thiết Khuê, tên tuổi Hòa Thịnh tiêu cục rất nhanh sẽ biến mất trong ba tiêu cục lớn.
Thiết Khuê bình tĩnh nói:
- Ơn của Tổng tiêu đầu, Thiết Khuê khắc ghi cả đời.
Đậu Thiên Đạt nắm tay Thiết Khuê, nhíu mày nói:
- Ngươi muốn rời khỏi tiêu cục?
Thiết Khuê gật đầu.
- Thiết Khuê, người khác lời ra tiếng vào, ngươi đừng để ở trong lòng!
Đậu Thiên Đại nghiêm mặt nói:
- Ta rất tín nhiệm ngươi, ngươi cũng không thể cứ rời đi như vậy. Ngươi có yêu cầu gì cứ đề xuất, ta đều sẽ đáp ứng ngươi!
Đậu Thiên Đạt nói như vậy, mấy tên tiêu sư chung quanh lại xấu hổ.
Thiết Khuê nhìn Đậu Thiên Đạt, chậm rãi nói:
- Tổng tiêu đầu, Thiết Khuê còn một tâm nguyện chưa xong, còn một nợ máu chưa trả, thân thể này lưu lại, chính là chờ một ngày có thể báo thù rửa hận, hiện giờ cũng nên đi làm một số chuyện!
Hắn lại thi lễ với Đậu Thiên Đatị, bình tĩnh nói:
- Nếu đại cừu được báo, còn có thể sống sót, chắc chắn báo ân Tổng tiêu đầu, nếu không… kiếp sau sẽ báo ân này!
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, lời này của Thiết Khuê không đầu không đuôi, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghi hoặc.
Thiết Khuê lại ôm tay với mọi người chung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Mấy năm được các vị huynh đệ chiếu cố, sau này có cơ hội, sẽ báo đáp!
Hắn quả thật không nhiều lời, xoay người dứt khoát mà đi, để lại mọi người kinh ngạc đầy sân.
Đệ tử quý tộc trong kinh lui tới kết giao đã là chuyện tình nhìn quen lắm rồi, tại nước Yến quốc gia chính trị dị dạng này, thứ gọi là kết bè kết cánh căn bản đã là nói xuông, cũng không kín đáo, ngay cả người mù cũng biết, thế gia đảng phái nước Yến tranh đấu đã là tồn tại quang minh chính đại, ẩn giấu chẳng qua là thủ đoạn và sách lược mà thôi.
Cho nên phần lớn quan viên tráo trở bất thường giúp đỡ qua lại cũng là chuyện bất bình thường trong kinh.
Vài tên đệ tử quý tộc tới Hàn phủ thăm hỏi, xuất hiện trong kinh thành ồn ào thật sự là một chuyện rất bình thường.
Nếu là rất nhiều quan viên Binh bộ tới cửa thăm hỏi Hàn Huyền Xương, vậy ít nhiều còn khiến người ta hơi giật mình, nhưng một đám đệ tử quý tộc nhà quân không có thực quyền quá lớn tới thăm hỏi Hàn Mạc, cũng không phải là chuyện làm cho người ta rất kỳ quái, ít nhất cùng xuất hiện ở đây còn có nữ quyến đeo một tầng khăn che mặt.
Rất nhiều người biết, thê tử của những người này, quan hệ vô cùng tốt với Phạm Thiểu Thiến con gái Binh bộ Thượng thương Phạm Vân Ngạo, hiện giờ Phạm Tiểu Thiến trở thành thê tử Hàn Mạc, những tỷ muội này qua lại với nhau cũng là chuyện rất hợp lý,
Đối với những đệ tử nhà quân này mà nói, nếu là ngày xưa, chắc chắn bọn họ sẽ trèo tới cửa Hàn Mạc, dù sao ở góc độ nào đó, bọn họ đã bị phân ra là phe phái Phạm gia.
Nhưng hiện giờ Hàn Mạc là con rể Phạm gia, hơn nữa tất cả mọi người rõ ràng, tuy rằng Phạm thị cùng họ khác chi không thiếu con nối dỗi, nhưng Phạm Vân Ngạo lại chỉ có một con gái, coi Phạm Tiểu Thiến như hòn ngọc quý trên tay, cũng rất vừa lòng đối với con rể của mình. Hiện giờ Phạm Hàn thân như một nhà, làm đệ tử Phạm phái, hơn nữa cũng không phải đệ tử thân nắm chức vị quan trọng, đi lại với vị đại cô gia Phạm gia này một phen đương nhiên không tính là chuyện xấu.
Hơn nữa, nói thật tất cả mọi người đều nhìn ra, hiện giờ Phạm gia mơ hồ có xu thế phụ thuộc Hàn gia, dưới tình huống như thế, đệ tử Phạm phái đi lại với Hàn Mạc, càng có nhiều ích lợi.
Cho nên qua buổi trưa, xe ngựa tới phủ Lễ bộ Thượng thư càng nhiều hơn, đều là một đôi vợ chồng trẻ kéo rèm xe lên đi ra, đó đều là mấy tên đệ tử nhà quân dẫn thê tử tới đây thăm hỏi.
Nói tới thân phận và địa vị, mấy vị khách tới đây tự nhiên không ai có thể sánh ngang Hàn Mạc, nhưng hôm nay Hàn Mạc cũng chuẩn bị sạch sẽ, một thân cẩm y màu trắng, mỗi người đến đều tự mình ra trước phủ đón chào, kết thúc chức trách chủ nhà một cách hoàn mỹ.
Sau khi đám nữ quyến vào phủ, đều đi tới chỗ Tiểu Thiến, mà khách nam nhân lại được dẫn đến hậu hoa viên, nơi đó đã sắp đặt yến hội.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, hai vị tỷ muội của Tiểu Thiến, chẳng qua hai vị phu quân lại ở Tây Bắc quân, tự nhiên không thể dự tiệc, còn lại có bốn năm gã đệ tử nhà quân. Chẳng qua lần này đến lại nhiều hơn hai người, tổng cộng có sáu gã đệ tử nhà quân.
Ngay từ đầu Hàn Mạc còn hơi mơ hồ, nhưng rất nhanh có thể rõ ràng, khách tới hôm nay quả thật hơi quỷ dị.
Bốn người khách trong kế hoạch, đã có một người không thể tiến tới, đó là Lục Tông Hiên con trai Cửu Môn Đề Đốc phủ Đề Đốc Lục Anh Quý, cũng không tiến tới dự tiệc, mà có thêm ba gã đệ tử, tuy rằng thê thất không có giao tình với Tiểu Thiến, nhưng ba người này lại là nhân vật trong của đám đệ tử nhà quân, cũng bị mấy người khác cứng rắn lôi tới.
Không nhận được lời mời, ba người này tới phủ tự nhiên hơi xấu hổ, nhưng Hàn Mạc lại biểu hiện cực kỳ nhiệt tình, khiến lòng xấu hổ của mấy người đều tan hết.
Ở hậu hoa viên bày bàn lớn, bàn đầy rượu trái cây và đồ nhắm, bố trí rất khéo, hôm nay lại là một ngày thời tiết tốt, dưới bóng cây, gió lạnh khẽ vờn, đúng là thoải mái khác thường, so với bố trí yến tiệc ở trong phòng, những người khách này cũng đỡ gò bó rất nhiều.
Ngồi trên bàn rượu, ban đầu mọi người còn hơi gò bó, không dám tùy tiện nói chuyện, dù sao thân phận của Hàn Mạc quả thật không tầm thường, mà đàm đệ tử nhà quân này, tuy nói đều là đệ tử dòng chính của Binh bộ, nhưng bản thân bọn họ không có bao nhiêu quyền thế, cho dù là bậc cha chú, ở Binh bộ cũng không tính là quyền cao chức trọng.
Thế gia nước Yến quyền to, thiên hạ đều biết, đệ tử quý tộc không phải thế gia chỉ có thể xem như đệ tử quý tộc hạng hai thậm chí hạng ba, từ trước đến nay đều bị đệ tử thế gia ở kinh thành miệt thị.
Nhưng hiện giờ đệ tử thế gia danh tiếng đứng đầu đưa thiếp mời mọi người đến dự tiệc, hơn nửa biểu hiện rất nhiệt tình, điều này khiến đám đệ tử quân phương này hơi cảm động, trong lòng cũng hơi hoảng sợ.
Hàn Mạc nâng chén rượu, cười nói:
- Không dối gạt các vị, sau khi Hàn Mạc vào kinh, còn chưa bao giờ mời khách, hôm nay là lần đầu tiên, bởi vì trong lòng ta, các vị đáng giá để ta mời!
Sáu gã đệ tử nhà quân không dám nói lời nào, chỉ nhìn Hàn Mạc.
- Các vị đều làm việc cho đất nước, cho nên đáng giá để ta mời.
Hàn Mạc mỉm cười nói:
- Làm việc vì nước, luôn hơn xa hạng người vô vi tầm thường, đều là rường cột nước nhà!
Tuy rằng là một câu ngắn ngủn, nhưng lời này lập tức nói tới tâm khảm những người này.
So với cuộc sống ăn chơi đàng điếm xa hoa lãng phí của phần lớn đệ tử thế gia, đám đệ tử quan lại bình thường này tự nhiên xa xa không bằng. Trên thực tế cái bánh ngọt lớn nước Yến vẫn bị thế gia chia cắt, ích lợi quý tộc khác đạt được chỉ là một bộ phận cực nhỏ, tình hình như vậy, trên thực tế xuất hiện vết rách giữa quý tộc thế gia và quý tộc không phải thế gia, vì lợi ích bản thân quá ít, quý tộc không phải thế gia có oán hận sâu đậm từ trong xương cốt đối với quý tộc thế gia.
Đệ tử thế gia chi tiêu tự nhiên cao lớn nhiều đám đệ tử không phải thế gia này, hơn nữa tuy rằng chức vị đệ tử thế gia không thấp, nhưng phần lớn không có việc gì, suốt ngày chỉ biết lừa nam gạt nữ, kiêu ngạo ương ngạch. Mà đệ tử không phải thế gia tự nhiên cũng là đối tượng khi nhục của đám đệ tử thế gia, từ đó, đệ tử không phải thế gia vừa sợ vừa hận đệ tử thế gia.
Mà một câu "làm việc vì nước" của Hàn Mạc, lập tức khiến đám đệ tử không phải thế gia cực kỳ thoải mái trong lòng, ấn tượng đối với Hàn Mạc cũng không tồi.
Mọi người đều nâng chén rượu nói:
- Tiểu Hàn đại nhân nói quá lời!
Một chén rượu vào bụng, cảm giác gò bó của người trẻ tuổi cùng giảm không ít, dù sao người trẻ tuổi tinh thần phấn chất, không thể khéo đưa đẩy so với những ông lão, Hàn Mạc nói mấy câu đầu, mọi người đều lập tức nói chuyện vụn vặt. Rượu qua ba tuần, cảm giác câu nệ gần như đều đã tiêu tan, mọi người nói chuyện trời đất, vài tên khách đều là đệ tử nhà binh, cũng đều luyện qua võ nghệ, mặc kệ công phu cao thấp, đều có một ý tưởng của mình, đề tài chậm rãi chuyển tới võ nghệ, sau đó lại chuyển tới cầm binh tác chiến, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tâm tình thật vui.
Từ đầu đến cuối Hàn Mạc đều biểu hiện cực kỳ ôn hòa, mang theo nụ cười, mọi người thấy trong mắt chỉ cảm thấy vị tiểu Hàn đại nhân này quả nhiên không giống bình thường, khiêm tốn có lễ, trách không được Thánh thượng ân sủng như thế.
Rượu ngon tốt nhất đưa lên từng vò, người trẻ tuổi tập trung một chỗ, vui vẻ chè chén, đương nhiên, rượu qua ba tuần, cả đám đều mặt đỏ tai hồng, đủ vẻ say rượu.
Về phần phía nữ quyến, tự nhiên có Tiểu Thiến và Hàn Thấm chiếu cố.
- Hàn Mạc thích nhất là kết giao những bằng hữu như mọi người.
Thân là chủ nhà, Hàn Mạc tự nhiên cũng uống không ít rượu, trên khuôn mặt tuấn tú cũng mang theo vài phần men say, cũng không ra vẻ thâm trầm, vỗ bả vai người bên cạnh nói:
- Nâng cốc nói cười, nhanh nào nhanh nào!
Người bên cạnh bị Hàn Mạc vỗ vai, lập tức có một loại cảm giác được sủng mà lo, người này gọi Diêu Tĩnh, hiện giờ đảm nhiệm chức Giáo úy trong Ưng Tường Doanh Ngự lâm quân, chức quan không cao, kém rất nhiều so với chức Chỉ huy sứ của Hàn Mạc, hôm nay lại có thể nâng cốc với Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, trong lòng cũng hơi kích động.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, Hàn Mạc phất tay với một gã tôi tớ cách đó không xa, tôi tớ kia lập tức rời đi nhanh, chỉ trong khoảng khắc, đã thấy ba gã dáng người to khỏe đi đằng sau tên tôi tớ kia, mỗi người đều cầm hai hộp gỗ dài, hôm gỗ kia bề ngoài rất xinh đẹp, tràn đầy khí chất cổ xưa trang nghiêm, tới phía sau Hàn Mạc, xếp hàng ngang.
Hàn Mạc đứng dậy cười nói:
- Hôm nay các vị cho Hàn Mạc mặt mũi, tới đây nâng cốc, Hàn Mạc rất cao hứng. Nơi này có một số đồ vật, nghĩ tới các vị đều đã thấy, còn xin vui lòng nhận cho!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhìn hộp gỗ dài kia, cũng không đoán được bên trong rốt cuộc là vật gì.
Hàn Mạc ra hiệu, mấy tên gia đinh lập tức tiến lên, phân phát hộp gỗ cho sáu người ở đây. Mọi người nhận lấy hộp gỗ, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng có một người mở hộp gỗ ra, lấy ra vừa nhìn, là một binh khí rất kỳ lạ, dường như là một thanh đao, nhưng so với các loại đao ở Trung Nguyên, loại đao này có vẻ rất đặc biệt.
- Thứ này được mang tới từ Nam Dương.
Hàn Mạc cười nói:
- Đồ mới mẻ mà thôi, mọi người đều là kẻ tập võ, chắc chắn có chút hứng thú với vật này! Nguồn:
Vừa nghe là đao Nam Dương, tất cả mọi người đều lấy ra xem.
-oo-
Đông Hải đã khai thông buôn bán trên biển, hàng hóa Nam Dương bắt đầu tiến vào thị trường Trung Nguyên, thân ở thành Yến Kinh, đám đệ tử này đương nhiên hiểu được tình hình, cũng biết giá trị của hàng hóa Nam Dương.
Đồ vật tới từ Nam Dương tất nhiên mới mẻ, nhưng giá trị cũng vô cùng quý giá, gần như mỗi thứ đều là vật xa xỉ, về phần loại đao này, hiện giờ chưa lưu thông ở chợ, thứ gọi là của hiếm là quý, giá trị tự nhiên không bình thường.
- Đây gọi là bảo đao tặng anh hùng, đao này tuy rằng không bằng bảo đao, nhưng cũng chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén, không phải đao bình thường có thể so sánh được!
Hàn Mạc cười nói:
- Dù ở Nam Dương cũng rất thưa thớt, cũng chỉ có dũng sĩ Đại Yến ta mới xứng dùng đao này!
Mọi người nghe vậy, lại biết giá trị của đao này, lập tức đều đứng dậy, tỏ vẻ cảm tạ Hàn Mạc, trong lòng đều cảm thấy, Hàn Mạc quả nhiên là khẳng khái hào phóng, ra tay cũng không như bình thường.
Sau khi ngồi xuống, một gã công tử áo xanh thở dài:
- Tông Hiên thật không có phúc này, bảo đao như vậy, thế gian hiếm thấy, chính là binh khí ngày thường hắn thích nhất, sau này nếu hắn biết tiểu Hàn đại nhân tặng chúng ta bảo vật như vậy, chỉ sợ không ngừng hâm mộ!
Lục Tông Hiên là con trai của Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quý, hôm nay cũng không tiến tới.
Thật ra trong lòng Hàn Mạc cũng hiểu được nguyên nhân, Lục Anh Quý thân là Cửu Môn Đề Đốc, là thân tín của Hoàng đế bệ hạ, tuy rằng lệ thuộc Binh bộ, nhưng ngày thường Lục Anh Quý cũng không tiếp xúc bất cứ kẻ nào, chỉ tận tâm quản lý tốt nha môn của mình.
Đây tự nhiên là vì tỏ vẻ trung thành với Hoàng đế.
Nha môn của hắn rất đặc biệt, phụ trách chín cửa Yến Kinh, nha môn không lớn, nhưng cực kỳ nhạy cảm, nếu Lục Anh Quý đi lại quá nhiều với quan viên khác, trái lại sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.
Lục Anh Quý không tiếp xúc với quan viên khác, tự nhiên cũng sẽ trói buộc hành động người nhà mình, hôm nay Lục Tông Hiên không thể trình diện, trên thực tế cũng trong dự đoán của Hàn Mạc.
Công tử áo xanh kia cảm thán, bên cạnh lập tức có người ho khan, hiển nhiên là nhắc nhở công tử áo xanh đừng nói lung tung, tránh cho Hàn Mạc không vui.
Công tử áo xanh tự biết lỡ lời, không dám nói tiếp.
Hàn Mạc chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Mọi người có chỗ khó của mọi người, Hàn Mạc hiểu được đạo lý này. Ta đã chuẩn bị cho hắn một cây, chẳng qua… hiện giờ cũng không thể dùng danh nghĩa của ta đưa đi, việc này… !
Nói tới đây, Hàn Mạc không nói tiếp, chỉ cười cười rất hàm súc.
Yến vội đang vui, lập tức hơi xấu hổ.
Diêu Tĩnh bên cạnh Hàn Mạc trầm ngâm một chút, rốt cục nói:
- Tiểu Hàn đại nhân, thật ra… thật ra gần đây Tông Hiên cũng có một ít phiền toái, sứt đầu mẻ trán, đại nhân chớ nên trách hắn… !
Hàn Mạc cười nói:
- Các vị, xưng hô đại nhân, lúc riêng tư chúng ta miễn đi, mọi người hứng thú hợp nhau, lúc riêng tư không bằng xưng huynh đệ?
Mọi người nhìn nhau, dùng thân phận của Hàn Mạc, mọi người cũng không dám xưng huynh gọi đệ.
- Mọi người yên tâm, ta không có ý gì khác.
Hàn Mạc khẽ mỉm cười:
- Chẳng qua, ta quả thật muốn một số bằng hữu, bằng hữu làm việc cho đất nước.
- Hàn… Hàn đại nhân nếu nhìn được các vị huynh đệ, sau này chúng ta liền xưng ngài là Hàn đại ca, ngài xem… có được hay không?
Diêu Tĩnh ở một bên cẩn thận nói.
Đối với đệ tử quý tộc mà nói, xưng huynh gọi đệ đó là chuyện rất bình thường, chỉ có điều xưng huynh gọi đệ với đệ tử quý tộc có địa vị như Hàn Mạc, đám người này vẫn cảm thấy hơi quái dị.
- Vậy chẳng phải ủy khuất các vị?
Hàn Mạc cười nói.
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên đều ôm quyền khom người:
- Hàn đại ca!
Hàn Mạc mỉm cười, hắn biết, tuy rằng xưng huynh gọi đệ với những người này, nhưng hắn cũng không hy vọng xa vời những người này thật sự có thể làm gì cho hắn, hắn cần là một danh sách.
Lấy mấy người này làm cơ sở, kéo vào trong danh sách, chỉ cần đi vào sẽ có nhiều cơ hội có thể vỗ về, cũng có thể đạt được một số thứ mình cần, nếu mình khống chế tốt, tự nhiên có thể đạt được rất nhiều giúp đỡ.
Danh sách là căn cơ, căn cơ cần đi từng bước chắc chắn một, nếu trong tay có quyền lực, nhưng lại là người cô đơn, như vậy quyền lực này ở một số thời điểm có vẻ quá suy yếu.
…
- Tông Hiên có một cầm lâu ở bờ sông Lưu Tinh tại thành nam, kinh doanh đều rất tốt.
Diêu Tĩnh giải thích:
- Chẳng qua gần đây xảy ra một chút phiền toái, Tông Hiên không thể xử lý, than thở mỗi ngày, đã một thời gian không rời nhà!
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Vì sao?
Lại thấy vẻ mặt mọi người đều hơi lộ ra vẻ quái dị, thậm chí trên mặt hai người rõ ràng biểu hiện vẻ phẫn nộ.
Diêu Tĩnh cẩn thận nói:
- Cầm lâu… bị người ta chiếm, khách không dám tới cửa!
- Chiếm?
Hàn Mạc ngẩn ra, Lục Tông Hiên là con của Lục Anh Quý, tuy rằng Lục gia không tính quyền cao chức trọng gì, nhưng cũng không phải gia đình để mặc người ta khi dễ, hiện giờ có người dám chiếm lấy gia sản Lục gia, như vậy lai lịch đối phương chắc chắn không nhỏ.
Bờ sông Lưu Tinh thành nam xuyên từ nam qua bắc, hai bên bờ sông chính là chỗ rảnh rang nhất trong kinh, cũng chính là nơi đám đệ tử quý nhân quan lớn lưu luyến quên về, hoặc là nói, con phố kéo dài hơn mười dặm bờ sông Lưu Tinh là thiên đường của đám quý nhân trong kinh.
Rượu ngon thơm thuần, giai nhân thanh cao, đều có thể tìm được tốt nhất ở trong này.
Bờ đông sông Lưu Tinh có một tòa lâu hai tầng, rường cột chạm trổ, chính là cầm lâu nổi danh bờ sông, gọi là "Lưu Phương Các".
Lưu Phương Các có thể nổi danh ở bờ sông phồn hoa này, nguyên nhân quan trọng nhất là, trong các có "Cầm lâu thập nhị hương sai" tọa trấn, khách đến đây đều biết, thập nhị hương sai không ai không xinh đẹp như hoa, mười hai giai nhân, mười hai loại phong vận, phong tình của các cô gái đều có thể tìm kiếm trên người thập nhị hương sai này.
Cầm lâu không phải kỹ viện, các cô gái trong lâu bán nghệ không bán thân.
Cho dù bởi vì học đòi văn vẻ hay thèm nhỏ dãi dung mạo của thập nhị hương sai, hai năm nay Lưu Phương Các kinh doanh rất náo nhiệt, nguyên nhân là thập nhị hương sai đều là báu vật tuyệt sắc có thể nhìn mà không thể chạm, mà mọi người thường thèm khát đối với nhưng gì không chiếm được.
Trên thực tế người biết chi tiết, biết được chủ nhân thật sự của Lưu Phương Các là cha con Lục Anh Quý.
Tuy rằng Lục Anh Quý là Cửu Môn Đề Đốc, nhưng trong quan trường được coi là kẻ cô đơn, nương tựa bổng lộc rất khó duy trì chi tiêu trong phủ, cho nên hai năm trước đặt mua một nhà cầm lâu như vậy, Lục Tông Hiên lại tự mình lựa chọn mười hai thiếu nữ xinh đẹp, sau đó rèn luyện tỉ mỉ, cuối cùng mười hai cô gái này trở thành trụ cột của Lưu Phương Các, thành gà đẻ trứng vàng của Lưu Phương Các, Lục gia cũng bởi vì kinh doanh Lưu Phương Các, chi tiêu cả phủ cực kỳ thoải mái.
Thật ra bờ sông Lưu Tinh vô số thanh lâu rạp hát sòng bạc quán rượu, sau lưng đều có bối cảnh nhà quan, Lục Anh Quý có thể chiếm cứ một vị trí kinh doanh ở bờ sông Lưu Tinh cũng không dễ dàng.
Chẳng qua những khách quen của Lưu Phương Các đều biết, gần đây, đã không thể tới Lưu Phương Các thấy phong tình của thập nhị hương sai, đạo lý rất đơn giản, trước cửa có "chó"!
Cửa lớn của Lưu Phương Các mở rộng, chẳng qua Lưu Phương Các lúc này chỉ có thể nhìn không thể vào, trước cửa đặt một ghế dài, một gã đàn ông vạm vỡ thân trên để trần vẻ mặt hung ác ngồi trên ghế dài, cơ thể rắn chắc có lực, lúc hoàng hôn, ánh trời chiều chiếu lên người hắn, có thể cảm thấy được lực lượng tràn đầy trên làn da ngăm đen, vừa thấy là một gã cao thủ loại lực lượng hạng nặng.
Ở trước cửa lại có hai gã đại hán mặc quần áo cứng cáp, chỉ cần có khách hơi tới gần, hai gã kia trừng mắt, bảo đảm dọa khách chạy.
Về phần lầu hai Lưu Phương Các, là tiếng hoan hô trò chuyện, vô cùng ồn ào, khi thì xen lẫn tiếng đàn, chẳng qua tiếng ô uế vang theo lại hoàn toàn phá hủy cái hay của tiếng đàn.
Người quen thuộc đều biết, đây đã là ngày thứ năm, một nhóm người này tới đây từ năm ngày trước, việc kinh doanh của Lưu Phương Các hoàn toàn bị chặt đứt, các khách nhân không dám tới cửa, hơn nữa khiến rất nhiều người kỳ quái chính là, chủ nhân phía sau màn của Lưu Phương Các, không ngờ vẫn không lộ mặt, dường như tùy ý Lưu Phương Các bị đám người này quấy rối tiếp.
Ngươi hơi có chút kiến thức đều rõ ràng trong lòng, có người muốn cố ý khó xử ông chủ phía sau màn của Lưu Phương Các, hơn nữa bối cảnh của những người này tuyệt đối không đơn giản.
Có một số người hơi yêu thích thập nhị hương sai nhìn Lưu Phương Các từ xa, nghĩ tới thập nhị hương sai khuất phục dưới dâm uy của đám người này, quả nhiên lòng như dao cắt, nhưng không có người dám tới gần một bước.
Bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng, ngày đầu tiên đám người này tới, có một gã đệ tử nhà quan muốn mạnh mẽ xông vào, đúng là bị gã đàn ông da đen trước cửa làm mất năm cái răng, tên đệ tử nhà quan kia công bố muốn đi về tìm người, nhưng đi rồi không quay lại, mọi người đều biết chưa chắc tên đệ tử nhà quan kia tìm không thấy người, chỉ sợ sau khi biết chi tiết đám người này, cho nên không dám trở lại chọc phiền toái mà thôi.
Kết quả là, đã nhiều này, mỗi khi đèn lồng rực rỡ, tòa lâu khác trên phố khách nhân tụ tập cực kỳ náo nhiệt, mà Lưu Phương Các lại chỉ có một đám lưu manh ồn ào bên trong, khách nhân chân chính không biết làm gì.
Người đàn ông da đen nhàm chán ngồi trên ghế dài, một chân dẫm lên ghế, đúng như ác quỷ giữ cửa làm bằng sắt, về phần hai gã bên ngoài cũng nhàm chán, nghe tiếng huyên náo vui vẻ trên lầu, đều tính canh giờ, khi nào bên trên phía người xuống thay ca.