Trong điện Càn Tâm, Hoàng đế tươi cười nhìn Hàn Mạc đang cung kính phía trước án.
Hàn Mạc lúc này cũng lấy làm lạ. Hôm nay hắn vốn đang bận huấn luyện tại Báo Đột Doanh, Hoàng đế đột nhiên tuyên triệu, không biết có ý chỉ gì. Nhưng hắn trong lòng cũng mơ hồ đoán được, là việc liên quan đến hòa hiếu kết thân.
Hoàng đế nhẹ giọng nói:
-Hàn Mạc, trẫm hôm nay triệu ngươi đến đây, ngươi có biết là chuyện gì không?
Hàn Mạc lập tức cung kính đáp:
-Thần không biết. Nhưng bất luận là ý chỉ nào của Thánh thượng, thần cũng tận tâm tận lực làm.
Hoàng đế cười ha hả, nói:
-Lần này hòa thân, trẫm muốn phái ngươi giữ chức Phó sứ, hộ vệ công chúa đi tới nước Khánh.
Hàn Mạc cúi đầu, mắt xẹt qua tia đạo quang, thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên là việc hòa thân". Nhưng chỉ đích danh mình hộ tống Sương nhi đi nước Khánh, hắn vẫn ngạc nhiên. Nên ngay lúc đó, cũng không trả lời.
-Thế nào? Ngươi muốn kháng chỉ?
Thấy Hàn Mạc cúi đầu không nói, Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Hàn Mạc lúc này cũng đã nhớ đến câu nói của Tú công chúa. Nếu muốn cứu Sương nhi, nhất định phải hộ tống đoàn hòa thân tới nước Khánh. Lúc này Hoàng đế hỏi, Hàn Mạc chẳng có thời gian nghĩ lâu, vội đáp:
-Thần… thần không dám! Chỉ có điều thần trẻ người non dạ, sợ khó có thể gánh vác trọng trách này. Nếu làm nhục quốc thể, thật là tội chết ngàn lần.
Hoàng đế cũng không biết tâm tư đích thực trong lòng Hàn Mạc, cười ha hả:
-Ngươi hóa ra cũng rất khiêm tốn. Nhưng trẫm đối với ngươi rất tin tưởng. Trẫm giao việc nào cho ngươi, ngươi cũng đều làm tốt, trẫm rất phấn khởi. Nếu nói trẻ người non dạ trẫm không tin đâu. Ngươi tuy trẻ thật nhưng trí tuệ thì vượt xa rất nhiều người lớn tuổi hơn ngươi nhiều.
Hàn Mạc miễn cưỡng đáp:
-Thánh thượng quá khen!
Hoàng đế lập tức nghiêm túc trở lại:
-Lễ bộ và Hồng Lư Tự đã chuẩn bị chu đáo, trẫm cũng đã quyết định ba ngày sau sẽ phái đoàn hòa thân đi đến nước Khánh.
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng là đã gần ngày xuất phát đến thế.
-Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, Chính sứ đoàn hòa thân sẽ do Xương Đức Hầu đảm nhiệm. Ngươi làm trợ thủ cho Xương Đức Hầu.
Hoàng đế chăm chú nhìn Hàn Mạc:
-Công chúa Đại Yến đến nước Khánh là việc không thể qua loa. Hộ vệ do người tuyển chọn, điểm đúng năm trăm Ngự lâm quân hộ tống Sứ đoàn.
Hàn Mạc thất kinh. Không thể tưởng Chính sứ lần này do Xương Đức Hầu Tào Ân đảm nhiệm.
Trên thực tế, Hàn Mạc mỗi lần nhìn Tào Ân đều có cảm giác rất quái dị. Cho nên sau khi nhập kinh, Hàn Mạc không qua lại với Tào Ân.
Không thể ngờ lần này lại cùng Tào Ân đi đến nước Khánh.
-Đối với ngươi trẫm chỉ có một ý chỉ.
Hoàng đế vẻ mặt nghiêm trọng:
-Dọc đường đi, trẫm không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì. Trẫm muốn ngươi hộ tống công chúa đến nơi an toàn, xem công chúa và Thái tử nước Khánh cử thành đại hôn.
Hàn Mạc lập tức khom người nói:
-Thần tuân chỉ!
-Hàn Mạc, ngàn vạn lần không được phạm bất cứ sai lầm nào.
Hoàng đế nhắc lại:
-Nếu công chúa có chuyện gì, trẫm sẽ lấy đầu bề trên của ngươi trước, ngươi nghe rõ chưa?
Hàn Mạc quỳ rạp trước án:
-Thần sống chết hộ tống công chúa, nếu có chút sai sót, tùy Thánh thượng xử trí.
Hoàng đế sắc mặt lúc này mới dịu xuống, vuốt chòm râu nói:
-Bình thân!
Đợi Hoàng Mạc đứng lên, Hoàng đế mới mỉm cười:
-Trước khi lên đường, trẫm phong ngươi là Vân Huy Sứ, thuận lợi trở về, trẫm lại phong cho ngươi là Trấn Quân Tướng.
Hàn Mạc vội đáp:
-Tạ ơn Thánh thượng!
Danh hiệu võ tướng nước Yến, từ Thần Võ đại tướng quân xuống dưới, thứ tự là Phiêu Kỵ Tướng, Xa Kỵ Tướng, Vũ Vệ Tướng, Trấn Quân Tướng, Vân Huy Sứ, Chinh Quân Sứ, và thấp nhất là Úy Quân Sứ.
Tám cấp bậc này, cũng giống như tước vị quan văn vậy.
Cao nhất dĩ nhiên là Thần Võ đại tướng quân, tương đương với danh hiệu Công tước của quan văn. Mà Phiêu Kỵ thì tương đương với Hầu tước.
Nước Yến chỉ có một Thần Võ đại tướng quân, đó là Trấn thủ Tây Bắc biên thùy quân thần Tiêu Hoài Ngọc.
Đó là một biểu tượng quang vinh.
Hàn Mạc chưa đầy 20 tuổi, đã được phong là Vân Huy Sứ, nếu có thể trở thành Trấn Quân Tướng, chẳng khác nào là một vinh quang tối thượng.
Ngay hôm đó, trong cung phái thông dịch viên đến Lễ bộ Thượng thư truyền ý chỉ, sắc phong Hàn Mạc làm Vân Huy Sứ, lại bổ nhiệm hắn chức Phó sứ phụ trách an ninh, kèm theo rất nhiều tặng phẩm.
Khắp Hàn phủ, già trẻ lớn bé thấy Hàn Mạc được sắc phong là Vân Huy Sứ, dĩ nhiên vô cùng cao hứng. Dù sao đây cũng là một danh hiệu cực kỳ vinh quang, chính thức xác nhận Hàn Mạc là võ tướng của nước Yến.
Nước Yến mặc dù không ít tướng lĩnh cầm binh, nhưng được sắc phong tước vị võ tướng không có quá bốn mươi người. Nói cách khác, võ tướng chính thức của nước Yến, chỉ có bốn mươi người mà thôi. Hàn Mạc tuổi còn trẻ đã được đứng vào hàng ngũ các võ tướng, đúng là một ân sủng trước nay chưa từng có.
Tuy nhiên, sau khi phấn chấn lại cũng có chút lo lắng.
Đảm nhiệm Phó sứ chẳng phải chuyện hay ho. Chưa nói đến dọc đường đi phải đối diện với đủ các loại cam go, chỉ cần công chúa điện hạ có chút bất trắc, Hàn Mạc dĩ nhiên lãnh tội.
Cho nên Hàn phu nhân và Tiểu Thiến cùng mọi người trong phủ đều hết sức lo lắng.
Trái lại, Hàn Huyền Xương đã sớm tiên liệu việc này, nên ban đêm bảo con đến thư phòng căn dặn:
-Thánh thượng cho con làm Phó sứ, cũng là vì đặt hết niềm tin vào con. Thậm chí, ngay khi nghĩ đến việc hòa thân, ngài đã chọn con rồi.
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Tú công chúa cũng có nói đến chuyện này. Nhất định nàng đã đoán được tâm tư của Hoàng đế.
-Kỳ thật, tính đi tính lại, con cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Huyền Xương thở dài:
-Lúc trước ta đã tưởng có thể phái Thương nhi đi, nhưng… Thương nhi đúng là chưa đủ thân phận.
Thương nhi là trưởng tôn của Hàn tộc, hiện đảm nhiệm chức Hộ quân tham lĩnh Hỏa Sơn Doanh.
Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Xương khó hiểu.
-Thương nhi là Hộ quân tham lĩnh.
Hàn Huyền Xương giải thích:
-Thái độ Hàn gia chúng ta cả triều thần lẫn bách tính đều biết, đó là tận lực tán thành việc kết minh với nước Khánh. Thánh thượng trong lòng rất minh bạch, tuy rằng đại cục đã định, nhưng còn có rất nhiều người muốn phá mối hòa kết này, trước đại hôn của công chúa và thái tử nước Khánh cố tình gây chuyện…
Hàn Mạc lạnh lùng cười:
-Người của Tiêu gia tất nhiên không phục, Hậu đảng nước Khánh cũng không muốn hòa thân thành công, rồi còn nước Ngụy… Người muốn phá việc này, không ít.
Hàn Huyền Xương vui mừng gật đầu, nếu con trai của mình có thể nhìn thấu thế cục, ắt sẽ có cách ứng đối, liền ra hiệu cho Hàn Mạc ngồi xuống:
-Chính vì như thế, nên đoàn hộ tống phải phải là những người ủng hộ sách lược hòa thân. Xương Đức Hầu được Thánh thượng tín nhiệm, văn võ toàn tài, thật sự thích hợp làm Chính sứ. Còn Phó sứ, dĩ nhiên Thánh thượng sẽ chọn người của Hàn gia. Bởi vì chúng ta ủng hộ hòa thân, khắp thiên hạ đều biết.
Dừng một chút, nói tiếp:
-Nếu theo lẽ thường, Thương nhi là một lựa chọn tốt nhất. Nhưng Thương nhi chỉ là Hộ quân tham lĩnh, quan chức không cao, nếu phái Thương nhi hộ tống, sợ rằng người nước Khánh sẽ cho rằng chúng ta xem nhẹ bọn họ…
Hàn Mạc gật đầu:
-Cho nên Thánh thượng chọn con!
-Con mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng có cơ duyên. Hiện giờ cũng là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, quan chức so với Thương nhi cao hơn hẳn một bậc.
Hàn Huyền Xương hạ giọng nói:
-Mạc nhi, nếu có thời gian, thì đi gặp Thương nhi, để hắn nhẹ lòng hơn đôi chút…
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu:
-Cha, con biết rồi!
Hàn Thương trước đây là niềm vinh dự của Hàn tộc, tuổi còn trẻ đã đảm đương Hộ quân tham lĩnh Ngự Lâm Quân, cho đến nay, là niềm tự hào của Hàn tộc.
Nhưng một năm nay, quầng sáng Hàn Mạc đã lấn át Hàn Thương. Toàn bộ Hàn tộc chói mắt bởi nhân tài mới, là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, Thính trưởng Tây Hoa Thính Hàn Mạc.
Hàn Mạc hiện giờ lại được sắc phong là Vân Huy Sứ, khâm định Phó sứ đoàn hòa thân, tuy rằng ẩn giấu nhiều nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận, đây là việc vô cùng vẻ vang.
Hàn Thương trước nay là con cưng của Hàn tộc, giờ Hàn Mạc thăng chức như diều gặp gió, Hàn Huyền Xương cũng có chút lo lắng Hàn Thương sẽ có bất mãn. Dù sao đối với tính tình Hàn Thương, Hàn Huyền Xương cũng hiểu đôi chút.
Hàn Thương là trưởng tôn, nếu không có gì thay đổi, hắn đương nhiên là người nối nghiệp chủ gia Hàn tộc. Nếu hiểu nhầm Hàn Mạc quá sâu, ảnh hưởng đến hòa khí huynh đệ, Hàn Huyền Xương lo rằng sau này hai anh em sẽ khó lòng hòa thuận với nhau.
Hàn Mạc cũng hiểu, Hàn Thương đúng là rất dễ sinh ra ác cảm với mình. Ngày đại hôn, Hàn Thương đã tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Dù sao cũng là huynh đệ cùng họ. Hàn Mạc dù không thích vị đại ca này lắm, nhưng hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân, cho nên cũng không trì hoãn, ngày hôm sau, liền đi đến Hỏa Sơn Doanh, xin gặp huynh trưởng.
Hàn Thương chỉ nhắn ra một câu: "quân vụ bận rộn", đúng là không chịu gặp Hàn Mạc.
Hàn Mạc thấy Hàn Thương như thế có chút không vừa lòng. Dẫu sao cũng là huynh đệ, mình chủ động tới gặp, Hàn Thương kiêu căng lạnh nhạt, điều này khiến cho Hàn Mạc rất mất cảm tình với huynh trưởng của mình.
Hàn Thương không gặp, Hàn Mạc cũng không tỏ ra khép nép, quay đầu bước đi.
Hỏa Sơn Doạnh là nội Ngự Lâm Quân, đóng quân ở bên trong hoàng thành. Hàn Mạc từ trong hoàng thành đi ra, hai binh sĩ Ngự Lâm Quân liền đi theo, trở về Báo Đột Doanh.
Hoàng đế hạ ý chỉ, cho Hàn Mạc chọn năm trăm người hộ vệ. Hàn Mạc tất nhiên không chọn nơi khác, mà chọn những tinh binh mãnh tướng Báo Đột Doanh cùng mình thực thi nhiệm vụ lần này.
Hàn Mạc cũng biết, đoàn hộ tống lần này gồm tám trăm người. Tào Ân chọn ba trăm người, Hàn Mạc phụ trách an toàn của đoàn, chọn năm trăm người.
Dọc theo bức tường thành cao ngất đi về phía đông, không quá lâu, thấy trước mặt một cái xe ngựa.
Bốn phía xe ngựa có bảy tám gã đeo bội đao hộ vệ. Xem cách ăn mặc của bọn họ, cũng biết là binh sĩ Lang Giáp Doanh Ngự Lâm Quân. Xe ngựa trang hoàng cực kỳ đẹp đẽ, nhìn qua cũng biết, người ngồi trên dĩ nhiên là một quý nhân.
Ngũ đại Ngự Lâm Quân của Yến Kinh, tuy rằng đều là Ngự Lâm Quân, nhưng áo giáp và hình thức không giống nhau. Mà ba doanh nội ngoại Ngự Lâm Quân, binh sĩ cũng có phân biệt kiểu áo giáp.
Hỏa Sơn Doanh và Long Tường Doanh vai áo giáp có hai tầng. Ba ngoại doanh còn lại, vai áo giáp một tầng. Hỏa Sơn Doanh vai áo màu hồng, Long Tường Doanh màu nâu tro. Cho nên xe ngựa tuy không đến gần, nhưng Hàn Mạc liếc mắt vẫn nhận ra thân phận của mấy tên hộ vệ đeo bội đao kia.
Đường đi men tường hoàng thành cực kỳ sạch sẽ, cứ cách 10 bước lại có một binh sĩ thủ vệ. Phía dưới tường hoàng thành thực ra cũng ít có người đi lại.
Hàn Mạc dừng lại ở trước xe ngựa. Thấy người kéo xe cũng có Ngự Lâm Quân hộ vệ, chắc là người trong cung, cho nên không muốn rước phiền toái, giục ngựa nép sang một bên, nhường đường cho chiếc xe ngựa kia.
Khi xe ngựa đến gần, dừng lại bên cạnh Hàn Mạc, lại nghe từ trong xe vang lên một giọng nói bình tĩnh:
-Đã gặp rồi, đừng vội, hãy lên đây trò chuyện với ta!
Gần ngày đi sứ, Lễ bộ truyền lệnh, phân phó các nhà các hộ trong kinh bắt đầu treo đèn lồng trước cửa, đây là vị Công chúa gả đi xa nhất từ lúc nước Yến lập quốc tới nay, cho nên nhất định phải làm vô cùng náo nhiệt, biểu hiện rõ ràng khí độ nước Yến.
Cho nên trong nhất thời mỗi một cửa phòng ốc trong kinh đều treo lụa đỏ, toàn bộ thành Yến Kinh được trang trí bằng mầu hồng, lộ vẻ vui mừng.
Lúc này đội ngũ đưa hôn đạt tới hơn ngàn người.
Ngoại trừ đội hộ vệ, còn đội nghi trượng Thái Thường Tự thao diễn tỉ mỉ, đội nghi trượng hơn trăm người, muốn đi theo thẳng tới kinh thành nước Khánh.
Ngoài đó ra, còn có thành viên Lễ bộ phái ra, chủ yếu phụ trách quản lý của hồi môn lần này, cũng cực kỳ phong phú, do Lê bộ hữu Thị lang Tống Thế Thanh đứng đầu, tính bên trong đội ngũ hòa thân lần này, là quan lớn thứ ba ngoại trừ Xương Đức Hầu và Phó sứ Hàn Mạc ra.
Chuyện hòa thân, dưới sự lo liệu nhịp nhàng của Lễ bộ, Thái Thường Tự cùng Hồng Lưu Tự, cuối cùng chuẩn bị hoàn toàn thỏa đáng, chỉ đợi một ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ, đội ngũ hòa thân liền có thể rời kinh.
Mà ý chỉ của Hoàng đế thật ra đã sớm rõ ràng, sứ đoàn quyết định vào ngày mười tám tháng bảy năm Bình Quang thứ chín theo Yến lịch, ngày này là ngày lành mọi chuyện đều tốt.
Hàn Mạc sớm điểm năm trăm tinh binh, hiện giờ Hàn Mạc vẫn hạ lệnh như cũ do Hộ Quân Tham Lĩnh Đội Kỵ Binh Tiếu Mộc của Báo Đột Doanh làm phó tướng của mình, đi theo tới nước Khánh.
Ba Hộ Quân Tham Lĩnh của Báo Đột Doanh, Đội Cung Binh là Đậu Thiện già dặn kinh nghiệm, Đội Bộ Binh là Dương Vĩnh Huy trả qua các tướng tuyển ra, Đội Kỵ Binh là Tiếu Mộc.
Nếu bàn về quan hệ nông cạn, trong ba Hộ Quân Tham Lĩnh, giao tình của Hàn Mạc với Tiếu Mộc tự nhiên sâu hơn một chút, hơn nữa khi ở Nghi Xuân lúc trước, hai người cũng cùng sống cùng chết vượt qua thử thách.
Hơn nữa Tiếu Mộc chẳng những có giá trị vũ lực rất cao, gặp chuyện cũng rất bình tĩnh, thật sự là một giúp đỡ tốt lắm.
Hàn Mạc rời kinh, sự vụ của Báo Đột Doanh liền do Đậu Thiện Đội Cung Binh phụ trách xử lý.
…
Đêm Trước đêm rời kinh, Hàn phủ trên dưới tự nhiên tập trung một chỗ ăn cơm chiều, Hàn Huyền Xương cũng dặn dò một số chuyện trên bàn cơm, Hàn Mạc cũng biết việc này rất không thoải mái, trong lòng các thân nhân trong nhà chắc chắn đều rất lo lắng, cho nên chỉ nói một số việc thoải mái, cố gắng làm cho không khí nặng nề sôi nổi một chút.
Tiểu Thiến ngồi bên người Hàn Mạc, không nói một lời, thần sắc cũng hơi ảm đạm, trong lòng Hàn Mạc biết Tiểu Thiến không ngừng lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng nắm tay nàng dưới bàn, tất nhiên là khiến nàng không nên quá lo lắng.
Chỉ ăn tới nửa chừng, lại có người đến thông báo, nói trong cung có người tới đây muốn gặp Hàn Mạc.
Hàn Mạc còn tưởng là Hoàng đế triệu kiến, vội vàng đi ra, thấy người đến là một gã thái giám trong cung đến truyền triệu, Hàn Mạc cũng quen mặt, biết thái giám này dường như họ Lương, chẳng qua hôm nay vị Lương công công này cũng không mặc đồ thanh mãng, chỉ mặc một bộ cẩm ý màu xám, thấy Hàn Mạc, lập tức tiến tới cung kính nói:
- Tiểu Hàn đại nhân, trong cung có triệu!
Hàn Mạc chắp tay, đang muốn nói chuyện, Lương công công đã thấp giọng nói:
- Tiểu Hàn đại nhân, trong cung truyền lời, lúc đại nhân vào cung, thay một bộ quần áo bình thường!
- Thay quần áo thường?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói, hơi sửng sốt, vẫn cười nói:
- Vậy công công đợi chút, giờ ta đi thay một bộ đồ thường!
Lương công công lắc đầu nói:
- Không cần, tiểu Hàn đại nhân, ta đã mang theo quần áo từ trong cung, ngài liền thay, theo ta vào cung!
Hắn nâng một cái bảo vải bên cạnh, hai tay dâng tới trước người Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:
- Lương công công, là… Thánh thượng truyền gọi sao?
Lương công công mỉm cười nói:
- Chủ nhân đã thông báo, chờ tiểu Hàn đại nhân vào cung, tất cả đều rõ ràng.
Lương công công muốn ra vẻ thần bí, điều này khiến Hàn Mạc nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy chuyện đêm nay rất không đơn giản, hơi do dự, gật gật đầu nói:
- Công công chờ!
Hắn chuyển qua sau phòng, thay một bộ đồ, cũng là một bộ áo dài màu xám, trái lại giống giả trang tôi tớ.
Đi ra từ phía sau, Hàn Mạc lại cười nói:
- Công công, chuyện này… ta thật sự hơi không hiểu!
Lương công công ghé lại gần, thấp giọng nói:
- Không dối gạt tiểu Hàn đại nhân, tối nay ngài vào cung, chủ nhân không muốn để những người khác biết!
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, cũng đoán ra vài phần, trang phục như vậy, hiển nhiên là muốn che dấu cái gì.
Bóng đêm thâm trầm, Hàn Mạc theo Lương công công rời phủ, nhưng không ra ngoài theo cửa chính, mà ra tử cửa hông phủ, ngoài ngõ nhỏ có một chiếc xe ngựa màu đen rất đơn sơ.
Lương công công mời Hàn Mạc lên xe, hai người ngồi chung trong thùng xe, lúc này xe ngựa mới chạy về phía trước.
Chuyện tối nay hơi cổ quái, Lương công công tới đây, ngoại trừ người đánh xe phía trước, không ngờ không mang theo tùy tùng, điều này khiến Hàn Mạc sinh ra cảnh giác trong lòng.
Nếu trong cung truyền gọi, Hàn Mạc thân là thần tử, tự nhiên không thể không đi, nhưng trong lòng tự nhiên có lòng đề phòng, hắn cũng chuẩn bị tốt đề phòng có chuyện, khoảng cách Lương công công hơi gần, đó là chuẩn bị một khi có động tĩnh khác thường, trước tiên khống chế được Lương công công rồi nói sau.
Xe ngựa đi trên đường phố ban đêm yên tĩnh của Yến Kinh, rất bình thường, dần dần ra khỏi thành đông, quả thật đi về phía bắc.
Hàn Mạc phát hiện phương hướng hơi không đúng, lạnh lùng nhìn Lương công công, thản nhiên nói:
- Không phải công công muốn dẫn ta vào cung sao? Con đường này… dường như không phải đi tới cung?
Lương công công thần sắc bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Tiểu Hàn đại nhân an tâm một chút chớ nóng vội, hết thảy đều là chủ nhân giao cho!
Trong mắt Hàn Mạc lộ ra hàn quang, cười lạnh nói:
- Lương công công, bản quan là mệnh quan triều đình, ngài lấy cớ triệu ta vào cung, lại đi tới nơi này, ngài sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản quan chứ?
Lương công công thấp giọng nói:
- Nếu tiểu Hàn đại nhân không tin ta, hiện giờ có thể ra tay lấy tính mạng ta. Chuyện không bình thường, đều do chủ nhân giao xuống, ta cũng chỉ có thể làm việc dựa theo ý tứ chủ nhân!
Hàn Mạc nhìn Lương công công, thấy ánh mắt thành khẩn của Lương công công, cũng không có vẻ lừa gạt, càng không có ác ý, trong lòng hơi nghi hoặc.
Xe ngựa xuyên qua mấy con phố, đi tới trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, lập tức tiến vào trong một sân nhỏ, lúc này mới dừng lại.
Lương công công vén màn xe nhìn ra ngoài, lúc này mới cung kính nói với Hàn Mạc:
- Tiểu Hàn đại nhân, tới rồi!
Hàn Mạc xuống xe theo Lương công công, chỉ thấy chung quanh rất tối, đây là một sân nhỏ, giống như một gia đình bình thường, hai gian phòng không lớn có vẻ rất yên tĩnh.
- Đây là nơi nào?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi.
Lương công công khẽ mỉm cười, đi đến trước một gian phòng, giơ tay gõ nhẹ cửa, cửa gổ kia liền bị mở ra, Lương công công đã quay đầu nói với Hàn Mạc:
- Tiểu Hàn đại nhân, mời vào, chủ nhân ở bên trong.
Hàn Mạc vẫn cẩn thận đề phòng như cũ, hoài nghi mà liếc nhìn Lương công công, vô cùng cẩn thận đi vào trong phòng.
Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một bàn gỗ rất cũ, bên cạnh bàn có hai ghế dựa, trên bàn thắp đèn, đèn dầu cũng rất tối, không khí trong phòng tràn ngập hương vị cũ nát, hiển nhiên nơi này đã rất lâu rồi không có ai ở.
Không ngờ có một dáng người cực kỳ thướt tha, khoác áo choàng đen, đội nón tre đứng bên cạnh bàn. Hàn Mạc đang tò mò, người nọ đã xoay lại, dưới ngọn đèn dầu là một khuôn mặt rất xinh đẹp, mang theo nụ cười, tuy rằng ngọn đèn dầu rất lờ mờ, nhưng dung nhan mỹ nhân lại cực kỳ đẹp mắt, không phải Tú công chúa là ai?
Hàn Mạc thấy được Tú công chúa, lúc này mới thở nhẹ ra, tiến tới chắp tay nói:
- Tham kiến công chúa!
Tú công chúa cười quyến rũ, phất tay, lúc này Lương công công mới cung kính lui ra, thuận tay đóng cửa gỗ, hiện giờ Tú công chúa mới nhẹ giọng cười nói:
- Có phải không thể tưởng tượng được bản cung lại triệu ngươi tới nơi này gặp mặt?
Hàn Mạc tự nhiên kỳ quái trong lòng, nhưng cũng hiểu được, nếu Tú công chúa muốn gặp ở nơi hẻo lánh này, cũng không phải vì hẹn hò, chắc chắn có chuyện cực kỳ quan trọng.
Dùng thân phận và năng lực Tú công cúa, lại phải gặp gỡ bí mật như thế, chuyện hôm nay, chắc chắn cực kỳ lớn.
- Công chúa có chuyện gì muốn phân phó hay không?
Hàn Mạc trầm ngâm một chút, mới nhẹ giọng hỏi.
Tú công chúa cười quyến rũ, nàng vốn quốc sắc thiên hương, cười như vậy lại càng xinh đẹp không gì sánh được, nàng ngồi xuống ghế, tư thế ngồi rất đẹp, nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Ngày mai sứ đoàn sẽ phải rời kinh, ngươi có nắm chắc đưa Sương công chúa tới nước Khánh?
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn chung quanh, Tú công chúa đã nói:
- Cuộc nói chuyện nơi này, không có người thứ ba nghe thấy, có gì ngươi cứ nói là được!
Lúc này Hàn Mạc mới nói:
- Công chúa còn nhớ rõ lời nói đêm đó?
- Nói cái gì?
- Công chúa nói qua, nếu muốn cứu Sương công chúa, thần phải đi tới nước Khánh.
Hàn Mạc nhìn Tú công chúa, thấp giọng nói:
- Lúc ấy công chúa cũng không nói rõ ràng, cho nên thần muốn hỏi một câu, công chúa có biện pháp gì có thể cứu được tiểu công chúa hay không?
Tú công chúa nhìn Hàn Mạc, trên khuôn mặt tuyệt trần kia, nụ cười dần dần biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm nghị, giờ phút này, nàng từ một cô gái thiên kiều bá mị hóa thân thành một công chúa lạnh lùng uy nghiêm, bình tĩnh hỏi:
- Hàn Mạc, ngươi thật sự muốn phá hỏng cuộc hòa thân này?
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
- Thần không rõ ý tứ công chúa!
Tú công chúa lạnh lùng cười:
- Ngay từ đầu, tâm tư của ngươi đã không chắc, hoàng đế ca ca lệnh ngươi phụ trách chuyện an toàn của sứ đoàn, ngươi lại có dụng tâm khác, ngươi cũng biết, nếu Hoàng đế ca ca biết ý nghĩ của ngươi không kiên định, như vậy ngươi sẽ mắc phải tội lớn!
Hàn Mạc chỉ lạnh lùng cười, cũng không nói chuyện.
Tú công chúa lắc đầu, thở dài yếu ớt, rốt cục nói:
- Nếu thật sự có biện pháp cứu tiểu nha đầu kia, ngươi nguyện ý đi làm?
Trong nhất thời Hàn Mạc không rõ rốt cục cô gái này có tâm tư gì, chỉ nghi hoặc mà nhìn nàng.
Tú công chúa thấy Hàn Mạc không trả lời, hừ lạnh một tiếng, lại hỏi:
- Hàn Mạc, bản cung lại hỏi ngươi một câu, nếu có cơ hội cứu tiểu nha đầu kia, ngươi có gan đi làm hay không?
Hàn Mạc chậm rãi đi đến bên người Tú công chúa, ghé sát lại thấp giọng nói:
- Dường như công chúa quên, thứ khác Hàn Mạc không có, có đúng là lá gan, nếu không… lúc trước sao dám động chân động tay với công chúa!
Tú công chúa nghe vậy, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp cũng dịu xuống, đôi mắt xinh đẹp cũng đảo quanh, môi đỏ mọng khẽ mở:
- Nói như vậy, lá gan của ngươi thật đúng là lớn. Text được lấy tại
Nàng dừng một chút, mới thấp giọng nói:
- Như vậy bản cung muốn cho ngươi gặp một người, ngươi có lá gan hay không?
Hàn Mạc ngẩn ra, nhưng hắn cũng hiểu được Tú công chúa sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những lời này, không khỏi nhíu mày nói:
- Gặp ai?
Tú công chúa nhìn Hàn Mạc bên người, gằn từng chữ:
- Trước tiên bản cung phải nhắc nhở ngươi, ngươi có thể lựa chọn, nếu ngươi không muốn gặp, hiện có thể rời khỏi, tất cả mọi chuyện coi như chưa từng phát sinh, bản cung cũng tuyệt đối không trách ngươi. Nhưng một khi ngươi gặp, sẽ bị kéo vào, chạy cũng không được!