Vân Hà là một dòng sông chảy từ đông qua tây, thuộc nhánh sông Đông Hải, kéo dài vài trăm dặm, sông rộng mà lại sâu, chỗ cách Vân Thủy quan năm mươi dặm, nước sông cũng không chảy xiết, chậm rãi lưu động.
Không quá buổi trưa, đội ngũ hòa thân đã tới bờ sông Vân Hà, thấy được một chiếc cầu đá rộng lớn trên sông.
Tổng binh Vân Thủy quan Hạ Hầu Đức tự mình dẫn một đội nhân mã đưa sứ đoàn đến bờ sông Vân Hà, dừng ở bờ sông, nâng roi ngựa chỉ vào cầu đá trên sông nói với Xương Đức Hầu và Hàn Mạc:
- Hầu gia, Hàn tướng quân, đây là cầu Vân Hà, đã có rất nhiều năm, chủ yếu để tiện cho thương nhân lui tới. Khúc sông gần trăm dặm, chỉ có một chiếc cầu này, qua cầu này, chính là địa giới nước Khánh!
Hai đầu cầu đều bố trí trạm kiểm soát, cũng đều xây dựng đài cao bằng gỗ xa xa, trước khi thương nhân tiến vào đất của đối phương, phải nhận một lần kiểm tra tại bờ sông này.
Chỉ có điều hôm nay sứ đoàn qua sông, hai bên cầu đá đều tạm thời đóng chặt, không cho bất cứ kẻ nào đi qua.
Dọc theo đường đi Vân Thương Lan chỉ quanh quẩn cạnh xe ngựa của công chúa lúc này rốt cục phi ngựa tiến tới, nhìn bờ bên kia, dường như đang chờ cái gì.
- Quý quốc tự xưng là đất nước lễ nghi, chỉ tiếc hôm nay thật sự quá thất lễ.
Hạ Hầu Đức thấy Vân Thương Lan, tự nhiên biết hắn là quan viên phía nước Khánh, trào phúng nói:
- Công chúa Đại Yến ta đã tới bờ Vân Hà, quan viên biên quan nước Khánh các ngài không đến nghênh đón, chẳng lẽ còn ngon giấc bên kia?
Hàn Mạc ở bên nghe được, không khỏi mỉm cười, bản tính Hạ Đức Hầu này quả thật khó sửa, động một chút là nói vài câu chanh chua.
Dựa theo quy củ bình thường, sau khi công chúa nước Đại Yến tiến vào nước Khánh, chính là sẽ trở thành Thái tử phi của nước Khánh, quan viên biên quan nước Khánh nhất định phải phái người chờ đón.
Mắt Vân Thương Lan nhìn bờ sông bên kia, trên mặt cũng lộ ra một tia không hài lòng, nhưng vẫn thản nhiên cười nói:
- Vân Thủy quan chẳng qua cách Vân Hà hai mươi dặm, Nam Võ quan nước Khánh ta, cách Vân Hà hơn bốn mươi dặm, sẽ phải chậm một chút!
Trong miệng hắn nói vậy, trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Phía nước Khánh, quân quyền gần như đều tập trung trong tay Thương Chung Ly, giống như Tiêu Hoài Ngọc nước yến, nắm giữ chặt chẽ tinh binh cả nước.
Thủ tướng Nam Võ Quan thật ra là tướng lãnh một phái Thương Chung Ly, nhưng không phải quan cao nhất của Nam Võ quan.
Những năm gần đây quyền thế của Hoàng hậu nước Khánh như mặt trời ban trưa, hình thành Hậu đảng trung tâm vì nàng. Mắt thấy Hậu đảng từ từ lớn mạnh, Khánh đế lại nhìn như không thấy, gần đây trầm mê trong tửu sắc không thể tự thoát ra được, một nguyên nhân khác là vị Hoàng đế nước Khánh này không ngờ có tật xấu sợ vợ, nói cụ thể một chút, đó là vị Hoàng đế này rất e ngại Hoàng hậu.
Chuyện Hoàng hậu đề xuất, dưới tình huống bình thường, vị Hoàng đế này đều ngu đần đồng ý.
Địch thủ lớn nhất của Hậu đảng trong triều, không thể nghi ngờ chính là lực lượng quân đội của Thương Chung Ly, từ góc độ nào đó mà nói, cấu thành chủ yếu của Hậu đảng là hệ thống quan văn, mà phái Thương Chung Ly tất nhiên là hệ thống quan võ.
Tuy rằng phái quan võ có quân đội hùng mạnh, nhưng cho tới này Thương Chung Ly đều mạnh mẽ ngăn chặn đám võ tướng kích động, ai cũng biết rằng, tuy Hoàng đế ngu ngốc, nhưng sự trung thành của Thương thị đối với Hoàng đế là không thể lay động.
Trăm năm trước, ngoại thích Đại Tề là Lý thị cướp hoàng quyền, tướng lãnh dũng mãnh nhất dưới tay chính là người trong Thương thị, sau khi lập quốc, hoàng tộc Lý thị ân sủng đối với Thương gia, mà sự trung thành của Thương thị đối với Hoàng đế đã được khảo nghiệm.
Trăm năm nay, Thương tộc được Hoàng tộc Lý thị ân sủng, vẫn là gia tộc chủ lưu nhất của nước Khánh, mà tư tưởng trung quân lại ăn sâu bén rễ trong đầu Thương Chung Ly, chẳng sợ Hoàng đế của hắn vô năng, nhưng cũng không hề lay động được hắn trung thành với Hoàng đế.
Hệ thống quan văn khống chế được các đầu mối then chốt trong triều, chẳng khác nào Hậu đảng có thế lực hùng mạnh tại triều đình, nhưng đối mặt với Thương Chung Ly tay nắm trọng binh, Hậu đảng cũng không dám quá mức kiêu ngạo.
Sự tồn tại của Thương Chung Ly, khiến Hậu đảng không thể chi phối tất cả chuyện tình trong triều, càng không thể chi phối toàn bộ quyền thế nước Khánh, việc này tự nhiên khiến Hậu đảng coi Thương Chung Ly như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Hậu đảng thà rằng quốc gia gặp hai phía giáp công cũng muốn phá hư đàm phán hòa bình Yến Khánh, dùng điều này để dồn chết Thương Chung Ly cũng có thể nhìn ra trạng thái đối lập như nước với lửa của hai bên.
Thương Chung Ly nắm quân quyền trong tay, vẫn là căn bệnh của tâm phúc Hậu đảng, cuối cùng Khánh Hậu nghĩ ra một biện pháp, thông qua gió bên gối, rốt cuộc khiến Hoàng đế ban ra một ý chỉ mới.
Nước Khánh thành lập thêm một nha môn mới, An Quân Bộ!
An Quân Bộ cũng không phải một nha môn tạo thành từ quân nhân, mà một nha môn mới do quan văn tạo thành, nhưng chuyện tình bọn họ tham dự đương nhiên là chuyện tình quân đội.
Chức trách chủ yếu của An Quân Bộ chính là để quan văn tiến vào quân đội, trở thành một phần tử trong quân đội, sau đó can thiệp chuyện tình quân đội.
Dựa theo quân chế mới, đội ngũ quân chế hơn ba ngàn người, đều có một gã quan viên An Quân Bộ đảm nhiệm phụ tá tướng lãnh quân đội, trên danh nghĩa là muốn trợ giúp tướng lãnh xử lý quân vụ, trên thực tế để giám thị quân đội hoàn toàn triệt để.
Loại quan viên đi ra từ An Quân Bộ này cũng phân chia cấp bậc.
Bên người tướng lãnh quản lý dưới ba ngàn người, quan viên An Quân Bộ xưng là An Quân Úy, dưới biên chế năm ngàn người xưng là An Quân Đốc, mà bên người võ tướng cấp tổng binh quản lý vạn người là An Quân Sứ.
Hơn nữa quân chế quy định, chỉ cần hành động quân sự điều động trên năm trăm người, phải có đồng thời quân lệnh của võ tướng và quan viên An Quân Bộ bên người, nếu không đó là tự tiện điều động quân đội, thuộc về tội mưu phản.
Sau khi mệnh lệnh như vậy truyền đạt, quân đội ồ lên.
Vô số tướng lĩnh nước Khánh đều cảm thấy đây là một loại sỉ nhục thật lớn, để một đám quan văn không am hiểu đạo cầm binh tới quân đội cản trở quân vụ, đây thật sự là khinh nhờn lớn nhất đối với các võ tướng trung thành.
Vì thế, có vô số tướng lãnh quân đội tập hợp dâng tấu, muốn Hoàng đế thu hồi ý chỉ này.
Chẳng qua Hoàng đế của bọn họ dưới sự mê hoặc của Khánh Hậu, đánh đám tướng lãnh quân đội này trở về, không lưu tình chút nào mà truyền lời xuống, thiên tử là miệng vàng lời n gọc, nếu hạ ý chỉ sẽ làm việc theo ý chỉ, nếu không đó là kháng chỉ.
Không thể nghi ngờ, quyền uy của Hoàng đế nước Khánh mạnh hơn so với Hoàng đế nước Yến nhiều lắm.
Các tướng lãnh không thể bình ổn lửa giận, cuối cùng bị một quân lệnh của Thương Chung Lý áp chế, Thương Chung Ly lấy trung thành làm ý niệm của mình, tiếp nhận ý chí này, cho phép An Quân Bộ tồn tại.
Tuy rằng An Quân Bộ chỉ mới tồn tại ba năm, nhưng ba năm này, quan viên phái ra từ An Quân Bộ đã lần đến các ngõ ngách nước Khánh, tuy rằng bọn họ là nhân vật chán ghét nhất trong quân đội nước Khánh, nhưng không thể nghi ngờ, những người này đã trở thành hạt cát lẫn vào gạo, khiến quân đội bị cản tay khắp nơi.
Đấu tranh của nước Khánh, hiện giờ chẳng những là văn võ tranh đấu trên triều đình, cho dù trong quân đội, cũng trình diễn văn võ đấu tranh kịch liệt.
Nhìn bề ngoài, nước Khánh vẫn là quốc gia mạnh nhất Trung Nguyên, vẫn là đất rộng của nhiều, vẫn là phồn hoa hưng thịnh, nhưng trong xương đã hư thối, tràn ngập tật xấu.
…
Nam Võ Quan bên kia bờ Vân Hà, Tổng binh là chiến tướng dưới trướng Thương Chung Ly, nhưng bên người hắn còn có một gã An Quân Sứ, An Quân Sứ này đi ra từ An Quân Bộ do Hậu đảng thành lập chuyên thâm nhập vào quân đội.
Hiện giờ công chúa đã ở bờ Vân Hà, phía nước Khánh không ai tới bờ bên kia nghênh đón, trên cấp bậc lễ nghĩa, đã là rất không chu toàn.
Tuy rằng Vân Thương Lan rất tức giận trong lòng, nhưng trước mặt người Yến, hắn lại không thể không chống đỡ.
Hắn rất rõ ràng trong lòng, Hậu đảng phái cũng không muốn Yến Khánh hòa thân, không hy vọng công chúa nước Yến tới nước Khánh, cho nên An Quân Sứ Nam Võ Quan chắc chắn gây khó dễ bên trong, đội ngũ nghênh đón đến nay mới chưa tới.
Tào Ân là chính sứ nước Yến, dọc đường đi hắn đều có vẻ rất bình tĩnh, nhưng giờ phút này, trên khuôn mặt thanh tú của hắn cũng lộ vẻ không vui, liếc Vân Thương Lan bên cạnh một cái, thản nhiên nói:
- Bản hầu cũng không phải một người khó nói chuyện, nhưng đội nghênh đón của quý quốc đến nay vẫn chưa tới, Vân đại nhân dùng một câu đường xa làm cớ, bản hầu lại có chút để ý!
Vân Thương Lan âm thầm kêu khổ trong lòng, chắp tay nói:
- Hầu gia, sau chuyện này, Thương Lan nhất định sẽ cho ngài một sự giải thích!
Tào Ân than nhẹ một tiếng nói:
- Công chúa Đại Yến ta cành vàng lá ngọc, nếu không ai tới đón, công chúa Đại Yến cũng sẽ không qua sông.
Hắn dừng một chút, lại nói:
- Vân đại nhân, bản hầu khuyên ngài vẫn nên phái người về nước Khánh trước, dọc đường truyền xuống, nếu dọc theo đường đi chuyện tình chào đón không tốt, thứ bị ném không phải thể diện Đại Yến ta mà là thể diện nước Khánh các ngài!
Vân Thương Lan cười khổ một chút, chỉ có điều ôm tay cũng không nói lời nào.
Tính thêm người ngựa Hạ Hầu Đức mang đến, đội ngũ hơn một ngàn người lúc này lẳng lặng chờ ở bờ sông, cũng không qua sông.
Cũng may thời gian không quá dài, sau một lát, thấy vùng đất bằng phẳng xa xa ở bờ bên kia, xuất hiện một đội nhân mã, cũng không có cờ hiệu, nhìn thế trận của người tới, cũng không lớn.
Tầm nhìn của Hàn Mạc vô cùng tốt, thấy đội ngũ kia nhiều nhất chẳng qua hơn hai mươi người mà thôi.
Vó ngựa không ngừng, rất nhanh đội ngũ này đi tới cầu đá bờ bên kia, người đi đầu mặc phục sức quan văn, thân hình hơi béo, hai mươi người đi theo mặc khôi giáp binh sĩ, những binh sĩ này đều đeo đao, dưới ánh mặt trời, áo giáp sáng rõ.
Sông rộng hơn một trăm thước, hai bên cùng nhìn nhau xa xa, Hàn Mạc nhìn người tới, liếc Vân Thương Lan một cái, cười lạnh nói:
- Vân đại nhân, hiện giờ bản tướng thật sự tò mò, người các ngài muốn đến đánh giặc với Đại Yến ta, hay là muốn tới đón công chúa? Không có đội nghi trượng thì thôi, đến chút người như vậy cũng thôi, ta chỉ nghĩ không ra, nếu tới đón công chúa, không cần võ trang đầy đủ như thế chứ?
Không ít người trong đội ngũ sứ đoàn đã bắt đầu nói nhỏ, cũng người lộ ra vẻ phẫn nộ trên mặt.
Người thật sự tới, nhưng chút người như vậy, hơn nữa không có thái độ chào đón, điều này khiến người Yến đều cảm thấy không vui trong lòng, chỉ cảm thấy người Khánh thật sự quá mức vô lễ.
Lễ Bộ Thị Lang Tống Thế Thanh cũng tới cầu, nhìn thấy trận thế của đối phương, liền nói:
- Quá thất lễ, quá thất lễ, người Yến đang làm cái quái gì vậy!
Mặt Vân Thương Lan lần này rốt cuộc lạnh xuống, đang muốn giục ngựa đến, chỉ nghe quan văn đối diện cao giọng nói:
- Bản quan là An Quân Sứ Tần Tư của Nam Võ Quan, đặc biệt tới đón công chúa nước Yến!
Vân Thương Lan đã giục ngựa lên cầu, trầm giọng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Tần đại nhân, vì sao Liên Tổng binh chưa tới?
An Quân Sứ Tần Tư lập tức nói:
- Là Vân đại nhân sao? Liên đại nhân nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi, thật sự không tới được, cho bên bản quan mới tự mình tới đón.
Hắn lập tức cười nói:
- Các vị, không nên chê trận thế chúng ta nhỏ, bên kia quan ải, đã bày nghi thức hoan nghênh long trọng, tuyệt đối sẽ không thất lễ với công chúa!