Những kỵ sĩ màu đen như âm hồn màu đen đột nhiên xuất hiện hai bên đội ngũ, nhưng toàn bộ đội ngũ vẫn bảo trì im lặng một cách khác thường, cũng không vì tự nhiên có kẻ địch mà bối rối.
Đội ngũ hòa thân là do hơm tám trăm võ sĩ Ngự Lâm hộ vệ, còn có các lại viên hắc ám trong đó. Họ đều là những tinh anh của Yến quốc, tất nhiên sẽ không vì có địch mà loạn.
Những người còn lại, ngoài bốn mươi cung nữ thái giám làm của hồi môn thì còn có một ít quan viên của bộ Lễ.
Các cung nữ, thái giam kia cũng được nước Yến tỉ mỉ chọn lựa, tố chất tâm lý rất tốt, ngược lại một đám quan viên bộ Lễ tâm lý lại hơi kém.
Nhưng dưới sự bảo vệ của đội hộ vệ, họ cũng không tỏ ra khiếp ý. Tuy nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là vì thấy nhân mã của đối phương thật sự không nhiều lắm.
Hai cánh quân này nhiều nhất cũng có hai, ba mươi người cưỡi ngựa. Tuy rằng nhìn rất quỷ dị nhưng trong mắt kị binh Yến quốc, thật sự là rất yếu ớt. Tuy đối phương đều là người luyện võ nhưng muốn đấu với gần một ngàn tinh binh thì chẳng khác nào cừu muốn đấu với sói, bọn họ khó có thể gây ra sóng gió gì.
Hai cánh quân kị sĩ màu đen cũng không xông lại mà đứng cách đó xa xa mà nhìn.
Tào Ân đi đầu đoàn rốt cuộc dừng ngựa. Toàn bộ đội ngũ cũng dừng lại, giống như một con rắn dài đang ngủ đông trên đồi.
- Đại nhân, chúng ta có nên nghênh đón chúng không?
Tiêu Mộc cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Hàn Mạc, ánh mắt sắc bén, tay đặt lên chuôi đao, nhìn lá cờ đen phía xa, thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Hàn Mạc không đặt ở đám kị binh áo đen mà nhìn ra bốn phía, xác định ngoại trừ đám kị binh này thì không còn có phục binh nào khác.
Đây là một vùng đất trống trải, nếu mai phục mấy chục, thậm chí mấy trăm người Hàn Mạc cũng không cảm thấy quá kì quái. Nhưng nếu đọt nhiên xuất hiện một đội quân quy mô hàng ngàn người thì Hàn Mạc dám khẳng định đây là một đại âm mưu.
- Ngươi nói bọn họ là thích khách?
Hàn Mạc vuốt cằm, nhìn xa xa, cười lạnh nói:
- Nếu nói mấy chục người này muốn làm tổn hại Công chúa, không thể nghi ngờ là đang nằm mộng… Bọn họ liệu có mục đích nào khác?
Tiếu Mộc nói:
- Đại nhân, kị binh Ngự Lâm chúng ta đều lấy một chọi mười. Đối phương có binh lực gấp hai, ba lần cũng không thể đánh đến đây được!
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Nói có đạo lý!
Rồi tiếp:
- Vở hài kịch này không cần xem nữa, rút ra hai đội kị binh bảo vệ hai bên, tiếp tục tiến lên!
Tiếu Mộc lập tức điều ra kị binh mặc giáp giống nhau, cho bảo vệ hai cánh.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước. Đội kị binh màu đen không ngờ cũng tiến về phía trước, giống như là đang trinh sát cho đội ngũ bảo vệ ở hai cánh vậy.
Tuy khôgn ai nói gì, nhưng vô hình trung, hai cánh quân đều tò mò về tâm ý của đám kị sĩ đen. Đối phương tự nhiên đến, lại không thối lui, cứ lảng vảng đi theo hai cánh quân. Mấy người này rốt cuộc muốn gì? Bọn họ đến tột cùng là ai, có phải là nhân mã của Khánh quốc không?
Nam Võ Quan An Quân Sứ Tần Tư nhìn kị binh hai bên, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, khăn tay chuyên dùng lau mồ hôi không ngờ đã ướt đẫm.
Tự hồ như đám kị binh giống u hồn này đem lại sự khủng hoảng nào đó cho Tần Tư. Y dẫn kị binh thủ hạ của mình hướng xe của Công chúa mà đi đến, ai cũng xe của Công chúa là nơi được bảo vệ an toàn nhất.
Tới gần xe của Công chúa thì mới có cảm giác an toàn.
Nhìn tháy bộ dáng sợ hãi của Tần Tư, càng thấy y hướng xe Công chúa đi tới tìm kiếm an toàn, người Yến quốc đều tỏ ra khinh bỉ.
Tên quan văn này nhát gan sợ chết, lại không có tài lãnh binh, không biết y dựa vào cái gì để theo Vân tổng binh trấn thủ biên quan.
Một số binh sĩ Ngự Lâm thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu nước Khánh đều là loại sợ chết này trấn thủ, như vậy Đại Yến ta chỉ cần huy quân bắc thượng chỉ sợ bon chúng đã quay đầu chạy mất!
Nhưng khi Tần Tư tới gần xe ngựa, hộ vệ bên xe cũng thủ thế không cho y đến quá gần.
Hổ Dũng là hộ vệ theo sát bên người Thánh Tướng Thương Chung Ly, nhân số cực ít, nghe nói toàn bộ Hổ dũng Khánh quốc cũng không quá hai trăm người.
Mười Hổ dũng tiến đến Yến quốc, khi thì hiệp trợ Vân Thương Lan bảo hộ Tây Hà Vương gia an toàn, hiện giờ quay về, cũng bảo vệ sự an toàn cho Công chúa, cho nên cho dù Tần Tư là người Khánh quốc tới gần, Hổ Dũng vẫn đề phòng như cũ, không cho Tần Tư tới gần quá mức.
Bọn họ là đội quân hộ vệ Thương Chung Ly, không dễ nghe lời, sự trung thành của bọn họ đối với Chung Ly còn vượt qua cả sự trung thành với Khánh đế.
Thương Chung Ly giao họ cho Vân Thương Lan. Vân Thương Lan chỉ bảo họ tận lực bảo vệ an toàn cho Công chúa, bọn họ tự nhien chỉ biết đến điều này, một mực chấp hành.
Tuy Tần Tư là An Quân Sư nhưng Hổ Dũng cũng không quản y là ai.
Tần Tư mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không dám ỉ vào thân phận, cách xa một quãng, cho dù như thế thì y cũng đã ở trong tâm đội ngũ, nơi an toàn nhất.
Một con ngựa từ sau đội đi đến bên Hàn Mạc, chính là lại viên hắc ám, hạ giọng nói:
- Đại nhân, có nên phái người diệt bọn họ?
Mặc dù thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng trong trẻo, khoác áo choàng màu đen trùm ra bên ngoài một thân hình thon thả với những đường cong tuyệt đẹp.
Không ít binh sĩ Ngự Lâm không kìm lòng nổi mà hướng ánh mắt đến thân thể của nàng, chỉ tiếc là tuy nhìn thấy hình dáng nữ sát thủ bóng tối này nhưng lại không nhìn thấu cái khăn che mặt.
Rất nhiều người đã sớm đoán rằng, dung mạo nữ tử này nhất định là tuyệt mĩ.
Hồng Tụ đương nhiên rất đẹp, chẳng qua người có thể thấy dung mạo của nàng thật sự rất ít. Trong tổ chức hắc ám thì không chỉ có khác khách nhân nam mà cũng có vài người là nữ.
Thủ hạ của Tây Hoa Thính cho tới bây giờ không phải toàn bộ là nam giới. Nữ giới chiếm một phần ba số lượng thành viên, cống hiến của họ trong bóng tối không hề kém so với nam giới.
Hàn Mạc cũng không lập tức trả lời, nhìn vào giữa đội hình, cơ hồ có không ít các thành viên một thân hắc y mang mặt nạ, trong đó có ba, bốn người là nữ khoác áo choàng màu đen.
Hàn mạc chưa trả lời, liền nghe có người kêu lên:
- Bọn chúng đến!
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đội hắc kị binh kia dường như không chịu nổi nữa, đang chầm chậm tiến lại đây.
Nhóm người này đều cưỡi tuấn mã, hiển nhiên là ngựa tốt khó có, tốc độ cực nhanh.
Bọn họ cũng không xông thẳng lại đây mà từng bước, từng bước tới gần.
Tiếu Mộc lúc này đang trấn thủ cánh tả, nhìn thấy đám hắc kị binh tiến tới, nhíu mày, vung tay lên. Đằng sau hiện ra hơn hai mươi cung thủ, tiến lên phía trước, ngồi xuống cài tiên, nhắm hướng kị binh đang tới gần.
- Chờ bọn họ tới gần, bắn một loạt tên, sau đó ngươi lãnh một đội kị binh bao vây lại.
Tiêu Mộc bảo một gã Ngự Lâm kị binh bên cạnh nói:
- Bọn này muốn chết thì ta thành toàn cho họ, nhưng phải cố bắt lấy người sống.
- Vâng, đại nhân!
Kị binh kia chắp tay nói, rút bội dao bên hông, quay lại nhìn tiểu đội kị binh phía sau nói:
- Các huynh đệ, chuẩn bị bắt chuột.
Đội kị binh phía sau đều rút bội đao, tay nắm chuôi đao lộ ra gân xanh, chỉ đợi một tiếng ra lệnh là lập tức bắt lấy đám hắc kị sĩ trông nhu du hồn kia đang đi tới.
Ngự Lâm Quân có tự tin là võ sĩ tinh nhuệ của Yến quốc, bọn họ không e ngại bất cứ địch thủ nào.
Hàn Mạc ở hữu quân cũng phất tay sai một đội cung thủ chuẩn bị ở phía trước, cũng cho kị binh sẵn sàng đột kích.
Chỉ có điều mắt của hắn lại mang theo thần sắc khó hiểu, như nghĩ đến cái gì, tay xoa xoa cằm, trầm ngâm một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn An Quân Sứ Tần Tư trong quân.
Chỉ thây phía xa xa Tần Tư đang nhìn hắc kị binh lảng vảng, tuy nhiên y lại có một bộ dáng như mất hồn, khăn tay không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Hàn Mạc nhắm mắt lại, rất nhanh liền mở ra, nói nhỏ vào tai Hồng Tụ bên cạnh vài câu. Hồng Tụ chắp tay, quay đầu ngựa về phía sau đội ngũ.
Vân Thương Lan đã cưỡi ngựa đến bên cạnh Hàn Mạc, đang muốn nói chuyện thì Hàn Mạc mở lời:
- Vân đại nhân, đây là kị binh của Khánh quốc các người sao?
Vân Thương Lan không khẳng định cũng không phủ định, khẽ cau mày nói:
- Hàn đại nhân, ngựa ngươi ngồi có phải là Tuyệt Thế Lương Câu Tuyệt Ảnh?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Vân đại nhân quả nhiên nhãn lực rất tốt.
- Tuyệt Ảnh là ngựa nước Ngụy.
Vân Thương Lan chậm rãi nói:
- Hàn đại nhân xem ngựa của bọn chúng, màu sắc thuần khiết, tốc độ cực nhanh, hơn nữa có thế thấy sực chịu đựng cũng là hạng nhất. Trong đội ngũ chúng ta chỉ sợ duy nhất ngựa của Hàn đại nhân là có thể so với bọn họ.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Không sai. Chúng ngồi toàn ngựa tốt, nếu chạy chối chết chúng ta không thể đuổi kịp.
- Ngựa kia đều là Ngụy mã dưới chân núi Tuyết Sơn.
Vân Thương Lan nói:
- Ngựa nước Ngụy nổi danh thiên hạ, nhưng nhóm người này lại không cưỡi Ngụy mã bình thường, mà là Ngụy quốc Hắc Bá Vương!
- Hắc Bá Vương?
- Không sai. Là ngựa tốt ngàn dặm.
Vân Thương Lan cười lạnh nói:
- Loại ngựa này mỗi một thớt có giá trị liên thành, không ngờ bọn chúng một lần điều động hơn hai mươi thớt Hắc Á Vương, đúng là một khoản lớn.
- Vân đại nhân là, những người này là người nước Ngụy?
Hàn Mạc lắc đầu cười nói:
- Vân đại nhân, cưỡi ngựa trắng không nhất định là hoàng tử, cưỡi ngụy mã không nhất định là người Ngụy quốc!
Vân Thương Lan khẽ cười, nhìn đám hắc kị binh như du hồn kia, đại đao trong tay họ càng ngày càng giương cao, dưới ánh mặt trời lóe ra hòa quang chói lọi, khoảng cách càng ngày càng gần tầm ngắm của cung thủ.
Hai cánh cung thủ Yến quốc đều đã kéo dây, chỉ đợi đối phương tiến vào tầm bắn liền bắn tên.
Hàn Mạc nhìn Vân Thương Lan một cái rồi nói:
- Vân đại nhân, ngươi nói những người này có hay không có thể xúc phạm tới công chúa?
Vân Thương Lan lập tức nói:
- Cho dù mỗi người đều có võ công cao cường, nhưng chỉ có hai mươi người mà muốn xông vào trận ngũ thì chỉ có chịu diệt vong thôi!
- Không sai. Ta thấy bọn họ định đánh kiểu tự sát.
Hàn Mạc lại cười nói:
- Có điều ta lấy làm lạ, thiên hạ này có nhiều người muốn chết như vậy sao?
Vân Thương Lan lắc đầu nói:
- Nếu không thì chắc phải có lý do, rất khó có thể tưởng tượng có người muốn chết!
- Nhóm người này giống như quỷ hồn quấn lấy hai cánh quân của ta, làm ra thái độ công kích, nhưng lại ngồi ngựa dùng để chạy trốn, mục đích của bọn họ là cái gì?
Hàn Mạc nhìn Vân Thương Lan, thấp giọng nói:
- Vân đại nhân, ngươi nói có hay không bọn họ cố ý dẫn dụ chúng ta, rồi diễn mộtt vở kịch nội ứng ngoại hợp thật tốt?