Nam Võ Quan là một quan ải biên cương của nước Khánh. Đây là quan ải hiểm yếu từ thời lập quốc, cho nên đã tồn tại rất lâu năm, hơn trăm năm rồi, mặt tường loang lổ trông trang nghiêm mà tang thương.
Sau khi Đại Tề hỗn loạn. Yến Võ Vương thừa dịp nước Khánh còn đang bận bình định phương Bắc, đục nước béo cò, đột nhiên phát động tiến công Nam Võ Quan, ý đồ phá Nam Võ Quan, thần tốc tiến quân vào Khánh quốc.
Lúc ấy Nam Võ Quan cũng không chắc chắn, không được xem là một quan ải lớn, nước Yến đột nhiên tập kích, làm nước Khánh trở tay không kịp, thủ quan chạy trốn, trong vòng hai ngày quan ải bị nước Yến phá được, lập tức thần tốc tiến quân, đánh vào nước Khánh.
Sau đó nước Khánh đặt cạm bẫy, Yến Võ Vương háo thắng, lại coi thường thực lực nước Khánh cho nên đại bại trở về, bị quân nước Khánh đuổi chạy khỏi Nam Võ Quan, thậm chí xuất quan truy kích Yến quân.
Cũng may là có Hàn Thiên Nhai dẫn binh bày trận ở sông Vân ngăn lại, Yến Võ Vương ở lại Vân Thủy Quan bày binh bố trận, lúc này mới đánh lui nước Khánh, tránh thoát được một kiếp.
Từ sau lần đó, người nước Khánh thấy Nam Võ Quan không kiên cố, lập tức xây dựng mở rộng, bây giờ Nam Võ Quan nguy nga cao lớn, tường thành trải dài.
Nam Võ Quan dài chừng ba mươi dặm, có núi cao hiểm trở, bên trong còn có một con sông chảy qua, trong núi còn có thung lũng sâu thăm thẳm. Miệng lớn làm cửa, miệng nhỏ làm ải, quan ải ăn ý, đều có trọng binh canh giữ, hiện giờ gia cố thêm lại càng dễ thủ khó công.
Trước lúc qua cửa quan, Vân Thương Lan đã sớm phái thủ hạ, chính là Hổ Dũng đi trước thông báo, trước lúc hoàng hôn, đi tới Nam Võ Quan đã có người nghênh đón.
Liên Tổng binh của Nam Võ Quan thân thể mệt mỏi, không thể đứng lên, đành cho người khiêng ra, tự mình chờ đón sứ đoàn.
Hắn là dòng dõi của họ Chung Ly, biết rõ ý nghĩa trọng đại của việc Yến Khánh hai nước liên minh, cho dù bị trúng độc cũng không dám thất lễ, cố gắng đi ra.
Nhưng nhìn thấy An Quan Sứ bị buộc chặt trên chiến mã, hơn nữa tay chân tàn phế, cực kì giật mình, đợi cho Vân Thương Lan đem mọi việc nói ra, vị tổng binh tính tình nóng nảy này cũng bất chấp sự có mặt của người khác, chửi ầm ên:
- Tên này hôm qua cón mời ta uống rượu, ta đã thấy có chút kì quái, y tốt như thế như khi nào vậy? Chẳng qua đang trấn thủ Nam Võ Quan cũng không quá cứng nhắc, cho nên cùng y uống mấy chén. Hôm nay thức dậy thấy toàn thân không có khí lực, ngay cả đứng cũng không nổi, ta liền hoài nghi tên này dùng trò quỷ. Y hại chết hơn hai mươi dũng sĩ, còn muốn ám sát công chúa? Tên súc sinh này không muốn sống nữa à? Nói đến đây, trong cơn giận dữ, kêu bộ hạ chém đầu Tần Tư tại chỗ, nhưng bị Vân Thương Lan khuyên thôi.
Đội ngũ sau khi nhập quan, ở lại một đêm phục hồi nghỉ ngơi.
So sánh với Vân Thủy Quan của nước Yến, tình trạng Nam Võ Quan tốt hơn nhiều. Hai bên sườn quan ải là núi cao, trên đó tràn đây cây cối, khiến cho không khí thật trong lành.
Hơn nữa dưới Nam Võ Quan dựa vào núi mà xây nên hai biệt viện, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng mà ở biên quan hoang vắng là cực kì hiếm thấy.
Hàn Mạc nghe người bên cạnh giải thích, thì ra nước Khánh mỗi một biên quan đều có biệt viên như vậy, hơn nữa đều là hai cái, đó là An Quân Bộ thiết lập nên sau khi Hoàng đế hạ chỉ tu kiến.
Từ An Quân Bộ tới biên quan đều là văn nhân, phần lớn không chịu được cuộc sống gian khổ nơi biên quan, cho nên An Quân Bộ hướng Khánh hậu đề xuất xin xây biệt viện nơi biên quan. Khánh hậu đồng ý, xin được Khánh đế ban ý chỉ.
Loại việc nhỏ này, Khánh đế tất nhiên là đồng ý, thậm chí còn tỏ vẻ đối xử bình đẳng, ra lệnh mỗi quan ải đều bố trí và xây dựng hai biệt viện, một nơi cấp cho An Quân Sứ, nơi kia dành tặng cho Tổng binh giữ quan.
Đối với ý chỉ như vậy, võ tướng biên quan không cho là đúng.
Chỉ có cuộc sống gian khổ, mới tôi luyện ý chí chiến đấu, hơn nữa tướng lãnh được hưởng đặc quyền, sẽ khiến cho bộ hạ không phục.
Tuy rằng Thương Chung Ly cũng không phản đối ý chỉ này, nhưng cũng nhắc nhở các Tổng binh chịu gian khổ một chút mới tốt, cho nên An Quân Sứ biên quan Khánh quốc ở lại trong biệt viện, nhưng Tổng binh và các tướng lĩnh vẫn ở tại doanh trại, không ở biệt viện.
Cũng từ đó tới nay, biệt viện tại biên quan luôn có một chỗ trống.
Hôm nay sứ đoàn nước Yến đã đến, vừa lúc đem ra dùng, hơn nữa hai biệt viện đều đã thu dọn sạch sẽ. Sương công chúa ở khu biệt viện trống ngay cạnh nơi nghỉ tạm của Xương Đức Hầu.
Gió mát từ trên núi, cây cối phất phơ trong biệt viện, ở đây không có không khí gian khổ nơi biên quan, mà có vài phần ẩn cư nơi thế ngoại.
Đội ngũ ngay tại xung quanh biệt viện hạ doanh trướng, bởi vì trên đường gặp ám sát cho nên bảo vệ càng thêm sâm nghiêm.
Hổ Dũng trên đường đi bảo vệ công chúa, chiến đấu đẫm máu, chết mất ba người. Tám Hổ Dũng còn lại vẫn ở tại biệt viện hộ vệ như cũ. Hàn Mạc cũng phái Hồng Tụ đem các lại viên ẩn trong bóng tối, đề phòng bất cứ lúc nào.
Hàn Mạc đang ở trong doanh trướng, cùng Tiếu Mộc nhìn một tấm bản đồ.
Đây là bản đồ nước Khánh. Trên mặt bản đồ có một đường vẽ, chính là lộ tuyến đến thành Thượng Kinh. Dựa theo lộ trình hiện tại, nhanh nhất cũng mất hơn 10 ngày để lên đến kinh thành.
Hàn Mạc phải nắm rõ tình trạng đường đi, cùng với Tiêu Mộc tìm ra những đường hiểm trở, đến lúc đó cũng sắp xếp hộ vệ tốt nhất.
Ở trên bản đồ đang chia ra từng bước tọa độ. Bỗng ngoài doanh trướng có người bẩm báo:
- Tướng quân, Công chúa cho truyền người qua!
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn, nhíu mày, hướng Tiêu Mộc nói:
- Trời không còn sớm, ngươi cứ xuống nghỉ tạm đi, đường đi còn dài.
Tiếu Mộc cung kính lĩnh mệnh lui xuống.
Hàn Mạc chỉnh đốn trang phục, ra khỏi doanh trướng, đi thẳng vào trong biệt viện, dừng ở trước phòng công chúa, cung kính:
- Thần Hàn Mạc cầu kiến Công chúa.
Cửa phòng mở ra, một cung nữ mời Hàn Mạc đi vào, rồi lập tức lui ra, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hàn Mạc vào trong phòng, nhìn thấy Công chúa đang đứng trong phòng, nhìn Hàn Mạc tiến vào, trên mặt Công chúa lại lộ vẻ rất bình tĩnh.
Hàn Mạc tiến lên chắp tay, nhìn xung quanh, xác định các cửa đều đóng chặt, lúc này mới thấp giọng hỏi:
- Tìm ta có chuyện gì?
Sương công chúa tới gần, hạ giọng nói:
- Trước khi đi, chủ nhân dặn dò, một khi thành công, nô tì thay mặt người tạ ơn, hơn nữa chỉ nhân dặn nô tì, nếu tại cảnh nội Khánh quốc thành công, ở chỗ này khiến Công chúa rời khỏi, chủ nhân ở trong này đã phái người tiếp ứng!
Nói xong, kề sát vào tai Hàn Mạc, thấp giọng đem địa điểm tiếp ứng nói cho Hàn Mạc biết.
Hàn Mạc hơi vuốt cằm, nói:
- Ta hiểu!
Dừng một chút, nhìn vào khuôn mặt gần như giống Sương công chúa như đúc, khẽ thở dai:
- Mặc kệ như thế nào, ngươi hãy bảo vệ mình thật tốt!
Vị giả công chúa này thản nhiên cười, và nụ cười tươi giống y hệt công chúa.
Hôm nay lúc thích khách phát động ám sát cũng là lúc Hàn Mạc đánh chết kẻ cầm đầu, dẫn một lại viên hắc ám tiến vào trong xe ngựa của công chúa, đem Sương công chúa đã chuẩn bị sẵn sàng đi ra.
Tốc độ cực nhanh, không để lại dấu vết.
Cơ hồ không ai nghĩ đến Hàn Mạc ở giữa ban ngày ban mặt dám lớn mật làm ra việc đổi công chúa, càng không nghĩ đến giữa lúc đó thì thật giả công chúa đã được đánh tráo xong.
Ở trong xe ngựa, Sương công chúa sớm đã làm theo lời dặn của Hàn Mạc, chuẩn bị bộ y phục của lại viên hắc ám, sau khi lên xe khởi hành liền bỏ mũ phượng hà phi, thay y phục hắc ám vào, bất cứ lúc nào chờ kế hoạch đánh tráo.
Nếu như không có cơ hội, Công chúa lại đội mũ phượng hà phi, cất đi y phục hắc ám.
Một khi thành công, tiểu Công chúa sẽ rời xa xe ngựa, mà người thay thế nhanh chóng đội mũ phượng hà phi vào giả thành Công chúa.
Chỉ có điều Hàn Mạc không ngờ, ngày đầu tiên thực thi kế hoạch đã xảy ra ám sát, chính mình cũng nhân cơ hội này thực hiện đánh tráo thành công, hoàn thành một kế hoạch hoàn hảo.
Sương nhi tự nhiên thoát thân, Hàn Mạc vì phòng ngừa người nhìn ra thân phận của Sương nhi, đem nàng an bài ở doanh trướng hộ vệ ngay cạnh mình. Nàng là kim chi ngọc diệp Hàn Mạc phải hộ vệ khá là vất vả.
Chỉ có điều nhìn người trước mắt và Sương nhi giông nhau như đúc, Hàn Mạc trong lòng thở dài, tuy Sương nhi thoát thân, nhưng người này lại làm vật hi sinh thay thế.
Rạng sáng, năm mươi kị binh hộ tống thi thể đến Vân Thủy Quan quay lại. Sáng hôm sau, đội ngũ thu dọn chỉnh tề, dùng cơm sớm, bắt đầu khởi hành, xuất phát thẳng hướng kinh thành.
Hành trình hai ngày sau rất thuận lợi, đến các nơi quan viên cũng tiếp đón khoản đãi, nhưng do có bài học từ vụ ám sát, cho dù là quan viên tiếp đãi của nước Khánh cũng không được tới gần xe ngựa của Công chúa.
Chạng vạng ngày thứ ba, Hàn Mạc dường như nghĩ đến cái gì, phái một lại viên hắc ám cưỡi ngựa quay trở lại, dường như là đưa một phong thư.
Các lại viên hắc ám chuyên xử lý những việc bí hiểm, đối với hành động của bọn họ, tự nhiên là không có người dám hỏi. Một lại viên hắc ám tất nhiên không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý.
Chỉ có điều không ai biết, trong lòng Hàn Mạc lúc này đang cầu nguyện: "Tiểu nha đầu, thuận buồm xuôi gió, sống cho thật tốt!"
Lại viên hắc ám được phái đi dĩ nhiên là Sương công chúa. Tới địa điểm ước định, sẽ có Tú công chúa tiếp ứng, mọi việc về sau, sẽ do Tú công chúa xử lý.
Hắn vô cùng rõ ràng, Sương công chúa thoát ra ngoài, vĩnh viễn không thể trở lại kinh thành Yến quốc. Có lẽ cả đời này, cũng không bao giờ… nàng có khả năng nhìn thấy phụ hoàng và hoàng huynh của mình nữa.
Chiều tà, bóng của đội ngũ kéo dài, từ nam hướng bắc, như một con rắn chậm rãi di động hướng đến kinh thành.