Đao trong tay Hàn Mạc dán lên cổ họng Tiền trung thừa khiến mọi người đều biến sắc. Tiền trung thừa kia vô cùng hoảng sợ, gã nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của Hàn Mạc, đôi chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Quốc cữu thấy mọi người khiếp sợ, đã đứng lên, giơ tay nói:
-Hàn tướng quân, ngươi…Ngươi đây là muốn làm gì?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
-Quốc cữu, các vị đại nhân Khánh Quốc, bản quan muốn hỏi một câu, vị Tiền trung thừa này thực là ngự sử trung thừa của Khánh Quốc các ngươi? Liệu có phải là gian tế của Nguỵ Quốc, cố ý gây chuyện xích mích, thị phi hay không?
Lúc này, từ hai bên sườn phía sau cánh cửa, hơn mười võ sĩ thân mang bội đạo xông đến. Quốc cữu khoát tay áo, ra hiệu đám võ sĩ này tạm thời không được hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy võ sĩ Khánh Quốc xuất hiện, các quan viên Khánh Quốc đang hoảng sợ tức thì bình tĩnh lại. Một gã quan viên đứng lên, chỉ vào Hàn Mạc, cao giọng nói:
-Hàn…Hàn Mạc, trước mặt mọi người, ngươi cầm đao…Cầm đao uy hiếp quan của Khánh Quốc ta, rốt cuộc ngươi định làm gì?
Hàn Mạc thản nhiên cười, nhìn Quốc cữu, hỏi một câu:
-Quốc cữu, họ Tiền này có thật sự là trung thừa ngự sử của quý quốc hay không?
Quốc cữu cau mày, gật đầu nói:
-Hàn tướng quân, có chuyện gì từ từ nói. Ngài bỏ đao xuống trước đã, tránh sinh ra hiểu lầm lớn hơn nữa. Vị Tiền đại nhân này thật sự là ngự sử trung thừa của Ngự sử, chắc chắn là như vậy. Ngài lấy đao kề lên yếu hầu của quan Khánh Quốc ta như vậy thì có hơi thất lễ rồi!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Quốc cữu, chuyện vừa rồi ngài cũng đã nhìn thấy. Rốt cuộc ai thất lễ ta cũng không muốn tranh cãi nhiều làm gì. Có điều, bản quan khi còn ở Yến Quốc, chịu trách nhiệm về các công việc liên quan đến tình báo. Biểu hiện của vị Tiền trung thừa này ngày hôm nay khiến bản quan không thể không nghi ngờ gã có âm mưu câu kết với người Nguỵ Quốc, hoặc hắn chính là gian tế của người Nguỵ Quốc. Nếu không gã tuyệt đối không thể mạnh miệng nói xằng ở bữa tiệc này, châm ngòi ly gián, phá hỏng quan hệ tốt đẹp giữa hai nước ta.
Tiền trung thừa cảm giác được cái lạnh giá của thanh đao kề nơi cổ họng. Gã thật không ngờ vị phó sứ trẻ tuổi này dám rút đao trong yến hội. Dưới sức ép của thanh đao, gã chỉ biết hoảng sợ, tái nhợt mặt mày, nhưng vẫn lớn giọng nói:
-Ngươi…Ngươi mau buông đao xuống. Đây là Khánh Quốc…Quốc của ta, ngươi dám đả thương ta, nhất định sẽ không rời khỏi phủ Quốc cữu này được đâu!
Hàn Mạc cười lạnh lùng, nói:
-Phải vậy không?
Thanh đao của hắn liền dí sát thêm một chút. Tiền trung thừa dường như nhìn thấy đao cứa vào da thịt, hoảng sợ hét lên.
-Các vị, những gì Tiền trung thừa đã nói lúc trước, chỉ cần không phải kẻ điếc, nhất định đều đã nghe rất rõ ràng.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Nếu hai nước Yến Khánh không phải là đồng minh, vậy thì lời nói xằng bậy của Tiền trung thừa chính là nói xấu Yến Quốc ta, còn làm nhục đến công chúa Đại Yến chúng ta nữa. Ta thân là thần tử Yến Quốc, tất nhiên muốn giết chết gã rồi. Nếu hai nước chúng ta là đồng minh, như vậy Tiền trung thừa đã nói bậy bạ, xen vào chuyện quốc sự chẳng khác nào bọn đàn bà đanh đá, chua ngoa châm chọc Đại Yến ta, chế giễu công chúa. Hành động của gã chính là cố ý phá hoại hoà bình hai nước. Lời lẽ của gã cho thấy gã có bụng dạ khó lường, nên giết là hơn.
Dừng một chút, hắn quét mắt khắp sảnh đường nhìn mọi người. Thấy phần lớn mọi người đều đang phẫn nộ bất bình, hắn thản nhiên cười, nói tiếp:
-Chư vị đều tự xưng là danh sĩ thần tử tinh thông thơ ca, thấu hiểu lễ nghĩa, vậy chẳng lẽ không hiểu được cái gì đúng, cái gì sai? Một nhân vật như vậy kiếm chuyện thị phi, khiêu khích mọi người trước yến hội mà không ai nhìn ra, thì Hàn Mạc chỉ có thể đưa vị Tiền trung thừa này đến cầu kiến Hoàng đế Khánh Quốc, đem chân tướng sự việc bẩm báo lại với Hoàng đế các người, để Khánh Đế nhận định rõ đúng sai mà thôi!
Quốc cữu miễn cưỡng cười, nói:
-Hàn tướng quân không nên tức giận quá. Vị Tiền đại nhân này trời sinh vốn ham uống rượu, tiếc là tửu lượng lại rất kém. Chỉ uống vài chén là gã đã say rồi, đầu óc không còn minh mẫn, nên mới nói nhăng cuội thôi, lời nói có rượu không nên cho là thật. Trước mắt ngài hãy buông đao đã, mọi chuyện đều có thể từ từ thương lượng!
Hàn Mạc quay qua Quốc cữu, nói:
-Quốc cữu, hôm nay ngài mở yến tiếp khách, là để chào đón sứ đoàn Đại Yến ta. Trên dưới sứ đoàn Đại Yến ta đều rất cảm kích. Quốc cữu có lòng quan tâm đến việc nghị sự hai nước, nhiệt tình khoản đãi, nhưng vị Tiền trung thừa này lại phá hoại mọi chuyện, ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Chuyện này liên quan đến thể diện của hai nước, hôm nay Tiền đại nhân này nhất định phải xin lỗi Hầu gia và Tống đại nhân trước mặt mọi người. Trước mặt Quốc cữu, Hàn Mạc ta không dám có ý kiến nhiều. Nhưng nếu cứ buông xuôi mọi chuyện như vậy, Hàn Mạc nhất định không đồng ý.
Hắn lạnh lùng, thản nhiên nói:
-Tiền đại nhân nếu không muốn xin lỗi, vậy thì Hàn Mạc sẽ dẫn vị trung thừa ngự sử này vào cung bái kiến Hoàng đế quý quốc, xin Khánh Đế làm chủ cho. Nếu đến chủ nhân của quý quốc cũng không thể quyết định, bản quan chỉ có thể một đao giết chết hắn, rồi tuỳ quý quốc xử lý vậy!
Cả sảnh đường rộng lớn, xa hoa nhất thời lặng thinh, không một tiếng động.
Một lát sau, một gã danh sĩ lớn tuổi đứng dậy, chỉ Hàn Mạc, nói:
-Vậy không phải người Yến Quốc các ngươi chỉ biết dùng đao nói chuyện thôi sao? Thật không có chút thể thống gì, đáng xấu hổ mà, đúng là làm càn!
Hàn Mạc thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
-Vậy xin hỏi vị danh sĩ này, hiện giờ đao của ta lợi hại hay miệng lưỡi của Tiền đại nhân lợi hại hơn? Là đao của ta có thể giết người, hay thơ ca của Tiền đại nhân có thể giết người đây?
Hắn vừa dứt lời, một đám danh sĩ đã trừng mắt tức giận, kêu to:
-Đúng là không biết xấu hổ mà.
Quốc cữu nhíu mày, quay đầu nhìn Tào Ân, cười nói:
-Hầu gia, ngài xem. Đúng là hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm mà. Hàn tướng quân tính tình kiên cường, hay Hầu gia hạ lệnh Hàn tướng quân buông đao xuống trước rồi nói sau!
Tào Ân nâng chén rượu, nhấp một ngụm, rồi thản nhiên cười, nói:
-Quốc cữu, lời Tiền trung thừa nói hôm nay quả thật không hợp với thân phận là nước trọng lễ nghi của quý quốc. Gã tự xưng là người thông thư hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên phải biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói. Những lời hôm nay gã thốt lên vốn là không nên nói ra, càng không lên ăn nói xằng bậy. Chưa kể, gã lại còn xàm tấu, làm nhục đến công chúa Đại Yến ta. Bản hầu vốn không phải người bới lông tìm vết, nhưng những gì hôm nay Tiền trung thừa nói, cũng khiến bản hầu phải suy nghĩ cẩn thận xem sao. Hàn tướng quân đã nói, những gì Tiền đại nhân gây ra ngày hôm nay rất có thể là do gã là gian tế do người Nguỵ Quốc an bài, cố ý gây chuyện thị phi ở đây. Đây là phủ Quốc cữu, xin Quốc cữu làm chủ cho!
Quốc cữu dĩ nhiên làm sao có thể ngờ được Hàn Mạc sẽ rút đao, bất ngờ gây khó dễ trước mặt bao nhiêu người. Hơn nữa, lời Hàn Mạc nói thực sự đã biến hành động khiêu khích của Tiền trung thừa thành hành động của kẻ gian tế.
Lão nhất thời do dự, chưa nói gì ngay.
Tiền trung thừa vốn chờ đợi Quốc cữu làm chỗ dựa cho gã, lúc này thấy Quốc cữu không nói gì, gã càng thêm tái nhợt mặt mày. Nếu thật sự làm kinh động đến Hoàng đế, kinh động đến người của Thương Chung Ly, hậu quả chắc chắn chẳng tốt đẹp gì.
Hàn Mạc vẫn chắp tay sau lưng, nhìn vô cùng an nhàn. Hắn nhìn Tiền trung thừa, thản nhiên nói:
-Tiền trung thừa, mới rồi ngươi điêu ngoa, miệng lưỡi sắc sảo nói chuyện đạo nghĩa lễ nghi, nói Đại Yến ta không hiểu thơ từ, không hiểu lễ nghĩa. Vậy giờ bản quan nói cho ngươi một lời này thôi, già trẻ lớn bé của Đại Yến ta chỉ coi chuyện thơ ca là trò đùa, hạ bút thành văn mà thôi. Người Yến Quốc chúng ta có thể đùa bỡn thơ ca, nhưng không bao giờ tuỳ tiện đem thơ ca ra bỡn cợt với người khác. Ngươi giờ cũng thấy đao của ta đang đặt ở yết hầu ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi, nhưng tài năng thơ ca của ngươi lại không thể giết được ta. Đao và thơ ca, cái nào hơn cái nào kém, sự thật trước mắt, không cần ta phải nói chứ?
Mọi người nghe Hàn Mạc nói "hạ bút thành văn", tức thời khinh thường, có người hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, một tiếng cười to vang lên, tức thì một giọng nói trong trẻo vang lên:
-Ai nói thơ ca không thể giết người?
Giọng nói này không phải ở trong sảnh đường, mà từ ngoài cửa chính đại sảnh tiến vào.
Theo tiếng cười lớn, một người từ ngoài cửa nhẹ bước vào, là một nam tử toàn thân mặc áo xanh dài tay.
Tiếng cười to này ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Hàn Mạc cũng khẽ nghiêng đầu, quay ra đại môn nhìn.
Người tới khoảng tầm hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc áo xanh dài tay, râu hình chữ bát, tay cầm quạt ngọc vẽ hoa, tóc dài bay phấp phơ, buộc một sợi dây thừng bên trên, thần thái tiêu sái hào sảng.
Bên cạnh người nam tử này là một nữ tử xinh đẹp, quyến rũ, thân hình thướt tha. Nàng ta mặc một bộ trang phục màu lục nhạt, bên trong mặc bộ yến màu hồng nhạt. Từng bước chân nàng ta đều lay động bộ ngực sữa cao cao, thân váy bên dưới có hình hoa sen trong nước. Nàng ta khoác cánh tay trái của người nam tử kia, vòng eo đung đưa, trên mặt đầy vẻ phong tình. Nàng ta cười quyến rũ, động lòng người, cùng vị nam tử kia bước vào trong sảnh đường.
Đôi nam nữ này vừa tiến vào trong sảnh, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào vị nữ tử xinh đẹp kia. Một người thất thanh kêu lên:
-Đây không phải là Lục Nghê Thường sao?
Mấy người xung quanh liền đưa mắt nhìn về phía người vừa cất giọng thất thanh đó, cả đám đều cười quái dị.
Người vừa la lên kia đỏ mặt, cúi đầu, một người ngồi bên cạnh ghé lại gần, thấp giọng cười, nói:
-Ngô đại nhân cũng ghé qua Phiên Thiên các sao?
Ngô đại nhân kia ngẩng đầu lên, thoáng xúc động, hạ giọng nói:
-Du đại nhân cũng đến đó sao?
Du đại nhân kia nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút, thẳng tắp, gợn sóng đào của Lục Nghê Thường, khẽ thở dài:
-Nữ tử này chính là người đứng đầu bảng của Phiên Tiên các, một đêm đáng giá trăm lượng vàng, không thì tuyệt nhiên không thể chạm đến nàng ta!
-Hiện giờ, ta đang tiết kiệm vàng, chờ đến lúc đó sẽ được âu yếm nàng ta.
Ngô đại nhân kề sát vào tai Du đại nhân, ánh mắt dâm đãng:
-Nếu thật có thể kiểm tra bộ ngực sữa kia, cuộc đời này thật hạnh phúc nào bằng a!
Trước mặt mọi người, người nam tử kia ôm lấy vòng eo mảnh mai của Lục Nghê Thường, nghênh ngang đi vào trong sảnh đường. Y đi đến chỗ trống phía bên phải, Lục Nghê Thường cũng ngồi bên cạnh hắn. Trước mắt bao người, nam tử này thò tay vào người Lục Nghê Thường tranh thủ. Y sờ xuống mông nàng ta, nhẹ nhàng nắn bóp đôi mông đầy đặn mà tròn trịa kia. Y nhìn Hàn Mạc, mỉm cười nói:
-Xưa kia có Gia Cát mắng Vương Lãng đến chết, nói có sách, mách có chứng, chẳng phải đó chính là lấy thơ ca mà chửi chết Vương Lãng sao?
Lục Nghê Thường rúc thân mình mềm mại, thơm mát vào người nam tử. Bờ ngực nàng ta dán lên đầu vai vị nam tử kia, đôi mắt quyến rũ đầy sắc dục chăm chăm nhìn khuôn mặt y. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta đầy vẻ phong lưu, quyến rũ mê người. Hắn vuốt ve cặp vú nàng ta, nàng ta lại càng lắc mông đong đưa, phối hợp với động tác của người nam tử kia. Đôi môi thơm khẽ nhếch lên, từng đợt từng đợt trình diễn cảnh xuân trước mặt bao nhiêu người. Vở diễn trước mặt khiến gương mặt trắng nõn của thị nữ đang quỳ sát bên cạnh bọn họ cũng đỏ ửng, liếc mắt nhìn người nam tử kia, tràn ngập tình ý.
Trong sảnh đường, có người khinh miệt, có người chán ghét, nhưng số người hâm mộ còn nhiều hơn. Thấy người nam tử kia và Lục Nghê Thường thân thiết như vậy, không ít người ghen tị, hận không thể hoá thành người nam tử kia, được ôm báu vật xinh đẹp Lục Nghê Thường vào lòng, thoả sức khinh bạc nàng ta.