Đường Thục Hổ trước mặt mọi người hất cả bát rượu vào mặt người nọ, cũng là một hành động lỗ mãng, không ít người có mặt đều tỏ ra bất bình. Nhưng bọn họ cũng không quá ngạc nhiên. Dường như tình huống như vậy cũng không phải lần đầu xảy ra.
Danh sĩ bị tạt nguyên bát rượu, mặt mũi ướt sũng, chòm râu và lông mi nước nhỏ từng giọt, bộ dáng vô cùng thảm hại, nổi giận quát:
-Đường Thục Hổ… ngươi… người làm càn…
-Ta xưa nay vốn là kẻ càn rỡ…
Đường Thục Hổ cười to, nói:
-Ngươi đố kỵ người tài, làm nhục văn nhân nước Khánh, đáng phạt bát rượu này.
-Ta đố kỵ người tài khi nào?
Danh sĩ kia thử hổn hển.
Đường Thục Hổ cao giọng nói:
- Người nếu có thể nói bài thơ này là trộm từ quyển sách nào, của người nào, thì Đường Thục Hổ ta nhận mình là kẻ thất học. Tự nay về sau không dám làm thơ ngâm phú. Nếu ngươi không tìm ra, không có căn cứ nói lung tung, thì thật sự là việc không nên.
Y phất tay áo, trở lại chỗ ngồi của mình, đưa tay ra. Lục Nghê Thường liền đưa tay mình cho y nắm, để mặc y kéo mình lại gần. Đường Thục Hổ ôm ngang vòng eo nhỏ xíu của nàng, cao giọng nói:
-Chư vị đều là người làm thơ, nếu là thơ của mình viết ra bị ngươi vu cho tội đạo thi, trong lòng có thể thoải mái sao? Hôm nay nói như vậy, lời đã hết, nếu ai có thể tìm ra lai lịch bài thơ này, thì ban đêm lại đến tìm Đường Thục Hổ. Đường Thục Hổ từ nay nếu còn dám chơi chữ, khiến người trong thiên hạ chê cười.
Y quay đầu lại, hướng Quốc cữu vuốt cằm, không nói thêm lời nào, ôm người đẹp vào lòng, không coi ai ra gì, đến tự nhiên, đi cũng tự nhiên phóng khoáng.
Hàn Mạc nhìn Đường Thục Hổ đi xa dần, mỉm cười.
Đường Thục Hổ tuy hành vi phóng túng nhưng so với các danh sĩ khác tự cho là thanh cao, có vẻ thực lòng hơn nhiều, hơn nữa, không sợ danh dự bị tổn thương, có gan nhận thua, cũng là một người đường đường chính chính.
Cái gọi là đệ nhất phong lưu tài tử, cũng không phải là danh hão.
Đường Thục Hổ vừa rời khỏi, trong sảnh không khí lập tức vắng lặng. Hàn Mạc hôm nay vừa xuất đao vừa thi thơ, giáng một đòn trí mạng vào lòng kiêu ngạo của người Khánh. Tiệc rượu tiếp tục, mặc dù không ồn ã, nhưng cũng khá thuận lợi, gần như chẳng có ai dại dột mà rước nhục vào mình nữa.
Quốc sư Thuần Dương và ba gã đạo sĩ hôm nay đến đây, từ đầu đến cuối, không nói lời nào. Bọn họ là những người đầu tiên ra về. Viên Đạo Linh trước khi chia tay cũng lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, mắt tóe lửa.
Yến hội kết thúc, khách nhân lần lượt rời khỏi, còn lại Quốc cữu tự mình tiễn sứ đoàn nước Yến ra tận cửa, chắp tay cười nói:
-Hầu gia, Hàn tướng quân, thiết tiệc không chu đáo, xin đừng trách cứ.
Hầu gia cười:
-Quốc cữu nhiệt tình khoản đãi, sứ đoàn nước Yến quả rất vinh hạnh.
Dừng một chút, rồi nói tiếp:
-Phiền Quốc cữu sắp xếp cho ta vào cung yết kiến quý chủ, sớm định ngày tốt thành thân cho Thái tử và Công chúa!
Quốc cữu cười nói:
-Hầu gia yên tâm, ta sẽ làm hết sức.
…
Trở lại biệt viện hoàng gia, mấy người cũng có chút mệt mỏi, không nói nhiều, quay về phòng nghỉ tạm.
Ánh trăng như nước, chiếu qua song cửa sổ vào phòng, phủ một lớp ánh sáng mỏng nhẹ như lụa lên bệ cửa, một trận gió nhè nhẹ thổi vào, mang theo thoang thoảng mùi hương hoa quế, thấm vào ruột gan.
Cây quế tại nước Khánh là một loài cây quý tộc, bách tính bình dân không được phép trồng loại cây này. Chỉ có quý nhân trong nội uyển của hoàng cung mới có tư cách thưởng thức mùi hương của nó.
Trong biệt viện hoàng gia, trên các sân đều có trồng vài cây hoa quế.
Ánh trăng sáng như ban ngày, Hàn Mạc vận hành Khí Kinh, cảm thấy toàn thân một luồng khí nóng lan tỏa, tinh thần sảng khoái, lúc này mới xuống giường, đến bồn nước rửa tay.
Từ khi được Bạch Dạ Lang truyền thụ Khí Kinh tính ra cũng đã mấy tháng, Hàn Mạc mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, mỗi lần tu luyện, đều cảm thấy khí huyết trong người lưu thông, thân thể càng ngày càng nhẹ như chim yến, cảm giác đi lại bây giờ rất nhẹ nhàng, kể cả đang mặc khôi giáp nặng nề, cũng không ảnh hưởng đến sự linh hoạt của sự chuyển động.
Khí Kinh ngoại trừ giúp thân thể nhẹ nhàng, tốc độ nhanh hơn, mà ưu điểm lớn nhất là khiến ngũ quan trở nên linh mẫn khác thường.
Bất kể thính giác thị giác hay vị giác đều hơn hẳn người thường. Người bình thường có thể không nghe không thấy nhưng Hàn Mạc có thể dễ dàng phát hiện ra.
Hàn Mạc kiếp trước cũng không tin vào cái gọi là khí học, nhìn một vài người biểu diễn khí công, chỉ cảm thấy là họ đang cố tỏ ra vẻ huyền bí mà thôi. Nhưng xuyên qua thời gian đến đây, hắn thuở nhỏ luyện Trường Sinh Kinh, khiến nội lực trong người trở nên mạnh mẽ, hơn nửa năm nay tu tập thêm Khí Kinh, càng khiến thân mình giống như được sinh ra một lần nữa, biến hóa kỳ ảo, hắn đã tin rằng trên đời này có tồn tại những siêu nhân dời non lấp bể, thông qua Khí để tái tạo cơ thể.
Hắn hiện tại cũng tin rằng, đời sau biễu diễn khí công, chưa chắc là làm ra vẻ huyền bí. Khí là một trong những lĩnh vực cực kỳ huyền bí.
Có Trường Sinh Kinh và Khí Kinh bảo hộ, Hàn Mạc cực kỳ tự tin vào võ công của mình.
Chỉ có điều sâu trong lòng hắn, đối với võ học vẫn có hai điều tiếc nuối.
Thứ nhất là Bát Bộ Côn Thuật!
Khi ở Đông Hải chiếm được Huyết Đồng Côn và Bát Bộ Côn Thuật, Hàn Mạc cũng không gián đoán việc tập luyện côn thuật. Huyết Đồng Côn quá mức đặc biệt, cho nên trong những tình huống bình thường, Hàn Mạc đều lấy một cây mộc côn để thay thế tập luyện, cũng đã lãnh hội hết diệu dụng của Bát Bộ Côn Thuật.
Bát Bộ Côn Thuật có 8 bộ thì Hàn Mạc cho đến nay đã nắm được tuyệt học của 5 bộ. Các chiêu số quỷ dị huyền diệu của 3 bộ còn lại Hàn Mạc tự hiểu Hiên Viên vô danh hùng mạnh mới là người nắm vững hết. Hắn thực vô cùng tiếc nuối không được học 3 bộ côn thuật đó.
Hiện giờ Xà, Hổ, Ếch, Bức, Khuyển, mỗi bộ có một tinh hoa riêng. Tuy không biết rõ đặc điểm của 3 bộ bị thất truyền kia là gì, nhưng Hàn Mạc luôn tin 3 bộ côn thuật thất truyền đó hiển nhiên đều là những côn pháp tuyệt diệu.
Thứ hai, điều làm cho Hàn Mạc nuối tiếc không kém là Thái Cực Bộ Pháp.
Không thể phủ nhận Thái Cực Bộ huyền diệu chính là dựa vào quy tắc diễn hóa bát quái mà thành. Hoàn toàn ăn ý. Hàn Mạc tuy rằng hiện giờ mới chỉ nắm được 3 quẻ, nhưng cũng đủ để đối phó với người bình thường rồi.
Nhưng Hàn Mạc hiểu, 3 quẻ Thái Cực Bộ đó không hề kiện toàn, còn quá nhiều lỗ hổng.
Bát quái vốn là một chỉnh thể, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinhh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, tầng tầng lớp lớp, không thể tách rời. Hiện giờ chỉ học được 3 quẻ, thiếu 5 quẻ, không thể xưng là Thái Cực Bộ được. Trong đó bộ pháp cũng không thể được như bát quái tương sinh tương hỗ biến hóa tự nhiên thần diệu.
Điểm này Hàn Mạc sớm cũng đã hiểu, 3 quẻ bộ pháp quả rất thần diệu, nhưng khi chuyển hóa giữa 2 quẻ luôn rất không linh hoạt uyển chuyển. Thậm chí có một cảm giác trì trệ. Người bình thường tất nhiên là khó phát hiện thấy, nhưng gặp một đối thủ học võ chân chính, sẽ đoán ra ngay. Cũng tạo thành nhược điểm trí mạng.
Sở dĩ Hàn Mạc nắm được 3 quẻ bộ pháp, nhưng cũng hiểu, 3 quẻ đó trong hầu hết các tình huống đều rất yếu.
Người bình thường, lấy thực lực của Hàn Mạc hiện tại cũng hoàn toàn có thể ứng đối, không cần dùng Thái Cực Bộ. Nhưng nếu gặp cao thủ, một khi sử dụng Thái Cực Bộ, ngược lại sẽ tạo cho đối phương nắm được sơ hở, nên hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng.
Trên thực tế, lúc trước, khi Hàn Mạc cùng Mặc Thập Nhị Lang giao đấu, Mặc Thập Nhị Lanng và hắn ở trong rừng thi triển Thái Cực Bộ giằng co nhau, cũng đều phát hiện nhược điểm của đối phương.
Vì thế, Hàn Mạc đối với bộ pháp huyền diệu này sự tiếc nuối còn hơn cả Bát Bộ Côn Pháp.
Một khi nắm giữ tất cả Thái Cực Bộ, Hàn Mạc tin tưởng sẽ khắc phục được những sơ hở khi di hợp các quẻ. Lúc đó bát quái sẽ hòa trộn vào thân thể như một chỉnh thể thống nhất. Đến lúc đó, nếu gặp cao thủ mạnh hơn, tuy không thể địch, nhưng nếu có Thái Cực Bộ thì cũng có thể trở thành tuyệt chiêu bảo mệnh.
Nghĩ đến đây, lại nhớ tới sư huynh điên khùng Bạch Dạ Lang.
Bạc Dạ Lang từ khi đi Nam Phong, liền bặt vô âm tín. Tựa như đã biến mất vào hư không. Tuy rằng Hàn Mạc có đôi chút lo lắng, nhưng cơ bản vẫn tin vào bản lĩnh của y, võ công của y vốn quỷ dị khôn lường, sẽ khó có thể gặp chuyện gì lớn được.
Vừa nghĩ đến Bạch Dạ Lang, liền thấy hiện lên hình ảnh Diễm Tuyết Cơ, không biết nàng đang ở phương nào?
Đêm đó hắn ngủ một giấc rất ngon. Có lẽ là vì trước lúc ngủ đã nghĩ đến Diễm Tuyết Cơ, nên trong mơ như cũng thấy bóng dáng quyến rũ và nụ cười ngọt ngào phong tình của nàng.
Sáng sớm rời khỏi giường, vệ sinh sạch sẽ, liền ở trong viện lấy mộc côn ra tập Bát Bộ Côn Pháp. Côn ảnh bay trong không trung, chiêc thức biến ảo, khiến người học võ nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Hổ bộ côn pháp chưa luyện xong, từ ngoài viện có một người đi vào, thấy Hàn Mạc đang luyện côn, nên cũng dừng lại, đứng chờ.
Hàn Mạc thu côn, thấy Tống Thế Thanh, liền mỉm cười:
-Tống đại nhân thức dậy sớm a!
Yến tiệc tối qua, Tống Thế Thanh bộc lộ một chút khí phách, nên Hàn Mạc đối với người này cũng có hảo cảm.
Tống Thế Thanh bước lên chắp tay nói:
-Hàn tướng quân, ngoài cửa có người đang chờ, mang theo rất nhiều lễ vật!
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười nói:
-Chẳng lẽ là người Khánh lại mang lễ vật đến cho ta?
Hàn Mạc dĩ nhiên không phải cố ý khoe tài văn chương. Đêm qua, ở yến hội, hắn đọc bài từ chỉ đơn giản muốn đè bẹp vẻ kiêu căng ngạo mạn của người Khánh Quốc, để bọn họ không làm càn quá mà thôi. Có điều, hắn không ngờ chỉ một câu "Minh nguyệt kỷ thì hữu" (Rằng trăng sáng những khi nào) kia lại khiến Đường Thục Hổ xúc động đến ngần ấy.
Cũng chính vì vậy, Hàn Mạc lại có suy nghĩ khác.
Văn nhân Khánh Quốc luôn nổi tiếng tài danh, danh sĩ tài tử rất nhiều, nếu thật sự có thể tung ra vài bài thơ từ mà lấy được uy tín trên văn đàn Khánh Quốc thì cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao ở thời đại này, danh tiếng chắc chắn là một phần thiết yếu hình thành nên thế lực của một người.
Hắn vốn là người vượt thời gian, từ nhỏ đến lớn, đều đã nghe không biết bao nhiêu Đường thi Tống từ. Tất cả đều là những bài thi từ đã được lưu truyền từ mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, đều là những tuyệt tác trong thiên hạ.
Có được nguồn tài nguyên như vậy mà không tận dụng thì đúng là không phải phong cách của Hàn Mạc.
Tục ngữ có một câu rất hay, muốn dẹp giặc thì phải bắt tướng giặc trước. Có được cơ hội này, muốn chiếm một vị trí nhỏ ở văn đàn giờ rất đơn giản. Chỉ cần chinh phục đường đệ nhất văn nhân Đường Thục hổ, chắc chắn hắn có thể nổi danh trong giới văn nhân.
Một bài từ đêm qua đã khiến Đường Thục Hổ ngạc nhiên như thế rồi, rèn sắt tốt nhất là rèn khi còn nóng. Hôm nay, hắn đọc ra bài "Niệm nô kiều" này nữa, chính là muốn dùng hai bài từ này làm cho Đường Thục Hổ xúc động, nhân cơ hội nổi danh chốn văn đàn.
Chỉ có điều, hắn thật không ngờ, hắn vừa đọc xong hai bài từ này, Đường Thục Hổ đã có lòng muốn bái sư. Chuyện này với Hàn Mạc mà nói không những hoang đường mà còn không thể nào tin nổi.
…
Tính tình Đường Thục Hổ trời sinh đã vậy. Y lại sống trong thời văn đàn Khánh Quốc biến chất, sa đoạ, khiến y luôn bi thương, cảm thấy khí tìm được người tri kỷ, cũng khó có thể tìm được người trong văn đàn khiến y kính phục. Cũng chính vì như thế, thường ngày y hay có những hành vi cử chỉ phóng đãng khiến người khác nhìn vào luôn thấy chướng mắt.
Một bài từ của Hàn Mạc đêm qua, chỉ một câu "Cao xứ bất thắng hàn" đã có thể làm cho Đường Thục Hổ sinh lòng tri kỷ, khâm phục tài năng của hắn. Chính vì vậy, hôm nay, y mới đến đây hỏi thăm, thật ra là muốn biết vị cao nhân nào đã chỉ dạy cho Hàn Mạc.
Nghe Hàn Mạc nói không theo trường lớp nào, Đường Thục Hổ quả có thất vọng đôi chút. Nhưng thấy Hàn Mạc ngâm bài "Niệm nô kiều", y cảm nhận ngay được từng câu từng chữ tinh tuý, tựa như châu ngọc. Bất giác y sinh lòng khâm phục Hàn Mạc.
Ngày thường y vốn luôn hành sự theo ý mình, không theo quy củ, lề thói nào, chính vì vậy, sau khi thưởng thức điểm tuyệt diệu của bài từ này, y quyết định xin bái Hàn Mạc làm vi sư không chút do dự.
Hàn Mạc hiểu rất rõ năng lực bản thân. Hắn tuy rằng thi từ đầy bụng nhưng văn thơ chân chính còn lâu với sánh kịp với vị tài tử trước mặt này.
Hắn nhanh chóng bước lên, đỡ lấy Đường Thục Hổ, cười nói:
-Đường huynh làm gì vậy?
Đường Thục Hổ cung kính nói:
-Hàn huynh, Thục Hổ không có ý gì khác, chỉ muốn bái huynh làm vi sư, thường xuyên chỉ bảo cho. Mong rằng huynh có thể thu nhận ta làm đồ đệ!
-Đường huynh nói sai rồi!
Hàn Mạc đỡ Đường Thục hổ ngồi xuống, cười nói:
-Bằng vào khả năng của ta thật sự không dám nhận Đường huynh làm đồ đệ!
Đường Thục Hổ thất vọng, lại nghe Hàn Mạc nói tiếp:
-Thật ra, Hàn Mạc đã nói rồi. Những thi từ này chỉ là do nhất thời có cảm hứng mà viết lên, không phải do ta có tài văn chương cao hơn Đường huynh. Đường huynh cũng có thể sáng tạo ra những thi từ tầm này thôi!
Đường Thục Hổ lắc đầu, nói:
-E rằng cả đời này ta không có bản lĩnh đó!
Hàn Mạc nghĩ ngợi, cuối cùng nói:
-Đường huynh có muốn đi chu du không?
-Chu du?
-Không sai!
Hàn Mạc gật đầu, nói:
-Đường huynh nếu thật sự muốn thấu hiểu được những lời văn ý thơ kia, muốn làm gia một kiệt tác khiến người người phải yêu thích, có thể thử phương pháp này xem sao!
Đường Thục Hổ vội vàng ngồi thẳng dậy, chắp tay nói:
-Mời Hàn huynh chỉ giáo cho!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
-Thật ra danh tiếng của Đường huynh có thể vang đi khắp thiên hạ, dĩ nhiên bản lĩnh văn chương của ngươi đã đạt đến trình độ rất cao rồi. Nhưng nếu muốn vượt qua giới hạn này, tiến đến một cảnh giới khác, nhất định ngươi phải có một cuộc sống khác, chỉ có trải nghiệm một cuộc sống mới, ngươi mới càng có nguồn cảm hứng mãnh liệt!
Đường Thục Hổ nghe vậy, gật đầu nói:
-Lời Hàn huynh nói đúng lắm. Nhưng không biết cái gì gọi là cuộc sống mới, làm sao để có được?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Đường huynh, Hàn Mạc mạo muội hỏi một câu. Mấy năm nay, cuộc sống của ngươi như thế nào?
Đường Thục Hổ cười nói:
-Người đời đều biết Đường Thục Hổ ta sống buông thả, phóng đãng. Đêm nào cũng ca múa, uống rượu, thưởng mỹ nhân. Giai nhân bên người được hai ba ngày lại thay đổi. Cuộc sống xa hoa truỵ lạc, đắm chìm trong vàng son!
-Cuộc sống như vậy, dĩ nhiên là tự do, tiêu sái, chỉ có điều quá hạn hẹp mà thôi.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Chìm đắm trong cả trăm thứ hoa như thế, lúc nào cũng ngập trong vàng son, dĩ nhiên huynh cũng có thể có sự giác ngộ. Nhưng Đường huynh không thể không thừa nhận rằng, bằng vào năng lực của huynh, cuộc sống xuân sắc tươi đẹp như vậy dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu muốn có một cuộc sống sôi nổi, thì lại có chút thiếu sót a!
Đường Thục Hổ nghiêm mặt nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
-Hàn huynh nói đúng.
-Một khi đã như vậy, sao Đường huynh không bắt đầu một cuộc sống mới?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Đường Thục Hổ, bình tĩnh nói:
-Đi đến rừng rậm, đi xuyên sa mạc, lên núi cao, vượt biển rộng, hoà vào cuộc sống bình dân. Chu du khắp thiên hạ, rời xa những nơi hào nhoáng…Đó đều là cuộc sống. Cao xử bất thắng hàn. Không trải qua nhiều cung bậc của cuộc sống làm sao huynh hiểu được nơi cao lạnh giá là như thế nào? Nếu nơi cao lạnh giá, sao không đến những nơi thấp hơn, trải nghiệm cái ấm áp cùng lạnh giá của nhân sinh, cảm nhận những điều mới mẻ?
Dừng một chút, hắn cười, nói thêm:
-Đây đều là ý kiến nông cạn của Hàn Mạc mà thôi. Mọi chuyện như thế nào còn phải do Đường huynh tự mình lĩnh ngộ!
Đường Thục Hổ nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì.
Hàn Mạc nâng chung trà, nhấp hai ngụm, đã thấy Đường Thục Hổ mở bừng mắt. Y đứng dậy, đến trước mặt Hàn mạc, thi lễ thật sâu, nói:
-Lời Hàn huynh nói ngày hôm nay chẳng khác nào người vi sư chỉ dạy cho Đường Thục Hổ ta.
Hàn Mạc vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
-Một lời của Hàn huynh khiến ta như người say chợt tỉnh mộng vậy.
Đường Thục Hổ nghiêm mặt, nói:
-Hôm nay, ta thực đã hiểu rõ vì sao Hàn huynh có thể có được kiệt tác ngần này. Có thể đi khắp nơi, từ nơi cao sang đến tầm thường, cách nhìn nhận, trí tuệ của Hàn huynh không còn chút câu nệ, ngoan cố, đám danh sĩ văn nhân thực không thể sánh bằng.
Y lại thi lễ, nói tiếp:
-Hôm nay đã được thụ giáo, ta không dám làm phiền đến Hàn huynh nữa. Ta xin bái biệt!
Y không nói nhiều, dường như đã lĩnh ngộ được rất sâu, rất nhiều, khom người đi ra.
Nhìn theo Đường Thục Hổ rời đi, Hàn Mạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn chỉ là nhất thời hứng lên mà nói ra như vậy thôi, vị tài tử này chắc sẽ không thật sự thu dọn hành lý chu du thiên hạ chứ.
…
Hai ngày sau, đúng khi sứ đoàn bắt đầu mất kiên nhẫn, thiếu khanh Lưu San của Hồng Lư tự rốt cuộc cũng mang đến ý chỉ trong cung, tuyên đọc thánh chỉ của Khánh Đế.
Ý chỉ rất rõ ràng, đơn giản là ngày hôm sau trong buổi thượng triều của Khánh Quốc, chính sứ và phó sứ của Yến Quốc sẽ được triệu kiến.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Lưu San đã sắp xếp bữa sáng, chờ đợi bọn Tào Ân dùng bữa xong. Vân Thương Lan đã mấy ngày không xuất hiện cũng đến đây.
Vân Thương Lan hành lễ, cười nói:
-Ta phụng mệnh Thánh thượng đến đón Hầu gia và Hàn tướng quân vào triều!
-Thánh thượng thật có lòng!
Tào Ân cười nói.
Bên ngoài biệt viện hoàng gia đã chuẩn bị xe ngựa cẩn thận. Tuy rằng chưa đến giờ lên triều ở Khánh Quốc nhưng từ biệt viện hoàng gia tới Khánh cung, hoàng cung của Khánh Quốc còn cả một chặng đường, cho nên bọn họ phải đi sớm một chút.
Vân Thương Lan dẫn mấy người đi ra khỏi biệt viện. Khi tới cạnh Hàn Mạc, gã cười nói:
-Hàn tướng quân đại tài, Thương Lan thật không có mắt nhìn người rồi!
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
-Vân đại nhân nói vậy là có ý gì?
-Xa xôi ngàn dặm cầu mong
Cho người được mãi theo trăng trường tồn.
Vân Thương Lan nhẹ giọng ngâm, rồi nói:
-Câu thơ hay như thế, đã rất nhiều năm rồi Thương Lan chưa được nghe thấy!
Hàn Mạc giờ mới hiểu được gã nói đến chuyện ở yến hội tiếp khách mấy ngày trước, liền cười nói:
-Vân đại nhân quá khen rồi.
Vân Thương Lan cười nói:
-Có lẽ Hàn tướng quân còn chưa biết, hiện giờ khắp cả kinh thành ai ai cũng đều biết đến bài từ này a. Trong thuyền hoa của hồ Khổng tước cũng xướng lên bài từ khúc này!
-Hồ Khổng tước?
-Đúng vậy.
Vân Thương Lan mỉm cười, gật đầu nói:
-Đó là nơi các văn nhân nhã sĩ tụ tập, ngồi thuyền hoa du ngoạn hồ, đèn đỏ nến thơm, ca khúc "Minh nguyệt kỷ thì hữu" (Rằng trăng sáng những khi nào), khiến người ta lưu luyến không thôi!
Hàn Mạc cười ha ha, thấp giọng nói:
-Nếu là như thế, mấy ngày nay không thấy Vân đại nhân, hoá ra là ngài đều ở hồ Khổng tước lưu luyến không nỡ rời đi sao?
Vân Thương Lan xấu hổ, cười khổ nói:
-Hiện giờ tình hình quân sự ở tiền tuyến khẩn cấp, người Nguỵ Quốc tuy rằng liên tiếp thất bại ở Nam Dương quan, nhưng có lúc bại rồi sẽ có lúc thắng. Binh lực và vật tư ở Nam Dương quan đã tổn hao rất nhiều, đâu phải thành đồng vách sắt. Thánh Tương lo lắng cho tình hình chiến sự ở tiền tuyến, nên mới khuyên bảo Thánh thượng, sớm ngày triệu kiến các ngươi, nhanh chóng cho thái tử và công chúa thành hôn. Thánh Tương cũng có thể chuyên tâm đối phó với kẻ địch nơi tiền tuyến!
-Nếu nói vậy, nếu không có Thánh Tương khuyên bảo quân chủ quý quốc, quân chủ quý quốc chắc vẫn còn chưa muốn gặp mặt chúng ta?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Vân Thương Lan, thản nhiên hỏi.
Vân Thương Lan thở dài, không nói thêm câu gì.
Bên ngoài biệt viện, cạnh xe ngựa, có hơn mười tên Hổ dũng do Vân Thương Lan mang đến cùng hơn hai mươi tên hộ vệ Ngự lâm kỵ binh của Yến Quốc đứng chờ sẵn. Đoàn người liền tiến vào Khánh cung.
Dọc đường đi, xe ngựa rất yên tĩnh, vòng vèo qua vài con phố. Cũng may đây là buổi sáng sớm, người đi đường cũng không nhiều lắm. Càng đến gần Khánh cung, càng có nhiều xe ngựa xa hoa đi lại, Hàn Mạc nhìn qua khe hở của bức màn che nhìn ra, thầm hiểu chủ nhân của những chiếc xe ngựa này có lẽ đều là quan viên Khánh Quốc cũng đang tiến vào Khánh cung.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa cung của Khánh cung. Đoạn đường kế tiếp mọi người phải đi bộ vào.
Bọn Tào Ân xuống xe ngựa, liền nhìn thấy phía trước có một cánh cổng tò vò rất dày. Cửa cung đã mở ra, thiếu khanh Hồng Lư tự và Vân Thương Lan dẫn đường, hai bên có Hổ dũng và Ngự lâm quân hộ vệ, đoàn người tiến vào cửa cung. Mọi người đi qua đoạn cửa cung dài tối tăm, không gian trước mặt lại sáng sủa trở lại. Dưới ánh bình minh, khung cảnh thật hùng vĩ, hàng nghìn hàng vạn cung điện xuất hiện, phần lớn Khánh cung đều được xây theo màu vàng. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi, cả Khánh cung sáng rực rỡ chói mắt, xứng danh thiên hạ đệ nhất cung xa hoa, quý phái.
Hoàng cung Khánh Quốc và hoàng cung Yến Quốc không giống nhau.
Diện tích Hoàng cung Yến Quốc không nhỏ, nhưng xây dựng bên trong lại rất chú trọng đến khí thế, giữa các cung điện luôn luôn có không gian rộng lớn. Nhưng hoàng cung Khánh Quốc không những vượt xa hoàng cung Yến Quốc, mà còn xây dựng tầng tầng lớp lớp, san sát lẫn nhau, nhưng vẫn không hề chật chội. Điều đáng chú ý nữa là ở đằng xa kia có một cung điện nhìn hơi khác lạ, có mái cong khắc hình rồng, chỉ riêng bên ngoài thôi đã dát rất nhiều vàng ngọc, rạng rỡ huy hoàng.
Hàn Mạc nhìn vô số cung điện trước mắt, chỉ biết cảm khái, Khánh Quốc được xưng tụng là chính tông của thiên hạ, là quốc gia mạnh nhất đương thời, quả không sai.
Vân Thương Lan không đưa bọn Tào Ân vào điện ngay. Thái giám phụ trách đang chờ đợi sứ đoàn Yến Quốc, thấy bọn họ vừa đến, liền đưa bọn họ đến một tiểu các bằng gỗ bên cạnh hoàng cung, dùng trà trước.
Chưa được bao lâu, một hồi chuông gióng lên khắp hoàng cung. Một lát sau, một gã thái giám đi tới, cung kính nói:
-Thánh thượng triệu kiến sứ đoàn Yến Quốc vào triều yết kiến!
Bọn Tào Ân sửa sang lại chút ít, rồi rời khỏi tiểu các, đi đến chính điện bái kiến. Đám Hổ dũng và Ngự lâm quân không được phép theo vào cung, chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ đi qua dãy hành lang nhỏ, dài, xây bằng ngọc thạch, vượt qua một cây cầu nữa rồi mới nhìn thấy một cung điện to lớn, nguy nga. Thềm đá cẩm thạch ở hai bên có chín chín tám mươi mốt bậc, hộ vệ trước điện mặc y giáp sáng choang, lưng đeo bội đao và trường thương. Cả đám hộ vệ này mặt mày nghiêm nghị, cao lớn, uy mãnh, tựa như được điêu khắc bằng đá vậy.
Nhiều ngày qua, Hàn Mạc cũng tìm hiểu được một chút chuyện ở Khánh Quốc, biết được những hộ vệ này không thuộc lực lượng canh gác của kinh thành, mà được gọi là "Cung trung vệ", chuyên phụ trách công tác hộ vệ hoàng cung.
Nghe nói đội hộ vệ này có đến hơn ngàn người, rải rác khắp trong hoàng cung, bảo vệ sự an toàn cho hoàng tộc Khánh Quốc. Nhưng chuyện mỉa may nhất chính là, thống lĩnh đội hộ vệ này dường như là người của hậu đảng.
Theo thềm đá đi lên, vừa nhìn rõ chính điện của Khánh cung, Hàn Mạc kinh ngạc nhận ra tấm biển trước điện viết ba chữ "Thừa thiên điện".
Nhận mệnh của trời, chỉ riêng tên của chính điện của Khánh Quốc thôi đã đủ để thấy bọn họ luôn coi mình là dòng chính thống rồi.
Hai bên phải trái ngoài cửa chính điện Thừa Thiên là hai nhóm Cung trung vệ, tất cả điều nghiêm nghị, thể hiện khí thế của đội cận vệ hoàng gia.
Cửa điện mở rộng. Ở nơi cao nhất trên bậc thềm đá, hai bên phải trái đều có khắc một con rồng lớn bằng ngọc thạch đang giương nanh múa vuốt, khí phách kinh người. Bên cạnh con rồng lớn bên trái có một lão thái giám đang khom người, chờ đợi.
Đợi Tào Ân dẫn mấy người đến bậc thềm đá cuối cùng, đứng ở quảng trường bằng đá cẩm thạch trước điện, lão thái giám mới liếc mắt nhìn sứ thần từ phương đông tới, vung phất trần trong tay, cất giọng khàn như vịt đực hô lớn:
-Sứ thần Đông Yến đến!
Trung cung vệ hai bên cửa điện nhấc trường thương trong tay, vung lên rồi hạ xuống hai lần, rồi cùng nhau cất tiếng hô vang dội:
-Uy!