Bị khống chế, dùng sức cũng không thể thoát, Hàn Mạc chỉ có thể dùng tâm lý chiến, thử uốn tấc lưỡi khiêu khích đối phương mở miệng, hy vọng có cơ hội thoát thân.
Nhưng đối phương vẫn lẳng lặng mà đứng đó, không một tiếng động, trong phòng lúc này im ắng rợn người.
- Hóa ra là ngươi bị câm điếc.
Hàn Mạc khe khẽ thở dài.
- Híc híc…
Một điệu cười quyến rũ vang lên, thoảng qua nhưng nghe khá quen tai. Giống như kiều như mị. Lại như mưa móc tưới xuống nhân gian, trong không phí lập tức ngậy lên mùi hương rất mực xuân tình.
Sau tiếng cười khúc khích quyến rũ đó, một giọng nói quyến rũ vang lên, phong tình như gió xuân:
- Ai nói là ta câm điếc?
Lời vừa dứt, đèn đã sáng. Hàn Mạc sửng sốt. Trong nháy máy, hắn rốt cuộc thấy được dung nhan thích khách trước mặt. Đó là một mỹ nhân khiến cho người ta ngộp thở. Môi như son. Mặt như hoa. Da như tuyết. Mày như liễu. Lưng như ong. Tòa thân xiêm y màu đen, thân hình đầy đặn rất thục nhân, ẩn dưới hắc y che phủ, gương mặt có vẻ cũng rất linh hoạt, lanh lợi.
Một đôi mắt như thu thủy liếc nhìn Hàn Mạc, nhìn từ trên xuống dưới, như cười như không, tay nhẹ nhàng vén tóc, động tác mềm mại duyên dáng, đưa tay nhấc chân lên, lộ ra một vẻ quyến rũ đỉnh điểm.
Hàn Mạc ngơ ngác nhìn, miệng thở dốc:
- Ngươi… ta…
Trong lúc nhất thời, đúng là không biết thế là tốt hay xấu nữa.
Nữ tử khóe miệng mỉm cười, lắc nhẹ vòng eo, xuân tình như sóng, nhìn quanh nhìn quất, rồi cười khúc khích, dừng lại ở gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc đang kinh ngạc, mày liễu dướn lên: Nguồn truyện:
- Ngươi cái gì ngươi? Ta cái gì ta? Ngươi không phải nói là ta câm điếc sao? Ngươi làm sao lại câm điếc như vậy?
Vừa nói, nàng vừa tới bên giường, sau đó nằm lên một bên, một tay chống trán, đối mặt với Hàn Mạc, như cười như không, mùi hương ngạt ngào nhẹ nhàng tỏa ra xộc thẳng vào mũi hắn.
Tư thế này của nàng càng lộ rõ đường cong tuyệt hảo, mắt chớp chớp, khóe miệng mỉm cười, mặt kề mặt.
Hàn Mạc thân thể không nhúc nhích, nhưng đầu vẫn hoạt động, nhìn dung nhan tiên giáng trước mặt, lòng không kích động mà ngược lại có chút tức giận.
Phụ nhân này, đùa cũng hơi quá trớn.
Cơ thể của hắn dược tính chưa tiêu tán, lúc này, gương mặt xinh đẹp lại kề ngay trước mặt, càng làm hắn nổi nóng, đúng là máu trong người đã trào lên rồi.
Nữ tử này, đúng là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Diễm Tuyết Cơ.
Từ biệt ở Nghi Xuân, đã lâu không gặp, không thể tưởng tượng tại nước Khánh, trên chiếc thuyền hoa này, nàng lại bày ra một trò đùa quỷ quái khác.
Nữ nhân đáng ghét kia, thậm chí lại đưa cái lưỡi ra nhẹ nhàng mơn trớn hắn. Động tác thuần thục vô cùng, khiến Hàn Mạc bất giác nhắm mắt lại.
- Ta không đẹp sao?
Diễm Tuyết Cơ chu miệng lại thổi một hơi, hương thơm nức mũi, chạm vào gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc, cười khoái chá:
- Ngươi vì sao phải nhắm mắt?
Hàn Mạc cười khổ:
- Nàng cũng biết, nàng làm như vậy, khiến nam nhân rất mất mặt. Ta thừa nhận bản lĩnh nàng cao hơn ta, nhưng nàng… nàng làm như vậy là sỉ nhục danh dự của nam nhân. Cái gọi là "chồng nói vợ nghe", nàng trêu đùa nam nhân của chính mình, hành vi của nàng đã vi phạm chuẩn mực đạo đức của nữ nhân.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, bộ ngực ba đào kề sát, lại dùng cái lưỡi đầu tiên là lướt nhẹ trên vành tai Hàn Mạc, khẽ cắn một cái, để lộ dấu răng, oán hận nói:
- Ở trong này ăn chơi đàng điếm, còn muốn cùng nữ nhân khác hát xướng. Hừ, Hàn Mạc tướng quân, ngươi thật thoải mái a. Ngươi nếu không tuân thủ "Nam đạo" ta vì sao phải tuân thủ "Nữ tắc".
Hàn Mạc thở dài:
- Cho nên ngươi mới đối xử với ta như vậy?
- Có gì sai sao?
Diễm Tuyết Cơ khẽ cắn cặp môi thơm:
- Ngươi hiện tại không thể cử động, làm gì được ta?
Rồi cười ha ha:
- Đừng nói là ngươi lại muốn đánh mông ta đấy?
Hàn Mạc dục hỏa bốc cháy, sợ nhất chính là từ này. Diễm Tuyết Cơ vừa dứt lời, hắn đã liên tưởng đến cặp mông tròn xoe đầy đặn của nàng, cắn răng nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi chạy cũng không được.
Diễm Tuyết Cơ cười hì hì, hồn nhiên như một tiểu cô nương bình thường, thân hình mềm mại uốn éo, giống như con cáo đã thành tinh. Chiếc giường này khá rộng, đủ để nàng nhẹ nhàng chuyển động, eo nhỏ mông to, bị hắc y bao phủ. Mông nhẹ nhàng đong đưa, vòng eo tinh tế, càng tăng thêm vẻ kiều mị. Bộ ngực sữa vun cao, ở tư thế này, trông như dãy núi phập phồng, mềm cả lòng người.
Động tác như vậy, do một nữ nhân bình thường làm, đã là cực kỳ kích thích. Huống chi là Diễm Tuyết Cơ tuyệt sắc? Càng khiến cho người ta kích động khôn cùng.
Nữ tử quyến rũ này, trên mặt chúm chím cười, lại khẽ kiếm bờ môi đỏ mọng, đúng là hương diễm tột đỉnh.
Hồ ly chết tiệt, không hiểu vì sao học được nhiều động tác gợi tình như vậy.
Hàn Mạc trong lòng tức giận, biết rõ mình đang bị hỏa dục dày vò, "hồ ly tinh" kia không ngờ không có chút thông cảm, lại còn bày ra đủ động tác nóng bỏng như thế.
Nếu không phải thân hình bất động, Hàn Mạc thậm chí muốn đi lên nuốt chửng báu vật kia vào bụng. Trong đầu chợt hình dung đến cảnh song trùng hấp dẫn của hai người ở trong doanh trướng.
Hàn tướng quân xấu hổ vô cùng, tay chân không thể động đậy, chỉ có "tiểu tướng quân" là ngẩng cao đầu mà thôi.
Diễm Tuyết Cơ ánh mắt nham hiểm, đã sớm nhìn thấy, lại cắn cặp môi đỏ, liếc Hàn Mạc một cái, lập tức cười khanh khách, đứng lên, thân hình mềm mại lướt đến bên người Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi lúc trước ở dưới lầu cùng một nhóm văn nhân tài tử mặc khách đàm đạo đàn sách, phong độ văn nhã, sao bây giờ lại thành bộ dạng như thế này?
Hàn Mạc đảo mắt, nghiêm mặt nói:
- Chuyện thường tình của con người, có gì đáng gọi là mất mặt? Dù sao nàng cũng không phải chưa từng thấy…
Diễm Tuyết Cơ khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng đỏ, sóng mắt lưu động, lại cắn lỗ tai Hàn Mạc một cái nữa.
Hàn Mạc nghe mùi thơm trên người nàng dục tình dâng trào, không kìm nổi quay đầu lại, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, nhưng "hồ ly" dường như cố ý sửa trị hắn, cười ha ha, lắc người tránh đi. Hàn Mạc bất lực nghiến răng nghiến lợi.
- Vừa mới cùng nữ tử khác tình tự, giờ đã muốn có ta, như vậy mà được sao?
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách, sóng mắt lưu động,
Hàn Mạc thở dài:
- Tình tự khi nào? Nàng điêu quá rồi đấy.
- Ta không điêu!
Diễm Tuyết Cơ ngồi xuống, vươn chân lên, đặt lên bụng Hàn Mạc, dùng cặp đùi thon đẹp cọ vào hắn, khiêu khích Hàn tướng quân. Rồi lại rút chân về. Rồi lại cọ cọ. Lại rút chân về. Khiến Hàn Mạc toàn thân muốn nổ tung.
- Xuân dược kia… là do nàng?
Hàn Mạc thở dốc, oán hận nhìn nữ tử quái chiêu xinh đẹp quái chiêu đang đùa giỡn mình.
Diễm Tuyết Cơ gật đầu:
- Ngươi biết là tốt rồi. Tiên Vân là người của ta. Ta sai nàng cho chút thuốc vào chén trà, nàng sao dám cự tuyệt?
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng kẻ đứng đầu hồ Khổng Tước chính là Diễm Tuyết Cơ.
Hồ ly tinh này đúng là thần thông quảng đại.
Diễm Tuyết Cơ khẽ vuốt ve vùng bụng Hàn Mạc, lại chạm vào "tiểu tướng quân":
- Ta muốn xem Hàn tướng quân định lực thế nào?
Hàn Mạc căm giận nói:
- Vậy nàng vì sao không kiên trì? Nếu đợi thêm chút nữa, dược tính phát tác, chẳng phải là có trò hay xem sao?
Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách:
- Sau ta nghĩ lại, không muốn nhìn nam nhân của mình ngay trước mặt làm bậy với nữ nhân khác. Ta lo lắng ngươi không khống chế được, lại bị nữ tử kia dụ hoặc, ta nhất định không kiềm chế được mà giết ngươi mất.
- Nàng là con bọ cạp mẹ sao?
Hàn Mạc nhìn nàng, "hồ ly tinh" này không ngừng khiêu khích mình. Đôi chân như con chuột nhỏ liên tục chọc vào "tiểu tướng quân", làm cho Hàn Mạc cực kỳ bất mãn:
- Nàng đừng có vậy nữa? Mau đưa cho ta thuốc giải độc?
Diễm Tuyết Cơ cười:
- Giải độc? Giải độc như thế nào?
- Nàng hạ độc, thuốc giải chắc chắn có trên người nàng.
Hàn Mạc nghiến răng nghiến lợi:
- Bà già xấu xa kia, nàng nếu còn chọc ta, một lát nữa sẽ phải cầu xin ta…
Diễm Tuyết Cơ ra vẻ sợ hãi nói:
- Ngươi nói vậy, ta càng không dám đưa thuốc giải. Ta cho ngươi thuốc giải, ngươi lại giáo huấn ta… ôi… sợ quá!
Nói xong cười rộ lên rất tinh quái…
Hàn Mạc nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
"Hồ ly tinh" này tuy rằng xa cách lâu ngày, gặp lại đúng là rất vui mừng, nhưng giờ trêu đùa quá trớn, khiến hắn có chút tức giận.
Là nữ nhân của mình, chẳng phải là chân thành săn sóc, lại muốn tra tấn nam nhân của mình?
Nhưng xem ra nữ nhân này đúng là không chịu dừng lại, khiến Hàn tướng quân thú huyết sôi trào, dục vọng bốc cháy ngùn ngụt.
Thấy Hàn Mạc không nói gì, Diễm Tuyết Cơ nghiêng người, ngồi ngay cạnh, ghé sát người vào Hàn Mạc, đôi gò bồng đảo liền dán vào ngực Hàn Mạc, Hàn Mạc cảm nhận rõ ràng đôi bồng đảo co giãn và ấm nóng.
Trong lúc đó, lại cảm giác rõ mông dán vào "tiểu tướng quân", Hàn Mạc thậm chí đã cảm nhận được "tiểu tướng quân" lọt vào trong khe lạch, tuy rằng cách quần áo nhưng vẫn dễ dàng đoán được, đó chính là mông của Diễm Tuyết Cơ.
Diễm Tuyết Cơ phần trên dán sát vào Hàn Mạc, hơi thở thơm ngát, khuông mặt xinh đẹp kề bên, cặp mắt xuân thủy ướt át, thân hình mềm mại cử động:
- Tiểu khốn khiếp, thuốc giải chỉ có một cách…
Hàn Mạc cảm thấy tim đập thình thịch, trên mặt cũng vì dược tính mà đỏ lên, hô hấp dồn dập:
- Cách nào?
Diễm Tuyết Cơ đưa tay xuống, nắm lấy "tiểu tướng quân" đã thẳng đứng. Trong nháy mắt, Hàn Mạc cảm thấy thân mình như tê dại,
Tay Diễm Tuyết Cơ hơi run rẩy, nắm lấy, vuốt ve, cúi xuống cắn khẽ mũi Hàn Mạc, tay nắm chặt tiểu tướng quân, oán hận nói:
- Tiểu khốn khiếp, ngươi giả ngu sao? Ngươi dám nói… không biết phương pháp giải độc?
Hàn Mạc nhìn gương mặt đẹp mê muội lòng kia, nuốt nước miếng:
- Bảo bối… cho ta thuốc giải đi…
Các loại thuyền hoa lớn trên hồ Khổng Tước, ngoại trừ Nhân Uân Phảng đã yên tĩnh, các Phảng khác vẫn ca múa mừng cảnh thái bình như cũ, kiểu náo nhiệt này, xem ra phải kéo dài đến sáng sớm mới có thể kết thúc được.
Người trên Nhân Uân Phảng đều biết rằng, cô nương Vân Tiên đứng đầu bảng đang ở lầu bốn cùng Hàn công tử đàm luận âm luật, cho nên không ai dám đi lên quấy rầy, tự nhiên không có ai biết mọi thứ xảy ra ở lầu bốn.
Tàn cuộc mây mưa, Diễm Tuyết Cơ giống như con bạch tuộc dính sát vào trên người Hàn Mạc, tay chân quấn quít lấy Hàn Mạc, trán dán vào ngực Hàn Mạc. Nữ tử xinh đẹp này, vừa mới trải qua một thời gian điên cuồng, toàn thân đã mềm nhũn, không còn chút sức lực, trên dung mạo xinh đẹp khiến cho lòng người rung động đó nở nụ cười ngọt ngào, thực sự ngủ thiếp đi trong lòng Hàn Mạc.
Hàn Mạc chỉ có thể ôm nàng, không dám nhúc nhích, chỉ lo làm nàng bừng tỉnh giấc.
Hai người lúc này đều đang lõa lồ, nước da màu đồng khỏe mạnh của Hàn Mạc, càng làm nổi bật nước da trắng nõn nà của Diễm Tuyết Cơ, dưới ngọn đèn, nước da của thục phụ này trắng tới lóa mắt, rồi lại mềm mại có thể như giọt nước tan chảy. Chỉ là trên làn da nàng lúc này, mang theo một tầng ửng hồng, đây là một điểm đặc biệt của cơ thể Diễm Tuyết Cơ, mỗi lần trải qua chuyện phòng the, làn da trên cơ thể sẽ ửng hồng lên như vậy, rất lâu sau mới có thể biến mất, đây cũng là được Hàn Mạc coi là sự việc kỳ lạ.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, từ bên ngoài truyền tới tiếng tiếng ca nho nhỏ du dương trầm bổng, hàng lông mi thật dài của Diễm Tuyết Cơ mới hơi động đậy, liền sau đó mở mắt, hơi hơi ngẩng đầu, thì nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Hàn Mạc đang nhìn mình, không khỏi căn môi đỏ mọng, quyến rũ nở một nụ cười, nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
- Đẹp sao?
Hàn Mạc gật gật đầu:
- Đẹp, trong thiên hạ không có người nào đẹp như nàng.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, dùng hàm răng cắn nhẹ một miếng ở ngực Hàn Mạc, mới nói:
- Nói đến dễ nghe, thiên hạ cũng không có mấy người có thể sánh được với ngươi chứ?
- Là ta nói thật.
Hàn Mạc nhẹ nhàng vén một lọn tóc trên trán Diễm Tuyết Cơ, vẻ mặt dịu dàng nhìn người con gái đang ở trong lòng mình.
Diễm Tuyết Cơ thản nhiên cười, trăm hoa đua nở, người con gái trải qua thỏa mãn, tự nhiên có một phong cách lẳng lơ lười biếng cực kỳ hấp dẫn, huống chi là Diễm Tuyết Cơ xinh đẹp tuyệt vời như vậy, nụ cười này, lập tức lại khiến Hàn Mạc ngây người ngẩn ngơ.
Đột nhiên, Hàn Mạc dường như nhớ ra cái gì, khẽ giọng hỏi:
- Ở bên ngoài là ai…?
Diễm Tuyết Cơ cười hì hì, nói:
- Hay là ngươi sợ nàng ta nghe thấy?
- Nàng còn không sợ, ta lại sợ cái gì!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Chỉ có điều là, cô ấy, tại sao lại có thể là thuộc hạ của nàng.
Diễm Tuyết Cơ dịu dàng nói:
- Việc này có gì kỳ lạ, lúc trước ta đối với cô ấy có ân huệ, cô ấy phải báo ân, tự nhiên trở thành cơ sở bí mật của ta.
Hàn Mạc thở dài:
- Nàng thật sự là thần thông quảng đại.
Ngừng lại một chút, mới khẽ giọng hỏi:
- Nàng … là người nước Khánh?
Diễm Tuyết Cơ mở mắt nhìn, cười duyên dáng nói:
- Có gì lạ sao? Ngươi... không hy vọng là là người nước Khánh sao?
- Chẳng qua là không thể tưởng tượng được mà thôi.
Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ thực sớm đã như phu thê nhưng đối với hoàn cảnh của người con gái thần bí này, Hàn Mạc ngược lại cũng biết không nhiều.
Ngoại trừ việc nàng ta có một nhóm thuộc hạ rất trung thành, mà chính Diễm Tuyết Cơ, cũng là người được cha truyền võ công tuyệt thế.
Bàn tay nhỏ bé của Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực Hàn Mạc, khẽ giọng nói:
- Ngươi mới là người không có lương tâm đấy, người ta đã sớm đem thân mình giao cho ngươi, ngươi trở lại Yến Kinh, liền cưới vợ, ngay người ta một chút cũng không còn nhớ, đến bây giờ, trong lòng ta cũng vẫn không thoải mái.
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Nàng biết ta thành hôn, cũng nên vì sao ta thành hôn…!
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:
- Ta cũng đã nghĩ ngươi không giống bình thường, kết quả là, cũng không chịu nổi sự kiểm soát của người khác, bị biến thành phương tiện giống như… Chẳng qua, vợ ngươi cũng là người xinh đẹp, cũng xem như là xứng đôi vậy.
Hàn Mạc có chút giật mình, hỏi:
- Nàng … gặp qua nàng ấy sao?
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói;
- Đêm tân hôn, cô vợ của ngươi chạy khắp nơi đi tìm nhà cầu. Ngươi là người không có lương tâm còn đi theo cùng nhau tìm, chuyện như vậy, ngày nào đó lòng ta không vui, sẽ có thể đem lan truyền ra ngoài.
Trong lòng Hàn Mạc thật đúng là giật mình, chuyện lúc đó cũng không nhiều người biết, Diễm Tuyết Cơ sao có thể biết?
- Nàng … đều thấy được?
- Ngươi không hy vọng ta thấy được chuyện đó.
Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé vẫn ở trên ngực hắn vẽ những vòng tròn:
- Nếu ngươi kết hôn, ta muốn nhìn một chút, là người con gái như thế nào có thể trở thành vợ của ngươi. Nếu là một người con gái vô cùng xấu xí, ta đương nhiên phải giúp ngươi giải quyết, không để ngươi khó xử.
Hàn Mạc trán đổ mồ hôi lạnh, Diễm Tuyết Cơ nói như vậy, điều đó cho thấy báu vật này quả thực ở ngay bên cạnh mình.
- Tuy nhiên hiện tại ngươi không cần lo lắng, người con gái đó đối với ngươi rất tốt, dáng vẻ cũng xinh đẹp, ngay cả ta cũng không nỡ động thủ.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Hàn tướng quân, ngươi thực sự là có phúc khí đó.
Hàn Mạc bỗng nhiên cầm tay nàng, bình tĩnh nói:
- Lúc này đây, nàng hãy theo ta trở về đi!
- Trở về?
Diễm Tuyết Cơ cười nhạt:
- Trở về đâu?
- Hàn phủ!
Ánh mắt Hàn Mạc kiên quyết:
- Ta cưới nàng!
Trong đôi mắt của Diễm Tuyết Cơ lóe lên tia sáng, liền sau đó khẽ cười nói:
- Người ta đều đã là lão bà rồi, qua vài năm thì hoa tàn bướm mất, ngươi mong muốn cưới một bà lão sao?
Hàn Mạc nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói:
- Ta nguyện cùng nàng sống đến đầu bạc răng long.
Diễm Tuyết Cơ nhìn Hàn Mạc, dường như có chút cảm động, lập tức cười nói:
- Ngươi đã lấy vợ, ta không muốn làm thiếp. Ngươi nếu thật muốn cưới ta, trở về bỏ người vợ kia, ta mới có thể suy xét một chút, nếu không … tưởng rằng đừng nghĩ tới!
Hàn Mạc ôm người con gái xinh đẹp này, dịu dàng nói:
- Trong lòng ta, không có cái gì là lớn và bé, chỉ có yêu và không yêu. Ta cưới nàng ta, đương nhiên ta phải đối xử tốt với nàng ta, ta thích nàng, đương nhiên muốn kết hôn cùng nàng dù nàng đã từng xuất giá, cũng sẽ đối xử tốt với nàng vậy!
Diễm Tuyết Cơ hạ giọng nói:
- Chẳng phân biệt lớn nhỏ ư? Ngươi nói dễ dàng, nhưng không dễ dàng như vậy. Nàng ta là chính thất của ngươi, ta thực muốn lấy ngươi, thì phải cúi thấp hơn nàng ta một cái đầu. Ta là người tính tình không tốt, nàng ta nếu làm ta mất mặt, tâm tình ta không vui, lúc đó lại muốn giết người.
Hàn Mạc không kìm sự quyến rũ đưa tay chạm vào da thịt nàng, dùng sức nhéo một chút, cố ý tức giận nói:
- Người đàn bà này, không nên hơi một chút là đòi đánh đòi giết!
Diễm Tuyết Cơ cũng dùng sức nhéo ở bên hông Hàn Mạc một chút, lông mày dựng đứng:
- Ta còn chưa đồng ý bước vào cửa nhà ngươi, ngươi đã ức hiếp ta như vậy, nếu thật sự vào rồi, chẳng phải cũng bị ngươi ức hiếp tới chết sao?
Lập tức thở dài xa xôi, trong lúc nhất thời cũng không nói lời nào, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt vai mềm mượt của nàng, thấp giọng hỏi:
- Nàng suy nghĩ gì vậy?
- Ta nghĩ, có đôi khi một người đàn ông nếu thích một người đàn bà, lại cưới nàng về nhà, về sau vì sao ngược lại chẳng biết quý trọng chứ?
Diễm Tuyết Cơ giọng có chút chua chat:
- Nếu không đối xử với nàng ta tốt, thì không nên cưới nàng ta …. Nếu đã cưới nàng ta, thì phải đối xử với nàng ta thực tốt, đó là cái thước đo kiểm chứng các phu quân. Những chuyện này đều làm không được sao? Vì sao chỉ đem nàng ta biến thành đồ chơi … Tùy tiện coi thường chà đạp lên như vậy…!
Diễm Tuyết Cơ này nói không hiểu ra sao, đột nhiên khiến Hàn Mạc có chút nghi hoặc, hỏi:
- Tỷ tỷ tốt… nàng đang nói cái gì?
Diễm Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, chỉ có điều thản nhiên cười, thở dài xa xôi, nói:
- Ta tự mình nói xằng nói bậy, ngươi cứ coi như không nghe thấy chuyện gì tốt hơn!
- Nhưng ta nghe thấy rồi.
Hàn Mạc để khuôn mặt sát vào mặt Diễm Tuyết Cơ, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người, cự ly chỉ một ngón tay, Hàn Mạc có thể ngửi được rõ ràng mùi vị lan thơm mát trong miệng Diễm Tuyết Cơ,
- Nàng phải chăng có tâm sự gì? Nàng nói cho ta biết, có lẽ …có thể ta giúp được nàng!
Vẻ mặt Diễm Tuyết Cơ buồn bã, lẳng lặng dừng lại trước mắt người đàn ông tuấn tú này, đó là gương mặt rất thuần khiết, làn da màu đồng thiếc, có được hơi thở sâu của biển cả, đôi mắt đó sáng ngời ngược lại giống như sao trên bầu trời, trong veo linh động.
Diễm Tuyết Cơ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hàn Mạc, vuốt ve, gương mặt vốn quyến rũ, lúc này lại dịu dàng khác thường, nhẹ nhàng hỏi:
- Có một câu chuyện xưa, ngươi có muốn nghe hay không?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Muốn, ta thích nghe nàng nói chuyện!
Diễm Tuyết Cơ cười xinh tươi, trầm ngâm một chút, mới khẽ nói:
- Chàng có biết, thuyền hoa trên hồ Khổng Tước, đó là được bắt đầu từ hơn ba mươi năm trước không?
Hàn Mạc lắc đầu, hồ Khổng Tước này hắn cũng là đến lần đầu, cũng không biết những sự việc ở nơi này.
- Hồ Khổng Tước là người lao động đào bới ra thành hồ.
Diễm Tuyết Cơ chậm rãi nói:
- Năm đó trong cung có vị Quý nhân thích bơi thuyền, tìm không được một cái ao tốt, liền cho người làm đào ra mười dặm thành hồ Khổng Tước… Chỉ là sau đó mệt mỏi rồi, hồ Khổng Tước liền bị một số thương gia sử dụng, bắt đầu ở trên hồ kinh doanh thuyền hoa, lợi dụng thiếu nữ đang lúc thanh xuân, những gian thương giả dối này tranh thủ lượng lớn tiền bạc…!
Hàn Mạc nhìn Diễm Tuyết Cơ, lẳng lặng lắng nghe.
- Ba mươi năm trước, trên hồ Khổng Tước bỗng nhiên xuất hiện một vị kỳ nữ, giọng hát của nàng giống như tiếng chim sơn ca, uyển chuyển êm tai …. Những người đã từng nghe nàng hát, đều vĩnh viễn không quên được. Năm đó, nàng mới tuổi, mọi người chỉ biết gọi nàng là Vân Cơ, giống như phần lớn những ca vũ nữ ở trên hồ Khổng Tước, không ai muốn biết nàng từ đâu tới đây, chỉ biết là có tiền thì có thể nghe nàng ca hát.
Không ai biết, nàng phải dựa vào từng chút bạc kiếm được từ việc ca hát, để nuôi sống mẫu thân mù lòa hai mắt và phụ thân nằm tê liệt trên giường. Một cô nương tuổi, phải làm trụ cột một gia đình!
- Một đám đàn ông chó má, đều có chủ ý muốn được nàng, nhưng người con gái này kiên cường mà bảo vệ cho sự trong sạch của mình, chỉ bán tiếng hát chứ không bán thân…!
Giọng Diễm Tuyết Cơ bình tĩnh, kể ra một câu chuyện xưa thật lâu trước kia.
- Mãi cho đến một ngày, một người đàn ông thân phận hiển hách muốn cưỡng ép đem nàng về trong phủ, người con gái này kiên quyết không theo, liền nhảy xuống hồ bảo vệ sự trong trắng của mình, người đàn ông kia trong số mệnh của nàng xuất hiện, cứu nàng.
Sau đó một thời gian dài, người đàn ông đó tìm mọi cách đi tới hồ Khổng Tước nghe nàng ca hát. Mỗi một lần đều rất rộng rãi cấp cho nàng một chút tiền thưởng. Trong lòng người con gái kia, người đó là một phần không thể tách rời khỏi sinh mệnh của nàng. Có một ngày kia nam nhân đó uống say khướt, đi vào thuyền hoa nghe tiếng hát của người con gái, chờ khi hắn tỉnh lại, mới phát hiện người con gái đó đã nằm gọn trong lòng hắn ngủ thực ngon lành…!
- Sau này nam nhân mới biết được, trong lúc mình say rượu, đã đem người con gái này biến thành người của mình…!
Thân hình Diễm Tuyết Cơ dường như khẽ run rẩy. Hàn Mạc không kìm nổi một bàn tay ôm chặt nàng, bàn tay ấm áp còn lại nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng.
- Cho nên sau đó một tháng, Vân Cơ đã được người đàn ông đó đưa về nhà, trở thành … tiểu thiếp của hắn!