Lúc Vân Thương Lan tới biệt viện của hoàng gia, bình minh đã ló. Khuôn mặt anh tuấn của y, lúc này cũng lạnh toát, mặc trên người bộ giáp đen của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh, hai tay nắm thành nắm đấm, phía sau có hai gã Phó tướng Cảnh Bị Doanh mặc bộ giáp theo sau, tới viện của Hàn Mạc.
Hàn Mạc giống như cây giáo, càng giống như một tảng đá tạc khắc lạnh băng, đứng dưới gốc cây to lớn trong viện, nhìn Vân Thương Lan đi tới, con mắt Hàn Mạc hiện rõ vẻ lạnh lùng đến kinh sợ.
Vân Thương Lan tiến tới, chắp tay nói:
- Hàn tướng quân, ngài… không sao chứ?
Hàn Mạc lạnh lùng cười, hạ giọng nói:
- Người đâu!
Tiếu Mộc ngay tức khắc từ ngoài viện đi tới, trên tay cầm một mũi tên, đi tới bên Hàn Mạc.
Hàn Mạc lấy mũi tên trong tay y, đưa cho Vân Thương Lan, lạnh lùng đáp:
- Vân đại nhân, mũi tên này, ngài thấy quen không?
Vân Thương Lan lấy mũi tên từ tay Hàn Mạc, sắc mặt thay đổi, lông mày co lại, loại tiễn nỗ này, y biết rất rõ, đây là tiễn nỗ chuyên dùng của Cảnh Bị Doanh, là Tinh chế đích tiễn nỗ của quân đội Khánh quốc.
Mũi tên cũng phân biệt thượng phẩm và hạ phẩm, do vậy chi phí cũng không giống nhau. So với cung tiễn, chi phícủa tiễn nỗ cũng cao không kém. Tiễn nỗ chỉ có quân đội mới có, hơn nữa loại tên tinh chế này, những đội binh bình thường cũng khó có được, chủ yếu được trang bị cho Cảnh Bị Doanh thành Thượng Kinh.
Vân Thương Lan đột nhiên thấy Hàn Mạc cầm mũi tên tinh chế đó, nét mặc biến sắc lạnh lùng một cách đáng sợ.
- Thích khách…. dùng cái này?
Vân Thương Lan ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói.
Biệt viện của hoàng gia có sự hộ vệ của thuộc hạ Vân Thương Lan, Hàn Mạc gặp thích khách, đoàn sứ giả Yến quốc ắt sẽ đem việc này báo cho bộ hạ của Vân Thương Lan, kêu Vân Thương Lan nhanh chóng đến đây.
Vân Thương Lan nhận được tin, hết sức kinh hãi, ra roi thúc ngựa, mau chóng chạy tới đây.
Nhưng Hàn Mạc không nói lời nào, đầu tiên đưa mũi tên tinh chế này ra, khiến cho Vân Thương Lan hết sức hoảng hốt.
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Vân Thương Lan nói:
- Ngài phải cho ta một lời giải thích?
- Hàn Mạc, ngài biết đó, quân đội không bao giờ động thủ với ngài…. !
Vân Thương Lan nghiêm túc nói.
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Thế sự khó lường, không có việc gì có thể khẳng định được. Nhưng… cho dù có phải do quân đội hay không, mũi tên này chỉ có quân đội các ngài mới có!
Vân Thương Lan thở dài nói:
- Không sai, nhưng người dám động thủ với ngài, có thể làm được vô số mũi tên như vậy, e rằng việc này cũng không khó!
Hàn Mạc liếc Vân Thương Lan một cái rồi nói:
- Vân Thương Lan, ngài là Tử Y Vệ Phó chỉ huy sứ, ta đưa mũi tên này cho ngài, ngài biết phải làm gì rồi đó?
Vân Thương Lan trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Con đường này đã được phong toả, người của ta đang điều tra ở đó!
Một lại viên đeo mặt nạ từ ngoài viện vội vàng đi tới, thấy Vân Thương Lan bên cạnh Hàn Mạc, đứng một chỗ, cũng không lập tức đi tới bẩm báo.
- Điều tra ra điều gì rồi?
Hàn Mạc hỏi.
Lại viên hắc ám lúc này mới đi tới cúi người đáp:
- Đại nhân, móng tay và cổ áo còn lưu lại rất ít độc dược, đã đưa dụng cụ vào bên trong kiểm tra, bên trong… quả nhiên có độc tố, nhưng loại độc tố này bọn thuộc hạ chưa thấy bao giờ…!
Hàn Mạc nhíu mày lại.
Vân Thương Lan trầm ngâm một lát, muốn nói nhưng lại thôi, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Hàn tướng quân, độc dược ở đâu? Có thể để ta xem một chút được không?
Hàn Mạc cũng trầm ngâm một lát, thực ra trong lòng hắn cũng không tin quân đội muốn hành thích hắn. Vì việc này không mang lại lợi ích gì cho quân đội cả, hơn nữa còn biết rõ, đây là Khánh quốc, thực lực của mình không thể so với ở Yến quốc được, nếu muốn điều tra một số việc ở đây, vẫn cần Vân Thương Lan giúp một tay mới được.
Bên sân chỗ Hàn Mạc ở có một gian phòng nhỏ rất lịch sự tao nhã, Hàn Mạc cùng Vân Thương Lan đi theo lại viên hắc ám tiến vào đó, bên trong có hai tên lại viên đeo mặt nạ tiến tới hành lễ.
Cửa sổ đều được khép kín, trên bàn, đặt một bình sứ nhỏ, lại viên hắc ám đang dùng một cây kim bằng bạc rất cẩn thận lấy ra từ bình một ít bột mịn.
Nếu là người có thị lực tốt, cũng phải mở to mắt nhìn vào cây kim hồi lâu, mới nhìn thấy bên trên khó có thể dùng mắt thường mà nhìn thấy những hột mịn đó.
Vân Thươgn Lan chau mày lại, nhìn chằm chằm vào cây kim bạc, chăm chú nhìn hồi lâu, mới nhắm mắt lại, dường như đang nghĩ tới điều gìđó.
Hàn Mạc ra hiệu cho bộ hạ thu hồi lại những bột mịn đó, đợi y giải thích.
Một lát sau, Vân Thương Lan mới mở mắt, nhìn Hàn Mạc, trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Hàn tướng quân, ngài đã nghe qua kim tằm chưa?
Ánh mắt Hàn Mạc hiện vẻ khó hiểu.
- Hàn tướng quân hẳn biết xuân tằm và thu tằm.
Vân Thương Lan chậm rãi nói:
- Đó là những con ngài phun ra tơ, chúng phun ra sợ tơ, màu trắng, có thể dùng để dệt lụa.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Độc dược và tơ tằm có chút quan hệ gì?
- Nếu ta không nhìn nhầm thì, đây là bột tằm vàng.
Vân Thương Lan cũng không tỏ ra chắc chắn lắm, chỉ là đoán mà thôi.
Hàn Mạc vuốt cằm, nhíu màu lại:
- " Bột kim tằm"? Đây là cái gì? Hắn chưa nghe thấy độc dược nào như vậy, nhìn sang mấy thuộc hạ bóng tối của mình, hỏi:
- Các ngươi đã nghe thấy loại độc dược này chưa?
Ba lại viên hắc ám đều là những người tinh tường độc dược của Tây Hoa Thính, lúc này cũng ngơ ngơ ngác ngác, đều lắc đầu.
- Điều này cũng không trách các ngươi được.
Vân Thương Lan nhẹ nhàng nói:
- Loại độc dược này, nửa năm trước ngẫu nhiên ta mới biết được thôi, cho đến bây giờ, đối với loại bột kim tằm này cũng không hoàn toàn rõ lắm.
Nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Kim tằm không giống như những tơ tằm bình thường, con ngài phun ra sơi tằm, mà kim tằm phun ra, không phải tơ tằm, mà là … là bột tằm!
- Kim tằm sinh trưởng ở vùng nào?
Hàn Mạc nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng hỏi:
- Loại tằm này có độc tính gì?
Vân Thương Lan nói:
- Theo như ta được biết, kim tằm cũng là do tơ tằm nuôi mà thành, về việc nuôi ở chỗ nào, ta thực sự không rõ. Chỉ biết những con ngài non được ăn một loại thức ăn đặc thù, sống trong môi trường lạnh giá… tóm lại, muốn nuôi được một con kim tằm, cần hao tổn không ít tiền tài, hơn nữa… tỉ lệ sống sót không nhiều, một nghìn con tằm, nhưg để nuôi ra một con kim tằm, cũng chỉ được một hai con mà thôi.
Hàn Mạc hơi kinh ngạc, tỉ lệ sống sót ít như vậy, quả có chút khó tin, có thể thấy, loại kim tằm này quả quý hiếm vô cùng.
Tây Hoa Thính cũng đã nghiên cứu mấy loại độc dược rất quái dị, trong đó cũng đã chế ra những loại độc dược cực kỳ rờm rà phức tạp, nhưng kiểu nuôi kiêm tằm này, so với những độc dược của Tây Hoa Thính còn rườm rà phức tạp hơn nhiều.
- Loại bột kim tằm này, dược tính cực mạnh, chỉ cần dính vào da, trong chốc lát làm cho người ta mất hết cảm giác… !
Vân Thương Lan nhíu mày nói:
- Nhưng… loại bột kim tằm này vô cùng quý báu, thông thường, không thể lấy ra để tác chiến được.
Hàn Mạc hỏi:
- Không dùng để tác chiến? Vậy dùng để làm gì?
Vân Thương Lan nghĩ một lại, muốn nói nhưng lại thôi.
- Vân đại nhân, về việc này đoàn sứ giả Yến quốc ta sẽ có quyền chất vấn quý quốc.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Vũ khí mà thích khách dùng, đó là tên của quân đội, chỉ cần đưa mũi tên giao lên, không chỉ quân đội gặp phiền toái, ta nghĩ các ngươi cũng gặp không ít phiền toái. Cho nên… ta và ngươi nên hợp tác, tìm ra kẻ đứng sau tên thích khách, nếu không tìm ra kẻ chủ mưu, ta nghĩ rất nhiều người sẽ đắc ý nhìn xem trách nhiệm của các ngươi trong việc này, và cũng do quân đội các ngươi gánh vác!
Vân Thương Lan thở dài nói:
- Hàn tướng quân, ta cũng chỉ đoàn vậy thôi, không dám khẳng định. Loại bột kim bằn này, có tác dụng lớn nhất là… luyện đan!
- Luyện đan?
Hàn Mạc ngẩn người ra.
Vân Thương Lan gật đầu đáp:
- Đúng vậy, bộ kim tằm là nguyên liệu không thể thiếu trong việc luyện đan… !
Hàn Mạc nhìn Vân Thương Lan, thần sắc có chút kỳ quái.
Luyện đan, từ này không phải lần đầu tiên Hàn Mạc nghe thấy, nhưng đối công việc thần bì này, hắn vẫn không hiểu rõ được.
Nhưng Hàn Mạc lại biết rất rõ, người luyện đan, đa số là đệ tử Đạo gia.
Đạo gia cũng phân ra rất nhiều đạo phái, các đạo phái các cách tu luyện, cũng không giống nhau. Có một số đạo phái chuyên thuật trừ yêu diệt quái, để tạo công đức, ví dụ như Lao Sơn phái. Có những phái chú trọng việc tu sinh dưỡng khí, thở ra hít vào linh khí của trời đất để tu luyện thân thể, ví dụ như Hỗn Nguyên phái, Chính Dương phái. Có những phái đi tìm những linh đan và thuốc quý trong thiên hạ, sau đó luyện thành đan, muốn nhờ vào đường dẫn của đan dược mà đạt được thần thánh, trong đó có Đan Đỉnh phái và Linh Bảo phái.
Vân Thương Lan gọi nói bột kim tằm là dùng để luyện đan, Hàn Mạc nghĩ ra đầu tiên chính là Đạo gia, sau đó nghĩ tiếp đến Viên Đạo Linh.
Hàn Mạc không kìm nổi nắm tay lại, lẽ nào tên thích khách này, chính là do Viên Đạo linh đứng đằng sau chỉ đạo.
- Ý của ngài là thích khách lần này, là… quỷ kế của bọn đạo sĩ?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi, đôi mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Vân Thương Lan cũng lộ vẻ khó hiểu
- Tạo ra bột kim tằm, không phải người bình thường có thể làm được, hơn nữa… bột kim tằm rất thần bí, không nhiều người biết sự tồn tại của loại thuốc này. Ngoài việc cần cho luyện đan, rất ít dùng cho cái gì khác… nếu muốn giết người, có nhiều thứ có khả năng độc sát cao hơn bột kim tằm rất nhiều… !
Hắn nhíu mày lại, vẫn có cái gìđó nghĩ không ra, nếu giết người, sao phải dùng loại quý báu như bột kim tằm.
Hàn Mạc nghĩ một lát, mới nói:
- Trước lúc thích khách muốn hành thích, rắc một ít bột kim tằm, rõ ràng nhìn thấy ánh vàng, vương trên người các bộ hạ của ta không ít, nhưng… sau này ta tìm trên người bọn họ, nhưng không tìm ra vết tích của bột kim tằm. Chút bột này, dùng kim bạc lấy từ móng tay và cổ áo của thiích khách… !
Vân Thương Lan nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng, cười nhạt nói:
- Nếu như vậy, lần này đối phương tự cho là thông mình rồi!
Hàn Mạc nói:
- Ý của ngươi là, hắn không ngờ chúng ta có thê tìm thấy bột kim tằm vương trên thi thể?
- Xem ra bọn họ quá đỗi tự tin.
Vân Thương Lan nói:
- Loại bột kim tằm này, e rằng sau khi rắc, vì một số lý do nào đó, sẽ biến mất rất nhanh… nhất định đối phương đối với bột kim tằm rất tự tin, cho rằng nhất định sẽ không để lại dấu vết liên quan đến bột kim tằm, nhưng… bọn họ không ngờ Hàn tướng quân có thể tìm thấy dấu vết qua móng tay và cổ áo.
Sau khi Tào Ân rời đi, Hàn Mạc chậm rãi bước vào phòng, đi tới bên giường, nhìn Hồng Tụ lẳng lặng nằm đó, cho dù đó là lúc hôn mê, nét mặt cô nương này cũng tỏ vẻ kiên nghị.
Sắc mặt nàng không trắng nhợt nhạt nữa, nhưng cũng không hồng hào như lúc trước, như một đoá hoa nhài xinh đẹp tĩnh mịch, lặng lẽ nở rộ.
Trước mặt là cô nương không một chút do dự mà đỡ mũi tên đoạt mệnh cho chính mình.
Hàn Mạc ngồi xổm bên giường, nhìn nét mặt kiên nghị xinh đẹp của Hồng Tụ, vẻ sững sờ.
Nhịp thở của Hồng Tụ vẫn rất yếu ớt, nhưng nhịp thở yếu ớt này, ít ra cũng chứng mình nàng còn sống.
- Hồng Tụ, cô yên tâm, mũi tên này, ta sẽ không để cô chịu một cách uổng phí!
Giọng Hàn Mạc nhẹ nhàng, nhìn Hồng Tụ nói:
- Kẻ gây thương tích cho cô, cho dù là Thiền Vương lão tử, ta cũng giết hắn!
Chỉ cần là người Khánh quốc, cũng biết kẻ đứng đầu Tề Thiên Quan, chỉ cần là người trong kinh, cũng biết Tề Thiên Quan tọa lạc ở chính hướng bắc của kinh thành, cách cung đình Khánh quốc không xa lắm.
Tuy vẻ hào hoa to lớn của Tề Thiên Quan không thể bằng cung điện Khánh quốc được, nhưng trong kinh thành, cũng là một quần thể kiến trúc vô cùng to lớn, chiến diện tích lớn, điện đài tráng lệ, cảnh sắc ho nhã, mấy chục kiến trúc, lầu, hành lang, điện, các, uyển đều phân rất rõ ràng, các toà kiến trúc đều được trang hoàng bằng những bức vẽ và điêu khắc lục bình của đạo gia, linh chi, tiên hạc, bát quái, thanh ngưu… !
Ở chính giữa Tề Thiên Quan là đàn tế thiên, to lớn hùng vĩ, đây là nơi hoàng gia tế thiên bái tổ, không phải nơi thường, cho nên kiến trúc xa hoa vô cùng, cảnh vật tuyệt mỹ.
Những kiến trúc tầng tầng lớp lớp theo phương thức của đạo giáo, gây dựng lên mười động thông thiên to lớn, ba mươi sáu động thông thiên nhỏ, bảy mươi hai cảnh giới phúc địa, toàn thể Tề Thiên Quan tĩnh mình hiền hoà, mỗi một bức tường lớn, đều viết những dòng chữ lớn như "Thanh tĩnh vô vi", "Ly kinh toạ vong"…
Trong đạo quan rất nhiều cây tùng cao lớn, nếu đứng trên đỉnh nhìn xuống kinh thành, có thể nhìn rõ một màu xanh đậm, nơi kim vàng điện ngọc giữa kinh thành này, có một khoảng xanh làm cho người khác cảm thấy tĩnh tâm an tường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Dựa vào cảm tính, khi ở trong Tề Thiên Quan thực sự làm nảy sinh những cảm giác khó quên, làm người ta cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Ở phía đông nam của Tề Thiên Quan, có một toà viện rất tinh mỹ, những người ở đạo quan đều biết, đó là nơi ở của Tề Thiên Quan Hộ pháp sư Viên Đạo Linh thiên sư.
Quan chủ của Tề Thiên Quan là Thuần Dương thiên sư, năm trước được Thánh thượng phong làm Hộ quốc Quốc sư, cho nên mọi người đều gọi hắn là Thuần Dương quốc sứ, ngoài vị Hộ quốc Quốc sư mà hoàng gia tin tưởng ra, Tề Thiên Quan còn có bốn vị Hộ pháp Thiên vương, Viên Đạo Linh là một trong số đó, trong Tế Thiên Quan có thân phận cao quý, dĩ nhiên cũng có nơi ở riêng của chính mình.
Đối với người trong thiên hạ mà nói, Tề Thiên Quan chính là đạo quan của hoàng gia, vô cùng uy nghiêm, nhưng người biết được những tình tiết này đều biết rõ, ngoài phụ trách lễ nghi tế thiên bái tổ của hoàng gia, Tề Thiên Quan, thực tế nơi đây còn là nơi luyện đan.
Chức năng lớn nhất của đạo quan này, chính là việc luyện ra các loại đan dược, dâng lên Hoàng thượng và Hoàng hậu dùng.
Công hiệu của đan dược, có những được sắc riêng, có bổ khí dưỡng thân, có lưu lại thanh xuân nhan sắc, có thông khố bổ huyết, ngoài ra, đan dược còn có những công hiệu khác nữa.
Ai biết được sự tình thì biết rất rõ, thân thể của Sùng Nhân đế suy yếu, nhưng hiện nay mỗi đêm có thể vui vẻ với ba người phụ nữa, chính là nhờ công hiệu đan dược của Tề Thiên Quan mà có.
Nhưng đối với Tề Thiên Quan mà nói, mục tiêu luyện đan của họ, chính là việc luyện ra loại đan dược có thể làm Hoàng đế trường sinh bất lão.
Luyện đan là một khái niệm, phân thuật nội đan và thuật ngoại đan, đối với bọn đạo sĩ mà nói, không ít người lấy thân mình làm lò luyện, thụ nạp linh khí của trời đất, luyện ra cái gọi là kim đan trong cơ thể, để làm tăng thọ mệnh cho chính mình, đó chính là thuật nội đan.
Thuật ngoai đan, chính là dùng nồi đồng làm lò luyện, dùng các loại linh đan thuốc quý, luyện thành viên kim đan.
Luyện đan cần hao tài tốn của nhiều, cho dù những thương gia giàu có cũng không thể nào duy trì được nghiệp luyện đan, cho nên thông thường mà nói, chỉ có tiền tài vô độ của đế vương mới có thể duy trì được quá trì này.
Thuật luyện đan có từ trung kỳ Chiến quốc, sau Tần Hán rồi lưu truyền hậu thế, cùng với sự thịnh hành của thuật luyện đan, những thương gia giàu có không đủ tiền tài để cung phụng bọn đạo sĩ luỵên kim đan trường sinh bất lão, nhưng cũng bỏ một lượng tiền lớn ra mua một số đan dược bổ khí dưỡng thân, chính nhờ như vậy, phái luyện đan của đạo gia cũng phồn vinh lên từ đó.
Ở triều trước, việc luyện đan rất thịnh hành. Hoàng thượng hạ chỉ những phú thương đều phải đài thọ đạo sĩ luyện đan, hao tổn tiền của vào luyện đan, vô cùng xa hoa lãng phí, vô số những đạt quan quý nhân vì ủng hộ việc luyện đân, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, không thể không nói, đó cũng là một nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong của Tề quốc.
Sau khi Tề quốc diệt vong, trong thiên hạ, các nơi luyện đan của các nước khác đều mai danh ẩn tích, nhưng Khánh quốc vẫn duy trình phong tục của Tề quốc, tuy khí tài cho việc luyện đan không như tiền triều, nhưng cũng không bị tiêu vong.
Tài chính của Khánh quốc tiêu phí mỗi năm cho Tề Thiên Quan, chính là một con số khổng lồ.
Tứ đại hộ pháp thiên sư của Tề Thiên Quan, chính là bốn chủ lực của việc luyện đan.
Người chủ yến của luyện đan, dĩ nhiên là Quan chủ Thuần Dương quốc sư, trong đó hai vị Hộ pháp thiên sư theo đó nhưng cánh tay phải tay trái, hiệp trợ bế quan luyện đan, hai vị Hộ pháp thiên sư còn lại, có nhiệm vụ tìm các loại dược liệu phục vụ cho luyện đan.
Ngũ kim, tam hoàng, khâu thạch, đan sa, tiêu thạch những loại này cũng dễ kiếm, nhưng có những loại dị thảo linh đan cần hộ pháp vàđám đệ tử ra ngoài tìm kiếm.
Ba trăm đệ tử của Tề Thiên Quan, thực ra là đội ngũ lớn giúp hoàng gia luyện đan.
Viên Đạo Linh là một trong những hộ pháp đảm nhiệm việc tìm các linh đan thuốc quý.
Toà viện nhỏ ở góc phái đông nam, heo hút yên tĩnh, cơ bản không có ai dám bén mảng tới đây quấy rầy, thứ nhất đó là quy định, thứ hai không ai muốn vào toà viện này. Ai cũng biết, đây là nơi Viên Đạo Linh tìm các loại dược liệu cổ quái, thậm chí không ít độc trùng, toà viện này làm người khác cảm giác đây là nơi nhiều độc dược, vạn bất đắc dĩ, cũng chẳng có ai muốn tới gần nơi này.
Trong một phòng xá âm u của toàn viện này, vẻ mặt Viên Đạo Linh trầm ngâm, đi đi lại lại trong phòng, xem ra tâm trạng không được tốt, y mặc bộ đạo phục, trong phòng toàn những dược vị cổ quái.
Chiếc ghế ở góc phòng, một kẻ mặc áo đen đang ngồi dựa vào đó, dáng vẻ hắn xem ra rất gầy, toàn thân thu gọn trên chiếc ghế đó.
Người này khoảng ngoài tuổi, làn da ngăm đen, lông mi rất nhỏ, mắt cũng rất nhỏ, có vẻ rất bình tĩnh, đôi mắt nhỏ như híp đó, nếu không nhìn kỹ, cho rằng hắn đang nhắm mắt.
Viên Đạo Linh đi đi lại lại hơn mười lần, cuối cùng cũng dừng lại, nhìn tên áo đen, oán giận nói:
- Không phải ngươi nói, tiễn pháp của ngươi bách phát bách trúng mà? lần này không ngờ lại thất thủ…. lần này sẽ gặp không ít phiền phức rồi!
Tuy y đang oán giận, nhưng ngữ khí không có vẻ lạnh lùng, dường như đối với tên áo đen này có vẻ e dè.
Tên áo đen thản nhiên đáp:
- Ta không ngờ thuộc hạ của hắn lại trung thành như vậy, mũi tên đó đủ để lấy mạng hắn rồi… nhưng do cô nương kia che chắn, cô nương kia… e rằng đã chết rồi!
- Ả kia có chết hay còn sống, ta không quan tâm.
Viên Đạo Linh tức giận nói:
- Ta cần mạng của Hàn Mạc, trăm cay ngàn đắng mới bày ra cục diện này, chính là chuẩn bị cho ngươi một mũi tên để hạ sát Hàn mạc, nhưng… !
- Một lần không xong, còn có lần sau.
Tên áo đên thản nhiên nói:
- Ngài cũng đã nói, người của ngài không để lại bất cứ sơ hở nào, bọn họ không nắm được điểm yếu, một khi đã vậy, cũng không việc gì phải lo lắng cả.
Viên Đạo linh thở hổn hển ngồi ở chiếc ghế đối diện, mí mắt còn động đậy, đôi mắt loé lên vẻ bất an.
- Ngài đang sợ hãi?
Tên áo đen nhìn chằm chằm Viên Đạo Linh nói:
- Rốt cuộc ngài đang sợ điều gì?
Viên Đạo Linh nói:
- Ta cảm thấy sự việc không thuận lợi như vậy… bắt đầu từ tối qua, mí mắt phải của ta không ngừng nháy…ắt sẽ xảy ra chuyện!
Đôi mắt của tên áo đen toát lên vẻ lạnh lùng, nhìn Viên Đạo Linh lạnh lùng, nói:
- Trước đó ngài đã hứa với ta, mọi công đoạn sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì, ta chỉ cần bắn chết người!
Viên Đạo Linh nghe những âm thanh độc xà của đối phương, mồ hôi toát ra tên trán, vội vàng nói:
- Cái… cái này không sai. Đúng vậy… chắc chắn không xảy ra vấn đề gì!
Y có vẻ hoảng loạn, liền đưa tay lên, dùng tay áo thấm những giọt mồ hôi trên trán.
Tên áo đen điềm nhiên đáp:
- Chính vì lời hứa của ngài, ta mới đồng ý ra tay. Tuy thất bại, nhưng… chỉ cần người của ngài không vấn đề gì, thì ta cũng không thể xảy ra vấn đề gì. Bọn chúng truy bắt ta, ta trốn bọn họ, hơn nữa vòng vèo nhiều, thực ra cũng chẳng ai còn theo dõi nữa, rồi lại trở về…!
- Có người theo dõi ngươi, vì sao ngươi không giết luôn hắn?
Viên Đạo Linh có chút không hài lòng.
Tên áo đen cười nhạt nói:
- Ngài cho rằng ta rất thích giết người sao? có thể lẩn trốn, cũng không nhất thiết phải giết hắn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Viên Đạo Linh, âm thanh như độc xà lạnh lùng nói:
- Nhưng phải ứng của ngài hiện tại, khiến ta không thể không nghỉ ngờ ngươi được. Ngài vạch ra kế hoạch, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì? Ngài dám đảm bảo không ai điều tra ở đây sao?
- Ắt…ắt không xảy ra vấn đề gìđược!
Tên áo đen liền đứng lên, ánh mắt sắc bén, nói:
- Ắt sẽ không xảy ra vấn đề gì? Như vậy, ngài cũng không dám khẳng định sao?
- Không… không thể.
Viên Đạo Linh định thần, nghiến răng nói:
- Tuyệt đối không xảy ra vấn đề gìđược!
- Vậy thì tốt.
Tên áo đen lạnh lùng nói:
- Ta cảnh cáo ngài, một khi bọn họ nghi ngờ việc này có liên quan đến Tề Thiên Quan, bọn họ không giết ngài, ta cũng sẽ giết ngài.
Viên Đạo Linh không kìm nổi rùng mình một cái.
- Người khác ta không lo.
Trầm ngâm một lát, Viên Đạo Linh mới nói:
- Nhưng Hàn Mạc không chết, việc này ắt sẽ kinh động triều đình. Ta… ta lo Hoàng hậu sẽ điều tra được dấu vết để lại.
- Cái người con gái lúc đó quả lợi hại vậy sao?
Tên áo đen cười nhạt nói.
Viên Đạo Linh thở dài, nói:
- Ta luôn cảm thấy Hoàng hậu có con mắt tinh tường, mọi chuyện trong thiên hạ, dường như không điều gì Hoàng hậu không biết cả. Tuy việc này thất bại… ta nghĩ ta vẫn phải đi gặp Hoàng hậu, xem thái độ của Hoàng hậu thế nào, nếu sự việc không đúng, cũng phải đem chuyện này bẩm báo Hoàng hậu, không thì… không thì Hoàng hậu sẽ nghi ngờ ta, mọi chuyện sẽ càng phiền phức.
- Không phải ngài tự doạ mình sao?
Tên áo đen điềm nhiên đáp:
- Ngài đã bố trí chu đáo như thế, Hoàng hậu làm sao biết được? làm sao Hoàng hậu có thể nghi ngờ ngài được?
Viên Đạo Linh thở dài, nói:
- Không sợ điều thường xuyên xảy ra mà chỉ sợ điều xảy ra bất ngờ. Những chuyện trước kia, ta cho rằng Hoàng hậu không biết, nhưng sau đó người đều biết cả. May đó đều là những chuyện nhỏ, cũng không xảy ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng việc này vô cùng trọng đại, nếu người đoán được việc này là do ta làm, nếu ta không đi bẩm báo với người… hậu quả ắt sẽ khó lường!
- Hoàng hậu lợi hại vậy sao, cũng biết quan hệ giữa ta và ngài sao? Cũng biết ta đang ở chỗ ngài sao?
Viên Đạo Linh lập tức khẳng định, nói:
- Điều này ngươi yên tâm, nếu còn điều gì Hoàng hậu không biết, chính là sự tồn tại của ngươi. Việc này, Hoàng hậu không thể biết được!
- Vậy ngài gặp Hoàng hậu, chuẩn bị nói sao đây?
Viên Đạo Linh đảo đảo con mắt, cười ha hả nói:
- Thực ra trong lòng Hoàng hậu không hẳn không muốn giết Hàn Mạc. Ta giúp Hoàng hậu ra tay, người chưa hẳn đã không vui. Ta chỉ cần đưa ra một lí do hợp lí, ắt sẽ trót lọt.