Viên Đạo Linh nuốt hai viên linh đan, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hai viên linh đan này cho phép tập trung tư tưỡng tĩnh dưỡng khí công, giúp nhanh chóng rơi vào giấc ngủ. Y cởi áo đạo sỹ ra, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một tiếng "phù", tiếng động này khiến cho y thất kinh giống như một con chuột, sắc mặt thay đổi, cầm lấy cây đao đã chuẩn bị sẵn trên bàn, hai tay nắm chặt cây đao, sau đó xoay người qua nhìn vào nơi âm thanh vọng ra.
Tư thể cầm đao của y không tiêu chuẩn, điều này chứng tỏ y không biết võ công.
Y chỉ nhìn thấy một cánh cửa mở ra, hoặc là gió có hơi to, đẩy cánh cửa ra mà thôi, ánh trăng ngoài cửa sổ êm dịu, một màn đêm yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Nét mặt Viên Đạo Linh căng thẳng, lúc này không dám đến gần, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, nhìn cánh cửa đong đưa nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, Viên Đạo Linh mới từng bước đi ra phía cửa một cách thấp thỏm, càng đến gần cửa, sắc mặt của y càng căng thẳng, thậm chí mồ hôi toát ra khắp trán.
Vất vả lắm y mới đến được bên của sổ, y giơ đao lên, nhìn về phía sân viện. Một không gian yên tĩnh.
Y thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy chính mình quá căng thẳng, chỉ có gió thổi cỏ lay, bản thân thần hồn nát thần tính, chẳng nhẽ trong lòng mình lại sợ cái gã tiểu tử kia đến vậy.
Hít một hơi sâu, Viên Đạo Linh mới buông thanh đao xuống, giơ tay ra đóng cửa.
Xem ra đêm nay mình cần phải nghĩ ngơi thật tốt, nếu như mỗi ngày tinh thần đều như vậy, thì đối với sự tu hành của mình không có lợi chút nào.
Y đã biết hai hôm nay bản thân đã quá căng thẳng, đúng lúc này, một cái bóng bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ. Viên Đạo Linh không kịp giật mình, thì cái bóng nhanh như chớp từ ngoài cửa sổ chồm vào.
Mạnh mẽ, nhanh chóng, quyết đoán!
Con ngươi của Viên Đạo Linh co lại, trong nháy mắt, toàn thân của y bị người ngoài cửa nhảy vào xô ngã xuống đất, lập tức cảm thấy dưới bụng nhói đau, toàn bộ cơ thể trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, giống như bị rút đi toàn bộ xương cốt vậy.
Miệng y không thể hét lên, chỉ cảm thấy cổ như có một luồng khí lạnh thít chặt lại. Bàn tay kia không giống như tay người bình thường ấm áp, mà lạnh đến buốt xương tủy.
Găng tay kim loại, tất nhiên lạnh như băng.
Từ ngoài cử sổ nhảy vào , tất nhiên là Hàn Mạc. Hắn trong chớp mắt đã khống chế Viên Đạo Linh, nhưng không giết chết hắn ngay lập tức, mà thắt cổ hắn kéo đến dựa bên của sổ, coi Viên Đạo Linh là cái khiên chắn trước người mình.
Ánh mắt Hàn Mạc nhanh như chớp, nhìn khắp phòng một lượt, hắn không thể không đề phòng tên tiễn thủ kia xuất hiện.
Con ngươi của Viên Đạo Linh thu hẹp lại, trong con mắt đó tràn đầy sợ hãi, bị bóp chặt cổ họng, thở rất khó, khuôn mặt đã đỏ bừng, chỉ cần Hàn Mạc dùng lực một tí, thì lão đạo sỹ này tất nhiên hồn quy về trời rồi, tu thành chính quả.
Ánh mắt sắc bén của Hàn Mạc rất nhanh liền dừng lại.
Một cánh cửa đang úp mở, bên trong tối đen, nhưng trực giác của Hàn Mạc mách bảo cho hắn, trong bóng tối đó, chắc chắn có một mũi tên đang nhắm vào chính mình. Nếu như không phải mình nhanh chân khống chế Viên Đạo Linh, đem y ra làm khiên chắn, thì mũi tên trong màn đêm đó, có khả năng đã đâm xuyên cơ thể mình rồi.
Trong phòng giữ một khoảng im lặng đến chết người.
Hàn Mạc với đôi mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm ra ngoài màn đêm, hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng, trong bóng tối đó, có một cặp mắt giống như đôi rắn độc đang nhìn chằm chặp vào chính mình.
Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, trong phòng thì sát khí đằng đằng.
Bầu không khí gàn dở này tiếp tục hồi lâu, tay phải của Hàn Mạc luôn bóp trên cổ Viên Đạo Linh một cách linh hoạt, không để cho Viên Đạo Linh bí thở mà chết, nhưng cũng đủ để khiến cho Viên Đạo Linh toàn thân nhũn ra vì thiếu dưỡng khí.
Trong bóng đêm cuối cùng cũng truyền ra một âm thanh khàn khan:
- Ta chỉ cần một mũi tên thì có thể bắn chết ngươi!
Khóe miệng Hàn Mạc nhếch lên cười nhạt:
- Ngươi có thể bắn chết ta, tại sao không động thủ?".
Hắn cười một cách trêu ngươi:
- Muốn làm một thích khách đúng nghĩa, thật không dễ chút nào, ngoài nắm vững thời cơ khi đôi co ra, còn phải có gan ra tay. Ngươi... hình như còn thiếu độ lão luyện!
Trong bóng đêm phát ra tiếng cười khẩy.
- Mũi tên của ngươi không bắn ra, chỉ có hai nguyên nhân. Hàn Mạc nói một cách bình tĩnh:
- Nguyên nhân thứ nhất, sợ bắn thương đến vị Viên thiên sư này, người này rất có lợi đối với ngươi, vạn bất đắc dĩ không thể khác được, ngươi không muốn hắn ta chết. Nguyên nhân thứ hai càng đơn giản hơn, là vì... ngươi không chắc chắn sẽ bắn chết ta!
Trong bóng đêm từ từ đi ra một người, bước đi vững vàng, tên đã lên cung, hai tay cầm chắc cung tên, điềm tĩnh mà mạnh mẽ, cặp mắt giống như đôi mãng xà, nhìn chằm chằm vào cặp mắt lộ ra từ sau Viên Đạo Linh.
Cung tiễn không có gì đặc biệt lắm.
Nhưng cung và tiễn này ở trong tay gã, thì giống như có một sức mạnh. Dưới đôi tay mạnh mẽ của gã, cung tên kết hợp với gã một cách hoàn mỹ, giống như bắt đầu từ trước đến giờ, cung tên cùng với người này hợp nhất vậy.
Hàn Mạc im lặng nhìn gã.
Trước kia nếu như nói có tám phần cảm thấy hành thích đêm đó là do Viên Đạo Linh chỉ tay đằng sau, bây giờ khi thấy tên tiễn thủ từ trong bóng tối đi ra, Hàn Mạc đã xác định hoàn toàn.
Ít nhất tối này sẽ không giết nhầm người!
Đối với tài bắn cung của người này, từ trong thâm tâm Hàn Mạc có phần kính nể, người có tài bắn cung như vậy, trong thiên hạ có mấy người?
Tiễn thủ vẫn giữ thế bắn cung, ổn định mà tự tin, gã cũng lẳng lặng nhìn Hàn Mạc, dường như là đợi cơ hội một mũi bắn chết người, khoảng cách giữa hai người không xa quá năm sáu bước, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, mũi tên của gã chỉ cần bắn ra, đối phương căn bản không có thời gian né tránh.
Gã chậm chạp không có bắn tên, hẳn là đang chờ cơ hội tốt hơn.
Bây giờ bắn ra một mũi, xuyên thấu qua người Viên Đạo Linh là điều hoàn toàn không nghi ngờ, gã nắm chắc đến bảy tám phần, sau khi mũi tên này xuyên qua người Viên Đạo Linh, còn có thế đâm vào người của Hàn Mạc.
Nhưng Viên Đạo Linh là con cờ quan trọng của gã, vạn bất đắc dĩ gã mới chịu vứt bỏ.
Bây giờ gã đang chờ, chờ người áo đen nắm Viên Đạo Linh chịu không nổi, lộ ra sơ hở, chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở, như vậy mũi tên của gã sẽ bắn ra trong chớp mắt, lấy đi tính mạng của hắn.
Đối phương lúc này lưng dựa vào tường, phía trước lấy Viên Đạo Linh làm lá chắn, ngoài con mắt ra thì các nơi khác đều che chắn rất tốt, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, tên tiễn thủ không tìm ra cơ hội.
Nhưng tên tiễn thủ đối với sự nhẫn nại bản thân rất tự tin, nhiều năm trở lại đây, gã cũng gặp nhiều đối thủ dũng mãnh, khi so đấu sự kiên nhẫn, đối thủ của gã đều thua dưới tay của gã.
Cho nên hôm nay gã rất bình tĩnh chờ đợi, gã cũng tự tin, người sau cùng còn sống, chắc chắn là chính mình.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc mới thở nhẹ một hơi dài, hỏi rất chân thành:
- Ngươi dùng một mũi tên có thể giết chết bao nhiêu người?
Mắt của tên tiễn thủ nháy nháy, tài bắn cung của gã cao siêu vô cùng, nhưng gã không phải là một thích khách giỏi, lúc gã cảm thấy sự việc có chút gì đó không ổn, thì ở hai bên gã đã xuất hiện hai cái bóng.
Vô hình chung, "Bọ Cạp đen" và Rết đen" đã lẻn vào, giống như quỷ xuất hiện ở hai bên sườn tên tiễn thủ, hai sát thủ bóng tối bậc nhất lúc này đều nâng tay phải lên, lộ ra cái nỗ dưới tay áo.
Con ngươi của tay tiễn thủ thu nhỏ lại.
Hàn Mạc đã không do dự, dùng sức đạp tên Viên Đạo Linh cầm trong tay ra ngoài, thân thể của Viên Đạo Linh giống như tảng đá vậy, nhằm thẳng tên tiễn thủ hướng tới.
Tên tiễn thủ buông tay, cung tên bay ra.
Bọ Cạp Đen và Rết Đen cũng trong lúc này, di chuyển nỏ, một trái một phải, hai cái tên nỏ nhằm thẳng vào đầu của tên tiễn thủ.
Sau khi tên tiễn thủ bắn ra mũi tên đó, cơ thể nhanh nhẹn lui về phía sau, đó là muốn lui về căn phòng tối om ở phía sau lưng.
"Phù!"
Cung tên giống như sao băng từ ngực Viên Đạo Linh bắn ra, lại xuyên ra từ phía sau lưng của y, một bông hoa tuyết từ trong lồng ngực Viên Đạo Linh phun tóe ra, thân thể của y cứ như vậy rơi xuống từ trên không trung.
Mũi tên xuyên qua thân thể Viên Đạo Linh không giảm tốc độ, bắn thẳng đến Hàn Mạc ở sau tên Viên Đạo Linh.
Trong nháy mắt khi Hàn Mạc đẩy tên Viên Đạo Linh ra, đã té sấp người về phía trước, đây là động tác bổ về phía trước đơn giản nhất trong chiến thuật chiến đấu, tốc độ của Hàn Mạc cũng nhanh hết sức, ngay cả như vậy, mũi tên kia cũng xoẹt qua người hắn, "phù", mũi tên bắn vào bức tường sau lưng Hàn Mạc, mũi tên xuyên qua cả tường đá, có thể thấy lực rất mạnh.
Hàn Mạc không kịp nghĩ đến mũi tên khủng khiếp này, lúc đổ người về phía trước, cũng đã khởi động cái nỗ, một mũi tên đã bắn như tia điện vào ngực tên tiễn thủ.
Tốc độ của tên tiễn thủ này cũng rất nhanh nhẹn, sau khi bắn một mũi, rút người về phía sau. Đúng là kịp tránh thoát tiễn nỗ của Bọ Cạp đen và Rết đen, nhưng Hàn Mạc bắn ra mũi tên không chút lưu tình, găm thẳng vào ngực gã. Phụp. Tiễn thủ trong nháy mắt thân hình đã lùi vào căn phòng tối đen kia.
Sau khi Hàn Mạc bắn ra ám tiễn, cơ thể hắn hoàn toàn không dừng lại, hắn không chắc chắn mũi tên của mình có thể bắn trúng xạ tiễn hay không? Nếu như tên tiễn thủ đó rút vào trong phòng mà vẫn chưa chết, nhất định đây là một phiền toái lớn.
Cho nên hai tay của hắn dùng sức nhấn một cái, mượn lực này phóng thẳng vào trong căn phòng tối đó, giống như một con báo săn bị chọc giận vậy.
Khi người của tên tiễn thủ chưa kịp vào phòng, thì Hàn Mạc đã theo sát sau đó, cùng ập vào trong phòng. Lúc tên tiễn thủ chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, thì Hàn Mạc đã đấm như trời giáng vào ngực của tên tiễn thủ, tay kia lại chém vào vai tên tiễn thủ, nghe được tiếng " răng rắc", Hàn Mạc biết rõ, xương bả vai trái của tên tiễn thủ này nhất định bị mình đánh nát rồi.
Lúc tên tiễn thủ rơi xuống đất, đầu gối phải của Hàn Mạc đã ép chặt lên bụng của gã, tay phải bóp chặt vào cổ, tất thảy đều trở nên yên lắng.
Từ lúc Hàn Mạc đẩy Viên Đạo Linh ra, đến lúc Hàn Mạc khống chế tên tiễn thủ, cả quá trình này nhanh như điện xẹt, chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây, Hàn Mạc đã thắng tuyệt đối, đã khống chế tên tiễn thủ cao cường này.
Hô hấp của tên tiễn thủ dồn dập, lại yếu dần đi, nghe tiếng thở, Hàn Mạc biết gã đang hấp hối, sống không được bao lâu. Nguồn truyện:
Hàn Mạc thở dài mà nói:
- Nếu ở trên sa trường, ngươi sẽ là võ sĩ ưu tú. Nhưng là thích khách, ngươi ... thật sự không chịu nổi một đòn tấn công!