Thương Chung Ly vuốt râu nói:
- Thương Lan, theo ý kiến của ngươi thì hai nước đánh nhau là đánh cái gì?
Vân Thương Lan trầm ngâm một lúc mới nói:
- Sức mạnh quốc gia.
Trong mắt Thương Chung Ly hiện lên vẻ tán thưởng, lại cười nói:
- Không sai! Hai nước giao binh, tinh binh dũng tướng đều không phải là điểm chủ yếu, chiến lược chiến thuật cũng không phải là thứ đầu tiên, điểm trọng yếu đích thực, đó là sức mạnh quốc gia. Nói đến thực lực của một quốc gia cái cuối cùng chính là thuế ruộng đất, không có thuế ruộng đất, cho là chủ tướng có năng lực đi nữa, binh lính ăn không được no, vậy thì đi đánh trận không thể thắng được.
Vân Thương Lan khẽ gật đầu, nói:
- Mấy năm nay, Thánh thượng đem rất nhiều ruộng đất ban cho bộ tộc bên Hoàng hậu. Quốc khố hàng năm phải thu tiền thuế ít đi hai phần ba… Quan lại địa phương tham ô thành phong trào, hơn nữa phía đông bắc năm nay gặp tai họa. Cao Dương, Trung Sơn, Dương Bình ba quận hoa màu mất mùa nặng nề, sắp phải thu hoạch vụ thu rồi, chỉ sợ…
Nói tới đây, dường như y hiểu ra cái gì đó, ánh mắt sáng lên.
Thương Chung Ly hiển nhiên cũng nhìn ra Vân Thương Lan hiểu ra cái gì đó, lại cười nói:
- Thằng nhỏ nhà ngươi, cũng rất có năng lực đó.
- Thánh tướng muốn bày binh bố trận ở Long Sơn, ngăn cản Ngụy quân, là vì… vụ thu hoạch cốc mạch sắp tới?
Vân Thương Lan bừng tỉnh ngộ ra. Thương Chung Ly gật đầu nói:
- Tuy nói là lão phu đã tạo áp lực cho hộ Bộ, gạt bỏ không ít mẫu ruộng qua hướng quận Nam Dương, nhưng… Ngụy quân tiến công lần này, chắc chắn sẽ không dễ dàng lui binh. Đúng như ngươi vừa nói, quân tiên phong của chúng đang mạnh. Quân ta mới ở giai đoạn bắt đầu, tuyệt đối không thể cùng bọn chúng trực tiếp giao chiến được. Cho nên lão phu đã sớm sai người xây dựng một công sự phòng ngự ở Long Sơn.
Vân Thương Lan thở dài:
- Thánh tướng anh minh. Mấy tháng trước, Thánh tướng đã chỉ định một số lượng lớn tay sai từ công bộ đi về hướng Nam Dương, thuộc hạ còn tưởng rằng muốn gia cố cửa Nam Dương và công sự phòng ngự Uyển Thành. Hóa ra Thánh tướng đã sớm chuẩn bị bố trí xong phòng tuyến thứ hai.
Thương Chung Ly cười nói:
- Phía sau Long Sơn, chính là vùng đất bằng phẳng của đồng bằng Nam Dương. Thời điểm thu hoạch vụ thu sắp tới rồi… Quận Nam Dương là quận phì nhiêu nhất của Đại Khánh ta, cũng là kho lúa lớn nhất của Đại Khánh ta, năm nay quận Nam Dương lượng mưa dồi dào, đúng là năm thu hoạch được mùa. Lão phu đã lệnh cho hộ Bộ hạch toán rồi, nếu như thu hồi toàn bộ số cốc mạch của quận Nam Dương lại, mấy trăm vạn thạch lương thực vẫn có, đủ để đáp ứng tất cả nhu cầu cho quân dân Uyển Thành trong một hai năm.
Vân Thương Lan thấy khó hiểu, vội hỏi:
- Thánh tướng, quân dân quận Nam Dương cộng thêm mấy trăm vạn bên trong… chừng này lương thực sao có thể đủ được?
Thương Chung Ly xua tay nói:
- Di chuyển.
- Di chuyển?
Vân Thương Lan giật mình kinh hãi.
- Lần này lão phu muốn tranh tài cao thấp với quân Ngụy ở quận Nam Dương. Quận Nam Dương là chiến trường chính của trận chiến này.
Thương Chung Ly thở dài nói:
- Việc đao binh tương tranh, là họa cho lê dân… Lão phu đã thỉnh ý chỉ của Thánh thượng rồi, đã bắt đầu đem bách tính của quận Nam Dương tạm thời di chuyển tới những châu quận lân cận. Tất cả số lương thực thu hoạch được ở quận Nam Dương sẽ không đưa về quốc khố, mà đều bổ sung vào quân lương. Về phần những thiên dân kia sẽ do địa phương tại quận đó và triều đình cung cấp lương thực.
Vân Thương Lan nhíu mày nói:
- Thánh tướng, kho lúa lớn nhất của Đại Khánh ta là quận Nam Dương, các quận lân cận tuy rằng có sản xuất lương thực, nhưng mà lại lấy việc nuôi tằm là chính. Lương thực thu hoạch có hạn, chỉ đủ cho số nhân khẩu trong quận dùng mà thôi. Nếu như gặp năm mất mùa thì còn phải điều thêm lương thực từ quận Nam Dương qua bổ sung… Giờ đột nhiên tăng thêm cả triệu miệng ăn lâu dài như thế này thì bọn họ sao có thể chịu đựng được?
Thương Chung Ly nhắm mắt lại, trong một lúc không nói gì, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói:
- Đây là thời kỳ chiến tranh, muốn tất cả mọi người đều được sống tốt thì đó là điều không thể được.
Vân Thương Lan một hồi tâm lạnh.
Trong đầu y đã hiện ra một loạt hình ảnh cực kỳ bi thảm. Vô số bách tính quận Nam Dương, mang theo gia đình chuyển đến sống ở các quận lân cận. Di chuyển một số lượng lớn người trong một thời gian ngắn nhất định sẽ nảy sinh vô số chuyện khổ cực. Cho dù tới châu quận lân cận, những bách tính này cũng chỉ có thể là dân tị nạn.
Chính nước Khánh, khi biết quân Ngụy cố ý tiến công Khánh Quốc, Thương Chung Ly đã bắt tay vào chuẩn bị ứng phó. Ngoại trừ tiến thêm một bước là gia cố công sự phòng ngự ở cửa Nam Dương và Uyển Thành. Việc cần kíp nhất đó là yêu cầu hộ Bộ trù bị vật tư chiến lược, ngoại trừ vũ khí trang bị thì quan trọng nhất chính là lương thảo.
Quyền thế của Thương Chung Ly ở Khánh quốc đương nhiên là không ở dưới Khánh hậu. Huống chi sự tình liên quan đến sự tồn vong của đất nước, hộ Bộ đương nhiên sẽ gia tăng điều động lương thảo vận chuyển hướng về phía Nam Dương và Uyển Thành.
Nơi đứng mũi chịu sào đương nhiên là châu quận lân cận quận Nam Dương. Hai quận Võ Bình, Võ Quan vốn không phải là châu quận sản xuất lương thực, nhưng vì cung cấp quân lương cho tiền phương, cũng chỉ có thể từ khoản lương thực vốn đã ít ỏi mà điều động lương thực đi tiền tuyến.
Lúc có chiến sự, Thương Chung Ly chính là người mà lời nói có uy quyền nhất, cũng có thể nói là người có quyền nắm giữ sinh tử. Nếu như có quan viên không đáng phối hợp, chỉ cần Thương Chung Ly ở trước mặt Khánh đế nói một câu, thì việc cách chức là còn nhẹ, nặng gấp mười lần thì là chém đầu thị uy.
Việc điều động lương thảo từ các châu quận lân cận, vốn đã không nhiều, lương thảo cho bách tính của bổn quận đều trở thành vấn đề. Lúc này bách tính quận Nam Dương di chuyển đi đột nhiên nhập vào, tất yếu sẽ gia tăng gánh nặng cho hai quận. Cái thời điểm tăng nhanh chút ít đó Vân Thương Lan có thể dự kiến được, đến lúc đó chắc chắn sẽ có vô số bách tính chết trong đói khát.
Thương Chung Ly trên danh nghĩa là di chuyển dân chúng, tránh khỏi bị kỵ binh của Ngụy quân đạp lên. Nhưng mục đích căn bản chính là giảm đi một lượng đáng kể đường tiêu hao lương thảo, do đó sẽ dư ra phần lớn lương thảo để đảm bảo cho hậu cần của quân Khánh. Vì thế mà có đủ sức mạnh cùng với quân Ngụy ở quận Nam Dương tranh đấu.
Vân Thương Lan tất nhiên sẽ không nghĩ rằng Thương Chung Ly làm như vậy là sai lầm. Chiêu ấy của Thương Chung Ly đó là kiên ích thanh dã, là đã làm tốt việc chuẩn bị cho cái chết của Ngụy quân. Hơn nữa ở một góc độ nào đó mà nói, một khi dân chúng ở lại quận Nam Dương, chẳng những sẽ bị kỵ binh của Ngụy quân tùy ý giẫm đạp mà còn có khả năng cản trở ý chí liều chết một lòng của quân Khánh.
- Quân Ngụy bề ngoài là 400 ngàn đại quân công Khánh, nhưng quân có thể đánh được, không quá 10 vạn có dư mà thôi.
Thương Chung Ly thần sắc bắt đầu ngưng trọng:
- Kỵ binh 8 vạn, bộ binh 5 vạn, binh lực vào khoảng trên dưới 13 vạn người. Nhưng 13 vạn người này cũng là Ngụy quốc tích lũy trong nhiều năm qua mới có được quân đội hùng mạnh. Chính diện giao phong… quân Khánh ta thật khó mà ngăn cản.
Vân Thương Lan khẽ vuốt cằm. Y biết rõ, những lời này Thương Chung Ly cũng sẽ chỉ nói với y mà thôi. Nước Khánh mặc dù có tuyệt thế danh tướng Thương Chung Ly như vậy, nhưng toàn bộ chính thể tập tục của nước Khánh cũng là trọng văn khinh võ. Tuy nói Thương Chung Ly trước nay chưa từng lơi lỏng trong việc thao luyện, nhưng chung quy lão cũng là người trần mắt thịt, tinh lực có hạn, còn phải đối phó với phe phái của Hậu đảng trong triều, với quân đội phía trên luôn không thể tập trung tất cả tinh lực được. Nguyên nhân như thế, vốn là vì người Khánh trọng văn khinh võ, nên sức chiến đấu cũng không mạnh.
Nước Ngụy lại là thượng võ khinh văn, quân nhân có địa vị cực cao. Hơn nữa từ trên xuống dưới, tập võ trở thành phong trào, các châu huyện thường xuyên tổ chức đại hội biểu diễn võ nghệ, từ trong đó mà tuyển dụng người dũng mãnh đầu quân phục vụ, mà quân nhân nước Ngụy bổng lộc cũng cực kỳ cao.
Điều này đã tạo thành thói quen tập võ từ nhỏ của nam giới ở nước Ngụy quốc. Lớn thì huyện phủ, nhỏ thì là thị trấn, đều sẽ có bộ phận chuyên biệt bồi dưỡng nam tử Ngụy quốc tiến hành rèn luyện thân thể và huấn luyện chiến đấu. Nam tử Ngụy quốc, bắt đầu từ bốn năm tuổi, là phải bắt đầu thần luyện, khí lực khỏe mạnh. Người dân của một quốc gia thượng võ như vậy, tuy rằng thực lực kinh tế yếu kém, nhưng sức chiến đấu lại là kinh khủng.
3 nước Trung Nguyên, luận bàn về năng lực tác chiến của từng đội quân, quân Ngụy đứng đầu mà không hề nghi ngờ gì. Nước Yến thứ hai. Người Khánh thượng văn đó là binh yếu nhất.
- Quân Ngụy lấy kỵ binh làm chủ, sở trường chính là chiến đấu trên bình nguyên.
Thương Chung Ly vuốt râu nói:
- Mà quận Nam Dương vừa vặn là bình nguyên, lại là nơi mà Khánh quốc chúng ta không thể để mất. Ngoại trừ cửa Nam Dương ra, may là còn có Long Sơn vắt ngang, kỵ binh không thích hợp chiến đấu ở vùng núi. Lão phu chính là muốn bày trận ở Long Sơn để ngăn cản kỵ binh nước Ngụy, chà xát lên nhuệ khí của bọn chúng, nhân tiện tranh thủ thời gian để bách tính quận Nam Dương di chuyển, lại càng muốn nhanh thu hoạch hết lúa mạch trên đồng, tích trữ cho Uyển Thành.
Lão lạnh lùng cười:
- Tư Mã Kình Thiên chiến đấu ở bình nguyên, không ai có thể địch lại, lão phu cũng không dám tương tranh. Nhưng nếu luận về công thành thì hắn ta không thể bằng lão phu được, luận về thủ thành thì hắn ta càng không so được với lão phu.
Lão nắm tay lại thành nắm đấm, nghiêm nghị nói:
- Lão phu tuy rằng đã là người bước một chân vào quan tài rồi, nhưng trận chiến này, lão phu… nhất định phải chặn hắn ở quận Nam Dương, làm cho hắn ta không thể tiến thêm nửa bước.
Trong giọng nói của lão tràn đầy sự kiên định và tự tin.
Vân Thương Lan trầm mặc một hồi, cuối cùng đứng dậy, chắp tay nói:
- Thánh tướng đêm nay gọi đệ tử đến đây, là vì lo lắng thành Thượng Kinh?
Thương Chung Ly mỉm cười ra hiệu Vân Thương Lan ngồi xuống. Đợi Vân Thương Lan ngồi xuống rồi, trên khuôn mặt già nua kia của Thương Chung Ly mới hiện ra vẻ nghiêm túc tới cực điểm, hạ giọng nói:
- Thương Lan, tình trạng triều đình Khánh quốc ta ngươi có thể thấy rõ. Lão phu lần này đi ra tiền tuyến, bản thân cũng không thể quyết định được là còn có thể trở về hay không. Đại quân nước Ngụy đột kích, Tư Mã Kình Thiên giảo hoạt đa đoan, lão phu chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực vào tiền tuyến. Sự tình ở hậu phương này, lão phu đã không còn đủ sức để hỏi đến nữa.
Vân Thương Lan nghe Thương Chung Ly nói như vậy biết ngay là hôm nay phải chuyển giao nhiệm vụ, nhất định không giống bình thường, lập tức ngồi nghiêm nghị, cẩn thận lắng nghe.
- Thương gia ta từ khi Đại Khánh lập quốc tới nay, nhiều thế hệ nguyện trung thành với hoàng triều, lại có được sự ân sủng của nhiều đời Hoàng đế, hưởng đãi ngộ từ xưa đến nay.
Thương Chung Ly ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói:
- Trận chiến này, lão phu chắc chắn thề sống chết để báo đáp Thánh thượng, đền đáp cho Khánh quốc ta. Chỉ cần còn một hơi thở thì phải ngăn cản dã tâm của quân Ngụy.
Nói đến đây, thần tình Thương Chung Ly có vẻ lo lắng hơn, nhìn chằm chằm Vân Thương Lan, thấp giọng nói:
- Nhưng… trong triều có kẻ gian, lão phu có lòng trừ gian, nhưng…
Nói tới đây, Thương Chung Ly thở dài một tiếng, vô cùng xúc động.
Vân Thương Lan dường như đoán được điều gì đó, trong mắt ánh lên một đạo dị quang.
- 8 năm trước, lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, truyền thụ binh pháp võ nghệ, chỉ là vì thấy ngươi đối nhân xử thế thông minh, tính tình bình tĩnh, là một người tài.
Thương Chung Ly chậm rãi nói:
- Những năm gần đây, lão phu bận rộn việc quân, thời gian dạy dỗ ngươi không nhiều, không thể truyền thu cho ngươi quá nhiều kĩ năng võ nghệ, lão phu rất lấy làm tiếc. nhưng mà ngươi thiên phú dị bẩm, ngộ tính rất cao, lão phu truyền thụ cho ngươi tuy không nhiều nhưng ngươi cũng là tuổi trẻ có tài của cả một thế hệ Khánh quốc ta. Nếu như trời cao có thể cho lão phu thêm thời gian 5 năm nữa, ngươi nhất định có thể có được tinh hoa của lão phu, trở thành một thế hệ tuấn kiệt. Chỉ tiếc là đã không cho lão phu thời gian dài như vậy.
Vân Thương Lan đứng lên, cung kính nói:
- Tất cả từng lời từng chữ của sư phụ, đều là những câu tinh túy như vậy, Thương Lan luôn khắc trong tim, không dám quên dù là một chút.
Thương Chung Ly khẽ vuốt cằm, tiếp tục nói:
- Ngươi cũng rõ là trước khi lão phu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi chỉ là người hầu ở Tử Y Vệ. Sau khi nhập môn, lão phu cũng cho ngươi tiến nhập doanh trại Cảnh Bị Doanh thành ngjj Kinh. Ban đầu lão phu chỉ muốn ở Cảnh Bị Doanh rèn luyện ngươi. Dù sao thì nhân tài hiếm có, nếu như dốc lòng bồi dưỡng, ngươi hoặc có thể trở thành nhân tài trụ cột của Khánh quốc ta. Mấy năm đó, ngươi quả thật đã không khiến lão phu thất vọng, chăm học binh thư, vất vả học võ, tất cả đều nằm trong tầm mắt lão phu.
- Đồ đệ chỉ nghĩ là nhờ có sư phụ nhận làm môn hạ, đồ đệ nếu không trở nên hữu dụng thì cũng không thể bôi nhọ uy danh của sư phụ.
Vân Thương Lan nhìn Thương Chung Ly, trong mắt tràn đầy lòng yêu mến.
Thương Chung Ly chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Vân Thương Lan, chậm rãi nói:
- Lão phu cũng không ngại nói thẳng với ngươi. Mấy năm qua, một là khảo sát năng lực của ngươi, hai là cũng muốn khảo sát bản tính của ngươi… ngươi…đã không làm cho lão phu thất vọng.
Vân Thương Lan lúc này không ngồi xuống mà là khom người, đứng trước mặt đại danh tướng Thương Chung Ly.
- Lão phu một lòng nghĩ đem ngươi bồi dưỡng thành mãnh tướng trong quân đội, nhưng 5 năm trước bắt đầu, kế hoạch của lão phu có biến hóa.
Giọng nói của Thương Chung Ly trầm thấp:
- Lão phu đỡ ngươi leo lên tới chức Tổng chế sử của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh khiến cho ngươi nhanh nhanh nắm lấy quyền khống chế Cảnh Bị Doanh, ngươi đều xử lý rất chính xác.
Lúc này, khóe mắt Vân Thương Lan giật giật.
- Thương Lan, lão phu sớm nhất là đêm mai phải rời khỏi Thượng Kinh. Trước khi đi có một đại sự cần phải nhắc nhở ngươi, không biết ngươi có đồng ý giúp đỡ lão phu hay không?
Ánh mắt Thương Chung Ly sắc bén hẳn lên, thời khắc này, khí chất của người thân là danh tướng ở trên người lão già này lập tức phát ra. Đó là uy mãnh, đó là cứng rắn, đó là khí phách.
Ngày này, tính theo lịch của Yến quốc, là ngày tháng năm Bình Quang thứ . Còn tính theo lịch của nước Khánh thì là ngày tháng Sùng Nhân năm thứ . Trong cách tính lịch ở hai nước, ngày này đều được xem là ngày cực kỳ tốt, nên dựng vợ gả chồng, càng nên xuất hành đi xa. Lúc trời mới tờ mờ sáng, Khánh cung đã phái ra một số lượng lớn cung nữ thái giám đợi ở hoàng gia biệt viện, Ngự Lâm Quân vì canh phòng nghiêm mật, được đích thân Hàn Mạc chỉ huy, bày trận địa sẵn sàng đón địch. Theo trình tự lễ nghi, qua giờ mão, công chúa sẽ theo đội danh dự và đội bảo vệ vây quanh, đi tới trước chỗ tế thiên của Tề Thiên Quan. Lúc đó Thái tử Khánh quốc cùng với quan viên đều sẽ tập hợp ở Tề Thiên Quan, giờ Thìn bắt đầu tiến hành nghi lễ tế thiên. Quá trình của nghi lễ tất nhiên là dài đằng đẵng không gì sánh được, chỉ là vào trước giờ ngọ, nghi lễ phải kết thúc, sau đó Thái tử sẽ bảo vệ kiệu hôn lớn của Công chúa, tiến cung bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, để Hoàng đế sắc phong Công chúa làm Thái tử phi của Khánh quốc, Hoàng đế Hoàng hậu cũng sẽ ban thưởng cho rất nhiều lễ vật.
Sau khi những nghi lễ này qua rồi, Công chúa mới có thể được đón vào Đông cung, lại tiến hành một loạt nghi thức nữa. Tổng thể mà nói, đằng sau trận hỗn độn này, những quan viên lo chuẩn bị cho hôn sự cố nhiên là mệt đến choáng váng mặt mày, chưa nói đến "đương sự" Khánh thái tử và Yến công chúa cũng sẽ cực kỳ mệt mỏi. Về phần Hàn Mạc, phải thống lĩnh gần trăm tên võ sĩ Yến quốc tinh nhuệ, ở trước cung của Công chúa đều phải bảo vệ toàn bộ. Hoàng gia biệt viện đèn đuốc rực rỡ, quan viên Lễ bộ của Khánh quốc do Quốc cữu dẫn đầu, một số lượng lớn quan viên của Hồng Lư Tự và Thái Thường Tự đều đã tụ họp ở bên trong Hoàng gia biệt viện rồi. Quan viên Lễ bộ của Yến quốc đương nhiên là cùng đi hàn huyên, Xương Đức Hầu Tào Ân thì tiếp chuyện cũng cùng nói chuyện với Quốc cữu. Không khí náo nhiệt, đội danh dự rước dâu do Khánh quốc phái tới ở ngoài cửa Hoàng gia biệt viện đã vang lên tiếng chiêng trống. Đội chiêng trống, đội cờ màu, đội mui xe, đội lễ nhạc, đều mặc quần áo rực rỡ, đường đường lộ rõ phong thái của Đại Khánh.
Đội danh dự của Yến quốc cũng tạo cố gắng phô trương thanh thế, tuy là nhân số không thể so với người nước Khánh được, nhưng mà đang ở nước khác cũng không thua kém gì. Không lâu sau, từ trong một đám cung nữ vây kín, Tử nhi người mặc lễ phục cuối cùng cũng bước ra. Trên màu đỏ tía, dưới màu trắng xanh, cổ sâu váy dài, tuy vóc dáng thể hiện ra không hết, nhưng mà cũng tỏ ra là nhỏ nhắn, hoạt bát. Lúc đi lại thì động tác nhẹ nhàng, lộ ra đầy đủ vẻ uy nghi của hoàng gia. Quan viên có mặt đều quỳ xuống hành lễ.
Đạp trên một cái thảm đỏ thật dài, được cung nữ dìu đi, được vô số quan viên tham kiến, vị công chúa giả này còn toát ra được khí chất hơn công chúa thật, bước ra từ Hoàng gia biệt viện. Trong vòng bảo vệ của võ sĩ Yến quốc do Hàn Mạc dẫn đầu, bước lên liễn xa lộng lẫy.
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, nhưng mà đội ngũ đã bắt đầu khởi hành.
Thành Thượng Kinh quá khổng lồ, khoảng cách giữa Hoàng gia biệt viện và Tề Thiên Quan cũng không thể xem là quá gần, nhất định phải trước giờ Thìn tới được Tề Thiên Quan.
Đoàn xe trong tiếng lễ nhạc, chậm rãi đi trước, một hàng dài như rồng rắn, tràn ra trên còn đường lớn của thành Thượng Kinh. Tiếng nhạc lễ êm tai tuyệt vời đó cũng phá tan cái yên tĩnh của hừng đông.
Trên đường từ Hoàng gia biệt viện đi tới Tề Thiên Quan, dọc đường cứ cách một khoảng là có lính tinh nhuệ của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh canh phòng, y giáp sáng rõ, kình khí sương lạnh.
Nhà cửa ven đường đều đã treo lụa đỏ từ lâu, không khí vui mừng.
Bách tính thành Thượng Kinh, đã sớm biết hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử, có lẽ nhiều người đều dậy rất sớm, tụ tập ở ven đường để xem đoàn xe hùng dũng, dù là ở thành Thượng Kinh thì cảnh tượng náo nhiệt như thế này cũng là hiếm gặp.
Tuy rằng trong thành Thượng Kinh không thiếu quý nhân, đại quan dựng vở gả chồng, nhưng mà đương nhiên là không có ai dám so với khí thế kiểu cách của Hoàng gia được. Hôn sự của Hoàng gia mới chính thực là quốc hôn, linh đình trọng thể khác thường.
Quan binh của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh tất nhiên đã giới bị sẵn sàng. Ngự Lâm Quân của Hàn Mạc cũng tay cầm đao, chuẩn bị tốt việc ứng phó với bất cứ tình huống ngoài dự kiến nào.
Hàn Mạc ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt thản nhiên.
Tuy là hôn sự trọng thể, nhưng đối với Hàn Mạc mà nói, loại quan hệ thông gia chính trị này thực sự không phải là lý do làm cho người ta thấy vui vẻ.
Cưỡi ngựa đi bên cạnh liễn xa, Hàn Mạc lại nghĩ tới tiểu công chúa Sương nhi đã được thoát khỏi bể khổ. Trên đường tiễn hôn đã tự mình trù tính kế hoạch thoát thân, sau đó không có tin tức gì về tiểu nha đầu đó nữa, cũng không biết nàng hiện nay ở nơi nào.
Chẳng qua việc này nếu đã là Tú công chúa chuyên tâm tính kế, như vậy thì tất cả quá trình chắc chắn đều cực kỳ ổn thỏa. , cũng không phải lo lắng cho tiểu Sương nhi.
Nhưng mà, từ biệt ngày ấy, kiếp này không biết có thể gặp lại hay không?
…
Đạo trưởng tế thiên ở bên trong Tề Thiên Quan, lúc này đã được tinh binh bảo vệ. Nói có hơi khoa trương một chút, nhưng mà đích thực là ngay cả một con ruồi cũng khó mà bay lọt vào được. Thượng Kinh Thánh tướng Thương Chung Ly người mặc quân phục, tinh thần rất thoải mái. Hơn nữa Tổng chế sứ Vân Thương Lan của Thượng Kinh Cảnh Bị Doanh, cũng đích thân có mặt tại Tề Thiên Quan phụ trách việc bảo vệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Không ít tướng lĩnh của quân đội đều tập trung ở chỗ này, so với trước khi đội xe Công chúa tới Tề Thiên Quan, bên trong Tề Thiên Quan lúc này lại có vẻ rất là yên tĩnh.
Ở chính giữa đã bố trí xong, đã có một gã trẻ tuổi người mặc lễ phục Minh hoàng, đầu đội kim quan đang ngồi bình thản, tướng mạo của hắn rất bình thường, nếu không phải là người mang bộ lễ phục hết sức phú quý đó thì sẽ bị cho vào kiểu người mà ai cũng sẽ không chú ý tới.
Nhưng thân phận của người này đúng là không bình thường.
Vị này chính là nhân vật chính của đại hôn ngày hôm nay, đường đường là Thái tử Khánh quốc.
Bờ môi của hắn rất mỏng, lông mày rất nhạt, cơ thể thoạt nhìn vẫn còn có chút ốm yếu, so với võ tướng đệ nhất quân đội Thương Chung Ly bên cạnh thật sự là rất gầy yếu.
Khánh thái tử tuy rằng cố hết sức ra vẻ trấn tĩnh, nhưng lại có vẻ hơi hồi hộp, hai tay có phần gò bó bất an, một lát lại chắp tay lại, một lát lại để tựa trên thành ghế.
Thương Chung Ly ở bên cạnh nhìn thấy, trong mắt cũng hiện ra một tia ảm đạm
Mạnh yếu của quốc gia, cùng với năng lực của vua có quan hệ mật thiết.
Đương kim thiên tử, chính là một thế hệ hôn quân. Năm thứ trị vì, ngoài hai năm đầu vẫn còn toát ra được cái phong thái đại tài, còn sau đó thì lún sâu vào kiếp sống đam mê tửu sắc kéo dài hơn mười năm
Ngay từ đầu, nước Khánh văn có lão Thừa tướng, võ có Thương Chung Ly, lấy hai người này dẫn đầu, triều đình Khánh quốc cũng có không ít quan lại có tài. Cả triều đình từ trên xuống dưới lại an bình hưng thịnh, Hoàng đế lại cũng vui vẻ, tự do tự tại.
Lúc đó Hoàng đế lập hạ Thái tử, cũng thông minh nhạy bén, hơn nữa có văn có võ, được xem là vị vua tương lai. Khánh quốc có được vị Thái tử như vậy, quả thật là điều may mắn.
Nếu như mọi sự thuận lợi, nước Khánh không chỉ có khả năng duy trì địa vị cường quốc số một Trung Nguyên, hơn nữa dốc lòng xây dựng đất nước, thì rất có khả năng hoàn thành được bá nghiệp nhất thống đại địa Trung Nguyên.
Nhưng mà, một trận hỏa hoạn ở Ngọc Hàn cung đó đã thay đổi tiền đồ cực kỳ đẹp đẽ vốn có của nước Khánh.
Hoàng hậu mới, Thái tử mới…
Năm đó sau khi Thái tử vùi thân trong biển lửa, trong số những người nối dõi của Sùng Nhân đế, người có tư cách để kế thừa ngôi vị Thái tử chỉ có Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, đều do Hoàng hậu sinh ra.
Nhị hoàng tử và đương kim Thánh thượng giống nhau, cũng mê tửu sắc, không học văn thư, lại còn đối nhân xử thế rất nham hiểm, tàn nhẫn, chỉ có chút không vừa ý liền muốn hành hạ tôi tớ, thậm chí không có chút kiêng nể gì mà lấy đi tính mạng của người khác, dân chúng và triều đình trên dưới đối với vị hoàng tử này tất nhiên đều đầy oán hận.
Trong cuộc tranh giành tân Thái tử, thế lực lúc bắt đầu bên cạnh Nhị hoàng tử hiển nhiên là mạnh hơn Tam hoàng tử, hơn nữa tính tình của Tam hoàng tử yếu đuối, đụng chuyện rất dễ hoảng sợ, cho nên không ít người đều cho rằng vị trí tân Thái tử đã nằm trong tay của Nhị hoàng tử.
Ai ngờ rằng thời khắc cuối cùng, Thương Chung Ly và lão Thừa tướng cùng dâng thư, tiến cử Tam hoàng tử làm tân Thái tử. Lỗ phi vừa mới được lập làm Hoàng hậu trong cung, thậm chí là khi Sùng Nhân đế hỏi tới cũng đồng ý để Tam hoàng tử làm tân Thái tử.
Cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử này, cuối cùng lại ngoài dự đoán của mọi người là Tam hoàng tử, người mà không có bất cứ thực lực nào, giành chiến thắng.
Sau khi Tam hoàng tử được lập làm Thái tử, Nhị hoàng tử nửa năm sau đó được phong tới quận Bắc Địa của bộ cực Bắc của Khánh quốc, gọi là thái ấp. Trên thực tế đó là trục xuất khỏi Kinh thành, tránh gây ra sóng gió.
Tuy nói là phía sau tân Thái tử có ngọn núi lớn Thương Chung Ly, nhưng mà vị Thái tử này lại thiếu quyết đoán, tính tình nhu nhược, hơi đụng phải một chút chuyện liền căng thẳng thần kinh, khẩn trương hồi hộp, điều này làm cho các quần thần không khỏi lo lắng cho tiền đồ của nước Khánh, trong lòng không khỏi nổi lên một sự chán nản, thất vọng.
Thời thế hiện tại không phải là một thế giới thái bình, không nói đến trong nước tai họa đã ngầm lộ diện, chỉ nói đến nước Khánh và nước Yến hai bên, đều không là nhe răng liệt xỉ, cũng chẳng hề che giấu sự tranh chấp trong lòng Trung Nguyên.
Thái tử yếu đuối như vậy, ngày sau thật sự phải lên ngôi Hoàng đế, đến lúc các bề tôi có thể coi trọng được dưới tay như Thương Chung Ly, giống như trấn quốc chi thần đều đã ra đi, liệu còn có thể làm cho nước Khánh tiếp tục tồn tại trong đất đai của Trung Nguyên không?
Thương Chung Ly nhìn Thái tử một cái, thu hồi mục quang, trong lòng chỉ thở dài.
Trước mắt, lão đã không còn đủ tinh lực để nghĩ đến chuyện của hay năm sau nữa, hiện tại thứ mà lão phải ứng phó chính là trường đại kiếp sinh tử tồn vong mà nước Khánh phải đối mặt.
Trước giờ Thìn, đoàn xe của Công chúa đến Tề Thiên Quan, nghi thức tế thiên ở bên trong Tề Thiên Quan lập tức bắt đầu.
Lễ tế thiên rườm rà mà long trọng, Hàn Mạc chỉ dẫn tên võ sĩ tiến vào trong điện thờ.
Lễ tế thiên tiếp tục cho đến giờ Ngọ buổi trưa, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, đợi khi nghi lễ kết thúc, Thái tử và Công chúa lại chia ra ngồi liễn xa, hướng về Khánh cung mà đi.
Bên trong Khánh cung đương nhiên là nơi giăng đèn kết hoa, một không khí vui mừng hớn hở, sau khi nhập cung, Khánh Thái tử lấy hồng trù đưa Yến Công chúa tiến nhập điện Thừa Thiên, Khánh đế và Khánh hậu đã uy nghiêm ngồi chờ đợi ở điện Kim Loan rồi.
Kế tiếp đó là nghi thức sắc phong ở trên điện Thừa Thiên.
Khánh Thái tử và Yến Công chúa quỳ lạy trước triều đình, lão Thừa tướng đích thân cầm mệnh chiếu sắc phong mà đọc:
- Phi tôn cùng Thái tử Tề Thể, cung phụng trời đất, thừa nhận tổ tông. cái có đức bên trong, trường thu cung điện, đông cung lạc vị, nay có Yến Công chúa Sương, quý khí trang nghiêm, dung sắc thoát trần, vừa tuổi hợp tính, được quan lại quần thần dâng sớ, nay lập làm Thái tử phi. Sau này thay mặt trẫm lo việc hậu cung, suốt đời vì sự hưng vong của hoàng tộc.
Hàn Mạc ở trên triều đình, đêm qua đã một đêm không ngủ, hôm nay lại căng thẳng thần kinh, đã có chút mệt mỏi.
Nghĩ đến chuyện tối qua, không khỏi hướng ánh nhìn về Hoàng hậu trên cao. Chỉ thấy Khánh hậu lúc này người mặc lễ phục hoàng kim, khí chất không gì sánh được, đoan trang lạnh lùng, mang một dáng dấp cao sang không thể xâm phạm được. Nhìn diện mạo nàng lúc này, thực khó mà liên hệ được với người phụ nữ diễm lệ phong lưu đêm qua được.
Hàn Mạc cũng không hiểu những lễ tiết rườm rà này, chỉ là âm thầm chờ đợi, cũng không biết là qua bao lâu rồi, Khánh thái tử và Công chúa cuối cùng cũng tạ ơn rời khỏi điện. Lần này thì có vô số cung nữ thái giám vây quanh, Thái tử đưa Yến công chúa bước lên một chiếc xe hoa càng lộng lẫy hơn. Vô số cung nữ và thái giám đi theo bên cạnh xe hoa. Một tấm thảm màu đỏ lộng lẫy, đúng là trải thẳng từ điện Thừa Thiên tới Đông cung, xe hoa cứ theo hướng về Đông cung mà đi. Các cung nữ vẩy những cánh hoa dọc hai bên đường, trong không khí tràn ngập mùi hương phảng phất, tiếng chiên trống lễ nhạc, vang khắp vùng, cả một Khánh cung, giữa sự nghiêm trang vẫn lộ ra sự náo nhiệt.
Thái tử và Công chúa vừa tới Đông cung, ngoài cung nữ thái giám của hồi môn cùng đi trước, các võ sĩ của yến quốc lại không thể đi cùng, chỉ có thể rời khỏi Khánh cung.
Mà trong Khánh cung, còn tổ chức một yến tiệc long trọng, đầy đủ bá quan, các quan viên Yến quốc tự nhiên cũng phải tham dự.
Yến tiệc rượu này chỉ tiến hành vào lúc đêm khuya.
Sau khi tàn tiệc, quần thần không tản đi, bởi vì mọi người đều biết, sau yến tiệc, Thượng Kinh thánh tướng Thương Chung Ly phải xuất mã rời thành cùng với vệ quân, tiến ra tiền tuyến ngăn cản kẻ địch.
Lần này, Khánh đế ngây ngô ngày trước, lại đích thân tới long tiễn, dẫn đầy đủ loại bá quan, đêm khuya ra khỏi thành, tống biệt Thương Chung Ly.
Khánh đế lại dặn dò Thương Chung Ly và tiễn hắn đi, ra khỏi thành rồi, vệ quân của Thương Chung Ly đã ở ngoài thành chờ đợi, tịch không một tiếng động, thể hiện được huấn luyện cực kỳ tốt.
Khánh đế nắm tay Thương Chung Ly, hạ long liễn xuống, cũng không lập tức buông tay Thương Chung Ly ra, bởi vì tửu sắc quá độ mà còn có chút ánh mắt rời rạc, nhìn Thương Chung Ly.
- Thánh thượng, bảo trọng long thể, xin Thánh thượng sớm hồi cung nghỉ ngơi đi!
Thương Chung Ly cảm thấy Khánh đế nắm chặt lấy tay mình, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Khánh đế ngẩng đầu, nhìn ánh trăng trên trời, cuối cùng nói:
- Trăng sáng sẽ chỉ đường cho Thánh tướng, Thánh tướng sẽ chỉ đường cho trẫm... Trẫm không làm Hoàng đế thì Thánh tướng cũng là danh tướng nghìn đời.
Thương Chung Ly không ngờ rằng Khánh đế lại nói ra những lời này, vội vàng quỳ xuống:
- Thánh thượng!
Không hiểu tại sao, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Khánh đế cố sức đỡ Thương Chung Ly dậy, dừng ở Thương Chung Ly, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói:
- Thánh tướng, trẫm đợi khanh trở về!
Thương Chung Ly chắp tay, khom người:
- Thánh thượng, thần nhất định tiêu diệt thiết kỵ Ngụy quân, khải hoàn trở về, để đền đáp Thánh thượng, báo hiếu cho Đại Khánh ta.
Lão lùi về sau mấy bước:
- Chư vị, Thương Chung Ly từ đây xin cáo biệt!
Quần thần nước Khánh đều chắp tay làm lễ, đồng thanh nói:
- Thánh tướng lên đường bình an!
Tất cả mọi người đều nhìn Thương Chung Ly đầu bạc, cầm lấy mũ sắt từ trong tay của vệ quân bên cạnh đội lên đầu, mũ sắt che hết mái tóc bạc, vị lão tướng này nhìn qua uy mãnh vô đối, toàn thân phát ra một khí phách riêng. Lão xoay người lên ngựa, lại quay nhìn Khánh đế một cái, ở trên ngựa chắp tay, không nói thêm gì nữa, vung roi quất, tuấn mã lập tức chạy đi như bay, vệ quân tinh nhuệ chạy theo sau lão tướng, tiếng vó ngựa vang lên như sấm, chỉ khoảng nửa khắc, đội quân đó liền biến mất trong bóng đêm mịt mù.