Dưới cơn mưa tầm tã, vẻ mặt của Hàn Mạc lại càng trở lên lạnh lùng, mặc cho tuấn mã đang chạy như bay, hắn mơ hồ cảm thấy con đường này thật quen thuộc, lại đi được một đoạn, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra, con đường này không phải là hướng đến Tề Thiên Quan sao?
Mưa không dứt, sắc trời càng thêm u ám hơn, cũng may mưa lớn, các đường phố đều không có mấy người qua lại, chạy trong mưa hồi lâu, Hàn Mạc cuối cùng lại một lần nữa được nhìn thấy Tề Thiên Quan hùng tráng kia.
Cửa chính của Tề Thiên Quan đóng chặt, chạy như bay đến tề tựu trước cửa chính của Tề Thiên Quan, gã đưa tin cũng không ghìm ngựa, mà đi đến cửa bên của Tề Thiên Quan, đến đó mới dừng ngựa lại.
Hàn Mạc thần trí lạnh lùng, ruổi ngựa đến bên gã đưa tin, thản nhiên nói:
- Công công, Hoàng đế của ngươi ở trong này triệu kiến ta?
Người đưa tin lấy tay vuốt nước mưa trên mặt, rồi cười nói:
- Đúng vậy, Hàn tướng quân, Thánh Thượng hạ lệnh bảo chúng ta đưa tướng quân đến đây, hiện giờ đang ở bên trong.
Gã đó xoay ngườixuống ngựa, tiến lên cầm đồng hoàn đập đập trên cửa, cánh cửa lập tức mở ra, một gã đạo sĩ trung niên mở một cái ô giấy dầu, đứng ở trước cửa, nhìn tình hình bên ngoài, lập tức hỏi gã đưa tin:
- Ngươi tới rồi sao? Quý nhân đã đợi hồi lâu!
Gã đưa tin đi đến cạnh Hàn Mạc, cung kính nói:
- Tướng quân, chúng ta vào thôi!
Hàn Mạc cau mày, hiện giờ điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến đó là sự tình cái đêm ám sát Viên Đạo Linh, chẳng lẽ hôm nay Khánh quốc vì việc Viên Đạo Linh mất tích mà tìm đến mình?
Chẳng lẽ người Khánh quốc tìm được manh mối gì?
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, rốt cục cũng lập tức xuống ngựa, nếu dám theo đến, hắn cũng không ngại bất kì tình huống nào.
Hắn xuống ngựa, phía sau vài tên lính Ngự Lâm Hộ Vệ cũng xuống ngựa, tay cầm chuôi bội đao, đều tụ tập phía sau Hàn Mạc. Đám cung vệ kia còn lại ngồi trên lưng ngựa, cũng không xuống ngựa, đôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn đậu trên người đám Ngự Lâm hộ vệ sau Hàn Mạc.
Trên thực tế lúc trên đường, hai nhóm người âm thầm so cao thấp, so đấu thuật cưỡi ngựa.
Vệ binh trong cung Khánh quốc, Yến quốc Ngự Lâm Quân, đều là võ sĩ tinh nhuệ nhất của mỗi quốc gia, lúc đối mặt với đối phương là lúc trong lòng tự nhiên nảy sinh tâm lí thách thức khiêu chiến.
- Tướng quân...!
Nhìn đám Ngự Lâm quân phía sau Hàn Mạc tiến vào đạo quan, gã đưa tin vội vàng nói:
- Thánh Thượng triệu kiến, bộ hạ của ngài có lẽ không cần đi vào?
Hàn Mạc "ồ"một tiếng, thản nhiên cười nói:
- Công công nếu là trong cung, nói vậy cũng hiểu được, bản tướng quân ngày trước ở Khánh quốc các ngươi, từng bị một phen ám sát, bản tướng nay trong lòng còn sợ hãi...Nếu ngay cả hộ vệ cũng không mang theo, bản tướng nào dám cứ thế đi vào...
Nói tới đây Hàn Mạc làm bộ định lên ngựa, rời khỏi nơi này.
Gã đưa tin có phần bất đăc dĩ, cuối cùng nói:
- Tướng quân yên tâm, ở trong này tuyệt đối không có người dám động đến một chút mảy may của tướng quân... Nếu Tướng quân cứ khăng khăng như vậy, thì mang theo hai gã hộ vệ, nhưng chung quy lại đây là một nơi thanh tịnh, bên trong cấm việc binh đao, nếu không có ý chỉ của Thánh thượng, thì ngay cả việc tới gần nơi này cũng không được!
Hàn Mạc trong lòng cười khẩy:
- Thanh tịnh cái rắm.
Nhưng lần này lại không cự tuyệt, đã tới nơi này rồi, vốn không nghĩ đến viêc chùn bước, hơn nữa hắn muốn xem rốt cuộc bên trong Tề Thiên Quan như thế nào.
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, mang hai gã hộ vệ đi theo, còn những người khác ở sân ngoài đợi, lúc này mới đi theo gã đưa tin với tên đạo sĩ vào trong cửa.
Hàn Mạc và hai gã hộ vệ áo tơi nón tre, chỉ có gã đưa tin bị mưa làm ướt không ít, gã đạo sĩ kia chỉ có thể cùng vị công công này cầm cái ô giấy dầu, vào sân, liền đi về hướng bắc.
Tinh thần Hàn Mạc cảnh giác cao độ, mà hai gã hộ vệ này tay cũng cầm săn chuôi đao, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, sẵn sàng ứng phó với bất kì tình huống nào.
Dưới cơn mưa tầm tã , đi theo con đường phía trước, kì lạ là, bên trong đạo quan lớn như vậy, ven đường không có một gã đạo sĩ nào, được một lát, trong màn mưa mù mịt, trước mắt dần dần hiện ra một mảnh sân.
Nhìn thấy cái sân, khóe miệng Hàn Mạc lại một lần nữa hiện ra một vẻ cười lạnh lùng.
Gian sân kia, đúng là biệt viện nơi mà Viên Đạo Linh sống, hai cây đại thụ ở hai bên, vẫn cao ngất, tươi tốt trong mưa.
Hàn Mạc cuối cùng cũng xác định được, việc hôm nay, tuyệt đối có liên quan đến việc mất tích của Viên Đạo Linh.
Tới trước cửa sân, gã đạo sĩ kia dẫn đầu dừng bước chân, quay đầu lại nói:
- Quý nhân ở bên trong chờ, vị cư sĩ này một mình đi vào!
Gã đưa tin cũng vội nói:
- Hàn tướng quân, mời vào!
Hai gã Ngự Lâm hộ vệ thật ra rất khôn khéo, một bên tả một bên hữu tiến lên, bình tĩnh thản nhiên tiến vào bên trong, tên đạo sĩ và gã đưa tin bị kẹp vào giữa, còn Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào phiến cửa khép hờ của cửa viện, cuối cùng thản nhiên cười:
- Công công, nhị vị chờ ở đây đi, bản tướng không biết đường quay về biệt viện hoàng gia, chờ một chút còn muốn ngươi đem về!
Gã đưa tin này biết Hàn Mạc vẫn không yên tâm, thân thể bị dầm mưa, liền hắt xì mấy cái, không dám làm trái, nói:
- Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định ở đây chờ!
Võ nghệ Hàn Mạc tuy không được xem là đứng đầu nhưng lá gan lại cực lớn, một bàn tay đụng đến dừng tại chỗ có con dao găm cài bên hông, xong đâu đấy, điềm tĩnh tự nhiên mà bước vào sân.
Mấy ngày trước, lúc đêm khuya yên tĩnh, mang theo hai sát thủ hắc ám tới nơi này một lần, lúc này lại tiến vào đây, cũng là hơi có chút quen thuộc.
Theo con đường đá nhỏ phía trước, chỉ thấy ở giữa là gian phòng đang mở một bên cửa, nghĩ đến người triệu kiến mình, đang ở ngay trong gian phòng kia.
Mưa to tầm tã, trong không trung lúc nào cũng truyền đến tiêng sét, Hàn Mạc chậm rãi đi đến phiến trước cửa, dựa vào trực giác ngũ quan tuyệt vời, đầu tiên là cẩn thận hướng một chút vào bên trong, phòng yên tĩnh vô cùng, không có chút tiếng động truyền ra.
- Ngoại thần Hàn Mạc đến bái kiến Hoàng đế bệ hạ!
Hàn Mạc ho khan một tiếng, đứng thẳng thân mình, cung kính nói.
Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng trong phòng có hay không có Khánh đế, đó là một sự hoài nghi lớn, nếu thật sự Khánh đế ở đây, bên ngoài không thể không có một thủ hạ bảo vệ, càng không thể yên lặng không có một tiếng động.
Trong phòng không có lời đáp trả.
Hàn Mạc chờ đợi, có nói một tiếng, hay là không có đáp lại, cân nhắc một phen, cuối cùng giơ tay, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa gỗ kèn kẹt mở ra, Hàn Mạc lập tức cảm thấy một làn hương tử đàn xông vào mũi.
Trong chính đường, không có một bóng dáng người, nhưng lại được thu dọn cực kì sạch sẽ.
Hàn Mạc trong lòng cẩn trọng, chậm rãi vào trong phòng, trong chính đường bày đặt hai lư hương, trong lư hương khói bay lượn lờ, bên trong đúng là Huân đàn hương.
Tháo nón che xuống, Hàn Mạc nhìn một lượt bốn phía, cuối cùng phát hiện, bên sườn trái phía sau cánh cửa, có một bóng dáng người đang đứng ở đó.
Cái bóng dáng đó đưa lưng về phía Hàn Mạc, mặc một bộ áo đạo sĩ màu tro, trên đầu kẹp đạo kế, cắm một cây mộc châm, mái tóc kia đúng là đen nhánh tinh lệ, cực kì mềm mại, hơn nữa nhìn từ phia sau, chiếc áo đạo sĩ tuy rộng thùng thình, nhưng lại có thể mơ hồ nhìn ra thân hình thướt tha đẫy đà, cũng là một nữ nhân.
Trong phòng không ngờ xuất hiện một đạo cô.
Đạo cô kia đưa lưng về phía Hàn Mạc, đứng ở trong phòng, trước mặt nàng, đích xác đang treo một bức tranh lão tử cưỡi trâu, lão tử là tổ sư gia của Đạo gia, hiện giờ ở Khánh quốc, vị lão tiên sinh này có địa vị cực kì cao.
Nhìn bóng dáng đạo cô kia, Hàn Mạc cảm thấy cực kì quan thuộc, di chuyển bước chân, chậm rãi đi về phía trước cửa phòng, nhìn bóng dáng đạo cô kia, nhẹ giọng hỏi:
- Là ngươi … muốn gặp ta?
Trong phòng này nếu chỉ có vị đạo cô kia, như vậy cũng không có gì nghi ngờ, hôm nay thiết lập thủ đoạn dẫn mình đến nơi này, đương nhiên là đạo cô này
Trong nháy mắt, Hàn Mạc lại đoán được thân phận của vị đạo cô này.
Có thể đưa ra thủ dụ của Hoàng đế, lừa mình đến đây, thiên hạ không mấy người có thể làm được, nhưng người này có thể làm được, nữ nhân làm được điều này, chỉ e cũng chỉ có một người.
Đạo cô kia lúc này đã xoay người lại, hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc với Hàn Mạc.
Một thân rộng thùng thình áo bào đạo sĩ màu tro, thợ tuy rằng may khéo léo tinh xảo, nhưng chiều rộng lại qua lớn, cũng ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, nhưng lại không thể che dấu dáng người đầy đặn hoàn mĩ, bộ ngực nở nang, thị lực Hàn Mạc kinh người, thậm chí có thể nhìn đến trước bộ ngực, dường như có hai điểm đột khởi, làm cho trực giác của người khác ở phía dưới tấm áo bào đạo sĩ của nàng, hình như cũng không mặc xiêm y.
Vòng eo của nàng rất nhỏ, cái này làm cho áo bào đạo sĩ của nàng thoạt nhìn là khoảng không trống rỗng lại càng hiện ra thùng thình hơn bao giờ hết, nét xinh đẹp thể hiện trên thần sắc đoan trang bình tĩnh, nhưng thân thể của nàng, đuôi lông mày kia không che giấu được nét phong lưu ý nhị, cho dù có mặc đạo bào vào, cũng khó che giấu được chiếc cổ xinh đẹp kia, môi trên như lúc đầu lăng, môi dưới đẫy đà, không nói những cái khác, chỉ nói điểm nhạy cảm của đôi môi, cũng thể hiện đó tuyệt đối không thể giống với tình cảm của kẻ xuất gia.
Bên trong đạo quan xuất hiện một đạo cô xinh đẹp, đương nhiên là Hoàng hậu Khánh quốc.
Nhìn thấy Khánh hậu xoay người lại, trong lòng Hàn Mạc tuy có dự liệu trước, nhưng vẫn có chút giật mình, không phải vì Khánh hậu lấy thân phận một đạo cô để giả dạng xuất hiện ở nơi này, mà là việc Khánh hậu sử dụng thủ dụ của Hoàng đế truyền triệu mình đến nơi này
Người phụ nữ này có thể sử dụng thủ dụ của ngọc tỷ để hành sự, cũng cho thấy nàng đã nắm trong tay pháp ấn cao nhất của Khánh quốc, có thể nắm trong tay ngọc tỷ biểu hiện cho sức mạnh Hoàng quyền, thậm chí dễ dàng sử dụng, như vậy quyền lực cửa người phụ nữ này quả thực khiến người khác phải kinh sợ.
Khánh hậu không che giấu được vẻ xinh đẹp, thân mặc áo bào đạo sĩ, nhưng lại có thêm một điểm quyến rũ mê hoặc làm cho tim người khác phải đập hơi dồn dập.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, bên tai vẫn nghe thấy tiếng mưa to tầm tã bên ngoài, cũng xen lẫn tiếng sấm sét, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc, người phụ nữ này lại triệu mình đến chỗ ở của Viên Đạo Linh, có chuyện gì?
- Nhìn thấy bộ dạng này của bổn cung, ngươi không sợ sao?
Khánh Hâu đứng ở đó với dáng vẻ tao nhã, lộ ra nụ cười quyến rũ, giọng điệu mê hồn hỏi:
- Hoặc là bổn cung mặc bộ xiêm y này, ngươi không nhận ra bổn cung là ai?
Hàn Mạc trong lòng tuy rằng hết sức kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cực kì điềm tĩnh, chắp tay nói:
- Hóa ra là Hoàng hậu triệu kiến ngoại thần… Hoàng hậu triệu kiến cần gì dùng danh nghĩa Hoàng đế, chẳng lẽ Hoàng hậu triệu kiến hạ thần dám không phụng chỉ tiến đến sao?
Ánh mắt Khánh hậu đung đưa, vẻ đoan trang bình tĩnh lúc trước của nàng, đã bị vẻ quyến rũ thay thế:
- Bổn cung không muốn để người khác biết, là bổn cung triệu ngươi tới gặp...!
Hàn Mạc thở dài, hỏi:
- Vậy Hoàng hậu tốn công sức triệu Hàn Mạc đến đây có việc gì?
Khánh hậu nhìn Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Hàn tướng quân, Viên Đạo Linh... là ngươi giết?
Trong phòng ngọn đèn dầu lập lòe, dưới vẻ u tĩnh trong phòng, Khánh hậu với bộ áo đạo sĩ trên người, thật đúng là cố tình tạo chút ý tứ thanh đăng đạo cổ, chẳng qua tâm ý và thân thể vị đạo cô này đều là xuân nồng ý đậm, ý xuân này cũng tràn ngập trong phòng.
Đối với rất nhiều người mà nói, rửa chân cho Khánh quốc Hoàng hậu, thật sự là việc xui xẻo đẹp đẽ to lớn. Chỉ sợ trong thiên hạ có vô số nam nhân xếp hàng muốn làm chuyện này. Đôi chân của Khánh hậu quả thực là lông phượng và sừng lân.
Đổi lại nam nhân khác, phỏng chừng là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), cầu còn không được.
Chỉ có điều trong lòng Hàn Mạc cũng là có chút không muốn, cũng không phải trong lòng Hàn Mạc có ý gì khác, chỉ có điều đường đường là một sứ thần Yến quốc, lại rửa chân cho Hoàng hậu nước khác. Nói ra có chút kì lạ, hơn nữa nam nhi bảy thước, làm cái việc dục túc cho nữ tử, Hàn Mạc trong lòng có chút không hài lòng. Nhưng nghĩ một người phụ nữ như thế này muốn rửa chân cho mình, trong lòng cũng có chút cân bằng, lại quyết định hạ quyết tâm, đợi thời điểm Hoàng hậu rửa chân cho mình, hẳn sẽ qua mặt không ít nam nhân kiêu căng.
Nơi này chỉ có mình và Hoàng hậu, hơn nữa người phụ nữ này cố ý câu dẫn mình, nếu như tự mình làm cũng hơi quá bổn phận một chút, nói vậy chắc chắn không có quan hệ gì quá lớn.
Thùng gỗ đặt trước mặt Khánh hậu, trong mắt Khánh hậu chỉ nhìn Hàn Mạc, cắn đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át, cũng không nói lời nào, chỉ hơi nhấc vạt áo bào lên.
Hàn Mạc nhìn kĩ, mới phát hiện, bên trong Khánh hậu cũng không phải không mặc xiêm y, chỉ có điều nếu nói nàng mặc xiêm y thì cũng không chính xác.
Đạo bào xốc lên, lộ ra hai điều chói mắt, trong suốt nở nang, cân xứng vô cùng. Đường cong của đôi chân cực đẹp, tuy rằng hơi có chút nhục cảm, nhưng căn bản không to thô, ngược lại rắn chắc thon dài, chỉ hai cái đùi này cũng đủ làm cho tim người ta đập thình thịch.
Chỉ có nhìn kĩ, mới có thể nhìn ra, bên ngoài chỗ này rất tròn, đúng là mặc một chiếc sa khố trắng cánh ve, loại lụa trắng này dán tại phía trên, nếu không nhìn kĩ, hoàn toàn không thể nhìn ra sự tồn tại của nó.
Nhưng Hàn Mạc xuất thân quý tộc, lại rất tinh tường, loại lụa trắng này, sang quý vô cùng, nó phải kể đến giá cả của bảo vật. Không nói đến ở Trung Nguyên, mà ngay cả Khánh quốc nhiều tơ lụa là thế, số lượng loại lụa trắng kia cũng là cựa kì hiếm, một năm cũng chỉ có hơn trăm thất, hơn nữa loại lụa trắng này sản xuất cho quan lại, tất cả sản phẩm làm ra, hơn một nửa phải đưa vào cung.
Vân sa!
Hàn Mạc còn nhớ rõ tên loại lụa trắng này, nghe nói khi mặc loại lụa trắng này vào, mát mẻ vô cùng, hơn nữa nhẹ nhàng như mây, không ít các đại quan quý nhân muốn cũng không được.
Đôi chân của Khánh hậu vốn là mĩ cực, lúc này được vân sa khỏa bên trong, càng hiện ra một loại ảo mộng xinh đẹp tuyệt trần, tăng thêm vẻ phong tình.
Màu xám của đạo bào, càng tôn thêm màu trắng như tuyết của vân sa và đôi chân tuyệt đẹp.
Hàn Mạc giả vờ điềm tĩnh, chỉ có điều nhìn đôi chân tuyệt đẹp kia, thật đúng là muốn giơ tay sờ vào.
Hàn Mạc tuy rằng ra vẻ điềm tĩnh, nhưng Khánh hậu vô cùng khôn khéo trong việc quyến rũ, vì đoạt cho được sự sủng ái của Khánh đế, lại từng khổ tâm học qua thuật giường đệ, đối với chuyện nam nữ thật sự dường như là chỉ tay. Một đôi mắt quyến rũ khi nhìn ánh mắt của Hán Mạc, đã nhìn ra một tia hưng phấn trong mắt Hàn Mạc. Trên đôi môi lập tức hiện ra nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng nâng chân trái lên, cử chỉ tao nhã, tay nhẹ nhàng xắn ống quần vân sa lên, một bên xắn ống quần, một bên cắn cặp môi thơm. Đôi mắt quyến rũ chứa đầy tình ý nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, mĩ thái thập túc, hồn xiêu phách lạc. Hàn Mạc coi như là da mặt người, nhưng khi bị ánh mắt quyến rũ của Khánh hậu nhìn chằm chằm, cảm thấy trên mặt nóng bừng, lòng thấy kinh hoàng, thầm than: "Có thể khiến Khánh đế nói gì nghe nấy, người đàn bà này quả là một báu vật tuyệt diệu...!"
Khánh hậu xắn ống quần vân sa đến chỗ đầu gối, lại nâng chân bên kia để lộ ra khúc chân khác trắng nõn mượt mà, cũng xắn đến đầu gối, nhất thời lại để lộ ra hơn phân nửa hai điều trắng như tuyết.
Dưới ngọn đèn dầu, hai điều trong suốt, trắng nõn động lòng người, làm cho người ta hận một nỗi không thể ở trên mà cắn một hơi.
- Hoàng hậu có cần phải cho thêm chút nước lạnh nữa hay không?
Hàn Mạc thấy khí nóng trong thùng gỗ bốc lên, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt Khánh hậu long lanh, dịu dàng hỏi:
- Ngươi nhìn thấy tảng đá bên trong?
Hàn Mạc khẽ gật đầu
- Nước đang nóng, gặp phải tảng đá này, trong nháy mắt có thể hạ nhiệt.
Khánh hậu khẽ cười nói:
- Không còn nóng hôi hổi, nước này đã không nóng nữa rồi.
Nói tới đây, hai tay nàng nắm vạt áo bào tránh cho tuột xuống, hai chân cũng đã cho vào trong thùng gỗ. Text được lấy tại
Lúc này Hàn Mạc mới hiểu được, công hiệu của loại đá này, có lẽ giống Tứ la thạch, có tác dụng hạ nhiệt độ.
Đôi chân trắng như tuyết bỏ vào bên trong thùng gỗ, Khánh hậu lập tức tựa người vào ghế, trong mũi phát ra một tiếng ngâm khe khẽ thoải mái, đầy tình ý.
- Người tốt, mau rửa chân cho ta...!
Khánh hậu tựa vào ghế ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, không ngờ lại mang theo một chút vẻ cầu xin.
Hàn Mạc đứng ở bên cạnh, một chút do dự, việc cho tới nước này, đã không có gì phải kiêng dè, cuối cùng hắn ngồi xổm xuống, lại liếc nhìn Khánh hậu một cái, chỉ thấy nàng cắn đôi môi đỏ mọng nhìn mình, trên mặt hiện rõ vẻ háo hức mong chờ. Hàn Mạc đành phải xắn ống tay áo lên, vươn tay, nhúng vào trong nước, nhẹ nhàng đụng vào một bàn chân nhỏ của Khánh hậu.
Chân phụ nữ, đại đa số, ít nhiều đều có một vài tì vết nào đấy, lớn một chút, nhỏ một chút, gầy một chút, mập một chút, năm móng chân dài ngắn không cân xứng, còn có thể là độ cong thâm hoặc hơi thô một chút, nhưng chân Khánh hậu, đúng là cân đối hoàn hảo vô cùng, không có một tì vết nào, bất kể là hình dạng phì gầy lớn nhỏ, đều là vừa đúng, quả thực là sản phẩm tốt trong số những sản phẩm tốt.
Hàn Mạc nắm trong tay, chỉ cảm thấy đang cầm một kiệt tác nghệ thuật, vừa thuận với tay.
Tay hắn đụng vào bàn chân của Khánh hậu, Khánh hậu tức cười khanh khách lên, đầy vẻ phong tình, nhìn thấy bộ dạng như vậy của Khánh hậu, Hàn Mạc nghĩ mình đường đường là một nam tử đã phải rửa chân cho nàng, nhưng nàng lại cười như vậy, lập tức trong lòng cảm thấy khó chịu, dùng sức giữ lấy chân của Khánh hậu, ở giữa lòng bàn chân làm cong lên một chút.
- Ôi...!
Khánh hậu khẽ kêu lên một tiếng:
- Đồ tồi, ngươi làm cái gì... cố ý ức hiếp người ta sao?
Hàn Mạc cười ha hả, nói:
- Hoàng hậu, Hàn Mạc xưa nay dùng sức khá mạnh, dùng lực không đều, không nên trách cứ...!
- Nhìn ngươi rất nhã nhặn, vốn tưởng ngươi là một kẻ biết thương hoa tiếc ngọc... không nghĩ là lại không biết nặng nhẹ như vậy...!
Khánh hậu oán giận nhìn Hàn Mạc:
- Ngươi nhẹ chút đi, đừng làm đau người ta...!
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân đẹp đẽ, dùng lực đều đều, đàn bà nếu muốn yêu đương vụng trộm, Hàn tướng quân tự nhiên quên mình là quân tử.
Tuy rằng khả năng quyến rũ người của Khánh hậu đáng kinh ngạc, nhưng Hàn tướng quân đối nhân xử thế, giao tình bằng hữu trước sau như một, rất có lòng, kiếp trước từ ngũ tuần bắt đầu xem tác phẩm kinh điển Xuân cung, kiếp trước còn đã qua thực tiễn thật sự, cho nên năng lực chưa chắc kém Khánh hậu. Một bàn tay hắn ở sau bắp chân Khánh hậu dường như gãi, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve chỗ chân mềm của Khánh hậu, chỉ trong chốc lát, chỗ chân trắng nõn của Khánh hậu đã nổi lên ửng hồng, giọng mũi mê hồn kia cũng bắt đầu dồn dập lên.
"Thật đúng là con mẹ nó mẫn cảm". Nhìn thấy cái thủ đoạn gãi chân, Khánh hậu liền có phản ứng thật lớn. Hàn tướng quân trong lòng lập tức nảy sinh ra suy nghĩ khinh thường.
Khánh hậu dường như cảm giác được chính mình đang yếu thế, mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt Hàn Mạc cười mà như không cười nhìn mình, lập tức hiện vẻ thẹn thùng, liếc Hàn Mạc một cái bất lực, cắn môi, dường như có chút bất lực.
- Chân Hoàng hậu... thật sự xinh xắn đáng yêu.
Hàn Mạc nhẹ giọng trêu đùa:
- Người ta nói chân đàn bà bó... tâm lại lớn, cũng không biết là thật hay giả...!
Khánh hậu nghe vậy, nhướn mày liễu lên:
- Ngươi nói bổn cung tâm lớn... là có ý gì?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Cũng chính là ... ham muốn lớn!
- Ngươi rõ ràng… không cần giả vờ không hiểu.
Tuy rằng trên mặt Khánh hậu vẫn là một vẻ mê hồn, nhưng tận sâu trong đôi mắt đó, lại cất giấu một vẻ tàn khốc khó có thể nhận ra:
- Bổn cung sở thích lớn thế nào?
Giọng điệu Khánh hậu có chút biến đổi, Hàn Mạc tự nhiên là nghe ra, bình tĩnh tự nhiên, mỉm cười, liếc Khánh hậu một cái, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve chân Khánh hậu, chậm rãi nói:
- Ngoại thần nói ra, nhưng Hoàng hậu chớ trách tội!
- Nói đi!
Người Hàn Mạc hơi nghiêng về phía trước, nói:
- Hoàng hậu, cũng không phải ngoại thần nói xằng bậy, ngoại thần chỉ là xem qua một quyển sách, trong sách nói qua, chân Hoàng hậu như vậy, mượt mà đẹp đẽ, phương diện sở thích có phần hơi lớn.
Khánh hậu nhíu mày lại, nhưng rất nhanh liền hiểu được, cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp lại long lanh ngấn nước, giọng căm hận nói:
- Hóa ra Hàn tướng quân lại thích xem những sách không đứng đắn đó ...!
- Thực sắc tính dã!
Hàn tướng quân nghiêm mặt nói, nâng tay lên, chỉ vào bức tranh Lão tử đang treo trên tường:
- Chỉ sợ lão tiên sinh này cũng không tránh được những chuyện dung tục tầm thường ttrong nhân gian!
Hàn Mạc là có ý nhắc tới lời nói đó.
Nếu như mình thanh thuần nhã nhặn, ngược lại có loại phụ nữ đùa giỡn cảm giác, lúc trước bị Diễm Tuyết Cơ nghịch đẩy, lúc này đối mặt với một vị Hoàng hậu, Hàn Mạc kiên quyết không cho mình ở thế bị động mà bị một nữ nhân đùa giỡn, chiếm ưu thế, nam nhi nên chủ động, lấp đầy một trái tim chinh phục, chinh phục người phụ nữ có quyền thế cao quý nhất Khánh quốc.
Nghe Hàn Mạc chỉ vào Lão Tử nói chuyện, Khánh hậu lập tức nghiêm mặt nói:
- Không được nói bậy...!
Liền che miệng cười ngay tức khắc, cười "khúc khích", thiên kiều bách mị.
Cười xong, Khánh hậu nhấc chân ra khỏi thùng nước, giống như ngọc bối, bóng loáng trong suốt, ngọn đèn dầu lờ mờ, nhưng ánh sáng mỏng manh chiếu rọi ở phía trên, lại vẫn trắng nõn chói mắt như cũ.
Chân của Khánh hậu chẳng những tròn co dãn, mà cũng rất có lực, giơ lên, độ cong tuyệt đẹp, lập tức duỗi thẳng ra, nhẹ nhàng điểm trước ngực Hàn Mạc, chân kia di động lên xuống, đúng là lấy chân nhẹ nhàng vuốt ve ngực Hàn Mạc, đôi mắt giọt nước, thanh âm tô nị:
- Sở thích có lớn hay không... Ngươi vẫn chưa thử qua, sao biết?
Nàng nâng chân lên, tức khắc giữa hai chân, lộ ra khe hở, Hàn tướng quân tầm nhìn sắc sảo, ung dung thản nhiên hướng ánh mắt đi chỗ khác, rung động lòng người, bên trong quả nhiên vẫn không mặc xiêm y nào khác, chỉ là vân sa che thể, chỉ có điều màu hồng thoáng nhìn, chung quy lại ánh đèn hơi lờ mờ, cung không thấy được cái thứ gì tốt.
Hàn Mạc ho khan một tiếng giả vờ điềm tĩnh mà nhìn chằm chằm vào gương mặt Khánh hậu, nhẹ nhàng cười:
- Thế Hoàng hậu, có muốn cho Hàn Mạc biết không?
- Cũng không dễ như vậy đâu.
Khánh hậu cười ha hả, thu chân về, đưa hai chân từ trong thùng cho ra ngoài, lại xích chân theo ghế đứng lên, cười quyến rũ nói:
- Hàn tướng quân của ta, ngươi hầu hạ bổn cung rất tận tâm, bổn cung bây giờ cũng có qua có lại, rửa chân cho ngươi... Chỉ có điều ngươi phải nhớ, không phải Khánh quốc Hoàng hậu dục túc cho ngươi mà chỉ là một đạo cô thôi...!
"Lừa mình dối người!"
Hàn Mạc thầm nghĩ trong lòng:
"Cũng dạng như vậy?"
Khánh hậu cắn ngón chân Hàn Mạc, cũng kéo căng hai tay, nhẹ nhàng bâng quơ, đem đạo bào trên người thả xuống, rốt cục Hàn Mạc thấy rõ, người phụ nữ này, bên trong từ trên xuống đều mặc vân sa xiêm y, mỏng đến nỗi vân sa xiêm y măc trên người thì giống như không mặc quần áo, một thân thể mềm mại trắng nõn dáng điệu uyển chuyển thướt tha, lập tức hiện ra trước mắt Hàn Mạc.
Khánh hậu cởi xiêm y ra, lúc này mới cắn môi, chậm rãi đứng dậy, đem cái thân thể đầy đặn trắng nõn như tuyết của mình đã chín, không hề e ngại mà bày ra trước mắt Hàn Mạc.
Giống như Hàn Mạc đã đánh giá trước đó, ngực Hoàng hậu tròn và cao ngất, trắng trẻo vô cùng, một mảnh màu hồng phấn, giống như thiếu nữ bình thường, không có chút gờ ở bụng dưới, đúng là tuổi phong nhã hào hoa, đầy đặn nở nang, không cần đè ép, câu đó đúng là thâm thúy vô cùng.
Bụng nàng bằng phẳng bóng loáng, vòng eo tinh tế giống như rắn, hai đùi đẹp thon dài mượt mà, dáng người thành thục, hoàn thiện đầy đặn, thân là Hoàng hậu, chăm sóc thân thể, quả nhiên không phải chuyện rắc rối bình thường.
Chỉ có điều Hàn Mạc nhìn cái cơ thể đầy đặn duyên dáng, lại có cảm giác có chỗ không thích hợp.
Lúc này Khánh hậu cũng vặn vẹo vòng eo, xoay người, hướng lưng về phía Hàn Mạc, tấm lưng trắng nõn bóng loáng lập tức trình trước mắt Hàn Mạc, càng rung động lòng người, vừa kiều vềnh vừa viên phì.
Khánh hậu lấy một cái gáo múc nước gỗ, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Mạc, trở lại bên thùng gỗ, múc ra một gáo nước, cười quyến rũ, một bàn tay vòng trước ngực, dường như che hai ngọn núi trắng như tuyết cao ngất, tay kia thì đổ nước từ trong gáo lên người mình, nước chảy xuống ngực rồi theo xiêm y chảy xuống, đợi cho nàng đưa cánh tay cầm, Hàn Mạc liền nhìn thấy vân sa xiêm y đã bị nước xối ướt, dính sát vào người, hai luồng to lớn. Nhũ bị xối ướt vân sa bao vây lấy, đẫy đà thịt cảm, Hàn Mạc còn có thể thấy rõ hai ngọn núi trắng như tuyết kia lộ ra tới gân xanh.
Vân sa ướt đẫm dán vào ngực, lại dán vào cái bụng bằng phẳng, còn có chỗ thần bí giữa hai chân, Hàn Mạc nhìn từ trên xuống dưới, đến chỗ thần bí thì dừng lại, cảm giác vừa rồi không được thích hợp, hóa ra vấn đề ở chỗ này.
Dưới bụng kia, bóng loáng trắng nõn, mềm mại di thường, cũng không có một tia cây cỏ, trong đầu Hàn tướng quân lúc này hiện ra một nghi vấn: "Khánh hậu chẳng lẽ là bạch hổ?"