Hàn Mạc cưỡi ngựa tới gần, xoay người xuống ngựa, chắp tay:
- Hầu gia, Đại tướng quân!
Tào Ân nhìn thấy Hàn Mạc, đã cười nói:
- Hàn tướng quân, chúng ta đi qua Tây Bắc doanh khu, cũng nên nhìn phương pháp luyện binh của Đại tướng quân một cái, ngươi cũng là võ tướng Đại Yến ta, còn có rất nhiều chỗ phải học tập Đại tướng quân.
Hàn Mạc lập tức thi lễ với Tiêu Hoài Ngọc, rất cung kính nói:
- N ếu có thể được Đại tướng quân chỉ giáo, Hàn Mạc vinh hạnh ba đời!
Tiêu Hoài Ngọc ôn hòa cười nói:
- Hàn tướng quân khách khí.
Ngũ Thiên Thiệu lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Hàn tướng quân một đường rất vất vả sao?
Lần đầu tiên gặp mặt ở biên cảnh, vị Tổng binh địa nhân Lâm Dương quan này thờ ơ lạnh nhạt với Hàn Mạc, tuy rằng Hàn Mạc duy trì phong độ cũng không so đo, nhưng trong lòng vẫn hơi không thoải mái, lúc này nghe Ngũ Thiên Thiệu hỏi vậy, biết chắc chắn vị Tổng binh đại nhân này không có ý gì tốt, thản nhiên cười, hỏi ngược lại:
- Lời này của Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc nghe không rõ.
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:
- Bản tướng chỉ không rõ ràng lắm, Ngự lâm quân trong kinh đều đợi đến lúc mặt trời lên đỉnh núi mới bắt đầu sao? Tướng sĩ quân Tây Bắc ta, mỗi ngày đều phải luyện công lúc canh ba, Đại tướng quân có mệt, cũng điểm danh lúc canh ba, không ngờ Hàn tướng quân ngươi còn dậy muộn hơn Hầu gia, lúc này bản tướng muốn biết có phải Hàn tướng quân đi đường thật sự mệt chết hay không?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Nếu Ngũ Tổng binh có thành kiến với Hàn Mạc, cứ nói đừng ngại, chẳng qua không nên liên lụy Ngự lâm quân.
Tiêu Hoài Ngọc quay đầu liếc Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:
- Đều là tướng Đại Yến, không nên mở miệng tổn thương nhau, còn thể thống gì!
Ngũ Thiên Thiệu hừ lạnh về phía Hàn Mạc một cái, không nói gì, Hàn Mạc lại ôm quyền nói với Tiêu Hoài Ngọc:
- Hàn Mạc thất lễ, còn xin Đại tướng quân trách phạt!
Tiêu Hoài Ngọc nói:
- Lên ngựa, cùng vào doanh Hầu gia xem một cái.
Hàn Mạc lên ngựa, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, sau một lát, đi đến một doanh địa, Tiêu Hoài Ngọc rốt cục nói:
- Hầu gia, đó là doanh trại của Thần Cung doanh!
Tào Ân lộ ra vẻ phấn chấn, thở dài:
- Tư Mã Kình Thiên có Thiết Mã Kỵ, Đại tướng quân cũng có Thần Cung doanh!
Hàn Mạc không biết nhiều lắm về Tây Bắc quân, thấy Tào Ân cảm thán như thế, hơi khó hiểu.
Tào Ân hiển nhiên cũng biết Hàn Mạc không quá rõ tình hình quân Tây Bắc, khẽ mỉm cười hỏi:
- Đại tướng quân, Đô Chỉ huy sứ Thần Cung doanh này có theo tới?
Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:
- Lăng Vân!
Một kỵ binh đi lên từ phía sau, là một tướng lãnh trung niên hơn ba mươi tuổi, chắp tay nói với Xương Đức Hầu:
- Ty chức Đô Chỉ huy sứ Thần Cung doanh Lăng Vân, gặp qua Hầu gia!
- Có thể Hàn tướng quân chưa từng nghe Thần Cung doanh, ngươi giới thiệu một chút!
Lăng Vân chắp tay nói:
- Thần Cung doanh chính là doanh kỵ binh cung tiễn Đại tướng quân sáng lập tám năm trước, hiện giờ biên chế một ngàn năm trăm người.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tướng sĩ doanh này, trước khi vào doanh, tuổi tác không quá hai mươi tuổi, hơn nữa trước khi vào doanh phải có năng lực bắn tên… Vả lại có thể kéo được cung cứng hai thạch, có kỹ thuật cưỡi ngựa…!
Hàn Mạc hám miệng, hơi kinh ngạc.
Vào doanh trước hai mươi tuổi, có thể bắn cung tiễn cũng không phải vấn đề quá lớn, muốn tìm người trẻ tuổi như vậy ở nước Yến, cũng không phải chuyện khó khăn lắm, nhưng muốn kéo được cung cứng hai thạch trước hai mươi tuổi, quả thật không phải chuyện dễ dàng.
Hàn Mạc nhớ rõ, lúc trước Phong Kỵ của mình chọn binh sĩ, phù hợp điểm này, cộng lại không quá hai mươi người, phần lớn đều là sau này trải qua huấn luyện mới có tiến bộ, đến nay, tuy rằng kỵ sĩ Phong Kỵ đều có thể cưỡi ngựa bắn tên, nhưng phần lớn chỉ có thể kéo được cung cứng một thạch mà thôi.
Thần Cung doanh này vào doanh liền có thể kéo cung cứng hai thạch, yêu cầu mặt khí lực thật sự không nhỏ.
- Sau khi vào doanh, trong vòng một năm, phải kéo được cung ba thạch, nhập doanh hai năm, liền tinh thông thuật cưỡi ngựa, phối hợp với đội kỵ binh, trong ba năm chẳng những có thể hoàn toàn phối hợp với đội kỵ binh, hơn nữa còn có thể cưỡi ngựa bắn tên, trăm phát trăm trúng!
Lăng Vân bình tĩnh như nước nói:
- Nếu không đạt được yêu cầu, liền phải rời khỏi Thần Cung doanh!
Lăng Vân chỉ vào phía trước doanh địa Thần Cung doanh, bên trong truyền ra tiếng vó ngựa, ầm ầm giống như sấm sét:
- Hiện giờ Thần Cung doanh chia làm ba đội, mỗi đội năm trăm tên kỵ binh cung thủ, hiệu lệnh như một, một tên bắn ra, năm trăm tên có thể cùng bắn về một chỗ!
- Quả nhiên là… thần binh!
Hàn Mạc cảm thán nói.
Đây không phải là khách sáo của hắn, mà phát ra từ trong lòng.
Năm trăm tên kỵ binh cung thủ, có thể như một thể, bắn tên có thể cùng tới một chỗ, năng lực sắc bén như thế, thật sự khiến người ta ngạc nhiên thán phục. Hàn Mạc thậm chí nghĩ, nếu trên sa trường, tướng lãnh đối phương bị tướng sĩ Thần Cung doanh này tìm thấy bóng dáng, chỉ sợ tướng lãnh đối phương thập tử vô sinh rồi.
- Bình sĩ Thần Cung doanh, đều sử dụng tên mũi sắt.
Lăng Vân chậm rãi nói:
- Cung cứng ba thạch bắn ra tên mũi sắt, nếu không phải áo giáp tốt nhất, áo giáp bình thường chắc chắn sẽ bị xuyên thấu!
Hiện giờ Hàn Mạc rốt cục hiểu được, Thần Cung doanh này hẳn là một con dao găm sắc bén của quân Tây Bắc, chưa chắc sẽ xung phong ở sa trường, nhưng ở thời khắc mấu chốt, con dao găm này có thể phát huy ra tác dụng rất lớn.
Lăng Vân nói xong, Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên hỏi:
- Nghe nói ngươi ở Đông Hải có một đội tư quân, xưng là Phong Kỵ?
Hàn Mạc ngẩn ra, không thể tưởng được, không ngờ Tiêu Hoài Ngọc biết việc này, vội cười nói:
- Chẳng qua là vệ đội tư gia mà thôi!
- Vượt qua dãy Lê Sơn, đó là do Phong Kỵ làm đi?
Giọng Tiêu Hoài Ngọc rất bình tĩnh, từ giọng hắn, rất khó nhìn thấy hắn suy nghĩ gì trong lòng.
- Đúng!
- Là một đám dũng sĩ!
Tiêu Hoài Ngọc hơi vuốt cằm, như thoáng suy nghĩ, lập tức nhìn Hàn Mạc hỏi:
- Theo ta được biết, trước khi Phong Kỵ ra trận, chẳng qua huấn luyện hơn nửa năm, nhưng tám tram kỵ binh vô cùng ăn ý trên chiến trường, ngươi làm được như thế nào?
Hàn Mạc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị kia, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Hoài Ngọc, rất nghiêm túc, hiển nhiên không phải tùy ý hỏi, suy nghĩ mới nói:
- Ngày thường bọn họ bắt đầu cuộc sống hàng ngày cùng một chỗ, hơn nữa lượng huấn luyện cũng rất lớn… !
Tiêu Hoài Ngọc trầm ngâm một chút, lắc đầu:
- Đây không thể giải thích. Sống cùng một chỗ, có thể ăn ý, nhưng trên sa trường, cũng không phải quyen thuộc nhau là được… Đó cần phải đạt được thống nhất trên tâm lý… !
- Ta làm cho bọn họ lúc bình thường chơi một trò chơi.
Hàn Mạc rốt cục nói:
- Có lẽ cũng có chỗ trợ giúp.
- Trò chơi?
Tiêu Hoài Ngọc mang theo vẻ nghi vấn nhìn Hàn Mạc.
- Phải.
Hàn Mạc gật đầu.
Tiêu Hoài Ngọc hỏi:
- Có thể nói cho ta biết bình thường bọn họ chơi trò gì không?
- Bóng đá!
- Bóng đá?
Tiêu Hoài Ngọc nhíu mày, nhìn qua hơi nghi hoặc:
- Đó là trò chơi gì?
Hàn Mạc cười nói:
- Trò chơi này trước đây chưa có người chơi qua, là bản thân Hàn Mạc nghĩ ra.
- Xem ra Hàn tướng quân thật sự rất có hứng thú với kỳ dâm kỹ xảo.
Ngũ Thiên Thiệu vẫn lạnh nhạt nói, hiển nhiên thành kiến của hắn đối với Hàn Mạc rất lớn, thân là Tổng binh, từ đầu đến cuối không thu lại cảm xúc của mình, có cơ hội liên châm chọc khiêu khích Hàn Mạc.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Nếu kỳ dâm kỹ xảo có thể sử dụng, cũng không ngại nhiều hơn một ít kỳ dâm kỹ xảo!
Tào Ân ở bên hiển nhiên cũng hơi nghi hoặc đối với "bóng đá", hỏi:
- Hàn tướng quân, chuyện bóng đá này là như thế nào?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, muốn nói tiếp lại hơi phức tạp, liền nói:
- Vẽ một cái sân, hai bên lập lập hai cầu môn, hai bên mỗi bên mười một người, dựa vào hai chân đá bóng, phối hợp với nhau, mục đích chính là đưa bóng vào cầu môn đối phương. Trò chơi này, rèn luyện sự ăn ý giữa các đội viên, hơn nữa có thể rèn luyện phản ứng, tốc độ, lực lượng, ý thức đoàn đội… !
Hắn vừa nói như vậy, mọi người bốn phía vẻ mặt mờ mịt, ngay cả vẻ mặt Tiêu Hoài Ngọc cũng nghĩ hoặc, liền thấy Tiêu Hoài Ngọc xoay người xuống ngựa, đi đến một bên, vẫy tay nói:
- Ngươi tới, cẩn thận nói!
Những thứ phía trước, Tiêu Hoài Ngọc nghe không hiểu, nhưng câu cuối cùng, hắn nghe rất rõ ràng.
Tám trăm Phong Kỵ thủ hạ của Hàn Mạc sáng tạo ra một kỳ tích, chuyện này Tiêu Hoài Ngọc tự nhiên rất rõ ràng, tuy rằng hắn là một danh tướng, năng lực kinh người, gặp qua vô số, nhưng tám trăm Phong Kỵ vượt qua dãy Lê Cốc, vẫn khiến hắn hơi chấn động, có thể huấn luyện tám trăm Phong Kỵ thành đội kỵ binh có tố chất trong thời gian ngắn như vậy, vị quân thần này rất có hứng thú đối với phương pháp huấn luyện của Hàn Mạc.
Tiêu Hoài Ngọc xuống ngựa, mọi người gồm cả Tào Ân cũng xuống ngựa, Hàn Mạc tiến lên, mọi người vây quanh, nghe Hàn Mạc nói tỉ mỉ.
Đầu tiên Hàn Mạc vẽ một sân bóng trên mặt đất, sau đó cẩn thận giải thích cái gì là bóng đá, vừa vẽ vừa giảng giải, giải thích với mọi người "đá bóng" như thế nào, nói tác dụng của tiên phong, tiền vệ, hậu vệ, thủ thành, cường điệu tác dụng phân công chức trách của mười một người.
Tiêu Hoài Ngọc vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận nghe, không hề có cái giá của Đại tướng quân, trái lại giống như một học sinh cần học hỏi.
Một vị Hầu gia, một vị quân thần, phần lớn tướng lãnh cao cấp của quân Đông Bắc, vây quanh nghe người trẻ tuổi giải thích trò chơi "bóng đá", loại tình cảnh này rất quỷ dị.
Gồm cả Ngũ Thiên Thiệu, phần lớn tướng lãnh lộ ra vẻ khinh thường, nhưng Tiêu Hoài Ngọc lại nghe rất chăm chú, thậm chí ngẫu nhiên hỏi hai câu, hiển nhiên trong mắt hắn, đây cũng không phải trò chơi gì, mà là một phương pháp luyện binh.
Vận động bóng đá, vốn bao quát nhiều yếu tố vận động, cũng không đơn giản là trò chơi mà thôi.
Lượng lượng, tốc độ, sức bật, dự đoán, lực phản ứng trong nháy mắt, đồng đội hợp tác, tâm tính đối mặt với tình huống khó khăn, đều có thể bồi dưỡng được từ vận động bóng đá này.
Khi Hàn Mạc nói tới mục đích cuối cùng, chính là vì giành lấy thắng lợi, bồi dưỡng trái tim khát vọng thắng lợi của đoàn đội, một thế hệ quân thần Tiêu Hoài Ngọc hơi vuốt cằm, hiển nhiên đã có chút tán thành đối với trò chơi này.
Sau khi Hàn Mạc nói xong, Tiêu Hoài Ngọc lập tức kêu lên:
- Khuất Dã!
Một gã Thiên tướng Thống lĩnh tiến lên, Tiêu Hoài Ngọc phân phó:
- Dựa theo lời Hàn tướng quân, lập tức chế vài quả bóng, hiện giờ ngươi tìm một đội trong doanh ngươi thử một lần, nếu thật sự có hiệu quả, mỗi ngày giảm nửa canh giờ, tiến hành loại huấn luyện này, về sau chậm rãi khuếch trương toàn doanh!
Ngũ Thiên Thiệu và tướng lãnh đều hơi giật mình, không thể tưởng được không ngờ Tiêu Hoài Ngọc lại dùng tới biện pháp của người thanh niên Hàn Mạc này, thậm chí tính toán khuếch trương toàn quân, trở thành một trong các hạng mục huấn luyện của quân Tây Bắc.
Hàn Mạc nghe vậy, mày nhíu lại, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng, vẫn mang theo nụ cười có vẻ rất khiên nhường, lúc này hắn chậm rãi ngồi xuống, đặt chén rượu trên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn mặt Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:
- Ngũ Tổng binh, vấn đề của ngài… Ta nghe chưa rõ, xin ngài lặp lại lần nữa!
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:
- Quả nhiên giả ngây giả dại. Bản tướng liền hỏi lại một lần, Hàn gia các ngươi bịt mắt Thánh thượng, phá hỏng Đại Yến ta liên minh Ngụy tấn công Khánh, mục đích ở chỗ nào?
Tay phải Hàn Mạc nắm chặt, lúc này không còn vẻ kính cẩn lúc trước, mà lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, giọng nói lạnh lùng:
- Ngũ Tổng binh, cơm có thể ăn bậy, nói không thể lung tung, đạo lý này… ngài nên hiểu rõ hơn ta. Cái ngài gọi là "bịt mắt", "phá hư" là có ý gì?
Ngũ Thiên Thiệu cũng nắm tay cười lạnh nói:
- Hay là bản tướng nói sai rồi phải không?
- Ngài nói sai rồi.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngài dùng hai chữ bịt mắt nói Hàn gia ta, Hàn Mạc chỉ cho ngài nhất thời kích động, cũng không so đo với ngài, nhưng ngài nói Thánh thượng bị bịt mắt, đó là nói Thánh thượng không anh minh, dễ bị người bịt mắt… Nếu Thánh thượng biết được Ngũ Tổng binh nói ngông cuồng như thế, lại không biết mặt rồng có giận hay không?
Hàn Mạc nói hời hợt, mọi người ở đây đều hơi biến sắc, chỉ có điều Tiêu Hoài Ngọc vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, dường như hết thảy trước mắt hắn đều không nghe thấy, không nhìn thấy.
Ngũ Thiên Thiệu vừa nghe Hàn Mạc nói như vậy, cũng hơi biến sắc.
Hắn không thể tưởng được lời Hàn Mạc không ngờ sắc bén như vậy, hai ba câu liền cài cho mình một tội danh, lúc này hiểu được trong lòng, người thanh niên nhìn qua nhã nhặn này không đơn giản.
Hắn là Tổng binh một quan, chính là trọng tướng biên quan, được cho là quan lớn một phương, nếu nhục mạ Hàn gia vài câu, chỉ là kết thù hận với Hàn gia, không có tội gì lớn.
Nhưng khinh nhờn Hoàng đế, đó là tội rất lớn, lời này hắn nói trước mắt bao người, nếu Hàn Mạc thật sự muốn nắm, lợi dụng điều này để công kích, có Tiêu Hoài Ngọc bảo vệ mình, mình chưa chắc bị vạch tội, nhưng cũng sẽ phiền toái rất lớn.
- Ngươi không cần chụp mũ linh tinh.
Ngũ Thiên Thiệu ngẩn ra, lập tức cười lạnh nói:
- Bản tướng đọc sách ít, không thể so với công tử ăn chơi các ngươi, chọn chữ tìm tội, bản tướng không tốn công thứ đó.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc không có hứng thú tìm tội gì, chỉ muốn nhắc nhở Ngũ Tổng binh, nói chuyện phải có chừng mực, theo như lời ngài nói, không nên chụp mũ linh tinh!
Ngũ Thiên Thiệu bị Hàn Mạc phản bác như vậy, nhất thời quả thật không dám nói lung tung, nhưng càng tức giận trầm giọng nói:
- Vậy ngươi trả lời bản tướng, vì sao Hàn gia các ngươi kiên trì liên minh nước Khánh ở trong triều?
- Hàn Mạc tuổi còn trẻ, chỉ là Chỉ huy sứ Ngự lâm quân, chức tránh là bảo vệ an toàn của Thánh thượng và thành Yến Kinh.
Hàn Mạc ngồi thẳng người, lưng nhô lên, đối mặt với chúng tướng Tây Bắc cùng Ngũ Thiên Thiệu phẫn nộ chất vấn mình, không hề kinh hoảng, bình tĩnh nói:
- Về phần quốc sách của triều đình, đó là Thánh thượng và nội các quyết định, Ngũ Tổng binh hỏi ta vấn đề này, Hàn Mạc… thật khó trả lời!
Tiêu Hoài Ngọc nghe tới đó, khóe miệng lộ ra một nụ cười yếu ớt.
- Thật khó trả lời?
Ngũ Thiên Thiệu cười ha ha, đi ra từ sau bàn, tới giữa yến hội, tay chỉ Hàn Mạc nói: Nguồn:
- Bản tướng là người thô tục, được đại soái đề bạt, hiện giờ thân là Tổng binh Lâm Dương quan, nhưng ta vẫn có gì nói vậy như cũ, sẽ không lòng vòng quanh co. Ngươi khó trả lời, bản tướng tới giúp người trả lời… !
Khóe mắt Hàn Mạc liếc lên, thản nhiên cười nói:
- Đang muốn mời Ngũ Tổng binh chỉ giáo!
Ngũ Thiên Thiệu nắm tay nói:
- Ba chữ đơn giản, ham an nhàn mà thôi!
- Lời này đến từ đâu?
- Đám quan to trong kinh, đều quen sống ngày yên ổn, ngợp trong vàng sơn, hàng đêm ca hát, sao mà hưởng thụ.
Ngũ Thiên Thiệu lạnh lùng nói:
- Mười vạn binh sĩ biên quan, ngày đêm thao luyện, đông hè thao luyện, chịu vô số gian khổ vì để trở thành một đội quân thiết huyết, bảo vệ quốc gia, phải hoàn thành di nguyện của Đại tiên đế Đại Yến, dẹp yên bốn bể, nhất thống thiên hạ. Hiện giờ xuất hiện cơ hội, mượn cơ hội công thành cướp đất khuếch trương lãnh thổ, Hàn gia các ngươi vì sao lại kiên trì liên minh nước Khánh không chiến? Hay là khiếp đảm trong lòng, không dám chiến một trận với nước Khánh? Hoặc lo lắng đại chiến nổi lên, ảnh hưởng cuộc sống đám quý nhân các người?
Tuy rằng thần sắc Tào Ân vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia đã lộ ra vẻ giận dữ.
Hắn liếc Tiêu Hoài Ngọc bên người một cái, thấy Tiêu Hoài Ngọc bất động như núi, lẳng lặng ngồi ở đó, trầm ổn im lặng, dường như cũng không có ý tứ ngăn cản Ngũ Thiên Thiệu.
Các tướng lãnh đang ngồi đều nhíu mày, bọn họ đều biết tính tình Ngũ Thiên Thiệu nóng nảy, nhưng tình cảnh hôm nay, người này uống rượu, lúc này say khướt cũng rất không khôn ngoan.
Lễ bộ thị lang Tống Thế Thanh thật sự nghe không được, đứng dậy, chắp tay nói:
- Ngũ… Ngũ Tổng binh, Hàn tướng quân trung quân đền nợ nước, xử lý cẩn trọng, lần này đi sứ nước Khánh, càng vất vả công lao càng lớn, ngài… ngài cần gì phải nói lời đả kích như vậy?
Ngũ Thiên Thiệu liếc mắt nhìn Tống Thế Thanh, biết là một vị Lễ bộ thị lang.
Hắn ở quân Tây Bắc, ngoại trừ Tiêu Hoài Ngọc, là nhân vật có lực ảnh hưởng nhất, tinh thông võ nghệ binh pháp, hơn nữa dưới tay có một đám người, lại được Tiêu Hoài Ngọc coi trọng, thân là Tổng binh đứng đầu quân Tây Bắc, làm sao lại để Lễ bộ thị lang vào mắt, thứ nhất trong lòng tức giận, lửa giận dồn nén hồi lâu bùng nổ, thứ hai lúc trước cũng uống không ít rượu, cảm giác say dâng lên, lập tức bước hai bước, nắm áo Tống Thế Thanh, cười lạnh nói:
- Ngươi là ai, lại dám giáo huấn bản tướng? Bản tướng ra trận giết địch, ngươi còn dưới đũng quần đàn bà, lại dám nói chuyện với bản tướng như vậy?
Tông Thế Thanh này cũng là người có chút cốt khí, vẻ mặt tức giận, nâng tay mở tay Ngũ Thiên Thiệu, ai biết cánh tay Ngũ Thiên Thiệu này giống như sắt ngàn cân, Tống Thế Thanh dùng sức toàn lực, nhưng cũng không động đậy được một chút.
Thấy Tống Thế Thanh nghẹn đỏ mặt, Ngũ Thiên Thiệu lập tức đắc ý cười to, chỉ cười hai tiếng, lại thấy một bàn tay đặt lên tay mình, tay kia dùng một chút lực, quả thật kéo Tống Thế Thanh khỏi bàn tay mình.
Ngũ Thiên Thiệu nhíu mày, lại tức giận, liếc mắt nhìn, đúng là Tiếu Mộc đứng dậy.
- Ngũ Tổng binh uống say rồi.
Tiếu Mộc lạnh mặt:
- Tống đại nhân tốt xấu cũng là mệnh quan triều đình, Ngũ Tổng binh không nên đối đãi như thế!
Ngũ Thiên Thiệu tức giận trong lòng, cảm giác say dâng lên, bị Tiếu Mộc nắm tay, chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, tay kia thành quyền, vung ngang về phía mặt Tiếu Mộc.
Hắn ra tay cực kỳ đột ngột, ai cũng không thể tưởng được, đường đường Tổng Binh Lâm Dương quan, dám ra tay với Tiếu Mộc ngay trước mặt Tiêu Hoài Ngọc và Tào Ân.
Bản thân Tiếu Mộc hiển nhiên cũng không thể tưởng được, nhưng hắn không hổ là cao thủ nhất đẳng trong Ngự lâm quân, nắm tay Ngũ Thiên Thiệu đánh lại, thân thể hắn chợt lóe sang bên, cũng không đón đỡ với Ngũ Thiên Thiệu.
Hắn là Hộ quân tham lĩnh Ngự lâm quân, so ra kém chức Tổng binh của Ngũ Thiên Thiệu, cũng không dám thật sự ra tay với Ngũ Thiên Thiệu.
Ai biết thân thủ của Ngũ Thiên Thiệu cũng rất dũng mạnh, Tiếu Mộc né tránh vốn tưởng rằng tránh được nắm tay Ngũ Thiên Thiệu, nhưng sau khi thân thể tránh qua, bỗng nhiễn cảm thấy đầu vai đau nhức, đúng là bị nắm tay kia của Ngũ Thiên Thiệu đánh vào đầu vai, một cỗ lực lượng va chạm, Tiếu Mộc cảm thấy đầu vai đau nhức, thân thể không tự chủ lui về sau, mắt thấy té trên đất, trong nháy mắt thân thể Hàn Mạc đứng lên, một bàn tay vươn ra, đỡ Tiếu Mộc trầm giọng hỏi:
- Có sao không?
Tuy rằng Tiếu Mộc cảm thấy đầu vai đau nhức, cũng chịu đựng lắc đầu nói:
- Không sao!
Ngũ Thiên Thiệu vừa ra tay, ngoại trừ Tào Ân và Tiêu Hoài Ngọc, mọi người lập tức đều đứng lên, có người kêu lên:
- Tổng binh đại nhân… không thể… !
Sắc mặt Tào Ân càng thêm khó coi, nhưng hắn kiềm chế vô cùng tốt, Tiêu Hoài Ngọc ung dung thản nhiên, hắn cũng không nói lời nào.
Chỉ có điều hắn lại không rõ, vì sao đến lúc này Tiêu Hoài Ngọc vẫn không nói một lời.
Đây hiển nhiên rất không bình thường.
…
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Ngũ Thiên Thiệu, chậm rãi đi đến trước mặt Ngũ Thiên Thiệu, bình tĩnh nhìn vị Tổng binh quân Tây Bắc này, đầu Ngũ Thiên Thiệu cao hơn Hàn Mạc nhiều, dường như cũng không ý thức được mình vô lễ, cũng lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, trong đôi mắt tràn ngập hương vị khiêu khích.
Không khí trong trướng, nhất thời rất quỷ dị.
Hàn Mạc và Ngũ Thiên Thiệu bốn mắt nhìn nhau, trong nhất thời tướng sĩ đều yên lặng không tiếng động, không biết tiếp theo Hàn Mạc sẽ ứng phó thế nào.
Một lúc lâu sau, Hàn Mạc một hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc kính ngài trấn thủ biên cương vì nước, chính là chiến tướng công huân của Đại Yến ta, việc này… coi như bỏ qua… !
Hắn nói xong câu đó, không nói thêm lời nào, xoay người muốn trở về vị trí của mình.
Ngũ Thiên Thiệu lại vươn tay, muốn đánh qua đầu vai Hàn Mạc, chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể Hàn Mạc hiện lên như quỷ mỵ, trong lúc Ngũ Thiên Thiệu kinh hãi, lại cảm thấy tay mình căng thẳng, đã bị Hàn Mạc khống chế.
Phản ứng và động tác của Ngũ Thiên Thiệu rất nhanh, trong nháy mắt Hàn Mạc chụp cổ tay hắn, bàn tay hắn cũng khéo léo chụp lại, cũng khống chế tay Hàn Mạc, trong nháy mắt hai người đều nhanh chóng khống chế cổ tay đối phương.
Trong nháy mắt khống chế cổ tay Hàn Mạc, Ngũ Thiên Thiệu liền không khách khí tăng sức lực, muốn mượn cơ hội trị Hàn Mạc.
Hắn vũ dũng, có tiếng trong quân Tây Bắc là khí lực rất lớn.
Dùng lực đối với Hàn Mạc, lại không dám thật sự dùng toàn lực, chỉ năm thành khí lực mà thôi, nhưng hắn cũng rất tự tin, tuy chỉ năm thành lực, nhưng không tới một lát, người trẻ tuổi trước mắt sẽ thống khổ không chịu nổi, không chừng sẽ cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Nhưng dần dần, không có thấy vẻ đau đớn trên mặt Hàn Mạc, trái lại cổ tay mình lại dần dần đau đớn, khí lực người thanh niên này dường như cũng không yếu hơn mình, thậm chí còn mạnh hơn mình.
Hắn ý thức được không ổn, muốn gia tăng khí lực, nhưng cảm thấy mạnh tay mình bị nhấn, trong nhất thời cánh tay mình tê dại, không dùng được khí lực.
Mọi người ở đây thấy hai người nắm cổ tay nhau, đứng tương đối, liền biết hai người đang so khí lực.
Tướng lãnh quân Tây Bắc biết bản lĩnh Ngũ Thiên Thiệu, cũng không lo lắng Ngũ Thiên Thiệu chịu thiệt, trái lại lo lắng Ngũ Thiên Thiệu làm nhục Hàn Mạc trước mặt mọi người, chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái.
Ai ngờ một lúc lâu sau, mọi người không thấy trên mặt Hàn Mạc có vẻ đau đớn, trái lại nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của Ngũ Thiên Thiệu đỏ bừng lên, thậm chí trên trán toát ra mồ hôi hột.
Mọi người kinh ngạc một hồi, ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ chịu thiệt chính là Ngũ Thiên Thiệu?
Lúc này cổ tay Ngũ Thiên Thiệu bị hàn Mạc nắm đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn lại rất kiên cường, đau đớn vẫn cười lạnh nói:
- Không thể tưởng được… Ngươi cũng có khí lực như thế… Xem ra những đàn bà kia cũng không hao phí bao nhiêu thể lực của ngươi…!
Hàn Mạc lãnh đạm nhìn Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:
- Ngũ Tổng binh nói ai là đàn bà?
- Không phải ngươi mang theo đàn bà bên người sao.
Ngũ Thiên Thiệu cười lạnh nói:
- Đi sứ nước Khánh, bên người còn mang theo nữ nhân, Hàn tướng quân thật đúng là tiêu dao… !
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức hiểu được, đàn bà trong lời Ngũ Thiên Thiệu nói, tất nhiên là chỉ Hồng Tụ.
Sắc mặt hắn chợt lạnh, Ngũ Thiên Thiệu châm chọc hắn, hắn thật ra nhẫn nhịn, ngay cả ra tay với Tiếu Mộc bộ hạ mình, hắn cũng nhịn, nhưng không thể tưởng được không ngờ người này khinh nhờn Hồng Tụ, Hàn Mạc rốt cuộc không kiềm chế được phẫn nộ trong lòng, hừ lạnh một tiếng, vung mạnh tay lên, tay mình thoát khỏi tay Ngũ Thiên Thiệu, Ngũ Thiên Thiệu cảm thấy một lực lượng khổng lồ đẩy thân thể mình ra sau, thân thể không tự chủ mà lùi hai bước.
- Câm mồm ngươi lại!
Hàn Mạc lạnh lùng nói, cũng không nhiều lời với hắn, trở về vị trí của mình.
Ngũ Thiên Thiệu chịu thiệt trước mặt mọi người, lập tức vô cùng xấu hổ, còn muốn lên tiếp, lại nghe Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:
- Ngũ Thiên Thiệu!
Ngũ Thiên Thiệu ngẩn ra, chắp tay nói:
- Đại soái!
Tiêu Hoài Ngọc buông chén rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngũ Thiên Thiệu, thản nhiên nói:
- Đi ra ngoài lĩnh năm mươi quân côn, từ hôm nay trở đi, không cho ngươi uống một giọt rượu, nếu trái lệnh… liền rời khỏi quân Tây Bắc đi!
Giọng hắn không lớn, nhưng cực kỳ có lực, mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.
Mí mắt Ngũ Thiên Thiệu nhảy dựng, còn muốn nói gì, mày Tiêu Hoài Ngọc đã nhăn lại, trong mắt hiện ra ánh sáng lạnh lụng, Ngũ Thiên Thiệu nhìn thấy không dám nhiều lời, chỉ không cam lòng trừng mắt liếc Hàn Mạc, lui ra từ trong trướng, tự lĩnh quân côn.