Cho tới trưa Tào Ân đều ở cùng với đám người Tiêu Hoài Ngọc, đi vòng vo trong các quân doanh, Hàn Mạc đi theo bên, nhìn thấy quân Tây Bắc quân kỷ nghiêm minh, từ trên xuống dưới, cũng không bởi vì đóng lâu ở biên quan mà sinh ra cảm xúc chán ghét, tuy rằng chưa chắc sĩ khí đã cao, nhưng vẫn duy trì tinh thần tràn đầy.
Quân Tây Bắc huấn luyện gian khổ, dưới mặt trời chói chang, là lúc tướng sĩ Tây Bắc đang huấn luyện, thân trên đều màu đỏ, làn da vô cùng ngăm đen nhưng cực kỳ khỏe mạnh, tràn đầy khí chất cứng rắn của nam nhân, từng tiếng hò hét, từng đợt giao kích biểu hiện quân Tây Bắc dũng mãnh và cứng cỏi.
Lúc giữa trưa, Tiêu Hoài Ngọc mới phân phó bộ hạ chuẩn bị tốt yến hội, chính thức đón gió tẩy trần cho sứ đoàn, Lễ bộ thị lang Tống Thế Thanh, Phó Thống lĩnh sứ đoàn Tiếu Mộc đều được mời đi tham gia yến hội.
Yến hội biên cương, tự nhiên không so được với trong kinh, thậm chí so với phủ nha địa phương cũng rất không bằng.
Tuy Tiêu Hoài Ngọc xuất thân thế gia quý tộc, nhưng thuở nhỏ liền có thể nghiêm khắc kiềm chế bản thân, sau khi đảm nhiệm Đại tướng quân, lại càng là tấm gương cho các phương diện khác, rất tiết kiệm.
Nếu nói hứng thú lớn nhất của Tiêu Hoài Ngọc ngoài trừ tập võ cùng cầm binh ra đó là uống rượu.
Sa trường nằm say xin chớ lạ, miệt mài chinh chiến biết ngày nao?
(trích Lương Châu từ - Vương Hàn)
Đối với đàn ông sa trường mà nói, rượu tăng can trường, chính là thứ các tướng sĩ thích nhất, vô số gian khổ thống khổ, một ly rượu mạnh xuống đều tan thành mây khói.
Sau khi say vẫn là một người xương bằng sắt!
Cho nên hàng năm Hộ bộ đều chuyên môn vận chuyển rất nhiều rượu mạnh đến, đây cũng là Tiêu Hoài Ngọc tự mình đề xuất với triều đình năm đó, hàng năm đều phải cam đoan có lượng lớn rượu mạnh đưa đến biên quan, để các tướng sĩ ngẫu nhiên có thể thoải mái chè chén một phen.
Lúc Hộ bộ vận chuyển rượu tới, đều chuẩn bị mấy xe rượu ngon hạng nhất cho một mình Tiêu Hoài Ngọc, cho tới nay Tiêu Hoài Ngọc đều ăn ở cùng một chỗ với các tướng sĩ gần như cùng một cấp bậc, cũng không muốn làm ra đặc thù, nhưng phương diện rượu này lại hơi đặc biệt, mấy xe rượu ngon vận chuyển đến không dễ dàng dùng chung với người khác, đều là bảo bối của chính mình.
Bộ hạ muốn uống được rượu ngon quý giá của hắn, chỉ có hai khả năng, một là lập công lao, thứ hai là Tiêu Hoài Ngọc ngẫu nhiên cử hành quân yến, trừ đó ra, tất cả tướng lãnh đều chỉ có thể uống rượu mạnh những binh sĩ uống.
Hôm nay đón gió cho sứ đoàn, đám người Hàn Mạc thì thôi, nhưng một số tướng lãnh cao cấp trong quân Tây Bắc lại đều biết rằng hôm nay có thể uống rượu tốt nhất, một đám đều hơi hưng phấn.
Thức ăn chưa chắc phong phú, nhưng rượu đúng là rượu ngon Tiêu Hoài Ngọc đem ra.
Tào Ân ngồi cao nhất, vốn Tiêu Hoài Ngọc ngồi phía dưới, lại bị Tào Ân kéo cùng ngồi, Tiêu Hoài Ngọc cũng là người không câu nệ tiểu tiết, cũng không giữ lễ tiết nữa, ngồi một bên.
Ăn uống linh đình, ngươi tới ta đi.
Nhưng khiến Hàn Mạc xấu hổ chính là, phía quân đội ngoài trừ Tiêu Hoài Ngọc ra có chín người, đó đều là tướng lãnh cao cấp của quân Tây Bắc, bọn họ kính Tào Ân, thậm chí kính Tống Thế Thanh và Tiếu Mộc, nhưng không ai kính rượu mình.
Thật ra Đô Chỉ huy sứ Thần Cung doanh Lăng Vân chuẩn bị đứng dậy kính rượu Hàn Mạc, chỉ có điều còn chưa mở miệng nói chuyện, Ngũ Thiên Thiệu hừ lạnh một tiếng, Lăng Vân nghe thấy tiếng hừ kia, do dự một chút, cuối cùng hơi xấu hổ mà ngồi xuống.
Mặc kệ nói như thế nào, chính mình là Phó sứ sứ đoàn, lại là Thống lĩnh hộ vệ sứ đoàn, nếu tiệc đón giá, vậy đối phương chắc chắn phải kính rượu mình, nhưng đám võ tướng Tây Bắc này ngay cả công phu mặt mũi cũng không làm, trắng trợn biểu hiện bài xích mình.
Tiêu Hoài Ngọc từ đầu nhỏ giọng đàm luật cái gì, chợt thấy Tiêu Hoài Ngọc nhìn về phía Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Hàn tướng quân từng gặp chuyện tại nước Khánh sao?
Hàn Mạc ngẩn ra, lạp tức gật đầu nói:
- Đúng!
- Trên đường tới nước Khánh, nghe nói Công chúa cũng gặp chuyện, là Hàn tướng quân cứu Công chúa đúng lúc, truy bắt thích khách sao?
Tiêu Hoài Ngọc chăm chú nhìn Hàn Mạc, tiếp tục hỏi.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đúng!
Tiêu Hoài Ngọc lộ ra nụ cười nói:
- Lúc ấy khoảng cách xa, ngươi ném mạnh đại đao, xuyên qua thân thể thích khách… Phần bản lĩnh này cũng không tồi. Công chúa có thể hoàn thành đại hôn với Thái tử nước Khánh, công lao của Hàn tướng quân không nhỏ… !
Hắn giơ chén rượu lên:
- Tới, ta kính ngươi một ly!
Hàn Mạc vội nâng chén, đám tướng lãnh Tây Bắc rất bài xích đối với hắn, điều này khiến Hàn Mạc thật sự rất buồn bực trong lòng, nhưng chén rượu này của Tiêu Hoài Ngọc, cũng khiến buồn bực trong lòng Hàn Mạc trở thành hư không.
Uống một hơi cạn sạch với Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc rót rượu nhìn về Ngũ Thiên Thiệu.
Ngũ Thiên Thiệu đầy bụng thành kính với mình, Hàn Mạc rõ ràng trong lòng, vị Tổng binh Lâm Dương quan này chưa chắc có ý kiến gì với mình, có lẽ là có ý kiến với toàn bộ gia tộc Hàn thị của mình.
Tiêu gia muốn liên minh Ngụy tấn công Khánh, Hàn gia lại muốn liên minh Khánh không chiến, hai sách lược này, cuối cùng sách lược liên minh Khánh của Hàn gia thành công.
Nhưng kể từ đó, cũng khiến tướng sĩ Tây Bắc thiếu cơ hội chinh chiến, hơn nữa quan trọng này, chặt đứt cơ hội lập công của tướng lãnh Tây Bắc, có lẽ dân chúng nước Yến vui mừng bởi vì tránh được đại chiến, có lẽ phần lớn binh lính Tây Bắc cũng may mắn không cần lên sa trường liều mạng, nhưng đối với rất nhiều chiến tướng Tây Bắc mà nói, không lên sa trường, không có đất cho anh hùng dụng võ, cũng không có cơ hội lập công khen thưởng, trong lòng bọn họ, tự nhiên rất bất mãn với sách lược của Hàn gia.
Quân Tây Bắc có lòng bất mãn với Hàn gia, đây đương nhiên không phải chuyện gì tốt.
Quân Tây Bắc chính là thế lực mạnh nhất trong quân đội, nếu một thế lực như vậy xuất hiện mau thuẫn với Hàn gia, như vậy cho dù Hàn gia uy phong lãm lẫm trên triều, thân vẫn trong hiểm cảnh như cũ.
Bởi vậy Hàn Mạc cũng không hy vọng mâu thuẫn như vậy trở nên gay gắt.
Hàn Mạc nâng chén rượu lên, đứng dậy cười nói với Ngũ Thiên Thiệu:
- Ngũ Tổng binh, lúc ở kinh thành, Hàn Mạc vẫn nghe thanh danh của ngài, vẫn rất khâm phục, nếu có cơ hội, còn mời Ngũ Tổng binh chỉ giáo nhiều hơn!
Ngũ Thiên Thiệu cũng không liếc Hàn Mạc một cái, nâng chén rượu, nói với một gã tướng lãnh bên cạnh:
- Tới, lão Từ, chúng ta uống một ly!
Hàn Mạc đứng nơi đó, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy tính tình Ngũ Thiên Thiệu này đúng là không phải quật cường bình thường, lại ngạo mạn không bình thường, ngay cả một số tướng lãnh trong quân Tây Bắc đều cảm thấy Ngũ Thiên Thiệu làm như vậy thật sự hơi quá. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Ngươi bất kính Phó sứ sứ đoàn thì thôi, hiện giờ người ta mỉm cười kính ngươi, ngươi căn bản không để ý người ta, cái gọi là giơ tay không đánh khuôn mặt cười, không cho mặt mũi như thế, thật sự hơi quá ngạo mạn…
Đô Chỉ huy sứ Thần Cung doanh Lăng Vân bên cạnh không kìm nổi ho khan một tiếng, thấp giọng nói:
- Ngũ Tổng binh, Hàn tướng quân kính rượu ngài!
Lúc này Ngũ Thiên Thiệu mới "ồ" một tiếng, ngồi sau bàn ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc vẫn mỉm cười như cũ nói:
- Ngũ Tổng binh, Hàn Mạc tuổi nhỏ, kiến thức ít, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nếu có một số mặt làm không tốt, có chỗ thất lễ, còn xin thông cảm nhiều hơn.
Tiêu Hoài Ngọc nâng chén rượu, thản nhiên thưởng thức rượu, Tào Ân cũng bình tĩnh tự nhiên.
Chỉ có điều cảm giác của các tướng lãnh Tây Bắc lúc này đối với Hàn Mạc dều có đổi mới.
Không thể phủ nhận, tướng lãnh Tây Bắc vô cùng mâu thuẫn đối với sách lược liên minh nước Khánh của Hàn gia, từ sâu trong lòng đều có oán hận đối với Hàn gia cổ động Hoàng đế liên minh Khánh.
Cũng bởi như thế, Hàn Mạc gặp liên lụy, chúng tướng biết được Phó sứ sú đoàn chính là đệ tử Hàn gia, trong lòng đều nảy sinh oán niệm đối với vị đệ tử Hàn gia này.
Nhưng hôm nay lúc tuần doanh, Hàn Mạc giảng giải "phương pháp huấn luyện bóng đá", từ đầu mọi người đều lơ đễnh, chỉ cảm thấy là kỳ dâm kỹ xảo, cũng không để vào mắt, nhưng khi Hàn Mạc giảng giải kỹ, mọi người cũng mơ hồ cảm thấy, "phương pháp huấn luyện bóng đá" này, lại có hiệu quả không bình thường, đúng như lời Hàn Mạc nói, chẳng những có thể rèn luyện thân thể cùng với năng lực tâm lý, quan trọng nhất là có thể bồi dưỡng ra ý thức đoàn đội mãnh liệt.
Quân Tây Bắc hiện giờ không có chiến sự, chuyện nhiều nhất ngày thường là huấn luyện huấn luyện lại huấn luyện, muốn phải rèn luyện ra một đội quân thiết huyết, nhưng quanh năm suốt tháng huấn luyện buồn tẻ, chẳng những bọn lính ngẫu nhiên sinh ra cảm giác phản cảm, ngay cả các tướng lãnh khi rảnh rồi cũng có một chút cảm giác buồn tẻ, cho nên phần lớn tướng lãnh vẫn đang tìm phương pháp huấn luyện hợp lý hơn cũng có hiệu quả hơn.
Nhưng phương pháp huấn luyện thật sự lấy được đột phá, quả thật không có, dù sao đây là huấn luyện quân sự, không phải trò đùa.
Nhưng Hàn Mạc đề xuất "phương pháp huấn luyện bóng đá", đợi sau khi mọi người hiểu được, quả thật có cảm giác trước mắt sáng ngời.
Bọn họ cảm giác được trò chơi bóng đá này theo sự giới thiệu của Hàn Mạc, dường như thật sự có thể rèn luyện chỉnh thể tố chất toàn bộ phương diện của binh lính, tốc độ, lực lượng, phản ứng, sự chịu đựng, sức bật, sức phán đoán, năng lực hợp tác đoàn đội vận vân, đều rèn luyện đầy đủ binh lính, so với rèn luyện buồn tẻ bình thường, rèn luyện hoàn chỉnh phương diện tố chất, phải toàn diện nhiều lắm, quan trọng chính là trò chơi bóng đá này, cũng không buồn tẻ, nếu có thể xưng được là trò chơi, tất nhiên có tồn tại thú vui.
Được rèn luyện trong thú vui, đây tự nhiên là phương pháp huấn luyện tốt nhất.
Hơn nữa theo lời Hàn Mạc nói, loại trò chơi này, nhân số tổ chức càng nhiều, đội ngũ càng nhiều, sẽ càng sinh ra hứng thú, sinh ra lực cạnh tranh, mà hạng mục có lực cạnh tranh, luôn có thể khiến đám lính có được lòng cầu thắng và trái tim chiến đấu mãnh liệt.
Mọi người chỉ cảm thấy phương pháp huấn luyện này của Hàn Mạc không thể tưởng tượng được, hơi có chút không câu thúc, nhưng lại không thể không thừa nhận, nếu phương pháp này thật sự thực hành, chỉ sợ sẽ có hiệu quả rất lớn.
Hơn nữa quân thần Tiêu Hoài Ngọc trị quân luôn cẩn thận, nghiêm túc cũng biểu hiện đồng ý phương pháp huấn luyện này của Hàn Mạc, thậm chí lúc này hạ lệnh bắt đầu tiến hành thí nghiệm quy mô nhỏ.
Biện pháp có thể khiến quân thần để ý, có thể thấy được, "phương pháp huấn luyện bóng đá" này nhất định có chỗ rất tốt.
Cho nên lúc ấy tuy rằng vẻ mặt không ít tướng lãnh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng ở sâu trong lòng, vẫn hơi có chút khâm phục đối với vị tướng lãnh thanh niên trẻ tuổi này, cũng cảm thấy chiến công ở quan Lê Cốc lúc trước của Hàn Mạc cũng không phải ngẫu nhiên.
Hàn Mạc thân là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, lại là Thính trưởng Tây Hoa Tính, là đệ tử trực hệ thế gia, luận xuất thân thân phận, cũng không thấp hơn Tổng binh Lân Dương Ngũ Thiên Thiệu này, nhưng trên yến hội lúc này, dưới tình huống Hàn Mạc đã bị xa lánh, lại vẫn có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười, chủ động kính rượu Ngũ Thiên Thiệu, mọi người chỉ cảm thấy lòng dạ người thanh niên này vẫn rất rộng rãi.
Ngũ Thiên Thiệu nhìn Hàn Mạc hơi có vẻ cung kính, cười lạnh trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn bổn tướng chỉ giáo sao?
Vẻ mặt Hàn Mạc nhìn qua cực kỳ chân thành:
- Hàn Mạc chính là hậu bối, thành tâm thỉnh giáo các tiền bối, nếu có thể được chỉ giáo, vinh hạnh ba đời!
Tiêu Hoài Ngọc vẫn thản nhiên uống rượu, nhưng ở sâu trong đôi mắt cũng lóe ra nụ cười không người phát giác.
- Được!
Ngũ Thiên Thiệu đứng lên, nâng tay chỉ Hàn Mạc:
- Nếu muốn bản tướng chỉ giáo, bản tướng liền chỉ giao cho ngươi, hỏi ngươi mấy vấn đề!
Hàn Mạc nói:
- Xin Ngũ Tổng binh hỏi!
- Bản tướng hỏi ngươi, Hàn gia các ngươi bịt mắt Thánh thượng, phá hỏng liên minh nước Ngụy tấn công nước Khánh, mục đích ở đâu?
Ngũ Thiên Thiệu lớn tiếng hỏi.