Quay vào phủ, Hàn phu nhân và Bích Di nương bỏ lại Hàn Mạc, mải mê chăm sóc cho Hồng Tụ. Đoàn người bao quanh Hồng Tụ, đưa nàng đến Đông viện, bỏ lại Hàn Mạc ở đại sảnh.
Nha hoàn tới dâng khăn ấm cho hắn lau mặt, rồi lại dâng lên chén trà nóng. Các nha hoàn còn định giúp hắn thay đổi trang phục, nhưng Hàn Mạc đang nhớ vợ, liền xua tay, mặc nguyên quân phục, đi về viện.
Trong viện rất yên ắng, cửa phòng hắn đang khép hờ. Hàn Mạc bước lên nhẹ nhàng đẩy cửa. Cánh cửa vừa mở, hắn đã thấy Vân Thiến ngủ gục trên bàn, Tuệ nương ngồi một bên cầm kéo cắt vải, dường như đang may y phục.
Hàn Mạc vừa bước lên, Tuệ nương đã giật mình, ngẩng đầu. Thấy Hàn Mạc, nàng ta mừng rỡ, vội vàng đánh thức Vân Thiến. Hai người bước lên, khom người thi lễ với Hàn Mạc.
Hàn Mạc xua tay cười cười. Tuệ nương nhanh nhẹn bước tới giúp Hàn Mạc cởi áo giáp, lại bảo Vân Thiến lấy một bộ y phục sạch sẽ đến, hầu hạ Hàn Mạc thay.
Hàn Mạc xua tay, ra hiệu không cần vội vàng. Hắn thấp giọng hỏi:
-Thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi sao?
-Vâng.
Tuệ nương trả lời:
-Vừa rồi nàng có nói cơ thể mệt mỏi, nên đã vào phòng nghỉ rồi.
Hàn Mạc gật gật đầu, bước vào trong sương phòng. Hắn thuận tay buông rèm cửa xuống. Trong phòng yên tĩnh, Tiểu Thiến nằm trên giường, xoay lưng ngọc ra ngoài. Chiếc chăn mỏng manh đắp hờ hững đến lưng chừng eo nàng, dường như nàng vẫn chưa biết Hàn Mạc vào phòng.
Hàn Mạc nhẹ nhàng tới bên giường, cởi giày, nằm lên giường, cánh tay nhẹ ôm lấy vòng eo của Tiểu Thiến.
Người Tiểu Thiến khẽ run lên, cảm giác ấm áp quen thuộc này cho nàng biết người ở sau là ai. Nàng nhẹ nhàng xoay người lại, ngước đôi mắt to, tròn nhìn Hàn Mạc, mừng rỡ. Tiểu Thiến áp trán nơi ngực Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Tướng công, thiếp nhớ chàng!
Hàn Mạc được ôm kiều thê trong lòng, cảm nhận hơi ấm trên người nàng, bao nhiêu mệt mỏi trên đường nháy mắt đã biến mất.
Trong lòng hắn tức thì lại dâng lên cảm giác áy náy vô cùng.
Từ sau hôn sự, đầu tiên là hắn đến Phong Quốc, rồi mới đây lại đi Khánh Quốc. Hôn lễ ở Khánh Quốc tuy không lâu nhưng thời gian hắn ở bên thê tử còn ít hơn.
Hắn đã quyết tâm, cho dù như thế nào, kể từ nay về sau phải đối xử thật tốt với kiều thê của mình.
-Đúng rồi, mẫu thân nói nàng khó ở.
Hàn Mạc chợt nhẹ giọng hỏi:
-Làm sao nàng lại khó ở? Đã mời đại phu đến khám chưa?
Tiểu Thiến khẽ run lên, ngẩng đầu. Hàn Mạc nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt vốn mềm mịn như nước của nàng chợt đỏ ửng tựa như ánh hào quang hồng sau đám mây trắng vậy, hết sức xinh đẹp.
Tiểu Thiến khẽ ngẩng đầu nhìn phu quân, rồi lại ngượng ngùng cúi đầu, áp trán lên ngực Hàn Mạc. Hàn Mạc nghi hoặc, lại nghe nàng khẽ giọng hỏi:
-Mẫu thân không nói gì cho chàng biết sao?
-Nói cho ta biết?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
-Nói cho ta biết cái gì?
Tiểu Thiến chợt ngồi dậy, khuôn mặt xinh đẹp thẹn thùng. Nàng cầm tay Hàn Mạc, đẩy hắn ra:
-Chàng mau đi tắm rửa đi, trên người chàng toàn là mồ hôi, đừng có đến đây!
Nàng nói xong, cũng không có ý định giúp hắn, mà lại đẩy Hàn Mạc xuống giường:
-Chàng đi hỏi Tuệ nương đi. Các nàng ấy biết!
Hàn Mạc khó hiểu, thoáng ngờ vực, nhưng quả thật trên người hắn lúc này toàn mồ hôi, dính dáp, cũng hơi khó chịu. Hắn cười nói:
-Tướng công trở về phòng, làm gì có thê tử nào đuổi ra ngoài. Đợi tướng công tắm rửa xong sẽ quay lại chỉnh đốn nàng.
Hắn ra sương phòng, thấy Tuệ nương vẫn đang ngồi cắt vải bên bàn, còn Vân Thiến đã đi đâu mất.
Tuệ nương thấy Hàn Mạc đi ra, vội đứng lên, cười nói:
-Cô gia đi đường vất vả, tiểu thư vẫn nhớ nhung mãi. Vân Thiến đã đi chuẩn bị nước rồi. Cô gia có muốn tắm rửa hay không? Để vú già chuẩn bị y phục cho cô gia.
Hàn Mạc nhìn đống vải cắt trên bàn, nghi hoặc nói:
-Tuệ nương đang làm gì vậy? Tuệ nương có thể cắt may sao?
Tuệ nương cười nói:
-Đây là y phục vú già chuẩn bị cho tiểu thiếu gia.
-Tiểu thiếu gia?
Hàn Mạc nhất thời không hiểu:
-Y phục của ta quá nhiều, Tuệ nương đâu cần vất vả…A, ngươi nói cái gì? Tiểu thiếu gia? Tiểu thiếu gia nhà ai?
Tuệ nương che miệng, cười tủm tỉm nhìn Hàn Mạc:
-Tiểu thư vẫn chưa nói cho cô gia biết sao?
-Nói ta biết cái gì?
Hàn Mạc cầm đống vải trên bàn, lại nhớ khi hắn hồi phủ biểu hiện của mọi người đều rất lạ lùng, mơ hồ nghĩ ra chuyện gì đó:
-Đúng rồi, làm sao Tiểu Thiến khó ở?
Tuệ nương nâng vạt áo, thi lễ, cười nói:
-Vú già xin chúc mừng cô gia, tiểu thư đã có bầu rồi!
Hàn Mạc há hốc miệng, muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời. Hắn nắm chặt tay, mừng rỡ, vội vã đi ra sương phòng, đến trước cửa, rồi lại dừng chân, nói liên mồm:
-Ta…Ngươi…Tuệ nương…Ta…Cái kia….Ngươi mau hầu hạ ta tắm rửa!
Hắn bây giờ thật sự còn không dám bước vào nhà.
Cũng không phải có chuyện gì khác.
Chỉ bởi vì hắn hiểu được câu nói vừa rồi của Tiểu Thiến. Nàng đã nói "Đừng đến đây". Nàng còn chưa nói hết câu nhưng giờ Hàn Mạc đã hiểu được, không phải Tiểu Thiến ghét mùi mồ hôi trên người hắn, mà chỉ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng nàng.
…
Hàn Mạc ngâm người trong làn nước ấm áp, Tuệ nương cẩn thận lau sạch mồ hôi trên người hắn. Hàn Mạc nhắm mắt, không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt.
Hài tử!
Hy vọng!
Sự thật!
Nối tiếp!
Tương lai!
Trong đầu Hàn Mạc xuất hiện rất nhiều từ ngữ, mỗi một từ ngữ đều khiến máu huyết trong người hắn quay cuồng.
Tắm rửa xong, thay y phục gọn gàng, búi tóc xong xuôi, Hàn Mạc mới hăng hái quay trở lại phòng. Hắn nhẹ nhàng vén rèm lên, vào phòng. Tiểu Thiến vẫn nằm trên giường như cũ, chỉ có điều giờ nàng đã xoay mặt ra ngoài. Hàn Mạc đi vào, mỉm cười ngọt ngào nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của nàng.
Hàn Mạc nhẹ nhàng đi tới bên giường, nằm cạnh Tiểu Thiến. Đôi vợ chồng trẻ nằm đối mặt nhau. Đôi mắt Tiểu Thiến trong veo như nước, ngập tràn hạnh phúc, ngọt ngào nhìn người nam nhân tuấn tú trước mặt.
-Được bao lâu rồi?
Hàn Mạc nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thiến, tựa như đang vuốt ve báu vật, dịu dàng hỏi nàng.
Gương mặt Tiểu Thiến vẫn còn đỏ ửng, nàng ngước mắt nhìn hắn, hàng mi dài thật đẹp:
-Trước khi chàng đến Khánh Quốc!
-A!
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Vậy chẳng phải được hơn hai tháng rồi sao?
Tiểu Thiến gật gật đầu, ngượng ngùng nói:
-Ừ, đại phu nói hai tháng rồi!
-Bên Phạm phủ biết chưa?
-Biết rồi.
Tiểu Thiến dịu dàng nói:
-Phụ thân và mẫu thân đã tới thăm vài lần. Nãi nãi mấy hôm trước cũng đã tới một lần!
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
-Từ giờ về sau nàng nên chịu khó dưỡng thai cho tốt. Nàng muốn gì cứ nói, không có gì ta không làm cho nàng được cả!
-Thiếp muốn có sao trên trời, chàng có thể lấy được cho thiếp sao?
Tiểu Thiến cười hì hì:
-Tướng công nói chuyện mặt thật dày nha!
Hàn Mạc nhanh nhẹn, khẽ khàng ngồi dậy, thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn. Tiểu Thiến nghi hoặc, chợt nhận thấy luồng hào quang toả ánh sáng dìu dịu bao phủ cả căn phòng. Luồng hào quang này tuy không sáng rực rỡ, nhưng lại rất dịu dàng, chiễu rõ gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc. Khuôn mặt hắn lúc này cũng hết sức dịu dàng.
Hàn Mạc nâng viên dạ minh châu trong tay, chậm rãi đi tới bên giường, cẩn thận nằm xuống. Hắn đặt viên dạ minh châu ở giữa hai người. Ánh hào quang dịu dàng chiếu sáng gương mặt Tiểu Thiến, gương mặt xinh đẹp, trắng hồng của nàng dưới ánh sáng của dạ minh châu càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Viên dạ minh châu này hắn có được khi còn ở Khánh Quốc, đoạt được trong tay Quốc cữu Lỗ Thượng Đức.
Lỗ Thượng Đức lấy mười viên dạ minh châu đổi lấy An quân sứ Tần Tư. Mười viên dạ minh châu này, Hàn Mạc và Tào Ân mỗi người lấy hai viên, sáu viên còn lại giao lại cho Hộ bộ quốc khố.
Hai viên dạ minh châu của Hàn Mạc, một đã đưa cho Tử nhi của Khánh cung, đây là viên dạ minh châu duy nhất còn lại.
-Tướng công không phải là người mặt dầy đi?
Hàn Mạc dịu dàng nói:
-Đây không phải là sao sao? Hơn nữa còn là một ngôi sao rất lớn nữa? Nàng có thích không?
Dạ minh châu vốn rất hiếm. Tiểu Thiến tuy xuất thân từ thế gia Phạm tộc, dĩ nhiên đã từng thấy qua, nhưng cũng chưa từng có được viên nào. Viên dạ minh châu này lại phát ra ánh sáng dìu dịu trước mặt, khiến nàng tròn đôi mắt đẹp ngắm mãi.
Nàng dĩ nhiên không để tâm đến giá trị của viên dạ minh châu, mà chỉ thích ánh sáng dịu dàng, đẹp đẽ mà tĩnh lặng của nó mà thôi.
Một món bảo vật như vậy rất nhiều người sẽ yêu thích nó chỉ bởi giá trị, nhưng cũng có những người thực sự chỉ thích bởi nó đẹp mà thôi. Hiển nhiên Tiểu Thiến là kiểu người thứ hai.
-Tướng công, chàng làm sao có cái này?
-Hái từ trên trời xuống!
-Chàng gạt người!
Tiêu Thiến bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Hàn Mạc cười ha ha, dịu dàng nói:
-Không cần biết ta làm thế nào có được. Người xứng với món lễ vật này chỉ có thê tử của ta mà thôi.
Nói xong, hắn đến gần, dịu dàng hôn lên trán Tiểu Thiến.
Gương mặt Tiểu Thiến rạng ngời hạnh phúc. Hàn Mạc đã ngồi dậy, khẽ áp mặt lên bụng nàng, dường như muốn nghe tiếng thai nhi.
Tiểu Thiến khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Tướng công, chẳng bao lâu nữa thiếp đã làm mẫu thân rồi, nhưng thiếp không biết phải làm mẫu thân như thế nào?
-Ta cũng không biết phải làm phụ thân như thế nào.
Hàn Mạc vẫn áp mặt lên bụng của Tiểu Thiến, hạ giọng nói:
-Nhưng một lúc nào đó ai rồi cũng sẽ trở thành cha mẹ mà thôi.
-Tướng công, chàng thích con trai hay con gái?
Tiểu Thiến nháy mắt, hỏi.
Hàn Mạc cười nói:
-Sao nàng lại hỏi thế?
Tiểu Thiến khẽ lắc lắc đầu, ngước đôi mắt trong veo như nước, nói:
-Thiếp sợ, nếu thiếp sinh con gái chàng sẽ không thích!
Hàn Mạc tức thì ngồi dậy, không hài lòng, giơ tay nhéo cái mũi trắng mịn của nàng:
-Đừng nói bừa. Con gái là hòn ngọc quý trên tay, là thiên sứ. Tướng công làm sao lại không thích được?
-Nhưng…
-Không có nhưng nhị gì hết.
Hàn Mạc nhẹ nhàng ôm Tiểu Thiến vào lòng, dịu dàng nói:
-Bất kể là nam hay nữ đều là con của chúng ta, chúng ta đều phải chăm sóc nàng thật tốt, phải yêu thương nàng, phải để nàng lớn lên thật khoẻ mạnh, thật hạnh phúc!
Tiểu Thiến nắm chặt tay Hàn Mạc:
-Tướng công, chàng thật tốt!
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
-Ở trong phòng mãi cũng không tốt. Nhân lúc bụng nàng còn chưa to, mấy ngày này để ta tranh thủ đưa nàng và con ra ngoài hít thở không khí trong lành. Chúng ta tìm nơi nào đó thật đẹp du ngoạn, được không?
Tiểu Thiến vui vẻ nói:
-Được được, ở nhà nhiều buồn muốn chết. Tướng công, chàng nói chúng ta nên đi đâu?
-Để ta suy nghĩ hai ngày đã.
Hàn Mạc nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Thiến, khẽ vuốt tay nàng:
-Tóm lại chúng ta sẽ đến một nơi thật đẹp, có núi, có nước non!
Tiểu Thiến càng vui mừng, ngước đôi mắt trong veo hỏi hắn:
-Có những ai đi nữa?
-Những người nào nên đi thì đều đi cả.
Hàn Mạc cười, lại nghĩ nên nói chuyện Hồng Tụ cho Tiểu Thiến nghe. Hắn ngẫm nghĩ một chút, chung quy chuyện này nàng cũng nên biết, liền nói cho Tiểu Thiến nghe.
Tiểu Thiến nghe hắn bị ám sát ở Khánh Quốc, giật mình, chưa hỏi về Hồng Tụ ngay, mà cẩn thận kiểm tra một lượt khắp người Hàn Mạc. Biết hắn không bị thương, nàng mới nhẹ nhàng thở hắt ra, nói:
-Thực muốn tạ ơn nàng, may mà có nàng, nếu không…
Đôi mắt Tiểu Thiến vẫn ngập tràn sự sợ hãi, nàng nắm chặt tay Hàn Mạc, không dám buông.
-Tạm thời chưa cần tạ ơn nàng.
Hàn Mạc thấp giọng nói:
-Hiện giờ nàng đã quên hết mọi chuyện trước kia rồi. Chờ đến khi nàng khỏi bệnh, chuyện này cũng không cần bàn cãi nhiều, cứ để nàng trở thành tỷ muội nhà mình là được.
Tiểu Thiến ngoan ngoãn gật đầu, nói:
-Tướng công yên tâm, ta nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, coi nàng như tỷ tỷ của mình.
Hàn Mạc nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm.
-Đúng rồi, tướng công có biết Thục phi nương nương cũng đang hoài thai không?
Tiểu Thiến chợt hỏi.
Hàn Mạc nhíu mày, chuyện này hắn đã sớm biết, chỉ không ngờ là Tiểu Thiến cũng biết mà thôi. Chuyện này dù sao cũng cần phải cẩn thận, bụng Thục phi ngày một lớn, muốn giấu cũng không được nữa. Từ trước đến nay, tin tức của người trong cung luôn là trong cung biết trước rồi mới đến gia quyến trong nhà biết tin.
Hắn vô cùng lo lắng cho tỷ tỷ ở chốn thâm cung. Một khi biết được Thục Phi hoài thai, chắc chắn đám phi tần trong cung sẽ có hành động, chỉ sợ không ít người đang âm thầm giở trò quỷ mà thôi.
Vị Tiêu phi kia dĩ nhiên cũng nằm trong số đó.