Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
-Có chuyện gì?
Hàn Thanh ngẩng đầu, thấp thỏm, nói:
-Thiếu gia, những lá thư trung thành và thỉnh tội của các quan viên này, tiểu nhân…Tiểu nhân đã đốt ngay trước mặt bọn họ. Tất cả đã hoá thành tro tàn rồi ạ!
Hàn Mạc híp mắt, không hề nổi giận, thản nhiên hỏi:
-Đốt thư thú tội? Vì sao ngươi lại làm vậy?
-Vì muốn ngăn cản cái tâm của bọn họ!
-Ồ?
Hàn Mạc tựa như cười, tựa như không. Hắn nhìn Hàn Thanh nói:
-Ngươi đứng lên nói xem!
Hàn Thanh thấp thỏm đứng dậy.
-Ngươi nói xem, ngươi nghĩ như thế nào!
Hàn Mạc nâng chén trà hạnh nhân trên bàn lên, nhấp một ngụm. Trà rất thơm.
Hàn Thanh cúi người nói:
-Thiếu gia, trước kia người đã dạy tiểu nhân, đã từng kể một câu chuyện xưa. Tiểu nhân…Tiểu nhân luôn nhớ kỹ trong lòng. Khi đó, tiểu nhân đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định đốt mấy lá thư đó!
Hàn Mạc xoa xoa mũi, nói:
-Câu chuyện xưa nào?
-Chuyện về Tào Tháo.
Hàn Thanh nói:
-Lúc trước, chẳng phải thiếu gia đã kể khi Tào Tháo quyết chiến với Viên Thiệu, Tào Tháo ở thế yếu, dưới trướng y lại có rất nhiều quan viên có quan hệ ngầm với Viên Thiệu, cấu kết với y. Về sau Tào Tháo chiến thắng, lại tìm được rất nhiều thư ở bên Viên Thiệu, đấy đều là những lá thư qua lại ngầm giữa các viên quan đó và Viên Thiệu.
Hàn Mạc gật đầu nói:
-Đúng là có chuyện này.
-Nhưng Tào Tháo không hề xem một phong thư nào, lại đốt tất cả các bức thư đó ngay trước mặt các quan viên. Cũng chính vì như thế, các quan viên mới khâm phục Tào Tháo, lại còn trung thành hơn, giúp hắn lập lên nghiệp lớn!
Hàn Thanh nhìn Hàn Mạc:
-Thiếu gia, những chuyện này đều là lúc trước người kể cho chúng ta nghe, là muốn nói đến cách đánh vào tâm lý người khác!
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Hàn Thanh, nói:
-Cho nên ngươi mới đốt hết những lá thư đó?
Hàn Thanh thấy gương mặt Hàn Mạc không có chút biểu hiện nào, nhất thời không hiểu được hắn nghĩ gì, càng hồi hộp, nói:
-Tiểu nhân…Tiểu nhân nghĩ rằng, cầm những lá thư nguyện trung thành và thư nhận tội này trong tay không an toàn. Hơn nữa…Hơn nữa, nếu chúng ta thật sự cầm chúng, các quan viên kia dĩ nhiên càng sợ hãi thiếu gia, chưa chắc đã thật sự kính phục thiếu gia.
Dừng một chút, thấy Hàn Mạc vẫn bình thản, y mới nói tiếp:
-Tiểu nhân thầm nghĩ, thật ra chúng ta đã nắm được không ít chứng cứ phạm tội của bọn họ trong tay rồi. Những thư nhận tội và nguyện trung thành này cũng không cần thiết, thậm chí còn trở thành vật ràng buộc. Chi bằng chúng ta thuận tay làm tình nghĩa một chút, đốt mấy lá thư này trước mặt bọn họ. Như vậy, bọn họ nhất định sẽ thực tâm mang ơn thiếu gia, cũng sẽ sinh lòng kính phục. Chuyện này so với thư trung thành, tiểu nhân thấy hữu dụng hơn nhiều!
Y lại ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, thấy đôi mắt đen huyền của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt mình. Hàn Thanh càng hồi hộp thêm:
-Thiếu gia, lúc ấy, tiểu nhân đã nói với bọn họ, nếu như bọn họ còn đưa ra mấy thứ này, thiếu gia sẽ đều ra lệnh đốt chúng ngay thôi. Thiếu gia, tiểu nhân…Tiểu nhân có làm sai hay không?
Hàn Mạc bình tĩnh hỏi:
-Vậy ngươi còn nói gì nữa không?
Hàn Thanh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:
-Tiểu nhân còn nói với bọn họ, những chuyện kia….Những chuyện kia đều là thiếu gia bảo tiểu nhân nói thế. Thiếu gia, không phải tiểu nhân cố ý mượn danh nghĩa người mà nói đâu, chỉ có điều…
-Ngươi không cần giải thích. Ngươi còn nói gì nữa?
-Tiểu nhân nói với bọn họ, từ xưa đến nay, thân ở chốn quan trường, chỉ có hoặc là sung sướng hưởng phú quý, hoặc là làm thân ngọc nát mà thôi.
Hàn Thanh thấp giọng nói:
-Trung thành một lòng một dạ, tất sẽ được báo đáp. Nhưng chuyện làm người ta chán ghét nhất trên đời này chính là hạng người lưỡng lự đôi bên, lúc bên này lúc bên kia. Loại người như vậy, bất kể địch ta, đều khiến người chán ghét, cuối cùng sẽ không có được kết quả tốt đẹp gì. Chính vì vậy, tiểu nhân đã nói với bọn họ, hoặc là trung thành trước sau như một, vì bản thân và vì hậu nhân của mình mà hành động, hoặc là…Câu sau tiểu nhân không nói trắng ra, nhưng chắc chắn những người đó đều hiểu được rõ ràng!
Hàn Mạc đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt Hàn Thanh. Đôi mắt đen huyền tĩnh lặng của hắn khiến Hàn Thanh càng thêm sợ hãi.
Hàn Mạc giơ tay lên. Hàn Thanh trầm xuống, thầm nghĩ chắc hẳn lần này y đã làm sai rồi, không dám động đậy, chỉ chờ thiếu gia tát cho mình một cái.
Chỉ có điều, bàn tay Hàn Mạc không giáng xuống, mà lại nhéo lấy tai Hàn Thanh. Hàn Thanh méo miệng, kêu la:
-Thiếu gia, cái tai của tiểu nhân…Ôi…Người nhẹ tay chút…Đau, đau quá…
Hàn Mạc cười ha ha, nói:
-Biết thiếu gia vì sao nhéo tai ngươi không?
-Là vì tiểu nhân đã làm sai rồi.
Hàn Thanh đau khổ, nói.
Hàn Mạc buông tay, cười ha ha, nói:
-Hàn Thanh ơi Hàn Thanh, ngươi đã đi theo thiếu gia từ khi còn nhỏ. Thiếu gia thật không nhìn ra bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ a.
Hàn Thanh đau khổ nói:
-Thiếu gia, lần sau tiểu nhân không dám nữa.
Hàn Mạc giờ mới nhẹ vỗ vỗ đầu vai Hàn Thanh, cười nói:
-Không trách ngươi. Ngươi làm tốt lắm, không hổ là người bên cạnh thiếu gia.
Thật ra, Hàn Thanh đã theo Hàn Mạc từ nhỏ, cùng lớn lên với hắn. Tình cảm hai người thân như huynh đệ. Từ thuở nhỏ Hàn Mạc đã biết Hàn Thanh thông minh, lanh lợi, nên luôn coi y như thành viên chủ chốt của "Hắc báo" từ khi y mới thành lập.
Hàn Thanh thông minh, có năng lực, chẳng qua từ trước đến giờ hắn vẫn ở Đông Hải, chưa hề để lộ bản lĩnh. Nhưng kể từ khi vào kinh, các tố chất của Hàn Thanh bắt đầu được bộc lộ. Nhiệm vụ bí mật lần này y làm khiến Hàn Mạc hết sức vừa lòng.
Hàn Thanh càng trưởng thành, càng giỏi thủ đoạn và sắc sảo hơn, sẽ trợ giúp rất nhiều cho Hàn Mạc, khiến hắn hết sức cao hứng.
Hàn Thanh thấy Hàn Mạc không trách cứ gì, tức thì vui vẻ ra mặt, tủm tỉm cười, nói:
-Thiếu gia, người không trách tiểu nhân chứ?
Hàn Mạc chẳng nể nang chút nào, nói ngay:
-Ngươi xử lý việc thì đúng, nhưng dám dùng danh nghĩa của thiếu gia ta đem ra lừa bịp người, thiếu gia ta đương nhiên phải tính toán với ngươi, cho ngươi ăn vài cái nhéo tai rồi.
Hàn Thanh vừa vui vẻ được một tí, tức thì lại đau khổ.
-Ba mươi bảy tên quan, hai mươi chín người quy hàng, còn tám người kia đâu?
Hàn Thanh vội đáp:
-Tám người này, có năm người đang chuẩn bị từ quan, rời khỏi triều đình. Bọn họ quá sợ hãi, không muốn tiếp tục lăn lộn chốn quan trường nữa. Nên bọn họ đã nhờ tiểu nhân cầu xin thiếu gia thả cho bọn họ một con đường sống. Ba người còn lại, hai người đã quy hàng làm môn hạ Tiêu gia, một người quy hàng làm môn hạ Tô gia!
Hàn Mạc tức thì nhíu mày.
Hàn Thanh thấp giọng nói:
-Ba gã quan viên quy nhập và các thế gia khác, tiểu nhân đã sai người theo dõi chặt chẽ, chờ đến một ngày gần đây sẽ động thủ, tiêu diệt bọn họ. Còn mấy tên quan viên chuẩn bị từ chức kia, tiểu nhân cũng phái người theo dõi, nhưng chưa dám tự tiện ra tay, còn muốn xin thiếu gia chỉ bảo!
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
-Năm người kia, ngươi thấy nên xử trí như thế nào mới tốt?
Hàn Thanh nghiêm nghị, nói:
-Bọn họ đều từng là người của Hạ đảng, cũng đã làm không ít chuyện xấu xa, muốn dễ dàng từ quan thoát thân chỉ là chuyện viển vông mà thôi.
-Ngươi thấy bọn họ có còn dùng được không?
-Chúng ta đã giao thiệp một lần, nhưng bọn họ không muốn quy nhập, chứng tỏ trong lòng còn do dự.
Hàn Thanh thấp giọng nói:
-Người như vậy, cho dù có quy nhập chúng ta, cũng không đáng tin.
-Giết bọn chúng sao?
-Thiếu gia, chỉ cần người nói một câu, tiểu nhân đảm bảo bọn họ sẽ được giải quyết rất nhanh chóng.
Hàn Thanh thấp giọng nói:
-Mấy vị huynh đệ Hắc báo ở kinh thành bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng đợi lệnh. Chỉ cần một câu nói của chúng ta, mọi dấu vết của mấy viên quan kia sẽ được xoá hết ngay.
Hắc báo là một băng nhóm cùng lớn lên với Hàn Mạc, cũng là những tay tâm phúc được Hàn Mạc huấn luyện mười mấy năm trời.
Tính cả Hàn Thanh, Hắc báo có mười người.
Mười người này chẳng khác nào là bộ đội đặc chủng được Hàn Mạc huấn luyện, sức chiến đấu không hề kém người của Hoa Thính, thậm chí thủ đoạn theo dõi, ám sát của bọn họ còn mạnh hơn không ít thành viên hắc ám.
Mười người này toàn bộ đều là binh sĩ tinh nhuệ.
Bốn người trong đó đã được Hàn Mạc sắp xếp đi theo Đỗ Băng Nguyệt, hiện thời đang lo việc mậu dịch trên biển.
Sáu người còn lại, ngoài Hàn Thanh ra, năm người đều đã được bố trí ở trong kinh thành. Dù sao đi theo bên cạnh Hàn Mạc cũng quá lộ liễu, nên hắn đã sắp xếp cho bọn họ im hơi lặng tiếng mà ẩn nấp trong kinh thành, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.
Hàn Lợi hiện đang dùng tên giả là Vi Ly, là một trong các Hắc báo, hiện thời đang ở trong Báo Đột Doanh. Lúc trước diệt trừ Mộ Dung Hạc, Hàn Lợi đóng vai trò hết sức quan trọng.
Hàn Lợi hiện thời đã được Hàn Mạc cất nhắc lên chức Giáo uý, nhưng không thường ra mặt trong Báo Đột Doanh. Nhiệm vụ chính của gã là điều tra người nằm vùng của các thế gia khác trà trộn vào trong Báo Đột Doanh.
Hắc báo này đều do Hàn Thanh quản lý. Ngoài Hàn Mạc ra, chỉ có mình Hàn Thanh là có thể liên lạc với những người này.
So với Tây Hoa Thính vẫn còn chưa hoàn toàn nắm chắc trong tay, nhóm người này mới là thế lực hắc ám dũng mãnh nhất trong tay Hàn Mạc.
-Tạm thời không nên động đến bọn họ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Càng không nên tuỳ tiện dùng các huynh đệ Hắc báo. Không phải phụ thân đã giao mười tên Ảnh Tử Vệ cho ngươi sao?
-Đúng vậy!
-Đừng vội, năm tên kia muốn từ quan, chúng ta sẽ chờ cho bọn họ từ quan.
Hàn Mạc cười lạnh, nói:
-Có điều bọn họ đã biết đến sự tồn tại của ngươi rồi, như vậy rất nguy hiểm. Cứ chờ đến lúc bọn họ từ quan, chúng ta sẽ thản nhiên tiêu diệt bọn họ. Ôm cho đủ rồi muốn bỏ chạy sao? Bọn họ đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Hàn Thanh nói ngay: Nguồn truyện:
-Tiểu nhân hiểu rồi, cứ để năm người này lại. Nhưng ba người đã quy phục các thế gia khác, chúng ta cần phải ra tay nhanh một chút. Tạm thời chúng ta còn nắm được chứng cứ phạm tội, nên bọn họ vẫn còn do dự, nhưng tiểu nhân lo lắng nếu bọn họ ngoan cố, tiết lộ mọi chuyện ra ngoài thì sẽ hỏng hết!
-Ngươi giải quyết đi.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Mấy người này cũng không phải quan lớn. Chết vài người cũng chẳng ảnh hưởng gì. Có điều, nhất định phải làm sao cho gọn gàng, cẩn mật, không được để lại chút dấu vết nào hết.
Hàn Thanh cười ha ha, nói:
-Thiếu gia yên tâm, chắc chắn sẽ không có chút dấu vết nào hết.
-Những người quy nhập chúng ta, ngươi nhớ giữ liên lạc với bọn họ, nhưng không được thân cận quá.
Hàn Mạc nhẹ giọng căn dặn:
-Những người này chức quan tuy không cao, nhưng đều rất quan trọng. Nếu ngày sau có chuyện, những người này chắc chắn sẽ phát huy tác dụng.
-Hiểu rồi.
Hàn Thanh gật đầu nói:
-Chờ sắp xếp ổn định trong kinh và các khu vực lân cận, tiểu nhân sẽ đến liên lạc các nơi khác!
-Ừ.
Hàn Mạc cuối cùng cũng mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Hàn Thanh:
-Ngươi cũng phải hết sức cẩn thận đấy.
Hàn Thanh cười hì hì, nói:
-Thiếu gia yên tâm.
-Đúng rồi, thiếu gia đã đại hôn rồi. Lúc nào đó, phải tính đến chuyện của ngươi thôi.
Hàn Mạc tủm tỉm cười, nói:
-Phi Hoa và Trục Nguyệt, ngươi thích người nào, nói cho thiếu gia biết. Ta sẽ nhờ nương đứng ra làm chủ cho ngươi.
Phi Hoa và Trục Nguyệt là hai nha hoàn xinh đẹp trong Hàn phủ, cũng là người từ Đông Hải đến kinh thành. Khi còn ở Đông Hải, Hàn Thanh đã từng dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ hai vị cô nương này.
Hàn Thanh nghe thấy thế, đôi mắt y đã ánh lên sự vui mừng, nhưng vẫn nghiêm nghị, khẳng khái nói:
-Thiếu gia, thời buổi rối ren, tiểu nhân không dám nghĩ đến chuyện này. Chờ đến khi thiên hạ thái bình, chuyện đại sự xin nhờ thiếu gia tác thành cho!
-Thối lắm!
Hàn Mạc không kìm được, ngắt lời:
-Đừng ở trước mặt thiếu gia làm ra cái bộ dáng ấy. Ngươi đừng tưởng ta không biết, sau khi đến kinh, ngươi đã không ít lần nửa đêm hẹn hò với hai nha đầu kia. Tối nay một người, tối mai một người. Ngươi thế nhưng đúng là phong lưu khoái hoạt a.
Hàn Thanh xấu hổ một hồi, gãi gãi đầu.
-Nói đi, ngươi thích ai?
-Chuyện này…Thiếu gia, tiểu nhân nói rồi, người thật sự sẽ làm chủ cho tiểu nhân chứ?
-Đương nhiên. Thiếu gia đã bao giờ nói mà không làm chưa hả?!
-Vậy tiểu nhân nói, thiếu gia đừng có trách tiểu nhân đấy.
-Nói mau, đâu ra lắm chuyện nhiều lời vô nghĩa vậy.
-Thiếu gia thật nếu thương tiểu nhân, thì đem cả hai người gả cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân chịu được!
Hàn Mạc nghe vậy, sút ngay một cước vào mông Hàn Thanh. Hàn Thanh sợ chết khiếp, vội vã chạy ra ngoài, kêu lên:
-Thiếu gia, đã bảo người không được trách tiểu nhân rồi mà!
-Thiếu gia mới cưới có một người, ngươi đã đòi hai. To gan lắm!
Hàn Mạc cầm một quyển sách, ném về phía Hàn Thanh đang khiếp vía chạy bên ngoài.
-Nhưng ba người chúng ta thật tâm yêu thương nhau. Thiếu gia chẳng lẽ muốn chia rẽ ba người đang hạnh phúc sao!
Hàn Thanh cất tiếng ai oán, nhanh chân chạy mất.