Tiêu thái sư rời cung, chưa lên xe, Tiêu Hoài Kim đã vội đuổi theo, đang muốn nói chuyện, Tiêu thái sư vội xua tay, ra hiệu Tiêu Hoài Kim không cần nhiều lời, chờ người đỡ lên xe, mới nói:
- Lên xe hãy nói.
Tiêu Hoài Kim lên xe, xe ngựa liền chạy về phía trước, Tiêu Hoài Kim vội vàng nói:
- Phụ thân, vì sao hôm nay…
Tiêu thái sư lại khoát tay, ho sù sụ, lấy khăn lau miệng, thản nhiên nhìn Tiêu Hoài Kim, hỏi:
- Ta hỏi ngươi, Hoàng đế có muốn lập biểu muội ngươi làm Hậu không?
Tiêu Hoài Kim sửng sốt, căm hận nói:
- E là không…
- Chính là thế…
Tiêu thái sư chậm rãi:
- Hoàng đế đã quyết, cho dù không phải là Thục phi, thì biểu muội ngươi cũng không thể làm Hoàng hậu.
Tiêu Hoài Kim lập tức nói:
- Phụ thân, biểu muội không làm Hoàng hậu cũng được, nhưng cha vì sao đồng ý lập Thục phi? Chỉ cần cha phản đối. Hoàng đế dù muốn lập Thục phi cũng không dễ…
Tiêu thái sư lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi vì sao hôm nay trên triều, Hàn Huyền Xương phản đối lập Thục phi làm hậu?
Tiêu Hoài Kim ú ớ.
Y thật không hiểu vì sao có chuyện lạ như vậy.
- Hàn Huyền Xương thâm trầm, là người cơ trí hiếm có của Hàn gia.
Tiêu thái sư than nhẹ:
- Trước đây lão phu tưởng Hàn gia chỉ có Hàn Huyền Đạo mới là kẻ giảo hoạt, hôm nay xem ra, Hàn Huyền Xương không hề kém Hàn Huyền Đạo chút nào.
Dừng một chút, lắc đầu:
- Mấy thế hệ Hàn gia, ai cũng là nhân vật lợi hại, có thế như hôm nay cũng không phải ngẫu nhiên.
Tiêu Hoài Kim lạnh lùng cười:
- Đáng tiếc Hàn gia không có người như Tiêu Hoài Ngọc. Hàn gia người tuy nhiều, nhưng cũng chỉ bằng ngón tay Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu thái sư hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi sao chỉ chăm chăm dựa vào Hoài Ngọc. Ngươi cũng biết, hiện giờ an nguy của Tiêu gia, đều nhìn cả vào Tiêu Hoài Ngọc. Tiêu tộc bây giờ, ngoại trừ Vạn Trường Thượng một mình đảm đương một phương, không có một ai hỗ trợ lão phu, điều này đúng là hổ thẹn cho Tiêu tộc.
Tiêu thái sư nói Vạn Trường, chính là con của Tiêu Đồng Quang, là cháu của thái sư, hiện là Hình bộ Thượng thư, xem như là một nhân tài của Tiêu tộc.
Tiêu Hoài Kim gục đầu xuống, có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh, ngẩng đầu hỏi:
- Phụ thân nói Hàn Huyền Xương cơ trí, là vì sao? Con không hiểu vì sao Hàn Huyền Xương phản đối lập Thục phi làm hậu?
- Ngươi tưởng làm Hoàng hậu là ngôi cao sao?
Tiêu thái sư cười, lập tức lại ho khan. Tiêu Hoài Kim vội vàng đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng Thái sư.
Tiêu thái sư ho khan một hồi, lại vuốt mép, chậm rãi nói:
- Nếu là biểu muội ngươi làm Hoàng hậu thì thôi không cần bàn nữa. Chỉ là theo như tâm ý của Hoàng đế thì biểu muội quyết sẽ không ngồi lên được.
Dừng một chút, mới nói tiếp:
- Trừ biểu muội ra, bất kể ai ngồi vào ngai Hậu, cũng đều là ngồi trên hố lửa, không hay ho gì.
- Phụ thân vì sao nói vậy?
- Tranh đấu chốn thâm cung, không thấy đao kiếm, nhưng hiểm ác không kém gì triều đường.
Tiêu thái sư chậm rãi nói:
- Từ tranh chấp hậu cung mà ảnh hưởng đến triều chính, thậm chí có đôi khi vì biến cố ở hậu cung mà thay đổi cả vận mệnh…
Tiêu Hoài Kim vẫn ngơ ngác không hiểu.
- Thục phi làm Hoàng hậu, rất nhiều người nhìn vào tưởng là vinh quang của Hàn gia, là may mắn của Hàn gia. Nhưng lão phu thấy ngược lại, Hàn Thục thành Hoàng hậu, sẽ trở thành cái gai trong mắt hậu cung. Nếu lão phu đoán không sai, lúc đó, toàn bộ hậu cung sẽ xem Hàn Thục là địch thủ. Chẳng cần biểu muội ngươi ra mặt, cũng có nhiều phi tần muốn đưa Hàn Thục vào chỗ chết sau đó thế chân vào.
Tiêu thái sư nhỏ giọng:
- Đừng nghĩ nữ nhân hiền lành, lòng đố kỵ của bọn họ khó có thể mà lường hết được. Mà bọn họ khi đối phó địch nhân sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tàn nhẫn thậm chí còn hơn cả nam nhân. Hàn Thục làm Hoàng hậu, xét kinh nghiệm, tài cán, lý lịch… đều không xuất chúng. Ít nhất, là trong mắt các phi tần là người như thế. Điều đó lại càng khiến phi tần ghen ghét.
Lão lạc lùng cười:
- Xem ra, Hồ Phạm Hàn cho dù kết minh, nhưng trong hậu cung chưa chắc đã lấy đại cục làm trọng. Bọn họ ghen ghét Hàn Thục tuyệt đối sẽ không kém các phi tần khác. Hàn Thục phải đối mặt với cạm bẫy hậu cung chỉ cần sơ ý liền thịt nát xương tan.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày:
- Ý của phụ thân là Hàn Huyền Xương vì muốn bảo vệ Hàn Thục mới ra mặt phản đối.
- Cũng là một nguyên nhân.
Tiêu thái sư nói:
- Xét đại cục, Hàn Huyền Xương còn là vì lợi ích của Hàn tộc. Không nói Hàn Thục ở hậu cung bị nguy hiểm, mà sau khi Hàn Thục trở thành Hoàng hậu, Hàn gia thực lực tăng lên, càng khiến cho mọi số người gai mắt.
- Phụ thân muốn nói đến ai?
- Tô gia là một trong số đó.
Tiêu thái sư cười nham hiểm:
- Tô Quan Nhai mặc dù giống như du hồn, là muốn nhìn Tiêu Hàn hai nhà tử đấu, ngư ông đắc lợi.
Lão vuốt râu nói:
- Tô Quan Nhai đương nhiên hy vọng Hàn gia có đủ thực lực để đấu với Tiêu gia. Nhưng khi phát hiện thực lực Hàn gia vượt quá sẽ ra tay cản. Trước khi Hàn Thục thành Hoàng hậu, thực lực Hàn gia đúng như mong muốn của Tô Quan Nhai. Một khi Hàn Thục thành Hoàng hậu, cục diện liền thay đổi. Tô gia trước nay xem Tiêu gia là kẻ thù lớn nhất, nhưng giờ bọn họ sẽ bắt đầu đề phòng Hàn gia, ở phía sau âm thầm công kích…
Hàn gia lúc trước chỉ có được thế ngoài cung, hiện giờ trong cung có một vị Hoàng hậu, cục diện thay đổi rồi.
Tiêu thái sư thản nhiên cười nói:
- Ngươi nghĩ Hồ gia và Phạm gia sẽ chịu ngồi yên sao?
- Hồ gia và Phạm gia?
Tiêu Hoài Kim nhíu mày.
- Bọn họ đều có quan hệ mật thiết với nhau mà.
Tiêu thái sư vuốt râu cười nói:
- Có thật là có quan hệ mật thiết không?
Tiêu Hoài Kim nói:
- Ý của phụ thân là…?
- Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là Phạm Vân Ngạo, là Hồ Tuyết Tân, ngươi có cam tâm ở dưới trướng Hàn gia không? Nguồn truyện:
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Hoài Kim, thản nhiên hỏi.
- Đương nhiên không muốn
- Nếu ngươi là bọn họ, có bằng lòng nhìn Hàn tộc quyền thế ngập trời, vĩnh viễn bị Hàn tộc lấn át?
Tiêu Hoài Kim cau mày, ngẫm nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
- Hồ gia và Phạm gia đều là thế gia trăm năm nay của Đại Yến. Không nói Hồ Tuyết Tân, Phạm Vân Ngạo là nhân vật không cam tâm làm kẻ dưới.
Têu thái sư tỏ ra vui mừng:
- Ngươi hiểu được điều này, cũng là có chút hiểu biết đấy. Phạm Vân Ngạo đương nhiên không tình nguyện làm kẻ dưới. Hồ Tuyết Tân cũng không chịu làm kẻ yếu thế. Hồ gia dùng võ để lập thế, vốn đã quật cường, kết minh với thế gia khác, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Trong chín đại thế gia lập quốc của nước Yến ta, Hồ gia thực lực yếu hơn, mà giờ trên triều cũng có vị trí không nhỏ, cho thấy Hồ gia là gia tộc có năng lực.
Lại trầm trâm một chút, mới nói tiếp:
- Hồ Phạm hai nhà tuy hiện giờ dựa vào Hàn gia nhìn như cùng một phe, nhưng kỳ thực trong lòng mỗi người đều có tâm cơ riêng. Hai nhà này muốn Hàn gia được thế, đủ tranh chấp với Tiêu gia. Bọn họ cũng là muốn xem Tiêu Hàn ngọc trai tranh chấp, từ giữa mưu lợi. Từ đó hai nhà sẽ gia tăng thực lực.
Tiêu Hoài Kim có chút hoài nghi:
- Phụ thân, chỉ là việc Hàn Thục làm Hoàng hậu thôi, mà sự tình nghiêm trọng như vậy sao?
Giọng y gằn xuống:
- Một Hoàng đế vô dụng, thì Hoàng hậu có gì lợi hại? Hàn Thục trở thành Hoàng hậu, sao có thể đem lại thanh thế cho Hàn gia, khiến các đại thế gia khác ghen ghét?
Tiêu thái sư lạnh lùng nói:
- Hoàng hậu mà không là gì? Là quốc mẫu, khắp thiên hạ có thể không biết phi tử nhưng sẽ biết quốc mẫu. Hàn Thục trở thành Hoàng hậu, sẽ đem lại ít nhiều lòng dân.
Tiêu Hoài Kim cười cười, nhưng có vẻ như cũng không đồng thuận lắm.
- Quan trọng hơn là vị Thục phi này đang mang Long thai.
Tiêu thái sư ánh mắt đầy hàn ý:
- Nếu là sinh ra một Thái tử, con trai của Hoàng hậu, sức mạnh lớn lắm..
Tiêu Hoài Kim đoán ra thâm ý của Tiêu thái sư:
- Có lẽ nào Hoàng đế sẽ dám phế Thái tử lập Thái tử khác?
Tiêu thái sư nắm bàn tay khô héo, lạnh lùng nói:
- Từ xưa đến nay, Thái tử vốn không có khả năng làm Hoàng đế.
Tiêu Hoài Kim nhíu mày.
- Hơn một năm gần đây, Hàn gia được Hoàng đế hậu thuẫn, trên triều thực lực càng ngày càng mạnh, không ít quan viên đầu nhập vào môn hạ. Nhưng… một năm ngắn ngủn, nhìn lớn mạnh thế thôi chứ căn cơ cũng không ổn.
Tiêu thái sư chậm rãi:
- Có khi lớn mạnh quá nhanh cũng không phải chuyện tốt. Càng cao danh vọng càng dày gian nan. Hàn gia có lẽ cũng không muốn đối chọi gay gắt với Tiêu gia đâu. Họ là vì được Hoàng đế hậu thuẫn, nhất định phải làm ra vẻ quyết đấu với Tiêu gia, nếu không, Hoàng đế sẽ không nâng đỡ nữa. Huynh đệ Hàn gia đều là người thông minh, hiểu rõ căn cơ của mình chưa vững, nếu có cơ hội, bọn họ chắc cũng chỉ muốn yên ổn. Chỉ có điều tình thế hiện tại không cho bọn họ có quyền tự quyết định rồi.
Liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Kim:
- Nhưng lúc này đây lập Hậu, đã đẩy bọn họ đến đầu ngọn sóng. Các đại thế gia khác đương nhiên không muốn nhìn thấy Hàn gia trong ngoài cung đều lớn mạnh. Hơn nữa, bọn họ hiểu, Hàn gia trong cung được thế thì ngoài cung càng mạnh, nhất định sẽ ra tay cản. Ít nhất sẽ không để Hàn gia ngoài cung thực lực mạnh hơn.
- Phụ thân ý nói là Hàn Thục sau khi được lập Hậu, Hàn gia ở trong ngoài cung đều lâm vào tình thế nguy khốn.
Tiêu Hoài Kim hưng phấn:
- Tô – Hồ - Phạm ba nhà đều sẽ đối phó với Hàn gia?
Tiêu thái sư nói:
- Lâm vào tình thế nguy khốn là chắc rồi. Tô gia nhất định ra tay. Hồ Phạm tuy không công khai quyết liệt nhưng cũng sẽ không ủng hộ Hàn gia như trước nữa.
Lão vuốt râu cười:
- Hàn Thục lâm vào tình thế nguy hiểm. Cho dù lên làm Hoàng hậu, cũng không tránh khỏi cuộc chiến chốn thâm cung. Nếu sơ sểnh, liền tan xương nát thịt, ngoại trừ ngôi vị Hoàng hậu, còn có nhiều thứ khác cũng theo đó mà đổ xuống.
Tiêu Hoài Kim vuốt râu, nhíu mày khó hiểu:
- Phụ thân, nếu lập Hàn Thục làm hậu, sẽ khiến Hàn gia vào tình thế khó xử như vậy, con cáo già Hàn Huyền Đạo sao lại không ra mặt phản đối? Chỉ có Hàn Huyền Xương đứng ra thôi?
- Hoàng đế lập Hậu, xem thái độ thì cũng biết là trước đó không ai hay biết, kể cả huynh đệ Hàn gia.
Tiêu thái sư thần sắc bắt đầu gay gắt:
- Hàn Huyền Xương đứng ra phản đối, đương nhiên là đã cực kỳ nhanh ý hiểu được lợi hại đằng sau việc này. Chỉ có Hàn Huyền Đạo ung dung thản nhiên, không hề lên tiếng, khiến lão phu cũng có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, Hàn Huyền Đạo khẳng định hiểu được đạo lý trong đó. Vì đại cục của Hàn gia, nhất định sẽ phải phản đối. Y hôm nay không hề nói gì, lão phu cũng đoán không ra.
Lão thái sư vuốt chòm râu bạc trắng, lẩm bẩm:
- Hàn Huyền Đạo, đến tột cùng là có chủ ý gì…
Thái tử mặc bộ y phục màu vàng nhạt, mặt mày y cũng không mấy anh tuấn, nhưng lại có khí chất hoàng tộc, chỉ là bất cứ ai lần đầu nhìn y, đều cảm thấy căng thẳng.
Dường như trời sinh cho y cái khí chất gây áp lực cho người khác, nhìn thì nho nhã, nhưng gương mặt đó rất ít cười, luôn thoát ra khí chất lạnh lùng như băng.
Tiêu Minh Hồng mặt hoa phục, lặng yên theo sát bên Thái tử. Dung nhan rực rỡ.
Từ một tiểu thư trong một thế gia, bỗng chốc trở thành Thái tử phi của nước Yến, chuyển biến thân phận đột ngột này, khiến Tiêu Minh Hồng vẫn chưa thực sự thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Nàng chỉ biết rằng, tướng công cuả mình, không phải người đàn ông tầm thường, mà là Thái tử của Đại Yến, có thể không bao lâu sau, sẽ là Hoàng đế Đại Yến.
Đối với một tiểu thư không biết chuyện triều đình như Tiêu Minh Hồng mà nói, nàng không hiểu chuyện quốc sự của Đại Yến, cũng như bao người khác, nàng chỉ biết rằng đây là chuyện rất vinh dự của cả gia tộc mình. Nàng cũng biết, gia tộc cao quý nhất vẫn là hoàng tộc, hoàng tộc mới là gia tộc quyền lực nhất nước Yến, mà không gia tộc nào có thể bì kịp.
Đợi Thái tử lên ngôi hoàng đế, nàng sẽ là Hoàng hậu, tướng công của nàng sẽ là người đàn ông quyền thế nhất thiên hạ, còn nàng, sẽ là người phụ nữ quyền lực nhất thiên hạ.
Lúc đó nàng sẽ tha hồ lộng hành, trút giận với kẻ khác, nhưng bây giờ nàng biết, người đàn ông bên cạnh mình, tuyệt đối không dễ đụng chạm, chẳng những không thể chọc giận y, mà còn phải làm theo lời dặn trước khi xuất giá của Tiêu thái sư, hầu hạ y cho thật tốt, không được trái nghịch.
Nhập cung ba ngày, người đàn ông này tuy rằng không mấy dịu dàng, nhưng cũng không hung dữ như trước khi xuất giá nàng đã từng nghĩ, nói tóm lại,cảm giác mà tướng công đem lại cho nàng, chỉ có lãnh đạm mà thôi.
Thái tử ho nhẹ, nghiêng mình, tuy tiếng ho không to, nhưng hình như có vẻ đau khổ.
Trước khi Tiêu Minh Hồng nhập cung, không biết tý gì về Thái tử, nhưng sau ba ngày ngắn ngủi, nàng bỗng phát hiện một vấn đề lớn, hình như sức khỏe của tướng công nàng không được tốt.
Cứ khoảng một độ, y lại ho một trận, lúc khom người, cũng là lúc y yếu nhất, y mới khom người lại, nếu không, thân hình y lúc nào cũng thẳng như cây tùng.
Tiêu Minh Hồng cắn môi, cuối cùng rút khăn tay từ trong tay áo ra, tiến về trước, đưa khăn cho Thái tử.
Thái tử đang ho, nhưng vẫn liếc nhìn Tiêu Minh Hồng một cái, ánh mắt lạnh lùng, không hề để ý đến Tiêu Minh Hồng, cũng không thèm đón lấy chiếc khăn tay, rút chiếc khăn trắng trong tay áo mình ra, lau miệng.
Tiêu Minh Hồng cũng không rút tay về, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân, cắn môi, đỏ mắt, hơi có chút tức giận pha lẫn xấu hổ thu chiếc khăn về.
Nghe tiếng bước chân như là có khoảng mấy người đến, trước mặt đúng làThục Phi nương nương, Linh Yến nhi đứng đỡ bên cạnh, Hàn Mạc cũng đến sau lưng người nàng.
Thực ra Hàn Mạc không muốn ra gặp Thái tử, nhưng nghe lời khuyên của Hàn Thục, dù gì trong ngày đại hôn của Thái tử, Hàn Mạc lúc ấy mới hồi kinh nên không tham gia, đúng lúc này muốn mượn cơ hội để nói lời xin lỗi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
...
Thái tử tiến về trước hai bước, nghiêng mình, cung kính nói:
- Nhi thần bái kiến Thục Phi nương nương!
Tiêu Minh Hồng biết rõ vị nương nương trước mặt mình chính là Thục phi của Hàn gia. Trước khi đến cung Trường Xuân, trong lòng đã nãy sinh phản cảm, lúc này chỉ có thể cùng với Thái tử lên trước hai bước, nhẹ nhàng cúi mình, nhỏ nhẹ nói:
- Tham kiến Thục Phi nương nương!
Hàn Thục mỉm cười, đang muốn nói chuyện, bỗng trông thấy Tiêu Minh Hồng ngẩng đầu lên, liếc nhìn thấy Hàn Mạc đứng cạnh Thục Phi nương nương, bỗng kêu lớn tiếng:
- Là... là tên vô lại nhà ngươi?
Lời nàng vừa nói, long trời lở đất, ngoại trừ Hàn Mạc vẫn cứ bình tĩnh, còn mấy người khác đều biến sắc.
Thái tử quay đầu, lạnh lùng mà nhìn Tiêu Minh Hồng liếc mắt một cái, đôi mắt tỏ vẻ khó chịu.
Hàn Mạc cũng tiến lên phía trước, cung kính thi lễ với Thái tử, cao giọng nói:
- Thần Hàn Mạc tham kiến Thái tử điện hạ, tham kiến Thái tử phi!
Thái tử nhìn Hàn Mạc, nở nụ cười ngượng ngạo, nói:
- Hàn tướng quân cũng ở đây sao? Nghe nói Hàn tướng quân mới được phong làm Trấn Quân tướng quân, thật đáng mừng!
Hàn Mạc trong lòng thầm nghĩ: "Thái tử biết rất rõ chuyện triều chính".
Một mặt cung kính nói:
- Hoàng ân hậu đãi, thần thật thấy hổ thẹn, vô cùng lo sợ!
Thái tử lại cười nói:
- Hàn tướng quân thật là khiêm tốn, đoàn sứ cầu thân thuận lợi đến nơi, không thể không kể đến công lao của Hàn tướng quân. Phụ hoàng sắc phong như vậy, chỉ là luận công ban thưởng, không cần lo sợ.
Ngừng một lúc,trong mắt tỏ vẻ lo lắng, mới hỏi:
- Khoảng thời gian Công chúa ở Nước Khánh, tất cả tốt chứ?
- Thái tử điện hạ yên tâm, Công chúa rất khỏe!
Hàn Mạc chắp tay cung kính nói.
- Nghe nói đoàn sứ trong lần đi này, Công chúa xém chút bị hành thích, cũng may có Hàn tướng quân rút đao tương trợ…
Hàn Mạc lập tức nói:
- Khiến Công chúa lo sợ, tội thần tội đáng muôn chết. Cũng may không xảy ra chuyện gì bất trắc, Thái tử điện hạ không cần lo lắng!
ừng một chút, lại nói:
- Thái tử đại hôn, thần không thể tham gia, xin Thái tử điện hạ giáng tội!
Thái tử lắc đầu mỉm cười nói:
- Hàn tướng quân ngày ấy vừa hồi kinh, vẫn còn mệt mỏi, bổn cung không trách tội ngươi.
Vì đứng cạnh Thái tử nên Tiêu Minh Hồng tỏ vẻ khách khí với Hàn Mạc, nhưng vẫn hận trong lòng, nắm chặt chiếc khăn tay, nghĩ đến trước mặt là kẻ hại chết biểu ca Hạ Tuấn Dật của mình, trong lòng càng hận. Nếu không phải có Thái tử bên cạnh, nàng thật muốn xông lên cho gương mặt tuấn tú kia một cái tát thật mạnh.
Cả hai đang nói chuyện, Hàn Thục đứng bên mới cười và nói:
- Ai lại để Thái tử đứng mà nói chuyện, nào, ngồi xuống nói tiếp!
Thái tử cung kính nhìn Hàn Thục nói:
- Thục Phi nương nương, nhi thần muốn cùng Hàn tướng quân dạo chơi hoa viên. Trước giờ nhi thần chưa từng đến nước Khánh, rất muốn biết chuyện tại nước Khánh, muốn được thỉnh giáo Hàn tướng quân một phen!
Hàn Thục hiểu ngay Thái tử có chuyện muốn nói với Hàn Mạc, lại cười nói:
- Hàn Mạc tuổi tác còn trẻ, không biết nói chuyện, có chỗ nào thất lễ, xin Thái tử chớ trách tội!
- Không trách!
Thái tử thản nhiên cười nhìn Hàn Mạc nói:
- Không biết Hàn tướng quân có nguyện ý chỉ giáo hay không?-
Hàn Mạc vội cung kính nói:
- Không dám chỉ giáo, Thái tử điện hạ muốn biết chuyện gì, nếu Hàn Mạc biết, nhất định bẩm báo thật lòng!
Thái tử ôn hòa cười, không nói thêm lời nào, chắp hai tay sau lưng, rồi tiến ra phía ngoài. Hàn Mạc liếc nhìn Thái tử phi Tiêu Minh Hồng một cái, thấy Tiêu Minh Hồng đang nhìn mình với ánh mắt căm giận, gượng cười một cái, rồi theo sau Thái tử.
Thục Phi thấy Thái tử và Hàn Mạc rời khỏi, cũng tiến về trước, nắm tay Tiêu Minh Hồng, nhìn Linh Yến nhi ra lệnh:
- Mau rót trà cho Thái tử phi!
Tiêu Minh Hồng không chút khách khí, đẩy tay Hàn Thục ra, lạnh lùng nói:
- Ta không uống trà!
Thục Phi ngẩn ra, không ngờ Tiêu Minh Hồng lại đáo để như vậy, không xem thể diện ra gì, tuy trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn cố cười nói:
- Không uống trà, vậy có thích dùng điểm tâm không? Trong cung Trường Xuân, có không ít các loại điểm tâm
Tiêu Minh Hồng lạnh lùng tiến đến bên cạnh chiếc ghế, đĩnh đạc ngồi xuống, cười lạnh nói:
- Những thứ ở đây có, không lẽ chỗ ta không có sao? Đồ của ngươi ta không dám ăn, để tránh bị ngươi hạ độc!
- Ngươi... !
Linh Yến nhi nghe vậy, rất nổi giận, trông thấy Thục phi cũng có chút biến sắc, đau lòng vô cùng, lúc này Thục phi đang có thai, không thể nổi giận, không nhịn được nói:
-Thái tử phi, sao ngươi lại… sao lại nói như vậy? nương nương chỉ là có ý tốt…!
Trước đó Tiêu Minh Hồng bị Thái tử lạnh nhạt, giờ lại gặp phải tên Hàn Mạc đáng ghét, nghĩ đến mối thù ngày trước, đang tức không chịu được, vừa nghe Linh Yến nhi nói xong, ngẩng đầu nhìn, chỉ là một đứa cung nữ, lập tức dồn hết tức giận lên đầu, gượng người đứng dậy, nổi lên tính tiểu thư của ngày trước, bước lên mấy bước, đưa tay lên, trước mặt Thục phi, đánh một bạt tai vào mặt Linh Yến nhi "bốp" một tiếng giòn giã, gương mặt trắng nõn của Linh Yến nhi in rõ hình bàn tay của Tiêu Minh Hồng.
Linh Yến nhi hoảng sợ, Thục phi cũng lạnh người.
Đường đường là Thái tử phi, ngay trước mặt Thục Phi nương nương, tát một đứa cung nữ không giữ chút phong độ!
- Ngươi là cái thá gì chứ? Tiêu Minh Hồng lạnh lùng nói:
- Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ta nói thế nào, chẳng lẽ phải chờ loại nô tỳ như ngươi dạy sao?
Trước khi nhập cung, ả nổi tiếng điêu ngoa khắp kinh thành.
Chính vì dựa hơi thế lực của gia tộc, từ nhỏ được cưng chiều, có chút phật ý, là nổi cáu ngay, trong Tiêu phủ không ít nha hoàn nô bộc bị nàng tiểu thư nóng tính này đánh đập thê thảm.
Nàng tâm cơ không sâu, chỉ là hay làm liều, hôm nay trong cung Trường Xuân, tát Linh Yến nhi, đối với nàng mà nói, thật sự chẳng là gì, thực chất nàng cũng không nghĩ sẽ có hậu quả gì.
Trong phút chốc Linh Yến nhi cũng quên nỗi đau trên mặt, ngẫn ra nhìn Tiêu Minh Hồng, trong cặp mắt xinh đẹp của Thục phi, giờ phút này cũng lộ vẻ tức giận. Nàng rõ ràng đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình, chăm chú nhìn Tiêu Minh Hồng, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng:
- Thái tử phi hà tất tức giận như vậy?
Tiêu Minh Hồng giọng căm giận nói:
- Bổn tiểu thư... !
Dường như cảm thấy mình nói sai, sửa lời nói:
- Bổn Thái tử phi từ nhỏ đến lớn, chưa có nô tỳ nào dám nói với ta như vậy. Một tiện tỳ nho nhỏ, dựa vào cái gì mà chất vấn ta? ả có tư cách gì?
Thục Phi thản nhiên nói: - Ả không hiểu chuyện, Thái tử phi không cần tức giận.
Cơn giận của Tiêu Minh Hồng vẫn chưa nguôi, nghe Thục phi nói như vậy, tưởng Thục phi sợ mình, mới chỉ vào Linh Yến nhi chửi lớn:
- Ngươi còn nói bậy, ta cắt lưỡi ngươi!
Chưa nói dứt lời, đã nghe có tiếng lạnh cả xương sống nói:
- Nàng đòi cắt lưỡi ai?
Âm thanh này không lớn, nhưng hàm ý tức giận, từ trong tiếng nói, Thái tử quay về, từ sau bức màn bước tới, chắp tay sau lưng, gương mặt đanh lại rất đáng sợ.
Tiêu Minh Hồng trông thấy Thái tử, gương mặt kiêu kì bỗng chốc như bị tạt tước lạnh, lập tức cúi đầu.
Thái tử từ từ bước đến trước mặt Tiêu Minh Hồng, nhìn chăm chăm một lúc, đứng nhìn cô nương trước mặt, cặp mắt Thái tử càng lúc càng đanh lại, bỗng trông thấy y đột ngột đưa tay lên, nhắm thẳng vào mặt Tiêu Minh Hồng, tát một cái thật mạnh.
"Bốp"
Âm thanh giòn giã vang lên.
Nếu nói việc Tiêu Minh Hồng đánh Linh Yến nhi làm mọi người hoảng sợ, vậy Thái tử trước mặt mọi người tát Tiêu Minh Hồng, càng làm người ta phải khiếp vía kinh hoàng. Thục phi định mở lời khuyên ngăn nhưng đã không kịp.