Dấu tay in rõ trên gương mặt trắng nõn của Tiêu Minh Hồng, bị đánh bất ngờ, nàng một tay ôm mặt, ngẫn người nhìn Thái tử, thời gian như ngừng lại trong căn phòng tĩnh lặng, dường như không khí cũng đông đặc.
- Thế nào?
Thái tử nhìn gương mặt trắng bệnh của Tiêu Minh Hồng, hỏi:
- Đau chứ?
Rồi lạnh lùng nói:
- Còn không mau hồi cung!
Tiêu Minh Hồng cắn môi, nước mắt đầm đìa, ôm mặt, chạy ra ngoài.
- Chờ một chút!
Thái tử âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu như muốn, ngươi cứ đi méc với Tiêu quý phi, hay Tiêu thái sư cũng được, nói bọn họ tìm bổn cung mà lý luận!
Tiêu Minh Hồng khóc sướt mướt, ôm mặt chạy đi.
Lúc này Thái tử mới từ từ bước đến trước mặt Thục phi, thi lễ nói:
- Thục Phi nương nương, nhi thần thỉnh tội với người!
Thục Phi thở dài, nói:
- Thái tử, Thái tử phải chú trọng sức khỏe, nếu thật đã mệt, xin mời hồi cung nghĩ ngơi.Thái tử phi tuổi tác còn nhỏ, có những chuyện, Thái tử đừng quá chấp nhất!
- Vâng!
Thái tử gật đầu, trước mặt Thục phi, y lại có vẻ rất ôn hòa.
Hàn Mạc đi dạo cùng Thái tử trong hoa viên của cung Trường Xuân, khắp nơi chim hót líu lo. Thái tử dừng chân trước một dãy hoa, chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn hoa nở rực rỡ, rốt cục nói:
- Hoa nở hoa tàn, không được bao lâu, khắp cả vườn hoa, rồi cũng sẽ bị héo tàn, đến ngày cuối cùng, cũng không còn mấy nhánh hoa… Hoa mai, hoa cúc, hoa lan… Nhưng số hoa còn lại đều là kẻ mạnh!
Hàn Mạc đứng cạnh cười nói:
- Số còn lại quả là kẻ mạnh, chỉ có điều số hoa tàn kia, cũng chưa chắc đã hối tiếc!
- Ồ?
Thái tử thản nhiên cười.
- Nói vậy là sao?
Hàn Mạc chỉ vào vườn hoa nói:
- Lúc này khắp vườn hoa thơm, những loài hoa mà Thái tử vừa nói, có thể trong mùa đông khắc nghiệt, sẽ lộ rõ sức sống của chúng, nhưng lúc này, lại rất khó sánh bằng các loài hoa quý. Hiện giờ, cũng rất ít người chú ý đến chúng… Trong khi các loài hoa đang khoe sắc, lại không thể so sánh vẻ đẹp, những loài hoa này, chỉ sợ sẽ hối tiếc. Đợi đến mùa đông các loài hoa khác đã tàn, lúc này mới tranh hương tỏa sắc, lấp lánh sặc sỡ, thì cho dù có héo tàn cũng đã từng vinh quang, thiết nghĩ cũng không còn gì tiếc nuối.
Dừng một chút, khẽ thở dài:
- Chuyện thế gian, dường như đều không được hoàn mĩ!
Thái tử cười ha hả nói:
- Hàn Mạc, ngươi lập luận về hoa như vậy, trái lại cũng có chút thú vị. Chỉ có điều từ cổ chí kim, dựa váo thành bại mà luận anh hùng, ai gắng được đến cùng, kẻ đó là người thắng. Bổn cung xưa nay là người xem trọng kết quả, lời ngươi nói, bổn cung rất tán thưởng, nhưng không tán đồng.
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ là lời nói xằng bậy, làm Thái tử điện hạ chê cười!
Thái tử lắc đầu, nói:
- Bổn cung không cười, với cùng một chuyện mỗi người đều có cách nhìn riêng, đều đáng để tôn trọng!
Y ngẩng đầu, nhìn toàn cảnh hoa viên, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, tại nước Khánh, ngươi có gặp Thương Chung Ly không? Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
- Bẩm điện hạ, thần có gặp qua!
- Nghe nói Nước Khánh còn có một vị Khánh hậu rất lợi hại... !
- Thần cũng gặp qua!- Hàn Mạc cung kính nói, trong lòng thầm nghĩ: "Không những gặp mặt, đến từng thớ thịt trên người ả, ta cũng đều thấy qua!"
Thái tử trầm ngâm một chút, lại nói:
- Nghe nói Hậu đảng xem Thương Chung Ly là cái gai trong mắt?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đây là sự thật. Hậu đảng muốn độc bá triều đình nước Khánh, trở ngại lớn nhất chắc chắn là Thương Chung Ly. Thương Chung Ly còn sống, bọn chúng không dám manh động. Thương Chung Ly trong triều tay nắm trọng binh, tất nhiên là tướng lãnh cao nhất trong quân đội, quyền cao chức trọng, Hậu đảng cũng không dám đối đầu!
- Nếu nói như vậy…!
Dường như Thái tử đang nghĩ gì, trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Nếu có cơ hội, Hậu đảng nhất định sẽ dồn Thương Chung Ly vào chỗ chết?
Hàn Mạc im lặng một lát, hắn cảm thấy kỳ quặc, vì sao Thái tử lại quan tâm chuyện triều chính của nước Khánh đến vậy, nhưng lại nói:
- Theo thần được biết, nếu có cơ hội dồn Thương Chung Ly vào chỗ chết, Hậu đảng nhất định sẽ không bỏ qua, cũng không nương tay!
- Chẳng lẽ bọn chúng định tự chặt tay chân của mình?
Thái tử bình tĩnh hỏi.
Hàn Mạc thở dài:
- Có lẽ bọn họ bị quyền lực mê muội, hoặc là đối với bọn họ, cái chết của Thương Chung Ly, chưa chắc sẽ làm nước Khánh lâm vào đường cùng... !
Thái tử chắp hai tay sau lưng, dọc theo tảng đá nhỏ chậm rãi tiến về trước, đi đến bên cạnh cái ao, trong ao có lũ cá chép vàng đang bơi lội, Thái tử nhìn lũ cá chăm chăm, rồi nói:
- Xem ra, Hậu đảng thật muốn dồn Thương Chung Ly vào chỗ chết rồi.
- Nếu có cơ hội…
Hàn Mạc nói thêm.
Thái tử khẽ mỉm cười, xoay người, nhìn Hàn Mạc, hỏi:
- Hàn Mạc, ta có một chuyện, mãi cũng không tìm ra đáp án, hôm nay muốn hỏi ngươi!
- Điện hạ mời nói!
- Thập phương danh tướng, chắc ngươi biết chứ?
- Thần biết!
- Năm vị ở ngoài triều, chúng ta khoan hãy quản, nhưng ta tò mò, năm vị trong triều, công phu của ai cao hơn ai?
Thái tử bình tĩnh nói:
- Theo hiểu biết của ngươi, câu trả lời ra sao?
Hàn Mạc ngẩn ra.
Võ nghệ của Thập phương danh tướng, hắn có biết qua đôi chút, lúc ở nước Phong, y có thấy Thương Chung Ly xuất chiêu qua. Hắc Mộc Địch cũng gọi là cao thủ có võ công không tệ, nhưng vẫn đỡ không nổi ba hiệp của Thương Chung Ly.
Trong lòng Hàn Mạc vẫn rất khiếp sợ võ nghệ thần thông quảng đại của Thương Chung Ly.
Võ nghệ của Thập phương danh tướng, có thể dựa vào Thương Chung Ly mà đoán, những danh tướng khác, ắt hẳn phải là tuyệt kĩ vô song, nhưng nếu nói ai mạnh ai yếu, Hàn Mạc thật sự không thể biết được.
- Bẩm điện hạ, thần vẫn chưa thấy bọn họ động thủ qua.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Chỉ có điều trong thiên hạ đều đồn rằng võ nghệ của bọn họ đều đã vượt qua giới hạn con người, võ công của bọn họ, đều thâm sâu khó đoán!
Thái tử thở dài:
- Thập phương danh tướng, nhất định không phải hư danh.
Dừng một chút, ánh mắt hiện ra vẽ khác thường, liền cười ôn hòa, nói:
- Ngươi từng gặp Thương Chung Ly, cũng gặp qua Tiêu Hoài Ngọc, hai người này, dựa vào trực giác của ngươi, võ công của ai giỏi hơn ?
Hàn Mạc càng lúc càng cảm thấy kì quặc, sao hôm nay Thái tử lại gạn hỏi những chuyện này, nhất định có chuyện bất thường, với lại chuyện này làm hắn không tiện trả lời, trầm ngâm một phen, mới nói:
- Bẩm điện hạ, theo thần được biết, sức khỏe của Thương Chung Ly đã không còn như ngày nào. Tuy lão dũng mãnh, nhưng dù gì cũng đã già, nói đến sức khỏe cũng như thể trạng, không thể sánh bằng Đại tướng quân.
- Ý ngươi muốn nói, nếu chỉ xét võ đạo, Thương Chung Ly không phải đối thủ của Tiêu Hoài Ngọc?
Thái tử nhíu mày.
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Cũng không chắc.
Hắn nhớ võ nghệ thần thông quãng đại của Thương Chung Ly lúc ở Nước Phong, chậm rãi nói:
- Tuy thể trạng của Thương Chung Ly thua kém Đại tướng quân, nhưng… thứ lỗi tiểu thần nói thẳng, về mặt kinh nghiệm võ nghệ, chỉ e cao hơn Đại tướng quân một chút. Nếu cả hai thực sự giao đấu…!
- Sẽ như thế nào?
Ánh mắt Thái tử sáng lên.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Kết quả có chín mười phần là lưỡng bại câu thương!
- Lưỡng bại câu thương... Tiêu Hoài Ngọc thì thào nói khẽ, trong tức thời chỉ lẳng lặng nhìn đàn cá chép vàng trong hồ bơi lội, mà không nói một lời.
Hàn Mạc đứng cạnh chăm chú nhìn vị Thái tử trông có vẻ cao quý nho nhã này, thế nhưng trong lòng, Hàn Mạc vẫn nghĩ rằng Thái tử có chút kì lạ.
Đối với việc triều chính nước Yến, vị Thái tử này, trước giờ gần như bị lãng quên.
Hắn cũng nghe phong phanh, trên người Thái tử có tật, thích yên tĩnh, thường sống trong thâm cung, không đi đâu cả, tuy mang tiếng là Chỉ huy sứ ngự lâm quân Hỏa Sơn Doanh, nhưng rất ít khi xuất hiện trong doanh trại.
Nói tóm lại, vị Thái tử này là người rất bí ẩn, thậm chí là nhân vật bị lãng quên, nếu lần này không phải Thái tử đại hôn, e rằng rất nhiều quan viên đã quên là trong thâm cung có sự tồn tại của Thái tử.
Nhưng Hàn Mạc biết, Thái tử dường như không hề nhàn rỗi.
Lúc mới đến kinh thành, cùng Sương nhi đến thôn Dương Thụ, đó là lần đầu gặp Thái tử Hoàng Lịch. Lúc đó nói chuyện một hồi, cụt hứng bỏ về, nhưng Hàn Mạc không phải thằng ngốc, sau này nghĩ lại, trong lòng biết rõ, bắt đầu từ lúc đó, vị Thái tử điện hạ này đang tìm đủ mọi cách để lôi kéo mình.
Mọi người đều nghĩ y định cư thâm cung, trên thực tế y chưa bao giờ rảnh rỗi.
Hàn Mạc còn biết, Chỉ huy sứ Phương Tường Doanh Tô Vũ Đình là người bên cạnh Thái tử, có mối quan hệ mật thiết với Thái tử.
Thái tử lôi kéo nhân thủ, ắt hẳn có mưu đồ.
Hàn Mạc vô cùng khẳng định, sau lưng vị Thái tử này nhất định có thế lực không nhỏ, còn bản thân y mỗi khi gặp vị Thái tử này, đều cảm thấy Thái tử có chút kì lạ.
Một vị Thái tử ẩn chứa nhiều bí ẩn, sau lưng lôi kéo nhân thủ, mục tiêu của y là gì?
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng phát hiện khung cảnh bốn phía hoàn toàn xa lạ. Ra vào cung Tú Xuân mấy lần, chỗ này chưa tới bao giờ. Bốn phía phần lớn gieo trồng thanh trúc, chỉ có duy nhất nhã các nhỏ này tọa lạc trong rừng. Đứng ở chỗ này, nhìn không giống như mình đang ở trong cung, ngược lại tưởng như mình đang ở trong một khu rừng đẹp như tranh vẽ.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
- Đã tới trước cửa rồi, vì sao lại đứng như ngốc ở bên ngoài?
Trong phòng truyền tới một âm thanh quen thuộc dịu dàng quyến rũ, Tú Công chúa đó, tiếng nói vẫn ngọt ngào như cũ trước sau như một hớp hồn người.
Hàn Mạc thở dài, chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng rất tĩnh mịch, bài trí đơn giản, khác hẳn cung Tú Xuân xa hoa diễm lệ.
Tú công chúa đang ngồi bên chiếc bàn gỗ tròn may quần áo, chính là việc khiến Hàn Mạc có chút giật mình.
May quần áo!
Hàn Mạc tin mình không nhìn lầm. Trên bàn kia, bày ra gấm vóc, thậm chí bày nhiều khuôn trúc chỉ thêu, Tú công chúa đang mải mê may vá. Hàn Mạc tiến vào, Tú công chúa cũng không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú cúi đầu bên khung thêu. Tựa như một thê tử hiền lành vì mình và đứa con nhỏ mà may xiêm y vậy.
Hàn Mạc há miệng thở dốc, nhất thời không nói ra lời.
Tú công chúa cuối cùng cũng ngẩng đầu, khuôn mặt kia vẫn như xưa xinh đẹp vô cùng, vẫn như xưa lẳng lơ vô hạn, quyến rũ cười, dịu dàng nói:
- Ngốc, đứng làm cái gì, còn muốn bản cung mời ngươi ngồi xuống?
Hàn Mạc gãi đầu, cuối cùng tiến lên, ngồi ở chiếc ghế cạnh bàn.
Hai người cùng ngồi một chỗ, cũng không phải dùng tới những nghi thức xã giao
Nhìn Tú công chúa may xiêm y rất điêu luyện, Hàn Mạc cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi. Đường đường là một công chúa Đại Yến, không ngờ lại có thể thêu thùa may vá, việc này nếu truyền ra, chỉ sợ không có mấy người tin.
Hàn Mạc khó có thể hiểu nữ nhân đang ở trước mắt này.
Nàng dường như cái gì cũng là sở trưởng vậy.
Tính tình của nàng, cũng khiến Hàn Mạc càng ngày càng nhìn không ra.
Lẳng lơ, quyến rũ, thanh thuần, chân thật, hiền lành…
Người con gái xinh đẹp này, dường như có thể thể hiện vô số cử chỉ điệu bộ, suy luận ra vô số kiểu người.
- Nơi này không có người đến quấy rầy nên cũng không có người bưng trà rót nước.
Tú công chúa khẽ nâng trán, thiên kiều bá mị nói:
- Cho nên phải phiền Hàn tướng quân!
Hàn Mạc khẽ mỉm cười, nhìn gấm vóc trên bàn, lại nhìn tới quần áo trong tay Công chúa đang may, giống như áo khoác của một đứa trẻ, ngạc nhiên hỏi:
- Công chúa… Đây là vì ai mà may quần áo? Vì đứa trẻ sao?
Tú công chúa động tác trong tay không dừng, hình ảnh mây bay bước chảy lưu loát sinh động, vô cùng linh hoạt, mặc dù là may xiêm y, động tác cũng tao nhã tựa như đang thoát tục, tràn đầy mỹ cảm.
- Ngươi hãy đoán thử xem, đây là ta vì ai mà may áo?
Tú công chúa sóng mắt lưu động, giọng nói mềm mại.
Cánh tay Hàn Mạc đặt ở trên bàn, nâng cằm, mắt mở to nhìn, có thể khiến cho Tú công chúa tự mình bắt tay vào may xiêm y, trong thiên hạ này dường như không có mấy người có được vinh hạnh như vậy.
Con ngươi Hàn Mạc chuyển động, rất nhanh thì hiểu ra đươc:
- Công chúa không phải vì đứa nhỏ trong bụng Thục phi mà may chứ?
Tú công chúa cười rộ lên, nói:
- Ngươi trái lại không có ngốc.
Lập tức kín đáo thở dài:
- Khi Thái tử cùng Sương nhi chào đời, ta cũng vì bọn họ mà may xiêm y, hiện giờ Thục phi cũng có đứa nhỏ, bản cung không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.
- Nhưng …tới lúc Thục Phi nương nương lâm bồn còn lâu mà, Công chúa làm gì mà sốt ruột như thế? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Tú Công chúa thản nhiên cười, dịu dàng nói:
- Hôm nay không biết việc ngày mai, có thời gian nhàn hạ, đem việc muốn làm làm trước sẽ tốt hơn, tránh để ngày sau không có cơ hội làm.
Hàn Mạc nghe lời này của nàng có chút tiêu cực, không kìm nổi nói:
- Công chúa không cần nói như vậy, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
Tú công chúa quyến rũ cười, cuối cùng bỏ việc thêu thùa xuống, đứng dậy, duỗi người một cái, động tác vẫn tuyệt đẹp như cũ, bộ ngực cao ngất đầy đặn, nàng lắc vòng eo thon thả mảnh mai, đi về bên cạnh, nói:
- Nơi này có rượu thay trà, ngươi có muốn uống không?
- Được!
Tú công chúa đem hai vò rượu ra, đem một vò ném cho Hàn Mạc, Hàn Mạc lấy tay đón được, mở nắp ra, ngửa đầu uống một ngụm, đó là loại rượu rất cay nồng, Hàn Mạc nhất thời không đề phòng, cũng bị cay không nhẹ.
Tú công chúa chúm chím môi anh đào, cười khanh khách không ngừng, thân thể mềm mại, trang điểm xinh đẹp, bộ ngực đầy đặn tạo nên một trận sóng rung động lòng người:
- Ngươi có biết đây là rượu ngon trong cung không? Bản cung nói cho ngươi, đây chính là rượu mạnh thật sự, được gọi là "Ngũ bộ đảo", uống hết một vò rượu này, đó là thần tiên trong rượu, đi trong vòng năm bước, cũng sẽ gục ngã, trong thiên hạ này, thật đúng là khó có thể tìm thấy loại rượu nào dữ dội hơn nó.
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Công chúa cũng uống loại rượu mạnh thế này sao?
- Nếu uống rượu, đương nhiên phải uống rượu mạnh.
Tú công chúa ngồi xuống ghế:
- Loại rượu này uống vào, nhanh say lắm!
Hàn Mạc thở dài:
- Vì sao phải say?
- Uống rượu không say, còn uống làm chi?
Tú công chúa chụp mở nắp vò rượu, một tay nâng vò rượu lên động tác hết sức tao nhã, dòng rượu chảy vào trong đôi môi đỏ sẫm thơm tho của nàng, Hàn Mạc xem đúng là phong thái của Lâm Thanh Hà khi đóng vai Đông Phương bất bại.
Buông bình rượu, gương mặt trắng nõn diễm lệ tuyệt đẹp đó của Tú công chúa lúc này cũng đã ửng hồng, trong trắng lộ hồng, bộ dạng thướt tha quyến rũ. Nàng cũng học thần sắc của Hàn Mạc lúc trước, một cánh tay ngọc để trên bàn, bàn tay ngọc nâng má thơm mát, dịu dàng quyến rũ cười, hạ giọng nói:
- Đây dường như là lần đầu tiên ngươi chủ động tới tìm bản cung… !
Hàn Mạc dừng ở đôi mắt long lanh của Công chúa, rốt cục hỏi:
- Công chúa gần đây ... có khỏe không?
- Không khỏe.
Tú Công chúa hạ giọng nói:
- Bản cung … rất cô đơn… Không ai nói chuyện … Bản cung rất cô đơn… !
Nói tới đây, tay kia của nàng liền cầm lấy vò rượu, lại uống một ngụm.
- Cô đơn!
Hàn Mạc nhìn sắc mặt Tú Công chúa, từ sâu trong đôi mắt của nàng, đúng là nhìn thấy được rõ ràng sự cô đơn từ trong xương cốt theo đó mà tràn ra ngoài.
Đây đều không phải là hư ngôn, lại càng chẳng phải là trêu đùa.
Hàn Mạc trầm mặc.
Hắn biết cái gì là cô đơn, đó là một kiểu tinh thần khiến người ta thậm chí tuyệt vọng, bao nhiêu tâm sự, lại không có một người để kể ra, thiên hạ mặc dù hàng tỉ người, nhưng lại không có một người biết ta!
Tú công chúa tửu lượng hình như cũng không được tốt lắm, nàng uống rượu mạnh, dường như thật là để tìm kiếm cái say, hai ngụm rượu mạnh lót bụng, đã làm đỏ hồng gương mặt nàng, đôi mắt long lanh nước kia cũng bắt đầu dâng lên.
- Hàn Mạc, ngươi có biết hay không, bản cung kỳ thực thật sự không muốn làm Công chúa.
Tú công chúa ánh mắt mơ màng nhìn Hàn Mạc, sâu trong đôi mắt đó, cô đơn và trống rỗng:
- Kỳ thực bản cung luôn nằm mơ, mộng thấy mình chỉ là một người dân bình thường, có lẽ sẽ vì cơm áo làm lụng vất vả, nhưng … người nhà hòa thuận, như vậy rất vui vẻ… !
Vẻ mặt Hàn Mạc buồn bã.
Vô tình nhất là gia đình đế vương.
Hắn hiểu được Tú công chúa vì sao cam chịu mạo hiểm để Sương nhi thoát thân, bởi vì nàng hiểu sâu sắc cái bất hạnh của người trong hoàng tộc, nàng không hy vọng bất hạnh của mình tiếp tục đổ xuống người Sương nhi.
- Công chúa nếu sẵn lòng, có điều gì muốn nói thành lời, đều có thể nói cùng ta.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Ta nguyện ý nghe người nói tất cả!
Tú công chúa quyến rũ cười, cầm lấy vò rượu, hướng về phía Hàn Mạc nói:
- Uống rượu, một vò rượu này, ngươi phải uống hết.
Tự mình uống một hơi, mới hạ giọng nói:
- Trước kia, tiểu nha đầu còn ở trong cung, trong lòng ta còn có vướng bận, nhưng nay tiểu nha đầu cũng đã đi rồi, từ ngày nàng bắt đầu rời khỏi cung, bản cung đã cảm thấy trong cung lạnh lẽo hơn … Hằng đêm, bản cung luôn bị ác mộng kinh sợ mà tỉnh dậy, bên người lại không có ai, cung điện lớn như vậy, hoàng cung lớn như vậy … Không có ai …!
Giọng nói như mê như tỉnh, dung nhan xinh đẹp, đúng là hiện ra vẻ thống khổ.
Hàn Mạc thấy Tú công chúa ở trước mặt mình toát ra tình cảm chân thật, nhưng lại có chút bối rối, trong lòng người khắp thiên hạ, Tú công chúa là một nữ nhân cực kỳ can đảm.
Nhưng Hàn Mạc lại hết sức rõ ràng, Tú công chúa đằng sau vẻ mặt dũng mãnh, cũng là yếu đuối vô cùng, khi mình và nàng ở cùng nhau, nàng luôn tình cờ toát ra vẻ yểu điệu thực chất bên trong.
Lưng nàng gánh vác trách nhiệm hoàng tộc, áp lực lớn như vậy đặt trên thân thể nàng, trên thực tế đã khiến nàng lao tâm khổ lực quá độ.
Có lẽ ngày Sương công chúa rời kinh xuất giá, người con gái này vốn dĩ nội tâm yếu đuối đã chịu một kích động mạnh, chỉ có điều nàng vẫn kiên cường chống đỡ, cho tới tận hôm nay, trông thấy Hàn Mạc, bao nhiêu tâm sự áp lực đè nặng trên mình nang đã lâu rốt cuộc trào ra.
Kiềm chế đã lâu, lại cần thổ lộ.
Hàn Mạc đoán, trong mấy ngày này, người con gái xinh đẹp này, phải chăng vẫn lấy loại rượu mạnh này để gây mê cho bản thân mình.
Ít nhất hắn nhìn thấy, ở trong góc phòng, đặt rất nhiều vò rươu, không ít những bình rượu rỗng tuếch, đó chỉ có thể là do Tú công chúa uống hết.
Mượn rượu để say, mượn rượu để tiêu sầu!
Rượu trong bình rượu của Tú công chúa, rất nhanh chóng cạn sạch, bình rượu của Hàn Mạc cũng chẳng mấy chốc đã nhìn thấy đáy, chỉ cảm giác quả nhiên là rượu mạnh, bình không lớn, nhưng chỉ sau mấy ngụm lót dạ, Hàn Mạc quả thực cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
- Còn dám uống nữa hay không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa vì chếnh choáng mà trông thoáng chút thẹn thùng, xinh tươi ướt át.
Hàn Mạc cảm chếnh choáng dâng lên:
- Uống rượu gặp được tri kỷ ngàn chén còn ít, không có chuyện dám hay không dám!
Tú công chúa cười rộ lên, đứng dậy, đi lấy rượu, chỉ có điều vừa mới nhấc người lên, liền cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân thể mềm nhũn loạng choạng, đứng không vững, cơ thể đi phía trước thoáng một cái, dường như muốn ngã xuống rồi.
Hàn Mạc mặc dù cũng chân đi chữ bát, nhưng tay mắt vẫn lanh lẹ như cũ, bật người dậy, tiến tới phía trước đỡ lấy Tú công chúa.
Tú công chúa tay cũng khoác lên trên cánh tay Hàn Mạc, toàn bộ thân thể mềm mại đã thiếp đi luôn. Hàn Mạc lúc này cũng chỉ cảm thấy đứng không vững, thân hình quả thực không tự chủ được đổ ập xuống, cơ thể hai người cùng lúc té trên mặt đất. Chẳng qua Hàn Mạc cũng là bị cơ thể đầy đặn của Tú công chúa đè lên trên làm hỏa khí trào dâng.
Bộ ngực sữa đầy đặn đính trên ngực Hàn Mạc, khiến Hàn Mạc một lần nữa cảm nhận được sự co dãn tuyệt vời kia.
Thân thể của nàng vô cùng xinh đẹp, mềm mại, ấm áp!
Hương thơm của rượu hòa với hương thơm trên cơ thể của Tú Công chúa, chui vào trong mũi của Hàn Mạc.
Hàn Mạc bị đè trên mặt đất, không hề động đậy, khẽ giọng hỏi:
- Công chúa, người… Không có sao chứ?
Gương mặt xinh đẹp đó của Tú công chúa gần ngay trước mắt, mày lá liễu, mắt long lanh, môi đỏ hồng, da thịt mịn màng hồng hào, trơn loáng, chỉ có điều đôi mắt kia đã mơ mơ màng màng.
Chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, Tú Công chúa yếu đuối nói:
- Hàn Mạc, ta... Ta hỏi ngươi một câu, ngươi... phải thành thật… thành thật trả lời!
- Dạ!
Hàn Mạc bị Tú công chúa nằm lên trên, khổ sở đáng thương.
- Đối…đối với ta ngươi có từng nghi ngờ không?
Cơ thể Tú công chúa kề sát Hàn Mạc, bởi vì hô hấp mạnh, bộ ngực sữa phập phồng.
Hàn Mạc không chút do dự:
- Có!
- Ngươi… có từng thích ta không?
Cơ thể Tú công chúa hơi vặn vẹo, bộ ngực sữa cọ xát trong ngực của Hàn Mạc, tuy rằng ngăn cách quần áo, nhưng mức độ đàn hồi kinh người cũng không thể nào che dấu được.
Hàn Mạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tú Công chúa, thận trọng suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Ta thích Công chúa!
Tú công chúa cười quyến rũ, đột nhiên đôi môi đỏ mọng kề sát lại, hôn lên miệng Hàn Mạc một cái, giống như đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, hai người đều đều đang chếnh choáng hơi men, bị Tú công chúa hôn lướt nhẹ, Hàn Mạc đưa tay lên ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tú công chúa.
Bốn môi cùng hòa một, lửa tình rực cháy.
Rượu làm hồng môi, báu vật trong ngực, thân thể mềm mại làm bùng cháy, Hàn Mạc đang muốn cuộn mình đem đặt Tú công chúa dưới thân, bỗng nhiên cảm thấy có chút bất thường, Tú công chúa đã dừng mọi động tác, vốn đang hôn nóng bỏng cảm xúc mãnh liệt, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Hàn Mạc mở to mắt, đã thấy Tú công chúa nhắm mắt, hơi thở đều đặn… Báu vật xinh đẹp, đúng trong lúc hôn nồng nhiệt, men say quá mức, đã ngủ mất.
Hàn Mạc cười khổ, cũng cảm thấy đầu thật sự choáng váng, chỉ có thể ôm eo nhỏ nhắn của Tú công chúa, rồi nằm như vậy.
Tú công chúa khe khẽ giật mình, đem trán dán vào ngực Hàn Mạc, trong lúc ngủ mơ thầm nói mơ:
- Ta rất cô đơn… Ta rất lạnh… !
Hàn Mạc nghe vậy, lại ôm chặt Tú công chúa, hy vọng dùng chính nhiệt độ cơ thể mình, xua tan giá lạnh trong lòng nàng.
Chỉ là người con gái đẹp như thế này nằm thiêm thiếp trong lòng mình khiến toàn thân trào dâng xúc cảm, Hàn tướng quân chỉ có thể đem nghị lực thật lớn ra để kiềm chế!