Doanh đại soái quân Tây Bắc.
Hàn Mạc vừa dẫn người vào doanh trướng đại soái đã nhận ra quân canh gác ở đây nhiều hơn ngày thường rất nhiều. Tất cả bọn họ đều được trang bị y giáp, quả nhiên là những binh sĩ tinh nhuệ nhất trong doanh trại Thần Cung.
Hàn Mạc bị đâm, còn bắt được thích khách. Mọi chuyện như vậy nhất thiết phải được báo cáo cho Tiêu Hoài Ngọc biết.
Dĩ nhiên Hàn Mạc không nói thẳng ra chuyện hắn nghi ngờ thái tử bày mưu, nhưng bản thân gặp chuyện hệ trọng như vậy, tất phải báo cho Tiêu Hoài Ngọc biết. Chính vì vậy, hắn mới sai người đưa hai gã cầm đao đó đến, giao cho Tiêu Hoài Ngọc.
Nhưng doanh tướng đại soái khác thường như vậy, lại khiến hắn đánh hơi thấy mùi bất thường.
Hắn còn chưa tới gần doanh trướng, mấy tên binh sĩ doanh trại Thần Cung đã rút đao ra, trầm giọng nói:
-Đại soái có lệnh, không cho bất cứ kẻ nào đến gần đại doanh. Kẻ nào vi phạm giết không tha!
Hàn Mạc nhíu mày, nói:
-Bẩm báo Đại tướng quân, Chỉ huy sứ Báo Đột doanh Hàn Mạc có việc muốn cầu kiến!
Binh sĩ doanh Thần Cung thản nhiên nói:
-Ta đã nói rồi. Đại soái có việc quân khẩn cấp, đã truyền lệnh xuống, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tới gần. Mời Hàn Chỉ huy sứ trở về cho!
Nghe giọng điệu bọn họ nói, rõ ràng không hề có ý định nhượng bộ chút nào.
Binh sĩ Ngự lâm quân ở phía sau Hàn Mạc tức thì quát lên:
-To gan, sao dám vô lễ với tướng quân của chúng ta!
Binh sĩ doanh Thần Cung không phản bác, lạnh lùng đứng chắn trước mặt, quyết tâm không cho Hàn Mạc bước qua.
Hàn Mạc nhíu mày, nhìn doanh trại đại soái cách đó không xa. Nơi đó lặng yên không một tiếng động, thoạt nhìn rất yên ắng, nhưng không hiểu sao Hàn Mạc lại có cảm giác bất thường, hơn nữa cảm giác này càng lúc càng mạnh mẽ.
Hắn nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn các binh sĩ doanh Thần Cung đang đứng chắn trước mặt, nói:
-Bản tướng nếu thật sự vẫn quyết ý đi vào, các ngươi có thật dám giết bản tướng không?
Mấy tên binh sĩ doanh Thần Cung nhìn nhau, cuối cùng một người nói:
-Đại soái đã có lệnh, chúng ta nhất định phải nghe theo. Hàn Tướng quân xin đừng làm khó chúng ta!
Hàn Mạc đột nhiên cao giọng nói với doanh trướng bên kia:
-Hàn Mạc cầu kiến đại soái, xin đại soái cho tiếp kiến!
Hắn rất chắc chắn, nếu Tiêu Hoài Ngọc đang ở trong doanh trướng, nhất định sẽ nghe được giọng nói của hắn.
Chỉ có điều, đáp lại câu nói của hắn chỉ là khoảng không vắng lặng. Bên kia căn lều lớn không hề có tiếng trả lời.
Hàn Mạc càng xác định, trong căn lều lớn kia ắt có chuyện cổ quái đang xảy ra. Tức thì không chút do dự, hắn trầm giọng nói:
-Tránh ra, hôm nay bản tướng nhất định phải nhìn thấy đại soái. Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!
Mấy tên hộ vệ doanh Thần Cung kiên quyết ngăn cản.
Hàn Mạc bất chợt ra tay cực nhanh, nháy mắt chụp lấy đầu vai hai người phía trước. Hai người này không kịp phòng bị, bị hắn vỗ lên vai, buộc phải thối lui. Hàn Mạc xông qua khe hở trước mặt, không chút do dự tiến lên. Mấy tên hộ vệ muốn cản lại, nhưng tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, chẳng khác nào một con báo săn mồi, chớp mắt đã tới căn lều lớn. Hắn đang định vén màn trước lên, tay còn chưa chạm tới, cửa trướng đã xốc lên. Một người từ bên trong nhanh chóng đi ra, cản đường Hàn Mạc.
-Hàn tướng quân, đây là doanh trướng đại soái, ngươi không thể tuỳ tiện xông vào được!
Người vừa xông ra mặc giáp trụ, chính là Chỉ huy sứ doanh Thần Cung, Lăng Vân.
Hàn Mạc nhìn Lăng Vân, nói:
-Lăng Chỉ huy sứ, bản tướng có chuyện cần bẩm báo với đại tướng quân, ngươi mau thông báo cho!
Lăng Vân lắc đầu, nói:
-Hàn tướng quân, đại soái đang nghỉ ngơi. Ngài đã có lệnh, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào!
Lúc này, hộ vệ doanh Thần Cung đã vây xung quanh, các thủ hạ của Hàn Mạc bao gồm mười tên Ngự lâm cũng đều đã tiến lên. Hai bên binh sĩ đều rút bội đao, trợn mắt nhìn nhau.
Quân sĩ tinh nhuệ nhất của Yến Quốc, Ngự lâm quân từ trước đến nay vẫn chưa từng để mắt đến quân binh. Doanh Thần Cung là con át chủ bài của quân Tây Bắc, cũng là những người thực sự kiêu ngạo ở Tây Bắc.
Hai bên quân sĩ hiển nhiên không ai chịu ai.
Lăng Vân thấy đôi bên tuốt kiếm, lạnh giọng quát:
-Các người muốn làm gì hả? Dám động võ trước doanh trướng đại soái sao? Còn không mau thu hồi binh khí sao. Mau lui ra cho ta!
Các binh sĩ doanh Thần Cung dù không cam tâm nhưng Lăng Vân là quan chỉ huy, dĩ nhiên bọn họ không thể kháng lệnh. Tất cả đều trợn mắt nhìn binh sĩ Ngự lâm, thu đao, lùi xuống. Các binh sĩ Ngự lâm hiển nhiên không màng tới mệnh lệnh của Lăng Vân, vẫn cầm đao trên tay, không hề có ý định thu lại.
Hàn Mạc không quay đầu lại, khẽ nâng tay lên, ra lệnh. Các binh sĩ Ngự lâm thấy vậy mới thu đao lại, lui sang một bên.
-Lăng Chỉ huy sứ, đại soái thật đang nghỉ ngơi chứ?
Hàn Mạc khẽ chớp mắt, trực giác cho hắn biết chuyện này chắc chắn có vấn đề lớn:
-Bản tướng quả thật có chuyện muốn gặp Đại tướng quân!
Lăng Vân không có ý muốn đối đầu với Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:
-Hàn tướng quân, ngươi có chuyện gì có thể nói cho ta biết. Ta sẽ bẩm lên Đại tướng quân cho!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
-Ngày hôm nay, bản tướng xông vào doanh đại soái, cũng chỉ là muốn được đích thân gặp đại soái mà thôi!
Lăng Vân nhíu mày, thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Hàn tướng quân, ngươi thật muốn gặp đại soái sao?
Câu này gã hỏi quả thực có chút kỳ lạ, Hàn Mạc cũng nhíu mày, nói:
-Chỉ mất một lát thôi. Nếu đại soái thực đang nghỉ ngơi, bản tướng nhất định sẽ không quấy rầy ngài!
Lăng Vân liếc mắt nhìn đám binh sĩ xung quanh, cuối cùng nói:
-Được rồi. Ngươi vào đi!
Nói rồi, gã quay người đi vào doanh trướng. Hàn Mạc cau mày, thoáng do dự, cuối cùng cũng bước vào theo.
Trong trướng vải, mọi thứ vẫn như trước đây, nhưng Hàn Mạc tuyệt không thấy bóng dáng Tiêu Hoài Ngọc đâu.
Hàn Mạc nắm tay lại, thắc mắc nhìn Lăng Vân. Gã nhẹ nhàng xua tay, thấp giọng nói:
-Đại soái trước khi đi có dặn qua, nếu Hàn tướng quân muốn gặp ngài thì cho ngươi vào.
Hàn Mạc nhìn xung quanh, cuối cùng hỏi:
-Trước khi đi? Đại tướng quân đi đâu rồi?
Lăng Vân không nói nhiều, lấy một phong thư từ trong ngực ra, đưa cho Hàn Mạc, nói:
-Hàn tướng quân, trước khi đại soái đi, đã dặn giao phong thư này cho ngươi.
Hàn Mạc hết sức ngờ vực, lại nhìn qua phong thư, bóc ra. Hắn lấy bức thư bên trong, mở ra xem. Trên thư viết không nhiều, nhưng càng xem nội dung, Hàn Mạc càng biến sắc, lạnh cả người.
…
-Đỉnh Thiên Nhai thiết rượu, bày một ván cờ. Đấu cờ, có thái tử đứng ngoài làm chứng, thắng thua có thể thấy được trước mắt! Quân là người trung nghĩa, ắt sẽ không ngại kết cục này. Lòng quân nhất định phải yên. Chân thành hạ bút!
Hàn Mạc nhìn nội dung bức thư, lạnh cả người.
Cuối cùng, hắn đã hiểu rõ tất cả những chuyện này là vì đâu.
Thái tử tốn sức bày ra bao mưu kế, không phải muốn nhắm đến kẻ nào khác, mà chính là quân thần Tiêu Hoài Ngọc.
Y cẩn thận bày bố, không ngại đến biên ải xa xôi ngàn dặm, lại giả vờ mất tích, mục đích chính chẳng qua là muốn dẫn Tiêu Hoài Ngọc đến đỉnh Thiên Nhai mà thôi.
Không hay rồi!
Thái tử lấy chính mình làm mồi, hao tốn bao tâm huyết để dẫn dụ Tiêu Hoài Ngọc đến đỉnh Thiên Nhai, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Lăng Vân thấy vẻ mặt khó coi của Hàn Mạc, thấp giọng nói:
-Hàn tướng quân, ngươi không sao chứ?
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
-Đại tướng quân đi từ khi nào?
Lăng Vân nói:
-Sáng nay, có một người nào đó tự xưng do Tử Sĩ phái đến giao phong thư này. Xong việc, người nọ liền tự sát chết ngay, chắc chắn là không muốn chúng ta điều tra ra ai là người phái gã mang phong thư này tới.
-Nói cách khác, thái tử hiện đang bị bắt đến đỉnh Thiên Nhai?
Lăng Vân nói:
-Đối phương có tín vật của thái tử. Đại soái cho rằng rất có thể Thái tử đã bị đưa đến đỉnh Thiên Nhai, nếu không mau cứu người, chỉ sợ Thái tử sẽ gặp nguy hiểm… Trước khi đi, đại soái có gọi ta tới, bảo ta chỉ huy quân thủ vệ đại doanh, không cho bất cứ kẻ nào tới gần. Nếu các tướng sĩ biết ngài rời khỏi quân doanh, tất sẽ ảnh hưởng đến lòng quân!
-Đại tướng quân đến đỉnh Thiên Nhai có dẫn người theo không?
Hàn Mạc hết sức nghiêm nghị.
Lăng Vân lắc đầu nói:
-Ta cũng có khuyên bảo đại tướng quân, nhất định không thể tuỳ tiện đến đó. Ngài ấy là chủ tướng trong quân, chịu vô số trọng trách lớn lao. Một khi có chuyện không hay xảy ra, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi!
Gã lại thở dài, nói:
-Nhưng đại soái lại nói, biết được tung tích của Thái tử, thân là quần thần, không thể nào lại ngồi yên, không màng đến.
-Ngươi nói đại tướng quân một mình một người tới đỉnh Thiên Phong sao?
Hàn Mạc gay gắt.
Lăng Vân thở dài:
-Bằng vào tính tính đại tướng quân, chỉ cần ngài hạ quyết tâm, không ai có thể thay đổi đâu. Đại tướng quân thần công cái thế, một thân một mình có thể tung hoành ngang dọc trong thiên quân vạn mã, không ai ngăn cản được. Nếu dẫn thêm người chẳng khác nào thêm ràng buộc bên người.
Nghe giọng điệu của Lăng Vân đủ thấy gã hết sức tin tưởng vào võ công của Tiêu Hoài Ngọc:
-Hàn tướng quân có biết đỉnh Thiên Nhai ở đâu không?
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Đó là một ngọn núi rất cao, có thể nhìn bao quát mọi ngọn núi nhỏ xung quanh!
Trước đây khi sang sứ Khánh Quốc, trên đường trở về Yến Quốc, Hàn Mạc đi theo đường Long Sơn, đã thấy được đỉnh núi cao ngất tầng mây này. Đỉnh Thiên Nhai hùng vĩ, to lớn, hết sức hung hiểm.
Lăng Vân nói:
-Vậy Hàn tướng quân hẳn cũng biết, đỉnh Thiên Nhai rất hiểm trở, không có đường đi lại, bốn phía là đá rải rác. Người thường vốn không thể leo lên. Cho dù là người có võ công cao cường, muốn trèo lên đỉnh núi hai ngàn thước này cũng không phải chuyện dễ. Nếu không cẩn thận, nhất định sẽ ngã xuống từ lưng chừng núi, tan xương nát thịt!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Về điểm này, Xương Đức Hầu Tào Ân đã từng nói qua. Đỉnh Thiên Nhai bốn phía đều là vách đá, không có đường đi lại.
-Người thường còn không dám lên núi, chứ đừng nói mang theo người lên đó.
Lăng Vân nói:
-Nếu Thái tử thật sự ở trên đỉnh Thiên Nhai, nhất định chỉ có thể là do các nhân vật trong Thập phương danh tướng ép buộc mà thôi. Bọn họ muốn lợi dụng Thái tử đưa đại tướng quân đến đó, nhất định là muốn thảo luận chuyện gì đó trực tiếp với Đại tướng quân!
-Thảo luận chuyện gì đó?
Hàn Mạc nghiêm nghị.
Lăng Vân gật đầu, nói:
-Ta nghĩ tới nghĩ lui, trên thế gian này, có lẽ không ai có được võ công cao hơn Đại tướng quân. Cho dù là Thương Chung Ly, Tư Mã Kình Thiên cùng lắm cũng chỉ đánh ngang với đại tướng quân mà thôi. Chính vì thế, đại tướng quân nhất định sẽ bình an vô sự. Trước khi đi, đại tướng quân đã từng dặn dò, trong vòng ba ngày ngài sẽ đưa Thái tử trở về. Bên cạnh Thái tử trên đỉnh Thiên Nhai, chỉ có thể hoặc là Thương Chung Ly, hoặc là Tư Mã Kình Thiên. Thiên hạ này cũng chỉ có vài người có được bản lĩnh như vậy mà thôi. Hiện giờ, Nguỵ Khánh đang đại chiến, liên tục giằng co không dứt. Đôi bên có lẽ đều muốn ép Yến Quốc xuất binh tương trợ. Nhưng lúc này, Yến Quân trợ giúp bên này, bên đó nhất định sẽ thủ thắng. Chính vì vậy, bọn họ mới bày ra hạ sách này. Bắt lấy Thái tử, bắt đại tướng quân đến đàm phán mà thôi!
Hàn Mạc nhìn Lăng Vân, chậm rãi hỏi:
-Lăng Chỉ huy sứ cho rằng Thái tử mất tích là vì bọn họ muốn đại tướng quân đến đàm phán hay sao?
Lăng Vân mỉm cười, nói:
-Đó chỉ là suy đoán của riêng ta thôi. Nhưng khả năng này có thể xảy ra nhất!
-Lăng Chỉ huy sứ không nghĩ rằng mọi chuyện này là vì muốn đẩy đại tướng quân vào bẫy hay sao?
Hàn Mạc trầm giọng nói.
Lăng Vân căng thẳng, nhíu mày nói:
-Bẫy? Hàn tướng quân, ngươi muốn nói có người muốn lập mưu hại đại tướng quân trên đỉnh Thiên Nhai hay sao? Chuyện này không thể nào đâu?
-Tại sao lại không thể?
-Hiện giờ, hai nước Nguỵ Khánh đang tranh chấp, muốn lôi kéo chúng ta về phe họ còn chưa kịp, sao bọn họ dám xuống tay với đại tướng quân chứ?
Lăng Vân nhíu mày, nói:
-Ai dám đả thương đại tướng quân đây? Chẳng phải hắn tự tìm đến cường địch sao? Một trăm ngàn tướng sĩ của Đại Yến ta nhất định sẽ vì đại tướng mà báo thù. Bọn họ không có gan làm thế đâu. Hơn nữa, trong thiên hạ này, bằng vào võ công của đại tướng quân, ai có thể đả thương ngài ấy đây? Đỉnh Thiên Nhai, cho dù là Thương Chung Ly hay Tư Mã Kình Thiên đều không có khả năng đả thương đại tướng quân a!
Dĩ nhiên, tướng sĩ Tây Bắc hết sức sùng bái Tiêu Hoài Ngọc, chẳng khác nào tôn thờ thần phật.
Trong mắt bọn họ, Tiêu Hoài Ngọc là quân thần, mãi mãi không biết đến chiến bại!
Nếu Hàn Mạc ở vào vị trí của Lăng Vân, nhất định cũng sẽ hết sức tin tưởng vào Tiêu Hoài Ngọc, lại càng không tin rằng y có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
Võ công của Tiêu Hoài Ngọc đã vượt ngoài giới hạn của người thường. Trên thế gian này không có người nào có khả năng đả thương y. Người chờ đợi trên đỉnh Thiên Nhai, cho dù là Tư Mã Kình Thiên hay Thương Chung Ly, trong mắt các binh sĩ Tây Bắc, hai người này đều không có năng lực uy hiếp đến tính mạng của Tiêu Hoài Ngọc.
Nhưng Hàn Mạc biết nhiều hơn bọn họ.
Bởi vì hắn biết, mọi chuyện này là do Thái tử bày ra.
Tiêu Hoài Ngọc muốn cứu người lại cứu đúng người bày mưu!