Tiền Hộ quân úy chính là thủ hạ tâm phúc của hắn, nghe Đường Minh Ngô vừa hỏi như vậy, hiển nhiên phát hiện sơ sẩy, sắc mặt đột biến, quì một gối nói:
- Đại nhân, thuộc hạ đã phân phó đưa tất cả mọi người tới… Các viện cũng không có sơ hở, Lục Tông Hiên kia… chỉ sợ không ở trong phủ!
Đường Minh Ngô một cước đá lăn Tiền Hộ quân úy, cả giận nói:
- Hắn ở trong phủ, chắc chắn không sai. Ngoài phủ đã vây quanh vô cùng kiên cố, hắn không ra được, ngươi còn không nhanh đi lục soát?
Tiền Hộ quân úy lập tức nhận lệnh, nhanh chóng dẫn người đi lục soát tìm Lục Tông Hiên.
Lục Anh Quý bị trói hai tay, còn bị lưỡi đao kề cổ, không có sợ hãi, trái lại vẻ mặt phẫn nộ, lạnh lùng nhìn Đường Minh Ngô nói:
- Đường Minh Ngô, Thái tử tới biên quan, ngươi nhân cơ hội làm loạn, thật to gan. Ngươi chớ đắc ý, cho dù toàn bộ Hỏa Sơn doanh bị ngươi khống chế, nghe ngươi phân phó, ngươi co binh mã một doanh, có năng lực gì nhấc lên sóng gió. Nếu ngươi tự biết minh, mau thả bản quan, tự tới chỗ Thánh thượng thỉnh tội, Thánh thượng nhân ái khoan hậu, có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi ngoan cố không đổi, ngu xuẩn không linh hoạt, cuối cùng tất đầu rơi xuống đất!
Đường Minh Ngô đi đến bên người Lục Anh Quý, chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Lục Anh Quý nói:
- Lục đại nhân, ngài chậm trễ không ít thời gian của ta, trước hừng đông, bản tướng phải hoàn toàn nắm tướng sĩ Cửu Môn trong tay. Nếu ngài thông minh, nhanh chóng giao binh phù ra đây!
Lục Anh Quý cười lạnh nói:
- Còn muốn bản quan nói bao nhiêu lần, muốn giết cứ giết, muốn binh phù, mơ tưởng!
Lúc này, một đám võ sĩ giáp hồng đi ra từ trong phòng, một người tiến tới bẩm báo với Đường Minh Ngô:
- Đại nhân, trong phòng đều đã lục soát, không tìm được binh phù!
Đường Minh Ngô nhíu mày nói:
- Không có?
- Vâng!
Võ sĩ trả lời:
- Khe hở góc tường, dụng cụ bên trong, mỗi ngõ ngách trong phòng đều lục soát hết, cũng không tìm được binh phù!
Đương Minh Ngô quay đầu lạnh lùng nhìn Lục Anh Quý, thản nhiên nói:
- Lục đại nhân quả thật là cẩn thận, không ngờ binh phù này giấu kín như thế.
Mày hắn nhíu chặt, giọng nói lạnh lùng:
- Binh phù ở đâu?
Lục Anh Quý quay đầu đi, cũng không để ý tới.
- Được.
Đường Minh Ngô cười lạnh nói:
- Có khí phách. Lục đại nhân, ngài cũng biết, dùng binh lực trong tay ta, muốn khống chế Cửu Môn cũng không khó, ngài tự hỏi hơn một ngàn thủ hạ của ngài có thể là địch thủ của chúng ta? Chúng ta chỉ không muốn tàn sát huynh đệ, tất cả mọi người là võ sĩ Đại Yến, gà nhà bôi mặt đá nhau, chắc chắn ngài cũng không muốn thấy bộ hạ của ngài thật sự đổ máu chứ!
- Đường Minh Ngô, ngươi yên tâm, người Cửu Môn, từ ngày bắt đầu tiến vào trong đội, chính là chuẩn bị tốt nguyện trung thành Thánh thượng, càng chuẩn bị tốt chuyện đổ máu.
Lục Anh Quý lạnh nhạt nói:
- Người Cửu Môn, tuy rằng không nhiều bằng các ngươi, nhưng các ngươi muốn nhẹ nhàng chiếm được Cửu Môn, quả thực là si tâm vọng tưởng!
Trên thành dưới thành Cửu Môn Yến Kinh, đều do tướng sĩ Cửu Môn khống chế, ngoài trừ mỗi cửa đều có Giáo úy cửa thành thống soái mười mấy tên binh sĩ hộ vệ, hơn nữa trong tháp lâu phía trên cửa thành đều có binh sĩ Cửu Môn đóng, trong tháp lâu có cơ quan nỏ đài, có tình hình quân địch, uy lực của cơ quan nỏ đài tuyệt đối không thể khinh thường.
Dùng binh lực Hỏa Sơn doanh, muốn đoạn Cửu Môn, tự nhiên có thể làm được, nhưng phải trả giá thương vong, chắc chắn cũng không ít.
Đường Minh Ngô lắc đầu nói:
- Lục đại nhân khí phách, hiện giờ ta thật sự có vài phần khâm phục. Tuy nhiên… nếu không biết biết thời vụ, hẳn sẽ liên lụy người nhà!
Hắn rút đao ra, đi đến cạnh đám người, đặt lưỡi đao ở cổ một gã người hầu bên trong, nhìn Lục Anh Quý, thản nhiên nói:
- Binh phù ở đâu?
Lục Anh Quý trợn mắt nhìn, lại không trả lời.
Đường Minh Ngô lạnh lùn cười, cổ tay vừa động, lưỡi đao lạnh lẽo lướt qua cổ họng người hầu kia, máu tươi phun ra, tuyết trắng trên đất bị nhiễm hồng trong nháy mắt, gã người hầu kia ôm cổ họng, hai mắt trợn lên, cả người ngã quỵ, co giật vài cái, liền bất động.
Trong nhất thời, trong viện yên lặng không tiếng động.
Sau một lát, mới nghe được tiếng bi thương vang lên, lập tức người nhà Lục gia bị khống chế trong viện đều rơi vào trong hoảng sợ, tiếng kêu của các nữ nhân, vài tên người hầu nam muốn đứng dậy chạy trốn, sớm bị võ sĩ giáp hồng vây bên cạnh đá lăn xuống đất, sống đao đập vào sau đầu đám người hầu nam, nháy mắt bị đánh ngất. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mắt Lục Anh Quý như muốn nứt ra, lớn tiếng quát:
- Các ngươi… các ngươi đám súc sinh này… dám giết ngươi ở trong này… !
Đường Minh Ngô đã thản nhiên nói:
- Lục đại nhân, nếu ngài cảm thấy chúng ta muốn tạo phản, ngài cứ coi chúng ta là tạo phản. Ta hỏi ngài một câu, binh phù ở đâu?
- Không có!
Tay Đường Minh Ngô vừa động, lại giết một người, lập tức đi đến bên cạnh một người con gái của Lục Anh Quý, lạnh lùng cười. Từ quần áo của cô nương này hắn có thể phán đoán ra đây là con gái Lục Anh Quý, ngồi xổm xuống nhìn cô nương này thản nhiên cười nói:
- Lục tiểu thư, khuyên phụ thân một câu, hắn kháng chỉ không tuân, không chịu giao binh quyền ra, đó là tự tìm được chết. Ngài xem ngài lớn lên như hoa như ngọc, nếu bởi vì sai lầm của phụ thân, ngọc nát hương tan, đó là đáng tiếc cỡ nào chứ!
Hắn đứng lên, lưỡi đao dán trên cổ tuyết trắng của Lục cô nương.
- Không nên!
Lục phu nhân run giọng nói.
- Không được giết tỷ tỷ ta!
Nhị tiểu thư Lục gia hoa dung thất sắc, nước mắt chảy xuống, vẻ mặt hoảng sợ tái nhợt, không còn chút máu.
Ai có thể nghĩ đến, một hồi ác mộng đột nhiên tới, đến giờ bọn họ cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao trong đêm đông giá rét bị kéo dậy từ trên giường đuổi đến tập trung nơi này.
Mặt Lục đại tiểu thư không còn chút máu mà nhìn Lục Anh Quý.
Lục Anh Quý nghiêm nghị nói:
- Người Lục gia ta, cho dù nam nữ, đều phải thề sống chết nguyện trung thành Thánh thượng, vì thế… có thể đổ hết máu trên người.
Hắn nói đến đây, không nói tiếp, nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Đường Minh Ngô cũng không khách khi, giơ tay chém xuống, cắt qua cổ họng tuyết trắng của Lục đại tiểu thư.
Máu đổ, hoa tiêu, ngọc vẫn!
Lục phu nhân kêu thảm một tiếng, thân thể nhũn ra, lập tức được người bên cạnh đỡ lấy, Lục nhị tiểu thư che miệng, ánh mắt xinh đẹp trừng lớn, trong nhất thời không hô được ra tiếng.
Lục Anh Quý không ngở mắt, chỉ cắn chặt răng, cơ trên mặt co giật.
Đường Minh Ngô vẻ mặt lạnh nhạt đi đến bên người Lục nhị tiểu thư, lưỡi đao dán trên cổ Lục nhị tiểu thư, lạnh giọng hỏi:
- Binh phù ở nơi nào?
Lục Anh Quý vẫn không nói lời nào.
Đường Minh Ngô đang muốn ra tay, Lục phu nhân đã khàn giọng nói:
- Không… không nên, ngươi… ngươi chờ một chút!
- Phu nhân có gì chỉ giáo?
Đường Minh Ngô nhìn về phía Lục phu nhân, thản nhiên cười nói:
- Phu nhân, không phải ta vô tình, thật sự là… Lục đại nhân quá mức lãnh huyết, vì một miếng binh phù, chẳng những không tuân theo thánh chỉ, ngay cả tính mạng con gái mình cũng không cần… !
Lục phu nhân vô lực nói:
- Ngươi... không được giết nàng, ta... ta biết binh phù ở nơi nào!
Lục Anh Quý biến sắc, mở to mắt, nhìn phía Lục phu nhân, nổi giận nói:
- Xuẩn phụ, ngươi nói bậy bạ gì đó?
Đường Minh Ngô thu đao, chậm rãi đi đến bên người Lục phu nhân, chắp tay cười nói:
- Phu nhân sợ hãi rồi. Làm thương Lục tiểu thư, quả thật không phải ta mong muốn, phu nhân thật sự biết binh phù ở đâu sao?
Lục phu nhân nghe được tiếng khiển trách phẫn nộ của Lục Anh Quý, lập tức do dự, nhìn về phía Lục Anh Quý.
Lục Anh Quý lạnh lùng nói:
- Tôm tép nhãi nhép, mưu đồ làm loạn, Thánh thượng tất sẽ cho bọn hắn tan thành tro bụi không khoảng khắc. Ngươi đừng nói xằng nói bậy, vùi lấp Lục gia ta nơi bất trung bất nghĩa!
Đường Minh Ngô quay đầu lại, ra hiệu, một gã võ sĩ giáp hồng phía sau Lục Anh Quý đánh thật mạnh sau đầu Lục Anh Quý, Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quỳ lập tức té xỉu.
Lúc này Đường Minh Ngô mới nhìn Lục phu nhân nói:
- Phu nhân, Lục đại nhân nhất thời hồ đồ, ngài không nên hồ đồ. Thánh chỉ trong tay hắn, không tuân thánh chỉ đó là gây ra tội lớn. Chỉ cần ngài nói binh phù ở nơi nào, ta cam đoan, từ giờ trở đi Lục phu mọi người sẽ không phải đổ một giọt máu!
…
…
Lúc một bộ phận Hỏa Sơn doanh tới phủ Cửu Môn Đề Đốc cướp lệnh bài, gần như đồng thời Ngự lâm quân Phượng Tường doanh đang tiến hành hoạt động tanh máu.
Năm ngự lâm quân lớn của Yến Kinh, trong đó cũng xen lẫn một ít sạn.
Cho tới nay, Chỉ huy sứ Phương Tường Doanh Tô Vũ Đình đem đến cho người khác một cảm giác bình tĩnh trầm ổn. Vị Chỉ huy sứ đại nhân này ngày thường không thích đùa cợt, trị quân cẩn thận, nghiêm túc.
Nhưng đêm đó, không ít người đã phải kinh sợ.
Một canh giờ trước, Chỉ huy sứ đại nhân đột nhiên đi đến các đại doanh bên trong, các đội quan binh đều đã tập trung ở trước võ đài, Tô Vũ Đình một thân khôi giáp, mặt bình thản như nước, tuyết bay trong gió, năm nghìn quan binh Phương Tường Doanh gần như không đoái hoài tới, vẫn lẳng lặng đứng ở trong tuyết.
Trong quân thư ký đang đọc tên từng người, chỉ trong giây lát, hơn sau mươi quan binh đều đã bước ra khỏi hàng, đứng ở phía trước đội ngũ.
Những người này ngơ ngác nhìn nhau.
Tô Vũ Đình thản nhiên liếc mắt sang thuộc cập bên cạnh, tên này dơ tay lên, phất xuống, từ trong hàng lập tức đi ra hai đội quân. Bọn họ hành động nhanh chóng, sáu mươi quan binh kia gần như không kịp có phản ứng, đã bị binh sĩ khác từ phía sau dùng đao kề cổ. Có một vài người phản ứng nhanh nhẹn, định rút đao, chỉ có điều bội đao còn chưa rời khỏi vỏ, đã bị đá ngã lăn trên mặt đất, bị khống chế.
Tô Vũ Đình cũng không do dự, lãnh khốc tàn bạo gật đầu, thuộc cấp bên cạnh lại nâng chương đao lên, các binh sĩ giơ tay chém xuống, hơn sáu mươi quan binh chỉ trong chớp mắt bị giết sạch.
Nhanh chóng, quyết đoán, lạnh lùng.
Đúng như phong cách Ngự Lâm Quân!
- Những người này đều trốn trong Phương Tường Doanh có mưu đồ khác.
Thuộc cấp cao giọng nói:
- Có mưu đồ khác, giết không tha!
Năm nghìn quan binh vắng lặng không tiếng động, hàng ngũ cực kỳ chỉnh tề.
Chỉ trong nửa khắc, hơn sáu mươi rơi đầu, đây là việ chưa từng xảy ra ở Phương Tường Doanh, đám quan binh mơ hồ sắp có đại sự phát sinh.
Tô Vũ Đình lẳng lặng ngồi trên ghế, điềm tĩnh vô cùng, vẻ mặt cũng nghiêm nghị vô cùng.
Một con khoái mã chạy như bay đến, kỵ sĩ lập tức xoay người xuống ngựa, tiến lên, quỳ một gối, bẩm báo:
- Báo, Đường tham lĩnh đã đoạt được binh phù của Cửu Môn Đề Đốc, hiện giờ đã chính thức tiếp quản chín cửa.
Tô Vũ Đình giãn lông mày ra, bước nhanh đến tuấn mã của mình, xoay người lên ngựa, tiếp nhận ngân thương mà trắng từ tay thuộc hạ. Hắn toàn thân khôi giáp màu bạc, gần như hòa lẫn với màu trắng của tuyết, năm nghìn tướng sĩ đều dồn ánh mắt vào người Chỉ huy sứ đại nhân.
Ở Phương Tường Doanh, hắn có quyền lực và uy vọng tuyệt đối!
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, từ giờ trở đi, các vị cùng ta cùng tiến cùng thoái!
Tô Vũ Đình cao giọng nói:
- Bản quan sắp đem đến cho các ngươi cơ hội lập công lớn!
Hắn chưa dứt lời, giữa hàng ngủ, ba Hộ quân Tham lĩnh của ba đội, Hộ quân úy, Giáo úy, Đô úy đều đi nhanh ra khỏi hàng, quỳ gối, cùng hô to:
- Nguyện cùng tiến cùng thoái với Chỉ huy sứ đại nhân!
Tô Vũ Đình đối với Phương Tường Doanh nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, chỉ cần có một hạt sạn, hắn cũng biết. Hôm nay ngay từ đầu, lợi dụng thủ đoạn tàn khốc thanh trừ toàn bộ các phần tử đối lập. Ra tay quyết đoán, không chút lưu tình, nên hiện giờ còn lại gần như đều là tay chân thân tín của hắn.
Các tướng sĩ cao thấp của Phương Tường Doanh đều bước ra khỏi hàng, tuyên thệ trung thành, các binh sĩ thì lập tức quỳ gối, năm nghìn người hô to như sấm:
- Thề sống chết đi theo đại nhân!
Lưỡi mác như rừng, kiếm khí như sương, ngựa hí dài, báo động giông bão sắp ập đến!