Tư Mã Kình Thiên trong phút chốc đã nhận ra là mình bị bán đứng, cũng trong thời gian ngắn ngủi ấy đã đưa ra một lựa chọn. Thân thể của hắn đã trở thành một nguồn nội kình ghê gớm, mỗi một tấc da thịt, mỗi một huyết mạch đều tràn ngập kình khí.
Lục phủ ngũ tạng hắn đã trải qua kình khí tấn công, đã bị vỡ vụn, nhưng trong thời khắc này, hắn lại có được ý chí cứng cỏi của danh tướng nước Ngụy, coi thân thể của mình như thể là vũ khí, đánh điên cuồng như dã thú về phía Tiêu Hoài Ngọc.
Hắn biết chắc chắn sẽ chết, nhưng lúc này đây, trong ý thức sâu thẳm của mình đã nói với hắn rằng trước khi chết phải tiêu diệt Tiêu Hoài Ngọc, cho dù là không giết chết được Tiêu Hoài Ngọc, thì cũng phải dùng hết sức lực của mình để gây thương tổn nặng nhất cho y.
Hắn tự thân va chạm kình khí, lại thêm kình khí chưởng đao như sóng lớn của Tiêu Hoài Ngọc, đã làm cho lục phủ ngũ tạng hắn bị xé rách. Nhưng người đàn ông này, vẫn chịu đựng nỗi đau, kiên định đánh về phía Tiêu Hoài Ngọc.
Hắn biết "tính phá hoại" của thân thể mình lúc này, có lẽ trên trời dưới đất, không có bất kỳ loại vũ khí nào có tính "phá hoại" giống như thân thể mình.
Lấy thân thể của mình để làm vũ khí công kích Tiêu Hoài Ngọc, chỉ cần đánh trúng, Tiêu Hoài Ngọc không chết thì cũng bị trọng thương.
Thương Chung Ly vốn đang chịu đựng sự tấn công của Tư Mã Kình Thiên, cũng nghe thấy âm thanh của mũi tên phía sau mình. Biết mình thế nào cũng không tránh được mũi tên này, nhưng thần sắc của lão vẫn không có chút biến đổi nào.
Kể cả lúc mũi tên đâm vào sau lưng mình, lão cũng cảm giác được, kình khí của Tư Mã Kình Thiên đang đè lên mình trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Mà gần như trong giây phút đó, mũi tên đằng sau đã đâm vào thân thể lão, xuyên thấu trái tim.
Thương Chung Ly bị bắn thủng ngực trong nháy mắt, chỉ có đôi mày hơi nhíu lại, toàn bộ nội lực trong nháy mắt dồn cả về phía trái tim, bảo vệ tâm mạch cuối cùng.
Tiêu Hoài Ngọc ra tay đánh một chưởng vào ngực Tư Mã Kình Thiên, hơn nữa kình khí trên chưởng đao đánh vào người Tư Mã Kình Thiên giống như sóng lớn.
Nhưng y lại không thể ngờ được, trong nháy mắt Tư Mã Kình Thiên đã thu khí lại.
Chưởng đao của y đập vào người Tư Mã Kình Thiên, liền cảm giác được một sức mạnh cực lớn bật ra từ người của Tư Mã Kình Thiên, sự mãnh liệt của nó làm cho chưởng đao của mình chấn động.
Tiêu Hoài Ngọc không thể ngờ được, Tư Mã Kình Thiên còn có một chiêu cuối cùng như vậy.
Võ công của y siêu phàm, nhưng đứng trước một người cũng hùng mạnh như vậy, hơn nữa lúc này đã giống như điên cuồng, trước khi chết quyết làm trọng thương đối thủ.
Tiêu Hoài Ngọc tuy đang trong lúc tấn công, dĩ nhiên là có phòng bị, nhưng đâu thể ngờ rằng Tư Mã Kình Thiên trong chớp mắt lại có thể biến cơ thể của mình thành vũ khí khủng khiếp như vậy.
Tiêu Hoài Ngọc vẻ mặt nghiêm trọng, đã cảm nhận được thân thể thay đổi đột ngột của Tư Mã Kình Thiên, y vận khí thu tay lại, nhưng một tay Tư Mã Kình Thiên đã khoát lên cổ tay của y, hơn nữa toàn bộ thân thể đã chồm lại giống như một con mãnh thú.
Tiêu Hoài Ngọc thần sắc đã có chút biến đổi, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, lại vẫn có thể duy trì đủ sự bình tĩnh, tay còn lại đã nắm thành nắm đấm, không chút do dự vung về phía thân thể của mãnh thú kia.
Y đã cảm nhận được kình khí mạnh mẽ của Tư Mã Kình Thiên, biết nếu như thân thể mình đụng phải thì sẽ bị kình khí của Tư Mã Kình Thiên lúc sắp chết tiêu diệt.
Tư Mã Kình Thiên hẳn nhiên là muốn "hủy diệt" đến cùng.
Mà Tiêu Hoài Ngọc thì tất nhiên không thể để cho mục đích "cùng đến chỗ chết" của đối phương thành hiện thực được. Y đánh ra một quyền, muốn làm cho Tư Mã Kình Thiên phải lùi lại.
Quyền này, trông có vẻ đơn giản, nhưng lại là một đại sát chiêu của Tiêu Hoài Ngọc.
Cái này gọi là "ngàn quân phá".
Một quyền đánh ra, không có gì kiên cố mà không phá được.
Y biết Tư Mã Kình Thiên lúc này thân thể đã tràn ngập kình khí, và nó trong lúc hủy hoại thân thể của Tư Mã Kình Thiên thì cũng có thể hủy hoại bấy cứ thứ gì tiếp xúc với nó.
Chưởng đao tay phải của y đâm vào ngực Tư Mã Kình Thiên, đã cảm giác được thứ kình khí khiến cho người khác phải sợ hãi đang theo gân mạch chạy ngược vào cơ thể mình, vì vậy y chỉ có thể đánh ra chiêu "Ngàn quân phá", cho dù biết rõ là kình khí của Tư Mã Kình Thiên có thể khiến mình bị thương, nhưng cũng không thể khiến thân thể của Tư Mã Kình Thiên và cơ thể mình tiếp xúc với nhau được.
Quyền của hắn nhanh như chớp.
"Bịch"
Một chiêu "Ngàn quân phá" nặng nề giáng xuống đầu vai của Tư Mã Kình Thiên, tiếp theo đó là tiếng gãy của xương cốt. Quyền này đã hoàn toàn đánh nát bả vai của Tư Mã Kình Thiên, cũng ngăn thế tiến lên của Tư Mã Kình Thiên.
Thân thể Tư Mã Kình Thiên dừng lại, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, hơn nữa nắm đấm của Tiêu Hoài Ngọc tập trung vào bả vai của Tư Mã Kình Thiên trong nháy mắt, như dự liệu của y thì kình khí mạnh mẽ kia đã nhanh chóng tấn công lại. Thân thể Tiêu Hoài Ngọc tuy là đã nhanh chóng lùi lại, nhẹ nhàng nới rộng khoảng cách với Tư Mã Kình Thiên, nhưng luồng kình khí kia vẫn chưa thể biến mất được, mà nó còn tấn công lại lục phủ ngũ tạng của y.
Tiêu Hoài Ngọc thân tựa Thái Sơn, nín thở trạm định, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh.
Nhưng lúc này đây, lại giống như đang "phòng ngự" cho lục phủ ngũ tạng, chờ đợi sự tấn công của kình khí từ cánh tay vào.
Tư Mã Kình Thiên đã muốn "cùng đến chỗ chết", tất nhiên là phát ra tất cả kình khí. Bản thân là một danh tướng tuyệt thế, cuối cùng kích phát ra kình khí, thì điều đó chắc hẳn phải kinh khủng lắm.
Mũi tên xuyên vào thân thể của Thương Chung Ly, vị lão tướng này vẻ mặt cũng rất bình thản, chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên. Nhìn thấy thân thể của Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên tách nhau ra, sau đó nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc yên lặng vài giây rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Hoài Ngọc tuy giữ kình khí trong cơ thể, toàn lực ngăn cản kình khí kia tấn công, nhưng kình khí của Tư Mã Kình Thiên quá mạnh, cuối cùng đã làm cho y bị thương.
Nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc phun ra máu, Thương Chung Ly liền biết chiêu cuối cùng của Tư Mã Kình Thiên đã có tác dụng.
Lão tướng cũng không vì bản thân sắp chết mà sợ hãi. Vẻ mặt của lão vẫn rất bình tĩnh, thân thể hơi lảo đảo, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, khoanh chân ngồi lên trên mặt tuyết.
Nhẹ nhàng như trước.
"Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi".
Tư Mã Kình Thiên đã hoàn toàn bị phá hủy, những tiếng "hứ…" vang lên từng hồi. Thân thể của hắn giống như hạt đậu bị rang, phát ra những âm thanh trong trẻo. Mà trong âm thanh quỷ dị phát ra từ da thịt hắn, các lỗ máu xuất hiện liên tiếp, máu theo những lỗ đó chảy ra.
Vị chiến tướng như chiến thần thời cổ, trên khuôn mặt thô kệch kia, lúc này không có sự phẫn nộ, không có sợ hãi, thậm chí một chút đau đớn cũng không có.
Nếu có thì chỉ là vẻ tiếc nuối mà thôi.
Sinh mệnh tàn lụi, vị danh tướng này vẫn giữ được khí phách của một người luyện võ.
- Tiêu tướng quân quả là có bản lĩnh hơn người.
Tư Mã Kình Thiên do bị kình khí làm cho nổ tung, cho nên trên mặt cũng xuất hiện vô số huyết khổng, máu tươi phun ra từ các huyết khổng đó, lúc này trên mặt hắn đã thấm đầy máu tươi, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất bình tĩnh và rành rọt:
- Không thể so tài cao thấp với tướng quân một trận trên sa trường thì cả đời này phải hối tiếc.
Tiêu Hoài Ngọc bị kình khí của Tư Mã Kình Thiên làm cho chấn thương nội tạng, nhưng lúc y đối mặt với Tư Mã Kình Thiên, thì ánh mắt của y tỏ ra vẻ khâm phục. Trong giờ khắc này, quân thần Tiêu Hoài Ngọc đành chắp tay:
- Tư Mã tướng quân, đúng là danh bất hư truyền.
Tư Mã Kình Thiên thở dài một tiếng, rồi hướng ánh mắt về phía cây tùng già trên đỉnh Tuyệt Phong.
Phía sau cây tùng già, có một người chậm rãi đi ra, bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên lớp tuyết đọng phía trên, không hề phát ra một tiếng động.
Người này trùm kín trong bộ đồ đen, dáng người thấp bé, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như linh miêu. Mái tóc dài của gã chỉ dùng một chiếc dây màu đen cột lại, mà dưới đôi mắt là một cái mặt nạ màu đen.
Mắt của gã rất nhỏ, nhưng lại sắc bén, lạnh lùng giống như của rắn độc, đôi mắt đó thẻ hiện sự vô tình của gã.
Tay trái gã cầm một cây cung, lặng lẽ đi ra từ phía sau cây tùng già.
Một màu đen của gã, dưới màu trắng phau của tuyết, trông có vẻ chói mắt lạ thường.
Tư Mã Kình Thiên nhìn về phía người mặc áo đen, không có chút biểu cảm.
Chính là người này, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, lúc đó, họ sống nương tựa lẫn nhau, tuy hai mà là một, đều có thể vì người kia mà sẵn sàng hy sinh bản thân mình.
Từ nhỏ đến lớn, con người này đối với mình đúng là nói gì nghe nấy, Tư Mã Kình Thiên thậm chí tin rằng, bản thân nếu như bắt gã chết, thì gã cũng nhất định làm theo.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông này tuy không nói lời nào, nhưng vẫn kiên định đứng bên mình, giúp đỡ mình mọi chuyện.
Tư Mã Kình Thiên luôn cảm thấy may mắn vì có được một người bạn như vậy.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, một con người như vậy cũng có ngày lại phản bội lại chính mình.
Cho dù là hiện tại, hắn cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Nhưng hắn lại không thể không nhận ra sự thật này, người đàn ông có đôi mắt giống như của rắn độc này, mũi tên bắn ra, không hướng về phía Tiêu Hoài Ngọc mà là hướng về Thương Chung Ly.
Đây là một đòn đau nhất trong cuộc đời Tư Mã Kình Thiên.
Mũi tên trí mạng kia đã bay thẳng vào người của Thương Chung Ly, đồng thời cũng đâm thằng vào ngực Tư Mã Kình Thiên.
Người áo đen từ xa chỉ nhìn Tư Mã Kình Thiên, không có biểu cảm gì. Gã nhìn Tư Mã Kình Thiên dường như hiểu được Tư Mã Kình Thiên đang chờ một lời giải thích.
Người áo đen trầm mặc, cuối cùng nói:
- Thiên hữu thập nhật, xạ chi tồn nhất.
(Mười mặt trời đã bị bắn hạ chín, chỉ còn lại một mà thôi).
Tư Mã Kình Thiên ngẩng đầu lên trời mà cười ha hả, nghe như thể tiếng sấm sét. Thân thể hắn vô số các huyết khổng lại phun ra máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếng cười giảm bớt, cuối cùng há miệng nói một câu cuối cùng:
- Giang sơn giống như bức tranh… những làn khói mỏng bay lên…trời đất này… thiên hạ này!
Tiếng nói của hắn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mà nói xong câu này, hắn đã tắt thở. Thượng tướng Ngụy quốc vang danh thiên hạ, đã ra đi một cách thê thảm như vậy.
Tiêu Hoài Ngọc đối mặt với Đỗ Vô Phong, mặt không đổi sắc, hắn chỉ tập trung kình khí còn sót lại không nhiều lắm tới hai đấm, thân hình không lớn kia lại ổn định tựa Thái Sơn, cứng cỏi như vậy.
Đỗ Vô Phong kéo căng cung, trong nháy mắt hai ngón tay buông ra, hắn nghe được một thanh âm cực kỳ trầm thấp vang lên, thanh âm kia trầm thấp mà có lực, nhưng lời phun ra, lại rất không văn nhã.
- Ta chửi bà ngoại ngươi đó!
Trong giọng nói, Đỗ Vô Phong liền cảm thấy phía sau có gió mạnh đánh úp lại.
Hắn căn bản không thể tưởng được, vào lúc này, còn có người xuất hiện ở đỉnh Thiên Nhai, hắn càng không thể tưởng được, giờ phút này lại có người lên được Thiên Nhai, mà kình phong đánh úp lại sau lưng khiến trái tim vô cùng lãnh khốc của hắn nổi lên một chút dao động nho nhỏ.
Ngay trong dao động nho nhỏ này, vị danh tướng giống như sói này rốt cục buông tay ra.
Tên bắn!
Nhanh như sao băng.
Trong nháy mắt hắn bắn ra tên sắt, thân thể hắn chợt lóe sang bên giống như quỷ mị, có thể cảm thấy được từ kình phong, tất nhiên là cao thủ hạng nhất đánh úp từ phía sau, hắn chỉ có thể né tránh.
Chỉ có điều lòng hắn xuất hiện dao động, một tên bắn ra hơi sai lệnh.
Đối với cao thủ tuyệt đỉnh mà nói, một chút sai lệch, thường thường là trí mạng.
…
Đối mặt với tên bắn đến, Tiêu Hoài Ngọc dường như cũng cảm thấy được mũi tên sai lệch, tên như sao băng tới trước thân thể hắn, chỉ trong giây lát, mũi tên sắt kia đã xuyên thấu thân thể hắn ra sau.
Tốc độ thật nhanh, lực lượng thật mạnh!
Mặc dù tên xuyên thấu thân thể Tiêu Hoài Ngọc, nhưng thế tới của Tiêu Hoài ngọc không giảm, nếu thế nhân nhìn thấy tốc độ của Tiêu Hoài Ngọc lúc này vượt qua cực hạn của con người, chắc chắn sẽ thật sự coi hắn là thần minh.
Tốc độ kia gần như là mắt thường không nhìn thấy được.
Mục tiêu của hắn, đúng là Đỗ Vô Phong.
Tốc độ của Tiêu Hoài Ngọc, Đỗ Vô Phong cũng có thể thấy rõ ràng, hắn thấy sau khi trúng tên, Tiêu Hoài Ngọc vẫn nhào về phía mình, trong nháy mắt liền hiểu được, một tên kia cũng không xuyên thấu qua tim Tiêu Hoài Ngọc như mình dự đoán.
Người đột nhiên xuất hiện phía sau kia khiến mũi tên của Đỗ Vô Phong xuất hiện sai lệch trí mạng!
Tuy rằng tên cũng không bắn trúng tim Tiêu Hoài Ngọc, nhưng chỉ sai một ly, thân thể bị xuyên thấu mang đến đau đớn nóng bỏng, cũng khiến động tác của Tiêu Hoài Ngọc hơi đình trệ.
Hắn biết, kình khí trong cơ thể mình, chỉ có thể chịu đứng mình đánh ra một kích cuối cùng này.
Hắn cũng biết, có lẽ mình cũng chỉ có cơ hội này, một khi bị Đỗ Vô Phong tránh khỏi, như vậy tiếp theo mình cũng vô lực đối phó kẻ như sói kia.
Hai nắm đấm đều là phá ngàn quân.
Đỗ Vô Phong một tên thất bại, khi hắn nghiêng người né tránh, liền cảm thấy một tảng đá thật lớn xẹt qua đầu vài mình, tốc độ của tảng đá rất nhanh, mặc dù hắn cố gắng né tránh, nhưng góc cạnh của tảng đá vẫn sượt qua đầu vai, quần áo bị cắt, góc cạnh lại xé rách da thịt, kéo theo mấy vết thương thật sâu.
Lúc này Đỗ Vô Phong không quay đầu lại nhìn địch thủ phía sau, một tên của hắn không bắn trúng Tiêu Hoài Ngọc, chỉ biết chuyện tình rất bất ổn.
Võ công của Đỗ Vô Phong, phần lớn lấy đánh lén là chính, võ công đánh lén của hắn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhưng võ công đối mặt chính diệt, nói thật hắn cũng không phải đối thủ đám người Tiêu Hoài Ngọc, một mũi tên kinh thiên có thể rời tay lại xuất hiện sai lầm, việc này khiến hắn lập tức rơi vào bị động.
Hai nắm đấm mang theo khí thế và uy lực phá vỡ trời đất của Tiêu Hoài Ngọc đánh lại, Đỗ Vô Phong đã sinh ra hàn ý trong lòng.
Xưa nay hắn lấy đánh lén thành danh, nhưng tuyệt đối không thể tưởng được, suốt ngày bắn nhạn, trái lại bị người đánh lén sau lưng, tuy rằng người đánh lén sau lưng không thật sự làm thường mình, nhưng tình cảnh mang đến cho hắn lại là trí mạng.
"Phanh"!
Hai đấm của Tiêu Hoài Ngọc đánh ra, đánh vào hai nắm đấm của Đỗ Vô Phong.
Rơi vào đường cùng, đối mặt với thế công linh hoạt sắc bén của Tiêu Hoài Ngọc, Đỗ Vô Phong chỉ có thể dồn toàn lực, hai đấm vươn ra, đón nhận hai đấm của Tiêu Hoài Ngọc.
Phá Thiên Quân!
Đây là võ công đỉnh phong của Tiêu Hoài Ngọc, nếu không phải kình khí của hắn đã bị Tư Mã Kình Thiên tiêu hao sáu thành, một kích này có uy lực vỡ núi nứt đá, nhưng bốn thành kình khí còn sót lại cũng đủ khiến cho Đỗ Vô Phong bị thương nặng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Một tiếng xương vỡ vụn vang lên, bốn quyền va chạm, Đỗ Vô Phong và Tiêu Hoài Ngọc đồng thời cảm nhận được một cỗ kình khí hùng mạnh tấn công lại, trong nháy mắt Đỗ Vô Phong liền phun ra một ngụm máy, mà thân thể hắn đã nhẹ nhàng bay ra ngoài giống như một chiếc diều đứt.
Tiêu Hoài Ngọc giống như Thái Sơn, không thể lay động, nhưng Đỗ Vô Phong chung quy là võ giả đỉnh phong, tuy rằng võ kỹ xa xa không bằng Phá Thiên Quân của Tiêu Hoài Ngọc, nhưng cũng là kình khí liều mạng ngăn cản một kích của Tiêu Hoài Ngọc.
Tuy rằng Tiêu Hoài Ngọc đánh bay Đỗ Vô Phong, nhưng kình khí của Đỗ Vô Phong lại khiến hắn bị phản kích rất mạnh, hai đấm của hắn chậm rãi buông ra, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, rốt cục, quân thần nước Yến rốt cục cũng phun ra một ngụm máu, thân thẻ hắn lung lay sắp đỗ, cuối cùng vẫn không ngã xuống mà chậm rãi khoanh chân ngồi xuống.
Thân thể Đỗ Vô Phong tung bay ra ngoài, sau đó rơi thật mạnh lên mặt đất, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, mặt nạ màu đen kia cũng nhuốm máu.
Hắn cũng không đi xem Tiêu Hoài Ngọc mà gắng sức quay đầu lại, nhìn kẻ địch đánh lén phía sau mình.
…
Sau vách núi lộ ra nửa thân người, đó là một khuôn mặt rất thanh tú, khuôn mặt rất trẻ tuổi, trên khuôn mặt kia tràn đầu vẻ mệt mỏi, Đỗ Vô Phong biết, tảng đá lớn đánh lén sau lưng vừa rồi chính là người trẻ tuổi kia ném ra.
Khối đá lớn lúc này sớm đã nện trên mặt đất, quả thật vô cùng lớn, người trẻ tuổi này có thể dùng tảng đá lớn như thế làm vũ khí đánh tới, lực lượng kia quả nhiên đạt tới một cảnh giới khiến người ta hoảng sợ.
Tuy rằng sức mạnh này đối với võ giả đỉnh phong mà nói cũng không tính là gì, nhưng một vãn bối trẻ tuổi có lực lượng như thế, quả thật cũng khiến Đỗ Vô Phong giật mình không nhỏ.
Người trẻ tuổi nhảy lên từ vách đá, không ngờ trên hai tay đều mang một cái móc sắt kỳ quái.
Người thanh niên này, đúng là Hàn Mạc trăm đắng nghìn cay đi lên đỉnh Thiên Nhai.
Lúc này trèo lên, gần như hao phí một nửa tính mạng, nhưng hắn tới vô cùng đúng lúc, quả thật thấy chuyện lớn không ổn, dĩ nhiên lôi một tảng đá lớn đánh ra, lúc này mới khiến mũi tên của Đỗ Vô Phong không chuẩn xác, cứu Tiêu Hoài Ngọc một mạng, lại khiến Đỗ Vô Phong thân chịu thương nặng.
Mà Hàn Mạc trèo lên đỉnh, cũng không có thả lỏng tinh thần.
Tuy rằng Đỗ Vô Phong bị thương, nhưng hắn vẫn là võ giả đỉnh phong, Hàn Mạc không biết hiện giờ Đỗ Vô Phong còn lực phản kích hay không, đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, Hàn Mạc không dám thả lỏng.
Tay hắn cầm dao găm, thật cẩn thận tới gần Tiêu Hoài Ngọc, trầm giọng nói:
- Đại tướng quân, ngài… thương thế của ngài ra sao?
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Hàn Mạc, dưới trọng thương, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt nói:
- Ta không nghĩ tới, không ngờ có một ngày lại được ngươi cứu mạng!
Hàn Mạc nghe giọng nói Tiêu Hoài Ngọc lưu loát, hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này hắn lại nhìn thấy Thương Chung Ly ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn trời, lại thấy Tư Mã Kình Thiên giống như người bằng máu vẫn sừng sững không ngã, vẻ mặt kịch biến.
Trên Thiên Nhai hôm nay, rốt cục xảy ra chuyện gì?
Thương Chung Ly vẻ mặt rất ôn hòa, hai mắt nhìn trời, cũng không nhắm lại, mà Tư Mã kình Thiên toàn thân là máu, vẫn còn tràn máu ra, khuôn mặt kia bị máu tươi che dấu, dữ tợn đáng sợ, lại tràn đầy khí phách.
Tuy rằng Hàn Mạc không gặp qua Tư Mã Kình THiên, nhưng trong nháy mắt liền đoán được thân phận của Tư Mã Kình Thiên.
Hắn tự nhiên cũng nhìn ra được, Tư Mã Kình Thiên và Thương Chung Ly hai vị đại danh tướng này, đã rời bỏ nhân thế.
Danh tướng tề tụ đỉnh Thiên Nhai!
Hàn Mạc thấy được cảnh tượng này, kết quả này, ánh mắt hắn bỗng nhiên hướng về phía Thái tử Yến cách đó không xa, chỉ thấy Thải tử Yến cũng đang dùng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ nhìn chính mình.
Thái tử Yến đương nhiên không thể tưởng tượng được, ở giờ phút cuối cùng, không ngờ Hàn Mạc xuất hiện trên đỉnh Thiên Nhai.
Giờ phút này, trong đầu Thái tử Yến một mảnh hỗn loạn.
…
Tầm mắt Hàn Mạc rất nhanh rời khỏi người Thái tử, nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc, hỏi:
- Đại tướng quân, tên kia bị thương có nặng không, ngài cảm thấy… dùng năng lực của ta, hiện giờ có thể giết hắn hay không?
Tiêu Hoài Ngọc không nói chuyện, Đỗ Vô Phong đã lạnh lùng cười lên:
- Bằng ngươi.. có thể giết ta sao?
Hàn Mạc mặt lạnh lẽo, nắm chặt dao găm, vung vung trách mắng:
- Đến nước này rồi ngươi còn kiêu ngạo? Ngươi đã từng nghe qua một câu, phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà… !
Cảm thấy câu nói này hơi không thích hợp, hắn vội vàng nói với Tiêu Hoài Ngọc:
- Đại tướng quân, ta… không phải ta nói ngài không bằng gà… !
Hắn lại lắc đầu nói:
- Thật ra… thật ra cũng không phải ta nói mình là gà… !
Tiêu Hoài Ngọc nhắm mắt lại, vẻ mặt thản nhiên, vận khí điều dưỡng.
Hắn biết Đỗ Vô Phong bị thương nặng, lúc này chỉ sợ đã không còn lực trả đòn, nếu không Đỗ Vô Phong không có khả năng còn nhiều lời vô nghĩa.
Hàn Mạc chậm rãi đi về phía Đỗ Vô Phong, đi qua bên người Thương Chung Ly, nhìn một mũi tên sắt cắm trên ngực Thương Chung Ly, liền biết Đỗ Vô Phong đánh lén Thương Chung Ly từ phía sau, lập tức cười lạnh nói:
- Ngươi đánh lén không bàn đạo nghĩa, ta tự nhiên cũng sẽ không nói đạo nghĩa với ngươi.
Lúc này hắn đã đoán ra được, người áo đen đội mặt nạ này nhất định là Thủ lĩnh Hắc Kỳ Đỗ Vô Phong.
Hôm nay nếu không nhân cơ hội diệt trừ Đỗ Vô Phong, vậy không phải Hàn Mạc.
Đỗ Vô Phong lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, mắt thấy Hàn Mạc tới gần, hắn chậm rãi di động ra phía sau, trong giây lát liền thấy Đỗ Vô Phong quát lên một tiếng, Hàn Mạc căng thẳng trong lòng, còn tưởng rằng Đỗ Vô Phong muốn tấn công tới, nắm chặt dao găm muốn ứng phó, đã thấy thân thể Đỗ Vô Phong nhảy dựng lên, cũng không có đánh tới Hàn Mạc, trái lại nhào về phía vách núi.
Hàn Mạc giật mình, đã tháy Đỗ Vô Phong nhảy xuống từ trên đỉnh.
Hàn Mạc bước nhanh tới, chạy vội nhìn xuống dưới vách đá, đã thấy thân thể Đỗ Vô Phong nhẹ nhàng mà rơi xuống, lập tức thấy thân thể hắn treo bên vách đá, Đỗ Vô phong dĩ nhiên nắm được vách đá.
Hàn Mạc nhíu mày, Đỗ Vô Phong cũng ngẩng đầu, ánh mắt như sói nhìn Hàn Mạc, vô cùng lạnh lẽo.
Thả hổ về rừng, đây tự nhiên không phải chuyện tình Hàn Mạc muốn thấy, hắn đang muốn xuống vách đá đuổi theo, Tiêu Hoài Ngọc đã trầm giọng nói:
- Không cần đuổi theo, xương cánh tay hắn đã vỡ, cuộc đời này không bao giờ còn có thể bắn tên nữa.
- Chẳng lẽ cứ nhìn hắn rời đi như vậy?
Hàn Mạc vội la lên.
Tiêu Hoài Ngọc lắc đầu:
- Ngươi lên núi, hao tổn rất nhiều thể lực, cho dù đuổi theo, chỗ vách núi chưa chắc là địch thủ của hắn… hắn cũng không phải danh tướng cầm binh, để hắn đi thôi!
Lúc này Hàn Mạc lại nhìn xuống núi, chỉ thấy trống không, Đỗ Vô Phong giảo hoạt đã sớm không có tung tích.
Hàn Mạc thở dài, lắc đầu nói:
- Người này không khí phách, cứ chật vật chạy như vậy.
Hắn chậm rãi đi trở về, tới bên người Thương Chung Ly, lẳng lặng nhìn vị tướng già này, một lúc lâu sau, hắn tháo bình rượu bên hông xuống, rượu bên trong không còn mấy, Hàn Mạc vẫn thấp giọng nói:
- Lão tướng quân, lúc trước ngài mời ta uống rượu, hôm nay… ta dùng rượu tiễn ngài một đoạn đường!
Hắn trút rượu ra, vẩy chút rượu còn lại lên mặt tuyết trước mặt Thương Chung Ly, lập tức thi lễ thật sâu.
Cho dù Thương Chung Ly có phải kẻ thù của hắn hay không, lão chung quy là một lão tướng đáng để tôn kính.
Giơ tay nhẹ nhàng vuốt mắt Thương Chung Ly, lúc này Hàn Mạc mới chậm rãi đi đến trước mặt Thái tử, nhìn Thái tử, rốt cuộc nói:
- Thái tử điện hạ, ngài… không vấn đề gì chứ?